Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 78: Cuộc sống chính thức ở chung [ nhị ]

Sau một đêm xuân phong, liệu xương sống thắt lưng của Lục Văn Thụy sẽ đau nhức, toàn thân vô lực? Đáp án là NO. Vào lúc sáng sớm, y cũng đã tỉnh lại, lúc này Mễ Lai Khắc vẫn còn đang ngủ, thân thể đối phương cùng chính mình dán vào nhau, da thịt thân cận lẫn nhau, hô hấp tướng dung, y tựa vào trong ngực rộng lớn của đối phương kia, tinh tế lắng nghe tiếng tim của đối phương đập.Giờ khắc rất là ấm áp, Lục Văn Thụy nghĩ đến tối hôm qua hai người chân chính ở cùng một chỗ, dù sao hai người đều còn trẻ, nhất thời kích động, rất khó khống chế được hành vi của mình,(^_^) dừng cương trước bờ vực. Không nghĩ tới trong tình huống khó khăn như thế, Mễ Lai Khắc lại lo lắng cho chính mình, vào một khắc cuối cùng kia, hắn vẫn là buông tha.

Bây giờ, Lục Văn Thụy còn nhớ rõ hai mắt đỏ ngầu của Mễ Lai Khắc lúc ấy, biểu tình không thể nhịn được nữa, kỳ thật một khắc kia, y  quả thật có chút khó tiếp nhận ngón tay của đối phương chạm đến phía sau mình, cơ hồ trong nháy mắt đó, y hơi hơi rung rung một chút, sau đó y liền nhìn thấy động tác của Mễ Lai Khắc ngừng lại, ánh mắt của đối phương đột nhiên trở nên thanh tĩnh lại. Kế tiếp, Lục Văn Thụy cũng rất kinh ngạc phát hiện, ngón tay đối phương đột nhiên ly khai phía sau mình, ngược lại di chuyển đến bên trong đùi, hơi hơi dùng sức, tách hai chân mình ra một chút, tiếp theo y cảm giác được đối phương đưa bộ phận còn tản ra nhiệt độ cao kia vào khe hở giửa hai chân mình, sau đó chính là một trận ma sát……[Y-H: á]

Hiện tại, Lục Văn Thụy tựa hồ vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đối phương lưu lại, phía trong đùi của y hiện tại vẫn còn ửng  đỏ, có chút đau đớn do ma sát quá độ, bất quá y không có để ý đến mấy thứ này đó, y chỉ là hồi tưởng lại câu nói của đối phương tối hôm qua, nghĩ nghĩ, y liền nhịn không được nhếch lên khóe miệng, mỉm cười ngọt ngào,  hai má ửng đỏ.

“Thụy, tuy rằng ta rất muốn chân chính ôm ngươi, giữ lấy ngươi, bất quá vì thân thể của ngươi, ta phải đợi đến 3 tháng nữa, dù sao thì ta cũng đã đợi 3 năm, không thể nào vì mấy tháng cuối cùng này liền biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chờ ngươi trưởng thành, chúng ta liền lập tức cử hành nghi thức kết bạn đi, đến lúc đó, ngươi đem chính mình hoàn toàn giao cho ta, được không?” (^_^).

Khi đó hô hấp đối phương vừa mới bình phục xuống, chống lại ánh mắt có chút nghi hoặc của mình, Mễ Lai Khắc trả lời mình như vậy, ngữ khí của hắn rất là kiên định, làm cho Lục Văn Thụy cơ hồ là theo bản năng liền gật đầu, trong một khắc kia, trong lòng y chỉ có một ý tưởng: Có một người suy nghĩ cho mình như vậy, hết thảy lấy mình là ưu tiên … Bạn lữ, kỳ thật chính mình đã không có gì có thể do dự.

Cho nên trước khi hai người ôm nhau ngủ, y yên lặng hạ quyết định, tại lễ trưởng thành của mình sẽ cùng  Mễ Lai Khắc cử hành nghi thức kết bạn, có lẽ đến lúc đó, y còn có thể tặng cho đối phương một kinh hỉ đâu. Nghĩ như vậy, y đem chính mình ép vào trong lòng đối phương, sau một khắc, y liền tiến nhập mộng đẹp.

Lục Văn Thụy miên man suy nghĩ một phen, liền hơi hơi ngẩng đầu, lúc này y khoảng 195CM [Y-H: wow], so với Lý Na, Pháp Lan cùng Khoa Lan, đều ước chừng cao hơn một cái đầu, ở trong bộ lạc, y có thể xem như là giống cái cao nhất, giống cái bình thường chỉ cao khoảng 180CM, cao nhất cũng chỉ 185CM mà thôi.[Y-H: bạn bị đột biết roài] Hiện tại y cùng Mễ Lai Khắc đứng chung một chỗ, cũng chỉ kém hơn phân nửa cái đầu mà thôi, đối phương cao khoảng 205CM đến 210CM đi, như vậy xem ra chiều cao của bọn họ vẫn là tương xứng.

Xem ra ngoài màu tóc cùng màu mắt bất đồng, mình lại có thêm một chỗ đặc biệt,  nhớ rõ thời điểm y vừa tới bộ lạc đã cao 185CM đâu, chẳng lẽ là bởi vì mỗi ngày y đều uống sữa sao? Hiện tại chiều cao của y so với kiếp trước mà nói, thật đúng là theo không kịp, trước khi y xuyên qua thì chỉ cao hơn 180CM một ít, chiều cao đó đối với người Đông Phương mà nói thì không tính thắp, nếu lúc trước y mang theo thân thể cùng nhau xuyên qua tới nơi này, thì chiều cao đó cũng sẽ không sai biệt lắm với giống cái ở đây. Quên đi, đối với một người nam nhân mà nói, bộ dạng cao tóm lại là một chuyện tốt, nghĩ như vậy, y lại đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Mễ Lai Khắc đang ở bên cạnh, y nhìn khuôn mặt đang ngủ rất ngọt ngào của đối phương, hơi hơi nở nụ cười, lúc này Mễ Lai Khắc thoạt nhìn có chút thiên chân cùng trẻ con, phối hợp ngũ quan anh tuấn của hắn, cảm giác tựa như một thiên sứ đi lạc xuống nhân gian.

Hắn nhịn không được vươn tay sờ soạn lên mặt đối phương, nhìn ngón tay mình từ trán kéo xuống cám môi hơi hé mở của đối phương, tiếp theo cứ lưu luyến mãi tại cánh môi ôn nhuận của đối phương, xúc cảm mềm mại kia thật là tốt lắm, đang lúc y say mê, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp.

“Thụy, sáng sớm ngươi không ngủ được, nên gọi ta tỉnh sao? Ngón tay của ngươi cũng thật không thành thật đâu, bất quá so với ngón tay, ta càng hy vọng ngươi có thể đổi thành cái khác.”

Dứt lời, Mễ Lai Khắc đẩy đi ngón tay đối phương trên môi mình, tiếp theo hơi hơi nghiêng đầu, hôn vào đôi môi đối phương.

Lục Văn Thụy chỉ cảm thấy môi mình nóng lên, tiếp theo rất tự nhiên phối hợp với động tác của đối phương, động tác của hai người bọn họ đều rất là ôn nhu, chỉ là môi chạm môi, trằn trọc, không hề kịch liệt, loại ôn hòa này tựa hồ càng có thể mang đến cho nội tâm hai người cảm giác thỏa mãn.

Sau một lúc lâu, hai người rời môi, trán chạm trán, sau đó đồng thời trợn mắt,(^_^) một đôi mắt màu lam tím đối diện hai con con ngươi màu thâm lam, trong mắt họ đều chỉ có thân ảnh đối phương, hai người nhìn nhau cười, tiếp tục ôn tồn thêm một lát, nhìn thời gian cũng không sớm, bọn họ lúc này mới buông đối phương ra, đều tự rời giường.

Hai người tuy rằng không nói gì, nhưng rất là ăn ý, khi Lục Văn Thụy sửa sang lại chăn mền, Mễ Lai Khắc đi ra ngoài phòng chuẩn bị dụng cụ rửa mặt, sau khi rửa mặt xong, hắn lại theo thói quen bình thường, đi đến rừng cây phụ cận ngắt hoa quả, lúc này Lục Văn Thụy mới bắt đầu rửa mặt.

Thói quen của Lục Văn Thụy vẫn duy trì như cũ, sau khi rửa mặt xong, y bắt đầu luyện công, tập võ cần kiên trì bền bỉ, võ công cần tích lũy tháng ngày, không tiến tắc lui, cho nên vì không lãng phí tâm lực nhiều năm của mình, mỗi ngày y đều kiên trì luyện chiêu thức vào buổi sáng, trước khi ngủ sẽ tu tập nội công.

Sau khi y luyện công xong, liền thay một kiện y bào sạch sẽ, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho hai người. Đơn giản làm vài cái trứng chần nước sôi cùng bánh bột ngô nhân thịt, sau đó y lấy cơm còn dư lại trong nồi nấu thành cháo, cứ như vậy,  một bữa sáng đơn giản mà đầy đủ chất đều được làm tốt lắm.

Sau khi y đem bát đều đặt ở trên bàn cơm, Mễ Lai Khắc vừa lúc đẩy cửa tiến vào, thời gian phối hợp vừa mới hảo, Lục Văn Thụy nhìn hắn mỉm cười, tiếp theo hai người liền cùng nhau hưởng dụng bữa sáng đầu tiên mà bọn họ ở chung, hai người vừa ăn vừa nhìn chăm chú vào đối phương,[Y-H: vậy làm sao ăn được trời] tựa hồ chung quanh bọn họ dâng lên rất nhiều bong bóng màu hồng, quả nhiên là một đôi ngọt ngào.

Kỳ thật trước kia bọn họ cũng cùng nhau nếm qua điểm tâm, bất quá sau khi Mễ Lai Khắc chính thức tiến vào ở, không khí giữa hai người tựa hồ thay đổi, có đôi khi chỉ là một ánh mắt vô ý giao hội, bọn họ đều có thể lăng lăng nhìn chăm chú đối phương hồi lâu, giống như là một đôi tiểu tình lữ bình thường yêu nhau cuồng nhiệt, thực tại làm cho người ta buồn cười.

Ít nhất bọn họ cũng bị nhóm Lý Na cười nhạo quá, nói là hai người bọn họ hiện tại càng ngày càng buồn nôn, nhìn xem bọn họ khiến lão phu phu bọn hắn đều có chút ngượng ngùng, hai người đối với việc này cũng không có để ý, chỉ là cười trừ.

Những ngày kế tiếp vẫn ngọt ngào như cũ,  cuộc sống hai người kỳ thật so với một người đều náo nhiệt hơn rất nhiều, mặc kệ là lúc ăn cơm hay  là thời gian tản bộ sau khi ăn xong, bên người đều có một người yên lặng làm bạn, loại cảm giác này vô cùng tốt đẹp.

Trong thời gian hai người ở chung ngắn ngủn,  Lục Văn Thụy đã có thói quen bên người mình lúc nào cũng có Mễ Lai Khắc làm bạn. Hai người bọn họ cũng không có làm cái gì khác biệt, đại khái là vì đối phương cẩn thận săn sóc, bọn họ cũng không có cải nhau, hai người cơ hồ không có trải qua*ma hợp kì* liền trực tiếp đi tới thời kì ổn định.

Muốn hỏi Lục Văn Thụy đối với cuộc sống ở chung cảm giác là cái gì? Thì phải là ăn cơm cùng đi ngủ sẽ có thêm một người, trừ bỏ nấu cơm thì mọi việc khác cơ hồ đều bị đối phương xử lý, ngày tháng của y so với trước càng thêm thanh thản, cho nên nói ở chung là phải xem ở cùng người nào, có một người như Mễ Lai Khắc, hết thảy mọi việc đều suy nghĩ cho Lục Văn Thụy trước, như thế thật là may mắn của y.

Hiện tại cuộc sống của mọi người đều đã ổn định hết, trên cơ bản trừ bỏ ngẫu nhiên tụ tập lại với nhau, tất cả mọi người đều vội vàng làm việc riêng của chính mình. Gần nhất Tư Nặc cùng Lý Na phải vội vàng chiếu cố thú nhân bảo bảo luôn luôn chạy loạn của bọn họ, Pháp Lan cùng Ngải Tư Đặc thì đang hưởng thụ thời kì trăng mật của bọn họ, dù sao hai người vừa mới cử hành nghi thức không lâu.

Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy nhìn hai đôi bạn lữ kia, trừ bỏ có đôi khi đi đến nhà Tư Nặc nhìn thú nhân bảo bảo, hai người cơ hồ đều đang tận hưởng cuộc sống ngọt ngào của chính mình. Bọn họ cùng nhau xem mặt trời mọc mặt trời lặn ở ngọn núi phía sau, nhàn hạ đi đến rừng cây phụ cận tản bộ tâm sự, lúc hưng trí, hai người còn có thể chạy đến bờ sông câu cá, sau đó, bọn họ sẽ ôm nhau, im lặng chờ con cá mắc câu. [Y-H: ngọn ngào đến chết mất (^_^)]Cơ hồ trong mỗi một góc ở bộ lạc đều để lại thân ảnh gắn bó của hai người, chỉ cần nhìn xa xa,cũng khiến cho người ta có cảm giác thực ngọt ngào, đây xem như là tuần trăng mật trước hôn nhân của bọn họ đi, không biết sau  khi chính thức cử hành nghi thức kết bạn, bọn họ có thể hay không trực tiếp tiến vào giai đoạn lão phu phu đâu? [haha]

Những ngày này mọi việc vẫn bình thường như trước, Mễ Lai Khắc và Lục Văn Thụy tay nắm tay, trên lưng đeo một cái ba lô thật to, đi đến lối vào bộ lạc cùng các thú nhân tập hợp, sau đó mọi người liền đi đến bên trong rừng rậm săn thú, bởi vì mùa đông sắp đến, cho nên gần đây, các tộc nhân trong bộ lạc lại bắt đầu hoạt động dự trữ lương thực mỗi năm một lần, mỗi lần xuất ngoại đi săn, mọi người đều sẽ mang nhiều con mồi về hơn.

Lục Văn Thụy vận khinh công, theo Mễ Lai Khắc cùng nhau đi trước, khi bọn họ sắp tới rừng rậm, đột nhiên có một cỗ mùi máu tươi đậm đặc đánh úp lại, trong nháy mắt, mọi người liền đề cao cảnh giác, bọn họ dựa lưng vào nhau, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.

Đại khái đi khoảng 10 phút, bọn họ nhìn thấy nơi phát ra mùi máu tươi vừa rồi, đó là mấy đầu sư tử hai cánh cùng giống cái toàn thân máu tươi đầm đìa. Mọi người sau một lúc kinh ngạc,  lại đến gần một ít, lúc  này mới phát hiện nguyên lai những thú nhân cùng giống cái này đều đã không còn hơi thở. Bọn họ có chút tiếc hận nhìn đám thi thể, không biết các tộc nhân của Lý Âu bộ lạc vì sao lại bị thương bỏ mình ở gần bộ lạc của mình? Là vừa vặn đi ngang qua hay là do bọn họ đào vong đến nơi đây, sau đó thể lực chống đỡ không nổi nữa? Xem miệng vết thương sau lưng bọn hắn, tựa hồ là bị đại hình dã thú gây thương tích.

Lục Văn Thụy nhìn mấy đầu sư tử cùng giống cái đã chết trước mắt, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng thật ra không có dao động dư thừa gì, dù sao đối với y mà nói, thú nhân hoặc là giống cái ở trong Lý Âu bộ lạc đều không quan hệ với y, cũng không dùng để ở trong lòng.

Mà Mễ Lai Khắc thì đang âm thầm quan sát Lục Văn Thụy, hắn nhìn thấy đối phương không lộ ra biểu tình thương tâm hoặc thương tiếc, lúc này mới có chút thoải mái, xem ra Thụy thật là buông xuống sự tình trước kia.

Tuy rằng tất cả mọi người bởi vì chuyện của Lục Văn Thụy mà đối với các tộc nhân của Lý Âu bộ lạc đều không có hảo cảm, bất quá nếu đã nhìn thấy thì như thế nào cũng muốn giúp bọn hắn một phen, bọn họ chủ động đào vài cái hố sâu ngay tại chỗ, đem mấy cổ thi thể đặt vào trong đó, sau khi lấp đất xong, Mễ Lai Khắc mang tới một tảng đá đặt ở mặt trên, xem như làm một cái dấu hiệu đi.

Trải qua chuyện này, nhiệt tình săn thú của mọi người tựa hồ có chút giảm thấp, đại khái là có chút“Thỏ tử hồ bi” băn khoăn*[Yamiryu: băn khoăn thỏ chết cáo buồn (vì sợ thợ săn quay ra săn cáo)], vì không biết mấy thú nhân cùng giống cái này bị dã thú tập nào tập kích trước đó, bọn họ đều không thể yên lòng, ai biết dã thú này có thể đến bộ lạc của mình hay không? số lượng cụ thể của chúng nó là bao nhiêu đâu?

Đơn giản là vì mấy thú nhân cùng giống cái này chết ở phụ ngã vào Thái Cách bộ lạc, cho nên mọi người bắt đầu có chút lo lắng, sau khi săn đủ con mồi, bọn họ liền quyết định mau chóng chạy về bộ lạc, đem chuyện này nói cho tộc trưởng, có lẽ bọn họ còn muốn thương lượng một chút công tác phòng chủ kế tiếp, cái gọi là *phòng hoạn cho chưa xảy ra*[Anika:phòng ngừa khi chưa xảy ra], vào mùa đông, khi thực vật có vẻ khan hiếm, nguy cơ là có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương