“Trời sắp mưa rồi, mau mau chạy vào trong, suối nước nóng ở ngay bên trong sơn động này.” – Trần Tĩnh thấy Dương Dật vẫn còn đứng ở xa bèn kêu lên. Bởi vì có mấy khối đá lớn che chắn, bên ngoài lại mọc không ít cây đem sơn động che chắn cho nên cũng coi như khá ẩn mật, trước cũng vì đuổi theo một con thỏ nên Trần Tĩnh mới tìm được nơi này.
“Chờ một chút, ta muốn đi qua bên kia nhìn xem một lúc. Trần Tĩnh, ngươi đi bắt con gì đó về một lát nướng lên ăn, nếu như trời thực sự mưa xuống thì khả năng đêm nay chúng ta không về được.” – Dương Dật đứng bên sườn núi không có cây cối nói.
Trần Tĩnh đem yên ngựa tháo xuống, thả ngựa ra để nó tự do chạy đi ăn cỏ. Con ngựa này rất có linh tính, một khi đã nhận chủ rồi nó sẽ không bao giờ chạy trốn.
“Như vậy cũng được. Vậy ngươi cứ ở yên đây, đừng chạy lung tung, nếu có gì nguy hiểm thì kêu lớn lên gọi ta. Ta đi xung quanh đây kiếm chút gì đó, rất nhanh sẽ trở về.” – Trần Tĩnh nói xong thì đem một thân cây khô cách cửa động không xa chặt xuống, quan sát xung quanh thấy không có gì nguy hiểm liền lôi cành khô tiến vào trong sơn động.
Dương Dật ngồi xổm xuống đất đào một tảng đá đen như mực lên, tâm tình vốn dĩ hưng phấn liền tụt xuống đáy cốc bởi vì đây chỉ là một mỏ than lộ thiên mà thôi. Trước kia hắn đã từng cùng ca ca nhà bên cạnh đi mỏ than trộm than đá, tuy rằng lần nào cũng bị người ta đuổi cho chạy tóe khói, nhưng mà lúc đó lại vui vẻ vô cùng. Có điều, bây giờ thì thứ này có thể làm gì được kia chứ. Nếu như đây là mỏ sắt hoặc mỏ đồng thì có phải là hắn đã phát tài to rồi không, vậy mà lại cố tình là mỏ than. Ở nơi này mọi người đun nấu chủ yếu là dùng cành khô và củi, hơn thế nữa lại không có nhà xưởng như kiếp trước, cho dù hắn có đem số than đá này đưa đến cửa nhà người ta tặng không cũng chẳng có ai thèm ấy chứ.
Bởi vì sợ lát nữa trời mưa xuống sẽ xối ướt số cành khô mà mình chặt được nên Trần Tĩnh đem chúng bỏ hết vào trong động. Đi sâu vào bên trong động khoảng vài chục thước liền xuất hiện một con đường nhỏ chỉ vừa một người đi qua, ước chừng rộng khoảng một mét. Sau lối đi đó chính là một vòm hang rộng lớn, suối nước nóng cũng nằm ngay chính giữa hang động đó, trên trần hang động còn có một vài lỗ nhỏ khiến cho không gian bên trong vẫn được ánh sáng mặt trời chiếu tới. Suối nước nóng vẫn giống hệt như lúc y tìm thấy, nhiệt khí bốc lên phiêu tán trên mặt nước khiến cho người ta có cảm giác mông lung như bước vào chốn tiên cảnh. Trên vách hang động còn có một số loại dây leo không tên theo khe hở của nham bích mọc bò ra. Lúc tìm được hang động này Trần Tĩnh đã từng nghĩ, một ngày nào đó y sẽ đưa người mình yêu thích nhất đến nơi này tắm, thật không ngờ lại có một ngày suy nghĩ đó trở thành sự thật.
Đi ra khỏi hang động, Trần Tĩnh nhìn thấy Dương Dật vẫn còn ngồi xổm trên đất đào đá. Y cảm thấy dù có để Dương Dật lại chỗ này thì cũng chẳng có gì nguy hiểm cho nên quyết định đi săn, như vậy lát nữa tắm xong cũng có chút gì đó bỏ bụng.
Bắt được một con lợn rừng nhỏ mới sinh ra không lâu, ước chừng nặng khoảng bảy tám cân, Trần Tĩnh lại bắt thêm được một con gà rừng béo, con gà này thật đúng là con gà rừng béo nhất mà y từng gặp qua. Vừa rồi gặp được lê dại, y cũng hái xuống ăn thử, hương vị vừa chua vừa ngọt, lại rất nhiều nước, chính là cái loại hương vị mà Dương Dật rất thích ăn, cho nên hiện tại trong túi áo Trần Tĩnh còn có thêm sáu bảy quả lê dại nữa.
Thời điểm nghe tiếng lợn rừng con kêu Dương Dật liền biết là Trần Tĩnh đã trở lại. Biết võ công thật là tốt, hắn còn chưa làm được trò trống gì thì y đã kiếm được thức ăn mang về rồi.
Hắn chậm rì rì, hữu khí vô lực đi đến bên cạnh Trần Tĩnh. Y vừa mới một chưởng đánh chết tiểu lợn rừng, lại đến bờ sông đem lê rửa sạch, đưa cho Dương Dật đang đi về phía mình. Trần Tĩnh không biết có phải mình lầm không, bởi vì nhìn bộ dáng của Dương Dật y thấy được hắn tâm tình có vẻ không được được tốt cho lắm.
Dương Dật nhận lấy quả lê, cắn một miếng, ừm, hương vị thanh mát ngọt ngào, đúng là rất không tồi, thật không ngờ lê dại thôi mà lại ăn ngon đến thế.
“A Dật, ngươi làm sao vậy? Gặp chuyện gì mất hứng sao?” – Trần Tĩnh hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là có một số thứ không được như mình nghĩ nên hơi thất vọng mà thôi. Đúng rồi, Trần Tĩnh, ngươi định làm heo sữa quay sao? Ngươi biết làm không?” – Vừa nhìn thấy con tiểu lợn rừng, Dương Dật liền nghĩ ngay đến món heo sữa quay mà A Lặc đã làm. Hắn hôm nay nhất định phải ăn món này, không tìm được đường phát tài cũng chẳng sao, tự mình khao mình một bữa coi như an ủi là được rồi.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật vẫn còn có chút ủ rũ gật gật đầu. Y đúng là biết làm heo sữa quay, tuy rằng so ra kém hơn ở tửu lâu làm, bất quá, trong quân đội của bọn y lại có công thức quay riêng của quân đội.
Trên đống lửa trong sơn động đang quay con lợn rừng nhỏ mà Trần Tĩnh bắt mang về, bên dưới còn vùi thêm con gà ăn mày, số thức ăn này đợi đến khi tắm nước nóng xong là có thể ăn được.
“Chúng ta qua bên kia xem đi, nhất định ngươi sẽ rất bất ngờ đấy.” – Sau khi chuẩn bị tốt thức ăn, Trần Tĩnh mới đẫn Dương Dật đi về phía hang động có suối nước nóng, nơi mà nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không phát hiện được lối vào.
Từ sau lưng Trần Tĩnh, Dương Dật nhô đầu ra nhìn suối nước nóng thật lớn trong hang. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong đã có chút yếu ớt khiến cho hơi nóng bốc lên nhìn càng thêm mông lung, so với tiên cảnh lại càng giống hơn.
“Trần Tĩnh, khung cảnh nơi này thật là hữu tình.” – Dương Dật nhìn một lúc bèn kêu lên, cảm xúc sa sút trước kia lập tức biến mất không còn tăm tích. Khoáng thạch với chả phát tài, tất cả đều đi gặp quỷ hết đi, hiện tại chính là thời gian để bọn họ ngâm suối nước nóng, dù là cái gì cũng không thể phá hoại chuyện tốt này được.
“Mau tới đây này A Tĩnh, nước chỗ này độ ấm rất vừa vặn.” – Dương Dật đưa tay xuống thử nước một cái liền kêu lên.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn kia của Dương Dật, Trần Tĩnh liền biết hắn rất thích chỗ này, cuối cùng A Dật cũng có thể đem tâm trạng sa sút lúc nãy đá văng.
Đợi Trần Tĩnh đến gần, Dương Dật lập tức nhảy vào trong nước bơi vài vòng. Suối nước nóng này rộng khoảng hai mươi mét vuông, chờ đến khi Trần Tĩnh bước đến bờ suối, Dương Dật vung tay một cái khiến nước bắn tung tóe lên người y.
Thấy vậy, y cũng không né tránh, chỉ cười cười từ từ cởi y phục đã bị nước bắn ướt cả một mảng lớn trên người ra.
Mà Dương Dật, hắn đã sớm vì động tác chậm chậm thoát y kia của Trần Tĩnh làm cho đỏ mắt, quên luôn cả việc tiếp tục đùa nghịch tạt nước lên người y, nhìn đến mức nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi.
Bên ngoài sơn động mưa bắt đầu to dần, thời điểm Trần Tĩnh thoát hết quần áo trên người, Dương Dật nghĩ rằng y sẽ bước xuống nước, như vậy hắn có thể ôm lấy ái nhân vô cùng anh tuấn này của mình. Đáng tiếc, Trần Tĩnh lại không làm vậy, y đi vòng đến một chỗ, nham bích nơi đó nhô lên một chút, có thể dùng làm chỗ cắm nến. Trần Tĩnh vừa châm nến lên, không gian vốn u ám liền sáng bừng.
Vừa bước vào trong nước, Trần Tĩnh liền bị Dương Dật ôm lấy. Lồng ngực dày rộng màu đồng cổ này, cái eo nhỏ tinh tế và cả cặp chân dài thẳng tắp kia, tất cả tập trung lại một chỗ thành tổ hợp mà Dương Dật hắn thích nhất.
Đôi tay tinh tế mềm mại của hắn đùa nghịch trên ngực Trần Tĩnh, ở chỗ này niết một cái, ở chỗ kia cắn một ngụm. Bởi vì trong nhà còn có hài tử, cho nên trước kia những việc này Dương Dật chỉ làm qua loa. Mặc dù những lúc bọn họ làm hài tử đều đã ngủ, nhưng mà chung quy cảm giác vẫn có chút không được tự nhiên như thế này.
“A Tĩnh, thân hình của ngươi thật đẹp.” – Dương Dật lấy tay đâm đâm lên một khối cơ bụng của Trần Tĩnh nói. Lại nhìn bụng mình, ngay cả chút mỡ thừa cũng chẳng có, nói chi là cơ bụng, một chút điểm khí khái nam nhi cũng không có. Kỳ thực, hắn nhìn mà ghen tỵ đến đỏ cả mắt luôn rồi ấy chứ, người so với người đúng là tức chết người mà.
Trần Tĩnh dựa lưng vào một tảng đá bên cạnh bờ, xoa xoa cái đầu đang liếm loạn lên bụng mình. Y biết rõ A Dật rất hâm mộ thân hình của mình, lại còn có ý định luyện tập một thân cơ bắp. Đáng tiếc, kiên nhẫn của hắn không đủ. Kỳ thực, y vẫn thích A Dật của hiện tại hơn, nếu như A Dật biến thành một người giống như y, y thực sự là không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải đối mặt thế nào.
“Không cho phép cắn, mau nhả ra, ngươi cũng không được nghiến răng nữa.” – Trần Tĩnh gõ lên đầu Dương Dật một cái. Không biết đã xảy ra chuyện gì, dạo gần đây Dương Dật giống y như lúc tiểu ca nhi mọc răng, cứ thích cắn y. Mà hắn cắn thì thôi đi, đã thế lại còn thường xuyên nghiến răng, thói quen đó của Dương Dật rút cuộc là từ đâu mà có y cũng chẳng nhớ rõ.
“Nhưng mà thịt A Tĩnh rất thơm nha, thật muốn cắn một ngụm rồi nuốt luôn.” – Dương Dật hai mắt mở to chớp chớp nhìn Trần Tĩnh, tay cũng không nhàn rỗi luồn vào giữa hai chân y, ngón tay nhanh chóng tiến nhập nơi có thể đưa mình đến thiên đường kia.
“Ta thấy, ngươi đây là đói bụng rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước sau đó lại làm tiếp.” – Trần Tĩnh cười, cúi đầu nhìn Dương Dật đang hướng mình làm nũng đưa ra đề nghị.
“Bụng ta không đói, có điều, tiểu huynh đệ của ta nó lại đang kêu đói đây này.” – Vừa nghe thấy Trần Tĩnh nói vậy, Dương Dật ngây ra một lúc, sau đó lập tức chỉ chỉ tiểu Dương Dật đang ngóc đầu lên nói. Thấy hai mắt Trần Tĩnh mang theo vui vẻ, hắn liền biết mình bị y trêu chọc.
Dương Dật có chút cáu kỉnh một ngụm cắn xuống ngực Trần Tĩnh, lại một lần nữa tiếp tục làm cái việc vẫn còn dang dở lúc nãy.
Chỉ là, lúc này Trần Tĩnh cũng không ngăn cản Dương Dật nữa, cảm giác từ những chỗ bị Dương Dật cắn qua truyền thẳng đến tâm trí y khiến huyết dịch toàn thân truyền thẳng xuống phía dưới. Tiểu Trần Tĩnh vốn vẫn ngoan ngoãn nằm im lặng trong bụi cỏ đã bắt đầu không an phận ngẩng đầu, lại còn tiết ra dịch lỏng.
Từ lúc tiểu Trần Tĩnh đứng lên đến giờ, Dương Dật hết lần này đến lần khác cố ý tránh né, không chịu đi an ủi cái nơi mà Trần Tĩnh mong muốn mình chiếu cố nhất. Hắn để y quay người, hai tay chống vào đá, liên tục ở trên người y châm lửa, đặc biệt là đôi kiều đồn đầy co giãn kia. Kỳ thực, Dương Dật trong lòng vô cùng ghen tỵ dáng người của Trần Tĩnh, ngay cả bời mông hắn cũng cảm thấy của Trần Tĩnh là hoàn mỹ nhất. Mà cũng bởi vì nhìn không thấy nét mặt của Dương Dật lúc này, cho nên y không nhìn thấy được vẻ ghen tỵ hận trên mặt hắn.
Không giống như Trần Tĩnh lúc nào cũng phải chú ý kiềm chế sức lực của mình khi chạm vào đối phương, Dương Dật dùng sức thật lớn bóp mông y, chút xíu khí lực này đối với Trần Tĩnh tính ra chẳng bõ bèn gì, y cũng chẳng vì vậy mà kêu đau. Có điều, hắn không biết là, vì để hắn được chơi tận hứng, không cần phải nơi nơi cẩn thận từng li từng tí, Trần Tĩnh dù có thực sự đau cũng sẽ không kêu thành tiếng.
Dương Dật phía sau cúi xuống, ở trên lưng Trần Tĩnh liếm láp, đầu ngón tay trơn tuột lén lút tiến vào bên trong tiểu cúc huyệt không ngừng tìm kiếm nơi tối mẫn cảm của y. Thời điểm đầu ngón tay hắn đụng trúng một chỗ, hơi thở vốn trầm ổn của Trần Tĩnh tức khắc trở nên hỗn loạn, hô hấp cũng càng thêm nặng.
Biết mình đã tìm được chỗ kia, Dương Dật lại thêm vào một ngón tay, chỉ tập trung tấn công nơi đó.
Hô hấp của Trần Tĩnh càng ngày càng dồn dập, nguyên bản hai bàn tay đang mở đã nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt anh tuấn của y đã lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt theo sườn mặt chảy xuống.
“A Dật! Đừng như vậy! Khó chịu!” – Cố gắng đè thanh âm của mình xuống, y có chút chịu không nổi, tiểu Trần Tĩnh ở phía trước đã nổi đầy gân xanh, trên mã nhãn cũng không ngừng chảy nước mắt.
“A Tĩnh, kìm chế một chút… đợi một chút nữa liền cho ngươi.” – Dương Dật hiện tại cũng một đầu mồ hôi, hắn hiện tại rất muốn, rất muốn đi vào, nhưng mà, hắn lại muốn để cho Trần Tĩnh cảm nhận được cực hạn khoái cảm. Kỳ thực, trong lòng Dương Dật vẫn luôn lo lắng, hắn lo lắng mình không thể thỏa mãn được y, mà Trần Tĩnh lại sủng ái hắn như vậy, cho dù thực sự không thoải mái, y cũng sẽ không nói ra. Cho nên, lần này hắn nhất định phải để Trần Tĩnh triệt để thoải mái.
Như cũ liên tiếp hướng chỗ kia tiến công, tay còn lại nắm lấy tiểu huynh đệ của Trần Tĩnh vuốt ve. Một đạo bạch quang hiện lên, cơ bắp vốn căng lên của y nhanh chóng thả lỏng xuống, hai chân run rẩy. Cũng ngay lúc đó, Dương Dật túm lấy nam căn của y, không cho y phát tiết. Loại cảm giác này, thứ cảm giác nức bách mà điên cuồng này là thứ mà trước đây y chưa từng nếm qua.
Dương Dật cảm giác được hậu huyệt phía sau y đã ướt đẫm, tiểu huyệt cũng bắt đầu co rút kịch liệt khiến ba ngón tay của hắn ở trong đó ra vào cũng có chút khó khăn.
“A Dật! Đừng… Mau buông… Buông ra! Khó chịu.” – Trần Tĩnh run rẩy nói, trên mặt, trên cổ toàn là mồ hôi, hai mắt cũng bị mồ hôi chảy vào cay xè không mở ra nổi.
Nhìn mi mắt y run rẩy, Dương Dật đột nhiên có cảm giác, cả người Trần Tĩnh thật yếu ớt. Cuối cùng, Dương Dật cũng không nhịn được nữa, xách thương ra trận.
“A! A Dật! Chậm một chút! Chậm một chút!” – Đây là lần đầu tiên trong lúc giao hoan Trần Tĩnh hướng Dương Dật cầu xin tha thứ. Phía trước của y bị Dương Dật giam cầm, phía sau lại bị hắn tiến công, từng cỗ từng cỗ khoái cảm trùng kích lấy y khiến Trần Tĩnh cảm thấy mình sắp đứng không nổi nữa, sức lực ở hai chân như bị rút sạch, toàn thân mềm nhũn không có lấy một tia khí lực.
Cũng không biết qua bao lâu, ngọn nến trong hang động đã tắt hoàn toàn, bên ngoài động mưa vẫn như cũ trút xuống, Dương Dật toàn thân vô lực nằm ở trong lòng Trần Tĩnh, hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới cuối cùng lại đem chính mình làm đến mức chân mềm nhũn.
“A Tĩnh, ta đói bụng rồi.” – Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh nói.
“Ngươi cũng biết đói rồi sao? Ta hiện tại ngay cả chút khí lực cũng chẳng có.” – Trần Tĩnh xụ mặt. Cái đồ yêu tinh hại người này hôm nay đúng là đem y hành đến thảm, lúc này mà hai chân của y vẫn còn run, khí lực cũng chưa khôi phục lại. Mãi cho đến cuối cùng Dương Dật mới buông chỗ đó của y ra, quá phận hơn là hắn lại còn làm nũng muốn chính y cầm lấy, không cho y tự an ủi, cũng không cho phép bắn, lại còn muốn hai người cùng nhau. Thực sự là quá ức hiếp người, rõ ràng Dương Dật đã ra ba lần, nhưng lại để y bồi hắn đến cuối cùng mới được phép buông. Nói cho cùng, Dương Dật có thể làm càn như vậy, thực ra cũng là do Trần Tĩnh đã sủng hắn quá mức mà thôi.
Nghe được ngữ khí bất thiện của Trần Tĩnh, Dương Dật cảm giác hôm nay đúng là mình đã làm hơi quá. Có điều, hắn thực sự không nghĩ là A Tĩnh lại nghe lời như vậy, chịu đựng không phóng thích, mãi đến khi hắn gật đầu mới ra. Lúc A Tĩnh phóng thích, Dương Dật cảm thấy rất lâu sau tiểu huynh đệ của y mới không tiếp tục phun ra chất lỏng.
“Tức giận rồi sao? Thực xin lỗi, ta làm quá rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa, A Tĩnh!” – Dương Dật ở trong ngực Trần Tĩnh cọ qua cọ lại, âm cuối cố ý kéo thật dài, làm nũng bán manh, có chiêu gì cũng bày ra hết. Ai bảo Trần Tĩnh nhà hắn thích hắn như vậy chứ, mặc dù hơi tổn hại hình tượng đại nam nhân chút nhưng mà chiêu này dùng để đối phó với Trần Tĩnh thực sự rất dễ.
“Không có, ta sao có thể sinh khi với ngươi chứ, chỉ là hơi mệt chút.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu người đang dựa vào ngực y. Dương Dật dù có đem y làm thành thế nào thì chung quy cũng đều là do y cam tâm tình nguyện mà thôi.
“Thực sự?” – Dương Dật lần nữa xác định hỏi.
“Ừ.” – Trần Tĩnh lại đáp.
“Vậy ngươi nói thử xem vừa rồi có sướng không? Có thoải mái không?” – Dương Dật ngửa đầu nhìn chằm chằm Trần Tĩnh hỏi.
Trần Tĩnh thấy hai mắt Dương Dật phát sáng lòe lòe, ngay cả nháy một cái cũng không nháy nhìn mình, y cúi đầu, ở trên mắt hắn hôn một cái.
“Dĩ nhiên là thoải mái rồi, hiện tại ngay cả đứng lên cũng không có khí lực đây này.” – Sau khi nghe hắn hỏi, một lúc sau y mới đáp.
Sau khi giúp Trần Tĩnh mặc quần áo tử tế, Trần Tĩnh mới mặc y phục vào. Đến lúc này Dương Dật vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, mà cũng đúng thôi, vừa rồi dùng nhiều sức lực như vậy, lại còn ngâm trong suối nước nóng quá lâu, ngay cả y bây giờ đứng lên đi lại cũng có chút ngả nghiêng cơ mà.
Đống lửa bọn họ đốt sớm đã tắt, Trần Tĩnh ôm lấy Dương Dật ngồi ở bên cạnh đống lửa, dùng nhánh cây gạt phần tro phía trên đi, lộ ra phần than đỏ. Bên trong đó là món gà ăn mày, đá ra khỏi đống lửa, khối bùn hình bầu dục bao bọc bên ngoài đã sớm bị lửa nướng đến cứng ngắc.
Thêm củi vào, rất nhanh, đống lửa lại một lần nữa chiếu sáng cả sơn động. Bên ngoài, tiếng mưa to nện vào nền đất vẫn cứ vang lên không dứt.
“Mau ra nếm thử, lợn sữa này nướng lên hương vị rất được, thịt rất non mềm.” – Trần Tĩnh dùng dao găm lại phần bụng của tiểu lợn rừng, sau đó cắt lấy một miếng thịt lưng hơi mỏng đã được nướng thành màu vàng óng.
Đống lửa càng lúc càng vượng, cả sơn động toàn bộ đều là mùi thịt nướng thơm lừng, Dương Dật ngồi ở trong lòng Trần Tĩnh, há miệng cắn thịt. Hương vị đúng là rất ngon, là món thịt nướng ngon nhất mà hắn từng được nếm qua.
“Chờ một chút, ta muốn đi qua bên kia nhìn xem một lúc. Trần Tĩnh, ngươi đi bắt con gì đó về một lát nướng lên ăn, nếu như trời thực sự mưa xuống thì khả năng đêm nay chúng ta không về được.” – Dương Dật đứng bên sườn núi không có cây cối nói.
Trần Tĩnh đem yên ngựa tháo xuống, thả ngựa ra để nó tự do chạy đi ăn cỏ. Con ngựa này rất có linh tính, một khi đã nhận chủ rồi nó sẽ không bao giờ chạy trốn.
“Như vậy cũng được. Vậy ngươi cứ ở yên đây, đừng chạy lung tung, nếu có gì nguy hiểm thì kêu lớn lên gọi ta. Ta đi xung quanh đây kiếm chút gì đó, rất nhanh sẽ trở về.” – Trần Tĩnh nói xong thì đem một thân cây khô cách cửa động không xa chặt xuống, quan sát xung quanh thấy không có gì nguy hiểm liền lôi cành khô tiến vào trong sơn động.
Dương Dật ngồi xổm xuống đất đào một tảng đá đen như mực lên, tâm tình vốn dĩ hưng phấn liền tụt xuống đáy cốc bởi vì đây chỉ là một mỏ than lộ thiên mà thôi. Trước kia hắn đã từng cùng ca ca nhà bên cạnh đi mỏ than trộm than đá, tuy rằng lần nào cũng bị người ta đuổi cho chạy tóe khói, nhưng mà lúc đó lại vui vẻ vô cùng. Có điều, bây giờ thì thứ này có thể làm gì được kia chứ. Nếu như đây là mỏ sắt hoặc mỏ đồng thì có phải là hắn đã phát tài to rồi không, vậy mà lại cố tình là mỏ than. Ở nơi này mọi người đun nấu chủ yếu là dùng cành khô và củi, hơn thế nữa lại không có nhà xưởng như kiếp trước, cho dù hắn có đem số than đá này đưa đến cửa nhà người ta tặng không cũng chẳng có ai thèm ấy chứ.
Bởi vì sợ lát nữa trời mưa xuống sẽ xối ướt số cành khô mà mình chặt được nên Trần Tĩnh đem chúng bỏ hết vào trong động. Đi sâu vào bên trong động khoảng vài chục thước liền xuất hiện một con đường nhỏ chỉ vừa một người đi qua, ước chừng rộng khoảng một mét. Sau lối đi đó chính là một vòm hang rộng lớn, suối nước nóng cũng nằm ngay chính giữa hang động đó, trên trần hang động còn có một vài lỗ nhỏ khiến cho không gian bên trong vẫn được ánh sáng mặt trời chiếu tới. Suối nước nóng vẫn giống hệt như lúc y tìm thấy, nhiệt khí bốc lên phiêu tán trên mặt nước khiến cho người ta có cảm giác mông lung như bước vào chốn tiên cảnh. Trên vách hang động còn có một số loại dây leo không tên theo khe hở của nham bích mọc bò ra. Lúc tìm được hang động này Trần Tĩnh đã từng nghĩ, một ngày nào đó y sẽ đưa người mình yêu thích nhất đến nơi này tắm, thật không ngờ lại có một ngày suy nghĩ đó trở thành sự thật.
Đi ra khỏi hang động, Trần Tĩnh nhìn thấy Dương Dật vẫn còn ngồi xổm trên đất đào đá. Y cảm thấy dù có để Dương Dật lại chỗ này thì cũng chẳng có gì nguy hiểm cho nên quyết định đi săn, như vậy lát nữa tắm xong cũng có chút gì đó bỏ bụng.
Bắt được một con lợn rừng nhỏ mới sinh ra không lâu, ước chừng nặng khoảng bảy tám cân, Trần Tĩnh lại bắt thêm được một con gà rừng béo, con gà này thật đúng là con gà rừng béo nhất mà y từng gặp qua. Vừa rồi gặp được lê dại, y cũng hái xuống ăn thử, hương vị vừa chua vừa ngọt, lại rất nhiều nước, chính là cái loại hương vị mà Dương Dật rất thích ăn, cho nên hiện tại trong túi áo Trần Tĩnh còn có thêm sáu bảy quả lê dại nữa.
Thời điểm nghe tiếng lợn rừng con kêu Dương Dật liền biết là Trần Tĩnh đã trở lại. Biết võ công thật là tốt, hắn còn chưa làm được trò trống gì thì y đã kiếm được thức ăn mang về rồi.
Hắn chậm rì rì, hữu khí vô lực đi đến bên cạnh Trần Tĩnh. Y vừa mới một chưởng đánh chết tiểu lợn rừng, lại đến bờ sông đem lê rửa sạch, đưa cho Dương Dật đang đi về phía mình. Trần Tĩnh không biết có phải mình lầm không, bởi vì nhìn bộ dáng của Dương Dật y thấy được hắn tâm tình có vẻ không được được tốt cho lắm.
Dương Dật nhận lấy quả lê, cắn một miếng, ừm, hương vị thanh mát ngọt ngào, đúng là rất không tồi, thật không ngờ lê dại thôi mà lại ăn ngon đến thế.
“A Dật, ngươi làm sao vậy? Gặp chuyện gì mất hứng sao?” – Trần Tĩnh hỏi.
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là có một số thứ không được như mình nghĩ nên hơi thất vọng mà thôi. Đúng rồi, Trần Tĩnh, ngươi định làm heo sữa quay sao? Ngươi biết làm không?” – Vừa nhìn thấy con tiểu lợn rừng, Dương Dật liền nghĩ ngay đến món heo sữa quay mà A Lặc đã làm. Hắn hôm nay nhất định phải ăn món này, không tìm được đường phát tài cũng chẳng sao, tự mình khao mình một bữa coi như an ủi là được rồi.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật vẫn còn có chút ủ rũ gật gật đầu. Y đúng là biết làm heo sữa quay, tuy rằng so ra kém hơn ở tửu lâu làm, bất quá, trong quân đội của bọn y lại có công thức quay riêng của quân đội.
Trên đống lửa trong sơn động đang quay con lợn rừng nhỏ mà Trần Tĩnh bắt mang về, bên dưới còn vùi thêm con gà ăn mày, số thức ăn này đợi đến khi tắm nước nóng xong là có thể ăn được.
“Chúng ta qua bên kia xem đi, nhất định ngươi sẽ rất bất ngờ đấy.” – Sau khi chuẩn bị tốt thức ăn, Trần Tĩnh mới đẫn Dương Dật đi về phía hang động có suối nước nóng, nơi mà nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không phát hiện được lối vào.
Từ sau lưng Trần Tĩnh, Dương Dật nhô đầu ra nhìn suối nước nóng thật lớn trong hang. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong đã có chút yếu ớt khiến cho hơi nóng bốc lên nhìn càng thêm mông lung, so với tiên cảnh lại càng giống hơn.
“Trần Tĩnh, khung cảnh nơi này thật là hữu tình.” – Dương Dật nhìn một lúc bèn kêu lên, cảm xúc sa sút trước kia lập tức biến mất không còn tăm tích. Khoáng thạch với chả phát tài, tất cả đều đi gặp quỷ hết đi, hiện tại chính là thời gian để bọn họ ngâm suối nước nóng, dù là cái gì cũng không thể phá hoại chuyện tốt này được.
“Mau tới đây này A Tĩnh, nước chỗ này độ ấm rất vừa vặn.” – Dương Dật đưa tay xuống thử nước một cái liền kêu lên.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn kia của Dương Dật, Trần Tĩnh liền biết hắn rất thích chỗ này, cuối cùng A Dật cũng có thể đem tâm trạng sa sút lúc nãy đá văng.
Đợi Trần Tĩnh đến gần, Dương Dật lập tức nhảy vào trong nước bơi vài vòng. Suối nước nóng này rộng khoảng hai mươi mét vuông, chờ đến khi Trần Tĩnh bước đến bờ suối, Dương Dật vung tay một cái khiến nước bắn tung tóe lên người y.
Thấy vậy, y cũng không né tránh, chỉ cười cười từ từ cởi y phục đã bị nước bắn ướt cả một mảng lớn trên người ra.
Mà Dương Dật, hắn đã sớm vì động tác chậm chậm thoát y kia của Trần Tĩnh làm cho đỏ mắt, quên luôn cả việc tiếp tục đùa nghịch tạt nước lên người y, nhìn đến mức nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi.
Bên ngoài sơn động mưa bắt đầu to dần, thời điểm Trần Tĩnh thoát hết quần áo trên người, Dương Dật nghĩ rằng y sẽ bước xuống nước, như vậy hắn có thể ôm lấy ái nhân vô cùng anh tuấn này của mình. Đáng tiếc, Trần Tĩnh lại không làm vậy, y đi vòng đến một chỗ, nham bích nơi đó nhô lên một chút, có thể dùng làm chỗ cắm nến. Trần Tĩnh vừa châm nến lên, không gian vốn u ám liền sáng bừng.
Vừa bước vào trong nước, Trần Tĩnh liền bị Dương Dật ôm lấy. Lồng ngực dày rộng màu đồng cổ này, cái eo nhỏ tinh tế và cả cặp chân dài thẳng tắp kia, tất cả tập trung lại một chỗ thành tổ hợp mà Dương Dật hắn thích nhất.
Đôi tay tinh tế mềm mại của hắn đùa nghịch trên ngực Trần Tĩnh, ở chỗ này niết một cái, ở chỗ kia cắn một ngụm. Bởi vì trong nhà còn có hài tử, cho nên trước kia những việc này Dương Dật chỉ làm qua loa. Mặc dù những lúc bọn họ làm hài tử đều đã ngủ, nhưng mà chung quy cảm giác vẫn có chút không được tự nhiên như thế này.
“A Tĩnh, thân hình của ngươi thật đẹp.” – Dương Dật lấy tay đâm đâm lên một khối cơ bụng của Trần Tĩnh nói. Lại nhìn bụng mình, ngay cả chút mỡ thừa cũng chẳng có, nói chi là cơ bụng, một chút điểm khí khái nam nhi cũng không có. Kỳ thực, hắn nhìn mà ghen tỵ đến đỏ cả mắt luôn rồi ấy chứ, người so với người đúng là tức chết người mà.
Trần Tĩnh dựa lưng vào một tảng đá bên cạnh bờ, xoa xoa cái đầu đang liếm loạn lên bụng mình. Y biết rõ A Dật rất hâm mộ thân hình của mình, lại còn có ý định luyện tập một thân cơ bắp. Đáng tiếc, kiên nhẫn của hắn không đủ. Kỳ thực, y vẫn thích A Dật của hiện tại hơn, nếu như A Dật biến thành một người giống như y, y thực sự là không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải đối mặt thế nào.
“Không cho phép cắn, mau nhả ra, ngươi cũng không được nghiến răng nữa.” – Trần Tĩnh gõ lên đầu Dương Dật một cái. Không biết đã xảy ra chuyện gì, dạo gần đây Dương Dật giống y như lúc tiểu ca nhi mọc răng, cứ thích cắn y. Mà hắn cắn thì thôi đi, đã thế lại còn thường xuyên nghiến răng, thói quen đó của Dương Dật rút cuộc là từ đâu mà có y cũng chẳng nhớ rõ.
“Nhưng mà thịt A Tĩnh rất thơm nha, thật muốn cắn một ngụm rồi nuốt luôn.” – Dương Dật hai mắt mở to chớp chớp nhìn Trần Tĩnh, tay cũng không nhàn rỗi luồn vào giữa hai chân y, ngón tay nhanh chóng tiến nhập nơi có thể đưa mình đến thiên đường kia.
“Ta thấy, ngươi đây là đói bụng rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước sau đó lại làm tiếp.” – Trần Tĩnh cười, cúi đầu nhìn Dương Dật đang hướng mình làm nũng đưa ra đề nghị.
“Bụng ta không đói, có điều, tiểu huynh đệ của ta nó lại đang kêu đói đây này.” – Vừa nghe thấy Trần Tĩnh nói vậy, Dương Dật ngây ra một lúc, sau đó lập tức chỉ chỉ tiểu Dương Dật đang ngóc đầu lên nói. Thấy hai mắt Trần Tĩnh mang theo vui vẻ, hắn liền biết mình bị y trêu chọc.
Dương Dật có chút cáu kỉnh một ngụm cắn xuống ngực Trần Tĩnh, lại một lần nữa tiếp tục làm cái việc vẫn còn dang dở lúc nãy.
Chỉ là, lúc này Trần Tĩnh cũng không ngăn cản Dương Dật nữa, cảm giác từ những chỗ bị Dương Dật cắn qua truyền thẳng đến tâm trí y khiến huyết dịch toàn thân truyền thẳng xuống phía dưới. Tiểu Trần Tĩnh vốn vẫn ngoan ngoãn nằm im lặng trong bụi cỏ đã bắt đầu không an phận ngẩng đầu, lại còn tiết ra dịch lỏng.
Từ lúc tiểu Trần Tĩnh đứng lên đến giờ, Dương Dật hết lần này đến lần khác cố ý tránh né, không chịu đi an ủi cái nơi mà Trần Tĩnh mong muốn mình chiếu cố nhất. Hắn để y quay người, hai tay chống vào đá, liên tục ở trên người y châm lửa, đặc biệt là đôi kiều đồn đầy co giãn kia. Kỳ thực, Dương Dật trong lòng vô cùng ghen tỵ dáng người của Trần Tĩnh, ngay cả bời mông hắn cũng cảm thấy của Trần Tĩnh là hoàn mỹ nhất. Mà cũng bởi vì nhìn không thấy nét mặt của Dương Dật lúc này, cho nên y không nhìn thấy được vẻ ghen tỵ hận trên mặt hắn.
Không giống như Trần Tĩnh lúc nào cũng phải chú ý kiềm chế sức lực của mình khi chạm vào đối phương, Dương Dật dùng sức thật lớn bóp mông y, chút xíu khí lực này đối với Trần Tĩnh tính ra chẳng bõ bèn gì, y cũng chẳng vì vậy mà kêu đau. Có điều, hắn không biết là, vì để hắn được chơi tận hứng, không cần phải nơi nơi cẩn thận từng li từng tí, Trần Tĩnh dù có thực sự đau cũng sẽ không kêu thành tiếng.
Dương Dật phía sau cúi xuống, ở trên lưng Trần Tĩnh liếm láp, đầu ngón tay trơn tuột lén lút tiến vào bên trong tiểu cúc huyệt không ngừng tìm kiếm nơi tối mẫn cảm của y. Thời điểm đầu ngón tay hắn đụng trúng một chỗ, hơi thở vốn trầm ổn của Trần Tĩnh tức khắc trở nên hỗn loạn, hô hấp cũng càng thêm nặng.
Biết mình đã tìm được chỗ kia, Dương Dật lại thêm vào một ngón tay, chỉ tập trung tấn công nơi đó.
Hô hấp của Trần Tĩnh càng ngày càng dồn dập, nguyên bản hai bàn tay đang mở đã nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt anh tuấn của y đã lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt theo sườn mặt chảy xuống.
“A Dật! Đừng như vậy! Khó chịu!” – Cố gắng đè thanh âm của mình xuống, y có chút chịu không nổi, tiểu Trần Tĩnh ở phía trước đã nổi đầy gân xanh, trên mã nhãn cũng không ngừng chảy nước mắt.
“A Tĩnh, kìm chế một chút… đợi một chút nữa liền cho ngươi.” – Dương Dật hiện tại cũng một đầu mồ hôi, hắn hiện tại rất muốn, rất muốn đi vào, nhưng mà, hắn lại muốn để cho Trần Tĩnh cảm nhận được cực hạn khoái cảm. Kỳ thực, trong lòng Dương Dật vẫn luôn lo lắng, hắn lo lắng mình không thể thỏa mãn được y, mà Trần Tĩnh lại sủng ái hắn như vậy, cho dù thực sự không thoải mái, y cũng sẽ không nói ra. Cho nên, lần này hắn nhất định phải để Trần Tĩnh triệt để thoải mái.
Như cũ liên tiếp hướng chỗ kia tiến công, tay còn lại nắm lấy tiểu huynh đệ của Trần Tĩnh vuốt ve. Một đạo bạch quang hiện lên, cơ bắp vốn căng lên của y nhanh chóng thả lỏng xuống, hai chân run rẩy. Cũng ngay lúc đó, Dương Dật túm lấy nam căn của y, không cho y phát tiết. Loại cảm giác này, thứ cảm giác nức bách mà điên cuồng này là thứ mà trước đây y chưa từng nếm qua.
Dương Dật cảm giác được hậu huyệt phía sau y đã ướt đẫm, tiểu huyệt cũng bắt đầu co rút kịch liệt khiến ba ngón tay của hắn ở trong đó ra vào cũng có chút khó khăn.
“A Dật! Đừng… Mau buông… Buông ra! Khó chịu.” – Trần Tĩnh run rẩy nói, trên mặt, trên cổ toàn là mồ hôi, hai mắt cũng bị mồ hôi chảy vào cay xè không mở ra nổi.
Nhìn mi mắt y run rẩy, Dương Dật đột nhiên có cảm giác, cả người Trần Tĩnh thật yếu ớt. Cuối cùng, Dương Dật cũng không nhịn được nữa, xách thương ra trận.
“A! A Dật! Chậm một chút! Chậm một chút!” – Đây là lần đầu tiên trong lúc giao hoan Trần Tĩnh hướng Dương Dật cầu xin tha thứ. Phía trước của y bị Dương Dật giam cầm, phía sau lại bị hắn tiến công, từng cỗ từng cỗ khoái cảm trùng kích lấy y khiến Trần Tĩnh cảm thấy mình sắp đứng không nổi nữa, sức lực ở hai chân như bị rút sạch, toàn thân mềm nhũn không có lấy một tia khí lực.
Cũng không biết qua bao lâu, ngọn nến trong hang động đã tắt hoàn toàn, bên ngoài động mưa vẫn như cũ trút xuống, Dương Dật toàn thân vô lực nằm ở trong lòng Trần Tĩnh, hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới cuối cùng lại đem chính mình làm đến mức chân mềm nhũn.
“A Tĩnh, ta đói bụng rồi.” – Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh nói.
“Ngươi cũng biết đói rồi sao? Ta hiện tại ngay cả chút khí lực cũng chẳng có.” – Trần Tĩnh xụ mặt. Cái đồ yêu tinh hại người này hôm nay đúng là đem y hành đến thảm, lúc này mà hai chân của y vẫn còn run, khí lực cũng chưa khôi phục lại. Mãi cho đến cuối cùng Dương Dật mới buông chỗ đó của y ra, quá phận hơn là hắn lại còn làm nũng muốn chính y cầm lấy, không cho y tự an ủi, cũng không cho phép bắn, lại còn muốn hai người cùng nhau. Thực sự là quá ức hiếp người, rõ ràng Dương Dật đã ra ba lần, nhưng lại để y bồi hắn đến cuối cùng mới được phép buông. Nói cho cùng, Dương Dật có thể làm càn như vậy, thực ra cũng là do Trần Tĩnh đã sủng hắn quá mức mà thôi.
Nghe được ngữ khí bất thiện của Trần Tĩnh, Dương Dật cảm giác hôm nay đúng là mình đã làm hơi quá. Có điều, hắn thực sự không nghĩ là A Tĩnh lại nghe lời như vậy, chịu đựng không phóng thích, mãi đến khi hắn gật đầu mới ra. Lúc A Tĩnh phóng thích, Dương Dật cảm thấy rất lâu sau tiểu huynh đệ của y mới không tiếp tục phun ra chất lỏng.
“Tức giận rồi sao? Thực xin lỗi, ta làm quá rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa, A Tĩnh!” – Dương Dật ở trong ngực Trần Tĩnh cọ qua cọ lại, âm cuối cố ý kéo thật dài, làm nũng bán manh, có chiêu gì cũng bày ra hết. Ai bảo Trần Tĩnh nhà hắn thích hắn như vậy chứ, mặc dù hơi tổn hại hình tượng đại nam nhân chút nhưng mà chiêu này dùng để đối phó với Trần Tĩnh thực sự rất dễ.
“Không có, ta sao có thể sinh khi với ngươi chứ, chỉ là hơi mệt chút.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu người đang dựa vào ngực y. Dương Dật dù có đem y làm thành thế nào thì chung quy cũng đều là do y cam tâm tình nguyện mà thôi.
“Thực sự?” – Dương Dật lần nữa xác định hỏi.
“Ừ.” – Trần Tĩnh lại đáp.
“Vậy ngươi nói thử xem vừa rồi có sướng không? Có thoải mái không?” – Dương Dật ngửa đầu nhìn chằm chằm Trần Tĩnh hỏi.
Trần Tĩnh thấy hai mắt Dương Dật phát sáng lòe lòe, ngay cả nháy một cái cũng không nháy nhìn mình, y cúi đầu, ở trên mắt hắn hôn một cái.
“Dĩ nhiên là thoải mái rồi, hiện tại ngay cả đứng lên cũng không có khí lực đây này.” – Sau khi nghe hắn hỏi, một lúc sau y mới đáp.
Sau khi giúp Trần Tĩnh mặc quần áo tử tế, Trần Tĩnh mới mặc y phục vào. Đến lúc này Dương Dật vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, mà cũng đúng thôi, vừa rồi dùng nhiều sức lực như vậy, lại còn ngâm trong suối nước nóng quá lâu, ngay cả y bây giờ đứng lên đi lại cũng có chút ngả nghiêng cơ mà.
Đống lửa bọn họ đốt sớm đã tắt, Trần Tĩnh ôm lấy Dương Dật ngồi ở bên cạnh đống lửa, dùng nhánh cây gạt phần tro phía trên đi, lộ ra phần than đỏ. Bên trong đó là món gà ăn mày, đá ra khỏi đống lửa, khối bùn hình bầu dục bao bọc bên ngoài đã sớm bị lửa nướng đến cứng ngắc.
Thêm củi vào, rất nhanh, đống lửa lại một lần nữa chiếu sáng cả sơn động. Bên ngoài, tiếng mưa to nện vào nền đất vẫn cứ vang lên không dứt.
“Mau ra nếm thử, lợn sữa này nướng lên hương vị rất được, thịt rất non mềm.” – Trần Tĩnh dùng dao găm lại phần bụng của tiểu lợn rừng, sau đó cắt lấy một miếng thịt lưng hơi mỏng đã được nướng thành màu vàng óng.
Đống lửa càng lúc càng vượng, cả sơn động toàn bộ đều là mùi thịt nướng thơm lừng, Dương Dật ngồi ở trong lòng Trần Tĩnh, há miệng cắn thịt. Hương vị đúng là rất ngon, là món thịt nướng ngon nhất mà hắn từng được nếm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook