Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
-
Chương 88: Đại thước rốt cục trở về
Ngay tại thời điểm Lục Văn Thụy mất hết can đảm, y đột nhiên cảm giác chính mình ngã xuống một vật thể ấm áp, tiếp theo vật thể này mang theo y chậm rãi đáp xuống trên mặt mặt. Y có chút nghi hoặc mở mắt, phát hiện đứng ở phía trước mình nghiễm nhiên chính là bạch mao lão hổ nhà mình. Lúc này đối phương đang bình tĩnh nhìn y, trong cặp mắt màu thâm lam kia lộ ra nồng đậm lo lắng, phỏng chừng đối phương đã bị bộ dáng thê thảm của mình dọa cho sợ hãi đi? Trong khoảng thời gian ngắn, y cảm giác chính mình rất là ấm áp, y có thể tìm được một người toàn tâm lo lắng cho mình như vậy, quả thực là rất may mắn đi.
Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy liền giãy dụa đứng dậy, cọ cọ lên người đối phương, tiếp theo bạch mao lão hổ cũng cọ lại y vài cái, trong khoảng thời gian ngắn, không khí giữa hai đầu thú màu trắng rất là ấm áp. Bất quá hiện tại phải đối đầu với kẻ địch mạnh, bọn họ cũng chỉ an ủi nhau một chút thôi, tiếp theo bắt đầu cùng các tộc nhân hướng về địch nhân đánh tới.
Bởi vì bị kích thích từ huyết tinh cùng tử vong, đấu pháp của mọi người đều có chút bất cứ giá nào, bọn họ áp dụng phương pháp chỉ có tiến công không hề phòng thủ, cần phải đánh chết toàn bộ đối phương. Trong đấu pháp không quan tâm đến mạng sống, lũ dã thú tựa hồ đang bắt đầu bày ra hiện tượng thất bại.
Mắt thấy thắng lợi sắp tới, đáng tiếc số lượng đối phương rõ ràng rất nhiều, ngay khi bọn họ đang hỗn chiến, lại có rất nhiều dã thú lục tục bay về phía bên này, điều này cũng khiến cho thế cục vốn nghiêng về một bên lập tức bị điên đảo lại, mọi người thấy áp lực cực lớn, cắn răng chiến đấu hăng hái, lập tức mặt đất phía dưới bọn họ đều nhiễm một lớp màu đỏ dày đặc.
Mùi máu tươi trong không khí kích thích bản năng dã thú của mọi người, bằng vào ý chí kiên cường của bọn họ, liên tiếp nghênh đón công kích của đối phương, đợi cho toàn bộ đám dã thú đều tụ tập lại nơi này tình huống trở nên phi thường không ổn. Tuy rằng mọi người đang cắn răng kiên trì, đáng tiếc tốc độ công kích cùng độ mạnh yếu của bọn họ rõ ràng giảm xuống rất nhiều, việc bọn họ bị thua xem ra cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Trong nháy mắt đó, đột nhiên từ xa xa truyền đến thanh âm của một tiếng rít, thanh âm kia nghe vào trong tai bọn họ, quả thực chính là Thiên Âm, đó là âm thanh của Tạp Lạc Tư tộc trưởng, bên trong còn kèm theo một ít tiếng rít quen thuộc các tộc nhân khác, xem ra mọi người đều đang trở về, bọn họ rốt cục không phụ sứ mệnh, kiên trì cho đến hiện tại.
Lúc này, khuôn mặt vốn dính đầy của mọi người rốt cục dãn ra như trút được gánh nặng, khi nhìn thấy một đám thân ảnh quen thuộc đã bay đến gần, bọn họ rốt cục vì mất máu quá nhiều, thể lực chống đỡ hết nổi mà đồng loạt ngã xuống, giờ đây bọn họ có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Lục Văn Thụy và Mễ Lai Khắc cũng mỏi mệt dựa vào nhau, bọn họ ngẩng đầu nhìn nhóm người Tạp Lạc Tư cùng Ngải Tư Đặc đang đến gần, nhịn không được lộ ra một chút tươi cười, hoàn hảo mọi người trở về đúng lúc, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nhóm người Tạp Lạc Tư cũng thấy được thảm trạng phía trước, bọn họ hơi liếc mắt một cái nhìn về phía Mễ Lai Khắc và Lục Văn Thụy vẫn đang cố chống đỡ, tiếp theo trực tiếp hướng về đám dã thú tộc bay tới, khi bọn họ cùng đối phương đấu cùng một chỗ, Lục Văn Thụy mới phát hiện nguyên lai lần này không chỉ có 6000 thú nhân của bộ lạc mình, trong đó còn có thêm 1000 thú nhân của bộ lạc khác cũng đi theo lại đây. Hiện tại xem ra, số lượng dã thú đã ít hơn thú nhân, hơn nữa đám dã thú này đã chiến đấu thật lâu, hiện tại đều đã mệt mỏi, mà nhóm người Tạp Lạc Tư thì vừa mới chạy tới, cả người bọn họ đều tinh lực tràn đầy, vừa thấy thình hình liền có thể biết được kết quả sẽ như thế nào.
Quả nhiên sau một giờ song phương giao thủ, đám dã thú ban đầu rào rạt khí thế giờ đã hoàn toàn bị diệt, Lục Văn Thụy thấy thế rốt cục yên lòng, cảm giác mệt mỏi cùng vô lực một lần nữa đột kích, trong ánh mắt lo lắng của Mễ Lai Khắc, y lâm vào trạng thái hôn mê. Ngày hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, thể lực đã cạn kiệt nghiêm trọng, hơn nữa trước đó y chảy rất nhiều máu, cho dù thể lực không cạn kiệt, y cũng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà té xỉu, càng miễn bàn bây giờ y còn hoài bảo bảo đâu!
Mễ Lai Khắc thấy thế, lập tức biến thành hình người, ôm ngang Lục Văn Thụy đã muốn hôn mê, hắn nhìn đối phương đã khôi phục lại hình dáng như cũ, gắt gao nhíu mày, trên da thịt nguyên bản trắng nõn của đối phương hiện tại đã bị rất nhiều vết thương to nhỏ che kín, có vài vết thương khá lớn cơ hồ có thể thấy được xương, bởi vậy có thể thấy được tình huống lúc ấy nguy hiểm như thế nào, không nghĩ tới y có thể chống đỡ lâu như vậy, mặc dù lo lắng nhưng đồng thời Mễ Lai Khắc lại nhịn không được âm thầm tự hào, hắn vẫn luôn biết Thụy của hắn là rất mạnh!
Cứ ôm ý tưởng mâu thuẫn như vậy, hắn bắt đầu đi đến thần điện dĩ nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ,loại thời điểm này cần phải đi tìm phụ thân nhà mình hỗ trợ. Đợi cho Khoa Lan kiểm tra xong cho Lục Văn Thụy, sắc mặt hắn cũng có chút khó coi, hắn nói với mấy người Mễ Lai Khắc đang chờ ở bên cạnh:
” Tình huống hiện tại của Thụy là thể lực bị cạn kiệt nghiêm trọng cùng mất máu quá nhiều. Nhưng đó không phải là nghiêm trọng nhất, vết thương trên người y ta đều có thể dùng năng lực chữa khỏi giúp cho mau chóng khôi phục. Nhưng vừa rồi, trong lúc chiến đấu kịch liệt, y vẫn luôn miễn cưỡng chính mình sử dụng quá nhiều năng lực, hẳn là đã động thai khí, hiện tại tình huống bảo bảo thực không ổn định, nếu y không thể sớm tỉnh lại, ta lo lắng đứa nhỏ trong bụng y sẽ xảy ra vấn đề.”
Mọi người nghe vậy sắc mặt đều thực ngưng trọng, nguyên bản việc Lục Văn Thụy có bảo bảo làm cho mọi người thật cao hứng, không nghĩ tới sau đó lại phát sinh biến cố như vậy, tất cả mọi người đều không hiểu vì cái gì đám dã thú kia sẽ đột nhiên đến công kích bọn họ, hơn nữa nhìn thế công của đối phương rất trật tự rõ ràng, đây chứng tỏ hành động tập kích của bọn chúng là có chủ ý.
Mấy người Mễ Lai Khắc đồng loạt đang quay đầu nhìn chăm chú vào Tạp Lạc Tư cùng Ngải Tư Đặc đang đứng ở một bên, cảm giác bọn họ hẳn là biết chút gì đó. Quả nhiên sau khi cảm nhận tầm mắt nóng bỏng của mọi người, Tạp Lạc Tư cũng rất là thức thời cẩn thận tự thuật tất cả chi tiết tình huống mà hắn hiểu biết.
“Kỳ thật khi chúng ta đuổi tới Ốc Nhĩ phu bộ lạc, tộc trưởng Tu Ngươi Tư đã tra được một sự tình, nhưng hắn còn chưa thể cho ra xác nhận cuối cùng, cho nên ta cùng hắn và vài vị tộc trưởng khác thảo luận với nhau, đồng thời cũng phái ra rất nhiều thú nhân đi tìm hiểu tin tức ở phụ cận tại Ốc Nhĩ Phu bộ lạc cùng Lý Âu bộ lạc. Trải qua 5 ngày không ngủ không ngừng quan sát, chúng ta rốt cục xác định số lượng đám dã thú này thực khổng lồ, đám dã thú trước kia tập kích Lý Âu bộ lạc chỉ là một phần trong số đó mà thôi. Hơn nữa bọn chúng đã chiếm lĩnh Lý Âu bộ lạc, ở nơi cũng có 500 đầu dã thú lưu thủ. Mà tại chung quanh Hắc Chiểu rừng rậm tựa hồ cũng ẩn núp một đám dã thú rất lớn, về phần số lượng cụ thể của bọn chúng, bởi vì tính cảnh giác của đối phương rất cao, cho nên mọi người cũng không thể tới gần quá mức, chúng ta cũng vô pháp biết rõ tình huống. Trong lúc lo lắng, chúng ta cảm thấy tiếp tục phái ra một ít thú nhân có năng lực mạnh, lấy 100 người làm thành một tổ, lặng lẽ ẩn núp tiến vào bên trong rừng rậm, cần phải thăm dò rõ ràng tình huống của đối phương. Cứ như vậy lại qua 3 ngày, chúng ta rốt cục hy sinh khoảng 100 thú nhân mới hiểu biết đại khái tình huống của đối phương.
Đám dã thú này vốn ở bên trong Hắc Chiểu rừng rậm, cuộc sống của chúng nó cũng giống như những dã thú bình thường khác, thẳng đến 3 năm trước, có một đám thú nhân lưu lạc kết bạn đi tới bên trong rừng rậm. Nhóm thú nhân này khoảng 200 người, không biết bọn họ dùng phương pháp gì, lập tức thu phục đối phương, sau đó đám dã thú bắt đầu nghe theo bọn họ chỉ thị mà làm việc. Tựa hồ là vì làm cho lũ dã thú hành động càng thêm chính xác, vài năm gần đây, bọn họ bắt đầu liên tục huấn luyện đám dã thú này.
Mấy tháng trước, bọn họ chú ý tới ở trong Lý Âu bộ lạc xảy ra nội đấu, vì thế bọn họ bắt đầu kế hoạch cùng nhau tập kích. Bởi vì bọn họ vẫn luôn sinh hoạt bên trong rừng rậm, cho nên việc có một bộ lạc cho chính mình là rất chờ mong, cho nên với nhân sổ ít ỏi của mình cùng với tình thế hiện tại, Lý Âu bộ lạc đã bị bọn họ lựa chọn.
Sau nhiều lần điều tra, bọn họ quyết định cho một nhóm dã thú đi tập kích Lý Âu bộ lạc, sau khi dễ dàng thắng lợi, bọn họ cảm thấy bộ lạc này vẫn là quá nhỏ, hơn nữa khi đó bọn họ cảm thấy, các bộ lạc trên Lạc Vân đại lục cũng không phải rất cường đại, có lẽ bọn họ cũng có thể chọn lựa chiếm lĩnh thêm một cái khác, sau đó hưởng dụng giống cái nơi đó.
Đối với một đám thú nhân chỉ có hùng tính mà nói thì giống cái cùng địa bàn lớn là rất hấp dẫn, sau đó bọn họ phái lũ dã thú tìm hiểu một chút, lúc này mới phát hiện vị trí bộ lạc chúng ta tựa hồ tốt nhất, hơn nữa vật tư chung quanh cũng thực phong phú, cho nên bọn họ bắt đầu kế hoạch kế tiếp.
Trước tiên, để cho lũ dã thú hiển lộ tung tích của mình ở phụ cận Ốc Nhĩ phu bộ lạc, tiếp theo đem chúng ta dẫn ra khỏi bộ lạc, sau đó sẽ nhân cơ hội đi tập kích Thái Cách bộ lạc đã thiếu hơn phân nửa sức chiến đấu. Sau khi chúng ta biết tình huống xong thì thương lượng một chút, quyết định đầu tiên giải quyết hết đám thú nhân cùng lũ dã thú trong Hắc Chiểu rừng rậm.
Chiến thuật của chúng ta là lấy thịt đè người, 2 vạn đầu dã thú vốn đã bị phân ra phân nữa cho nên 200 thú nhân cùng 1000 đầu dã thú còn lại, cơ hồ là không chịu nổi một kích, sau khi chúng ta giải quyết hoàn toàn bọn họ, tộc trưởng bốn bộ lạc còn lại quyết định phái ra một bộ phận thú nhân cường hãn theo chúng ta trở về cứu viện.
Hoàn hảo khi chúng ta thì cũng vừa kịp lúc, việc này đều dựa vào Thụy a, nếu y không liều chết bảo hộ giống cái ở trong bộ lạc, hơn nữa có thể bám trụ cước bộ của đối phương trong thời gian dài như thế, phỏng chừng chờ khi chúng ta trở về, khả năng chỉ có thể đối mặt với một cảnh tượng vô cùng bi thảm. Đó là tất cả những chuyện đã xảy ra”.
Nói xong, hắn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Lục Văn Thụy vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường như cũ, đứa nhỏ này thật đúng là phúc tinh của bộ lạc bọn họ, lần này nếu không có y ngăn cản, ở trong bộ lạc sẽ không chỉ hy sinh 1000 thú nhân, phỏng chừng giống cái cũng sẽ bị hy sinh một bộ phận rất lớn, đám dã thú kia đều dùng toàn lực công kích . Không nghĩ tới Thụy cư nhiên có thể một mình ngăn cản công kích mãnh liệt của đối phương, thật đúng là *người gửi tiền cùng các nhân đoán trước ở ngoài*, hy vọng lần này y cũng có thể sáng tạo kỳ tích, làm cho chính mình sống quá một cửa này đi.
Mấy người Mễ Lai Khắc nghe vậy đều không nói ra lời, không nghĩ tới chân tướng sự thật là như vậy, trách không được bọn họ cảm thấy đám dã thú kia thực thông minh đâu, nguyên lai là được thú nhân thu phục tùng và huấn luyện qua, trách không được không giống bình thường. Quả nhiên địch nhân của thú nhân trừ bỏ dã thú thì chính là thú nhân khác hay sao? Đây là đạo lý gì?
Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy liền giãy dụa đứng dậy, cọ cọ lên người đối phương, tiếp theo bạch mao lão hổ cũng cọ lại y vài cái, trong khoảng thời gian ngắn, không khí giữa hai đầu thú màu trắng rất là ấm áp. Bất quá hiện tại phải đối đầu với kẻ địch mạnh, bọn họ cũng chỉ an ủi nhau một chút thôi, tiếp theo bắt đầu cùng các tộc nhân hướng về địch nhân đánh tới.
Bởi vì bị kích thích từ huyết tinh cùng tử vong, đấu pháp của mọi người đều có chút bất cứ giá nào, bọn họ áp dụng phương pháp chỉ có tiến công không hề phòng thủ, cần phải đánh chết toàn bộ đối phương. Trong đấu pháp không quan tâm đến mạng sống, lũ dã thú tựa hồ đang bắt đầu bày ra hiện tượng thất bại.
Mắt thấy thắng lợi sắp tới, đáng tiếc số lượng đối phương rõ ràng rất nhiều, ngay khi bọn họ đang hỗn chiến, lại có rất nhiều dã thú lục tục bay về phía bên này, điều này cũng khiến cho thế cục vốn nghiêng về một bên lập tức bị điên đảo lại, mọi người thấy áp lực cực lớn, cắn răng chiến đấu hăng hái, lập tức mặt đất phía dưới bọn họ đều nhiễm một lớp màu đỏ dày đặc.
Mùi máu tươi trong không khí kích thích bản năng dã thú của mọi người, bằng vào ý chí kiên cường của bọn họ, liên tiếp nghênh đón công kích của đối phương, đợi cho toàn bộ đám dã thú đều tụ tập lại nơi này tình huống trở nên phi thường không ổn. Tuy rằng mọi người đang cắn răng kiên trì, đáng tiếc tốc độ công kích cùng độ mạnh yếu của bọn họ rõ ràng giảm xuống rất nhiều, việc bọn họ bị thua xem ra cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Trong nháy mắt đó, đột nhiên từ xa xa truyền đến thanh âm của một tiếng rít, thanh âm kia nghe vào trong tai bọn họ, quả thực chính là Thiên Âm, đó là âm thanh của Tạp Lạc Tư tộc trưởng, bên trong còn kèm theo một ít tiếng rít quen thuộc các tộc nhân khác, xem ra mọi người đều đang trở về, bọn họ rốt cục không phụ sứ mệnh, kiên trì cho đến hiện tại.
Lúc này, khuôn mặt vốn dính đầy của mọi người rốt cục dãn ra như trút được gánh nặng, khi nhìn thấy một đám thân ảnh quen thuộc đã bay đến gần, bọn họ rốt cục vì mất máu quá nhiều, thể lực chống đỡ hết nổi mà đồng loạt ngã xuống, giờ đây bọn họ có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Lục Văn Thụy và Mễ Lai Khắc cũng mỏi mệt dựa vào nhau, bọn họ ngẩng đầu nhìn nhóm người Tạp Lạc Tư cùng Ngải Tư Đặc đang đến gần, nhịn không được lộ ra một chút tươi cười, hoàn hảo mọi người trở về đúng lúc, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nhóm người Tạp Lạc Tư cũng thấy được thảm trạng phía trước, bọn họ hơi liếc mắt một cái nhìn về phía Mễ Lai Khắc và Lục Văn Thụy vẫn đang cố chống đỡ, tiếp theo trực tiếp hướng về đám dã thú tộc bay tới, khi bọn họ cùng đối phương đấu cùng một chỗ, Lục Văn Thụy mới phát hiện nguyên lai lần này không chỉ có 6000 thú nhân của bộ lạc mình, trong đó còn có thêm 1000 thú nhân của bộ lạc khác cũng đi theo lại đây. Hiện tại xem ra, số lượng dã thú đã ít hơn thú nhân, hơn nữa đám dã thú này đã chiến đấu thật lâu, hiện tại đều đã mệt mỏi, mà nhóm người Tạp Lạc Tư thì vừa mới chạy tới, cả người bọn họ đều tinh lực tràn đầy, vừa thấy thình hình liền có thể biết được kết quả sẽ như thế nào.
Quả nhiên sau một giờ song phương giao thủ, đám dã thú ban đầu rào rạt khí thế giờ đã hoàn toàn bị diệt, Lục Văn Thụy thấy thế rốt cục yên lòng, cảm giác mệt mỏi cùng vô lực một lần nữa đột kích, trong ánh mắt lo lắng của Mễ Lai Khắc, y lâm vào trạng thái hôn mê. Ngày hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, thể lực đã cạn kiệt nghiêm trọng, hơn nữa trước đó y chảy rất nhiều máu, cho dù thể lực không cạn kiệt, y cũng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà té xỉu, càng miễn bàn bây giờ y còn hoài bảo bảo đâu!
Mễ Lai Khắc thấy thế, lập tức biến thành hình người, ôm ngang Lục Văn Thụy đã muốn hôn mê, hắn nhìn đối phương đã khôi phục lại hình dáng như cũ, gắt gao nhíu mày, trên da thịt nguyên bản trắng nõn của đối phương hiện tại đã bị rất nhiều vết thương to nhỏ che kín, có vài vết thương khá lớn cơ hồ có thể thấy được xương, bởi vậy có thể thấy được tình huống lúc ấy nguy hiểm như thế nào, không nghĩ tới y có thể chống đỡ lâu như vậy, mặc dù lo lắng nhưng đồng thời Mễ Lai Khắc lại nhịn không được âm thầm tự hào, hắn vẫn luôn biết Thụy của hắn là rất mạnh!
Cứ ôm ý tưởng mâu thuẫn như vậy, hắn bắt đầu đi đến thần điện dĩ nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ,loại thời điểm này cần phải đi tìm phụ thân nhà mình hỗ trợ. Đợi cho Khoa Lan kiểm tra xong cho Lục Văn Thụy, sắc mặt hắn cũng có chút khó coi, hắn nói với mấy người Mễ Lai Khắc đang chờ ở bên cạnh:
” Tình huống hiện tại của Thụy là thể lực bị cạn kiệt nghiêm trọng cùng mất máu quá nhiều. Nhưng đó không phải là nghiêm trọng nhất, vết thương trên người y ta đều có thể dùng năng lực chữa khỏi giúp cho mau chóng khôi phục. Nhưng vừa rồi, trong lúc chiến đấu kịch liệt, y vẫn luôn miễn cưỡng chính mình sử dụng quá nhiều năng lực, hẳn là đã động thai khí, hiện tại tình huống bảo bảo thực không ổn định, nếu y không thể sớm tỉnh lại, ta lo lắng đứa nhỏ trong bụng y sẽ xảy ra vấn đề.”
Mọi người nghe vậy sắc mặt đều thực ngưng trọng, nguyên bản việc Lục Văn Thụy có bảo bảo làm cho mọi người thật cao hứng, không nghĩ tới sau đó lại phát sinh biến cố như vậy, tất cả mọi người đều không hiểu vì cái gì đám dã thú kia sẽ đột nhiên đến công kích bọn họ, hơn nữa nhìn thế công của đối phương rất trật tự rõ ràng, đây chứng tỏ hành động tập kích của bọn chúng là có chủ ý.
Mấy người Mễ Lai Khắc đồng loạt đang quay đầu nhìn chăm chú vào Tạp Lạc Tư cùng Ngải Tư Đặc đang đứng ở một bên, cảm giác bọn họ hẳn là biết chút gì đó. Quả nhiên sau khi cảm nhận tầm mắt nóng bỏng của mọi người, Tạp Lạc Tư cũng rất là thức thời cẩn thận tự thuật tất cả chi tiết tình huống mà hắn hiểu biết.
“Kỳ thật khi chúng ta đuổi tới Ốc Nhĩ phu bộ lạc, tộc trưởng Tu Ngươi Tư đã tra được một sự tình, nhưng hắn còn chưa thể cho ra xác nhận cuối cùng, cho nên ta cùng hắn và vài vị tộc trưởng khác thảo luận với nhau, đồng thời cũng phái ra rất nhiều thú nhân đi tìm hiểu tin tức ở phụ cận tại Ốc Nhĩ Phu bộ lạc cùng Lý Âu bộ lạc. Trải qua 5 ngày không ngủ không ngừng quan sát, chúng ta rốt cục xác định số lượng đám dã thú này thực khổng lồ, đám dã thú trước kia tập kích Lý Âu bộ lạc chỉ là một phần trong số đó mà thôi. Hơn nữa bọn chúng đã chiếm lĩnh Lý Âu bộ lạc, ở nơi cũng có 500 đầu dã thú lưu thủ. Mà tại chung quanh Hắc Chiểu rừng rậm tựa hồ cũng ẩn núp một đám dã thú rất lớn, về phần số lượng cụ thể của bọn chúng, bởi vì tính cảnh giác của đối phương rất cao, cho nên mọi người cũng không thể tới gần quá mức, chúng ta cũng vô pháp biết rõ tình huống. Trong lúc lo lắng, chúng ta cảm thấy tiếp tục phái ra một ít thú nhân có năng lực mạnh, lấy 100 người làm thành một tổ, lặng lẽ ẩn núp tiến vào bên trong rừng rậm, cần phải thăm dò rõ ràng tình huống của đối phương. Cứ như vậy lại qua 3 ngày, chúng ta rốt cục hy sinh khoảng 100 thú nhân mới hiểu biết đại khái tình huống của đối phương.
Đám dã thú này vốn ở bên trong Hắc Chiểu rừng rậm, cuộc sống của chúng nó cũng giống như những dã thú bình thường khác, thẳng đến 3 năm trước, có một đám thú nhân lưu lạc kết bạn đi tới bên trong rừng rậm. Nhóm thú nhân này khoảng 200 người, không biết bọn họ dùng phương pháp gì, lập tức thu phục đối phương, sau đó đám dã thú bắt đầu nghe theo bọn họ chỉ thị mà làm việc. Tựa hồ là vì làm cho lũ dã thú hành động càng thêm chính xác, vài năm gần đây, bọn họ bắt đầu liên tục huấn luyện đám dã thú này.
Mấy tháng trước, bọn họ chú ý tới ở trong Lý Âu bộ lạc xảy ra nội đấu, vì thế bọn họ bắt đầu kế hoạch cùng nhau tập kích. Bởi vì bọn họ vẫn luôn sinh hoạt bên trong rừng rậm, cho nên việc có một bộ lạc cho chính mình là rất chờ mong, cho nên với nhân sổ ít ỏi của mình cùng với tình thế hiện tại, Lý Âu bộ lạc đã bị bọn họ lựa chọn.
Sau nhiều lần điều tra, bọn họ quyết định cho một nhóm dã thú đi tập kích Lý Âu bộ lạc, sau khi dễ dàng thắng lợi, bọn họ cảm thấy bộ lạc này vẫn là quá nhỏ, hơn nữa khi đó bọn họ cảm thấy, các bộ lạc trên Lạc Vân đại lục cũng không phải rất cường đại, có lẽ bọn họ cũng có thể chọn lựa chiếm lĩnh thêm một cái khác, sau đó hưởng dụng giống cái nơi đó.
Đối với một đám thú nhân chỉ có hùng tính mà nói thì giống cái cùng địa bàn lớn là rất hấp dẫn, sau đó bọn họ phái lũ dã thú tìm hiểu một chút, lúc này mới phát hiện vị trí bộ lạc chúng ta tựa hồ tốt nhất, hơn nữa vật tư chung quanh cũng thực phong phú, cho nên bọn họ bắt đầu kế hoạch kế tiếp.
Trước tiên, để cho lũ dã thú hiển lộ tung tích của mình ở phụ cận Ốc Nhĩ phu bộ lạc, tiếp theo đem chúng ta dẫn ra khỏi bộ lạc, sau đó sẽ nhân cơ hội đi tập kích Thái Cách bộ lạc đã thiếu hơn phân nửa sức chiến đấu. Sau khi chúng ta biết tình huống xong thì thương lượng một chút, quyết định đầu tiên giải quyết hết đám thú nhân cùng lũ dã thú trong Hắc Chiểu rừng rậm.
Chiến thuật của chúng ta là lấy thịt đè người, 2 vạn đầu dã thú vốn đã bị phân ra phân nữa cho nên 200 thú nhân cùng 1000 đầu dã thú còn lại, cơ hồ là không chịu nổi một kích, sau khi chúng ta giải quyết hoàn toàn bọn họ, tộc trưởng bốn bộ lạc còn lại quyết định phái ra một bộ phận thú nhân cường hãn theo chúng ta trở về cứu viện.
Hoàn hảo khi chúng ta thì cũng vừa kịp lúc, việc này đều dựa vào Thụy a, nếu y không liều chết bảo hộ giống cái ở trong bộ lạc, hơn nữa có thể bám trụ cước bộ của đối phương trong thời gian dài như thế, phỏng chừng chờ khi chúng ta trở về, khả năng chỉ có thể đối mặt với một cảnh tượng vô cùng bi thảm. Đó là tất cả những chuyện đã xảy ra”.
Nói xong, hắn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Lục Văn Thụy vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường như cũ, đứa nhỏ này thật đúng là phúc tinh của bộ lạc bọn họ, lần này nếu không có y ngăn cản, ở trong bộ lạc sẽ không chỉ hy sinh 1000 thú nhân, phỏng chừng giống cái cũng sẽ bị hy sinh một bộ phận rất lớn, đám dã thú kia đều dùng toàn lực công kích . Không nghĩ tới Thụy cư nhiên có thể một mình ngăn cản công kích mãnh liệt của đối phương, thật đúng là *người gửi tiền cùng các nhân đoán trước ở ngoài*, hy vọng lần này y cũng có thể sáng tạo kỳ tích, làm cho chính mình sống quá một cửa này đi.
Mấy người Mễ Lai Khắc nghe vậy đều không nói ra lời, không nghĩ tới chân tướng sự thật là như vậy, trách không được bọn họ cảm thấy đám dã thú kia thực thông minh đâu, nguyên lai là được thú nhân thu phục tùng và huấn luyện qua, trách không được không giống bình thường. Quả nhiên địch nhân của thú nhân trừ bỏ dã thú thì chính là thú nhân khác hay sao? Đây là đạo lý gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook