EDIT + BETA: Jeong

———————

Như Từ Kinh Thương nghĩ, lúc phát hiện bọn họ đã đi một hồi lâu mà vẫn chưa trở về, Nhậm Giai Lâm liền dọc theo con đường bọn họ rời đi tìm lại đây.

Chờ nhìn thấy một chiếc xe lăn lẻ loi giữa một mảnh hoa cỏ, trong lòng hắn căng thẳng chạy nhanh qua.

Bỏi vì bọn họ đột nhiên biến mất, nên Nhậm Giai Lâm hô lên hai tiếng không thấy đáp lại, cẩn thận xem xét xung quanh.

“Làm sao vậy?”

Lục Diệc theo sau lại đây quét xung quanh một vòng rồi nói.

“Ba người bọn họ không thấy!”

Nhậm Giai Lâm có chút lo lắng nói.

“Đừng nóng vội.”

Lục Diệc nói một câu, đứng ở phía sau xe lăn cẩn thận xem kỹ xung quanh, rất nhanh liền phát hiện có chỗ không thích hợp.

Đi đến phía trước chỗ hoa cỏ kia, Lục Diệc duỗi tay khảy khảy sau đó ngồi xổm xuống nói:

“Hẳn là đã ngã xuống.”

Nhậm Giai Lâm cũng ngồi xổm bên cạnh hắn, phía dưới mà một mảnh xanh mướt không thấy rõ cái gì, nhưng từ trên cỏ bị ép xuống vẫn có thể nhìn ra chút dấu vết để lại.

Thấy mắt hắn sáng ngời muốn đi xuống, Lục Diệc duỗi tay giữ chặt hắn, dưới tầm mắt khó hiểu của hắn mà nói:

“Tìm dây thừng.”

Vừa bị nhắc nhở, Nhậm Giai Lâm liền nhớ tới nếu chỉ là một cái sườn dốc mặc dù Từ Kinh Thương thân thủ không tồi có ngã xuống, thì cũng không có khả năng bây giờ còn chưa đi lên.

Nghe nói bọn họ rơi xuống một cái sườn dốc không thể nhìn thấy rõ phía dưới Huyền Thập Lục thầm nói cũng may, nhưng trọng điểm là Ôn Thần Húc cũng ngã xuống, Huyền Thập Lục liền xoay người đi vào trong xe ngựa lấy ra một cuộn dây thừng đủ dài.

(Ý nói có TKT ngã xuống thì chắc không có chuyện gì lớn nhưng ảnh vẫn lo cho Thần Húc)

Thật đúng là phòng ngừa chu đáo!

Nhậm Giai Lâm bội phục nghĩ, bắt đầu có chút tò mò trong xe đến tột cùng là có mấy thứ gì.

Bởi vì Huyền Thập Lục kiên trì, cuối cùng Lục Diệc ở lại phía trên, mà hắn cùng Nhậm Giai Lâm cột dây thừng vào cây đại thụ nắm lấy dây leo xuống.

Sau khi đi xuống, Nhậm Giai Lâm mới biết sườn dốc này có bao nhiêu nghiêng, bao nhiêu trơn trượt, nếu không có dây thừng, phỏng chừng bọn họ cũng trực tiếp lăn xuống dưới.

Lúc xuống dưới Nhậm Giai Lâm còn nhìn xung quanh, Huyền Thập Lục lại trực tiếp tiếp tục đi xuống.

Rất nhanh, lúc Huyền Thập Lục dẫn hắn xuống, hai người liền tìm thấy ba người bị rớt xuống kia.

“Nhậm đại ca! Thập Lục!”

Mắt nhìn thấy bọn họ đi đến, Ôn Thần Húc cười hô lên một tiếng.

Huyền Thập Lục đi vào trong tiểu viện, thấy cậu không có bị thương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi sau đó nhìn cậu gật đầu.

Hỏi nhau vài câu, biết bọn họ bắt dây thừng xuống đây, Từ Kinh Thương nhìn Nhậm Giai Lâm nói:

“Bàng Trí bị thương, ngươi mang theo hắn, chúng ta bây giờ rời đi.”

Tuy rằng ngày thường thích cùng hắn quậy phá, nhưng nghe nói hắn bị thương Nhậm Giai Lâm liền không nói gì.

“Có người tới!”

Lúc Từ Kinh Thương vừa bế Ôn Thần Húc lên, Huyền Thập Lục đột nhiên phòng bị nói.

“Người nào?”

Ôn Thần Húc vừa mới hỏi xong, liền nhìn thấy một đám người đã tới bên ngoài sân, bất quá, trong tay bọn họ cầm gậy gỗ, cuốc rào rạt tiến tới đây, không khỏi nhấp môi dưới.

Thấy một người rõ ràng mang theo ác ý đến đây, tuy rằng khó hiểu nhưng Từ Kinh Thương vẫn là đặt cháu trai xuống lại giường trúc, dịch lên trước người cậu chắn cho cậu.

“Các ngươi là người nào?”

Nhìn thấy người tới không nói hai lời đã vào sân, Nhậm Giai Lâm tiến lên một bước nói.

Đám người đến đây thấy bọn họ đầu tiên là ngây ra một lúc, ngay sau đó một hán tử trung niên dẫn đầu hỏi ngược lại:

“Các ngươi là người phương nào?”

Lúc hai phương đang giằng co, bên trong lại truyền ra âm thanh tiểu hài tử đi ra.

Lúc trước bé đối mặt với Ôn Thần Húc còn rất ngoan ngoãn, tiểu hài tử bây giờ nhìn thấy đám người trước mặt liền thay đổi sắc mặt, nắm chặt tay nói:

“Mấy người ác nhân các ngươi đến nhà ta làm gì? Nhanh đi ra ngoài!”

Nhìn thấy tiểu hài tử hận không thể nhe răng nhào lên cắn bọn họ, Ôn Thần Húc có chút khó hiểu.

Hán tử trung niên hừ một tiếng.

“Vương gia thôn chúng ta không cần hai người đen đủi các ngươi ngây người ở đây, nhanh chóng lăn cho ta!”

“Đúng vậy, các ngươi mau cút đi!”

Hán tử trung niên vừa dứt lời, mấy người ở phía sau cao giọng phụ họa.

“Đây là nhà ta, các ngươi mới là người nên cút!”

Tiểu hài tử hồng mắt rống xong, tức giận đến mức vồ lên đánh người trung niên kia.

Mắt cũng không nhìn bé hán tử trung niên kia tùy tay vung lên vứt tiểu hài tử ra xa, tầm mắt lại ngó ngó vào trong sân, cuối cùng cũng ngừng lại trên miệng giếng.

Trong thôn bốn phía đều bị núi vây quanh, dùng nước rất bất tiện, mặc dù ngôi nhà tranh này không có gì hữu dụng, nhưng có cái giếng này về sau dùng nước cũng thuận tiện không ít.

Lúc nãy bởi vì không rõ chuyện gì nên bọn họ không chen vào nói, hiện giờ nhìn thấy gã thế nhưng lại động thủ đến tiểu hài tử, mấy người Từ Kinh Thương sắc mặt liền không thể nào đẹp được.

Đem tiểu hài tử đặt ngồi xuống kế bên cháu trai, Từ Kinh Thương nhìn bọn họ nói:   

“Động thủ với tiểu hài tử cũng thật có mặt!”

Nghe y châm chọc, hán tử trung niên kia trừng mắt nhìn lại đây.

“Mấy người các ngươi từ chỗ lung tung rối loạn nào chui ra mà dám quản chuyện của Vương gia thôn bọn ta?!”

Vừa nói vừa giơ cây gậy gỗ lên cao.

Đã lâu chưa thấy có người dám ở trước mặt mình hoành hành, Từ Kinh Thương ngây ra một lúc trước khi cây gậy gỗ đánh xuống liền đạp một cước đá bay người ra.

“Đáng đánh!”

Tiểu hài tử bị Ôn Thần Húc đỡ vai kêu lớn.

Hán tử trung niên bò dậy vừa lúc nghe thấy lời này lập tức lửa giận công tâm, vung tay lên nói:

“Để ta đánh đám ngoại lai các ngươi!”

Nghe vậy, mười mấy người đàn ông kia đồng thời xông lên.

Việc này vốn không lớn, thấy bọn họ muốn động thủ, không muốn lan đến chỗ cháu trai mình, Từ Kinh Thương cùng Nhậm Giai Lâm liếc nhìn nhau sau đó cùng tiên hạ thủ vi cường.

Nhìn Từ Kinh Thương và Nhậm Giai Lâm đánh mấy người đó từng bước từng bước đánh ra sân, lại quét mắt nhìn Huyền Thập Lục bên cạnh, Ôn Thần Húc cúi đầu nói:

“Những người đó là người nào?”

Tuổi tiểu hài tử vốn không lớn, thấy bọn họ giúp mình đánh đám người xấu kia, lại nghe ngữ khí ôn hòa của cậu, không khỏi nói ra triệt để.

Nguyên lai, những người này là người của Vương gia thôn chính là người của cái thôn nhỏ phía trước, mà một nhà của tiểu hài tử là ngoại lai(người bên ngoài). Nửa tháng trước, cha của tiểu hài tử và Vương Tứ trong thôn đã xảy ra tranh chấp ở trên núi, sau đó bị tên Vương Tứ kia động tay đẩy xuống núi, kết quả không thể chữa được nên bỏ mình.

Sau khi cha bé chết, nương của tiểu hài tử đã đến trong làng tìm lời giải thích, nhưng những người ở đó không để ý ngược lại còn bị tức phụ của Vương Tứ cười nhạo nên đánh nhau. Kết quả không cần phải nói, mấy nữ nhân khác ở trong thôn đi lên giúp, nương của tiểu hài tử bị đánh đến cả người đều là vết thương còn bị ném ra ngoài thôn.

Hiện giờ, mấy người này lấy chuyện ồn ào trong thôn lúc đó nói nương của tiểu hài tử gây rối làm lý do, muốn trực tiếp đuổi hai mẹ con ra khỏi thôn.

“Người lúc nãy đứng ở đằng trước kia chính là Vương Tứ thúc thúc!”

Cuối cùng, tiểu hài tử oán giận nói.

Không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, Ôn Thần Húc một bên nghe một bên nhíu mày, trong lòng nổi lên chút lửa.

“Sao lại có một cái thôn kiêu ngạo như vậy?!”

Bàng Trí vỗ giường cả giận nói.

“Nương của ngươi hiện giờ thế nào?”

Ôn Thần Húc hỏi.

Nhắc tới mẹ bé, tiểu hài tử đỏ mắt nói:

“Đại phu trong thôn không chịu trị thương, nương bây giờ không thể động đậy nổi đang nằm trên giường…..”

Nói nói, áp lực đã giữ quá lâu tiểu hài tử đột nhiên khóc lên.

“Nếu nương không còn nữa thì ta nên làm thế nào bây giờ?”

“Không có gì, nương của ngươi khẳng định không có chuyện gì.”

Thấy bé đột nhiên khóc lên, Ôn Thần Húc vỗ vỗ vai bé dỗ dành, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Thập Lục.

Bàng Trí cũng cảm thấy tiểu hài tử này thật đáng thương, thấy Ôn Thần Húc nhìn Huyền Thập Lục, hắn không hiểu ra sao cũng học theo nhìn qua.

“Thiếu gia?”

Bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, Huyền Thập Lục quay đầu nói.

“Thập Lục ngươi giúp hắn đi xem nương hắn đi!”

Nhớ đến Sở Thịnh Thần giống như có nói qua với cậu Thập Lục biết chút y thuật đơn giản, Ôn Thần Húc nói.

Huyền Thập Lục gật đầu xem như đáp ứng, nhưng không có rời đi.

Nhiệm vụ chính của hắn là bảo hộ Ôn Thần Húc, cho nên nếu chưa xác định được phụ cận an toàn tuyệt đối, thì hiển nhiên hắn sẽ không rời đi.

“Hắn là đại phu sao?”

Nghe được Ôn Thần Húc nói, tiểu hài tử lau nước mắt sau đó mang theo chút chờ mong nói.

“Hắn biết y thuật.”

Ôn Thần Húc chỉ có thể trả lời như vậy.

Trong lòng tiểu hài tử, biết y thuật tất nhiên chính là đại phu, vì thế không khóc nữa, chỉ là lấy một đôi mắt ướt át nhìn người phía trước.

Chưa kể, mấy người thanh niên kia dù rất nhanh đã bị đánh ra ngoài sân, nhưng bọn họ cư nhiên không chạy đi, ngược lại còn mang theo tức giận tiếp tục chạy tới đánh lại hai người Từ, Nhậm.

Thấy nhân phẩm bọn họ chẳng ra gì thế mà lại còn mang theo chút nhiệt huyết, Từ Kinh Thương cười một tiếng, ngay sau đó bẻ bẻ khớp tay dỡ hết gậy gỗ trên tay bọn họ xuống dưới, sau đó  túm lấy đánh một trận ra hồn.

Nam nhân có nhiệt huyết là tốt, nhưng nếu dùng nó để đối phó với tiểu hài tử còn chẳng nói lý, đó chính là thiếu đòn!

Đánh ra sau lưng, Nhậm Giai Lâm ngoan ngoãn thu lại, đứng ở một bên xem y động thủ.

Đem tất cả đám người đó thu thập một lần, Từ Kinh Thương thân thanh khí sảng xách đám người đó từ trên mặt đất lên.

Đám người bị đánh đến mềm chân còn muốn nằm xuống, bị y rống một tiếng “Đứng thẳng” liền theo bản năng mà đứng thẳng người, sợ chọc đến vị sát tinh này rồi lại bị đánh một trận.

Nhìn cái đức hạnh này của bọn họ, còn chẳng bằng một nửa binh lính của mình, Từ Kinh Thương quét mắt nhìn bọn họ một cái.

“Cút.”

Một chữ ném ra, đám người kia té ngã lộn nhào dồn dập chạy đi.

“Cữu cữu thật lợi hại!”

Nghe tiểu hài tử kể xong, nhìn thấy cữu cữu đã thu thập hết đám người kia, Ôn Thần Húc vỗ tay khen.

Tiểu hài tử bên cạnh nhìn cậu một cái, tay đặt ở trên đùi giật giật, cũng bắt chước theo vỗ hai cái.

“Huyền Thập Lục, ngươi mau đi xem nương của tiểu hài tử đi.”

Thấy những người kia đều đã bị cưỡng chế rời đi, Bàng Trí nhắc nhở nói.

Tiểu hài tử nghe được, nhanh chóng như xuống giường trúc, ngẩng đầu nhìn về phía trước kỳ thực bé có chút sợ người hắc y nhân này.

“Dẫn đường.”

Huyền Thập Lục nhàn nhạt nói.

Chờ bọn họ một trước một sau đi vào nhà, Bàng Trí không nhịn được đem lời kể ban nãy của tiểu hài tử thuật lại lần nữa.

“Đều nói điêu dân chỉ ở vùng khi ho cò gáy, nơi non xanh nước biếc thế này sao cũng có điêu dân như vậy!”

Sau khi nghe xong Nhậm Giai Lâm cảm thán nói.

“Cữu cữu, chúng ta giúp bọn họ đi!”

Ôn Thần Húc kéo kéo tay áo cữu cữu nhà mình nói.

Nếu bọn họ cứ như vậy mà đi, mấy người thôn dân vừa không nói lý vừa bá đạo kia khẳng định sẽ đem mẫu tử hai người này đuổi đi.

“Nếu chúng ta đã gặp chuyện như vậy, tất nhiên không thể không để ý tới.”

Từ Kinh Thương nói.

Huyền Thập Lục đi ra, tỏ vẻ nương của tiểu hài tử có không gì trở lại, bất quá hắn yêu cầu đi về xe ngựa lấy chút dược liệu.

Nếu đã muốn xen vào chuyện này, bọn họ tất nhiên phải ở đây mấy ngày, Từ Kinh Thương kêu hắn đi cùng Nhậm Giai Lâm đi lên nói một tiếng cho Lục Diệc, sau đó mang đồ đạc cần thiết xuống đây.

“Nương kêu ta mang các ngươi vào nhà nghỉ ngơi, nương còn nói muốn đích thân cảm ơn các ngươi.”

Tiểu hài tử nói xong liền dắt bọn họ đi vào.

Ngoại trừ phòng bếp nằm bên ngoài phía sau nhà tranh, thì tổng cộng có ba gian phòng, tiểu hài tử dẫn bọn họ vào một gian lớn nhất, ở bên trong có một nữ nhân nhìn có vẽ lão khí tầm bốn năm chục tuổi đang nằm trên giường.

“Nương.”

Tiểu hài tử hô một tiếng, nói:

“Ta dẫn bọn họ vào rồi này.”

“Đa tạ các vị ân nhân.”

Nữ nhân kia nhìn thấy bọn họ liền từ trên giường bò dậy.

“Ngươi không cần khách khí như vậy.”

Từ Kinh Thương nói, lại nhìn về phía tiểu hài tử.

“Còn không mau đến đỡ nương ngươi nằm lại.”

Tiểu hài tử gọi nàng một tiếng, nhanh chóng đỡ nàng nằm xuống lần nữa.

Nhưng nữ nhân kia kiên quyết đẩy tay bé ra, cơ hồ là từ trên giường lăn xuống.

Từ Kinh Thương trong tay ôm Ôn Thần Húc, mà Bàng Trí đang nhảy lò cò ngồi vào trên ghế cũng không tiện, vì thế cả người cứ như vậy nhìn nàng quỳ gối xuống đất.

“Ngươi đây là…..”

Bàng Trí có chút khiếp sợ, lời còn chưa nói xong liền thấy nữ nhân kia cũng kéo nhi tử mình quỳ gối xuống bên người mình sau đó nói:

“Vương gia thôn khẳng định đã muốn đuổi cô nhi quả phụ chúng ta đi, ta không cầu gì khác, chỉ cầu các vị ân công hảo tâm thu lưu con ta.”

Từ trong mắt nữ nhân nhìn thấy được cừu hận, Từ Kinh Thương nói:

“Vương gia thôn vì sao đối xử với các ngươi như vậy? Cùng các ngươi có thù oán gì?”

Nói cách khác, vì sao người trong thôn ki rõ ràng đã ngộ sát người, ngược lại còn kiêu ngạo như vậy.

“Trước khi khẩu tử nhà ta chết căn bản là bổn vô thù hận, nhưng sau khi hắn chết, ta cùng với Vương gia thôn liền có sát phu chi thù.”

Nữ nhân kia nghiến răng nghiến lợi nói.

Vốn dĩ tướng công nàng lúc ngã xuống núi cũng không nhất định sẽ chết, nhưng đám người Vương gia thôn lại làm như không thấy, thấy chết mà không cứu!

“Người của Vương gia thôn kia tại sao lại kiêu ngạo như vậy?”

Bàng Trí hiếu kỳ nói.

“Bọn người Vương gia thôn đó vốn dĩ chính là súc sinh táng tận thiên lương, chính mình đã làm sai còn hại đến mạng người lại không phản ứng lại muốn khi dễ cô nhị quả phụ chúng ta…..”

Nữ nhân kia nói, nghĩ đến tướng công chết thảm liền ôm nhi tử khóc lên.

“Vậy sao ngươi không đi báo quan?”

Ôn Thần Húc nhịn không được nói.

“Không nói đến nơi này đi ra ngoài đã khó, mặc dù sau khi rời khỏi nơi này, ta đây là một nữ tắc nhân gia còn mang theo hài tử phải đi đến chỗ nào tìm quan phủ? Huống chi, bọn người Vương gia thôn kia còn đang canh chừng lẫn nhau, ai ngờ đến quan phủ lại mặc kệ chuyện này.”

Không giống Vương gia thôn nào đó núi còn chưa từng đi ra, bọn họ cảm thấy thôn trưởng của mình là người lợi hại nhất, nữ nhân từ bên ngoài ngụ tại đây biết là có thể cáo quan, chỉ là không dễ dàng như vậy.

Từ Kinh Thương cũng cảm thấy quan viên địa phương ở đây không nhất định biết dưới sự quản hạt của mình, còn có một thôn nhỏ ẩn giữa những dãy núi này.

“Ngươi yên tâm. Thiếu tiền phải trả tiền, giết người phải đền mãi đây là địa nghĩa thiên kinh. Nếu chúng ta đã gặp chuyện này nhất định sẽ quản!”

Cuối cùng Từ Kinh Thương nói

Mà mấy người đu dây thừng đi lên, Huyền Thập Lục lại không biết dùng biện pháp gì mà gọi tới sáu bảy người cũng là hắc y nhân, sau đó dọn xe lăn cùng đồ đạc trên xe ngựa đi xuống sườn dốc cuối cùng trở về nhà tranh.

Ngựa và xe ngựa để lại cho một hắc y nhân trông chừng, Lục Diệc cũng những người khác cùng nhau đi xuống.

Căn nhà tranh vốn dĩ hôi hôi xám xám, mấy hắc y nhân ra ra vào vào vài chuyến, căn nhà rất nhanh đã trở nên sạch sẽ thoải mái.

Mấy hắc y nhân kia bận rộn xong liền rời đi, Từ Kinh Thương nhìn thân ảnh bọn họ biến mất, lại nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, nói không nên lời cảm giác trong lòng.

“Quao, những người này cũng quá lợi hại rồi!”

Bàng Trí nhìn hai gian phòng trống đại biến cao hứng nói.

Ôn Thần Húc ngồi trên xe lăn, nắm nắm cái còi bạc trên cổ vào trong tay thưởng thức, trong lòng lại nghĩ về người ở kinh thành nơi xa, ban đầu bởi vì nghe thế sự của người khác nên tâm tình có chút không tốt giờ nhìn nó cũng an tâm hơi vài phần.

END CHAPTER 59 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương