Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
-
Chương 5: Ngươi không thể trả
Trần Mạc Nhiên nhìn thanh kiếm trên quầy, đôi mắt lập tức co rụt lại.
“Mộ Thần, ngươi muốn trả thanh kiếm này?” Trần Mạc Nhiên chỉ vào thanh kiếm trên quầy, tức đến khó thở trừng mắt nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần thản nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Ngươi sao có thể làm như vậy?” Trần Mạc Nhiên dùng vẻ mặt ngươi quả thực tội ác tày trời nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần bĩu môi, âm thầm nghĩ: Ta trả lại đồ của mình, liên quan gì đến ngươi? Làm gì mà lại dùng biểu tình như vậy.
“Đồ của ta, trả lại thì làm sao?” Mộ Thần thản nhiên hỏi.
“Đây là đồ ngươi đã đưa cho Trang Du.” Trần Mạc Nhiên hung tợn nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Nhưng mà Trang Du không cần nha, Trang Du không cần thì ta trả lại, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Trần Mạc Nhiên gắt gao trừng Mộ Thần, “Ngươi thật quá đáng!”
Mộ Thần bất đắc dĩ xem thường, hắn thật sự không rõ, hắn rốt cuộc đã làm gì quá đáng?
Trang Du kéo ống tay áo Trần Mạc Nhiên, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Mạc Nhiên, ngươi đừng như vậy, thanh kiếm này là đồ của Mộ Thần, hắn muốn xử lý như thế nào đều là hắn tự chọn.”
Mộ Thần thản nhiên đánh giá Trang Du, làn da Trang Du trắng như tuyết, đôi mắt linh động, cả người nhìn thanh lệ bức người… Thực đáng tiếc, không phải là loại Mộ Thần thích.
Mộ Thần kiếp trước cũng thích nam nhân, nhưng hắn lại thích mẫu người cao lớn đẹp trai oai hùng, mà Trang Du như vậy lại chính là loại hắn ghét nhất, bởi vì mẫu người mà hắn thích lại thường thích loại như Trang Du.
Trần Mạc Nhiên khó chịu nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần, thức thời thì ngươi liền đánh mất ý nghĩ trả kiếm lại đi, cái này là lễ vật ngươi đã đưa cho Trang Du, ngươi làm sao có thể nói trả liền trả!”
Mộ Thần ôm hai tay nhìn Trần Mạc Nhiên, trong mắt hiện lên một phần sát khí, thanh kiếm này là của hắn, không có một chút quan hệ nào với Trần Mạc Nhiên này, não người này bị úng nước hay sao mà cứ phải chạy đến xen vào việc của người khác vậy? Mộ Thần hắn tột cùng là đã làm chuyện gì quá đáng, mới để cho Trần Mạc Nhiên hận thù nhìn hắn như vậy?
“Chưởng quầy, bốn trăm năm mươi nguyên thạch!” Mộ Thần lạnh lùng nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy nhìn nhìn Trần Mạc Nhiên, lại nhìn nhìn Mộ Thần, có chút do dự hỏi: “Mộ Thần thiếu gia, ngài thật sự đã nghĩ kỹ?”
Mộ Thần gật đầu, “Đã nghĩ kỹ.”
Chưởng quầy thở dài trong lòng, có chút không muốn, lấy ra bốn trăm năm mươi khối nguyên thạch giao cho Mộ Thần, Mộ Thần không thể chờ thêm nữa, lập tức thu nguyên thạch vào trong nhẫn không gian.
Trang Du đứng phía sau Trần Mạc Nhiên nhìn một màn này, ánh mắt có chút phức tạp.
Đôi mắt Mộ Thần thản nhiên đảo qua Trang Du, đôi mắt Trang Du tràn đầy không hiểu và oai oán, Mộ Thần bị ánh mắt kia nhìn làm cho đáy lòng sợ hãi.
“Mộ Thần, ta muốn quyết đấu với ngươi!” Trần Mạc Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói với Mộ Thần.
Mộ Thần hơi hơi híp mắt, nguyên văn, Mộ Thần bởi vì Trang Du trả lại thanh kiếm mà giận dữ đánh nhau với Trần Mạc Nhiên. Hiện giờ hắn không chủ động tìm đánh, Trần Mạc Nhiên lại chủ động tìm tới.
“Không rảnh!” Mộ Thần không nghĩ ngợi liền nói.
Nguyên văn, Trần Mạc Nhiên và nguyên chủ đánh lưỡng bại câu thương, hắn chỉ vừa mới xuyên qua, tính phối hợp của thân thể còn chưa tốt, nếu đánh nhau cùng Trần Mạc Nhiên thì chắc chắn sẽ thua. Hắn cũng không muốn vừa mới xuyên qua liền mang một thân thương tích.
Trần Mạc Nhiên cười nhạo một tiếng, “Ngươi là cái đồ nhát gan, đồ nhu nhược.”
Trang Du kéo kéo tay áo Trần Mạc Nhiên, “Mạc Nhiên, ngươi đừng nói nữa.”
Mộ Thần quét mắt nhìn Trần Mạc Nhiên, đang muốn rời đi.
“Mộ thiếu.” Trang Du mở miệng gọi lại Mộ Thần đang chuẩn bị đi.
Mộ Thần xoay người nhìn Trang Du, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trang Du nhìn Mộ Thần, trong mắt hiện lên vài phần xin lỗi, “Thực xin lỗi, Mộ thiếu, nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu.”
Mộ Thần cười nói: “Ta hiểu.”
Mộ Thần mang theo Nhâm Tam rời đi, Nhâm Tam nhìn Mộ Thần, trong mắt chợt loé vài phần suy nghĩ sâu xa.
Trần Mạc Nhiên nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng tràn đầy khinh thường, Trần Mạc Nhiên âm thầm nghĩ, vài ngày không gặp, tên Mộ Thần này càng ngày càng ghê tởm.
“Mộ Thần, ngươi muốn trả thanh kiếm này?” Trần Mạc Nhiên chỉ vào thanh kiếm trên quầy, tức đến khó thở trừng mắt nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần thản nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Ngươi sao có thể làm như vậy?” Trần Mạc Nhiên dùng vẻ mặt ngươi quả thực tội ác tày trời nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần bĩu môi, âm thầm nghĩ: Ta trả lại đồ của mình, liên quan gì đến ngươi? Làm gì mà lại dùng biểu tình như vậy.
“Đồ của ta, trả lại thì làm sao?” Mộ Thần thản nhiên hỏi.
“Đây là đồ ngươi đã đưa cho Trang Du.” Trần Mạc Nhiên hung tợn nói.
Mộ Thần gật đầu nói: “Nhưng mà Trang Du không cần nha, Trang Du không cần thì ta trả lại, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Trần Mạc Nhiên gắt gao trừng Mộ Thần, “Ngươi thật quá đáng!”
Mộ Thần bất đắc dĩ xem thường, hắn thật sự không rõ, hắn rốt cuộc đã làm gì quá đáng?
Trang Du kéo ống tay áo Trần Mạc Nhiên, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Mạc Nhiên, ngươi đừng như vậy, thanh kiếm này là đồ của Mộ Thần, hắn muốn xử lý như thế nào đều là hắn tự chọn.”
Mộ Thần thản nhiên đánh giá Trang Du, làn da Trang Du trắng như tuyết, đôi mắt linh động, cả người nhìn thanh lệ bức người… Thực đáng tiếc, không phải là loại Mộ Thần thích.
Mộ Thần kiếp trước cũng thích nam nhân, nhưng hắn lại thích mẫu người cao lớn đẹp trai oai hùng, mà Trang Du như vậy lại chính là loại hắn ghét nhất, bởi vì mẫu người mà hắn thích lại thường thích loại như Trang Du.
Trần Mạc Nhiên khó chịu nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần, thức thời thì ngươi liền đánh mất ý nghĩ trả kiếm lại đi, cái này là lễ vật ngươi đã đưa cho Trang Du, ngươi làm sao có thể nói trả liền trả!”
Mộ Thần ôm hai tay nhìn Trần Mạc Nhiên, trong mắt hiện lên một phần sát khí, thanh kiếm này là của hắn, không có một chút quan hệ nào với Trần Mạc Nhiên này, não người này bị úng nước hay sao mà cứ phải chạy đến xen vào việc của người khác vậy? Mộ Thần hắn tột cùng là đã làm chuyện gì quá đáng, mới để cho Trần Mạc Nhiên hận thù nhìn hắn như vậy?
“Chưởng quầy, bốn trăm năm mươi nguyên thạch!” Mộ Thần lạnh lùng nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy nhìn nhìn Trần Mạc Nhiên, lại nhìn nhìn Mộ Thần, có chút do dự hỏi: “Mộ Thần thiếu gia, ngài thật sự đã nghĩ kỹ?”
Mộ Thần gật đầu, “Đã nghĩ kỹ.”
Chưởng quầy thở dài trong lòng, có chút không muốn, lấy ra bốn trăm năm mươi khối nguyên thạch giao cho Mộ Thần, Mộ Thần không thể chờ thêm nữa, lập tức thu nguyên thạch vào trong nhẫn không gian.
Trang Du đứng phía sau Trần Mạc Nhiên nhìn một màn này, ánh mắt có chút phức tạp.
Đôi mắt Mộ Thần thản nhiên đảo qua Trang Du, đôi mắt Trang Du tràn đầy không hiểu và oai oán, Mộ Thần bị ánh mắt kia nhìn làm cho đáy lòng sợ hãi.
“Mộ Thần, ta muốn quyết đấu với ngươi!” Trần Mạc Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói với Mộ Thần.
Mộ Thần hơi hơi híp mắt, nguyên văn, Mộ Thần bởi vì Trang Du trả lại thanh kiếm mà giận dữ đánh nhau với Trần Mạc Nhiên. Hiện giờ hắn không chủ động tìm đánh, Trần Mạc Nhiên lại chủ động tìm tới.
“Không rảnh!” Mộ Thần không nghĩ ngợi liền nói.
Nguyên văn, Trần Mạc Nhiên và nguyên chủ đánh lưỡng bại câu thương, hắn chỉ vừa mới xuyên qua, tính phối hợp của thân thể còn chưa tốt, nếu đánh nhau cùng Trần Mạc Nhiên thì chắc chắn sẽ thua. Hắn cũng không muốn vừa mới xuyên qua liền mang một thân thương tích.
Trần Mạc Nhiên cười nhạo một tiếng, “Ngươi là cái đồ nhát gan, đồ nhu nhược.”
Trang Du kéo kéo tay áo Trần Mạc Nhiên, “Mạc Nhiên, ngươi đừng nói nữa.”
Mộ Thần quét mắt nhìn Trần Mạc Nhiên, đang muốn rời đi.
“Mộ thiếu.” Trang Du mở miệng gọi lại Mộ Thần đang chuẩn bị đi.
Mộ Thần xoay người nhìn Trang Du, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trang Du nhìn Mộ Thần, trong mắt hiện lên vài phần xin lỗi, “Thực xin lỗi, Mộ thiếu, nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu.”
Mộ Thần cười nói: “Ta hiểu.”
Mộ Thần mang theo Nhâm Tam rời đi, Nhâm Tam nhìn Mộ Thần, trong mắt chợt loé vài phần suy nghĩ sâu xa.
Trần Mạc Nhiên nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng tràn đầy khinh thường, Trần Mạc Nhiên âm thầm nghĩ, vài ngày không gặp, tên Mộ Thần này càng ngày càng ghê tởm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook