Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
-
Chương 68: Phản hồi thái cách bộ lạc
Nhóm người Lục Văn Thụy một đường phi hành, lần này bọn họ có thực vật do Ốc Nhĩ Phu bộ lạc cung cấp, cho nên về phương diện ăn uống là không cần rất lo lắng, bất quá trên đường bọn họ có nghe nói rằng sau khi Lí Tư cùng Tạp La từ Thái Cách bộ lạc trở về không lâu, Lý Âu bộ lạc liền xảy ra nội đấu, tựa hồ là hai đứa con của lão tộc trưởng cướp đoạt vị trí tộc trưởng, nghe nói tình hình trước mặt rất là khẩn trương. Bất quá Tạp Lạc Tư bọn họ nhìn thấy Lục Văn Thụy tựa hồ bất vi sở động, bọn họ vốn không có quá mức quan tâm đến chuyện phát sinh ở Lý Âu bộ lạc, vì thế bọn họ một hàng bảy người đi một chút ngừng một chút, không đúng, là phi một chút ngừng một chút suốt 10 ngày, rốt cục tới Thái Cách bộ lạc.
Khi các thú nhân trong nhóm Tạp Lạc Tư nhìn thấy bóng dáng bộ lạc thì bắt đầu ngửa mặt lên trời gào thét, rất nhanh, sau tiếng rít, dưới đại thụ ở lối vào bộ lạc cũng đã tập kết rất nhiều thú nhân cùng giống cái, bên trong tựa hồ còn có Khoa Lan, Lý Na cùng Tư Nặc, phỏng chừng bọn họ đều đã đợi vài ngày.
Đợi cho Mễ Lai Khắc bọn họ lục tục rớt xuống biến thành người hình, Tạp Lạc Tư liền ngắn gọn đem chuyện đã xảy ra mấy ngày nay tại Ốc Nhĩ Phu bộ lạc nói ra một chút, mọi người ở trước mặt nghe được Thụy Lạp cư nhiên thật sự cùng Thụy Khắc kết thành bạn lữ, biểu tình của mọi người đều có một chút băn khoăn,không rõ là vui hay buồn. Bất quá dù băn khoăn đến vậy nhưng khi hiến tế Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc *đã ở tràng*, cho nên sau một lát sửng sốt, mọi người liền chúc mừng phu phu hai người bọn họ.
Sau đó Tạp Lạc Tư ra lệnh một tiếng, mọi người nhanh chóng giải tán, mọi người tụm năm tụm ba đều tự rời đi, phỏng chừng là trở về tiếp tục làm chuyện chính mình.
Sau khi mọi người đều đã đi rồi, lúc này Tạp Lạc Tư mới bước nhanh tiến lên, đi đến bên cạnh Khoa Lan, đầu tiên hắn yên lặng nhìn chăm chú bạn lữ nhà mình một lát, bọn họ đều có hơn nửa tháng không thấy nhau.Lúc này biểu tình trên mặt hắn là nhu hòa mà trước nay chưa từng có, khi đối phương lộ ra một nụ cười ôn nhu đối với chính mình, hắn kéo tay đối phương, tiếp theo xoay người đối với Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc đưa ra một ánh mắt, liền cùng Khoa Lan nắm tay nhau đi về hướng nhà mình.
Mà hai người Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc chỉ là nhìn nhau cười, bọn họ tự nhiên là biết ý tứ phụ thân nhà mình, vì thế hai người lôi kéo Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan đang có chút mờ mịt cùng đi về hướng Tư Nặc cùng Lý Na đang chờ. Lúc này Lý Na đã có mang được 3 tháng, bụng của hắn đã lộ ra một chút. Tư Nặc khẩn trương đứng ở bên cạnh hắn, chỉ thấy tay trái của hắn lôi kéo tay Lý Na, tay phải thật cẩn thận nâng thắt lưng của đối phương, hoàn toàn là một tư thế võ trang hạng nặng.[?]
Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế, đều nhịn không được cười ha ha lên. Mà Tư Nặc bị mọi người giễu cợt cũng không nói gì thêm, chính là cười ngây ngô theo mọi người, xem ra hắn còn hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng sắp sửa làm phụ thân đâu, lúc này lực công kích của hắn cơ hồ là không.
Bọn họ sáu người liền như vậy một đường nói nói cười cười đi đến nhà Lục Văn Thụy, sau khi mấy người vừa vào khỏi đại môn, chỉ thấy trái cây cùng một ít tiểu động vật được nuôi dưỡng trong viện đều rất là có tinh thần, Lục Văn Thụy nhịn không được mỉm cười, xem ra mấy ngày nay, Tư Nặc bọn họ đều có đến hỗ trợ đâu.
Đợi cho mọi người đi vào trong phòng, Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc bọn họ bốn người đều dỡ xuống ba lô trên người, bọn họ chạy qua 10 ngày đường, đều có chút mệt mỏi, cho nên mấy người bọn họ rất nhanh an vị xuống dưới.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có chủ nhà Lục Văn Thụy vẫn còn đứng, sau khi y buông ba lô xuống liền đi vào phòng bếp. Y theo thói quen ở địa cầu nên muốn phao hồ trà để chiêu đãi Lý Na bọn họ. Vì thế y tay chân lanh lẹ nhóm lửa, tiếp theo đổ một ít nước vào trong nồi. Đợi cho nước sôi, y liền cho vào một ít hoa cúc, vì mọi người phao một bình hồ cúc trà lài lớn.
Mà Pháp Lan thì từ bên trong ba lô lấy ra một ít hoa quả mà bọn họ mang về từ Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, trước tiên hắn lấy nước tẩy sạch sẽ toàn bộ hoa quả, tiếp theo mới đem chúng nó đều bỏ vào chiếc khay trống trên bàn.
Sau khi chuẩn bị tốt trà cùng hoa quả, Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan cũng đều ngồi xuống, sáu người bọn họ cũng lâu không có tụ cùng một chỗ, mọi người đều thực hưởng thụ thời khắc đoàn tụ này. Bọn họ một bên nhàn nhã uống trà cúc, ăn hoa quả, một bên bắt đầu tán gẫu. Đương nhiên nội dung bọn họ nói chuyện phiếm chủ yếu cũng chính là chuyện đã phát sinh mấy ngày nay ở Ốc Nhĩ Phu bộ lạc.
Khi bọn hắn nói đến Thụy Khắc không muốn thừa nhận bảo bảo mà Thụy Lạp đang mang là con của hắn, hơn nữa hắn còn phủ nhận việc chính mình từng cùng Thụy Lạp hợp mưu muốn hại Lục Văn Thụy, Tư Nặc cùng Lý Na nghe vậy đều nhịn không được bĩu môi, bọn họ thật đúng là chưa thấy qua thú nhân vô sỉ mà lại không có đảm đương như vậy đâu.
Sau đó đợi cho Mễ Lai Khắc bọn họ nói đến việc Thụy Khắc bị Lục Văn Thụy dùng kế, khiến hắn rất thành thật đem mọi chuyện đều công đạo rõ ràng, Lý Na cùng Tư Nặc đều nhịn không được cười ha ha, người này chính là xứng đáng, đối phó với hắn cần thiết dùng thủ đoạn phi thường.
Bởi vì trước đó, Ngải Tư Đặc bọn họ được Tạp Lạc Tư công đạo, cho nên bọn họ đều rất ăn ý không nói ra “Di hồn đại pháp”, chỉ khéo léo sửa thành “Sứ kế hướng dẫn” mà thôi, Lục Văn Thụy nghe xong cũng không có nói cái gì, y biết mọi người đều là vì tốt cho y.
Bất quá sau khi Lý Na cùng Tư Nặc cười xong, bọn họ vẫn có chút lo lắng cho Thụy Lạp, dù sao hắn đã sinh hoạt tại Thái Cách bộ lạc 20 năm, hiện tại hắn phải một người rời đi bộ lạc, đi đến một cái bộ lạc hoàn toàn xa lạ để sinh sống, hơn nữa bạn lữ của hắn vẫn là một người có nhân cách không đoan chính như Thụy Khắc, bọn họ như thế nào có thể yên tâm đâu?
Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế cũng không nói cái gì, kỳ thật bọn họ vốn sẽ không thực để ý Thụy Lạp, trừ bỏ tính cách của hắn không hòa hảo ở bên ngoài, còn bởi vì trước kia hắn muốn thương tổn Lục Văn Thụy, cho nên bọn họ đối với Thụy Lạp đều có chút không vui. Nhưng Tư Nặc dù sao cũng là ca ca của Thụy Lạp, cho nên bọn họ cũng không bình luận gì. Chỉ có Ngải Tư Đặc vỗ vỗ bả vai Tư Nặc, nói với hắn:
”Tư Nặc, ngươi cũng đừng quá lo lắng, Thụy Lạp đã trưởng thành, hắn sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình. Hơn nữa mỗi người đều có hạnh phúc riêng của chính mình, ngươi làm sao biết Thụy Lạp sẽ không thể tìm được hạnh phúc của hắn ở Ốc Nhĩ Phu bộ lạc chứ?”
Tư Nặc sau khi nghe lời nói của Ngải Tư Đặc, cũng trầm mặc một lát, tiếp theo hắn nói:
”Ngươi nói đúng, Thụy Lạp đã trưởng thành, hắn hẳn là học được cách chiếu cố chính mình, chúng ta là thân nhân cũng không thể làm bạn hắn cả đời.”
“Ân, ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, ngươi hiện tại cần để ý chính là bảo bảo trong bụng Lý Na.” Nhìn hắn tựa hồ đã nghĩ thông suốt, Ngải Tư Đặc lập tức liền chuyển hoán đề tài.
Quả nhiên Tư Nặc nghe xong, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười ngây ngốc, tiếp theo hắn bắt đầu vây quanh Lý Na hỏi han ân cần. Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế cũng đều nở nụ cười theo, kỳ thật Tư Nặc rất đơn thuần, hắn nhất định sẽ là một phụ thân tốt.
Sáu người bọn Lục Văn Thụy liền như vậy hàn huyên suốt một buổi chiều, cuối cùng vì Lý Na không chịu nổi mỏi mệt, Tư Nặc mang theo hắn đi về trước, mà Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan cũng bởi vì trước đó đã chạy 10 ngày đường mà có chút uể oải không phấn chấn. Vì thế ba người bọn họ quyết định thật nhanh là đều tự về nhà nghỉ ngơi, chờ dưỡng tốt tinh thần, ngày mai lại đến tụ hợp.
Lục Văn Thụy tuy rằng không có mỏi mệt như vậy, nhưng y cũng đã vài ngày không hảo hảo tắm rửa, cho nên sau khi tiễn mấy người bọn họ xuất môn, y trở về trù phòng, bắt đầu nấu nước, chuẩn bị trong chốc lát hảo hảo phao nước ấm tắm, sau đó mới hảo hảo đi ngủ.
Mà trước đó, khi ba người Mễ Lai Khắc cùng nhau rời đi, bởi vì Ngải Tư Đặc còn muốn vội vàng đưa Pháp Lan về nhà, cho nên Mễ Lai Khắc ngay tại lộ khẩu liền cùng chia tay với hai người bọn họ. Đợi cho hắn về nhà, vừa lúc nhìn thấy phụ thân nhà mình từ trù phòng đi ra, lúc này trong tay hắn đang ôm một cái mộc dũng thật to, nhìn mặt trên thấy khói bốc lên, xem ra đây là một dũng nước ấm.
Mễ Lai Khắc não vừa chuyển, lập tức đoán được mục đích của phụ thân nhà mình, xem ra đây là việc mà sau khi hắn vận động như thế nào đó (^_^), thì giúp cha mình đều rửa sạch một chút đi, hoặc là hai người bọn họ còn có thể tái hưởng thụ một lần “Uyên ương dục”?
Đại khái là ý tứ trêu chọc cùng ái muội trong mắt của Mễ Lai Khắc quá rõ ràng, nên khi Tạp Lạc Tư đi ngang bên người hắn, lạnh lùng nói một câu,
”Ngươi nếu hâm mộ, liền thêm sức lực, sớm một chút đem Thụy thu phục đi!” (^-^).
Nói xong câu đó, hắn cũng đi thật nhanh về phòng của chính mình, mà Mễ Lai Khắc còn đang ở tại chỗ thì có chút hỗn độn, hắn thật sự không nên chê cười phụ thân nhà mình, này không, hắn lập tức bị đối phương kích thích trở lại.
Kỳ thật trong lòng hắn là thực hâm mộ hai phụ thân nhà mình, cảm tình của hai người bọn họ thật sự tốt lắm, cơ hồ là dù đã qua vài thập niên thì cũng như là ngày đầu. Nếu tương lai hắn cùng Thụy kết thành bạn lữ, cũng có thể giống như hai người bọn họ, sau khi cử hành nghi thức được vài thập niên thậm chí là mấy trăm năm, cảm tình sẽ vẫn đều không thay đổi, hắn cũng rất thỏa mãn.
Sau khi mấy người Lục Văn Thụy trở lại bộ lạc, cuộc sống lại bình thản như trước. Nhoáng lên một cái thì hơn nửa tháng liền trôi qua, trong khoảng thời gian này, Lý Na dưới sự trợ giúp của Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan, đã giải quyết triệt để vấn đề nôn nghén của hắn, hiện tại khẩu vị cùng khí sắc của hắn đều tốt lắm, cả người tựa hồ béo một vòng.
Mà cùng với sắc mặt dần dần đỏ nhuận của Lý Na, dáng người của hắn cũng liên tục mượt mà phát triển, Tư Nặc bọn họ đều rất lạc quan, chỉ cần đại nhân có thể bảo trì khỏe mạnh cùng hảo khẩu vị, bảo bảo sẽ trưởng thành rất nhanh.
Gần nhất trong bộ lạc bọn họ cũng đều là vui sướng, bởi vì trong mùa hè năm nay, trừ bỏ Lý Na, ở trong bộ lạc còn có mười mấy giống cái cũng có mang, vì những năm rồi không có gặp nhiều trường hợp như thế, cho nên tâm tình của mọi người đều tốt lắm.
Nhưng không giống như không khí hòa hợp ở Thái Cách bộ lạc, tình huống ở Ốc Nhĩ Phu bộ lạc không được tốt như thế.
Sau khi nhóm người Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc ly khai được hơn nửa tháng, ở trong bộ lạc bọn họ liền xảy ra một chuyện tình không thực vui vẻ.
Sự tình nguyên nhân là như vậy, ngày đó vừa lúc có một thú nhân hướng Tu Nhĩ Tư tộc trưởng nói rằng hắn muốn cử hành nghi thức kết bạn của mình sau nghi thức của Thụy Khắc. Tộc trưởng đại nhân nghe nói thế, tự nhiên là đồng ý, dù sao cử hành nghi thức kết bạn coi như là một chuyện vui ở trong bộ lạc.
Vì thế vào 10 ngày sau khi cử hành nghi thức của Thụy Khắc cùng Thụy Lạp, trong bộ lạc lại cử hành một lần nghi thức kết bạn nữa. Bởi vì trước đó Thụy Lạp cùng Thụy Khắc cãi nhau, cho nên nghi thức lần này là một mình Thụy Khắc tới tham gia.
Mà trải qua ngắn ngủn 10 ngày ở chung như vậy, thú nhân cùng giống cái trong bộ lạc cũng đều biết Thụy Lạp cùng Thụy Khắc bất hòa, hơn nữa trước đó bọn họ nghe nói về hành vi của hai người tại Thái Cách bộ lạc, bởi vậy bọn họ có thể hiểu được nguyên nhân dẫn đến tình trạng này.
Bởi vì mấy ngày trước vừa lúc lý lý quả chín, cho nên giống cái trong bộ lạc đã ngắt về rất nhiều. Hôm nay vào ngày cử hành nghi thức, mọi người chuẩn bị rất nhiều nước lý lý quả. Loại nước trái cây này có hương vị rất là trong veo, hơn nữa uống nhiều sẽ làm cho người ta có chút lâng lâng, giống như loại “rượu” trên địa cầu, loại trái cây này ở trên toàn bộ Lạc Vân đại lục đều thực được hoan nghênh, xem như là đặc sản của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc. [Y-H: Bộ lạc này có nhiều đặc sản thế, cảnh lại đẹp. Ôi]
Cho nên khi mọi người uống rất nhiều nước lý lý quả, có nghĩa là bọn họ đã uống rất nhiều “rượu”, vì thế lúc đó bọn họ nói năng không còn cẩn trọng được nữa, lúc đó có vài thú nhân bắt đầu nói đến chuyện của Thụy Khắc cùng Thụy Lạp. Bọn họ nói Thụy Lạp là người rất là kiêu ngạo ương ngạnh, một chút cũng không ôn nhu săn sóc, hơn nữa hắn bình thường cũng không để ý tới giống cái ở trong bộ lạc này, luôn mang bộ dáng khinh thường người khác, cho nên giống cái cùng các thú nhân ở trong bộ lạc cũng không như thế nào thích hắn. Thụy Khắc tìm được một bạn lữ như vậy, thật đúng là không may. Hơn nữa Thụy Lạp cùng Thụy Khắc hai người luôn gây gỗ, nhìn quan hệ bọn họ cũng không phải tốt lắm, hơn nữa còn nghe nói, kỳ thật Thụy Khắc cùng Thụy Lạp buổi tối cũng không ngủ cùng nhau. [Y-H: nhiều chuyện thấy ớn]
Bởi vậy có thể thấy được, tại địa phương không có phương tiện gì giải trí, các thú nhân nơi này cũng là thực bát quái, ngay cả việc hai phu phu người khác buổi tối có ngủ cùng nhau hay không cũng biết. Bất quá vài cái thú nhân này hiển nhiên không có dự đoán được Thụy Khắc là đang ở ngay tại phụ cận, vì thế khi Thụy Khắc nghe được một đống lớn lời nói làm cho hắn không thoải mái, như là hắn tìm được một giống cái rất kém cỏi, hơn nữa chính mình thế nhưng còn không quản được đối phương …. Cái này thật đúng là làm cho hắn nổi giận, hắn một mạch lấy ra nước lý lý quả ở một bên, một ly lại một ly uống hết. Hắn cảm thấy chính mình bị cười nhạo tất cả là do bạn lữ của hắn, cũng chính là Thụy Lạp, một giống cái không ai không ai thích gặp.
Hắn càng nghĩ càng giận, tiếp theo hắn liền nhịn không được nghĩ tới thời điểm mình ở Thái Cách bộ lạc, bị Lục Văn Thụy nhìn xuyên qua kế hoạch, tiếp theo hắn còn bị đối phương giáo huấn một chút. Tiếp theo là Tạp Lạc Tư bọn họ tìm tới cửa, buộc hắn cùng Thụy Lạp kết thành bạn lữ, hơn nữa hắn còn bị phụ thân nhà mình yêu cầu giải thích trước mặt toàn bộ tộc nhân trong bộ lạc, hắn cảm thấy từ sau khi nhận thức Thụy Lạp, cuộc sống của hắn liền trở nên hỏng bét [Y-H: cái thứ gì đâu, toàn biết đỗ lỗi cho người khác], hiện tại chính mình còn bị tộc nhân trong bộ lạc cười nhạo, tất cả việc này hết thảy đều là lỗi của Thụy Lạp.
Vì thế ngay khi đã ngà ngà say, Thụy Khắc lảo đảo ly khai thần điện, tiếp theo hắn ba bước rút thành hai bước tiêu sái đến trước của phòng Thụy Lạp. Lúc này trong phòng tựa hồ im ắng, phỏng chừng Thụy Lạp đã ngủ. Đáng tiếc Thụy Khắc hiện tại đã “Say”, hắn cũng không ý thức được là mình đang quấy rầy giấc ngủ của người khác. Chỉ thấy hắn nhìn cửa phòng một lát, tiếp theo liền dùng chân đá văng cửa phòng, sau đó hắn tiếp tục nghiêng ngã tiêu sái đến bên giường, đem Thụy Lạp còn ngủ mơ mơ màng màng một phen kéo đứng lên.
Mà lúc này Thụy Lạp bị tiếng phá cửa đánh thức, đột nhiên cảm giác có một cỗ lực đạo đem chính mình từ trong ổ chăn ấm áp kéo đi ra, hắn bị buộc đứng trên mặt đất bằng chân trần, độ ấm vào buổi tối có vẻ thấp, hắn cảm thấy lạnh run, tiếp theo hắn mở hai mắt, phát hiện đứng ở trước mặt mình dĩ nhiên là Thụy Khắc. Hắn lập tức nhíu mày, không chút suy nghĩ liền mở miệng tức giận mắng:
”Thụy Khắc, ngươi làm gì? Không thấy ta đang ngủ sao? Ngươi khuya khoắt lại đây để làm chi? Ngươi cút đi ra ngoài cho ta!” Dứt lời hắn còn chống nạnh hai tay trừng mắt nhìn đối phương.
Sau khi Thụy Khắc nghe được lời đối phương nói, cảm giác vốn là không thực thanh tỉnh lập tức càng trở nên mơ hồ, bất quá hắn cũng nghe ra đối phương đang mắng chính mình, vì thế hắn tà tà cười, mở miệng nói:
”Ngươi bảo ta đi? Nơi này là nhà của ta, nếu đi cũng là ngươi đi, nơi này không phải là Thái Cách bộ lạc, không tới phiên ngươi giương oai đâu.”
“Ngươi, ngươi…… Ngươi vô sỉ, nếu không bởi vì ngươi, ta như thế nào sẽ có bảo bảo, bây giờ còn cùng với ngươi kết thành bạn lữ, ở cùng một chỗ, ngươi nghĩ rằng ta thích cùng người như ngươi ở cùng một chỗ sao? Cũng là vì ngươi mà ta mới một mình đứng ở bộ lạc này của các ngươi?” Thụy Lạp nghe vậy vội vàng trả lời.
“Hừ, nếu không bởi vì ngươi, kế hoạch của chúng ta cũng sẽ không thất bại, ta đây hiện tại có thể cùng Thụy ở cùng một chỗ, mà không phải cùng một giống chán ghét như ngươi ở cùng một chỗ, hết thảy đều là do ngươi sai. Vừa rồi khi ta đi tham gia nghi thức, nghe được rất nhiều tộc nhân cười nhạo ta tìm một bạn lữ không tốt, ngươi thật đúng là làm cho ta mất mặt.” Thụy Khắc ngữ khí cũng dần dần tăng thêm.
“Ta không tốt? Chính ngươi ngoài thân phận là con của tộc trưởng, thì căn bản chỉ là một thú nhân vô dụng, ta còn được biết ngươi trước kia chẳng những thua tên Thụy còn bị bại dưới tay của Mễ Lai Khắc ca ca, hơn nữa trong buổi tỷ thí ở Hội trao đổi, ngươi cũng bại dưới tay ca ca ta.”
Nói tới đây, Thụy Lạp ngừng một chút, hắn thưởng thức sắc mặt xanh mét của đối phương một chút, nói tiếp,
”Ngươi tối mất mặt không phải là hai sự tình này, nghe nói vào buổi tối ngày cuối cùng trong Hội trao đổi, ngươi bị tên Thụy kia tự tay giáo huấn, ha ha, ngươi thật là một thú nhân vô dụng, ngay cả một giống cái mà cũng thua, ngươi có tư cách gì mà nói ta?”
Sau khi nghe Thụy Lạp khiêu khích, mặt Thụy Khắc vốn đã xanh mét, lập tức liền trở nên lại là hồng, hắn cảm giác chính mình sẽ bạo phát, hắn dựa vào cái gì bị giống cái kém cỏi này khinh thường, hết thảy chuyện này rõ ràng đều là lỗi của y, y có gì tư cách oán giận hắn. Hơn nữa hai chữ “Vô dụng” này đối với nam nhân hay thú nhân mà nói, tựa hồ vĩnh viễn đều là cấm ngữ. Lần này Thụy Lạp là sự là chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
Vì thế dưới cơn phẫn nộ cực độ, một chút lý trí còn sót lại trong đầu Thụy Khắc cũng đều biến mất. Hắn nhịn không được tiến lên, chỉ dùng một tay đã chộp vào thân hình nhỏ bé của Thụy Lạp, tiếp theo hắn lạnh lùng cười, nói với một Thụy Lạp hiện đang bắt đầu hoảng sợ:
”Ngươi đã nói như vậy, ta đây khiến cho ngươi kiến thức một chút, ta rốt cuộc có vô dụng hay không? Hừ!”
Vừa dứt lời, Thụy Khắc đã đem Thụy Lạp ném tới trên giường, tiếp theo hắn lập tức đè ép lên, thấy đối phương giãy dụa, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười dữ tợn. Hắn một bên thưởng thức biểu tình hoảng sợ của đối phương, một bên bắt đầu xé rách y bào trên người đối phương, dần dần thân thể trắng nõn mà lại mảnh khảnh của Thụy Lạp liền hiển lộ ra. Thụy Khắc thấy thế, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, khối thân thể trước mắt này thật sự rất hấp dẫn, tiếp theo hắn không hề chần chờ, một tay lấy giật bỏ da thú bên hông mình, sau đó thân thủ của hắn hướng về Thụy Lạp tìm kiếm, chỉ nháy mắt trong phòng liền vang lên tiếng thét chói tai cùng âm thanh gầm nhẹ không ngừng, âm thanh này giống như giai điệu của ác ma, làm cho người ta sợ run, thanh âm đó vẫn liên tục đến sáng sớm ngày hôm sau mới dần dần thấp đi.
Trong suốt một đêm dài này, Thụy Lạp chỉ biết là y rất đau, toàn thân cao thấp đều rất đau, cơ hồ mỗi một tấc da thịt trên người đều kêu la “Rất đau”,”Rất đau”, đau đớn này vẫn liên tục, thế cho nên trước khi y lâm vào hắc ám, rốt cục nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, cái này có thể không đau.
Có lẽ buổi sáng ngày Hội trao đổi hội chấm dứt đối với Thụy Lạp mà nói là một bất hạnh cùng bi kịch, như vậy buổi sáng này đối với y mà nói tuyệt đối chính là tuyệt vọng và tràn ngập tính hủy diệt.
Rốt cục khi Thụy Khắc tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy bên cạnh mình tựa hồ có một giống cái đang nằm, từ mài tóc màu lửa đỏ của đối phương, hắn nhận ra đó chính là bạn lữ của mình: Thụy Lạp. Lúc đầu, hắn còn có chút nghi hoặc, chính mình như thế nào sẽ cùng Thụy Lạp nằm ở trên một cái giường? Bất quá ngay sau đó hắn không có tâm tư tiếp tục nghi hoặc nữa, hắn lập tức bị mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi dọa, hắn nhìn thấy dưới thân Thụy Lạp đều là huyết [máu], theo đùi kéo cho đến bắp chân, hơn nữa huyết kia tựa hồ còn đang chảy liên tục.
Hắn cảm giác có chút không thích hợp, cho dù là khi bọn họ trải qua lần đầu tiên, Thụy Lạp cũng chỉ chảy một chút huyết, không có nghiêm trọng như vậy, hắn nhịn không được đem đối phương lật lại, lọt vào trong tầm mắt hắn là một khuôn mặt tái nhợt, Thụy Lạp tựa hồ đã hôn mê, hai dãy lông mi thanh tú đang nhắm gắt gao, lộ ra bộ dáng rất thống khổ.
Thụy Khắc nhìn Thụy Lạp suy yếu như thế, trong lòng không biết vì cái gì có chút không đành lòng, hắn tinh tế kiểm tra toàn thân đối phương, phát hiện nguyên lai là bên dưới Thụy Lạp đang đổ máu, nhìn cái bụng bằng phẳng như cũ của đối phương, Thụy Khắc sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại. Hắn vội vàng dùng một khối da thú bao lấy Thụy Lạp, sau đó hắn ôm ngang Thụy Lạp, đẩy cửa phòng ra, sau đó bắt đầu bước nhanh về chỗ của y sư.
Dọc theo đường đi có mấy giống cái thức sớm đều có chút nghi hoặc nhìn Thụy Khắc, không rõ vào sáng sớm, hắn chạy nhanh như vậy làm gì, khi Thụy Khắc đi qua bên người bọn họ, bọn họ mới chú ý tới đống da thú mà hắn gắt gao ôm trong tay, từ trong da thú lộ ra bên ngoài một đầu tóc hồng cùng hai bắp chân của Thụy Lạp. Vài giống cái ở gần đó lập tức phản ứng lại, nguyên lai hắn là muốn dẫn Thụy Lạp đi tìm y sư, xem ra tình huống thực nghiêm trọng, bọn họ nhịn không được đều suy đoán, rốt cuộc Thụy Khắc cùng Thụy Lạp đã xảy ra sự tình gì.
Đáng tiếc Thụy Khắc bước đi nhanh qua cũng không có để ý đến nghi hoặc của bọn họ, hắn hiện tại thầm nghĩ mau một chút đi đến chỗ của y sư, để hắn xem cho Thụy Lạp, hắn nhất định phải mau, đáy lòng hắn có một dự cảm, nếu hắn đi chậm, trong tương lai, hắn nhất định sẽ hối hận. [Y-H: tên này ko chữi ko được mà. Ít ra thì còn chút lương tâm. Hứ ]
Khi các thú nhân trong nhóm Tạp Lạc Tư nhìn thấy bóng dáng bộ lạc thì bắt đầu ngửa mặt lên trời gào thét, rất nhanh, sau tiếng rít, dưới đại thụ ở lối vào bộ lạc cũng đã tập kết rất nhiều thú nhân cùng giống cái, bên trong tựa hồ còn có Khoa Lan, Lý Na cùng Tư Nặc, phỏng chừng bọn họ đều đã đợi vài ngày.
Đợi cho Mễ Lai Khắc bọn họ lục tục rớt xuống biến thành người hình, Tạp Lạc Tư liền ngắn gọn đem chuyện đã xảy ra mấy ngày nay tại Ốc Nhĩ Phu bộ lạc nói ra một chút, mọi người ở trước mặt nghe được Thụy Lạp cư nhiên thật sự cùng Thụy Khắc kết thành bạn lữ, biểu tình của mọi người đều có một chút băn khoăn,không rõ là vui hay buồn. Bất quá dù băn khoăn đến vậy nhưng khi hiến tế Phỉ Nhĩ cùng Lôi Mông Đặc *đã ở tràng*, cho nên sau một lát sửng sốt, mọi người liền chúc mừng phu phu hai người bọn họ.
Sau đó Tạp Lạc Tư ra lệnh một tiếng, mọi người nhanh chóng giải tán, mọi người tụm năm tụm ba đều tự rời đi, phỏng chừng là trở về tiếp tục làm chuyện chính mình.
Sau khi mọi người đều đã đi rồi, lúc này Tạp Lạc Tư mới bước nhanh tiến lên, đi đến bên cạnh Khoa Lan, đầu tiên hắn yên lặng nhìn chăm chú bạn lữ nhà mình một lát, bọn họ đều có hơn nửa tháng không thấy nhau.Lúc này biểu tình trên mặt hắn là nhu hòa mà trước nay chưa từng có, khi đối phương lộ ra một nụ cười ôn nhu đối với chính mình, hắn kéo tay đối phương, tiếp theo xoay người đối với Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc đưa ra một ánh mắt, liền cùng Khoa Lan nắm tay nhau đi về hướng nhà mình.
Mà hai người Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc chỉ là nhìn nhau cười, bọn họ tự nhiên là biết ý tứ phụ thân nhà mình, vì thế hai người lôi kéo Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan đang có chút mờ mịt cùng đi về hướng Tư Nặc cùng Lý Na đang chờ. Lúc này Lý Na đã có mang được 3 tháng, bụng của hắn đã lộ ra một chút. Tư Nặc khẩn trương đứng ở bên cạnh hắn, chỉ thấy tay trái của hắn lôi kéo tay Lý Na, tay phải thật cẩn thận nâng thắt lưng của đối phương, hoàn toàn là một tư thế võ trang hạng nặng.[?]
Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế, đều nhịn không được cười ha ha lên. Mà Tư Nặc bị mọi người giễu cợt cũng không nói gì thêm, chính là cười ngây ngô theo mọi người, xem ra hắn còn hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng sắp sửa làm phụ thân đâu, lúc này lực công kích của hắn cơ hồ là không.
Bọn họ sáu người liền như vậy một đường nói nói cười cười đi đến nhà Lục Văn Thụy, sau khi mấy người vừa vào khỏi đại môn, chỉ thấy trái cây cùng một ít tiểu động vật được nuôi dưỡng trong viện đều rất là có tinh thần, Lục Văn Thụy nhịn không được mỉm cười, xem ra mấy ngày nay, Tư Nặc bọn họ đều có đến hỗ trợ đâu.
Đợi cho mọi người đi vào trong phòng, Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc bọn họ bốn người đều dỡ xuống ba lô trên người, bọn họ chạy qua 10 ngày đường, đều có chút mệt mỏi, cho nên mấy người bọn họ rất nhanh an vị xuống dưới.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có chủ nhà Lục Văn Thụy vẫn còn đứng, sau khi y buông ba lô xuống liền đi vào phòng bếp. Y theo thói quen ở địa cầu nên muốn phao hồ trà để chiêu đãi Lý Na bọn họ. Vì thế y tay chân lanh lẹ nhóm lửa, tiếp theo đổ một ít nước vào trong nồi. Đợi cho nước sôi, y liền cho vào một ít hoa cúc, vì mọi người phao một bình hồ cúc trà lài lớn.
Mà Pháp Lan thì từ bên trong ba lô lấy ra một ít hoa quả mà bọn họ mang về từ Ốc Nhĩ Phu bộ lạc, trước tiên hắn lấy nước tẩy sạch sẽ toàn bộ hoa quả, tiếp theo mới đem chúng nó đều bỏ vào chiếc khay trống trên bàn.
Sau khi chuẩn bị tốt trà cùng hoa quả, Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan cũng đều ngồi xuống, sáu người bọn họ cũng lâu không có tụ cùng một chỗ, mọi người đều thực hưởng thụ thời khắc đoàn tụ này. Bọn họ một bên nhàn nhã uống trà cúc, ăn hoa quả, một bên bắt đầu tán gẫu. Đương nhiên nội dung bọn họ nói chuyện phiếm chủ yếu cũng chính là chuyện đã phát sinh mấy ngày nay ở Ốc Nhĩ Phu bộ lạc.
Khi bọn hắn nói đến Thụy Khắc không muốn thừa nhận bảo bảo mà Thụy Lạp đang mang là con của hắn, hơn nữa hắn còn phủ nhận việc chính mình từng cùng Thụy Lạp hợp mưu muốn hại Lục Văn Thụy, Tư Nặc cùng Lý Na nghe vậy đều nhịn không được bĩu môi, bọn họ thật đúng là chưa thấy qua thú nhân vô sỉ mà lại không có đảm đương như vậy đâu.
Sau đó đợi cho Mễ Lai Khắc bọn họ nói đến việc Thụy Khắc bị Lục Văn Thụy dùng kế, khiến hắn rất thành thật đem mọi chuyện đều công đạo rõ ràng, Lý Na cùng Tư Nặc đều nhịn không được cười ha ha, người này chính là xứng đáng, đối phó với hắn cần thiết dùng thủ đoạn phi thường.
Bởi vì trước đó, Ngải Tư Đặc bọn họ được Tạp Lạc Tư công đạo, cho nên bọn họ đều rất ăn ý không nói ra “Di hồn đại pháp”, chỉ khéo léo sửa thành “Sứ kế hướng dẫn” mà thôi, Lục Văn Thụy nghe xong cũng không có nói cái gì, y biết mọi người đều là vì tốt cho y.
Bất quá sau khi Lý Na cùng Tư Nặc cười xong, bọn họ vẫn có chút lo lắng cho Thụy Lạp, dù sao hắn đã sinh hoạt tại Thái Cách bộ lạc 20 năm, hiện tại hắn phải một người rời đi bộ lạc, đi đến một cái bộ lạc hoàn toàn xa lạ để sinh sống, hơn nữa bạn lữ của hắn vẫn là một người có nhân cách không đoan chính như Thụy Khắc, bọn họ như thế nào có thể yên tâm đâu?
Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế cũng không nói cái gì, kỳ thật bọn họ vốn sẽ không thực để ý Thụy Lạp, trừ bỏ tính cách của hắn không hòa hảo ở bên ngoài, còn bởi vì trước kia hắn muốn thương tổn Lục Văn Thụy, cho nên bọn họ đối với Thụy Lạp đều có chút không vui. Nhưng Tư Nặc dù sao cũng là ca ca của Thụy Lạp, cho nên bọn họ cũng không bình luận gì. Chỉ có Ngải Tư Đặc vỗ vỗ bả vai Tư Nặc, nói với hắn:
”Tư Nặc, ngươi cũng đừng quá lo lắng, Thụy Lạp đã trưởng thành, hắn sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình. Hơn nữa mỗi người đều có hạnh phúc riêng của chính mình, ngươi làm sao biết Thụy Lạp sẽ không thể tìm được hạnh phúc của hắn ở Ốc Nhĩ Phu bộ lạc chứ?”
Tư Nặc sau khi nghe lời nói của Ngải Tư Đặc, cũng trầm mặc một lát, tiếp theo hắn nói:
”Ngươi nói đúng, Thụy Lạp đã trưởng thành, hắn hẳn là học được cách chiếu cố chính mình, chúng ta là thân nhân cũng không thể làm bạn hắn cả đời.”
“Ân, ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, ngươi hiện tại cần để ý chính là bảo bảo trong bụng Lý Na.” Nhìn hắn tựa hồ đã nghĩ thông suốt, Ngải Tư Đặc lập tức liền chuyển hoán đề tài.
Quả nhiên Tư Nặc nghe xong, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười ngây ngốc, tiếp theo hắn bắt đầu vây quanh Lý Na hỏi han ân cần. Lục Văn Thụy bọn họ thấy thế cũng đều nở nụ cười theo, kỳ thật Tư Nặc rất đơn thuần, hắn nhất định sẽ là một phụ thân tốt.
Sáu người bọn Lục Văn Thụy liền như vậy hàn huyên suốt một buổi chiều, cuối cùng vì Lý Na không chịu nổi mỏi mệt, Tư Nặc mang theo hắn đi về trước, mà Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan cũng bởi vì trước đó đã chạy 10 ngày đường mà có chút uể oải không phấn chấn. Vì thế ba người bọn họ quyết định thật nhanh là đều tự về nhà nghỉ ngơi, chờ dưỡng tốt tinh thần, ngày mai lại đến tụ hợp.
Lục Văn Thụy tuy rằng không có mỏi mệt như vậy, nhưng y cũng đã vài ngày không hảo hảo tắm rửa, cho nên sau khi tiễn mấy người bọn họ xuất môn, y trở về trù phòng, bắt đầu nấu nước, chuẩn bị trong chốc lát hảo hảo phao nước ấm tắm, sau đó mới hảo hảo đi ngủ.
Mà trước đó, khi ba người Mễ Lai Khắc cùng nhau rời đi, bởi vì Ngải Tư Đặc còn muốn vội vàng đưa Pháp Lan về nhà, cho nên Mễ Lai Khắc ngay tại lộ khẩu liền cùng chia tay với hai người bọn họ. Đợi cho hắn về nhà, vừa lúc nhìn thấy phụ thân nhà mình từ trù phòng đi ra, lúc này trong tay hắn đang ôm một cái mộc dũng thật to, nhìn mặt trên thấy khói bốc lên, xem ra đây là một dũng nước ấm.
Mễ Lai Khắc não vừa chuyển, lập tức đoán được mục đích của phụ thân nhà mình, xem ra đây là việc mà sau khi hắn vận động như thế nào đó (^_^), thì giúp cha mình đều rửa sạch một chút đi, hoặc là hai người bọn họ còn có thể tái hưởng thụ một lần “Uyên ương dục”?
Đại khái là ý tứ trêu chọc cùng ái muội trong mắt của Mễ Lai Khắc quá rõ ràng, nên khi Tạp Lạc Tư đi ngang bên người hắn, lạnh lùng nói một câu,
”Ngươi nếu hâm mộ, liền thêm sức lực, sớm một chút đem Thụy thu phục đi!” (^-^).
Nói xong câu đó, hắn cũng đi thật nhanh về phòng của chính mình, mà Mễ Lai Khắc còn đang ở tại chỗ thì có chút hỗn độn, hắn thật sự không nên chê cười phụ thân nhà mình, này không, hắn lập tức bị đối phương kích thích trở lại.
Kỳ thật trong lòng hắn là thực hâm mộ hai phụ thân nhà mình, cảm tình của hai người bọn họ thật sự tốt lắm, cơ hồ là dù đã qua vài thập niên thì cũng như là ngày đầu. Nếu tương lai hắn cùng Thụy kết thành bạn lữ, cũng có thể giống như hai người bọn họ, sau khi cử hành nghi thức được vài thập niên thậm chí là mấy trăm năm, cảm tình sẽ vẫn đều không thay đổi, hắn cũng rất thỏa mãn.
Sau khi mấy người Lục Văn Thụy trở lại bộ lạc, cuộc sống lại bình thản như trước. Nhoáng lên một cái thì hơn nửa tháng liền trôi qua, trong khoảng thời gian này, Lý Na dưới sự trợ giúp của Lục Văn Thụy cùng Pháp Lan, đã giải quyết triệt để vấn đề nôn nghén của hắn, hiện tại khẩu vị cùng khí sắc của hắn đều tốt lắm, cả người tựa hồ béo một vòng.
Mà cùng với sắc mặt dần dần đỏ nhuận của Lý Na, dáng người của hắn cũng liên tục mượt mà phát triển, Tư Nặc bọn họ đều rất lạc quan, chỉ cần đại nhân có thể bảo trì khỏe mạnh cùng hảo khẩu vị, bảo bảo sẽ trưởng thành rất nhanh.
Gần nhất trong bộ lạc bọn họ cũng đều là vui sướng, bởi vì trong mùa hè năm nay, trừ bỏ Lý Na, ở trong bộ lạc còn có mười mấy giống cái cũng có mang, vì những năm rồi không có gặp nhiều trường hợp như thế, cho nên tâm tình của mọi người đều tốt lắm.
Nhưng không giống như không khí hòa hợp ở Thái Cách bộ lạc, tình huống ở Ốc Nhĩ Phu bộ lạc không được tốt như thế.
Sau khi nhóm người Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc ly khai được hơn nửa tháng, ở trong bộ lạc bọn họ liền xảy ra một chuyện tình không thực vui vẻ.
Sự tình nguyên nhân là như vậy, ngày đó vừa lúc có một thú nhân hướng Tu Nhĩ Tư tộc trưởng nói rằng hắn muốn cử hành nghi thức kết bạn của mình sau nghi thức của Thụy Khắc. Tộc trưởng đại nhân nghe nói thế, tự nhiên là đồng ý, dù sao cử hành nghi thức kết bạn coi như là một chuyện vui ở trong bộ lạc.
Vì thế vào 10 ngày sau khi cử hành nghi thức của Thụy Khắc cùng Thụy Lạp, trong bộ lạc lại cử hành một lần nghi thức kết bạn nữa. Bởi vì trước đó Thụy Lạp cùng Thụy Khắc cãi nhau, cho nên nghi thức lần này là một mình Thụy Khắc tới tham gia.
Mà trải qua ngắn ngủn 10 ngày ở chung như vậy, thú nhân cùng giống cái trong bộ lạc cũng đều biết Thụy Lạp cùng Thụy Khắc bất hòa, hơn nữa trước đó bọn họ nghe nói về hành vi của hai người tại Thái Cách bộ lạc, bởi vậy bọn họ có thể hiểu được nguyên nhân dẫn đến tình trạng này.
Bởi vì mấy ngày trước vừa lúc lý lý quả chín, cho nên giống cái trong bộ lạc đã ngắt về rất nhiều. Hôm nay vào ngày cử hành nghi thức, mọi người chuẩn bị rất nhiều nước lý lý quả. Loại nước trái cây này có hương vị rất là trong veo, hơn nữa uống nhiều sẽ làm cho người ta có chút lâng lâng, giống như loại “rượu” trên địa cầu, loại trái cây này ở trên toàn bộ Lạc Vân đại lục đều thực được hoan nghênh, xem như là đặc sản của Ốc Nhĩ Phu bộ lạc. [Y-H: Bộ lạc này có nhiều đặc sản thế, cảnh lại đẹp. Ôi]
Cho nên khi mọi người uống rất nhiều nước lý lý quả, có nghĩa là bọn họ đã uống rất nhiều “rượu”, vì thế lúc đó bọn họ nói năng không còn cẩn trọng được nữa, lúc đó có vài thú nhân bắt đầu nói đến chuyện của Thụy Khắc cùng Thụy Lạp. Bọn họ nói Thụy Lạp là người rất là kiêu ngạo ương ngạnh, một chút cũng không ôn nhu săn sóc, hơn nữa hắn bình thường cũng không để ý tới giống cái ở trong bộ lạc này, luôn mang bộ dáng khinh thường người khác, cho nên giống cái cùng các thú nhân ở trong bộ lạc cũng không như thế nào thích hắn. Thụy Khắc tìm được một bạn lữ như vậy, thật đúng là không may. Hơn nữa Thụy Lạp cùng Thụy Khắc hai người luôn gây gỗ, nhìn quan hệ bọn họ cũng không phải tốt lắm, hơn nữa còn nghe nói, kỳ thật Thụy Khắc cùng Thụy Lạp buổi tối cũng không ngủ cùng nhau. [Y-H: nhiều chuyện thấy ớn]
Bởi vậy có thể thấy được, tại địa phương không có phương tiện gì giải trí, các thú nhân nơi này cũng là thực bát quái, ngay cả việc hai phu phu người khác buổi tối có ngủ cùng nhau hay không cũng biết. Bất quá vài cái thú nhân này hiển nhiên không có dự đoán được Thụy Khắc là đang ở ngay tại phụ cận, vì thế khi Thụy Khắc nghe được một đống lớn lời nói làm cho hắn không thoải mái, như là hắn tìm được một giống cái rất kém cỏi, hơn nữa chính mình thế nhưng còn không quản được đối phương …. Cái này thật đúng là làm cho hắn nổi giận, hắn một mạch lấy ra nước lý lý quả ở một bên, một ly lại một ly uống hết. Hắn cảm thấy chính mình bị cười nhạo tất cả là do bạn lữ của hắn, cũng chính là Thụy Lạp, một giống cái không ai không ai thích gặp.
Hắn càng nghĩ càng giận, tiếp theo hắn liền nhịn không được nghĩ tới thời điểm mình ở Thái Cách bộ lạc, bị Lục Văn Thụy nhìn xuyên qua kế hoạch, tiếp theo hắn còn bị đối phương giáo huấn một chút. Tiếp theo là Tạp Lạc Tư bọn họ tìm tới cửa, buộc hắn cùng Thụy Lạp kết thành bạn lữ, hơn nữa hắn còn bị phụ thân nhà mình yêu cầu giải thích trước mặt toàn bộ tộc nhân trong bộ lạc, hắn cảm thấy từ sau khi nhận thức Thụy Lạp, cuộc sống của hắn liền trở nên hỏng bét [Y-H: cái thứ gì đâu, toàn biết đỗ lỗi cho người khác], hiện tại chính mình còn bị tộc nhân trong bộ lạc cười nhạo, tất cả việc này hết thảy đều là lỗi của Thụy Lạp.
Vì thế ngay khi đã ngà ngà say, Thụy Khắc lảo đảo ly khai thần điện, tiếp theo hắn ba bước rút thành hai bước tiêu sái đến trước của phòng Thụy Lạp. Lúc này trong phòng tựa hồ im ắng, phỏng chừng Thụy Lạp đã ngủ. Đáng tiếc Thụy Khắc hiện tại đã “Say”, hắn cũng không ý thức được là mình đang quấy rầy giấc ngủ của người khác. Chỉ thấy hắn nhìn cửa phòng một lát, tiếp theo liền dùng chân đá văng cửa phòng, sau đó hắn tiếp tục nghiêng ngã tiêu sái đến bên giường, đem Thụy Lạp còn ngủ mơ mơ màng màng một phen kéo đứng lên.
Mà lúc này Thụy Lạp bị tiếng phá cửa đánh thức, đột nhiên cảm giác có một cỗ lực đạo đem chính mình từ trong ổ chăn ấm áp kéo đi ra, hắn bị buộc đứng trên mặt đất bằng chân trần, độ ấm vào buổi tối có vẻ thấp, hắn cảm thấy lạnh run, tiếp theo hắn mở hai mắt, phát hiện đứng ở trước mặt mình dĩ nhiên là Thụy Khắc. Hắn lập tức nhíu mày, không chút suy nghĩ liền mở miệng tức giận mắng:
”Thụy Khắc, ngươi làm gì? Không thấy ta đang ngủ sao? Ngươi khuya khoắt lại đây để làm chi? Ngươi cút đi ra ngoài cho ta!” Dứt lời hắn còn chống nạnh hai tay trừng mắt nhìn đối phương.
Sau khi Thụy Khắc nghe được lời đối phương nói, cảm giác vốn là không thực thanh tỉnh lập tức càng trở nên mơ hồ, bất quá hắn cũng nghe ra đối phương đang mắng chính mình, vì thế hắn tà tà cười, mở miệng nói:
”Ngươi bảo ta đi? Nơi này là nhà của ta, nếu đi cũng là ngươi đi, nơi này không phải là Thái Cách bộ lạc, không tới phiên ngươi giương oai đâu.”
“Ngươi, ngươi…… Ngươi vô sỉ, nếu không bởi vì ngươi, ta như thế nào sẽ có bảo bảo, bây giờ còn cùng với ngươi kết thành bạn lữ, ở cùng một chỗ, ngươi nghĩ rằng ta thích cùng người như ngươi ở cùng một chỗ sao? Cũng là vì ngươi mà ta mới một mình đứng ở bộ lạc này của các ngươi?” Thụy Lạp nghe vậy vội vàng trả lời.
“Hừ, nếu không bởi vì ngươi, kế hoạch của chúng ta cũng sẽ không thất bại, ta đây hiện tại có thể cùng Thụy ở cùng một chỗ, mà không phải cùng một giống chán ghét như ngươi ở cùng một chỗ, hết thảy đều là do ngươi sai. Vừa rồi khi ta đi tham gia nghi thức, nghe được rất nhiều tộc nhân cười nhạo ta tìm một bạn lữ không tốt, ngươi thật đúng là làm cho ta mất mặt.” Thụy Khắc ngữ khí cũng dần dần tăng thêm.
“Ta không tốt? Chính ngươi ngoài thân phận là con của tộc trưởng, thì căn bản chỉ là một thú nhân vô dụng, ta còn được biết ngươi trước kia chẳng những thua tên Thụy còn bị bại dưới tay của Mễ Lai Khắc ca ca, hơn nữa trong buổi tỷ thí ở Hội trao đổi, ngươi cũng bại dưới tay ca ca ta.”
Nói tới đây, Thụy Lạp ngừng một chút, hắn thưởng thức sắc mặt xanh mét của đối phương một chút, nói tiếp,
”Ngươi tối mất mặt không phải là hai sự tình này, nghe nói vào buổi tối ngày cuối cùng trong Hội trao đổi, ngươi bị tên Thụy kia tự tay giáo huấn, ha ha, ngươi thật là một thú nhân vô dụng, ngay cả một giống cái mà cũng thua, ngươi có tư cách gì mà nói ta?”
Sau khi nghe Thụy Lạp khiêu khích, mặt Thụy Khắc vốn đã xanh mét, lập tức liền trở nên lại là hồng, hắn cảm giác chính mình sẽ bạo phát, hắn dựa vào cái gì bị giống cái kém cỏi này khinh thường, hết thảy chuyện này rõ ràng đều là lỗi của y, y có gì tư cách oán giận hắn. Hơn nữa hai chữ “Vô dụng” này đối với nam nhân hay thú nhân mà nói, tựa hồ vĩnh viễn đều là cấm ngữ. Lần này Thụy Lạp là sự là chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
Vì thế dưới cơn phẫn nộ cực độ, một chút lý trí còn sót lại trong đầu Thụy Khắc cũng đều biến mất. Hắn nhịn không được tiến lên, chỉ dùng một tay đã chộp vào thân hình nhỏ bé của Thụy Lạp, tiếp theo hắn lạnh lùng cười, nói với một Thụy Lạp hiện đang bắt đầu hoảng sợ:
”Ngươi đã nói như vậy, ta đây khiến cho ngươi kiến thức một chút, ta rốt cuộc có vô dụng hay không? Hừ!”
Vừa dứt lời, Thụy Khắc đã đem Thụy Lạp ném tới trên giường, tiếp theo hắn lập tức đè ép lên, thấy đối phương giãy dụa, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười dữ tợn. Hắn một bên thưởng thức biểu tình hoảng sợ của đối phương, một bên bắt đầu xé rách y bào trên người đối phương, dần dần thân thể trắng nõn mà lại mảnh khảnh của Thụy Lạp liền hiển lộ ra. Thụy Khắc thấy thế, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, khối thân thể trước mắt này thật sự rất hấp dẫn, tiếp theo hắn không hề chần chờ, một tay lấy giật bỏ da thú bên hông mình, sau đó thân thủ của hắn hướng về Thụy Lạp tìm kiếm, chỉ nháy mắt trong phòng liền vang lên tiếng thét chói tai cùng âm thanh gầm nhẹ không ngừng, âm thanh này giống như giai điệu của ác ma, làm cho người ta sợ run, thanh âm đó vẫn liên tục đến sáng sớm ngày hôm sau mới dần dần thấp đi.
Trong suốt một đêm dài này, Thụy Lạp chỉ biết là y rất đau, toàn thân cao thấp đều rất đau, cơ hồ mỗi một tấc da thịt trên người đều kêu la “Rất đau”,”Rất đau”, đau đớn này vẫn liên tục, thế cho nên trước khi y lâm vào hắc ám, rốt cục nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, cái này có thể không đau.
Có lẽ buổi sáng ngày Hội trao đổi hội chấm dứt đối với Thụy Lạp mà nói là một bất hạnh cùng bi kịch, như vậy buổi sáng này đối với y mà nói tuyệt đối chính là tuyệt vọng và tràn ngập tính hủy diệt.
Rốt cục khi Thụy Khắc tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy bên cạnh mình tựa hồ có một giống cái đang nằm, từ mài tóc màu lửa đỏ của đối phương, hắn nhận ra đó chính là bạn lữ của mình: Thụy Lạp. Lúc đầu, hắn còn có chút nghi hoặc, chính mình như thế nào sẽ cùng Thụy Lạp nằm ở trên một cái giường? Bất quá ngay sau đó hắn không có tâm tư tiếp tục nghi hoặc nữa, hắn lập tức bị mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi dọa, hắn nhìn thấy dưới thân Thụy Lạp đều là huyết [máu], theo đùi kéo cho đến bắp chân, hơn nữa huyết kia tựa hồ còn đang chảy liên tục.
Hắn cảm giác có chút không thích hợp, cho dù là khi bọn họ trải qua lần đầu tiên, Thụy Lạp cũng chỉ chảy một chút huyết, không có nghiêm trọng như vậy, hắn nhịn không được đem đối phương lật lại, lọt vào trong tầm mắt hắn là một khuôn mặt tái nhợt, Thụy Lạp tựa hồ đã hôn mê, hai dãy lông mi thanh tú đang nhắm gắt gao, lộ ra bộ dáng rất thống khổ.
Thụy Khắc nhìn Thụy Lạp suy yếu như thế, trong lòng không biết vì cái gì có chút không đành lòng, hắn tinh tế kiểm tra toàn thân đối phương, phát hiện nguyên lai là bên dưới Thụy Lạp đang đổ máu, nhìn cái bụng bằng phẳng như cũ của đối phương, Thụy Khắc sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại. Hắn vội vàng dùng một khối da thú bao lấy Thụy Lạp, sau đó hắn ôm ngang Thụy Lạp, đẩy cửa phòng ra, sau đó bắt đầu bước nhanh về chỗ của y sư.
Dọc theo đường đi có mấy giống cái thức sớm đều có chút nghi hoặc nhìn Thụy Khắc, không rõ vào sáng sớm, hắn chạy nhanh như vậy làm gì, khi Thụy Khắc đi qua bên người bọn họ, bọn họ mới chú ý tới đống da thú mà hắn gắt gao ôm trong tay, từ trong da thú lộ ra bên ngoài một đầu tóc hồng cùng hai bắp chân của Thụy Lạp. Vài giống cái ở gần đó lập tức phản ứng lại, nguyên lai hắn là muốn dẫn Thụy Lạp đi tìm y sư, xem ra tình huống thực nghiêm trọng, bọn họ nhịn không được đều suy đoán, rốt cuộc Thụy Khắc cùng Thụy Lạp đã xảy ra sự tình gì.
Đáng tiếc Thụy Khắc bước đi nhanh qua cũng không có để ý đến nghi hoặc của bọn họ, hắn hiện tại thầm nghĩ mau một chút đi đến chỗ của y sư, để hắn xem cho Thụy Lạp, hắn nhất định phải mau, đáy lòng hắn có một dự cảm, nếu hắn đi chậm, trong tương lai, hắn nhất định sẽ hối hận. [Y-H: tên này ko chữi ko được mà. Ít ra thì còn chút lương tâm. Hứ ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook