Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu
-
Chương 52
Phong vương ít nhất đã là bát giai cao thủ, Lục Thanh căn bản không có khả năng ngăn chặn một kích mà đối phương dùng toàn lực. Nhưng mà Lục Thanh lại chặn, thậm chí sau khi chịu chưởng đầu tiên thì lông tóc vô thương. Kỳ thật cũng không phải công lực của Lục Thanh cao thâm bao nhiêu, mà là mỗi lần trước khi Phong Thiên công kích, Lục Thanh đều lặng lẽ thả ra hồ lô, ngăn cản ở phía trước thân thể mình. Hồ lô kia không chỉ có không gian bên trong, nó còn có một công dụng khác đó là một lá chắn cực kỳ chắc chắn. Một kích toàn lực của bát giai cao thủ, căn bản không gây ra bất cứ thương tổn nào cho hồ lô, cho nên Lục Thanh mới chỉ lung lay thân thể lại không có ngã xuống hoặc là thụ thương.
Phong Thiên thần tình phức tạp nhìn Lục Thanh, trầm giọng nói:“Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không lại giết ngươi.”
Lục Thanh đứng thẳng thân thể, lắc đầu cố chấp nói:“Còn có một chưởng.”
Hắn tin tưởng Phong vương là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, cho nên hôm nay hắn chính là liều mạng cũng muốn chịu hết ba chưởng này. Huống chi trong tay hắn có linh tuyền, chỉ cần không tử, thì thương thế dù có nghiêm trọng đến đâu cũng sẽ có thể khôi phục lại.
Tiểu Ngốc Tử thực sinh khí,trừng mắt nhìn Lục Thanh, mắng:“Phu quân là ngu ngốc!”(^_^)
Vì cái gì còn muốn chịu thụ thương, vì cái gì nhất định muốn tiếp tục nhận một chưởng kia của phụ thân!
Tiểu Ngốc Tử không hiểu, hốc mắt hồng hồng nhìn Lục Thanh, bộ dáng đáng thương tựa như một con thỏ nhỏ, làm cho người nhịn không được mà đáp ứng hết tất cả yêu cầu của y. Nhưng mà đối với chuyện này, Lục Thanh lại không thể nhượng bộ. Hắn muốn danh chính ngôn thuận làm cho vương phủ nhận mình, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà tránh né chưởng thứ ba. Giống như câu mà Phong vương đã nói, trốn ở sau lưng Tiểu Ngốc Tử thì hắn làm được cái gì!
Phong vương hừ lạnh nói:“Bảo Bảo lui ra phía sau, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào, nếu ngươi muốn chết, vậy để ta làm cho ngươi chết thống khoái một chút!”
Hắn vận chưởng thành phong, lấy tốc độ sét đánh mà đẩy Tiểu Ngốc Tử ra, sau đó oành một tiếng, trên vách tường xuất hiện hình dáng của một người.
Toàn bộ thân thể đều dính trên vách tường, Lục Thanh phun ra một ngụm máu tươi, cả người thoạt nhìn vô cùng nguy kịch, nhưng mà làm người ta kinh ngạc là, hắn cư nhiên ương ngạnh sống!
Tiểu Ngốc Tử nhìn thấy phu quân thụ thương, oa một chút liền gào khóc lên, nước mắt tuôn ra không ngừng. Cái này cũng chưa tính là gì, Tiểu Ngốc Tử còn kéo tay áo của Phong Thiên nhằm báo thù cho phu quân, hành động này khiến cho một vị được xem như là nhất thế anh danh; Phong Vương; bối rối tay chân.
May mà thương thế Lục Thanh tuy rằng nhìn nghiêm trọng chút, thế nhưng phần lớn lực đều bị hồ lô ngăn cản được, nói cách khác, Lục Thanh thành công tiếp nhận khảo nghiệm của Phong vương. Hắn bất chấp trị liệu thương thế trên người mình, trực tiếp cúi đầu nói:
“Lục Thanh bất tài, đa tạ vương gia thành toàn.”
Tuy rằng Phong Thiên sắc mặt xanh mét, lại nói không ra lời phản bác nào. Dù sao cũng là hắn đã nói trước, nay Lục Thanh thật sự thừa nhận ba chưởng kia mà không chết liền chứng minh thật có chút năng lực. Mà lời hắn đã nói ra, tất nhiên là không thể bội ước.
Phong vương nghĩ như vậy, nhưng Phong vương phi không nghĩ như thế. Trong thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy, chịu đựng ba chưởng thì có thể cưới bảo bối của nàng, nghĩ đơn giản quá rồi!
“Thành toàn cái gì mà thành toàn, ngươi chỉ mới qua của của vương gia thôi, vẫn còn cửa của ta mà, muốn kết hôn Bảo Bảo nhà ta thì đợi một trăm năm đi!”
Lục Thanh nhìn mặt Phong vương phi bỗng bật cười, vừa mới giải quyết xong chuyện này lại xuất hiện chuyện khác, muốn quang minh chính đại ở cùng Bảo Bảo thật sự không dễ dàng a……
“Bảo Bảo nhà ta là thế tử của Phong vương phủ, thân phận tôn quý, há là người mà ngươi có thể trèo cao.” Phong vương phi thuần túy là không quen nhìn Lục Thanh cư nhiên làm cho Tiểu Ngốc Tử mang thai, cho nên làm khó dễ nói:
“Muốn kết hôn Bảo Bảo cũng không phải không thể, trừ phi ngươi có thể quan cư nhất phẩm hoặc là phú khả địch quốc, ta mới yên tâm Bảo Bảo ở cùng với ngươi mới không bị chịu tội.”
Quan cư nhất phẩm hoặc là phú khả địch quốc, điều kiện này của Phong vương phi không thể nói là không hà khắc. Đối với Lục Thanh hiện tại mà nói, tuy rằng trong tay hắn có chút tiền, thế nhưng so với trình độ phú khả địch quốc thì vẫn còn là quá xa. Về phần quan cư nhất phẩm, có Phong vương phủ ở giữa làm khó dễ, Lục Thanh cơ bản là không cần suy xét. Bất quá Lục Thanh làm sao lại có thể dễ dàng mà buông tay, không phải nói là phú khả địch quốc sao, hắn nếu có thể từ mười lượng bạc phấn đấu đến bây giờ, như vậy cũng có thể đem tài phú trong tay càng lăn càng nhiều, trở thành thiên hạ đệ nhất thủ phủ!Cho nên Lục Thanh rất là dũng cảm ứng tiếng nói:
“Được, đợi đến ngày ta phú khả địch quốc, chính là ngày ta cưới hỏi Bảo Bảo đàng hoàng.”
Tin tưởng, một ngày này sẽ không quá xa ……
Lục Thanh chịu đựng đau nhức đứng thẳng thân thể, ôn nhu thay Tiểu Ngốc Tử lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ giọng an ủi nói:
“Bảo Bảo không khóc, Bảo Bảo vừa khóc phu quân liền khổ sở, cho nên mỗi ngày Bảo Bảo phải vui vẻ mới được.”
Tiểu Ngốc Tử ôm lấy thân thể Lục Thanh, thanh âm khàn khàn,“Phu quân là đại ngu ngốc, Bảo Bảo không vui!”
“Như vậy Bảo Bảo thông minh hơn phu quân rồi, chẳng lẽ còn không vui sao?”
Tiểu Ngốc Tử ngẫn khuôn mặt thanh tú lên, cố gắng nghĩ nghĩ nói:“Chỉ vui một chút xíu thôi!”
Bị Lục Thanh quấy rối như vậy, nguyên bản nói muốn ăn lẩu giờ cũng chưa ăn được, thậm chí xém chút thì Phong Thiên đã đánh sập đem Trạng Nguyên lâu. Hiện tại sự tình qua đi, Tiểu Ngốc Tử lập tức bị đói cồn cào, không có biện pháp, người một nhà đành phải đổi một phòng khác để tiếp tục ăn lẩu.
Tuy rằng tâm tình vợ chồng Phong vương đều thật không tốt, thế nhưng nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử ăn vô cùng vui vẻ, khúc mắc trong lòng hai người cũng liền chậm chậm buông xuống một ít. Chung quy làm phụ mẫu, sao có thể không hi vọng nhìn thấy hài tử vui vẻ khoái hoạt chứ.
Vương phi thấy Tiểu Ngốc Tử ở cùng với Lục Thanh rất vui vẻ hạnh phúc, vụng trộm lấy khăn tay lau nước mắt. Hai người bọn họ vốn nghĩ rằng suốt đời này Tiểu Ngốc Tử cũng chỉ sẽ vô tư như thế, nhưng lại không nghĩ tới, chung quy Tiểu Ngốc Tử cũng sẽ có một ngày lớn lên, sẽ xuất hiện người mình thích. Bất quá tuy rằng thành kiến của vương phi đối với Lục Thanh đã không còn sâu đậm như trước, thế nhưng mục tiêu phú khả địch quốc vẫn là không thể hủy bỏ. Bởi vì nàng không hi vọng Lục Thanh là một kẻ ăn bám, làm phu quân của Tiểu Ngốc Tử, hắn nên có chút bản lĩnh mới được. Ngoài ra, vị ở trong cung kia, chỉ sợ là không thể nào nói nổi ……
Phong Thiên thần tình phức tạp nhìn Lục Thanh, trầm giọng nói:“Ngươi đứng lên đi, ta sẽ không lại giết ngươi.”
Lục Thanh đứng thẳng thân thể, lắc đầu cố chấp nói:“Còn có một chưởng.”
Hắn tin tưởng Phong vương là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, cho nên hôm nay hắn chính là liều mạng cũng muốn chịu hết ba chưởng này. Huống chi trong tay hắn có linh tuyền, chỉ cần không tử, thì thương thế dù có nghiêm trọng đến đâu cũng sẽ có thể khôi phục lại.
Tiểu Ngốc Tử thực sinh khí,trừng mắt nhìn Lục Thanh, mắng:“Phu quân là ngu ngốc!”(^_^)
Vì cái gì còn muốn chịu thụ thương, vì cái gì nhất định muốn tiếp tục nhận một chưởng kia của phụ thân!
Tiểu Ngốc Tử không hiểu, hốc mắt hồng hồng nhìn Lục Thanh, bộ dáng đáng thương tựa như một con thỏ nhỏ, làm cho người nhịn không được mà đáp ứng hết tất cả yêu cầu của y. Nhưng mà đối với chuyện này, Lục Thanh lại không thể nhượng bộ. Hắn muốn danh chính ngôn thuận làm cho vương phủ nhận mình, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà tránh né chưởng thứ ba. Giống như câu mà Phong vương đã nói, trốn ở sau lưng Tiểu Ngốc Tử thì hắn làm được cái gì!
Phong vương hừ lạnh nói:“Bảo Bảo lui ra phía sau, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào, nếu ngươi muốn chết, vậy để ta làm cho ngươi chết thống khoái một chút!”
Hắn vận chưởng thành phong, lấy tốc độ sét đánh mà đẩy Tiểu Ngốc Tử ra, sau đó oành một tiếng, trên vách tường xuất hiện hình dáng của một người.
Toàn bộ thân thể đều dính trên vách tường, Lục Thanh phun ra một ngụm máu tươi, cả người thoạt nhìn vô cùng nguy kịch, nhưng mà làm người ta kinh ngạc là, hắn cư nhiên ương ngạnh sống!
Tiểu Ngốc Tử nhìn thấy phu quân thụ thương, oa một chút liền gào khóc lên, nước mắt tuôn ra không ngừng. Cái này cũng chưa tính là gì, Tiểu Ngốc Tử còn kéo tay áo của Phong Thiên nhằm báo thù cho phu quân, hành động này khiến cho một vị được xem như là nhất thế anh danh; Phong Vương; bối rối tay chân.
May mà thương thế Lục Thanh tuy rằng nhìn nghiêm trọng chút, thế nhưng phần lớn lực đều bị hồ lô ngăn cản được, nói cách khác, Lục Thanh thành công tiếp nhận khảo nghiệm của Phong vương. Hắn bất chấp trị liệu thương thế trên người mình, trực tiếp cúi đầu nói:
“Lục Thanh bất tài, đa tạ vương gia thành toàn.”
Tuy rằng Phong Thiên sắc mặt xanh mét, lại nói không ra lời phản bác nào. Dù sao cũng là hắn đã nói trước, nay Lục Thanh thật sự thừa nhận ba chưởng kia mà không chết liền chứng minh thật có chút năng lực. Mà lời hắn đã nói ra, tất nhiên là không thể bội ước.
Phong vương nghĩ như vậy, nhưng Phong vương phi không nghĩ như thế. Trong thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy, chịu đựng ba chưởng thì có thể cưới bảo bối của nàng, nghĩ đơn giản quá rồi!
“Thành toàn cái gì mà thành toàn, ngươi chỉ mới qua của của vương gia thôi, vẫn còn cửa của ta mà, muốn kết hôn Bảo Bảo nhà ta thì đợi một trăm năm đi!”
Lục Thanh nhìn mặt Phong vương phi bỗng bật cười, vừa mới giải quyết xong chuyện này lại xuất hiện chuyện khác, muốn quang minh chính đại ở cùng Bảo Bảo thật sự không dễ dàng a……
“Bảo Bảo nhà ta là thế tử của Phong vương phủ, thân phận tôn quý, há là người mà ngươi có thể trèo cao.” Phong vương phi thuần túy là không quen nhìn Lục Thanh cư nhiên làm cho Tiểu Ngốc Tử mang thai, cho nên làm khó dễ nói:
“Muốn kết hôn Bảo Bảo cũng không phải không thể, trừ phi ngươi có thể quan cư nhất phẩm hoặc là phú khả địch quốc, ta mới yên tâm Bảo Bảo ở cùng với ngươi mới không bị chịu tội.”
Quan cư nhất phẩm hoặc là phú khả địch quốc, điều kiện này của Phong vương phi không thể nói là không hà khắc. Đối với Lục Thanh hiện tại mà nói, tuy rằng trong tay hắn có chút tiền, thế nhưng so với trình độ phú khả địch quốc thì vẫn còn là quá xa. Về phần quan cư nhất phẩm, có Phong vương phủ ở giữa làm khó dễ, Lục Thanh cơ bản là không cần suy xét. Bất quá Lục Thanh làm sao lại có thể dễ dàng mà buông tay, không phải nói là phú khả địch quốc sao, hắn nếu có thể từ mười lượng bạc phấn đấu đến bây giờ, như vậy cũng có thể đem tài phú trong tay càng lăn càng nhiều, trở thành thiên hạ đệ nhất thủ phủ!Cho nên Lục Thanh rất là dũng cảm ứng tiếng nói:
“Được, đợi đến ngày ta phú khả địch quốc, chính là ngày ta cưới hỏi Bảo Bảo đàng hoàng.”
Tin tưởng, một ngày này sẽ không quá xa ……
Lục Thanh chịu đựng đau nhức đứng thẳng thân thể, ôn nhu thay Tiểu Ngốc Tử lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ giọng an ủi nói:
“Bảo Bảo không khóc, Bảo Bảo vừa khóc phu quân liền khổ sở, cho nên mỗi ngày Bảo Bảo phải vui vẻ mới được.”
Tiểu Ngốc Tử ôm lấy thân thể Lục Thanh, thanh âm khàn khàn,“Phu quân là đại ngu ngốc, Bảo Bảo không vui!”
“Như vậy Bảo Bảo thông minh hơn phu quân rồi, chẳng lẽ còn không vui sao?”
Tiểu Ngốc Tử ngẫn khuôn mặt thanh tú lên, cố gắng nghĩ nghĩ nói:“Chỉ vui một chút xíu thôi!”
Bị Lục Thanh quấy rối như vậy, nguyên bản nói muốn ăn lẩu giờ cũng chưa ăn được, thậm chí xém chút thì Phong Thiên đã đánh sập đem Trạng Nguyên lâu. Hiện tại sự tình qua đi, Tiểu Ngốc Tử lập tức bị đói cồn cào, không có biện pháp, người một nhà đành phải đổi một phòng khác để tiếp tục ăn lẩu.
Tuy rằng tâm tình vợ chồng Phong vương đều thật không tốt, thế nhưng nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử ăn vô cùng vui vẻ, khúc mắc trong lòng hai người cũng liền chậm chậm buông xuống một ít. Chung quy làm phụ mẫu, sao có thể không hi vọng nhìn thấy hài tử vui vẻ khoái hoạt chứ.
Vương phi thấy Tiểu Ngốc Tử ở cùng với Lục Thanh rất vui vẻ hạnh phúc, vụng trộm lấy khăn tay lau nước mắt. Hai người bọn họ vốn nghĩ rằng suốt đời này Tiểu Ngốc Tử cũng chỉ sẽ vô tư như thế, nhưng lại không nghĩ tới, chung quy Tiểu Ngốc Tử cũng sẽ có một ngày lớn lên, sẽ xuất hiện người mình thích. Bất quá tuy rằng thành kiến của vương phi đối với Lục Thanh đã không còn sâu đậm như trước, thế nhưng mục tiêu phú khả địch quốc vẫn là không thể hủy bỏ. Bởi vì nàng không hi vọng Lục Thanh là một kẻ ăn bám, làm phu quân của Tiểu Ngốc Tử, hắn nên có chút bản lĩnh mới được. Ngoài ra, vị ở trong cung kia, chỉ sợ là không thể nào nói nổi ……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook