Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
-
Chương 212: Bí mật của cả nhà
Lâm Phong nghe nhóc ăn nói mạnh lạc rõ ràng, miệng lưỡi lanh lợi, càng cảm thấy nhóc ta không phải trẻ con nhà bình thường, trong lòng nảy lên tia hi vọng, gật đầu nói: “Được, anh sẽ thỉnh thoảng đến đây xem. Ngoài ra, đây là danh thiếp của anh.”
Lôi Duệ Lân nhận lấy danh thiếp, cất vào tay áo, tiếp tục gặm đùi gà. Chén xong hai cái đùi, hai chiếc hamburger, Lôi Duệ Lân đã no nê, lại nói cảm ơn Lâm Phong, nhờ nhân viên cửa hàng đóng gói phần còn lại, xách gói to lên “Kim Mao, đi.”
Rời khỏi cửa hàng KFC, Lôi Duệ Lân cầm ra một chiếc bánh kẹp thịt gà đút Kim Mao ăn. Thói quen ăn uống của Kim Mao đã sớm bất giác thay đổi, chén bánh kẹp thịt gà ngon lành. Hình thể nó thu nhỏ, sức ăn cũng ít đi, ăn thêm cái hamburger gà rồi lắc đầu, ý bảo no rồi.
Lôi Duệ Lân dẫn nó không nhanh không chậm đi về phía trước.
Vương Lan từ cửa hàng KFC đi ra, nhìn theo bóng dáng đứa nhỏ chốc lát, có chút buồn cười lắc đầu, chẳng lẽ bà thật sự tin có người có thể trị tận gốc bệnh hen suyễn? Bà dắt tay cháu nội đi theo hướng ngược lại. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thấy rất nhiều đồng bọn nhỏ đang chơi đùa trong công viên, Lôi Duệ Lân dậy hứng thú, đi qua.
Trần Dược là đạo diễn phim điện ảnh, sắp sửa quay một bộ phim bom tấn, trong đó có nhân vật là một đứa bé tám tuổi, không phải vai chính, nhưng đóng vai trò rất quan trọng của phim. Vì nó, Trần Dược còn đặc biệt tổ chức buổi thử vai. Nhưng toàn bộ bé trai tới thử, gã đều không hài lòng. Đối với kiểu người theo đuổi sự hoàn mỹ như Trần Dược, ngoại trừ ‘thi thể’, bất cứ nhân vật nào trong điện ảnh, kể ca diễn viên quần chúng đưa lưng về phía màn ảnh đi ngang một lần cũng không thể chấp nhận qua loa. Sở dĩ hôm nay Trần Dược xuất hiện ở công viên, chính là để coi có tìm được bé con nào thích hợp hay không.
Gã chiếm lấy xích đu trong công viên, lắc lư đung đưa, làm như không thấy ánh mắt trách cứ của nhóm người lớn dẫn trẻ con nhà mình đến công viên chơi.
Đang ngồi ở đây, chợt thấy một bé trai bảy tám tuổi nắm vòng treo đong đưa tới lui, ung dung dễ dàng đứng chổng ngược trên vòng treo, linh hoạt trở người, dáng vẻ nhếch miệng cười cực kỳ linh động. Bên cạnh nhóc ta còn có một con thú nhỏ màu vàng vui thích nhảy tới nhảy lui. Trần Dược chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đột nhiên nhảy khỏi xích đu, kích động hô: “Chính là thằng bé!”
Lôi Duệ Lân đang chơi vui vẻ, nghe được một người đứng phía sau gọi: “Cậu bé.”
Nhóc quay đầu lại nhìn, rơi xuống đất một cách im ắng, hiếu kỳ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Trần Dược đánh giá bộ đồ cổ trang của đứa nhỏ, thầm nghĩ hổng lẽ thằng bé mới vừa từ tổ kịch nào đi ra?
“Cậu bé, tên cậu là gì?”
Lôi Duệ Lân chắp tay sau lưng “Trước khi hỏi, có phải các hạ nên tự giới thiệu mình trước không?”
Trần Dược buồn cười nhướng mi “Chú tên Trần Dược.”
“Vãn bối Lôi Duệ Lân.” Lôi Duệ Lân hỏi “Dám hỏi tiền bối có gì chỉ giáo?”
Khí chất giơ tay nhấc chân khiến hai mắt Trần Dược càng lúc càng sáng rỡ “Cậu bé, có hứng thú đóng phim không?”
Tuy Tần Miễn kể rất nhiều chuyện ở hiện đại, nhưng đóng phim là gì Lôi Duệ Lân cũng không rõ, ậm ờ nói: “Chuyện này, ngài hẳn là nên hỏi cha và lão cha của tôi.”
“Cha, lão cha?” Trong lòng Trần Dược cảm thấy cổ quái, nhưng không nghĩ nhiều “Nhóc rất biết cảnh giác nghen. Cha và lão cha cậu ở đâu?”
Tần Miễn và Lôi Thiết đã bắt được linh thức của tiểu nhi tử, tàng hình xuất hiện tại một góc tường. Tần Miễn nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có camera, nhìn nhìn Lôi Thiết, trong lòng khẽ động, hôn hôn vết sẹo trên mặt y, ngón cái bên tay phải chạm lên nó, một ánh sáng trắng dịu dàng loé ra, khi ngón cái của hắn rời đi, vết sẹo trên mặt Lôi Thiết cũng biến mất. Hai mắt Tần Miễn ánh lên vẻ tán thưởng và kiêu ngạo, giơ ngón cái với đối phương “Suất ghê!”
Khoé môi Lôi Thiết khẽ nhếch, cúi đầu hôn đáp trả.
Hai người cùng hiện thân, trên người vẫn mặc bộ quần áo ban đầu, nhưng dùng huyễn thuật để che mắt, trong mắt người ngoài, bọn họ mặc trang phục ở nhà bình thường.
Tần Miễn thấy bóng dáng của thằng con út, giương giọng gọi: “Duệ Lân.”
Kim Điêu vẫy cánh bay về phía Lôi Duệ Lân.
Lôi Duệ Lân mừng rỡ quay đầu, hệt như đạn pháo xông lại đây.
“Phụ thân! Lão cha!”
Trần Dược ngẩng đầu nhìn theo, trong mắt thoáng hiện tán thưởng nồng hậu. Cách đó không xa là hai người đàn ông trẻ tuổi đều thuộc loại nhân trung long phượng. Người bên trái anh tuấn phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng Người bên phải tướng mạo tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng. Sá, hai người này vô luận là ai tiến vào giới giải trí, đều sẽ dấy lên một trận gió bão trong giới.
Tần Miễn giang hai tay ôm lấy tiểu nhi tử, quan sát trên dưới toàn thân nhóc “Nhi tử, có bị thương không?”
“Không có.” Lôi Duệ Lân cười hì hì ôm lấy hắn.
“Chúng ta tách ra lâu như vậy, có sợ hay không?” Tần Miễn lại hỏi.
Lôi Duệ Lân không chút do dự lắc đầu “Không có, ta biết phụ thân và lão cha nhất định sẽ đi tìm ta”
“Giỏi lắm!” Tần Miễn khen ngợi.
Lôi Duệ Lân ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo.
“Phụ thân, ca ca đâu?” Lôi Duệ Lân hơi lo lắng “Lúc đầu ta và ca ca ở cùng một chỗ, sau đó bị tách ra.”
“Hắn không sao, chúng ta đi tìm ca ca ngươi nào.” Tần Miễn xoa xoa đầu nhóc.
Trần Dược cất bước đi qua.
Lôi Thiết lạnh nhạt nhìn gã.
Trần Dược từng gặp muôn hình muôn vẻ dạng người, không hề để tâm, nho nhã lễ độ nói “Xin chào mọi người. Tôi là Trần Dược, là đạo diễn. Tôi cảm thấy Duệ Lân rất thích hợp với một vai trong phim điện ảnh sắp tới của tôi, không biết có thể ngồi xuống nói chuyện một lát không?”
“Thật ngại, chúng tôi còn có chuyện gấp phải làm.” Tần Miễn uyển chuyển từ chối, nắm tay Lôi Duệ Lân định đi.
Trần Dược vội ngăn hắn lại “Đợi một chút. Đây là danh thiếp của tôi, tôi cũng không phải kẻ lừa đảo gì. Hi vọng các cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút.”
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nhận lấy danh thiếp “Chúng ta sẽ suy nghĩ, hẹn gặp lại.”
Trần Dược tiếc nuối nhìn họ đi xa, có loại xúc động muốn theo đuôi, được lý trí kiềm chế lại, xoay người rời đi.
Ba người một ưng một gấu không ngồi bất cứ phương tiện giao thông nào, mà trực tiếp bay đến thành phố lân cận.
Tần Duệ Kỳ đang nằm ngủ trên băng ghế, Nhất Điểm Bạch ngồi bên cạnh bảo vệ cậu nhóc.
Nhìn một màn này, Tần Miễn vừa đau lòng lại vừa vui mừng.
Lôi Thiết im hơi lặng tiếng đến gần, nhẹ nhàng ôm đại nhi tử lên.
Tần Duệ Kỳ ngửi được khí tức quen thuộc, lập tức mở mắt ra, nhìn rõ người đang ôm mình, nhếch miệng mỉm cười, ôm chặt cổ y “Lão cha.”
“Ừ.” Lôi Thiết xác nhận đại nhi tử cũng không có bị thương, gật đầu với tức phụ.
“Phụ thân, Duệ Lân.” Tần Duệ Kỳ chào hỏi với phụ thân và đệ đệ, ý bảo lão cha buông cậu xuống.
Tần Miễn ôm ôm đại nhi tử “Có đói bụng không?” Vừa rồi ở trên đường nghe tiểu nhi tử kể lại trải nghiệm của nhóc cửa hàng KFC, nên hiện nhóc ta vẫn chưa thấy đói.
“Dạ không, đã ăn bánh bao.” Tần Duệ Kỳ kể những gì mình trải qua ra.
Tần Miễn, Lôi Thiết nhìn nhau, trên mặt, trong mắt đều lộ rõ ý cười tự hào. Hai nhi tử đều rất giỏi.
Tần Miễn mỗi tay dắt một đứa “Đi, chúng ta đi mua quần áo trước, sau đó đi ăn một bữa đã đời.”
Lôi Duệ Lân quan tâm hỏi: “Phụ thân, người có tiền không?”
Tần Miễn cười to “Nhi tử, yên tâm đi, cha ngươi bất kể ở đâu cũng là dân có tiền.” Hắn vốn tưởng hơn hai mươi vạn tiền mặt trong không gian sẽ trở thành giấy vụn, hiện lại có chỗ dụng.
Một nhà bốn người đến một cửa hàng mua sắm cỡ lớn, Tần Miễn tạm thời chỉ mua cho mỗi người một bộ quần áo, trực tiếp mặc luôn Tiếp đó mua bốn chiếc điện thoại di động cho cả nhà. Sau thì đến tiệm ngọc, Tần Miễn bán một khối mỹ ngọc Hiếu Huệ đế ban thưởng.
Chưa chắc họ có thể trở lại Đại Hạ quốc, Tần Miễn dự định lo liệu đủ giấy tờ căn cước cho cả nhà họ, bao gồm hộ khẩu và chứng minh thư.
Tần Miễn quen thuộc nhất là S thị nên cả nhà bay đến S thị. Tần Miễn dùng phương pháp khống chế nhận thức với nhân viên cơ quan quản lý hộ tịch, lo liệu hộ tịch cho bốn người họ. Tần Miễn, Tần Duệ Lân và Lôi Duệ Lân chung một bản hộ khẩu, chỉ có thể uỷ khuất Lôi Thiết, một mình một bộ hộ khẩu.
Sau đó, Tần Miễn và Lôi Thiết đi làm chứng minh thư.
Làm xong giấy tờ căn cước, cả nhà lại vội đi xem nhà, nhìn trúng một căn hộ nhỏ ở tiểu khu có sân vui chơi, bao gồm một phòng ngủ lớn, ba phòng ngủ nhỏ, một phòng ăn, một phòng khách, một nhà bếp, một buồng vệ sinh và một buồng kho, tổng cộng 200m2, 26000 tệ một m2. Mua thêm vật dụng trong nhà và xe hơi, 600 vạn liền đi tong.
Dàn xếp ổn thoả mọi thứ thì đã là ngày thứ năm sau khi tới hiện đại. Trong năm ngày này, Tần Miễn không quên dạy Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân các thường thức cũng như cách sử dụng đồ điện, phương tiện hiện đại, bao gồm phương tiện giao thông, công cụ truyền tin, đồ gia dụng thiết bị điện…. Ba cha con Lôi Thiết thích ứng cuộc sống hiện đại rất nhanh.
Tần Miễn nhân lúc hai đứa con xem TV, kéo Lôi Thiết vào phòng.
“A Thiết, nói chuyện không gian cho Duệ Kỳ, Duệ Lân biết đi.”
“Quyết định rồi?” Lôi Thiết.
Tần Miễn gật đầu “Hiện Duệ Kỳ, Duệ Lân đã hiểu rõ sự khác biệt giữa hai thế giới, nhất định chúng lý giải được lỡ như không gian thần kỳ bị bại lộ sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng. Ta tin chúng có thể bảo vệ bí mật.”
Lôi Thiết ôm vai hắn, gật đầu “Vậy nói cho bọn nhỏ, cũng nói cả chuyện tu chân.”
“Được.” Tần Miễn mở cửa phòng ra, ngoắc ngoắc hai đứa con “Các nhi tử, lại đây.”
Lôi Thiết đi đến bên cửa sổ, khép rèm lại.
“Phụ thân, chuyện gì?” Tần Duệ Kỳ khó hiểu hỏi.
“Đưa các ngươi đến một nơi.” Tần Miễn nắm tay đại nhi tử, Lôi Thiết nắm tay tiểu nhi tử.
Giây tiếp theo, bốn người xuất hiện trong không gian.
Biết về sự tồn tại của không gian và nội tình huynh đệ họ ra đời, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân bừng tỉnh đại ngộ, mọi nghi vấn trước kia đều đã có đáp án.
Hai huynh đệ cũng nghĩ thông nguyên nhân lúc trước hai vị phụ thân che giấu chúng chuyện không gian. Đạo lý hoài bích có tội, cả hai đều hiểu.
“Phụ thân, lão cha, yên tâm, ta và đệ đệ sẽ không nói cho bất kỳ ai về không gian.” Tần Duệ Kỳ tỏ thái độ.
Lôi Duệ Lân liên tục gật đầu “Đây là bí mật của nhà chúng ta.”
Lôi Thiết thuận thế nói với chúng, công phu bình thường nhà họ tu luyện không phải nội công, mà là tu chân.
Ánh mắt Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nhìn hai vị phụ thân tràn ngập kính nể, nguyên lai hai vị phụ thân giỏi hơn chúng nghĩ nhiều lắm.
Hai tiểu gia hỏa có tình cảm yêu thích trời sinh với không gian, Tần Miễn Lôi Thiết bồi chúng du ngoạn trong không gian tròn ba ngày mới ra ngoài.
-Hết chương 212-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Lôi Duệ Lân nhận lấy danh thiếp, cất vào tay áo, tiếp tục gặm đùi gà. Chén xong hai cái đùi, hai chiếc hamburger, Lôi Duệ Lân đã no nê, lại nói cảm ơn Lâm Phong, nhờ nhân viên cửa hàng đóng gói phần còn lại, xách gói to lên “Kim Mao, đi.”
Rời khỏi cửa hàng KFC, Lôi Duệ Lân cầm ra một chiếc bánh kẹp thịt gà đút Kim Mao ăn. Thói quen ăn uống của Kim Mao đã sớm bất giác thay đổi, chén bánh kẹp thịt gà ngon lành. Hình thể nó thu nhỏ, sức ăn cũng ít đi, ăn thêm cái hamburger gà rồi lắc đầu, ý bảo no rồi.
Lôi Duệ Lân dẫn nó không nhanh không chậm đi về phía trước.
Vương Lan từ cửa hàng KFC đi ra, nhìn theo bóng dáng đứa nhỏ chốc lát, có chút buồn cười lắc đầu, chẳng lẽ bà thật sự tin có người có thể trị tận gốc bệnh hen suyễn? Bà dắt tay cháu nội đi theo hướng ngược lại. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Thấy rất nhiều đồng bọn nhỏ đang chơi đùa trong công viên, Lôi Duệ Lân dậy hứng thú, đi qua.
Trần Dược là đạo diễn phim điện ảnh, sắp sửa quay một bộ phim bom tấn, trong đó có nhân vật là một đứa bé tám tuổi, không phải vai chính, nhưng đóng vai trò rất quan trọng của phim. Vì nó, Trần Dược còn đặc biệt tổ chức buổi thử vai. Nhưng toàn bộ bé trai tới thử, gã đều không hài lòng. Đối với kiểu người theo đuổi sự hoàn mỹ như Trần Dược, ngoại trừ ‘thi thể’, bất cứ nhân vật nào trong điện ảnh, kể ca diễn viên quần chúng đưa lưng về phía màn ảnh đi ngang một lần cũng không thể chấp nhận qua loa. Sở dĩ hôm nay Trần Dược xuất hiện ở công viên, chính là để coi có tìm được bé con nào thích hợp hay không.
Gã chiếm lấy xích đu trong công viên, lắc lư đung đưa, làm như không thấy ánh mắt trách cứ của nhóm người lớn dẫn trẻ con nhà mình đến công viên chơi.
Đang ngồi ở đây, chợt thấy một bé trai bảy tám tuổi nắm vòng treo đong đưa tới lui, ung dung dễ dàng đứng chổng ngược trên vòng treo, linh hoạt trở người, dáng vẻ nhếch miệng cười cực kỳ linh động. Bên cạnh nhóc ta còn có một con thú nhỏ màu vàng vui thích nhảy tới nhảy lui. Trần Dược chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đột nhiên nhảy khỏi xích đu, kích động hô: “Chính là thằng bé!”
Lôi Duệ Lân đang chơi vui vẻ, nghe được một người đứng phía sau gọi: “Cậu bé.”
Nhóc quay đầu lại nhìn, rơi xuống đất một cách im ắng, hiếu kỳ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Trần Dược đánh giá bộ đồ cổ trang của đứa nhỏ, thầm nghĩ hổng lẽ thằng bé mới vừa từ tổ kịch nào đi ra?
“Cậu bé, tên cậu là gì?”
Lôi Duệ Lân chắp tay sau lưng “Trước khi hỏi, có phải các hạ nên tự giới thiệu mình trước không?”
Trần Dược buồn cười nhướng mi “Chú tên Trần Dược.”
“Vãn bối Lôi Duệ Lân.” Lôi Duệ Lân hỏi “Dám hỏi tiền bối có gì chỉ giáo?”
Khí chất giơ tay nhấc chân khiến hai mắt Trần Dược càng lúc càng sáng rỡ “Cậu bé, có hứng thú đóng phim không?”
Tuy Tần Miễn kể rất nhiều chuyện ở hiện đại, nhưng đóng phim là gì Lôi Duệ Lân cũng không rõ, ậm ờ nói: “Chuyện này, ngài hẳn là nên hỏi cha và lão cha của tôi.”
“Cha, lão cha?” Trong lòng Trần Dược cảm thấy cổ quái, nhưng không nghĩ nhiều “Nhóc rất biết cảnh giác nghen. Cha và lão cha cậu ở đâu?”
Tần Miễn và Lôi Thiết đã bắt được linh thức của tiểu nhi tử, tàng hình xuất hiện tại một góc tường. Tần Miễn nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có camera, nhìn nhìn Lôi Thiết, trong lòng khẽ động, hôn hôn vết sẹo trên mặt y, ngón cái bên tay phải chạm lên nó, một ánh sáng trắng dịu dàng loé ra, khi ngón cái của hắn rời đi, vết sẹo trên mặt Lôi Thiết cũng biến mất. Hai mắt Tần Miễn ánh lên vẻ tán thưởng và kiêu ngạo, giơ ngón cái với đối phương “Suất ghê!”
Khoé môi Lôi Thiết khẽ nhếch, cúi đầu hôn đáp trả.
Hai người cùng hiện thân, trên người vẫn mặc bộ quần áo ban đầu, nhưng dùng huyễn thuật để che mắt, trong mắt người ngoài, bọn họ mặc trang phục ở nhà bình thường.
Tần Miễn thấy bóng dáng của thằng con út, giương giọng gọi: “Duệ Lân.”
Kim Điêu vẫy cánh bay về phía Lôi Duệ Lân.
Lôi Duệ Lân mừng rỡ quay đầu, hệt như đạn pháo xông lại đây.
“Phụ thân! Lão cha!”
Trần Dược ngẩng đầu nhìn theo, trong mắt thoáng hiện tán thưởng nồng hậu. Cách đó không xa là hai người đàn ông trẻ tuổi đều thuộc loại nhân trung long phượng. Người bên trái anh tuấn phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng Người bên phải tướng mạo tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng. Sá, hai người này vô luận là ai tiến vào giới giải trí, đều sẽ dấy lên một trận gió bão trong giới.
Tần Miễn giang hai tay ôm lấy tiểu nhi tử, quan sát trên dưới toàn thân nhóc “Nhi tử, có bị thương không?”
“Không có.” Lôi Duệ Lân cười hì hì ôm lấy hắn.
“Chúng ta tách ra lâu như vậy, có sợ hay không?” Tần Miễn lại hỏi.
Lôi Duệ Lân không chút do dự lắc đầu “Không có, ta biết phụ thân và lão cha nhất định sẽ đi tìm ta”
“Giỏi lắm!” Tần Miễn khen ngợi.
Lôi Duệ Lân ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy kiêu ngạo.
“Phụ thân, ca ca đâu?” Lôi Duệ Lân hơi lo lắng “Lúc đầu ta và ca ca ở cùng một chỗ, sau đó bị tách ra.”
“Hắn không sao, chúng ta đi tìm ca ca ngươi nào.” Tần Miễn xoa xoa đầu nhóc.
Trần Dược cất bước đi qua.
Lôi Thiết lạnh nhạt nhìn gã.
Trần Dược từng gặp muôn hình muôn vẻ dạng người, không hề để tâm, nho nhã lễ độ nói “Xin chào mọi người. Tôi là Trần Dược, là đạo diễn. Tôi cảm thấy Duệ Lân rất thích hợp với một vai trong phim điện ảnh sắp tới của tôi, không biết có thể ngồi xuống nói chuyện một lát không?”
“Thật ngại, chúng tôi còn có chuyện gấp phải làm.” Tần Miễn uyển chuyển từ chối, nắm tay Lôi Duệ Lân định đi.
Trần Dược vội ngăn hắn lại “Đợi một chút. Đây là danh thiếp của tôi, tôi cũng không phải kẻ lừa đảo gì. Hi vọng các cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút.”
Tần Miễn nghĩ nghĩ, nhận lấy danh thiếp “Chúng ta sẽ suy nghĩ, hẹn gặp lại.”
Trần Dược tiếc nuối nhìn họ đi xa, có loại xúc động muốn theo đuôi, được lý trí kiềm chế lại, xoay người rời đi.
Ba người một ưng một gấu không ngồi bất cứ phương tiện giao thông nào, mà trực tiếp bay đến thành phố lân cận.
Tần Duệ Kỳ đang nằm ngủ trên băng ghế, Nhất Điểm Bạch ngồi bên cạnh bảo vệ cậu nhóc.
Nhìn một màn này, Tần Miễn vừa đau lòng lại vừa vui mừng.
Lôi Thiết im hơi lặng tiếng đến gần, nhẹ nhàng ôm đại nhi tử lên.
Tần Duệ Kỳ ngửi được khí tức quen thuộc, lập tức mở mắt ra, nhìn rõ người đang ôm mình, nhếch miệng mỉm cười, ôm chặt cổ y “Lão cha.”
“Ừ.” Lôi Thiết xác nhận đại nhi tử cũng không có bị thương, gật đầu với tức phụ.
“Phụ thân, Duệ Lân.” Tần Duệ Kỳ chào hỏi với phụ thân và đệ đệ, ý bảo lão cha buông cậu xuống.
Tần Miễn ôm ôm đại nhi tử “Có đói bụng không?” Vừa rồi ở trên đường nghe tiểu nhi tử kể lại trải nghiệm của nhóc cửa hàng KFC, nên hiện nhóc ta vẫn chưa thấy đói.
“Dạ không, đã ăn bánh bao.” Tần Duệ Kỳ kể những gì mình trải qua ra.
Tần Miễn, Lôi Thiết nhìn nhau, trên mặt, trong mắt đều lộ rõ ý cười tự hào. Hai nhi tử đều rất giỏi.
Tần Miễn mỗi tay dắt một đứa “Đi, chúng ta đi mua quần áo trước, sau đó đi ăn một bữa đã đời.”
Lôi Duệ Lân quan tâm hỏi: “Phụ thân, người có tiền không?”
Tần Miễn cười to “Nhi tử, yên tâm đi, cha ngươi bất kể ở đâu cũng là dân có tiền.” Hắn vốn tưởng hơn hai mươi vạn tiền mặt trong không gian sẽ trở thành giấy vụn, hiện lại có chỗ dụng.
Một nhà bốn người đến một cửa hàng mua sắm cỡ lớn, Tần Miễn tạm thời chỉ mua cho mỗi người một bộ quần áo, trực tiếp mặc luôn Tiếp đó mua bốn chiếc điện thoại di động cho cả nhà. Sau thì đến tiệm ngọc, Tần Miễn bán một khối mỹ ngọc Hiếu Huệ đế ban thưởng.
Chưa chắc họ có thể trở lại Đại Hạ quốc, Tần Miễn dự định lo liệu đủ giấy tờ căn cước cho cả nhà họ, bao gồm hộ khẩu và chứng minh thư.
Tần Miễn quen thuộc nhất là S thị nên cả nhà bay đến S thị. Tần Miễn dùng phương pháp khống chế nhận thức với nhân viên cơ quan quản lý hộ tịch, lo liệu hộ tịch cho bốn người họ. Tần Miễn, Tần Duệ Lân và Lôi Duệ Lân chung một bản hộ khẩu, chỉ có thể uỷ khuất Lôi Thiết, một mình một bộ hộ khẩu.
Sau đó, Tần Miễn và Lôi Thiết đi làm chứng minh thư.
Làm xong giấy tờ căn cước, cả nhà lại vội đi xem nhà, nhìn trúng một căn hộ nhỏ ở tiểu khu có sân vui chơi, bao gồm một phòng ngủ lớn, ba phòng ngủ nhỏ, một phòng ăn, một phòng khách, một nhà bếp, một buồng vệ sinh và một buồng kho, tổng cộng 200m2, 26000 tệ một m2. Mua thêm vật dụng trong nhà và xe hơi, 600 vạn liền đi tong.
Dàn xếp ổn thoả mọi thứ thì đã là ngày thứ năm sau khi tới hiện đại. Trong năm ngày này, Tần Miễn không quên dạy Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân các thường thức cũng như cách sử dụng đồ điện, phương tiện hiện đại, bao gồm phương tiện giao thông, công cụ truyền tin, đồ gia dụng thiết bị điện…. Ba cha con Lôi Thiết thích ứng cuộc sống hiện đại rất nhanh.
Tần Miễn nhân lúc hai đứa con xem TV, kéo Lôi Thiết vào phòng.
“A Thiết, nói chuyện không gian cho Duệ Kỳ, Duệ Lân biết đi.”
“Quyết định rồi?” Lôi Thiết.
Tần Miễn gật đầu “Hiện Duệ Kỳ, Duệ Lân đã hiểu rõ sự khác biệt giữa hai thế giới, nhất định chúng lý giải được lỡ như không gian thần kỳ bị bại lộ sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng. Ta tin chúng có thể bảo vệ bí mật.”
Lôi Thiết ôm vai hắn, gật đầu “Vậy nói cho bọn nhỏ, cũng nói cả chuyện tu chân.”
“Được.” Tần Miễn mở cửa phòng ra, ngoắc ngoắc hai đứa con “Các nhi tử, lại đây.”
Lôi Thiết đi đến bên cửa sổ, khép rèm lại.
“Phụ thân, chuyện gì?” Tần Duệ Kỳ khó hiểu hỏi.
“Đưa các ngươi đến một nơi.” Tần Miễn nắm tay đại nhi tử, Lôi Thiết nắm tay tiểu nhi tử.
Giây tiếp theo, bốn người xuất hiện trong không gian.
Biết về sự tồn tại của không gian và nội tình huynh đệ họ ra đời, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân bừng tỉnh đại ngộ, mọi nghi vấn trước kia đều đã có đáp án.
Hai huynh đệ cũng nghĩ thông nguyên nhân lúc trước hai vị phụ thân che giấu chúng chuyện không gian. Đạo lý hoài bích có tội, cả hai đều hiểu.
“Phụ thân, lão cha, yên tâm, ta và đệ đệ sẽ không nói cho bất kỳ ai về không gian.” Tần Duệ Kỳ tỏ thái độ.
Lôi Duệ Lân liên tục gật đầu “Đây là bí mật của nhà chúng ta.”
Lôi Thiết thuận thế nói với chúng, công phu bình thường nhà họ tu luyện không phải nội công, mà là tu chân.
Ánh mắt Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nhìn hai vị phụ thân tràn ngập kính nể, nguyên lai hai vị phụ thân giỏi hơn chúng nghĩ nhiều lắm.
Hai tiểu gia hỏa có tình cảm yêu thích trời sinh với không gian, Tần Miễn Lôi Thiết bồi chúng du ngoạn trong không gian tròn ba ngày mới ra ngoài.
-Hết chương 212-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook