Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công
-
Chương 61: Thời điểm tình cảm
Vì bị Giang Tiều ảnh hưởng nên các giống cái trong tộc đều muốn làm chút “nghề phụ”, vì thế hơn mười con Lỗ thú cũng trở thành hàng bán chạy, đều muốn được khiêng một con về. Nhưng cái này sói nhiều thịt ít, à không, là báo nhiều dê thiếu, muốn phân cho mỗi người một cái thật sự không có khả năng.
Y Ân thân là tộc trưởng cả ngày đều phiền muộn vì chuyện này, ăn cơm xong tối nằm trên giường cứ lật qua lật lại không tài nào ngủ được. Cho dù là cùng nhau đi săn nhưng chỉ khi gặp động vật cỡ lớn hợp tác, còn không đều tự thân vận động. Hồi đó toàn là săn giết động vật nên chỉ cần xé thịt rồi phân là xong, giờ lại là vật sống nên thật sự rất khó.
“Chưa nghĩ ra biện pháp sao?
Tuy thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng cơ thể Giang Tiều lại quen nhiệt độ cơ thể của ai đó, cứ cọ cọ đến ngực Y Ân, tìm chỗ thoải mái nhất mà nằm.
“Ngươi có biện pháp?”
Đôi mắt lam trong đêm đen lóe lên một cái, âm thanh của Y Ân trầm thấp. Nghe giọng điệu Giang Tiều nói chuyện, hiển nhiên là trong lòng hắn đã có cách. Bất quá trong đầu người này toàn những thứ kì quái….
Dày đặt lòng ngực theo lúc nói chuyện chấn động, lỗ tai Giang Tiều có chút ngứa, nội tâm cũng ngứa theo, một tia tình nhiệt chui vào óc khiến đầu có chút choáng váng, liền làm ra một việc mà trước kia cũng không dám làm – “Ha ha, muốn biết? Vậy thì hôn ta một cái.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Tiều liền thanh tỉnh, đầu dùng lực hướng trong ngực Y Ân mà trốn, hận không thể chôn luôn trong đó. Sao hắn có thể nói ra mấy lời xấu hổ đó chứ.
“Không phải muốn ta hôn sao? Ngẩng đầu—“
Khó có được lúc Y Ân phối hợp điên theo, lời nói mang theo một chút vui vẻ, làm lỗ tai người trong ngực đỏ lên.
“…….”
Giang Tiều không nói gì, giả đà điểu, âm thầm may là buổi tối, hiện giờ mặt mình chắc là đỏ cả lên.
“Không phải có cách sao? Nói ta biết đi!”
Vừa rồi còn giống như **, giờ lại đường đường chính chính khiến người khác không thích ứng kịp.
Giống như “Tránh được một kiếp, có chút thất lạc, Giang Tiều âm thầm phỉ nhổ mình. Vừa ló đầu ra môi đã bị chạm.
Giang Tiều giật mình quên phản ứng, mặc lưỡi đối phương trong miệng mình quấy, quấn quít lấy mình cùng hắn cùng múa, chậc chậc tiếng nước lại để cho ban đêm bằng thêm thêm vài phần lửa nóng. Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Tiều đã sớm chóng mặt không biết phương hướng, trong đầu chỉ còn lại có một cái ý niệm , kỹ xảo hôn của Y Ân lúc nào tốt như vậy ?
Nụ hôn vừa dứt, Y Ân áp chế hỏa diễm trong người đang bốc lên, khàn khàn nói—“Giờ có thể nói rồi?”
Giang Tiều cũng bị kích thích, nhưng cứ vậy miễn cưỡng ngắt ngang, trong bụng sinh ra vài phần bất mãn, bất quá vẫn ngoan thuận hỏi: “Nhà ai muốn lỗ thú, để cho bọn hắn chi tinh thạch ra mua, sau đó phân cho những cái…kia không có mua được tộc nhân chẳng phải tốt rồi?”
“Quả nhiên là cách hay, thưởng cho ngươi.”
Y Ân sung sướng nói, cúi đầu, lại là một cái hôn sâu. Gần đây cả hai đều thích làm như vậy, so với thân thể triền giao còn thích hơn. Có đôi khi chỉ là hôn một cái, cảm thụ được cái loại than mật khó tả này, cũng sẽ lại để cho người cảm thấy mỹ mãn.
“……”
Giang Tiều im lặng, đây là ban thưởng hử? Sao mà Y Ân lại càng có lợi! Hắn phát hiện, dù cho hoàn mỹ như Y Ân, lâu lâu cũng sẽ chơi xỏ lá trêu chọc mình. Nhưng cũng chỉ có lúc tâm tình hắn tốt mới như thế.
Hai cỗ thân thể tương giao, nước sữa hòa nhau.
Đêm còn rất dài, không gấp, trái cây công tác chuẩn bị càng lâu, lại càng ngọt ngào.
Ngày kế tiếp, Y Ân dựa theo Giang Tiều nói, đem hơn mười lỗ thú phân cho tộc nhân. Nhận được lỗ thú đều thỏa mãn, lúc đưa tinh thạch cũng cao hứng, túm váy lại là tất cả đều vui.
Mà ngay cả bản thân Lỗ thú cũng rất hài lòng, do dê dê cùng chúng câu thông, sau đó truyền đạt cho Y Ân– từ nay về sau lỗ thú có thể dùng để kéo, cung cấp sữa này nọ, nhưng không được dùng ăn thịt.
Đương nhiên, đối với tộc nhân lí do thoái thác là, căn cứ từ nhưng chi thần định ra rừng rậm pháp tắc, mỗi một chủng giống đều có quyền được sống có thể bắt giết, nhưng không thể diệt tuyệt– Lỗ thú còn lại đã không còn nhiều lắm.
Làm cho Giang Tiều ngoài ý muốn chính là, Y Ân cũng mua một con cho hắn, nhớ tới bộ dáng vui cười phấn khởi cũng những giống cái nọ, khỏi soi gương cũng biết giờ vẻ mặt Giang Tiều ắt hẳn cũng y hệt vậy.” Vì cái gì…… Trong nhà không phải đã có………”
Giang Tiều lúng ta lúng túng, cho dù trong nội tâm kinh hỉ, vẫn là nhịn không được mà hỏi.
Y Ân thở dài–” Trong nhà …… Ngươi cam lòng sai sử sao?”
Cho dù dê dê một mực cầu biểu hiện muốn gánh chút ít việc, nhưng mà Giang Tiều đau lòng nha, ai bảo dê dê hóa thú về sau vẫn là bộ dáng trẻ con? Cái này căn bản là ngược đãi lao động trẻ em mà! Về phần cái con Lỗ thú kia, từ sau khi sinh xong cơ thể ngày càng sa sút, hảo hảo nuôi còn không kịp nữa là, nên cũng không dùng.
Khiêng về con Lỗ thú đực hãy còn tráng niên, khí lực lớn, làm gì cũng được.
” Giang Tiều, tộc trưởng đối với ngươi thật là tốt.”
Một ít tộc nhân trêu ghẹo nói, nếu làm vậy với giống cái thì thôi, Y Ân căn bản chính là đem Giang Tiều như giống cái đồng dạng sủng ái. Đương nhiên trong mắt hắn Giang Tiều không phải là giống cái, chỉ là đem hắn như giống cái mà quý trọng.”
“Ha ha………”
Giang Tiều chỉ cười ngây ngô, trong tâm so với ăn mật còn ngọt hơn. Y Ân tốt, hắn đã sớm biết rõ, cho nên mới trăm phương ngàn kế đem người đuổi tới tay nha!
Cách một mảnh rừng rậm, Lang Tộc bộ lạc, trong phòng tộc trưởng Cách Tây —
Khuôn mặt tinh xảo của mỹ nhân trong mắt bốc hỏa, trừng mắt với tên nhàn nhã phía đối diện, giọng điệu lạnh lùng- “Ngươi đều chỉ biết nói, đến cùng còn phải đợi tới khi nào?”
Con mắt hẹp dài lộ ra sự tự tin cùng dã tâm, Cách Tây thưởng thức bộ dạng nổi giận của mỹ nhân, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, mang theo cả dung túng “ Kiều, hiện thời chưa phải lúc. Ngươi yên tâm, chờ đến ngày đó, khẳng định sẽ khiến ngươi thoả mãn.”
Kiều hừ một cái, biết rõ ôn nhu ấy chỉ là giả tạo, người nam nhân này có thiên tính Lang Tộc ở bên trong, âm hiểm giảo hoạt, không để ý sẽ bị ăn đến xương cốt không còn. Nếu không phải không còn cách nào, hắn không muốn cùng người này dây dưa.
Rất hiển nhiên, Cách Tây cũng không nghĩ như vậy, từ khi hắn nhìn thấy kiều, liền quyết tâm muốn có được, dù lòng mỹ nhân đã có người khác.
Huống chi, hiện tại kiều căn bản chính là hận Y Ân tận xương, đợi đến lúc hắn diệt đi Báo Tộc, giết Y Ân, uy hiếp tự nhiên cũng không còn nữa.
” Bảo bối ngươi thật sự không hối hận sao? Đó là nơi ngươi sinh ra, thật nhẫn tâm—“
Cách Tây lười biếng cười hỏi, hắn biết rõ Kiều là loại mỹ nhân độc ác, thế nhưng mà đến tột cùng có thể độc đến mức nào? Báo Tộc đã từng là nhà của hắn, chỗ đó có sinh dưỡng thân nhân của hắn.
“Bọn hắn trục xuất ta, coi như ta đã chết. Hiện tại Kiều, cùng bọn họ… không còn quan hệ. tất cả những kẻ có lỗi với ta, ta muốn cho chúng chết khó coi nhất.” Kiều hừ lạnh, từ khi hắn bước ra khỏi bộ lạc, cùng với bọn họ….đã cắt dứt quan hệ.
Hắn càng nghĩ càng phẫn nộ,” Tên Giang Tiều ngu ngốc kia, coi như hắn mạng lớn, cư nhiên dám chạy trốn mất. Còn có tên người sói khốn khiếp, thế mà trốn chạy. Đều tại ngươi, lúc trước tìm được cái gia hỏa như thế” nếu như Giang Tiều chưa có trở về, có lẽ hắn cũng không bị vạch trần, cũng sẽ không như vậy mà chật vật bị đuổi ra bộ lạc, từ nay về sau không còn nhà để về.
Cách Tây vô tình cười, nhưng trong ánh mắt nhưng lại một mảnh âm tàn, hắn cũng là nhất thời tính sai. Ai có thể nghĩ đến cái kia đối với cái gì đều ko quan tâm để ý, vậy mà đối với một kẻ không hóa thú vài phần kính trọng.
” Còn có cái con gấu ngu ngốc kia, nói là cái gì là dũng sĩ của Hùng tộc, tới một con Lỗ thú cũng đánh không lại, thật sự là cười chết người.”
Kiều khóe môi cười lạnh càng lớn, sự tình liên tiếp xảy ra thế mà không có một cái nào hoàn thành?
” Chuyện này ta vẫn còn điều tra, những con Lỗ thú gặp được sau này đều không có lợi hại như như Hắc Tử nói.”
Nói đến đây, Cách Tây thu liễm dáng tươi cười, lông mày cũng có chút nhíu lại. Hắn nhận được tin tức, Sâm bị bạo long thú cắn bị thương, không có cỏ long nha chỉ có nước chờ chết. Vốn muốn cản kẻ nào đến tìm cỏ long nha, nào ngờ vẫn thất bại
” Tộc trưởng, đây là mới lấy từ Ưng tộc, cố ý đưa tới cho các ngươi nếm thử.”
Một cái giống đực thú nhân từ từ đi vào, bưng một cái bồn nhỏ, lúc này chính nó đang tỏa ra một mùi thơm mê người. Thú nhân kia vụng trộm liếc nhìn Kiều, trong mắt hiện lên một vòng thèm thuồng, đáng tiếc, mỹ nhân tuy đẹp, nhưng là của tộc trưởng.
” Đây là cái gì?”
Kiều nhìn xem trong chậu còn có chút lông này nọ, mặt hiện vẻ chán ghét, Tuy nhiên nghe không sai, nhưng nhìn xem thật sự buồn nôn.
” Hắc hắc, đây chính là thứ tốt, thịt non lắm!”
Tên Người Sói vẻ mặt đắc ý, Ưng tộc cùng Xà Tộc vừa sinh ra đều là trứng, những cái này đều là chim non chưa phá xác, vừa mỹ vị lại tươi mới.
“Vứt đi”
Cách Tây nhìn thoáng qua tên thủ hạ vẫn con đang liếc trộm Kiều, trong mắt ánh sáng lạnh lóe lên, mặc dù không có tức giận, trong lời nói cũng đã lộ ra không vui.
” Vâng, vâng……”
Tên kia lập tức mang chậu chạy ra ngoài, , tộc trưởng tức giận lên không phải đáng sợ bình thường, mạng hắn cũng có thể vứt ở đây.
” Dã tâm của ngươi cũng không nhỏ.”
Kiều bĩu môi, biết rõ Cách Tây đối với Ưng tộc ra tay, trong lời nói khen chê ý tứ hàm xúc không rõ, đối với sinh tử của người khác hắn vốn không quan tâm.
” Đợi đến lúc ta thống nhất toàn bộ Thú Tộc bộ lạc, ngươi sẽ cùng ta chia sẻ vinh quang.”
Cách Tây tiến lên một bước, kéo tay kiều ra nói, trong lời nói khó có được mang theo ba phần nhiệt tình.
“Chờ ngươi làm được rồi nói.”
Kiều vội rút tay về, lui ra sau, nhìn gương mặt dã tâm bừng bừng, có chút sợ hãi ánh mắt chiếm đoạt trần trụi kia. Cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn không dung được ai khác. Chẳng qua, đến hắn cũng không rõ, yêu hận đan xen –đến tột cùng là yêu nhiều hơn, hay hận nhiều hơn.
” Ngươi chờ xem.”
Tùy ý để Kiều tránh thoát, Cách Tây mỉm cười đáp, hiện tại cặp mắt xinh đẹp kia không có hắn. Bất quá, còn nhiều thời gian, Hắn sớm muộn gì cũng khắc ghi bóng hình mình lên đó. Không những chỉ để thấy, mà còn để in sâu vào lòng.
“……”
Kiều không nói thêm gì nữa, trong nội tâm âm thầm may mắn, Cách Tây tuy nhiên âm hiểm giảo hoạt, nhưng ở đối đãi trên mặt cảm tình lại còn giữ lấy một phần kiêu ngạo, nhất định phải khiến chính mình cam tâm tình nguyện thuộc về hắn mới được–
Kỳ thật nếu bàn về xứng đôi, một cái âm hiểm giảo hoạt, một cái xinh đẹp ngoan độc, hai người đúng là tuyệt phối!
Chỉ tiếc, cảm tình cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy!
Y Ân thân là tộc trưởng cả ngày đều phiền muộn vì chuyện này, ăn cơm xong tối nằm trên giường cứ lật qua lật lại không tài nào ngủ được. Cho dù là cùng nhau đi săn nhưng chỉ khi gặp động vật cỡ lớn hợp tác, còn không đều tự thân vận động. Hồi đó toàn là săn giết động vật nên chỉ cần xé thịt rồi phân là xong, giờ lại là vật sống nên thật sự rất khó.
“Chưa nghĩ ra biện pháp sao?
Tuy thời tiết đã ấm áp hơn, nhưng cơ thể Giang Tiều lại quen nhiệt độ cơ thể của ai đó, cứ cọ cọ đến ngực Y Ân, tìm chỗ thoải mái nhất mà nằm.
“Ngươi có biện pháp?”
Đôi mắt lam trong đêm đen lóe lên một cái, âm thanh của Y Ân trầm thấp. Nghe giọng điệu Giang Tiều nói chuyện, hiển nhiên là trong lòng hắn đã có cách. Bất quá trong đầu người này toàn những thứ kì quái….
Dày đặt lòng ngực theo lúc nói chuyện chấn động, lỗ tai Giang Tiều có chút ngứa, nội tâm cũng ngứa theo, một tia tình nhiệt chui vào óc khiến đầu có chút choáng váng, liền làm ra một việc mà trước kia cũng không dám làm – “Ha ha, muốn biết? Vậy thì hôn ta một cái.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Giang Tiều liền thanh tỉnh, đầu dùng lực hướng trong ngực Y Ân mà trốn, hận không thể chôn luôn trong đó. Sao hắn có thể nói ra mấy lời xấu hổ đó chứ.
“Không phải muốn ta hôn sao? Ngẩng đầu—“
Khó có được lúc Y Ân phối hợp điên theo, lời nói mang theo một chút vui vẻ, làm lỗ tai người trong ngực đỏ lên.
“…….”
Giang Tiều không nói gì, giả đà điểu, âm thầm may là buổi tối, hiện giờ mặt mình chắc là đỏ cả lên.
“Không phải có cách sao? Nói ta biết đi!”
Vừa rồi còn giống như **, giờ lại đường đường chính chính khiến người khác không thích ứng kịp.
Giống như “Tránh được một kiếp, có chút thất lạc, Giang Tiều âm thầm phỉ nhổ mình. Vừa ló đầu ra môi đã bị chạm.
Giang Tiều giật mình quên phản ứng, mặc lưỡi đối phương trong miệng mình quấy, quấn quít lấy mình cùng hắn cùng múa, chậc chậc tiếng nước lại để cho ban đêm bằng thêm thêm vài phần lửa nóng. Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Tiều đã sớm chóng mặt không biết phương hướng, trong đầu chỉ còn lại có một cái ý niệm , kỹ xảo hôn của Y Ân lúc nào tốt như vậy ?
Nụ hôn vừa dứt, Y Ân áp chế hỏa diễm trong người đang bốc lên, khàn khàn nói—“Giờ có thể nói rồi?”
Giang Tiều cũng bị kích thích, nhưng cứ vậy miễn cưỡng ngắt ngang, trong bụng sinh ra vài phần bất mãn, bất quá vẫn ngoan thuận hỏi: “Nhà ai muốn lỗ thú, để cho bọn hắn chi tinh thạch ra mua, sau đó phân cho những cái…kia không có mua được tộc nhân chẳng phải tốt rồi?”
“Quả nhiên là cách hay, thưởng cho ngươi.”
Y Ân sung sướng nói, cúi đầu, lại là một cái hôn sâu. Gần đây cả hai đều thích làm như vậy, so với thân thể triền giao còn thích hơn. Có đôi khi chỉ là hôn một cái, cảm thụ được cái loại than mật khó tả này, cũng sẽ lại để cho người cảm thấy mỹ mãn.
“……”
Giang Tiều im lặng, đây là ban thưởng hử? Sao mà Y Ân lại càng có lợi! Hắn phát hiện, dù cho hoàn mỹ như Y Ân, lâu lâu cũng sẽ chơi xỏ lá trêu chọc mình. Nhưng cũng chỉ có lúc tâm tình hắn tốt mới như thế.
Hai cỗ thân thể tương giao, nước sữa hòa nhau.
Đêm còn rất dài, không gấp, trái cây công tác chuẩn bị càng lâu, lại càng ngọt ngào.
Ngày kế tiếp, Y Ân dựa theo Giang Tiều nói, đem hơn mười lỗ thú phân cho tộc nhân. Nhận được lỗ thú đều thỏa mãn, lúc đưa tinh thạch cũng cao hứng, túm váy lại là tất cả đều vui.
Mà ngay cả bản thân Lỗ thú cũng rất hài lòng, do dê dê cùng chúng câu thông, sau đó truyền đạt cho Y Ân– từ nay về sau lỗ thú có thể dùng để kéo, cung cấp sữa này nọ, nhưng không được dùng ăn thịt.
Đương nhiên, đối với tộc nhân lí do thoái thác là, căn cứ từ nhưng chi thần định ra rừng rậm pháp tắc, mỗi một chủng giống đều có quyền được sống có thể bắt giết, nhưng không thể diệt tuyệt– Lỗ thú còn lại đã không còn nhiều lắm.
Làm cho Giang Tiều ngoài ý muốn chính là, Y Ân cũng mua một con cho hắn, nhớ tới bộ dáng vui cười phấn khởi cũng những giống cái nọ, khỏi soi gương cũng biết giờ vẻ mặt Giang Tiều ắt hẳn cũng y hệt vậy.” Vì cái gì…… Trong nhà không phải đã có………”
Giang Tiều lúng ta lúng túng, cho dù trong nội tâm kinh hỉ, vẫn là nhịn không được mà hỏi.
Y Ân thở dài–” Trong nhà …… Ngươi cam lòng sai sử sao?”
Cho dù dê dê một mực cầu biểu hiện muốn gánh chút ít việc, nhưng mà Giang Tiều đau lòng nha, ai bảo dê dê hóa thú về sau vẫn là bộ dáng trẻ con? Cái này căn bản là ngược đãi lao động trẻ em mà! Về phần cái con Lỗ thú kia, từ sau khi sinh xong cơ thể ngày càng sa sút, hảo hảo nuôi còn không kịp nữa là, nên cũng không dùng.
Khiêng về con Lỗ thú đực hãy còn tráng niên, khí lực lớn, làm gì cũng được.
” Giang Tiều, tộc trưởng đối với ngươi thật là tốt.”
Một ít tộc nhân trêu ghẹo nói, nếu làm vậy với giống cái thì thôi, Y Ân căn bản chính là đem Giang Tiều như giống cái đồng dạng sủng ái. Đương nhiên trong mắt hắn Giang Tiều không phải là giống cái, chỉ là đem hắn như giống cái mà quý trọng.”
“Ha ha………”
Giang Tiều chỉ cười ngây ngô, trong tâm so với ăn mật còn ngọt hơn. Y Ân tốt, hắn đã sớm biết rõ, cho nên mới trăm phương ngàn kế đem người đuổi tới tay nha!
Cách một mảnh rừng rậm, Lang Tộc bộ lạc, trong phòng tộc trưởng Cách Tây —
Khuôn mặt tinh xảo của mỹ nhân trong mắt bốc hỏa, trừng mắt với tên nhàn nhã phía đối diện, giọng điệu lạnh lùng- “Ngươi đều chỉ biết nói, đến cùng còn phải đợi tới khi nào?”
Con mắt hẹp dài lộ ra sự tự tin cùng dã tâm, Cách Tây thưởng thức bộ dạng nổi giận của mỹ nhân, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, mang theo cả dung túng “ Kiều, hiện thời chưa phải lúc. Ngươi yên tâm, chờ đến ngày đó, khẳng định sẽ khiến ngươi thoả mãn.”
Kiều hừ một cái, biết rõ ôn nhu ấy chỉ là giả tạo, người nam nhân này có thiên tính Lang Tộc ở bên trong, âm hiểm giảo hoạt, không để ý sẽ bị ăn đến xương cốt không còn. Nếu không phải không còn cách nào, hắn không muốn cùng người này dây dưa.
Rất hiển nhiên, Cách Tây cũng không nghĩ như vậy, từ khi hắn nhìn thấy kiều, liền quyết tâm muốn có được, dù lòng mỹ nhân đã có người khác.
Huống chi, hiện tại kiều căn bản chính là hận Y Ân tận xương, đợi đến lúc hắn diệt đi Báo Tộc, giết Y Ân, uy hiếp tự nhiên cũng không còn nữa.
” Bảo bối ngươi thật sự không hối hận sao? Đó là nơi ngươi sinh ra, thật nhẫn tâm—“
Cách Tây lười biếng cười hỏi, hắn biết rõ Kiều là loại mỹ nhân độc ác, thế nhưng mà đến tột cùng có thể độc đến mức nào? Báo Tộc đã từng là nhà của hắn, chỗ đó có sinh dưỡng thân nhân của hắn.
“Bọn hắn trục xuất ta, coi như ta đã chết. Hiện tại Kiều, cùng bọn họ… không còn quan hệ. tất cả những kẻ có lỗi với ta, ta muốn cho chúng chết khó coi nhất.” Kiều hừ lạnh, từ khi hắn bước ra khỏi bộ lạc, cùng với bọn họ….đã cắt dứt quan hệ.
Hắn càng nghĩ càng phẫn nộ,” Tên Giang Tiều ngu ngốc kia, coi như hắn mạng lớn, cư nhiên dám chạy trốn mất. Còn có tên người sói khốn khiếp, thế mà trốn chạy. Đều tại ngươi, lúc trước tìm được cái gia hỏa như thế” nếu như Giang Tiều chưa có trở về, có lẽ hắn cũng không bị vạch trần, cũng sẽ không như vậy mà chật vật bị đuổi ra bộ lạc, từ nay về sau không còn nhà để về.
Cách Tây vô tình cười, nhưng trong ánh mắt nhưng lại một mảnh âm tàn, hắn cũng là nhất thời tính sai. Ai có thể nghĩ đến cái kia đối với cái gì đều ko quan tâm để ý, vậy mà đối với một kẻ không hóa thú vài phần kính trọng.
” Còn có cái con gấu ngu ngốc kia, nói là cái gì là dũng sĩ của Hùng tộc, tới một con Lỗ thú cũng đánh không lại, thật sự là cười chết người.”
Kiều khóe môi cười lạnh càng lớn, sự tình liên tiếp xảy ra thế mà không có một cái nào hoàn thành?
” Chuyện này ta vẫn còn điều tra, những con Lỗ thú gặp được sau này đều không có lợi hại như như Hắc Tử nói.”
Nói đến đây, Cách Tây thu liễm dáng tươi cười, lông mày cũng có chút nhíu lại. Hắn nhận được tin tức, Sâm bị bạo long thú cắn bị thương, không có cỏ long nha chỉ có nước chờ chết. Vốn muốn cản kẻ nào đến tìm cỏ long nha, nào ngờ vẫn thất bại
” Tộc trưởng, đây là mới lấy từ Ưng tộc, cố ý đưa tới cho các ngươi nếm thử.”
Một cái giống đực thú nhân từ từ đi vào, bưng một cái bồn nhỏ, lúc này chính nó đang tỏa ra một mùi thơm mê người. Thú nhân kia vụng trộm liếc nhìn Kiều, trong mắt hiện lên một vòng thèm thuồng, đáng tiếc, mỹ nhân tuy đẹp, nhưng là của tộc trưởng.
” Đây là cái gì?”
Kiều nhìn xem trong chậu còn có chút lông này nọ, mặt hiện vẻ chán ghét, Tuy nhiên nghe không sai, nhưng nhìn xem thật sự buồn nôn.
” Hắc hắc, đây chính là thứ tốt, thịt non lắm!”
Tên Người Sói vẻ mặt đắc ý, Ưng tộc cùng Xà Tộc vừa sinh ra đều là trứng, những cái này đều là chim non chưa phá xác, vừa mỹ vị lại tươi mới.
“Vứt đi”
Cách Tây nhìn thoáng qua tên thủ hạ vẫn con đang liếc trộm Kiều, trong mắt ánh sáng lạnh lóe lên, mặc dù không có tức giận, trong lời nói cũng đã lộ ra không vui.
” Vâng, vâng……”
Tên kia lập tức mang chậu chạy ra ngoài, , tộc trưởng tức giận lên không phải đáng sợ bình thường, mạng hắn cũng có thể vứt ở đây.
” Dã tâm của ngươi cũng không nhỏ.”
Kiều bĩu môi, biết rõ Cách Tây đối với Ưng tộc ra tay, trong lời nói khen chê ý tứ hàm xúc không rõ, đối với sinh tử của người khác hắn vốn không quan tâm.
” Đợi đến lúc ta thống nhất toàn bộ Thú Tộc bộ lạc, ngươi sẽ cùng ta chia sẻ vinh quang.”
Cách Tây tiến lên một bước, kéo tay kiều ra nói, trong lời nói khó có được mang theo ba phần nhiệt tình.
“Chờ ngươi làm được rồi nói.”
Kiều vội rút tay về, lui ra sau, nhìn gương mặt dã tâm bừng bừng, có chút sợ hãi ánh mắt chiếm đoạt trần trụi kia. Cho tới bây giờ, trong lòng hắn vẫn không dung được ai khác. Chẳng qua, đến hắn cũng không rõ, yêu hận đan xen –đến tột cùng là yêu nhiều hơn, hay hận nhiều hơn.
” Ngươi chờ xem.”
Tùy ý để Kiều tránh thoát, Cách Tây mỉm cười đáp, hiện tại cặp mắt xinh đẹp kia không có hắn. Bất quá, còn nhiều thời gian, Hắn sớm muộn gì cũng khắc ghi bóng hình mình lên đó. Không những chỉ để thấy, mà còn để in sâu vào lòng.
“……”
Kiều không nói thêm gì nữa, trong nội tâm âm thầm may mắn, Cách Tây tuy nhiên âm hiểm giảo hoạt, nhưng ở đối đãi trên mặt cảm tình lại còn giữ lấy một phần kiêu ngạo, nhất định phải khiến chính mình cam tâm tình nguyện thuộc về hắn mới được–
Kỳ thật nếu bàn về xứng đôi, một cái âm hiểm giảo hoạt, một cái xinh đẹp ngoan độc, hai người đúng là tuyệt phối!
Chỉ tiếc, cảm tình cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook