Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
-
Chương 97: Không để lại vết tích
Editor: Aubrey.
Sau khi yến tiệc được chuẩn bị xong, liền có người đến thỉnh, Chương Lâm Dịch mang bọn họ đến nhà ăn, Nguyên An Bình nhìn bàn ăn được bày nhiều món đủ màu sắc, liền nói với Chương Lâm Dịch: "Gọi Văn Tùng đến đây cùng ăn cơm đi."
Vốn là khi có khách đến, hài tử không được ngồi vào bàn ăn, bất quá nếu Nguyên An Bình đã lên tiếng, Chương Lâm Dịch đành phải cho hạ nhân đi gọi Hà Văn Tùng.
Sau khi Hà Văn Tùng bị Nguyên An Bình nói đến khóc chạy ra khỏi phòng, nhóc liền trở về gian phòng của mình.
Hạ nhân luôn chăm sóc cho Hà gia, vừa thấy bộ dạng của Hà Văn Tùng khi chạy về đây, liền vội hỏi: "Thiếu gia! Ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ là người nhà họ Chương bắt nạt ngài?"
Hà Văn Tùng lau nước mắt, cả giận nói: "Không phải, là một tên tiên sinh rất đáng ghét!"
"Tiên sinh? Chương lão gia lại mời tiên sinh cho ngài?" Người hầu Hạ Phúc hỏi: "Lẽ nào vị tiên sinh mà Chương lão gia mời cho thiếu gia không vừa ý thiếu gia sao?"
Hà Văn Tùng ngồi vào trên giường nhỏ, cực kỳ tức giận nói: "Người này đặc biệt đáng ghét! Những tiên sinh trước đây rất vô vị, người này lại đặc biệt xấu xa, còn dám cười nhạo ta!"
Hà Phúc thán phục: "Hắn thật là to gan! Thiếu gia ngài tương lai là gia chủ của Hà gia, Hà gia lại là hạng người gì a? Hắn chỉ là một tiên sinh nho nhỏ mà dám cười nhạo thiếu gia! Thực sự là quá không thể tha thứ!"
Nói xong, hắn lại nhịn không được cảm khái: "Khả năng làm ăn của Chương lão gia rất lợi hại, tiên sinh được ngài ấy thỉnh hẳn cũng có ánh mắt không nhỏ."
Đối với việc Chương Lâm Dịch muốn chọn tiên sinh kia, Hà Văn Tùng cực kỳ không đồng ý: "Ta phải nói với Chương thúc, ta không muốn tên tiên sinh kia!"
Hà Phúc lo lắng nói với Hà Văn Tùng: "Thiếu gia! Tương lai ngài phải gánh vác Hà gia, cần phải có một tiên sinh tốt để dạy dỗ, chuyện này rất quan trọng. Lão gia vẫn luôn vô cùng kỳ vọng thiếu gia ngài sẽ trở thành trụ cột nhân tài trong tương lai, nhưng thật đáng tiếc, những tiên sinh mà trước đây Chương lão gia mời đến căn bản không có đủ tiếng tăm, học thức không đủ, thiếu gia cũng không học được cái gì hữu dụng. Ngài nên hảo hảo nói chuyện với Chương lão gia, nhất định phải mời danh sư đến mới được."
Kỳ thực, Hà Văn Tùng rất không thích đọc sách, nhóc cảm thấy rất tẻ nhạt. Nhưng nhóc lại không chịu thừa nhận chuyện này, liền đem trách nhiệm đẩy lên người tiên sinh. Nhóc cho rằng nếu như tiên sinh đó có năng lực, khẳng định sẽ có cách khiến cho nhóc học thật giỏi. Kết quả, nhóc lại chẳng học được gì, nhất định là lỗi của tiên sinh.
"Ta sẽ nói chuyện với Chương thúc, với lại, ta cũng không muốn người kia làm tiên sinh của ta. Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, khiến cho ta thật sự rất muốn đánh hắn!" Hà Văn Tùng vừa nghĩ đến bộ dạng của Nguyên An Bình khi nói nhóc ngu ngốc, liền tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hà Phúc mang theo ẩn ý nói: "Chương lão gia cũng là vì muốn tốt cho thiếu gia, nhất định sẽ đáp ứng thiếu gia. Còn nữa, tên kia dám cười nhạo thiếu gia, khẳng định phẩm tính của người này có vấn đề."
Quá khứ của Hà Văn Tùng, luôn sinh sống trong hoàn cảnh một mình làm tiểu bá vương, nên dù có khuyên cỡ nào nhóc cũng không muốn nghe.
Hà Phúc không chút dấu vết cố ý hoặc chỉ là vô tình nói xấu Chương Lâm Dịch, lời này lại khiến cho Hà Văn Tùng để tâm một chút. Dù có như thế nào, nhóc cũng không muốn Nguyên An Bình làm tiên sinh của nhóc!
"Thiếu gia! Ngài muốn ăn cái gì? ta giúp ngài đi lấy." Hà Phúc trưng ra bộ dạng vì thiếu gia ta cái gì cũng làm, nói với nhóc: "Mặc dù hạ nhân của Chương gia hay làm khó dễ ta, nhưng chỉ cần vì thiếu gia, ta nhất định sẽ mang tới mấy món ăn mà thiếu gia muốn."
Lúc trước, Hà Văn Tùng muốn mang thêm băng đặt trong phòng, lại nghe được Hà Phúc nói những hạ nhân kia cố ý không đem thêm băng cho nhóc: "Aiz! Có lẽ là bởi vì Chương thúc rất ít khi về đây, nên đám hạ nhân trong phủ đều trở nên lười biếng. Còn dám gây khó dễ với ngươi, ta nhất định sẽ nói với Chương thúc, để cho hắn giúp ngươi xả giận."
Hà Phúc lập tức giống như lần trước ngăn cản: "Thiếu gia! Chúng ta dù sao cũng chỉ là khách nhân, nếu cáo trạng với Chương lão gia, bọn họ nhất định sẽ ồn ào truyền ra lời đồn chúng ta khó hầu hạ. Ta thì như thế nào cũng được, nhưng không thể làm hỏng danh tiếng của thiếu gia. Hơn nữa, chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, mà khiến cho Chương lão gia không cao hứng cũng không đáng."
Hà Văn Tùng nghi hoặc: "Vì sao Chương thúc lại không cao hứng? Những hạ nhân kia nên bị trừng phạt, ta nói cho hắn biết cũng là vì không muốn hắn bị bọn họ âm thầm lừa gạt."
"Thiếu gia của ta, thân làm chủ nhân, nào thích bị người khác làm trò hề sau lưng mình? Mặc dù chúng ta thật sự bị gây khó dễ, những hạ nhân kia cũng không đem thiếu gia để vào trong mắt. Cứ cho là thiếu gia đi mách với Chương lão gia, lỡ như ngài ấy tưởng ngài cố ý trêu chọc đám hạ nhân kia, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hà Phúc nói tiếp: "Ngài ngẫm lại, vạn nhất Chương lão gia cho rằng thiếu gia rất ngoan cố, lại còn mắc phải tính cách không ra gì của công tử bột. Chương lão gia sẽ không cho rằng những hạ nhân kia có lỗi, mà là cảm thấy thiếu gia thật khó hầu hạ."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hà Văn Tùng cảm thấy Chương Lâm Dịch là bằng hữu tốt nhất của phụ thân nhóc, giúp nhóc bảo vệ gia sản, không bị đám thân thích trong nhà bắt nạt, hẳn là người tốt, cho nên: "Chương thúc sẽ không nghĩ như vậy, ta có thể giải thích rõ ràng với hắn, nào có cái đạo lý đối xử với khách nhân như thế."
Hà Phúc lại khuyên can: "Thiếu gia! Ta cảm thấy vẫn là không cần, ở bên ngoài không thể sánh được như nhà mình, vẫn là nhịn một chút đi."
Hà Văn Tùng ngẫm lại cũng đúng, bản thân nhóc ở nhà muốn quậy như thế nào cũng được, nhưng không thể ở nhà người khác làm loạn. Đổi vị trí nghĩ một hồi, nếu có người chạy tới nói với nhóc Hà Phúc làm chuyện xấu, nhóc cũng sẽ không cao hứng.
"Thôi, dù sao cũng ở lại nơi này không lâu." Hà Văn Tùng quyết định không đi cáo trạng.
Hà Phúc nói không ít chuyện lý thú chọc cười Hà Văn Tùng, hắn vẫn luôn hầu hạ Hà Văn Tùng, có thể được coi trọng không phải là không có nguyên nhân, ít nhất hắn có thể hiểu rất rõ tính cách của Hà Văn Tùng, biết nói như thế nào để có thể đạt được kết quả như mong muốn.
Thời điểm Hà Văn Tùng đang nghĩ chờ trở lại Châu Thành nên chơi như thế nào, bỗng hạ nhân lại đến đây thỉnh nhóc đi dùng cơm. Vừa nghe sẽ cùng Nguyên An Bình ăn cơm, sắc mặt của Hà Văn Tùng lập tức xụ xuống: "Không đi! Ta không đi!"
Hà Phúc vội nhỏ giọng khuyên nhóc: "Thiếu gia hay là đi đi, không nên chọc Chương lão gia không cao hứng."
Hà Văn Tùng không cao hứng, vốn nhóc muốn dùng cái cớ mình không thoải mái rồi từ chối, nhưng nghe Hà Phúc nói như vậy, nhóc vẫn sợ sẽ lại chọc cho Chương Lâm Dịch tức giận. Dù sao nhóc cũng chỉ là một tiểu hài tử, từ sau khi phụ thân qua đời, Chương Lâm Dịch chính là người duy nhất mà nhóc có thể dựa dẫm, nhóc không dám chọc cho Chương Lâm Dịch sinh khí.
Đi đến nhà ăn, trông thấy Nguyên An Bình đang cùng Chương Lâm Dịch trò chuyện vui vẻ, Hà Văn Tùng lén lút liếc mắt trừng Nguyên An Bình một cái, sau đó mới tiến lên thỉnh an với Chương Lâm Dịch.
Chương Lâm Dịch thấy thần sắc của nhóc đã tốt hơn, liền cười nói: "Đói bụng không? Ngồi xuống cùng nhau ăn đi, ta kêu nhà bếp làm mấy món con thích đem qua bên đây."
Hà Văn Tùng nhìn thức ăn đầy bàn, bởi vì có Nguyên An Bình ở đây, nên nhóc căn bản không có tâm tình vui vẻ ăn uống, nhưng cũng thành thật ngồi xuống.
Nguyên An Bình không có ý định tiếp tục kích thích nhóc, tiểu hài tử lúc ăn cơm, vẫn nên để cho nó ăn cơm thật ngon mới đúng.
Chương Lâm Dịch gắp cho Hà Văn Tùng mấy món ăn ưa thích của nhóc, dặn nhóc ăn cẩn thận, sau đó liền nói với Nguyên An Bình: "An Bình! Văn Tùng sau này phải làm phiền ngươi."
Nguyên An Bình liếc mắt nhìn Hà Văn Tùng, không ngoài dự liệu, đối phương hừ với hắn một tiếng, hắn cười cười nói với Chương Lâm Dịch: "Ngươi biết quy củ của ta, ta thu nhận học sinh đều cần phải tiến hành sát hạch, nếu hài tử đó không đạt, ta sẽ không nhận."
Chương Lâm Dịch biết Nguyên An Bình đây là muốn kích thích lòng hiếu thắng của Hà Văn Tùng, liền phối hợp nói: "Không thành vấn đề, Văn Tùng là một hài tử rất thông minh, nhất định sẽ thông qua sát hạch, ngày mai ta sẽ dẫn nó đến chỗ của ngươi."
Hà Văn Tùng nghe Chương Lâm Dịch khen mình thông minh, nhóc liền vô cùng cao hứng. Hơn nữa, Nguyên An Bình nói cần phải sát hạch cái gì đó, nhóc căn bản là khinh thường không thèm quan tâm, nhóc không tin chính mình không thể thông qua.
Thế nhưng, khi nghe Chương Lâm Dịch nói muốn mang nhóc đi sát hạch ở chỗ Nguyên An Bình, nhóc liền mất hứng, nhóc vốn dĩ không muốn để cho Nguyên An Bình làm tiên sinh của nhóc.
Nhóc thầm nghĩ "Nếu như bây giờ nhóc nói mình không muốn đi, tên ghê tởm này nhất định sẽ nói là do mình sợ nên mới không dám đi!"
Nhóc có chút xoắn xuýt, vừa không muốn đi, vừa không muốn bị Nguyên An Bình coi thường, khiến cho nhóc phiền lòng không thôi.
Sau khi yến tiệc được chuẩn bị xong, liền có người đến thỉnh, Chương Lâm Dịch mang bọn họ đến nhà ăn, Nguyên An Bình nhìn bàn ăn được bày nhiều món đủ màu sắc, liền nói với Chương Lâm Dịch: "Gọi Văn Tùng đến đây cùng ăn cơm đi."
Vốn là khi có khách đến, hài tử không được ngồi vào bàn ăn, bất quá nếu Nguyên An Bình đã lên tiếng, Chương Lâm Dịch đành phải cho hạ nhân đi gọi Hà Văn Tùng.
Sau khi Hà Văn Tùng bị Nguyên An Bình nói đến khóc chạy ra khỏi phòng, nhóc liền trở về gian phòng của mình.
Hạ nhân luôn chăm sóc cho Hà gia, vừa thấy bộ dạng của Hà Văn Tùng khi chạy về đây, liền vội hỏi: "Thiếu gia! Ngài làm sao vậy? Chẳng lẽ là người nhà họ Chương bắt nạt ngài?"
Hà Văn Tùng lau nước mắt, cả giận nói: "Không phải, là một tên tiên sinh rất đáng ghét!"
"Tiên sinh? Chương lão gia lại mời tiên sinh cho ngài?" Người hầu Hạ Phúc hỏi: "Lẽ nào vị tiên sinh mà Chương lão gia mời cho thiếu gia không vừa ý thiếu gia sao?"
Hà Văn Tùng ngồi vào trên giường nhỏ, cực kỳ tức giận nói: "Người này đặc biệt đáng ghét! Những tiên sinh trước đây rất vô vị, người này lại đặc biệt xấu xa, còn dám cười nhạo ta!"
Hà Phúc thán phục: "Hắn thật là to gan! Thiếu gia ngài tương lai là gia chủ của Hà gia, Hà gia lại là hạng người gì a? Hắn chỉ là một tiên sinh nho nhỏ mà dám cười nhạo thiếu gia! Thực sự là quá không thể tha thứ!"
Nói xong, hắn lại nhịn không được cảm khái: "Khả năng làm ăn của Chương lão gia rất lợi hại, tiên sinh được ngài ấy thỉnh hẳn cũng có ánh mắt không nhỏ."
Đối với việc Chương Lâm Dịch muốn chọn tiên sinh kia, Hà Văn Tùng cực kỳ không đồng ý: "Ta phải nói với Chương thúc, ta không muốn tên tiên sinh kia!"
Hà Phúc lo lắng nói với Hà Văn Tùng: "Thiếu gia! Tương lai ngài phải gánh vác Hà gia, cần phải có một tiên sinh tốt để dạy dỗ, chuyện này rất quan trọng. Lão gia vẫn luôn vô cùng kỳ vọng thiếu gia ngài sẽ trở thành trụ cột nhân tài trong tương lai, nhưng thật đáng tiếc, những tiên sinh mà trước đây Chương lão gia mời đến căn bản không có đủ tiếng tăm, học thức không đủ, thiếu gia cũng không học được cái gì hữu dụng. Ngài nên hảo hảo nói chuyện với Chương lão gia, nhất định phải mời danh sư đến mới được."
Kỳ thực, Hà Văn Tùng rất không thích đọc sách, nhóc cảm thấy rất tẻ nhạt. Nhưng nhóc lại không chịu thừa nhận chuyện này, liền đem trách nhiệm đẩy lên người tiên sinh. Nhóc cho rằng nếu như tiên sinh đó có năng lực, khẳng định sẽ có cách khiến cho nhóc học thật giỏi. Kết quả, nhóc lại chẳng học được gì, nhất định là lỗi của tiên sinh.
"Ta sẽ nói chuyện với Chương thúc, với lại, ta cũng không muốn người kia làm tiên sinh của ta. Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, khiến cho ta thật sự rất muốn đánh hắn!" Hà Văn Tùng vừa nghĩ đến bộ dạng của Nguyên An Bình khi nói nhóc ngu ngốc, liền tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hà Phúc mang theo ẩn ý nói: "Chương lão gia cũng là vì muốn tốt cho thiếu gia, nhất định sẽ đáp ứng thiếu gia. Còn nữa, tên kia dám cười nhạo thiếu gia, khẳng định phẩm tính của người này có vấn đề."
Quá khứ của Hà Văn Tùng, luôn sinh sống trong hoàn cảnh một mình làm tiểu bá vương, nên dù có khuyên cỡ nào nhóc cũng không muốn nghe.
Hà Phúc không chút dấu vết cố ý hoặc chỉ là vô tình nói xấu Chương Lâm Dịch, lời này lại khiến cho Hà Văn Tùng để tâm một chút. Dù có như thế nào, nhóc cũng không muốn Nguyên An Bình làm tiên sinh của nhóc!
"Thiếu gia! Ngài muốn ăn cái gì? ta giúp ngài đi lấy." Hà Phúc trưng ra bộ dạng vì thiếu gia ta cái gì cũng làm, nói với nhóc: "Mặc dù hạ nhân của Chương gia hay làm khó dễ ta, nhưng chỉ cần vì thiếu gia, ta nhất định sẽ mang tới mấy món ăn mà thiếu gia muốn."
Lúc trước, Hà Văn Tùng muốn mang thêm băng đặt trong phòng, lại nghe được Hà Phúc nói những hạ nhân kia cố ý không đem thêm băng cho nhóc: "Aiz! Có lẽ là bởi vì Chương thúc rất ít khi về đây, nên đám hạ nhân trong phủ đều trở nên lười biếng. Còn dám gây khó dễ với ngươi, ta nhất định sẽ nói với Chương thúc, để cho hắn giúp ngươi xả giận."
Hà Phúc lập tức giống như lần trước ngăn cản: "Thiếu gia! Chúng ta dù sao cũng chỉ là khách nhân, nếu cáo trạng với Chương lão gia, bọn họ nhất định sẽ ồn ào truyền ra lời đồn chúng ta khó hầu hạ. Ta thì như thế nào cũng được, nhưng không thể làm hỏng danh tiếng của thiếu gia. Hơn nữa, chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này, mà khiến cho Chương lão gia không cao hứng cũng không đáng."
Hà Văn Tùng nghi hoặc: "Vì sao Chương thúc lại không cao hứng? Những hạ nhân kia nên bị trừng phạt, ta nói cho hắn biết cũng là vì không muốn hắn bị bọn họ âm thầm lừa gạt."
"Thiếu gia của ta, thân làm chủ nhân, nào thích bị người khác làm trò hề sau lưng mình? Mặc dù chúng ta thật sự bị gây khó dễ, những hạ nhân kia cũng không đem thiếu gia để vào trong mắt. Cứ cho là thiếu gia đi mách với Chương lão gia, lỡ như ngài ấy tưởng ngài cố ý trêu chọc đám hạ nhân kia, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hà Phúc nói tiếp: "Ngài ngẫm lại, vạn nhất Chương lão gia cho rằng thiếu gia rất ngoan cố, lại còn mắc phải tính cách không ra gì của công tử bột. Chương lão gia sẽ không cho rằng những hạ nhân kia có lỗi, mà là cảm thấy thiếu gia thật khó hầu hạ."
https://aubreyfluer.wordpress.com
Hà Văn Tùng cảm thấy Chương Lâm Dịch là bằng hữu tốt nhất của phụ thân nhóc, giúp nhóc bảo vệ gia sản, không bị đám thân thích trong nhà bắt nạt, hẳn là người tốt, cho nên: "Chương thúc sẽ không nghĩ như vậy, ta có thể giải thích rõ ràng với hắn, nào có cái đạo lý đối xử với khách nhân như thế."
Hà Phúc lại khuyên can: "Thiếu gia! Ta cảm thấy vẫn là không cần, ở bên ngoài không thể sánh được như nhà mình, vẫn là nhịn một chút đi."
Hà Văn Tùng ngẫm lại cũng đúng, bản thân nhóc ở nhà muốn quậy như thế nào cũng được, nhưng không thể ở nhà người khác làm loạn. Đổi vị trí nghĩ một hồi, nếu có người chạy tới nói với nhóc Hà Phúc làm chuyện xấu, nhóc cũng sẽ không cao hứng.
"Thôi, dù sao cũng ở lại nơi này không lâu." Hà Văn Tùng quyết định không đi cáo trạng.
Hà Phúc nói không ít chuyện lý thú chọc cười Hà Văn Tùng, hắn vẫn luôn hầu hạ Hà Văn Tùng, có thể được coi trọng không phải là không có nguyên nhân, ít nhất hắn có thể hiểu rất rõ tính cách của Hà Văn Tùng, biết nói như thế nào để có thể đạt được kết quả như mong muốn.
Thời điểm Hà Văn Tùng đang nghĩ chờ trở lại Châu Thành nên chơi như thế nào, bỗng hạ nhân lại đến đây thỉnh nhóc đi dùng cơm. Vừa nghe sẽ cùng Nguyên An Bình ăn cơm, sắc mặt của Hà Văn Tùng lập tức xụ xuống: "Không đi! Ta không đi!"
Hà Phúc vội nhỏ giọng khuyên nhóc: "Thiếu gia hay là đi đi, không nên chọc Chương lão gia không cao hứng."
Hà Văn Tùng không cao hứng, vốn nhóc muốn dùng cái cớ mình không thoải mái rồi từ chối, nhưng nghe Hà Phúc nói như vậy, nhóc vẫn sợ sẽ lại chọc cho Chương Lâm Dịch tức giận. Dù sao nhóc cũng chỉ là một tiểu hài tử, từ sau khi phụ thân qua đời, Chương Lâm Dịch chính là người duy nhất mà nhóc có thể dựa dẫm, nhóc không dám chọc cho Chương Lâm Dịch sinh khí.
Đi đến nhà ăn, trông thấy Nguyên An Bình đang cùng Chương Lâm Dịch trò chuyện vui vẻ, Hà Văn Tùng lén lút liếc mắt trừng Nguyên An Bình một cái, sau đó mới tiến lên thỉnh an với Chương Lâm Dịch.
Chương Lâm Dịch thấy thần sắc của nhóc đã tốt hơn, liền cười nói: "Đói bụng không? Ngồi xuống cùng nhau ăn đi, ta kêu nhà bếp làm mấy món con thích đem qua bên đây."
Hà Văn Tùng nhìn thức ăn đầy bàn, bởi vì có Nguyên An Bình ở đây, nên nhóc căn bản không có tâm tình vui vẻ ăn uống, nhưng cũng thành thật ngồi xuống.
Nguyên An Bình không có ý định tiếp tục kích thích nhóc, tiểu hài tử lúc ăn cơm, vẫn nên để cho nó ăn cơm thật ngon mới đúng.
Chương Lâm Dịch gắp cho Hà Văn Tùng mấy món ăn ưa thích của nhóc, dặn nhóc ăn cẩn thận, sau đó liền nói với Nguyên An Bình: "An Bình! Văn Tùng sau này phải làm phiền ngươi."
Nguyên An Bình liếc mắt nhìn Hà Văn Tùng, không ngoài dự liệu, đối phương hừ với hắn một tiếng, hắn cười cười nói với Chương Lâm Dịch: "Ngươi biết quy củ của ta, ta thu nhận học sinh đều cần phải tiến hành sát hạch, nếu hài tử đó không đạt, ta sẽ không nhận."
Chương Lâm Dịch biết Nguyên An Bình đây là muốn kích thích lòng hiếu thắng của Hà Văn Tùng, liền phối hợp nói: "Không thành vấn đề, Văn Tùng là một hài tử rất thông minh, nhất định sẽ thông qua sát hạch, ngày mai ta sẽ dẫn nó đến chỗ của ngươi."
Hà Văn Tùng nghe Chương Lâm Dịch khen mình thông minh, nhóc liền vô cùng cao hứng. Hơn nữa, Nguyên An Bình nói cần phải sát hạch cái gì đó, nhóc căn bản là khinh thường không thèm quan tâm, nhóc không tin chính mình không thể thông qua.
Thế nhưng, khi nghe Chương Lâm Dịch nói muốn mang nhóc đi sát hạch ở chỗ Nguyên An Bình, nhóc liền mất hứng, nhóc vốn dĩ không muốn để cho Nguyên An Bình làm tiên sinh của nhóc.
Nhóc thầm nghĩ "Nếu như bây giờ nhóc nói mình không muốn đi, tên ghê tởm này nhất định sẽ nói là do mình sợ nên mới không dám đi!"
Nhóc có chút xoắn xuýt, vừa không muốn đi, vừa không muốn bị Nguyên An Bình coi thường, khiến cho nhóc phiền lòng không thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook