Xuyên Việt Chi Thần Húc
-
Chương 19
EDIT + BETA: Jeong
———————————
Phương pháp chơi nhện của Bàng Trí, cùng cái gọi là một con nhện vương một vạn lượng vàng không biết như thế nào lại truyền ra ngoài, còn có không ít người lại tin đó là thật.
Còn có người thật sự đi bắt nhện, mỗi ngày Bàng Trí khổ cực chạy vòng quanh sân mua vui khoe khoang chuyện này lên, Ôn Thần Húc nghe được không còn lời gì để nói chỉ lắc lắc đầu.
Đã chạy rất nhiều ngày rồi, một chút hiệu quả cũng không có để nói, Ôn Thần Húc còn cảm thấy hắn giống như lại béo thêm một chút, vì thế chờ đến lúc ăn trưa, Ôn Thần Húc bày ra thái độ kiên quyết kêu Thanh Nhị lấy thức ăn chay ra đây.
Thật vất vả chạy xong, bụng đã sớm rỗng tuếch Bàng Trí nhìn một mảng xanh lục trải trên bàn, sắc mặt trực tiếp cùng màu với mấy đĩa đồ ăn.
– Thanh Nhị, đồ ăn còn chưa lên hết đúng không?
Bàng Trí trong lòng cầu mong may mắn lên tiếng hỏi.
– Đã dọn lên hết, nhanh tới ngồi xuống ăn cơm.
Ôn Thần Húc nói.
Nhậm Giai Lâm cười một tiếng, cùng Lục Diệc ngồi xuống.
Mắt thấy bọn họ đều ngồi xuống, Bàng Trí rũ vai, cũng không nói gì nữa, uể oải ngồi xuống, rõ ràng đã rất đói bụng lại không ăn ngấu nghiến như hai ngày trước nữa.
Nhậm Giai Lâm liếc nhìn hắn một cái, lộ ra nụ cười không rõ ý gì, sau đó động tác gắp đồ ăn cùng nhanh hơn nhiều, còn thuận tiện gắp rất nhiều cho Lục Diệc bên cạnh.
Vì thế, chờ đến khi Bàng Trí ăn xong một chén cơm, liền phát hiện thức ăn trên bàn gần như đã hết. Bất quá, hắn vốn dĩ không thích ăn mấy món chay xanh mướt thế này, trừng mắt nhìn Nhậm Giai Lâm nãy giờ gắp nhiều đồ ăn nhất, quyết định chỉ ăn cơm trắng chắp vá cho qua bữa này.
Nhưng mà chờ hắn ăn xong chén cơm thứ hai đã được báo là đã không còn cơm, hắn cầm cái chén trống không khó tin nhìn Ôn Thần Húc.
Ôm chén canh, Ôn Thần Húc đem chén cơm mình không đụng tới một hạt đẩy cho hắn.
– Ăn xong chén này thì không còn nữa.
– Huynh đệ tốt!
Hoàn toàn xem nhẹ chuyện mấy món này đều do cậu phân phó, Bàng Trí cảm động nói một câu sau đó cầm chén cơm lên ăn.
Chén cơm mình không muốn ăn đã bị người ta giải quyết thay, Ôn Thần Húc cúi đầu nhấp một ngụm canh, trong lòng âm thầm cao hứng.
Dùng xong cơm trưa không bao lâu, Bàng Trí bắt đầu ở trong sân lăn qua lộn lại than đói.
– Trên bàn không phải có trái cây sao?
Ôn Thần Húc cầm cửu liên hoàn(1) nỗ lực tháo ra, không ngừng nghe hắn luôn ở một bên than ngắn thở dài, vì thế kêu.
(1): Mình đã chú thích ở chương trước rồi
– Trái cây càng ăn càng đói, tốt xấu gì cũng cho ta chút điểm tâm đi! (bánh ngọt)
Bàng Trí nói.
– Ngươi ở đây lăn qua lộn lại không phải càng đói thêm sao?
Nhậm Giai Lâm nhắc nhở, người rất nhanh liền bị hắn xoay đến choáng váng.
Bàng Trí nghĩ cũng đúng, chạy nhanh ngồi xuống, sau đó ôm trái cây trong mâm đựng, không nói hai lời liền giải quyết sạch sẽ.
– Đói quá! Thực đói a….
Ăn xong mâm trái cây, Bàng Trí lại hô lên, vừa kêu vừa không ngừng ngó Ôn Thần Húc.
Quỷ chết đói đầu thai không thành? Nhậm Giai Lâm nhịn không được trợn mắt.
Ôn Thần Húc nghĩ phòng chừng hắn quá nhàn, nếu phân tán sự chú ý của hắn thì sẽ không còn nhớ thương tới cái bụng đói của mình, vì thế liền đem cửu liên hoàn trong tay đưa cho hắn.
– Ngươi nếu không chú ý đến bụng ngươi nữa thì sẽ không đói.
Bàng Trí không nhận lấy.
– Đừng cho ta, ta hiện tại nhìn thứ gì đều chỉ nghĩ đem mấy thứ này bỏ vào miệng gặm.
Thấy cậu thu hồi cửu liên hoàn, Bàng Trí nói tiếp:
– Nếu không ra ngoài đi dạo với ta?
Nhậm Giai Lâm thuận miệng nói:
– Sau đó thuận tiện ăn một đống rồi trở về?
– Đúng vậy!
Bàng Trí coi đó là điều hiển nhiên nói xong, thấy Ôn Thần Húc nhìn qua, vì thế rất nhanh lắc đầu nói:
– Sao có thể!
Thấy cậu không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn mình, Bàng Trí gục đầu xuống.
– Được rồi, ta không ra ngoài.
Sau đó Ôn Thần Húc kiên định lên, chỉ có rau xanh với trái cây xuất hiện trong viện của cậu. Mắt thấy bọn họ đều bồi mình ăn chay, Bàng Trí cũng không oán giận gì. Chỉ là không cho hắn ăn thịt thì thật muốn lấy mạng hắn, vì thế hắn lao lực xuất tiền kêu hạ nhân ở phủ khác đem thịt đưa tới cho hắn.
Bàng Trí ra tay rất hào phóng, hạ nhân trong phủ khác tất nhiên nguyện ý giúp đỡ, bất quá có một lần Bàng Trí thành công ăn vụng một con gà nướng, bởi vì không xử lí tốt chỗ xương cốt còn lại liền bị phát hiện, kế tiếp Ôn Thần Húc ra lệnh tất cả người trong viện nhìn chằm chằm hắn.
–0–
Có lẽ bởi vì hai lần trước mới vừa xuất cung đã gặp Ôn Thần Húc, chờ đến lần này ra cung, đi dạo trên phố hai vòng cũng không thấy thân ảnh Ôn Thần Húc đâu, hơi thở xung quanh Sở Thịnh Thần nháy mất hạ xuống.
Phúc An thấy vậy, thấp giọng nói:
– Ôn thiếu gia mấy ngày nay chưa ra khỏi phủ.
Sở Thịnh Thần “À” một tiếng, vì thế Phúc An tiếp tục nói ra nguyên nhân:
– Nghe nói là vẫn luôn nghĩ biện pháp giúp Bàng thiếu gia giảm cân.
Nhớ lúc trước thấy qua hình thể người nọ, Sở Thịnh Thần quyết định đi nhìn xem.
Bởi vì không muốn gây động tĩnh quá lớn, Sở Thịnh Thần không đi vào bằng cửa chính Ôn phủ, mà là trực tiếp đi vào sân viện Ôn Thần Húc.
Phát hiện có người đột nhiên xuất hiện trong sân, Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc mặt mày cảnh giác che chở Ôn Thần Húc phía sau, chờ đến khi thấy rõ người tới là ai, đồng tử không khỏi co lại.
Xua tay ngăn họ hành lễ, Sở Thịnh Thần đi tới.
Nhìn hắn đột nhiên tới đây, Ôn Thần Húc kinh ngạc nhưng trong lòng rất cao hứng.
– Ngươi đến rồi!
– Gần nhất đang làm gì?
Sở Thịnh Thần ngồi vào bên cạnh cậu hỏi.
– Giúp Bàng Trí giảm cân.
Nói xong, Ôn Thần Húc có chút buồn rầu.
– Nhưng mà đều đã qua nửa tháng rồi, lại giống như không có tác dụng gì nhiều.
Dò hỏi phương pháp của cậu, Sở Thịnh Thần nói:
– Lòng ngươi mềm yếu, như vậy hắn không gầy xuống được.
Nhớ đến có hôm khuya khoắt hắn bò tới phòng mình nói đói, sau đó chính mình lại nhịn không được kêu người đưa cho hắn chút điểm tâm. Phát hiện có một lần hắn ăn vụng đùi gà nhưng bởi vì bộ dạng hắn nhìn mình đáng thương vô cùng liền để hắn ăn xong. Còn có….
Nghĩ lại tình huống như nhế, Ôn Thần Húc cũng cảm thấy lòng mình rất mềm yếu, nhưng mà bây giờ phải làm sao đây?
Nhìn biểu tình không biết làm sao của cậu, Sở Thịnh Thần nói:
– Có muốn ta giúp ngươi?
– Ngươi có biện pháp?
Hai tròng mắt Ôn Thần Húc tỏa sáng nhìn hắn.
– Biện pháp gì?
Bàng Trí mời vừa chạy xong cong eo dùng tốc độ con rùa đi tới, vừa lúc nghe được lời này, vì thế thuận miệng hỏi.
Chờ hắn ngẩng đầu nhìn rõ người ngồi bên cạnh Ôn Thần Húc, trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Muốn dọa chết người sao? Ban ngày ban mặt Hoàng thượng như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Lần trước còn không biết thân phận Sở Thịnh Thần, nhưng sau khi Ôn Thần Húc nói lại cho hắn. Bàng Trí sau khi biết rõ còn lo lắng lần đó chính mình trước mặt hắn có thất lễ hay không, chờ thêm vài ngày không thấy hắn thì đã chậm rãi quên, vì thế hôm nay đột nhiên thấy hắn lần nữa, Bàng Trí bị hoảng sợ.
– Ngươi nếu nói đồng ý, ta kêu ngươi dẫn hắn đi, một tháng sau tự nhiên sẽ gầy xuống.
Sở Thịnh Thần nói xong, Ôn Thần Húc không cần nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Sở Thịnh Thần phất tay, Phúc An thấy vậy liền vỗ vỗ tay, sau đó xuất hiện hai hắc y nhân lôi kéo người ngồi dưới đất đứng dậy sau đó biến mất, nhanh đến mức Ôn Thần Húc còn chưa kịp nói mấy câu với Bàng Trí.
Phản ứng Bàng Trí không chậm, lập tức hiểu rõ đối thoại của bọn họ, nhớ đến Hoàng thượng vừa mới nói trong vòng một tháng hắn nhất định sẽ gầy xuống, thịt trên người không nhịn được run lên.
Tuy rằng hắn cảm thấy ngay cả mười tháng hắn không nhất định sẽ giảm cân được, nhưng Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nói một tháng, chắc chắn phía dưới sẽ có người trong vòng một tháng sẽ làm hắn gầy xuống.
Nghĩ đến những người khác chắc chắn sẽ không giống Ôn Thần Húc, bị hắn nhìn trông mong đến mức mềm lòng, Bàng Trí chỉ cảm thấy tương lai chẳng có tí ánh sáng nào.
Chờ dư quang phát hiện hai người trái phải đang kéo mình có chút quen mắt, mắt Bàng Trí tức khắc sáng ngời. Này không phải là hai người lần trước giúp mình đánh Lý Lịch với mình sao? Tốt xấu gì cũng coi như là người quen nha!
– Hai vị huynh đệ, đều là người quen cũ, các ngươi trước mang ta trở về một chút đi, ta có chuyện chưa nói với huynh đệ ta.
Bàng Trí nghĩ, bị người khác hành đến chết, còn không bằng hắn quay về hướng Ôn Thần Húc bảo đảm một phen, sau đó ngoan ngoãn phối hợp với cậu.
Không phải chỉ chạy bộ thôi sao? Không phải chỉ không được ăn thịt thôi sao? Dù sao hắn cũng ở đó nhiều ngày rồi.
Nhưng mà, hắn dù có tỉnh ngộ, cũng không thể làm gì được. Hai vị tiểu ca trái phải đang dẫn hắn bay nghe hắn nói xong, mặt vô biểu tình tiếp tục kéo hắn đi.
Đem nan đề giảm cân cho một người đáng tin cậy như vậy (Bàng Trí khẳng định không cảm thấy như vậy 囧rz), Ôn Thần Húc cả người đều thả lỏng.
Sau đó cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Thanh Nhị nói:
– Giữa trưa hôm nay không cần nấu món chay.
Xem bộ dáng như trút được gánh nặng của cậu, Sở Thịnh Thần cười khẽ một tiếng.
Ôn Thần Húc quay đầu có chút ngượng ngùng nhìn hắn, sau đó nói:
– Giữa trưa ở chỗ này ăn cơm đi.
Tuy rằng hôm nay có Sở Thịnh Thần ở đây, cơm trưa bị hắn nhìn chằm chằm bắt buộc mới ăn nửa chén cơm, bất quá không cần phải ăn chay nữa vẫn làm Ôn Thần Húc tâm tìm luôn vui sướng.
Hoàng thượng ra cung tất nhiên càng ít người biết càng tốt, Nhậm Giai Lâm phân phó hai thị nữ ở trong phòng không cần đi ra, sau đó cùng Lục Diệc để ý cửa viện.
Cũng may địa phương Ôn Thần Húc ở vốn dĩ vắng vẻ, ngày thường không có ai đến, hạ nhân trong phủ khác cũng cơ hồ không đi qua, mà Thanh Nhất, Thanh Nhị không biết Hoàng thượng mặt mũi ra sao, chỉ cần thiếu gia nói hắn là bằng hữu của cậu tự nhiên cũng sẽ không nói bậy, đương nhiên cũng không còn gì đáng nói.
Ăn cơm xong, bởi vì bên ngoài có chút nóng, Ôn Thần Húc cùng Sở Thịnh Thần liền ngồi ngốc trong đại sảnh.
Nhất thời không thể nghĩ ra đề tài gì để nói chuyện, Ôn Thần Húc mở cái rương nhỏ bên người, lấy hai quyển sách ra đưa cho hắn.
– Ngươi muốn đọc sách không?
Sở Thịnh Thần không nói gì, trực tiếp cầm một cuốn sách, nhưng thực ra là một bản chép tay.
Thấy hắn đang đọc sách, Ôn Thần Húc cũng lấy một cuốn ra đọc, bởi vì phải tự mình đoán mò (vì là chữ phồn thể), cho nên cậu đọc rất chậm.
Ngay từ đầu Sở Thịnh Thần cảm thấy đây là một cuốn tạp thư, liền dự định chỉ cần xem sơ qua là được, chờ đến khi phát hiện nội dung trong sách đề cập đến thủy lợi, nông nghiệp còn có sách mách có chứng(2), thần sắc cũng nghiêm túc vài phần.
(2): luận điểm đầy đủ, thiết thực
Xem xong một phần, Sở Thịnh Thần khép sách lại không nhìn thấy tên người viết sách, đang chuẩn bị hỏi một chút quyển sách này từ đâu mà có, lại phát hiện người đang ngồi bên cạnh cầm sách dựa vào lưng ghế ngủ rồi.
Quét mắt nhìn cuốn sách nằm trên đùi cậu chỉ lật có hai trang, Sở Thịnh Thần lấy sách để qua một bên, lại đem sách từ trong tay cậu rút ra.
– Hoàng thượng có cần kêu người tiến vào không?
Phúc An nhẹ giọng nói.
Sở Thịnh Thần vẫy vẫy tay ý bảo không cần, trực tiếp đem người đang ngủ trên ghế dựa ôm lên, đưa cậu vào phòng.
Phúc An vốn tưởng rằng nếu chủ đã ngủ rồi, bọn họ là khách hẳn phải nên trở về, không nghĩ tới Sở Thịnh Thần đem người đưa vào phòng liền trực tiếp ngồi xuống bàn bên cạnh giường tiếp tục đọc sách.
END CHAPTER 19
———————————
Phương pháp chơi nhện của Bàng Trí, cùng cái gọi là một con nhện vương một vạn lượng vàng không biết như thế nào lại truyền ra ngoài, còn có không ít người lại tin đó là thật.
Còn có người thật sự đi bắt nhện, mỗi ngày Bàng Trí khổ cực chạy vòng quanh sân mua vui khoe khoang chuyện này lên, Ôn Thần Húc nghe được không còn lời gì để nói chỉ lắc lắc đầu.
Đã chạy rất nhiều ngày rồi, một chút hiệu quả cũng không có để nói, Ôn Thần Húc còn cảm thấy hắn giống như lại béo thêm một chút, vì thế chờ đến lúc ăn trưa, Ôn Thần Húc bày ra thái độ kiên quyết kêu Thanh Nhị lấy thức ăn chay ra đây.
Thật vất vả chạy xong, bụng đã sớm rỗng tuếch Bàng Trí nhìn một mảng xanh lục trải trên bàn, sắc mặt trực tiếp cùng màu với mấy đĩa đồ ăn.
– Thanh Nhị, đồ ăn còn chưa lên hết đúng không?
Bàng Trí trong lòng cầu mong may mắn lên tiếng hỏi.
– Đã dọn lên hết, nhanh tới ngồi xuống ăn cơm.
Ôn Thần Húc nói.
Nhậm Giai Lâm cười một tiếng, cùng Lục Diệc ngồi xuống.
Mắt thấy bọn họ đều ngồi xuống, Bàng Trí rũ vai, cũng không nói gì nữa, uể oải ngồi xuống, rõ ràng đã rất đói bụng lại không ăn ngấu nghiến như hai ngày trước nữa.
Nhậm Giai Lâm liếc nhìn hắn một cái, lộ ra nụ cười không rõ ý gì, sau đó động tác gắp đồ ăn cùng nhanh hơn nhiều, còn thuận tiện gắp rất nhiều cho Lục Diệc bên cạnh.
Vì thế, chờ đến khi Bàng Trí ăn xong một chén cơm, liền phát hiện thức ăn trên bàn gần như đã hết. Bất quá, hắn vốn dĩ không thích ăn mấy món chay xanh mướt thế này, trừng mắt nhìn Nhậm Giai Lâm nãy giờ gắp nhiều đồ ăn nhất, quyết định chỉ ăn cơm trắng chắp vá cho qua bữa này.
Nhưng mà chờ hắn ăn xong chén cơm thứ hai đã được báo là đã không còn cơm, hắn cầm cái chén trống không khó tin nhìn Ôn Thần Húc.
Ôm chén canh, Ôn Thần Húc đem chén cơm mình không đụng tới một hạt đẩy cho hắn.
– Ăn xong chén này thì không còn nữa.
– Huynh đệ tốt!
Hoàn toàn xem nhẹ chuyện mấy món này đều do cậu phân phó, Bàng Trí cảm động nói một câu sau đó cầm chén cơm lên ăn.
Chén cơm mình không muốn ăn đã bị người ta giải quyết thay, Ôn Thần Húc cúi đầu nhấp một ngụm canh, trong lòng âm thầm cao hứng.
Dùng xong cơm trưa không bao lâu, Bàng Trí bắt đầu ở trong sân lăn qua lộn lại than đói.
– Trên bàn không phải có trái cây sao?
Ôn Thần Húc cầm cửu liên hoàn(1) nỗ lực tháo ra, không ngừng nghe hắn luôn ở một bên than ngắn thở dài, vì thế kêu.
(1): Mình đã chú thích ở chương trước rồi
– Trái cây càng ăn càng đói, tốt xấu gì cũng cho ta chút điểm tâm đi! (bánh ngọt)
Bàng Trí nói.
– Ngươi ở đây lăn qua lộn lại không phải càng đói thêm sao?
Nhậm Giai Lâm nhắc nhở, người rất nhanh liền bị hắn xoay đến choáng váng.
Bàng Trí nghĩ cũng đúng, chạy nhanh ngồi xuống, sau đó ôm trái cây trong mâm đựng, không nói hai lời liền giải quyết sạch sẽ.
– Đói quá! Thực đói a….
Ăn xong mâm trái cây, Bàng Trí lại hô lên, vừa kêu vừa không ngừng ngó Ôn Thần Húc.
Quỷ chết đói đầu thai không thành? Nhậm Giai Lâm nhịn không được trợn mắt.
Ôn Thần Húc nghĩ phòng chừng hắn quá nhàn, nếu phân tán sự chú ý của hắn thì sẽ không còn nhớ thương tới cái bụng đói của mình, vì thế liền đem cửu liên hoàn trong tay đưa cho hắn.
– Ngươi nếu không chú ý đến bụng ngươi nữa thì sẽ không đói.
Bàng Trí không nhận lấy.
– Đừng cho ta, ta hiện tại nhìn thứ gì đều chỉ nghĩ đem mấy thứ này bỏ vào miệng gặm.
Thấy cậu thu hồi cửu liên hoàn, Bàng Trí nói tiếp:
– Nếu không ra ngoài đi dạo với ta?
Nhậm Giai Lâm thuận miệng nói:
– Sau đó thuận tiện ăn một đống rồi trở về?
– Đúng vậy!
Bàng Trí coi đó là điều hiển nhiên nói xong, thấy Ôn Thần Húc nhìn qua, vì thế rất nhanh lắc đầu nói:
– Sao có thể!
Thấy cậu không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn mình, Bàng Trí gục đầu xuống.
– Được rồi, ta không ra ngoài.
Sau đó Ôn Thần Húc kiên định lên, chỉ có rau xanh với trái cây xuất hiện trong viện của cậu. Mắt thấy bọn họ đều bồi mình ăn chay, Bàng Trí cũng không oán giận gì. Chỉ là không cho hắn ăn thịt thì thật muốn lấy mạng hắn, vì thế hắn lao lực xuất tiền kêu hạ nhân ở phủ khác đem thịt đưa tới cho hắn.
Bàng Trí ra tay rất hào phóng, hạ nhân trong phủ khác tất nhiên nguyện ý giúp đỡ, bất quá có một lần Bàng Trí thành công ăn vụng một con gà nướng, bởi vì không xử lí tốt chỗ xương cốt còn lại liền bị phát hiện, kế tiếp Ôn Thần Húc ra lệnh tất cả người trong viện nhìn chằm chằm hắn.
–0–
Có lẽ bởi vì hai lần trước mới vừa xuất cung đã gặp Ôn Thần Húc, chờ đến lần này ra cung, đi dạo trên phố hai vòng cũng không thấy thân ảnh Ôn Thần Húc đâu, hơi thở xung quanh Sở Thịnh Thần nháy mất hạ xuống.
Phúc An thấy vậy, thấp giọng nói:
– Ôn thiếu gia mấy ngày nay chưa ra khỏi phủ.
Sở Thịnh Thần “À” một tiếng, vì thế Phúc An tiếp tục nói ra nguyên nhân:
– Nghe nói là vẫn luôn nghĩ biện pháp giúp Bàng thiếu gia giảm cân.
Nhớ lúc trước thấy qua hình thể người nọ, Sở Thịnh Thần quyết định đi nhìn xem.
Bởi vì không muốn gây động tĩnh quá lớn, Sở Thịnh Thần không đi vào bằng cửa chính Ôn phủ, mà là trực tiếp đi vào sân viện Ôn Thần Húc.
Phát hiện có người đột nhiên xuất hiện trong sân, Nhậm Giai Lâm cùng Lục Diệc mặt mày cảnh giác che chở Ôn Thần Húc phía sau, chờ đến khi thấy rõ người tới là ai, đồng tử không khỏi co lại.
Xua tay ngăn họ hành lễ, Sở Thịnh Thần đi tới.
Nhìn hắn đột nhiên tới đây, Ôn Thần Húc kinh ngạc nhưng trong lòng rất cao hứng.
– Ngươi đến rồi!
– Gần nhất đang làm gì?
Sở Thịnh Thần ngồi vào bên cạnh cậu hỏi.
– Giúp Bàng Trí giảm cân.
Nói xong, Ôn Thần Húc có chút buồn rầu.
– Nhưng mà đều đã qua nửa tháng rồi, lại giống như không có tác dụng gì nhiều.
Dò hỏi phương pháp của cậu, Sở Thịnh Thần nói:
– Lòng ngươi mềm yếu, như vậy hắn không gầy xuống được.
Nhớ đến có hôm khuya khoắt hắn bò tới phòng mình nói đói, sau đó chính mình lại nhịn không được kêu người đưa cho hắn chút điểm tâm. Phát hiện có một lần hắn ăn vụng đùi gà nhưng bởi vì bộ dạng hắn nhìn mình đáng thương vô cùng liền để hắn ăn xong. Còn có….
Nghĩ lại tình huống như nhế, Ôn Thần Húc cũng cảm thấy lòng mình rất mềm yếu, nhưng mà bây giờ phải làm sao đây?
Nhìn biểu tình không biết làm sao của cậu, Sở Thịnh Thần nói:
– Có muốn ta giúp ngươi?
– Ngươi có biện pháp?
Hai tròng mắt Ôn Thần Húc tỏa sáng nhìn hắn.
– Biện pháp gì?
Bàng Trí mời vừa chạy xong cong eo dùng tốc độ con rùa đi tới, vừa lúc nghe được lời này, vì thế thuận miệng hỏi.
Chờ hắn ngẩng đầu nhìn rõ người ngồi bên cạnh Ôn Thần Húc, trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Muốn dọa chết người sao? Ban ngày ban mặt Hoàng thượng như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Lần trước còn không biết thân phận Sở Thịnh Thần, nhưng sau khi Ôn Thần Húc nói lại cho hắn. Bàng Trí sau khi biết rõ còn lo lắng lần đó chính mình trước mặt hắn có thất lễ hay không, chờ thêm vài ngày không thấy hắn thì đã chậm rãi quên, vì thế hôm nay đột nhiên thấy hắn lần nữa, Bàng Trí bị hoảng sợ.
– Ngươi nếu nói đồng ý, ta kêu ngươi dẫn hắn đi, một tháng sau tự nhiên sẽ gầy xuống.
Sở Thịnh Thần nói xong, Ôn Thần Húc không cần nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Sở Thịnh Thần phất tay, Phúc An thấy vậy liền vỗ vỗ tay, sau đó xuất hiện hai hắc y nhân lôi kéo người ngồi dưới đất đứng dậy sau đó biến mất, nhanh đến mức Ôn Thần Húc còn chưa kịp nói mấy câu với Bàng Trí.
Phản ứng Bàng Trí không chậm, lập tức hiểu rõ đối thoại của bọn họ, nhớ đến Hoàng thượng vừa mới nói trong vòng một tháng hắn nhất định sẽ gầy xuống, thịt trên người không nhịn được run lên.
Tuy rằng hắn cảm thấy ngay cả mười tháng hắn không nhất định sẽ giảm cân được, nhưng Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nói một tháng, chắc chắn phía dưới sẽ có người trong vòng một tháng sẽ làm hắn gầy xuống.
Nghĩ đến những người khác chắc chắn sẽ không giống Ôn Thần Húc, bị hắn nhìn trông mong đến mức mềm lòng, Bàng Trí chỉ cảm thấy tương lai chẳng có tí ánh sáng nào.
Chờ dư quang phát hiện hai người trái phải đang kéo mình có chút quen mắt, mắt Bàng Trí tức khắc sáng ngời. Này không phải là hai người lần trước giúp mình đánh Lý Lịch với mình sao? Tốt xấu gì cũng coi như là người quen nha!
– Hai vị huynh đệ, đều là người quen cũ, các ngươi trước mang ta trở về một chút đi, ta có chuyện chưa nói với huynh đệ ta.
Bàng Trí nghĩ, bị người khác hành đến chết, còn không bằng hắn quay về hướng Ôn Thần Húc bảo đảm một phen, sau đó ngoan ngoãn phối hợp với cậu.
Không phải chỉ chạy bộ thôi sao? Không phải chỉ không được ăn thịt thôi sao? Dù sao hắn cũng ở đó nhiều ngày rồi.
Nhưng mà, hắn dù có tỉnh ngộ, cũng không thể làm gì được. Hai vị tiểu ca trái phải đang dẫn hắn bay nghe hắn nói xong, mặt vô biểu tình tiếp tục kéo hắn đi.
Đem nan đề giảm cân cho một người đáng tin cậy như vậy (Bàng Trí khẳng định không cảm thấy như vậy 囧rz), Ôn Thần Húc cả người đều thả lỏng.
Sau đó cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Thanh Nhị nói:
– Giữa trưa hôm nay không cần nấu món chay.
Xem bộ dáng như trút được gánh nặng của cậu, Sở Thịnh Thần cười khẽ một tiếng.
Ôn Thần Húc quay đầu có chút ngượng ngùng nhìn hắn, sau đó nói:
– Giữa trưa ở chỗ này ăn cơm đi.
Tuy rằng hôm nay có Sở Thịnh Thần ở đây, cơm trưa bị hắn nhìn chằm chằm bắt buộc mới ăn nửa chén cơm, bất quá không cần phải ăn chay nữa vẫn làm Ôn Thần Húc tâm tìm luôn vui sướng.
Hoàng thượng ra cung tất nhiên càng ít người biết càng tốt, Nhậm Giai Lâm phân phó hai thị nữ ở trong phòng không cần đi ra, sau đó cùng Lục Diệc để ý cửa viện.
Cũng may địa phương Ôn Thần Húc ở vốn dĩ vắng vẻ, ngày thường không có ai đến, hạ nhân trong phủ khác cũng cơ hồ không đi qua, mà Thanh Nhất, Thanh Nhị không biết Hoàng thượng mặt mũi ra sao, chỉ cần thiếu gia nói hắn là bằng hữu của cậu tự nhiên cũng sẽ không nói bậy, đương nhiên cũng không còn gì đáng nói.
Ăn cơm xong, bởi vì bên ngoài có chút nóng, Ôn Thần Húc cùng Sở Thịnh Thần liền ngồi ngốc trong đại sảnh.
Nhất thời không thể nghĩ ra đề tài gì để nói chuyện, Ôn Thần Húc mở cái rương nhỏ bên người, lấy hai quyển sách ra đưa cho hắn.
– Ngươi muốn đọc sách không?
Sở Thịnh Thần không nói gì, trực tiếp cầm một cuốn sách, nhưng thực ra là một bản chép tay.
Thấy hắn đang đọc sách, Ôn Thần Húc cũng lấy một cuốn ra đọc, bởi vì phải tự mình đoán mò (vì là chữ phồn thể), cho nên cậu đọc rất chậm.
Ngay từ đầu Sở Thịnh Thần cảm thấy đây là một cuốn tạp thư, liền dự định chỉ cần xem sơ qua là được, chờ đến khi phát hiện nội dung trong sách đề cập đến thủy lợi, nông nghiệp còn có sách mách có chứng(2), thần sắc cũng nghiêm túc vài phần.
(2): luận điểm đầy đủ, thiết thực
Xem xong một phần, Sở Thịnh Thần khép sách lại không nhìn thấy tên người viết sách, đang chuẩn bị hỏi một chút quyển sách này từ đâu mà có, lại phát hiện người đang ngồi bên cạnh cầm sách dựa vào lưng ghế ngủ rồi.
Quét mắt nhìn cuốn sách nằm trên đùi cậu chỉ lật có hai trang, Sở Thịnh Thần lấy sách để qua một bên, lại đem sách từ trong tay cậu rút ra.
– Hoàng thượng có cần kêu người tiến vào không?
Phúc An nhẹ giọng nói.
Sở Thịnh Thần vẫy vẫy tay ý bảo không cần, trực tiếp đem người đang ngủ trên ghế dựa ôm lên, đưa cậu vào phòng.
Phúc An vốn tưởng rằng nếu chủ đã ngủ rồi, bọn họ là khách hẳn phải nên trở về, không nghĩ tới Sở Thịnh Thần đem người đưa vào phòng liền trực tiếp ngồi xuống bàn bên cạnh giường tiếp tục đọc sách.
END CHAPTER 19
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook