Màn đêm buông xuống, ánh sao ảm đạm, đêm không trăng. Cây cối hắt từng bóng lớn trên mặt đất, một đoàn thú nhân lặng yên di chuyển, dần dần tới gần bộ lạc Báo tộc.

Chỉ là,  chúng vừa tới gần dải đất giáp ranh, đã bị tuần tra Ưng tộc phát hiện, tiếng rít bén nhọn vang vọng trời đêm.

Cơ hồ trong lúc đó, dưới đất bắt đầu xảy ra tranh đấu kịch liệt.

“Grao–“

Tên lang đầu đàn mất kiên nhẫn tru lên, bọn chúng gặp phải sự chống cự còn ngoan cường hơn tưởng tượng, lối đánh của con báo này cơ bản là liều mạng, hơn nữa thỉnh thoảng Ưng tộc còn lao xuống quấy rối, rề rà không tài nào đến gần Báo tộc được.

Giữa quảng trường trung tâm bộ lạc, nhiều giống cái nghe thấy tiếng sói tru lên lên xuống xuống, lại có xu hướng ngày càng gần. Mặc dù đã làm công tác tư tưởng rất nhiều lần, vẫn không kìm được run rẩy.

“Đừng nghĩ gì cả, lát nữa cứ theo lời ta mà làm là được.”

Kết bình tĩnh mở miệng, mấy lời an ủi với bọn họ vốn chẳng có tác dụng, cái họ cần bây giờ là tập trung tinh thần, chuyên chú vào một việc.

“Hiểu rồi.””

Nắm chặt nỏ trong tay, lực chú ý bọn họ phân tán khỏi nỗi sợ một chút, vũ khí chính là vật bảo đảm cuối cùng.

“”Thơm quá, nhiều đồ ngon vậy, sao phải cho bọn nó ăn chớ?””

Cát Nhĩ ra sức hít hít, nghĩ gì hỏi liền. Hu, dù đã ăn no rồi, vẫn muốn ăn thêm nữa, này là Tiều tự mình nấu đó.

Giữa quảng trường, đủ thứ đồ ăn chào mừng tiết phong thu bày đầy trên bàn, từng khối thịt quay lớn còn cháy xèo xèo trên giá, hòa với mùi tiêu thơm đặc thù, làm người ta thèm rỏ dãi. Lại thêm một thùng rượu ngon lớn, chính là toàn bộ rượu cất trong hầm của bộ lạc.

”Nói đúng á, đây là muốn đút cho chúng nó no để chúng có sức mà đánh mình đó hả?””

Một giống cái phụ họa, lời nói ngập ngụa oán niệm với thức ăn, xem ra tâm tình sợ hãi gì đã bị ném lên chín tầng mây rồi.

”Lát nữa các ngươi sẽ biết.””

Kết cười cười giả vờ thần bí, rất hài lòng với hành động vô ý nhưng giúp làm nhẹ bớt tâm trạng mọi người của Cát Nhĩ, nếu có thể kéo dài hiệu quả hơn nữa thì tốt quá.

Lúc than dưới giá nướng sắp cháy hết, một đám thú nhân vọt tới quảng trường, nhìn chung quanh, không thấy giống cái nào. Mục đích bọn chúng rất rõ ràng –giống cái và đồ ăn, bất quá khi nhìn đến bàn mỹ thực nọ, liền trở thành đồ ăn là nhất giống cái là nhì. Dù sao trong nhận thức bọn chúng, giống cái không có bất kì khả năng phản kháng nào, đợi ăn uống no say xong đi bắt cũng vậy thôi.

Vì vậy, tụm giống cái núp trong bóng tối nhìn “”Lũ quỷ múa loạn”” trên quảng trường, những thú nhân Lang tộc và Hùng tộc thay đổi hình dạng, thỏa thích ăn ngốn ngấu.

“”A, mẹ kiếp…nhiều rượu thế này…””

Mấy thú nhân phát hiện ra thùng rượu mạnh, nếm thử hai ngụm thăm dò, ánh mắt lập tức phát sáng, bắt đầu liều lĩnh uống no nê. Thậm chí còn đánh nhau để giành thùng rượu.

“”Ha ha ha, rót! Uống đi bọn mày, uống đi bọn mày…””

Kết quả uống nhiều rượu quá, chẳng ngờ gì, không ít thú nhân ngã xuống ầm ầm. Đương nhiên cũng có những tên tửu lượng tốt, nhưng khó tránh khỏi đầu óc mơ màng choáng váng, suy giảm sức chiến đấu.

“”Bắn!””

Kết vung tay, giống cái đợt đầu lập tức bắn tên, dù không chính xác lắm, nhưng cũng trúng được một gã thú nhân bự con. Dưới tình huống say bí tỉ thế này, chúng chính là bia ngắm sống.

Đợt đầu vừa bắn xong lập tức lùi về sau, ngay sau đó, đợt hai tiếp nhận, mưa tên dày đặc phủ rợp cả quảng trường.

“”Xảy ra chuyện gì…? Là giống cái, bọn giống cái làm đó! Mau cản chúng lại!””

Thú nhân cầm đầu Lang tộc chưa hoa mắt, sắc bén phát hiện giống cái đang trốn xa xa, trong tay bọn họ còn cầm một loại vũ khí kì quái.

Cát Nhĩ ngầm bắn một tên vào gã đầu lĩnh ấy, bĩu môi, đến phút này chúng còn chưa bỏ đi ý nghĩ xem thường, e là vẫn muốn bắt sống nữa đây!

“”Tốc độ nhanh hơn, đừng để chúng tới gần.””

Kết khẽ nhíu mày, thấy có vài thú nhân đã phản ứng kịp, hóa thú lại rồi nhảy vọt về phía này, nỏ chiếm ưu thế ở chỗ công kích tầm xa, nếu để bọn chúng tới gần thì toi.

Dĩ nhiên, đầu lĩnh Lang tộc đã nhanh chóng nhận ra điểm này, lệnh cho thủ hạ liều mạng tới gần.

Tình huống có chút bất lợi,  nhiều thú nhân lúc bị thương, vết thương không tự lành được, tốc độ chảy máu cũng nhanh hơn bình thường, cứ đà này e là có lẽ sẽ chết vì mất máu.

“”Nguy rồi, xông tới rồi!””

Một giống cái la lên thất thanh, mấy thú nhân cường tráng dị thường đội mưa tên thần tốc đến gần, mấy chỗ trúng tên trên người chảy máu liên tục, nhưng chỉ một lát thôi thì không chết được.

“”Thôi xong…””

Đây là tiếng lòng của toàn bộ giống cái, không hẹn mà cùng đồng thanh, bọn họ nhìn về phía Kết, hi vọng hắn nghĩ ra biện pháp gì.

Bị kì vọng của mọi người đè nặng trên lưng, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh của Kết không duy trì được nữa, hắn không nghĩ ra còn cách gì có thể cải biến được tình hình hiện tại.

“”Chúng ta đã cố gắng hết sức.””

Cát Nhĩ vỗ nhẹ vai Kết, hào hiệp bất ngờ, đương nhiên hắn biết suy nghĩ của bạn mình, nhưng đây không phải lỗi bất kì ai.

“”Đúng vậy, ít nhất chúng ta cũng đã kháng cự lại.””

Thêm một giống cái lên tiếng thoải mái, miễn là đã chống cự, thì sẽ không hối hận.

Chỉ trong thời gian thời gian ngắn ngủn mấy câu nói, những tên hắc lang hung hãn đã nhào tới.

“”Be bee–“”

Thời điểm mọi người tuyệt vọng, một vật nhỏ chui ra. Nhỏ là so với hình thể của sói và gấu mà nói.

Trong mắt tất cả mọi người, hành động của nó tuyệt nhiên là tự sát, một động vật ăn cỏ, sao có thể đối đầu với những thú nhân có răng nhọn cùng móng sắc này?

“”Dê Dê, trở về.””

Biết địa vị Dê Dê trong lòng Giang Tiều, Cát Nhĩ hốt hoảng kêu. Đến lúc này rồi, nhóc con kia còn làm loạn thêm cái gì nữa?

Ngay khi Cát Nhĩ cho rằng Dê Dê sẽ bị xé nát, xuất hiện một màn khiến người ta kinh ngạc. Cặp sừng nhìn không cứng cáp lắm ấy, chọc thủng trên bụng con hắc lang một cái lỗ máu. Quật một cái, con hắc lang nặng hơn nó gấp mấy lần bay thẳng ra ngoài.

“”…””

”….””

Mọi người im lặng nhìn lom lom, Dê Dê một bên tả một bên hữu, đánh ngã hết một vùng với tốc độ kinh người.

“”Ngớ ra cái gì, bắn tiếp đi.””

Kết là người đầu tiên hồi phục tinh thần, chỉ huy đám người bắt đầu chiến đấu tiếp. Chỉ cần có Dê Dê ở đây, hắn tin tưởng mình có thể chiến thắng.

Cuộc tranh đấu bên dưới đi vào hình thức quỷ dị, vũ tiễn bay tán loạn, thú nhân xông lại, bị Dê Dê giải quyết. Chạy về, bị đằng sau giải quyết, lặp đi lặp lại như vậy. Đến cuối cùng, các thú nhân bị dọa sợ đến tỉnh rượu hẳn, mang một thân thương tích quay đầu bỏ chạy.

Sát biên giới bộ lạc, thú nhân Báo tộc đang cực khổ chống đỡ, thấy địch nhân chạy trốn về, tuy không biết trên quảng trường xảy ra chuyện gì, nhưng từng người cũng dấy lên tinh thần. Bằng trực giác thú tính nhạy bén, họ cảm nhận được ánh bình minh thắng lợi.

Nhiều năm sau đó, nhớ lại trận chiến này, người ta vẫn bàn luận hăng say. Tư thế oai hùng của giống cái lúc cầm nỏ, trên mặt  rực rỡ hào quang xưa nay chưa từng có, ngời sáng cả ánh mắt những giống đực.  Trong trận chiến tẩy lễ này, giống cái như phượng hoàng niết bàn, đạt được trùng sinh.

Cấm địa, mười lăm thú nhân thoi thóp, ghé vào một sơn động dưỡng sức. Bọn họ dụ năm con quái vật đến theo kế hoạch.

May là, họ phát hiện một hang động thật cao trên vách đá, không nhỏ lắm, dư chứa mấy người bọn họ. Còn không may là, trong động không có thức ăn cũng như nước uống, phía dưới lại là quái vật nhìn chằm chằm, bước xuống chỉ có đường chết.

Bất kể là chôn thây trong bụng quái hay chết đói chết khát, đều không phải lựa chọn gì hay ho.

“”Phấn chấn lên, Tiều nhất định sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra.””

Lôi mệt mỏi ngồi dưới đất, tay phải nhẹ nhàng vỗ về một con hắc lang da lông bù xù. Mặc dù biết rằng lời này chỉ là lừa mình dối người, nhưng không muốn để cái tên kế bên này từ bỏ hi vọng.

Trên người hắc lang chồng chất vết thương, lớn nhỏ hơn mười mấy chỗ, chỗ nghiêm trọng vẫn còn đang chảy máu. Mỗi giọt máu chảy ra, nó dường như suy yếu thêm một phần.

Mười ba thú nhân còn lại lặng lẽ ngồi một bên, một khắc nhìn Sâm hóa thú ấy, bọn họ khó mà tin được, bên mình lại lẫn vào tên địch nhân thống hận nhất. Mà bây giờ, đối mặt với hắc lang chẳng còn sức biến về hình người, tâm tình đối địch cũng tiêu tan như mây khói.

Bất kể trước đây ra sao, ngày hôm nay Sâm đã thành thật đứng bên lập trường bọn họ, còn không màng tính mạng bảo vệ Lôi.

“”Ngươi hóa thú không xấu tí nào.””

Lôi cố gắng mỉm cười nói ra những lời này, biểu tình còn khó coi hơn lúc khóc.

“”…””

Hiển nhiên, Sâm nhớ lại tình hình trước mắt, để tránh bị phát hiện thân phận, hắn thà chịu thương còn hơn hóa thú. Nhưng lúc này thì khác, nếu không hóa thú, Lôi sẽ bị quái vật giết mất.

Cố gắng hết sức thè lưỡi liếm mu bàn tay Lôi tỏ vẻ an ủi, chỗ lông còn nguyên vẹn được vuốt ve dịu dàng khiến hắn dễ chịu muốn nhắm mắt lại, thư giãn mà đánh một giấc.

Thế nhưng không được, nhắm mắt một lát thôi, có thể mãi mãi không bao giờ nhìn thấy Lôi nữa. Nghĩ đến vây, hắn cố chấp chống lại cơn buồn ngủ.

“”Tiều lợi hại như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra cách mà…””

Lôi nghẹn ngào, lặp lại lời vừa nói. Thấy Sâm chống đỡ vất vả vậy, hắn suýt muốn mở miệng bảo Sâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi. Không được nói, sao có thể nhìn hắn chết đi trước mắt mình được?

“”Để hắn ngủ đi, đằng nào chúng ta sớm muộn gì cũng chết thôi.””

Đạt Lý thở dài, không đành lòng nhìn Sâm chịu tội tiếp. Hắn rất tin tưởng Giang Tiều, vì Tiều mang đến cho bộ lạc vô số kì tích, nhưng lúc này đây, hắn không cách nào có thể tin tưởng thêm nữa.

Dù sao đi nữa, hắn cũng chỉ là một thú nhân không thể hóa thú, làm sao biết được tình cảnh hiện tại của bọn họ?

Ban đầu, không phải bọn họ ôm quyết tâm quyết tử mới tới cấm địa sao?

Huống chi, Y Ân không rõ tung tích, toàn bộ tâm trí Giang Tiều đều đặt trên người hắn, tâm sức lao lực quá độ. Với thảm trạng Y Ân lúc đó, hẳn là lành ít dữ nhiều, đừng quên, giữa hai người họ còn có đính huyết khế.

Nói cách khác, Giang Tiều cũng khó tự bảo toàn thân mình.

“”…..””

Nghe xong lời này, tất cả mọi người im lặng, nhưng trong lòng cố đoán xem Giang Tiều hiện đang ở đâu, hiện đang làm gì!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương