“Ta về rồi đây.”

Chỉ những lúc con ngươi xanh băng chăm chú nhìn Giang Tiều, mới bộc lộ ra vẻ ôn nhu nhàn nhạt, thành thục dỡ con mồi trên vai xuống, Y Ân xoay người đi rửa tay.

“Cát Nhĩ mới cho ít mật lê này, vừa lúc có thể làm cơm trái cây luôn.”

Giang Tiều bưng mâm mật lê đi ra từ bếp, mặt mang ý cười, khi nhìn thấy sắc dao động trên vẻ mặt luôn bình tĩnh của Y Ân, trong nụ cười lại thêm một tia đùa giỡn và đắc ý nho nhỏ, ai bảo Y Ân cứ không thích ăn trái cây, kén chọn quá cũng không tốt đâu.

“…”

Động tác mờ ám đó, Y Ân không phải không biết, bất quá không muốn vạch trần mà thôi. Còn cảm thấy vẻ mặt “Tiểu nhân đắc chí” của người nào đó thật đáng yêu. Đừng nói là trái cây, dù là lá cây hắn cũng ăn.

“Y Ân, con đói lâu rồi, nhưng Tiều chờ ba, nên hông cho ăn.”

Một đứa bé chạy vào từ bên ngoài, bất mãn phàn nàn, đôi mắt xanh băng trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống Y Ân như đúc. Ánh mắt thua bố một phần trầm ổn bình tĩnh, nhưng vẻ giảo hoạt lại y hệt A Mạc y sư.

“…Con là ai?”

Giang Tiều sợ hãi, ngón tay run rẩy chỉ vào bé con đang nhìn một cách tinh quái, ngay cả giọng nói cũng thay đổi theo. Chớ trách hắn suy nghĩ nhiều, thật sự cặp mắt ấy chính là từ một khuôn Y Ân mà ra.

Lẽ nào đây là con của Y Ân? Hắn có con với người ta lúc nào? Còn lớn thế này nữa!

" Con là con của hai người mà, sao Tiều hỏi vậy? Con đói bụng, con muốn ăn thịt quay! "

Đôi mắt xanh nhạt của bé con lộ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn bĩu môi trả lời câu hỏi của Giang Tiều, giọng nói rất hiển nhiên, như mặt trăng trước giờ vẫn luôn là màu tím vậy.

" Ta, con của chúng ta? Chuyện này sao có thể…..ta và Y Ân đều là giống đực… "

Giang Tiều lập tức bối rối, từ khi nào giống đực với giống đực cũng có thể sinh con, hơn nữa còn là con của hai người họ!!! Này rốt cuộc là chuyện gì vậy?

" Tiều ngốc quá, là Tiều sinh ra con mà. "

Đứa bé kia nói xong liền nhìn Y Ân vẻ chả hiểu ra sao –Tiều bị gì vậy? Hỏi gì mà kì cục?

" Ta sanh? Ta—" Chuyện như thế sao hắn chưa biết bao giờ?

Giang Tiều đột nhiên cao giọng, khó tin nhìn về phía Y Ân, bọn họ sinh con bao giờ?

" Đương nhiên là ngươi sinh, Nguyệt Nguyệt là con chúng ta. "

Y Ân bình tĩnh trả lời, giọng nói rất giống với đứa bé kia, giống là đương nhiên.

" Nguyệt Nguyệt…. "

Giang Tiều rối bời, hắn có con với Y Ân ? Lại còn có tên….

Giang Tiều bỗng nhiên tỉnh mộng, mở to mắt nhận ra mình vẫn đang ở trong căn nhà gỗ, nghĩ đến tình huống trong giấc mộng, hắn tuy không còn rơi nước mắt nữa, nhưng vẫn có chút nhàn nhạt bi thương.

Thì ra là mơ, trong mơ Y Ân đã trở về dáng vẻ ngày trước….Còn có đứa trẻ mắt xanh kia…

Nếu là sự thật thì tốt biết bao !

Ở sâu trong rừng rậm rất khác với những chỗ khác, cây cối xanh um nhưng không rậm rạp, ánh mặt trời có thể rọi xuyên lá cây, điểm xuống ánh sáng lốm đốm lên ngôi nhà cây dưới mặt đất. Vây rợp bốn phía nhà gỗ tán tán tùng tùng như rào giậu, là nở rộ vô số những cụm hoa dại không tên.

Thi thoảng vài thú nhân lịch luyện đi ngang, phát hiện căn nhà gỗ kì quái này, cùng với chủ nhân kì quái trong nhà, bên cạnh hắn luôn có một con hắc báo như hình với bóng.

Bất kể ngươi có là người cùng tộc hay không, phàm là kẻ đói khát hay bị thương đều sẽ được chiêu đãi tận tình. Dĩ nhiên chủ yếu là nếu ngươi có thể vượt qua được nỗi sợ đối với con hắc báo kia, chẳng phải chuyện dễ đâu. Tuy thú nhân có thể tiến đến chỗ rừng sâu này đã khá lợi hại rồi, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Từng chùm từng chùm nho hoặc xanh biếc hoặc tím hồng trĩu nặng như muốn kéo đổ giàn cây trước cửa nhà, Giang Tiều lười biếng ngồi ngay cửa, để mặc gió thu nhè nhẹ thổi qua, suýt chốc ngủ quên mất.

Đã sang mùa thu thứ ba, gần hai năm kể từ lúc Y Ân gặp chuyện không may, theo thời gian từ từ trôi đi, lòng Giang Tiều cũng trở nên bình thản, cuộc sống an tĩnh một người một báo cơ hồ đã thành thói quen. Hơn nữa hắn ngạc nhiên phát hiện, so với lúc ban đầu, tình hình Y Ân đã khá hơn nhiều, đã có thể hiểu đại khái một số lời Giang Tiều nói.

“Y Ân, ngươi bảo giống đực làm sao mà sinh con đây?”

Giang Tiều thuận tay nhón một quả nho chín đỏ bỏ vào miệng, buồn cười hỏi, vừa nhớ tới bé con Nguyệt Nguyệt trong mộng kia, dáng vẻ Y Ân hồi bé chính là như vậy sao?

“…”

Hắc báo im lặng nằm cạnh hắn, mặc dù nó đã hiểu được kha khá lời Giang Tiều nói, nhưng vấn đề này với nó vẫn cao thâm quá.

“Quả nhiên là không thể mà….”

Giang Tiều đã sớm quen với kiểu tự hỏi tự đáp này, hai năm qua, thời gian hắn sống trong nhà gỗ ngày càng nhiều, chuyện trong tộc đã đi vào quỹ đạo, quất đã xử lí ngay ngắn gọn gàng. Ngay cả cửa tiệm ngoài chợ kia cũng để Cát Nhĩ kinh doanh đến hữu thanh hữu sắc, hắn chỉ cần chờ chia tiền là được.

Thời gian quả thực có thể cải biến rất nhiều chuyện, trong tộc tăng thêm không ít các cặp “Phu thê”, nhìn người khác ngọt ngọt ngào ngào khó tránh khỏi cảm giác kích động. Mà nguyên nhân chủ yếu còn vì hắc báo thích sinh hoạt trong rừng sâu hơn, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là có Giang Tiều cạnh bên.

Trời chiều ngả ánh tà dương, trước cửa chợt có người đứng, mỉm cười hỏi: “Ta có thể trọ lại đây một đêm không?”

Giang Tiều thận trọng quan sát người trước mặt, thầm lấy làm kì quái. Người này hoàn toàn khác với những thú nhân lịch luyện bình thường, không chút sát khí trên người, ngược lại còn khiến người khác cảm giác muốn thân cận. Y phục trên người không rõ chất liệu vải là gì, mơ hồ toát ánh quang xanh biếc, khiến chủ nhân nó như được phủ một tầng sương xanh trong suốt, thần bí khôn tả.

“Chỉ một đêm là đủ rồi.”

Người đàn ông thấy câu hỏi mình không được hồi đáp, liền nhấn mạnh lại.

“Được.”

Giang Tiều gật đầu khô khốc, không có lấy một suy nghĩ phản đối.

“Grừ—“

Ngược lại hắc báo bên người hắn vô cùng cảnh giác, cúi đầu gầm gừ, dường như có chút bất an. Kỳ thực chuyện này rất hiếm gặp, bây giờ động vật trong rừng thấy nó đều phải cúi đầu đi vòng.

“Ngoan!”

Tình huống kế tiếp làm Giang Tiều thiếu chút nữa té ngửa, kinh hãi như bị sét đánh. Người này làm gì vậy? Hắn xoa đầu hắc báo, lại còn cư xử y như đối với thú cưng nhà mình, thật là quá đáng sợ. Mà đây còn chưa phải điều quỷ dị nhất, cư nhiên cái tên nóng tính kia lại không nhào qua xé vụn kẻ xúc phạm mình?

Sau khi đãi “Khách” một bữa thịnh soạn, Giang Tiều tự giác đi dọn giường.

Người này có loại ma lực khiến người ta bất giác phải đối tốt với hắn, gương mặt không phải xinh đẹp gì quá, thân hình lại bao phủ trong sương xanh không rõ giống đực hay cái…

Thật là một người kì lạ, Giang Tiều lần thứ hai cảm khái! Đang cảm khái, chợt người kia nhìn lại, ánh mắt mang theo nét cười, dường như hắn biết tất cả, bất cứ chuyện gì cũng không qua được mắt hắn.

Giang Tiều rụt người, dựa vào hắc báo gần hơn mới tìm được cảm giác an tâm.

“Ngươi hối hận sao?”

Trong phòng lắng lại, chỉ đơn giản vài từ, trước mặt Giang Tiều lại bị phóng đại lên gấp mười lần, quả nhiên hắn cái gì cũng biết.

“Ngươi là ai?”

Giang Tiều không trả lời câu hỏi, hối hận hay không hối hận hắn đã tự hỏi mình vô số lần, lần nào cũng chỉ ra một kết luận đó –vĩnh viễn không hối!

“Nếu giờ ngươi có thể trở lại thì sao?”

Người áo xanh lại hỏi tiếp, tuy giọng điệu chỉ là giả dụ, nhưng lại khiến người khác tin rằng hắn thật sự có năng lực đó.

Giang Tiều mở to hai mắt, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ kì lạ, lại cảm thấy không có khả năng lắm. Hắn nuốt nước bọt, kiên định nói: “Không.”

Khi cơ hội thật sự đến lại làm hắn thanh tỉnh hơn, hiểu ra chính mình muốn cái gì nhất. Không phải không thể quay về, mà là không muốn.

Sáng sớm, Giang Tiều chật vật thức dậy từ ổ chăn trên sàn, nửa ngày sau mới hậu tri hậu giác nhớ ra hôm qua người bí ẩn đã chiếm giường hắn.

Bò dậy nhìn, im ắng tĩnh lặng, nào còn thấy bóng dáng người áo xanh kia nữa? Hắn xoa xoa mắt, mơ hồ tự hỏi :  " Ta vừa nằm mơ ? " Nếu là mộng thì cũng quá chân thật rồi.

“Grừ—“

Nhờ hắc báo nhắc nhở, Giang Tiều mới phát hiện trên bàn bày hai quả trái cây, không có vẻ chín muồi căng mọng tiên diễm, cũng không phải phát ra hương khí khiến kẻ khác mê say. Hai trái nọ chỉ có màu xanh lục vô cùng kì quái, nhưng lại có cảm giác ngọt ngào khác thường.

Giang Tiều ăn một quả, bỗng một luồng thanh lưu trào lên gột rửa toàn thân, từng lỗ chân lông giãn ra khoan khoái, dường như sinh lực của tự nhiên đang nhất loạt tràn vào, hắn đột nhiên hiểu ra đây là vật tốt khó tìm.

Nhưng có " người " vẫn khăng khăng không thèm biết, Y Ân bị bắt ăn, nó khó chịu nuốt trái cây vào. Dưới cái nhìn chăm chăm của Giang Tiều, nó đành khuất phục.

Chỉ là ăn xong vẫn không xuất hiện các loại hiệu quả thần kì như trong tưởng tượng của Giang Tiều, dù là Y Ân hay chính hắn đều không nảy sinh bất kì biến đổi nào.

Trọn một ngày đêm, hi vọng ngập tràn trong lòng Giang Tiều chuyển dần thành thất vọng…

Vào khuya, hắc báo lăn qua lăn lại bên cạnh hắn, thân thể nóng kinh người, như một cái lò lửa lớn, nóng đến mức hắn cũng không chịu nổi. Mồ hôi đổ xuôi liên tục, rồi nhanh chóng bốc hơi mất. Sợ cứ vậy thì dẫn tới mất nước nghiêm trọng, Giang Tiều phải luôn tay dỗ nó uống nước.

Qua một canh giờ, hắc báo mới từ từ an tĩnh lại, nhưng cũng phải qua không ít dày vò. Trừ lần ăn hồng tinh vào hai năm trước kia, chưa bao giờ nó chật vật vậy, hấp hối đến vô phương nhúc nhích.

Sau nửa đêm, hắc báo hạ sốt hoàn toàn, lúc này Giang Tiều mới dám nhắm mắt.

Trong mông lung, hắn mơ hồ cảm giác có người hôn môi mình, rải dần lên trán, sau đó đáp trên hai gò má, mang theo quyến luyến dịu dàng, như thể đang hôn bảo bối trân quý nhất trên đời này.

" Ngươi đã thông qua khảo nghiệm cuối cùng. "

Bên tai vang lên thanh âm trang nghiêm mà ôn hòa, như tiếng chuông giáo đường nhiều năm trước Giang Tiều từng tình cờ nghe. Khóe miệng hắn giương lên, ngủ thật say giữa nụ cười, có lẽ đây chỉ là một giấc mộng đẹp khác….

" Tiều, ta đã về rồi. "

Y Ân ngồi trên giường ngắm nhìn Giang Tiều đang chìm trong mộng đẹp, thở dài thỏa mãn, Thần Tự Nhiên đã lưu lại thứ trái cây giúp hắn khôi phục hoàn toàn.

Lại thêm một năm nữa, đứa bé thú nhân giống đực có đôi mắt màu lam ra đời, bé thừa kế huyết thống hai người cha, thú hình là một con hắc báo cánh dài.

Để tưởng niệm đến chị gái Giang Tiều ở thế giới khác, bé con kia gọi là Nguyệt Nguyệt.

(Hoàn)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương