Xuyên Việt Chi Thần Húc
-
Chương 23
EDIT + BETA: Jeong (^ω^)
Đọc truyện vui vẻ nhé (○’ω’○)
——-0——-
Ăn sạch sẽ mấy củ khoai nướng đem vỏ ném vào đống lửa, Ôn Thần Húc còn chưa đã thèm liếm môi dưới, đáng tiếc bụng có chút no muốn ăn cũng ăn không vô được nữa.
Lau vỏ khoai nướng cháy đen trên miệng cậu còn vô thức sờ bụng ngón tay, Sở Thịnh Thần tiếp nhận khăn tay từ Phúc An cúi đầu giúp cậu lau, vừa lau vừa nói:
– Nếu thích ăn đến vậy, đợi lát nữa mang về một chút.
Nghĩ đến về sau nếu muốn ăn đều có thể tùy thời mà ăn, Ôn Thần Húc tâm tình sung sướng gật đầu, rốt cuộc cũng không hề nhớ thương đến mấy củ khoai lang còn sót lại trong đống lửa kia nữa.
Giúp cậu lau khô tay phải Sở Thịnh Thần nói:
– Tay kia.
Ôn Thần Húc ngoan ngoãn đem tay trái vói vào tay hắn, ánh mắt lại hướng về phía xa ngoài ruộng.
Đem hai tay cậu đều lau khô, Sở Thịnh Thần nói:
– Nhìn gì thế?
– Trừ khoai lang, ngoài ruộng còn có thứ gì? Chúng ta đi xem nha?
Ôn Thần Húc vẻ mặt tò mò.
Sở Thịnh Thần bị buộc phải đứng lên đẩy cậu ra cánh đồng bên kia.
– Huyên Nghiêu, đó là cây gì?
Đứng bên trên mảnh ruộng, Ôn Thần Húc chỉ xuống một nơi hỏi.
Nếu nó đã lớn thành thục không chừng còn nhận ra được, hiện giờ lại xanh mượt một mảng rõ ràng vẫn còn là cây non, Sở Thịnh Thần hoàn toàn không nhận ra nó là cây gì.
Thấy Hoàng thượng trầm mặc, Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc đứng phía sau cũng ngẩng đầu ngắm nghía, kết quả hai người cũng đồng dạng không biết. Nhậm Giai Lâm đang nghĩ ngợi có nên từ thôn trang tìm một người tới nói cho Hoàng thượng biết hay không thì Phúc An đã nói ra đó là cây gì.
Ngẫu nhiên thấy một hai loại chính mình có thể biết được, những loại không biết Phúc An cư nhiên đều có thể nói ra, Ôn Thần Húc không khỏi bội phục nói:
– Phúc công công, ngươi thật lợi hại.
Nghe được khen, Phúc An chỉ cười cười. Hắn lúc chưa vào cung trong nhà ai cũng là nông dân, khi còn nhỏ thường xuyên xuống ruộng hỗ trợ, đừng nói cây non, dù đưa cho hắn hạt giống hắn cũng có thể phân biệt được không ít.
Kế tiếp Ôn Thần Húc chỉ cần nhìn đến cây nào không biết liền trực tiếp hỏi Phúc An, mà Phúc An cũng vui tươi hớn hở nhất nhất nói cho cậu.
Nghe cậu luôn miệng đều là “Phúc công công đây là cây gì”, “Phúc công công, đó là cái gì”, Sở Thịnh Thần quay đầu nhìn về phía Phúc An.
Hắn rõ ràng không nói câu gì, nhưng thấy mặt hắn không có biểu tình, Phúc An nháy mắt minh bạch ý tứ của hắn, vì thế sau khi lại nghe cậu tiếp tục hỏi, liền nhanh nhìn hắn làm khẩu hình, sau đó nói: “Không biết.”
Nghe Phúc An nói không biết, Ôn Thần Húc khom lưng cẩn thận nhìn, thoạt nhìn muốn nhìn xem mình có thể nhận ra được không.
Cái kia hình như là vỏ, chẳng lẽ là cây họ đậu? Ôn Thần Húc đang đoán tới đoán lui trong đầu, liền nghe Sở Thịnh Thần nói:
– Là hạt vừng (hạt mè).
– Thì ra là hạt vừng, ta còn tưởng rằng đây là cây đậu, trách không được vỏ lại nhỏ như vậy.
Ôn Thần Húc bừng tỉnh đại ngộ.
Kế tiếp cậu hỏi cái gì, Sở Thịnh Thần đều trả lời cho cậu, cứ thế một hồi, Ôn Thần Húc liền mở miệng đóng miệng đều là một tiếng “Huyên Nguyên”.
Đối với việc này, Sở Thịnh Thần hiển nhiên vừa lòng, biểu tình trên mặt đều nhu hòa xuống vài phần. Chỉ là Nhậm Giai Lâm theo phía sau nhìn Ôn Thần Húc hỏi một câu, Phúc An liền làm một cái khẩu hình, sau đó Hoàng thượng nói ra, không khỏi trừu trừu khóe miệng, cảm thấy không còn lời nào để nói. Cũng không phải là nông dân, không biết mấy thứ này không phải rất bình thường sao? Hoàng thượng thật đúng là sĩ diện=))))
Chờ đến trước một mảnh đất, nghe Sở Thịnh Thần nói đây là đậu phộng, Ôn Thần Húc nhìn chằm chằm đám cây đó không muốn đi nữa.
– Muốn ăn đậu phộng?
Sở Thịnh Thần nói.
Ừm một tiếng, Ôn Thần Húc nói:
– Nói đến đậu phộng ta nghĩ đến một bài học môn Văn….. Văn chương. (Bạn Húc sửa lời lại ý nói là sách.)
Nghe cậu đem quyển sách nói đại khái một chút, Sở Thịnh Thần nói:
– Văn chương đó tuy dễ hiểu, vị phụ thân kia nói lại rất có đạo lí bất quá hiện giờ rất ít người không mộ hư danh (1), thực sự ra sức làm việc lại càng ít.
Nghĩ đến những đại thần trong triều chỉ biết tranh đấu gay gắt không biết vì bá tánh mà làm chút chuyện có ít, ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo.
(1): Mộ trong ngưỡng mộ
Không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, Ôn Thần Húc theo lời hắn nói một tiếng, ngay sau đó lại nói:
– Đậu phộng lúc này chín chưa?
– Ngươi còn nuốt trôi?
Sở Thịnh Thần nói.
– Đi dạo một hồi, khoai lang nướng vừa mới ăn đều tiêu hóa hết rồi.
Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói.
Chỉ có chút đậu phộng, Sở Thịnh Thần tự nhiên sẽ không luyến tiếc để cậu ăn.
– Ta kêu người đi đào ra, ngươi muốn ăn thế nào?
– Ta có thể tự mình đào không? Sau đó đợi lát nữa rồi nấu lên ăn.
Ôn Thần Húc có chút nóng lòng muốn thử.
Bất quá, không đợi Sở Thịnh Thần trả lời, cậu nhìn lối đi xuống mảnh ruộng rất chật hẹp, nghĩ nếu xe lăn đi xuống không nói đến có tiện hay không có khả năng sẽ đè nát mấy cây non và củ cây trong đất, nghĩ vậy cậu lại sửa lời nói:
– Vẫn là thôi đi, ta nhìn bọn họ đào là được rồi.
Thấy cậu từ nóng lòng muốn thử trở nên thất vọng, Sở Thịnh Thần bế cậu đi xuống bờ ruộng, ngồi xổm xuống khiến cậu ngồi trên đùi mình.
Ôn Thần Húc đầu tiên thấy hắn bất thình lình bế mình lên kinh hô một tiếng, tại thời điểm phát hiện ý tứ của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Duỗi tay túm cành lá một cây đậu phộng dùng sức lôi ra, rễ cây mang theo rất nhiều hạt đậu phộng dính đầy bùn đất, Ôn Thần Húc cười quơ quơ.
– Được rồi, chúng ta đi lên đi.
Một tay đỡ eo cậu, tay khác đặt ở trên đầu cậu xoa nhẹ một phen, Sở Thịnh Thần nói:
– Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục đi.
Đang nói, Phúc An đã cầm rổ, cuốc cùng hai cái băng ghế nhỏ đi xuống.
Sở Thịnh Thần ngồi trên một cái băng ghế, lại như cũ ôm người trong ngực mình, đem cái cuốc đưa qua cho cậu ý bảo tiếp tục đào.
Thấy hắn ngồi, Ôn Thần Húc đem đậu phộng trong tay vừa hái xuống ném vào rổ, dư lại mấy hạt trong tay cậu tách vỏ ra ngửi được một mùi hương thanh nhẹ, nhìn hạt đậu phộng trắng trẻo mập mạp liền muốn nếm thử.
Sở Thịnh Thần ngăn lại động tác muốn đưa thứ kia vào miệng, nhìn về phía Phúc An.
– Có thể trực tiếp ăn?
Thấy Phúc An gật gật đầu, mới mặc cậu đem đậu phộng trắng béo đưa vào miệng.
– Còn sống như vậy mà ăn rất ngon, lát nữa nấu chín khẳng định càng ngon.
Ôn Thần Húc nói xong, đem một hạt đậu phộng khác nhét vào miệng người phía sau, nắm cái cuốc tiếp tục đào đào đất, sau đó hái đậu phộng được lôi ra bỏ vào rổ.
– Đậu phộng rất tốt cho thân thể, còn có thể kéo dài tuổi thọ, đợi lát nữa ngươi ăn nhiều một chút.
– Được.
Nhìn cậu trước rút cành lá lên đem hạt đậu phộng hái xuống, lại cầm lấy cái cuốc đào đào đất, tiếp tục đem đậu phộng bỏ vào trong rổ, một bộ dáng bận rộn lại cao hứng cậu, Sở Thịnh Thần ôm eo cậu, duỗi tay khác giúp cậu nắm cành lá đậu phộng gần đó □□ (bản raw để như vậy, mình cũng không biết sao), lại tiếp nhận cái cuốc đào trên mặt đất.
Có hắn hỗ trợ, Ôn Thần Húc chỉ cần lấy hạt đậu phộng ra thôi, rồi tiếp tục nhặt mấy hạt đậu phộng còn sót lại trong đất vào rổ.
Khiến Hoàng thượng ở chỗ đó bận rộn còn bọn họ đứng một bên xem thực sự tốt sao? Nhậm Giai Lâm nhìn người đối diện cho một cái liếc mắt.
Phúc An cũng cảm thấy không tốt, nhưng xem hai người như vậy bọn họ cũng không thể xen vào. Nghĩ nghĩ, hắn liếc mắt qua ý bảo: Không bằng chúng ta ở bên cạnh giúp họ đào một ít?
Nhậm Giai Lâm gật đầu, sau đó kéo Lục Diệc ngồi xổm một bên, trực tiếp động thủ đào đất.
Vài người đồng thời động thủ, rất nhanh đã đào một rổ đậu phộng đầy ấp.
– Có thể đem đi nấu được rồi.
Xách một rổ tràn đầy đậu phộng, Ôn Thần Húc cao hứng nói.
Chờ bọn họ lên bờ ruộng, Nhậm Giai Lâm đã cầm rổ đi kêu người nấu.
Không bao lâu hắn đã trở về, trừ bỏ mấy dĩa đậu phộng nấu muối, còn mang theo một ít thức ăn khác lại đây, trực tiếp để chúng trên bàn gần bờ ruộng.
Đậu phộng được nấu chín có mùi thơm nồng nặc phiêu tán bốn phía, nhìn thoáng qua mấy món ăn khác, Ôn Thần Húc vẫn duỗi tay ăn đậu phộng trước, lột liên tục vài cái, cậu cũng không ăn chính mình đem đậu phộng còn nóng đưa cho Sở Thịnh Thần.
Sở Thịnh Thần tiếp nhận, trước nhét hai hạt vào miệng cậu, lúc này mới ăn.
– Ăn ngon!
Ôn Thần Húc nhai đậu phộng nói.
Tuy là thức ăn hương dã, nhưng hương vị lại đích xác không tồi, Sở Thịnh Thần gật đầu.
Lúc nãy cũng lấy lại đây chút khoai lang nướng, bánh quai chèo chiên cùng món ăn hương dã khác, mặt khác còn có điểm tâm tinh xảo.
Ôn Thần Húc chỉ yêu đậu phộng, một mình ăn xong một dĩa, xem như hoàn toàn no.
– Đồ ăn cũng sẽ không chạy, hà tất cứ phải ăn cho hết?
Sở Thịnh Thần có chút bất đắc dĩ nhìn cậu nằm liệt trên xe lăn, một bộ dáng ăn quá no không muốn động chút nào.
– Nhìn trên mâm còn dư một ít nên muốn ăn cho xong.
Ôn Thần Húc nhấp môi dưới duỗi tay lấy cái ly.
– Vừa mới ăn xong đã uống hai ly, vốn đã no rồi nếu lại uống sẽ khó chịu.
Sở Thịnh Thần ngăn trở.
– Hiện tại rất khó chịu.
Thường thì ngươi ăn no căng bụng thì sẽ đi đi lại lại một chút để tiêu thực, nhưng tình huống cậu như vậy Sở Thịnh Thần cũng không biết làm sao, nghĩ nghĩ đem người đang nằm lệch trên xe lăn ôm vào ngực, một tay giữ một tay xoa xoa bụng cậu an ủi nói:
– Không có việc gì, chịu một hồi thì tốt rồi.
Kỳ thực tuy rằng có chút khó chịu, nhưng không phải là không thể chịu đựng, chỉ là được người quan tâm, liền nhịn không được kiều khí(2). Được hắn nhẹ nhàng xoa bụng, Ôn Thần Húc dựa vào ngực hắn thoải mái nhẹ giọng hừ hừ.
– Huyên Nghiêu, ngươi thật tốt.
(2): Đại khái là ngạo kiều lên xíu ý
Nghe cậu lẩm bẩm Sở Thịnh Thần lộ ra nụ cười nhợt nhạt, động tác tay càng thêm mềm nhẹ.
– Hoàng thượng hắn ngủ rồi.
Phúc An nhẹ giọng nhắc nhở.
Cúi đầu nhìn mặt mày người trong lòng giãn ra, một bộ dáng ỷ lại, Sở Thịnh Thần mắt nhìn sắc trời phân phó hai câu.
Phúc An rời đi, rất nhanh liền trở lại cùng một chiếc xe ngựa, sau đó xốc màn xe lên.
Trong xe trải một tầng thảm thật dày, Sở Thịnh Thần ôm người vào xe ngựa, Phúc An liền buông màn xuống, nhắc nhở xa phu cho xe ngựa chạy ổn một chút.
Sau khi tiến vào trong xe, Sở Thịnh Thần vốn muốn để cậu nằm xuống, lại phát hiện bàn tay cậu túm chặt vạt áo mình. Thử kéo ra, không khỏi sẽ đánh thức cậu, Sở Thịnh Thần liền dứt khoát cùng cậu nằm xuống.
Xe ngựa vừa mới bắt đầu chạy ít nhiều sẽ có động tĩnh, Ôn Thần Húc cau mày hừ một tiếng, trán cọ cọ lồng ngực Sở Thịnh Thần.
Sở Thịnh Thần giơ tay vỗ vỗ lưng trấn an cậu, chờ đến khi xe chạy an ổn mới lẳng lặng nhìn cậu một hồi, ngay sau đó liền ôm lấy cậu cũng nhắm mắt lại.
Trong ánh cam của hoàng hôn, xe ngựa từ thôn trang thong thả chạy thẳng đến cửa thành.
Mà tại một nơi trong thôn trang, Bàng Trí đáng thương đang ăn món ăn khó ăn đến muốn phun của ngự y, vừa ăn vừa suy nghĩ: Đợi lát nữa Ôn Thần Húc trở về khẳng định sẽ đến đây cáo biệt mình, thời điểm đó chính mình có thể nhờ cậu đưa gà quay, thịt lợn om cũng được, hoặc là cá chua ngọt cũng không tồi, nhưng làm sao bây giờ? Hình như đều muốn ăn hết, không bằng giả bộ đáng thương một chút, nói không chừng Thần Húc sẽ đưa tới cho mình mỗi thứ một phần.
END CHAPTER 23
Đọc truyện vui vẻ nhé (○’ω’○)
——-0——-
Ăn sạch sẽ mấy củ khoai nướng đem vỏ ném vào đống lửa, Ôn Thần Húc còn chưa đã thèm liếm môi dưới, đáng tiếc bụng có chút no muốn ăn cũng ăn không vô được nữa.
Lau vỏ khoai nướng cháy đen trên miệng cậu còn vô thức sờ bụng ngón tay, Sở Thịnh Thần tiếp nhận khăn tay từ Phúc An cúi đầu giúp cậu lau, vừa lau vừa nói:
– Nếu thích ăn đến vậy, đợi lát nữa mang về một chút.
Nghĩ đến về sau nếu muốn ăn đều có thể tùy thời mà ăn, Ôn Thần Húc tâm tình sung sướng gật đầu, rốt cuộc cũng không hề nhớ thương đến mấy củ khoai lang còn sót lại trong đống lửa kia nữa.
Giúp cậu lau khô tay phải Sở Thịnh Thần nói:
– Tay kia.
Ôn Thần Húc ngoan ngoãn đem tay trái vói vào tay hắn, ánh mắt lại hướng về phía xa ngoài ruộng.
Đem hai tay cậu đều lau khô, Sở Thịnh Thần nói:
– Nhìn gì thế?
– Trừ khoai lang, ngoài ruộng còn có thứ gì? Chúng ta đi xem nha?
Ôn Thần Húc vẻ mặt tò mò.
Sở Thịnh Thần bị buộc phải đứng lên đẩy cậu ra cánh đồng bên kia.
– Huyên Nghiêu, đó là cây gì?
Đứng bên trên mảnh ruộng, Ôn Thần Húc chỉ xuống một nơi hỏi.
Nếu nó đã lớn thành thục không chừng còn nhận ra được, hiện giờ lại xanh mượt một mảng rõ ràng vẫn còn là cây non, Sở Thịnh Thần hoàn toàn không nhận ra nó là cây gì.
Thấy Hoàng thượng trầm mặc, Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc đứng phía sau cũng ngẩng đầu ngắm nghía, kết quả hai người cũng đồng dạng không biết. Nhậm Giai Lâm đang nghĩ ngợi có nên từ thôn trang tìm một người tới nói cho Hoàng thượng biết hay không thì Phúc An đã nói ra đó là cây gì.
Ngẫu nhiên thấy một hai loại chính mình có thể biết được, những loại không biết Phúc An cư nhiên đều có thể nói ra, Ôn Thần Húc không khỏi bội phục nói:
– Phúc công công, ngươi thật lợi hại.
Nghe được khen, Phúc An chỉ cười cười. Hắn lúc chưa vào cung trong nhà ai cũng là nông dân, khi còn nhỏ thường xuyên xuống ruộng hỗ trợ, đừng nói cây non, dù đưa cho hắn hạt giống hắn cũng có thể phân biệt được không ít.
Kế tiếp Ôn Thần Húc chỉ cần nhìn đến cây nào không biết liền trực tiếp hỏi Phúc An, mà Phúc An cũng vui tươi hớn hở nhất nhất nói cho cậu.
Nghe cậu luôn miệng đều là “Phúc công công đây là cây gì”, “Phúc công công, đó là cái gì”, Sở Thịnh Thần quay đầu nhìn về phía Phúc An.
Hắn rõ ràng không nói câu gì, nhưng thấy mặt hắn không có biểu tình, Phúc An nháy mắt minh bạch ý tứ của hắn, vì thế sau khi lại nghe cậu tiếp tục hỏi, liền nhanh nhìn hắn làm khẩu hình, sau đó nói: “Không biết.”
Nghe Phúc An nói không biết, Ôn Thần Húc khom lưng cẩn thận nhìn, thoạt nhìn muốn nhìn xem mình có thể nhận ra được không.
Cái kia hình như là vỏ, chẳng lẽ là cây họ đậu? Ôn Thần Húc đang đoán tới đoán lui trong đầu, liền nghe Sở Thịnh Thần nói:
– Là hạt vừng (hạt mè).
– Thì ra là hạt vừng, ta còn tưởng rằng đây là cây đậu, trách không được vỏ lại nhỏ như vậy.
Ôn Thần Húc bừng tỉnh đại ngộ.
Kế tiếp cậu hỏi cái gì, Sở Thịnh Thần đều trả lời cho cậu, cứ thế một hồi, Ôn Thần Húc liền mở miệng đóng miệng đều là một tiếng “Huyên Nguyên”.
Đối với việc này, Sở Thịnh Thần hiển nhiên vừa lòng, biểu tình trên mặt đều nhu hòa xuống vài phần. Chỉ là Nhậm Giai Lâm theo phía sau nhìn Ôn Thần Húc hỏi một câu, Phúc An liền làm một cái khẩu hình, sau đó Hoàng thượng nói ra, không khỏi trừu trừu khóe miệng, cảm thấy không còn lời nào để nói. Cũng không phải là nông dân, không biết mấy thứ này không phải rất bình thường sao? Hoàng thượng thật đúng là sĩ diện=))))
Chờ đến trước một mảnh đất, nghe Sở Thịnh Thần nói đây là đậu phộng, Ôn Thần Húc nhìn chằm chằm đám cây đó không muốn đi nữa.
– Muốn ăn đậu phộng?
Sở Thịnh Thần nói.
Ừm một tiếng, Ôn Thần Húc nói:
– Nói đến đậu phộng ta nghĩ đến một bài học môn Văn….. Văn chương. (Bạn Húc sửa lời lại ý nói là sách.)
Nghe cậu đem quyển sách nói đại khái một chút, Sở Thịnh Thần nói:
– Văn chương đó tuy dễ hiểu, vị phụ thân kia nói lại rất có đạo lí bất quá hiện giờ rất ít người không mộ hư danh (1), thực sự ra sức làm việc lại càng ít.
Nghĩ đến những đại thần trong triều chỉ biết tranh đấu gay gắt không biết vì bá tánh mà làm chút chuyện có ít, ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo.
(1): Mộ trong ngưỡng mộ
Không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, Ôn Thần Húc theo lời hắn nói một tiếng, ngay sau đó lại nói:
– Đậu phộng lúc này chín chưa?
– Ngươi còn nuốt trôi?
Sở Thịnh Thần nói.
– Đi dạo một hồi, khoai lang nướng vừa mới ăn đều tiêu hóa hết rồi.
Ôn Thần Húc ngẩng đầu nói.
Chỉ có chút đậu phộng, Sở Thịnh Thần tự nhiên sẽ không luyến tiếc để cậu ăn.
– Ta kêu người đi đào ra, ngươi muốn ăn thế nào?
– Ta có thể tự mình đào không? Sau đó đợi lát nữa rồi nấu lên ăn.
Ôn Thần Húc có chút nóng lòng muốn thử.
Bất quá, không đợi Sở Thịnh Thần trả lời, cậu nhìn lối đi xuống mảnh ruộng rất chật hẹp, nghĩ nếu xe lăn đi xuống không nói đến có tiện hay không có khả năng sẽ đè nát mấy cây non và củ cây trong đất, nghĩ vậy cậu lại sửa lời nói:
– Vẫn là thôi đi, ta nhìn bọn họ đào là được rồi.
Thấy cậu từ nóng lòng muốn thử trở nên thất vọng, Sở Thịnh Thần bế cậu đi xuống bờ ruộng, ngồi xổm xuống khiến cậu ngồi trên đùi mình.
Ôn Thần Húc đầu tiên thấy hắn bất thình lình bế mình lên kinh hô một tiếng, tại thời điểm phát hiện ý tứ của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Duỗi tay túm cành lá một cây đậu phộng dùng sức lôi ra, rễ cây mang theo rất nhiều hạt đậu phộng dính đầy bùn đất, Ôn Thần Húc cười quơ quơ.
– Được rồi, chúng ta đi lên đi.
Một tay đỡ eo cậu, tay khác đặt ở trên đầu cậu xoa nhẹ một phen, Sở Thịnh Thần nói:
– Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục đi.
Đang nói, Phúc An đã cầm rổ, cuốc cùng hai cái băng ghế nhỏ đi xuống.
Sở Thịnh Thần ngồi trên một cái băng ghế, lại như cũ ôm người trong ngực mình, đem cái cuốc đưa qua cho cậu ý bảo tiếp tục đào.
Thấy hắn ngồi, Ôn Thần Húc đem đậu phộng trong tay vừa hái xuống ném vào rổ, dư lại mấy hạt trong tay cậu tách vỏ ra ngửi được một mùi hương thanh nhẹ, nhìn hạt đậu phộng trắng trẻo mập mạp liền muốn nếm thử.
Sở Thịnh Thần ngăn lại động tác muốn đưa thứ kia vào miệng, nhìn về phía Phúc An.
– Có thể trực tiếp ăn?
Thấy Phúc An gật gật đầu, mới mặc cậu đem đậu phộng trắng béo đưa vào miệng.
– Còn sống như vậy mà ăn rất ngon, lát nữa nấu chín khẳng định càng ngon.
Ôn Thần Húc nói xong, đem một hạt đậu phộng khác nhét vào miệng người phía sau, nắm cái cuốc tiếp tục đào đào đất, sau đó hái đậu phộng được lôi ra bỏ vào rổ.
– Đậu phộng rất tốt cho thân thể, còn có thể kéo dài tuổi thọ, đợi lát nữa ngươi ăn nhiều một chút.
– Được.
Nhìn cậu trước rút cành lá lên đem hạt đậu phộng hái xuống, lại cầm lấy cái cuốc đào đào đất, tiếp tục đem đậu phộng bỏ vào trong rổ, một bộ dáng bận rộn lại cao hứng cậu, Sở Thịnh Thần ôm eo cậu, duỗi tay khác giúp cậu nắm cành lá đậu phộng gần đó □□ (bản raw để như vậy, mình cũng không biết sao), lại tiếp nhận cái cuốc đào trên mặt đất.
Có hắn hỗ trợ, Ôn Thần Húc chỉ cần lấy hạt đậu phộng ra thôi, rồi tiếp tục nhặt mấy hạt đậu phộng còn sót lại trong đất vào rổ.
Khiến Hoàng thượng ở chỗ đó bận rộn còn bọn họ đứng một bên xem thực sự tốt sao? Nhậm Giai Lâm nhìn người đối diện cho một cái liếc mắt.
Phúc An cũng cảm thấy không tốt, nhưng xem hai người như vậy bọn họ cũng không thể xen vào. Nghĩ nghĩ, hắn liếc mắt qua ý bảo: Không bằng chúng ta ở bên cạnh giúp họ đào một ít?
Nhậm Giai Lâm gật đầu, sau đó kéo Lục Diệc ngồi xổm một bên, trực tiếp động thủ đào đất.
Vài người đồng thời động thủ, rất nhanh đã đào một rổ đậu phộng đầy ấp.
– Có thể đem đi nấu được rồi.
Xách một rổ tràn đầy đậu phộng, Ôn Thần Húc cao hứng nói.
Chờ bọn họ lên bờ ruộng, Nhậm Giai Lâm đã cầm rổ đi kêu người nấu.
Không bao lâu hắn đã trở về, trừ bỏ mấy dĩa đậu phộng nấu muối, còn mang theo một ít thức ăn khác lại đây, trực tiếp để chúng trên bàn gần bờ ruộng.
Đậu phộng được nấu chín có mùi thơm nồng nặc phiêu tán bốn phía, nhìn thoáng qua mấy món ăn khác, Ôn Thần Húc vẫn duỗi tay ăn đậu phộng trước, lột liên tục vài cái, cậu cũng không ăn chính mình đem đậu phộng còn nóng đưa cho Sở Thịnh Thần.
Sở Thịnh Thần tiếp nhận, trước nhét hai hạt vào miệng cậu, lúc này mới ăn.
– Ăn ngon!
Ôn Thần Húc nhai đậu phộng nói.
Tuy là thức ăn hương dã, nhưng hương vị lại đích xác không tồi, Sở Thịnh Thần gật đầu.
Lúc nãy cũng lấy lại đây chút khoai lang nướng, bánh quai chèo chiên cùng món ăn hương dã khác, mặt khác còn có điểm tâm tinh xảo.
Ôn Thần Húc chỉ yêu đậu phộng, một mình ăn xong một dĩa, xem như hoàn toàn no.
– Đồ ăn cũng sẽ không chạy, hà tất cứ phải ăn cho hết?
Sở Thịnh Thần có chút bất đắc dĩ nhìn cậu nằm liệt trên xe lăn, một bộ dáng ăn quá no không muốn động chút nào.
– Nhìn trên mâm còn dư một ít nên muốn ăn cho xong.
Ôn Thần Húc nhấp môi dưới duỗi tay lấy cái ly.
– Vừa mới ăn xong đã uống hai ly, vốn đã no rồi nếu lại uống sẽ khó chịu.
Sở Thịnh Thần ngăn trở.
– Hiện tại rất khó chịu.
Thường thì ngươi ăn no căng bụng thì sẽ đi đi lại lại một chút để tiêu thực, nhưng tình huống cậu như vậy Sở Thịnh Thần cũng không biết làm sao, nghĩ nghĩ đem người đang nằm lệch trên xe lăn ôm vào ngực, một tay giữ một tay xoa xoa bụng cậu an ủi nói:
– Không có việc gì, chịu một hồi thì tốt rồi.
Kỳ thực tuy rằng có chút khó chịu, nhưng không phải là không thể chịu đựng, chỉ là được người quan tâm, liền nhịn không được kiều khí(2). Được hắn nhẹ nhàng xoa bụng, Ôn Thần Húc dựa vào ngực hắn thoải mái nhẹ giọng hừ hừ.
– Huyên Nghiêu, ngươi thật tốt.
(2): Đại khái là ngạo kiều lên xíu ý
Nghe cậu lẩm bẩm Sở Thịnh Thần lộ ra nụ cười nhợt nhạt, động tác tay càng thêm mềm nhẹ.
– Hoàng thượng hắn ngủ rồi.
Phúc An nhẹ giọng nhắc nhở.
Cúi đầu nhìn mặt mày người trong lòng giãn ra, một bộ dáng ỷ lại, Sở Thịnh Thần mắt nhìn sắc trời phân phó hai câu.
Phúc An rời đi, rất nhanh liền trở lại cùng một chiếc xe ngựa, sau đó xốc màn xe lên.
Trong xe trải một tầng thảm thật dày, Sở Thịnh Thần ôm người vào xe ngựa, Phúc An liền buông màn xuống, nhắc nhở xa phu cho xe ngựa chạy ổn một chút.
Sau khi tiến vào trong xe, Sở Thịnh Thần vốn muốn để cậu nằm xuống, lại phát hiện bàn tay cậu túm chặt vạt áo mình. Thử kéo ra, không khỏi sẽ đánh thức cậu, Sở Thịnh Thần liền dứt khoát cùng cậu nằm xuống.
Xe ngựa vừa mới bắt đầu chạy ít nhiều sẽ có động tĩnh, Ôn Thần Húc cau mày hừ một tiếng, trán cọ cọ lồng ngực Sở Thịnh Thần.
Sở Thịnh Thần giơ tay vỗ vỗ lưng trấn an cậu, chờ đến khi xe chạy an ổn mới lẳng lặng nhìn cậu một hồi, ngay sau đó liền ôm lấy cậu cũng nhắm mắt lại.
Trong ánh cam của hoàng hôn, xe ngựa từ thôn trang thong thả chạy thẳng đến cửa thành.
Mà tại một nơi trong thôn trang, Bàng Trí đáng thương đang ăn món ăn khó ăn đến muốn phun của ngự y, vừa ăn vừa suy nghĩ: Đợi lát nữa Ôn Thần Húc trở về khẳng định sẽ đến đây cáo biệt mình, thời điểm đó chính mình có thể nhờ cậu đưa gà quay, thịt lợn om cũng được, hoặc là cá chua ngọt cũng không tồi, nhưng làm sao bây giờ? Hình như đều muốn ăn hết, không bằng giả bộ đáng thương một chút, nói không chừng Thần Húc sẽ đưa tới cho mình mỗi thứ một phần.
END CHAPTER 23
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook