Xuyên Việt Chi Thần Húc
-
Chương 30
Edit + Beta: Jeong (^ω^)
Đọc truyện vui vẻ nhé (○’ω’○)
———-
Cảm giác được bên cổ truyền đến cảm giác ướt át, Sở Thịnh Thần ôm cậu vào lồng ngực mình thật chặt, bàn tay đang vỗ trên lưng cậu nhẹ nhàng di chuyển lên đầu chậm rãi vuốt ve.
Sợ hãi, ủy khuất trong lòng đều giống như theo nước mắt chảy ra, lúc Ôn Thần Húc chậm rãi bình tĩnh trở lại nhìn thấy vạt áo của hắn bị mình làm ướt nhẹp, cậu bắt đầu ngượng ngùng.
Một lát sau, Sở Thịnh Thần mới buông cậu ra, bưng chén thuốc đặt ở một bên đưa đến môi cậu.
“Tới, trước đem thuốc uống đi.”
Há mồm ngậm lấy miệng chén, Ôn Thần Húc ngoan ngoãn một ngụm uống xong thuốc, sau đó tiếp tục dựa vào bên người hắn thỉnh thoảng nhẹ co rúm hai cái.
Bàng Trí muốn cùng cậu nói chuyện, nhưng xem bộ dáng hiện tại của cậu, hơn nữa Hoàng thượng còn đang ở bên cạnh, nên chỉ có thể lẳng lặng nhìn cậu.
Nhưng Vương ngự y vì nhìn thấy hành động này của Hoàng thượng cảm thấy có chút không thể tin vào mắt mình nữa, ngay sau đó liền cúi thấp đầu xuống không dám nhìn nhiều.
Ôn Thần Húc dựa vào trong lòng ngực hắn bởi vì quá mệt mỏi lại vừa mới uống thuốc có công hiệu an thần, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Sở Thịnh Thần duỗi tay giúp cậu lau lau khóe mắt ướt át, cẩn thận đặt cậu nằm lại trên giường sau đó kéo chăn qua đắp cho cậu.
“Chuyện gì xảy ra?”
Tuy rằng đã đè thấp âm thanh, nhưng cũng không thể che dấu tức giận trong đó.
Nghe hắn dò hỏi, Bàng Trí nhanh chóng đem sự tình nói ra hết, cuối cùng tự trách nói:
“Đều do ta để y một mình ở đó.”
Bàng Trí tự nhiên có sai, nhưng Sở Thịnh Thần lại cảm thấy nhân tài Ôn gia càng không thể nói lý(mình cũng hông hiểu sao gọi là nhân tài nên vẫn để vậy), rõ ràng đều là con cháu Ôn gia, ngày thường chẳng quan tâm không tính, thế nhưng hạ nhân trong phủ lại dám mặc kệ sống chết của chủ tử.
“Hắn là không cẩn thận té xuống?”
Sở Thịnh Thần hỏi.
“Lúc thần đi qua thì đã thấy hắn không còn ở trên xe lăn.”
Bàng Trí nói xong, không khỏi suy đoán nói:
“Chẳng lẽ y không phải tự mình ngã xuống?”
Bởi vì có chút kinh nghi, âm thanh câu sau hơi lớn một chút.
Mắt thấy người trên giường bất an giật giật, Sở Thịnh Thần cảnh cáo liếc mắt một cái, trấn an vỗ vỗ cậu.
Bàng Trí ngậm miệng, mang theo một chút kỳ quái nhìn động tác của hắn. Dù tính bởi vì cậu có ân cứu mạng hắn, lúc trước ban thưởng một phen, lúc sau thì ban cho hai người vũ vệ thấy thế nào cũng nên xong rồi sao, như vậy vì cái gì Hoàng thượng còn đối với Ôn Thần Húc tốt như vậy?
“Uống thuốc xong hắn sẽ không có việc gì đúng không?”
Thấy cậu an ổn, Sở Thịnh Thần vẫn không ngừng vỗ sau lưng cậu, thấp giọng hỏi.
“Khả năng buổi tối sẽ phát sốt, chờ hạ nhiệt độ lại điều dưỡng một đoạn thời gian là tốt rồi.”
Vương ngự y nói.
Nghe vậy, Sở Thịnh Thần trong lòng có quyết định đưa cậu trở lại cung điện trước, lẳng lặng bồi ở mép giường.
Ôn Thần Húc ngủ cũng không an ổn, không đến nửa canh giờ đã tỉnh lại, mở mắt liền nhìn đến người đang ngồi ở mép giường, tựa hồ làm cậu yên tâm một chút.
“Thần Húc ngươi tỉnh rồi, còn khó chịu sao?”
Bàng Trí vẫn luôn an tĩnh ngồi ngốc một bên thấy cậu tỉnh lại lần nữa, mắt nhìn Sở Thịnh Thần, vẫn nhịn không được tiến lên nói.
Nghiêng đầu nhìn về phía Bàng Trí, thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, Ôn Thần Húc nhớ lại âm thanh hoảng hốt lúc đó vẫn luôn vang bên tai, nỗ lực giương giương khóe môi.
“Ta không có việc gì.”
Nghe giọng nói khàn khàn của cậu, Sở Thịnh Thần dìu cậu ngồi dậy, bưng nước ấm ở đầu giường cho cậu.
Cầm cái ly uống nước xong, Ôn Thần Húc lại lần nữa nhìn về phía hắn:
“Có chuyện gì với mặt ngươi vậy?”
“Không có việc gì.”
Bàng Trí lắc đầu, đưa tay bưng kín mặt.
Trước kia hắn che mặt, Ôn Thần Húc đã thấy rõ ràng kia giống như là dấu bàn tay, không khỏi nhíu mày nói:
“Ai đánh ngươi sao?”
Không muốn nói cho cậu là chính mình tự đánh, lại sợ cậu vẫn luôn truy vấn Bàng Trí ném xuống một câu:”Ta đi kêu người nấu cho ngươi chút cháo!” sau đó liền chạy ra ngoài.
“Huyên Nghiêu?”
Thấy hắn còn chưa trả lời mình mà đã chạy mất, Ôn Thần Húc có chút nghi hoặc.
Từ cái dấu ấn kia cũng có thể nhìn ra là hắn tự đánh chính mình, Sở Thịnh Thần nói:
“Chính hắn tự động tay.”
“Hắn vì cái gì lại tự đánh mình?”
Ôn Thần Húc kỳ quái đáp.
Sở Thịnh Thần nói:
“Vì hắn không chăm sóc ngươi tốt.”
“Không liên quan đến hắn, là có người khụ khụ…. Khụ…”
Thấy Bàng Trí cư nhiên bởi vì chuyện này mà tự đánh bản thân, Ôn Thần Húc có chút gấp.
Duỗi tay vỗ nhẹ lưng cậu, chờ đến khi cậu không ho nữa, Sở Thịnh Thần lại rót cho cậu một ly nước.
“Đừng nóng vội, chậm rãi nói.”
Uống hai ngụm nước, Ôn Thần Húc cầm cái ly trong tay tiếp tục nói:
“Là có người ở phía sau đẩy ta, bằng không tự ta một mình ngồi ngốc ở đó cũng không thể rơi vào ao được, cho nên không liên quan đến hắn.”
Sở Thịnh Thần nhìn ra, đặt cậu một mình ở đó chính là lỗi của Bàng Trí. Bất quá nhìn đến khuôn mặt cậu đã trắng bệch thế mà vẫn nói đỡ cho Bàng Trí, lại vì Bàng Trí mà gấp lên, Sở Thịnh Thần cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bất quá…… Nghe cậu nói cậu bị người ta đẩy xuống ao, biểu tình Sở Thịnh Thần càng lạnh thêm vài phần.
Trong lòng nhớ kỹ chuyện này, Sở Thịnh Thần thay cậu làm một cái quyết định, mặc dù thân thể cậu tốt lên cũng không cần thiết trở về cái địa phương như Ôn phủ này nữa.
“Đợi lát nữa ta mang ngươi tiến cung.”
“Tiến cung?”
Ôn Thần Húc khó hiểu nhìn hắn.
Không nói bản thân vì không yên tâm để những người khác chiếu cố cậu, Sở Thịnh Thần chỉ nói:
“Thân thể của ngươi cần ngự y chăm sóc, ở trong cung tiện hơn.”
“Ngươi không phải rất bận sao? Ta đi như vậy có thuận tiện hay không?”
Ôn Thần Húc nói.
“Sẽ không.”
Sau khi Sở Thịnh Thần quyết định, bảo cậu lại nghỉ ngơi một hồi, liền trực tiếp dùng chăn bọc lấy cậu ôm ra Ôn phủ, trong lúc bị chăn vây lấy, Ôn Thần Húc ngượng ngùng đem mặt chôn trong lồng ngực của hắn.
Ngoài tường có một chiếc xe ngựa tinh xảo đang chờ ở đó, chờ đến khi Sở Thịnh Thần ôm người vào thùng xe, xe ngựa rất nhanh liền hướng hoàng cung chạy đi.
Sở Thịnh Thần ôm Ôn Thần Húc tiến cung, Phúc An tuy biết điều này không hợp lẽ thường, nhưng quyết định của Hoàng thượng cũng không phải thứ để hắn nghi ngờ, chỉ có thể gõ người phía dưới một phen, làm cho bọn họ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Mới vừa đem người an trí trong thiên điện của mình, Sở Duệ vừa lúc tìm lại đây, nhìn thấy người trên giường trước mắt không khỏi sáng ngời.
Thấy bé định kêu người, Sở Thịnh Thần nhìn bé làm một cái thủ thế.
Sở Duệ bưng kín miệng, phát hiện thật ra người trên giường đã ngủ rồi, một lát sau mới buông miệng ra nói:
“Hoàng thúc, sao trời chưa tối mà hắn đã ngủ rồi?”
Hỏi xong, Sở Duệ nằm úp sấp bên giường, nhìn sắc mặt trắng trắng của cậu nói:
“Hắn bị bệnh sao?”
Sở Thịnh Thần ừ một tiếng, cúi đầu nói với bé nói:
“Đi kêu Phúc An đem tấu chương ở Ngự Thư Phòng lại đây.”
Gật gật đầu, Sở Duệ nhìn thoáng qua người trên giường, sau đó chạy ra ngoài.
Chờ đến khi Phúc An đã đem tấu chương dọn qua đây, Sở Thịnh Thần liền ngồi vào bàn bên cạnh giường, đồng thời hắn bế Sở Duệ đang muốn ngồi ở mép giường lại đây, đưa bút và giấy cho bé tự viết.
Khác với dĩ vãng hết sức chuyên chú, hôm nay lúc xử lý xong vài cái tấu chương Sở Thịnh Thần liền phân thần nhìn tình huống người trên giường.
Sở Duệ học theo hắn, nắm bút lông viết được mấy chữ cũng nhìn người đang nằm trên giường. Kỳ thực, dùng thân hình của bé hơn nữa lại cách giường một khoảng cách nên cũng không thể nhìn thấy người, bất quá bé vẫn ra hình ra dáng thỉnh thoảng quay đầu một chút.
——0——–
Trong viện Ôn Thần Húc, bởi vì trước khi rời đi, Sở Thịnh Thần đã lạnh lùng liếc mắt quét Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc một cái, phân phó bọn họ bảo vệ tốt viện tử nhỏ này, cho nên Nhậm Giai Lâm tự mình đóng cửa viện lại.
Cũng may người Ôn gia vốn không để bụng, trong viện tổng cộng chỉ có hai tùy tùng và hai tỳ nữ, Nhậm Giai Lâm sau khi đóng cửa viện thì cảnh cáo bốn người họ hai câu, bảo bọn họ không cần ra ngoài.
Vốn dĩ trước khi đóng cửa, Nhậm Giai Lâm còn khuyên Bàng Trí về nhà hắn trước đi, bất quá Bàng Trí không nguyện ý, chỉ nói cũng muốn giúp Ôn Thần Húc bảo vệ tốt sân nhỏ này.
Ngồi trong viện, nhìn cần câu đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, Bàng Trí than một tiếng.
Hắn biết ở trong hoàng cung có ngự y chăm sóc khẳng định sẽ tốt hơn nằm ngốc ở chỗ này, chỉ là nghĩ đến hành động của Hoàng thượng, trong lòng tổng cảm thấy có chút bất an.
Đặc biệt khi hồi tưởng lại lúc bọn họ rời đi, hình ảnh Hoàng thượng không cần nhân thủ tự mình ôm Ôn Thần Húc, Bàng Trí liền nhịn không được có chút lo ngại. Hiện giờ Hoàng thượng thân cận với cậu, cho nên đối với cậu thân thiết săn sóc, nhưng ngày sau nếu hắn không vừa mắt cậu, những hành vi này làm sao sẽ không thành bùa đòi mạng cậu chứ.
Sau khi cửa viện đóng lại, cũng không có chuyện gì làm, Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc cũng ngồi trong viện.
Xảy ra chuyện này, nghĩ đến mặc kệ Hoàng thượng giáng tội như thế nào, hai người không có khả năng sẽ lại ngốc ở chỗ này.
Kỳ thực trong khoảng thời gian ở chung với Ôn Thần Húc, hai người đều cảm thấy rất vui sướng, nghĩ đến việc vì bọn họ không để tâm đã khiến thiếu niên xém chút nữa đã mất mạng, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nhậm Giai Lâm ai một tiếng, chú ý đến Bàng Trí dù đã sưng nửa khuôn mặt vẫn bộ dáng lo lắng như cũ, trong lòng có chút xúc động.
Nghĩ đến tình nghĩa của hắn và Ôn Thần Húc, xảy ra chuyện như vậy sợ là đã đem trách nhiệm đều ôm trên đầu mình, vì thế an ủi nói:
“Thần Húc hiện tại sẽ không có việc gì, có ngự y chiếu cố, ngươi cũng đừng lo lắng nữa.”
Bàng Trí không phải lo lắng cái này, nhưng lại không tốt để nói ra, liền chỉ thuận miệng đáp một tiếng.
Một lát sau, nhớ đến nguyên do lúc trước bọn họ ra ngoài, Bàng Trí nói:
“Đúng rồi, các ngươi điều tra rõ không? Nữ nhân kia đến tột cùng là ai tìm đến?”
Nghĩ đến nếu sáng sớm hôm nay nếu không nghe loại đồn đãi như thế, thì bọn họ sẽ đi ra ngoài chơi, căn bản sẽ không có chuyện Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc rời đi, cũng sẽ không tồn tại chuyện hắn và Ôn Thần Húc dạo hoa viên.
Nghe được vấn đề của hắn, sắc mặt Nhậm Giai Lâm liền khó coi.
“Nữ nhân kia đã chết, một thi hai mệnh.”
“Cái gì?”
Vốn dĩ cho rằng chẳng qua chỉ bị tạt một bát nước bẩn hơn nữa lời bịa đặt cũng sẽ tản đi, lại nghe được việc đến chết người, Bàng Trí cả kinh nhảy dựng lên.
“Đây là có chuyện gì?”
“Không rõ lắm, lúc chúng ta đến thôn, người đã sớm chết, nghe nói là thắt cổ tự tử.”
Nhậm Giai Lâm nói.
Chết không đối chứng, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra lời đồn đại sẽ biến thành cái gì, trong lòng Bàng Trí nghẹn một bụng lửa, muốn phun cũng phun không ra đốt đến khó chịu.
“Vậy có điều tra ra người nào sai sử ả không?”
Bàng Trí cắn răng nói.
Nhậm Giai Lâm lắc lắc đầu nói:
“Thời gian quá ngắn, còn chưa điều tra ra.”
Nói xong thấy hắn giống như pháo muốn tạc lửa Nhậm Giai Lâm ngược lại cũng không có cảm giác gì, chờ một lát sau lại thấy hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại, ngược lại có chút lo lắng.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Nghĩ mặc kệ về sau thế nào, ít nhất hiện tại Hoàng thượng đối xử tốt không có mấy phần giả dối với Thần Húc, hẳn là sẽ không mặc kệ việc này.
Bàng Trí nghĩ đến chỉ cần Hoàng thượng nhúng tay vào, chuyện này cũng không tính là chuyện lớn, lại nhớ đến lời khuyên của Ôn Thần Húc với hắn, rốt cuộc cũng không hề sinh khí nữa.
Đọc truyện vui vẻ nhé (○’ω’○)
———-
Cảm giác được bên cổ truyền đến cảm giác ướt át, Sở Thịnh Thần ôm cậu vào lồng ngực mình thật chặt, bàn tay đang vỗ trên lưng cậu nhẹ nhàng di chuyển lên đầu chậm rãi vuốt ve.
Sợ hãi, ủy khuất trong lòng đều giống như theo nước mắt chảy ra, lúc Ôn Thần Húc chậm rãi bình tĩnh trở lại nhìn thấy vạt áo của hắn bị mình làm ướt nhẹp, cậu bắt đầu ngượng ngùng.
Một lát sau, Sở Thịnh Thần mới buông cậu ra, bưng chén thuốc đặt ở một bên đưa đến môi cậu.
“Tới, trước đem thuốc uống đi.”
Há mồm ngậm lấy miệng chén, Ôn Thần Húc ngoan ngoãn một ngụm uống xong thuốc, sau đó tiếp tục dựa vào bên người hắn thỉnh thoảng nhẹ co rúm hai cái.
Bàng Trí muốn cùng cậu nói chuyện, nhưng xem bộ dáng hiện tại của cậu, hơn nữa Hoàng thượng còn đang ở bên cạnh, nên chỉ có thể lẳng lặng nhìn cậu.
Nhưng Vương ngự y vì nhìn thấy hành động này của Hoàng thượng cảm thấy có chút không thể tin vào mắt mình nữa, ngay sau đó liền cúi thấp đầu xuống không dám nhìn nhiều.
Ôn Thần Húc dựa vào trong lòng ngực hắn bởi vì quá mệt mỏi lại vừa mới uống thuốc có công hiệu an thần, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Sở Thịnh Thần duỗi tay giúp cậu lau lau khóe mắt ướt át, cẩn thận đặt cậu nằm lại trên giường sau đó kéo chăn qua đắp cho cậu.
“Chuyện gì xảy ra?”
Tuy rằng đã đè thấp âm thanh, nhưng cũng không thể che dấu tức giận trong đó.
Nghe hắn dò hỏi, Bàng Trí nhanh chóng đem sự tình nói ra hết, cuối cùng tự trách nói:
“Đều do ta để y một mình ở đó.”
Bàng Trí tự nhiên có sai, nhưng Sở Thịnh Thần lại cảm thấy nhân tài Ôn gia càng không thể nói lý(mình cũng hông hiểu sao gọi là nhân tài nên vẫn để vậy), rõ ràng đều là con cháu Ôn gia, ngày thường chẳng quan tâm không tính, thế nhưng hạ nhân trong phủ lại dám mặc kệ sống chết của chủ tử.
“Hắn là không cẩn thận té xuống?”
Sở Thịnh Thần hỏi.
“Lúc thần đi qua thì đã thấy hắn không còn ở trên xe lăn.”
Bàng Trí nói xong, không khỏi suy đoán nói:
“Chẳng lẽ y không phải tự mình ngã xuống?”
Bởi vì có chút kinh nghi, âm thanh câu sau hơi lớn một chút.
Mắt thấy người trên giường bất an giật giật, Sở Thịnh Thần cảnh cáo liếc mắt một cái, trấn an vỗ vỗ cậu.
Bàng Trí ngậm miệng, mang theo một chút kỳ quái nhìn động tác của hắn. Dù tính bởi vì cậu có ân cứu mạng hắn, lúc trước ban thưởng một phen, lúc sau thì ban cho hai người vũ vệ thấy thế nào cũng nên xong rồi sao, như vậy vì cái gì Hoàng thượng còn đối với Ôn Thần Húc tốt như vậy?
“Uống thuốc xong hắn sẽ không có việc gì đúng không?”
Thấy cậu an ổn, Sở Thịnh Thần vẫn không ngừng vỗ sau lưng cậu, thấp giọng hỏi.
“Khả năng buổi tối sẽ phát sốt, chờ hạ nhiệt độ lại điều dưỡng một đoạn thời gian là tốt rồi.”
Vương ngự y nói.
Nghe vậy, Sở Thịnh Thần trong lòng có quyết định đưa cậu trở lại cung điện trước, lẳng lặng bồi ở mép giường.
Ôn Thần Húc ngủ cũng không an ổn, không đến nửa canh giờ đã tỉnh lại, mở mắt liền nhìn đến người đang ngồi ở mép giường, tựa hồ làm cậu yên tâm một chút.
“Thần Húc ngươi tỉnh rồi, còn khó chịu sao?”
Bàng Trí vẫn luôn an tĩnh ngồi ngốc một bên thấy cậu tỉnh lại lần nữa, mắt nhìn Sở Thịnh Thần, vẫn nhịn không được tiến lên nói.
Nghiêng đầu nhìn về phía Bàng Trí, thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, Ôn Thần Húc nhớ lại âm thanh hoảng hốt lúc đó vẫn luôn vang bên tai, nỗ lực giương giương khóe môi.
“Ta không có việc gì.”
Nghe giọng nói khàn khàn của cậu, Sở Thịnh Thần dìu cậu ngồi dậy, bưng nước ấm ở đầu giường cho cậu.
Cầm cái ly uống nước xong, Ôn Thần Húc lại lần nữa nhìn về phía hắn:
“Có chuyện gì với mặt ngươi vậy?”
“Không có việc gì.”
Bàng Trí lắc đầu, đưa tay bưng kín mặt.
Trước kia hắn che mặt, Ôn Thần Húc đã thấy rõ ràng kia giống như là dấu bàn tay, không khỏi nhíu mày nói:
“Ai đánh ngươi sao?”
Không muốn nói cho cậu là chính mình tự đánh, lại sợ cậu vẫn luôn truy vấn Bàng Trí ném xuống một câu:”Ta đi kêu người nấu cho ngươi chút cháo!” sau đó liền chạy ra ngoài.
“Huyên Nghiêu?”
Thấy hắn còn chưa trả lời mình mà đã chạy mất, Ôn Thần Húc có chút nghi hoặc.
Từ cái dấu ấn kia cũng có thể nhìn ra là hắn tự đánh chính mình, Sở Thịnh Thần nói:
“Chính hắn tự động tay.”
“Hắn vì cái gì lại tự đánh mình?”
Ôn Thần Húc kỳ quái đáp.
Sở Thịnh Thần nói:
“Vì hắn không chăm sóc ngươi tốt.”
“Không liên quan đến hắn, là có người khụ khụ…. Khụ…”
Thấy Bàng Trí cư nhiên bởi vì chuyện này mà tự đánh bản thân, Ôn Thần Húc có chút gấp.
Duỗi tay vỗ nhẹ lưng cậu, chờ đến khi cậu không ho nữa, Sở Thịnh Thần lại rót cho cậu một ly nước.
“Đừng nóng vội, chậm rãi nói.”
Uống hai ngụm nước, Ôn Thần Húc cầm cái ly trong tay tiếp tục nói:
“Là có người ở phía sau đẩy ta, bằng không tự ta một mình ngồi ngốc ở đó cũng không thể rơi vào ao được, cho nên không liên quan đến hắn.”
Sở Thịnh Thần nhìn ra, đặt cậu một mình ở đó chính là lỗi của Bàng Trí. Bất quá nhìn đến khuôn mặt cậu đã trắng bệch thế mà vẫn nói đỡ cho Bàng Trí, lại vì Bàng Trí mà gấp lên, Sở Thịnh Thần cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bất quá…… Nghe cậu nói cậu bị người ta đẩy xuống ao, biểu tình Sở Thịnh Thần càng lạnh thêm vài phần.
Trong lòng nhớ kỹ chuyện này, Sở Thịnh Thần thay cậu làm một cái quyết định, mặc dù thân thể cậu tốt lên cũng không cần thiết trở về cái địa phương như Ôn phủ này nữa.
“Đợi lát nữa ta mang ngươi tiến cung.”
“Tiến cung?”
Ôn Thần Húc khó hiểu nhìn hắn.
Không nói bản thân vì không yên tâm để những người khác chiếu cố cậu, Sở Thịnh Thần chỉ nói:
“Thân thể của ngươi cần ngự y chăm sóc, ở trong cung tiện hơn.”
“Ngươi không phải rất bận sao? Ta đi như vậy có thuận tiện hay không?”
Ôn Thần Húc nói.
“Sẽ không.”
Sau khi Sở Thịnh Thần quyết định, bảo cậu lại nghỉ ngơi một hồi, liền trực tiếp dùng chăn bọc lấy cậu ôm ra Ôn phủ, trong lúc bị chăn vây lấy, Ôn Thần Húc ngượng ngùng đem mặt chôn trong lồng ngực của hắn.
Ngoài tường có một chiếc xe ngựa tinh xảo đang chờ ở đó, chờ đến khi Sở Thịnh Thần ôm người vào thùng xe, xe ngựa rất nhanh liền hướng hoàng cung chạy đi.
Sở Thịnh Thần ôm Ôn Thần Húc tiến cung, Phúc An tuy biết điều này không hợp lẽ thường, nhưng quyết định của Hoàng thượng cũng không phải thứ để hắn nghi ngờ, chỉ có thể gõ người phía dưới một phen, làm cho bọn họ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Mới vừa đem người an trí trong thiên điện của mình, Sở Duệ vừa lúc tìm lại đây, nhìn thấy người trên giường trước mắt không khỏi sáng ngời.
Thấy bé định kêu người, Sở Thịnh Thần nhìn bé làm một cái thủ thế.
Sở Duệ bưng kín miệng, phát hiện thật ra người trên giường đã ngủ rồi, một lát sau mới buông miệng ra nói:
“Hoàng thúc, sao trời chưa tối mà hắn đã ngủ rồi?”
Hỏi xong, Sở Duệ nằm úp sấp bên giường, nhìn sắc mặt trắng trắng của cậu nói:
“Hắn bị bệnh sao?”
Sở Thịnh Thần ừ một tiếng, cúi đầu nói với bé nói:
“Đi kêu Phúc An đem tấu chương ở Ngự Thư Phòng lại đây.”
Gật gật đầu, Sở Duệ nhìn thoáng qua người trên giường, sau đó chạy ra ngoài.
Chờ đến khi Phúc An đã đem tấu chương dọn qua đây, Sở Thịnh Thần liền ngồi vào bàn bên cạnh giường, đồng thời hắn bế Sở Duệ đang muốn ngồi ở mép giường lại đây, đưa bút và giấy cho bé tự viết.
Khác với dĩ vãng hết sức chuyên chú, hôm nay lúc xử lý xong vài cái tấu chương Sở Thịnh Thần liền phân thần nhìn tình huống người trên giường.
Sở Duệ học theo hắn, nắm bút lông viết được mấy chữ cũng nhìn người đang nằm trên giường. Kỳ thực, dùng thân hình của bé hơn nữa lại cách giường một khoảng cách nên cũng không thể nhìn thấy người, bất quá bé vẫn ra hình ra dáng thỉnh thoảng quay đầu một chút.
——0——–
Trong viện Ôn Thần Húc, bởi vì trước khi rời đi, Sở Thịnh Thần đã lạnh lùng liếc mắt quét Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc một cái, phân phó bọn họ bảo vệ tốt viện tử nhỏ này, cho nên Nhậm Giai Lâm tự mình đóng cửa viện lại.
Cũng may người Ôn gia vốn không để bụng, trong viện tổng cộng chỉ có hai tùy tùng và hai tỳ nữ, Nhậm Giai Lâm sau khi đóng cửa viện thì cảnh cáo bốn người họ hai câu, bảo bọn họ không cần ra ngoài.
Vốn dĩ trước khi đóng cửa, Nhậm Giai Lâm còn khuyên Bàng Trí về nhà hắn trước đi, bất quá Bàng Trí không nguyện ý, chỉ nói cũng muốn giúp Ôn Thần Húc bảo vệ tốt sân nhỏ này.
Ngồi trong viện, nhìn cần câu đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, Bàng Trí than một tiếng.
Hắn biết ở trong hoàng cung có ngự y chăm sóc khẳng định sẽ tốt hơn nằm ngốc ở chỗ này, chỉ là nghĩ đến hành động của Hoàng thượng, trong lòng tổng cảm thấy có chút bất an.
Đặc biệt khi hồi tưởng lại lúc bọn họ rời đi, hình ảnh Hoàng thượng không cần nhân thủ tự mình ôm Ôn Thần Húc, Bàng Trí liền nhịn không được có chút lo ngại. Hiện giờ Hoàng thượng thân cận với cậu, cho nên đối với cậu thân thiết săn sóc, nhưng ngày sau nếu hắn không vừa mắt cậu, những hành vi này làm sao sẽ không thành bùa đòi mạng cậu chứ.
Sau khi cửa viện đóng lại, cũng không có chuyện gì làm, Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc cũng ngồi trong viện.
Xảy ra chuyện này, nghĩ đến mặc kệ Hoàng thượng giáng tội như thế nào, hai người không có khả năng sẽ lại ngốc ở chỗ này.
Kỳ thực trong khoảng thời gian ở chung với Ôn Thần Húc, hai người đều cảm thấy rất vui sướng, nghĩ đến việc vì bọn họ không để tâm đã khiến thiếu niên xém chút nữa đã mất mạng, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nhậm Giai Lâm ai một tiếng, chú ý đến Bàng Trí dù đã sưng nửa khuôn mặt vẫn bộ dáng lo lắng như cũ, trong lòng có chút xúc động.
Nghĩ đến tình nghĩa của hắn và Ôn Thần Húc, xảy ra chuyện như vậy sợ là đã đem trách nhiệm đều ôm trên đầu mình, vì thế an ủi nói:
“Thần Húc hiện tại sẽ không có việc gì, có ngự y chiếu cố, ngươi cũng đừng lo lắng nữa.”
Bàng Trí không phải lo lắng cái này, nhưng lại không tốt để nói ra, liền chỉ thuận miệng đáp một tiếng.
Một lát sau, nhớ đến nguyên do lúc trước bọn họ ra ngoài, Bàng Trí nói:
“Đúng rồi, các ngươi điều tra rõ không? Nữ nhân kia đến tột cùng là ai tìm đến?”
Nghĩ đến nếu sáng sớm hôm nay nếu không nghe loại đồn đãi như thế, thì bọn họ sẽ đi ra ngoài chơi, căn bản sẽ không có chuyện Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc rời đi, cũng sẽ không tồn tại chuyện hắn và Ôn Thần Húc dạo hoa viên.
Nghe được vấn đề của hắn, sắc mặt Nhậm Giai Lâm liền khó coi.
“Nữ nhân kia đã chết, một thi hai mệnh.”
“Cái gì?”
Vốn dĩ cho rằng chẳng qua chỉ bị tạt một bát nước bẩn hơn nữa lời bịa đặt cũng sẽ tản đi, lại nghe được việc đến chết người, Bàng Trí cả kinh nhảy dựng lên.
“Đây là có chuyện gì?”
“Không rõ lắm, lúc chúng ta đến thôn, người đã sớm chết, nghe nói là thắt cổ tự tử.”
Nhậm Giai Lâm nói.
Chết không đối chứng, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra lời đồn đại sẽ biến thành cái gì, trong lòng Bàng Trí nghẹn một bụng lửa, muốn phun cũng phun không ra đốt đến khó chịu.
“Vậy có điều tra ra người nào sai sử ả không?”
Bàng Trí cắn răng nói.
Nhậm Giai Lâm lắc lắc đầu nói:
“Thời gian quá ngắn, còn chưa điều tra ra.”
Nói xong thấy hắn giống như pháo muốn tạc lửa Nhậm Giai Lâm ngược lại cũng không có cảm giác gì, chờ một lát sau lại thấy hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại, ngược lại có chút lo lắng.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Nghĩ mặc kệ về sau thế nào, ít nhất hiện tại Hoàng thượng đối xử tốt không có mấy phần giả dối với Thần Húc, hẳn là sẽ không mặc kệ việc này.
Bàng Trí nghĩ đến chỉ cần Hoàng thượng nhúng tay vào, chuyện này cũng không tính là chuyện lớn, lại nhớ đến lời khuyên của Ôn Thần Húc với hắn, rốt cuộc cũng không hề sinh khí nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook