Mưa cứ như vậy rả rích kéo dài suốt năm ngày, dòng suối nhỏ bên trong sơn cốc chảy vô cùng siết, Dương Dật biết mùa mưa đã bắt đầu rồi. Cũng may là mấy ngày trước trời nắng đẹp hắn đã đem gần như toàn bộ đồ vật cần phơi nắng phơi qua một lần.
Trần Tĩnh cảm thấy rất cao hứng, đúng là ông trời đang giúp bọn họ bớt việc. Ở Nam Nhạc và Tây Lương có một chỗ giao giới, lúc thời tiết khô hạn thì đó chỉ là thảo nguyên bình thường, nhưng đến khi mưa nhiều thì nó lại biến thành một cái tử vong chi địa. Chỗ đó là do tám năm trước Trần Tĩnh ngoài ý muốn phát hiện ra, mà đội thương buôn của Nam Nhạc và Tây Lương cũng chưa từng đi qua nơi đó cho nên căn bản không có ai biết rõ. Nếu như kế hoạch này có thể thành công thì bọn họ có thể dễ dàng giải quyết được quân Tây Lương.
Hiện tai y phải đi kiểm tra xem chỗ kia có phải giống như những gì mình dự đoán hay không, quân Tây Lương nếu như mất chiến mã thì vốn không phải là đối thủ của bộ binh Nam Nhạc.
“Các ngươi mau theo ta.” – Chạng vạng tối, Trần Tĩnh dẫn theo năm mươi thân vệ của lão gia tử nhà mình đi thăm dò xem thử chỗ đó thật sự có thể hay không ngăn cản được chiến mã chạy trốn, bởi vì đây là việc cơ mật cho nên càng ít người biết càng tốt.
“Tướng quân, lần này sự sẽ thành rồi.” – Năm mươi thân vệ và Trần Tĩnh yên lặng nhìn chiến mã dần biến mất trên đồng cỏ. Cỏ mặc dù chỉ mọc cao hơn đầu gối bọn họ, nhưng mà muốn đi qua rất gian nan, mỗi bước đi đều bị cỏ giữ lại, lại thêm nước mưa làm đất lún xuống vây hãm bước chân của ngựa, hiện tại muốn thoát ra cũng không dễ dàng.
“Chỗ này ước chừng rộng khoảng năm trăm mét, nơi chính thức có thể lún xuống vây hãm ngựa là bên này, khoảng ba trăm mét. Nếu như chúng ta có thể đem kỵ binh Tây Lương dẫn vào thì trận chiến này nhất định sẽ thắng. Đến lúc đó, trong vòng hai mươi năm nữa bọn chúng cũng không có lực mà tái chiến. Tây Lương vốn sống theo từng bộ lạc, sau trận chiến không còn hán tử lao động, nam hài tử dưới mười tuổi cũng chẳng còn bao nhiêu, hơn nữa lại phải đối mặt với đàn sói trên thảo nguyên, như vậy không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể hồi phục nguyên khí.”
Trần Tĩnh nhìn thoáng qua lần cuối nơi có thể nuốt trọn mười vạn đại quân, không, Tây Lương hiện nay cũng chỉ còn lại tám vạn kỵ binh mà thôi.
“Trở về đi, ta tin rằng Tây Lương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ngày mai thám tử của bọn chúng sẽ biết được kế hoạch của chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ ở chỗ này giao chiến. Chỉ cần để bộ binh của chúng ta ở phía trước khiêu chiến, sau đó giả vờ thua chạy loạn, quân Tây Lương nhất định sẽ truy theo, lúc đó chỉ cần dẫn chúng đến phiến tử vong chi địa này, bộ binh của ta sẽ tiêu diệt gọn.” – Trần Tĩnh nói.
Nhìn A Lặc vất vả nôn mửa, Dương Dật không biết phải làm thế nào cho ổn. Chẳng biết làm sao lại bị bệnh thế này, hiện tại hắn căn bản là không dám để y rời khỏi sơn cốc, bây giờ hắn biết đi nơi nào để tìm đại phu bây giờ.
“A Lặc, ngươi rút cuộc là bị làm sao vậy? Sao lại cứ nôn không ngừng như thế chứ.” – Dương Dật ôm lấy tiểu Quân An đang leo vào lòng mình nói.
“Ta cũng không biết, hình như là từ cái hôm ngửi thấy mùi máu tươi thì bắt đầu bị.” – A Lặc nói xong thì đi tìm bình dấm chua của Dương Dật múc một chén nhỏ rồi uống cạn, uống xong y mới cảm thấy tốt hơn, dạ dày cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ngươi đã nôn thành như vậy rồi mà còn uống rượu, không muống sống nữa hả?” – Dương Dật kêu lên.
A Lặc nhìn cái chén trong tay mình, lại nhìn cái bình, khó trách Dương Dật lại hiểu lầm, đúng là cái bình đựng dấm kia cùng bình đựng rượu là cùng kiểu.
“Ta uống là giấm, không phải rượu. Cũng không biết vì sao uống cái này vào lại cảm thấy tốt hơn.” – A Lặc có chút kỳ quái nói.
Dương Dật vừa nghe được lời của y thì sững sờ. Không thể nào như vậy chứ? A Lặc thực sự có rồi? Hắn nhớ lại một chút, đúng là khi đó Trần Tĩnh cũng rất thích ăn nho chua. Vừa nghĩ đến đó hắn liền sáng tỏ, tiểu tử này nhất định là có mang rồi, khó trách mỗi ngày y lại cứ đòi ăn hết cái này đến cái kia như vậy.
Đúng như những gì Trần Tĩnh đã đoán, hai ngày sau, nhìn kỵ binh Tây Lương từng tên từng tên một vất vả từ trong nước đạp lên cỏ leo ra, bộ binh của bọn họ chỉ cần đứng sẵn trên bờ từng đao chém xuống, đơn giản như cắt củ cải vậy.
Còn những kỵ binh muốn lui về sau thì sớm đã bị bộ binh hạng nặng đẩy vào tử vong chi địa. Những tâm binh đó nhìn thấy chiến hữu ngã xuống ngựa, sớm đã luống cuống tay chân, làm sao còn có thể đối kháng được với bộ binh hạng nặng của Nam Nhạc nữa.
“Cứ đơn giản như vậy đã xong rồi?” – Tần Huy có chút khó tin nói, hắn còn chưa có giết đã nghiện thì trận chiến này đã xong.
“Nếu như không có nơi này, cũng không biết phải mất bao nhiêu tính mạng binh lính mới có thể đuổi chúng đi được.” – Trần Tĩnh thở dài nói, mặc kệ là người dân Nam Nhạc hay Tây Lương thì đó cũng đều là mạng người cả.
“Phụ thân, con phải trở về rồi, chuyện ở đây liền giao cho ngài. Thám tử của chúng ta phái đi cũng đã đưa tin về, Tây Lương hiện tại đã không còn khả năng phái binh đến nữa. Hơn nữa những bộ lạc kia cũng đã bắt đầu di chuyển vào sâu trong thảo nguyên rồi.” – Trần Tĩnh nói với lão gia tử.
“Ngươi nếu rảnh thì mang hài tử và Dương Dật đến đây, nhất là tiểu ca nhi đấy, ta còn chưa có được nhìn thấy chúng đâu. À phải rồi, a mỗ ngươi có gửi đến một ít quần áo cho hắn, chừng nào rời đi thì đến chỗ ta mà lấy.” – Khóe miệng lão gia tử co giật một cái nói. Bạn già của ông cũng thật là, ông vốn dĩ còn cho rằng mấy bộ đồ kia là làm cho Tĩnh ca nhi nhà mình. Thế nhưng thật không ngờ lại là làm cho phu quân của nó. Lão gia tử cảm thấy hán tử kêu Dương Dật kia cũng thật là đáng thương.
Trần Tĩnh gật gật đầu, y thật không ngờ là a mỗ vẫn còn nhớ làm quần áo cho Dương Dật, đoán chừng là phu quân nhà y lại sắp sửa tạc mao rồi đây.
Lưng đeo bao vải, Trần Tĩnh và Tần Huy cùng nhau trở về. Tần Huy cũng biết ở chỗ này không còn địch nhân để giết nữa, mà hắn, hiện tại mới biết mình yêu thích cuộc sống nhàn nhã sinh hoạt biết bao.
Hiện tại chuyện gì A Lặc cũng làm không được cho nên chỉ có thể giúp Dương Dật trông chừng hài tử để hắn đi trồng rau. Mưa đã tạnh hai ngày, hạt giống gieo trên đất cũng đã nảy mầm. Thời gian trước, số rau củ Dương Dật trồng được đã bị mưa làm cho chết úng hết, chỉ còn lại một chút cũng coi như rất tốt rồi.
Con tiểu lợn rừng ngày đó A Lặc bắt được, Dương Dật chỉ cắt một ít đem nướng ăn, số còn lại hắn lấy đi làm thành tương vừa cay vừa mặn, như vậy có thể để ăn rất nhiều ngày mà không sợ bị hư. Hiện tại số tương đó đều được đặt ở trong bình, mỗi lần nấu mì Dương Dật sẽ trộn một ít vào, A Lặc ăn cảm thấy rất ngon miệng.
“A Lặc, ớt của chúng ta sắp hết rồi, lần sau nếu ngươi muốn ăn cay cũng chỉ có thể trộn tương thôi.” – Dương Dật nói với A Lặc.
“Sao lại hết nhanh như vậy? Ngày mai ta sẽ về trang viên hái.” – Không có đồ cay đồ chua sao y có thể ăn ngon được chứ, mà số thịt heo dùng làm tương kia thì bởi vì quá mặn, ăn nhiều không tốt cho nên Dương Dật cho y ăn rất hạn chế.
“Hái cái lông a. Nếu như lúc xuống núi ngươi bị trượt chân té xuống thì ta phải đi đâu tìm một A Lặc khác trả lại cho Tần đại ca hả?” – Dương Dật nhất quyết không đồng ý.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải ta bây giờ càng lúc càng kỳ quái rồi không? Sớm biết như thế thì lần trước đã mang lên nhiều ớt hơn rồi. Như thế nào Trần Tĩnh lại không mang lên nhiều nhiều chút chứ.” – A Lặc hữu khí vô lực, lương thực mang đến đầy đủ vậy mà lại quên không mang theo ớt khô.
Dương Dật đem một tô canh có đậu hũ, đậu hũ chiên, rau giá, măng tươi và mộc nhĩ đặt lên bàn. Hiện tại, mỗi lần nấu thức ăn hắn chỉ nấu mỗi một món, như vậy ít tốn sức lại đơn giản, không có Trần Tĩnh ở đây nên hứng thú nấu ăn của hắn bay hết sạch. Cũng may là tiểu tử A Lặc này cũng dễ ăn, chỉ cần cho y đồ cay và nho chua là được, Dương Dật nghĩ thầm, A Lặc đúng là rất dễ nuôi nha.
“Dương Dật, khi nào thì chúng ta mới có thịt dê nướng ăn a. Ta muốn ăn thịt nướng.” – A Lặc chấm miếng đậu hũ chiên vào dấm nói.
“Ngươi cũng biết là ta không thể xuống dưới đó mà A Lặc. Trừ phi A Tĩnh hoặc Tần đại ca trở về, nếu không thì ngay cả một chút thịt cũng không còn để ăn đâu.”
A Lặc phi thường muốn đem cái con dê đực nhỏ kia giết đi nhưng Dương Dật lại muốn ăn tiết kiệm chỗ cá khô và thịt khô còn trong nhà đợi A Tĩnh và Tần Huy. Nếu như ăn hết rồi mà bọn họ vẫn chưa về thì lúc đó sẽ đem con dê đực nhỏ giết ăn, dù sao thì cũng có hai con, mà hiện tại hài tử nhà hắn cũng đã ăn được cháo bột rồi, giết một con cũng để bọn họ ăn được mấy tháng.
Hai người kia sao vẫn còn chưa trở về nữa nhỉ? Tần đại ca, ngươi vẫn là mau chóng trở lại đưa vị này xuống dưới kia đi. Thời điểm A Tĩnh mang thai cũng không có phiền toái như A Lặc đâu. Ở đây rất nhanh ngay cả thịt vụn cũng không còn rồi, mấy con gà con vịt kia thì tuyệt đối không thể giết được, mấy thứ đó là hắn giữ lại để bồi dưỡng cho hài tử. Hiện tại, mỗi ngày A Lặc đều ăn một quả trứng gà, cũng may là gà vịt nhiều, mà ở đây cũng lớn cho nên cũng đủ trứng cho bọn hắn ăn.
“Cha, Tiểu Bảo muốn ăn đậu hũ chiên.” – Tiếng kêu của Tiểu Bảo kéo suy nghĩ đang phiêu đến tận đẩu tận đâu của Dương Dật trở lại.
A Lặc sau khi nghe được thì gắp một khối cho Tiểu Bảo. Y bây giờ cũng bắt đầu rất phiền não, không xuống núi được thì không kiếm được mấy thứ khác để ăn. Cũng chẳng biết là gần đây bị bệnh gì, sao lại cứ thèm ăn như vậy chứ.
“Các ngươi làm cái gì ăn ngon đấy.” – Trần Tĩnh người vẫn còn ở phía xa đã lớn tiếng cười hỏi.
“A mỗ, ngươi trở về rồi! Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết luôn!” – Tiểu Bảo quăng đũa đi chạy ra bên ngoài, thấy vậy Trần Tĩnh lập tức ôm phốc lấy nó.
“Tần Huy!” – Phản ứng của A Lặc so với Tiểu Bảo cũng không khác lắm, y vứt đũa, trực tiếp dùng khinh công phóng qua, cũng không sợ đột nhiên ngã xuống.
Dương Dật thì cứ ngơ ngác đứng đó nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh, hai mắt mở to, chớp cũng không chớp một cái.
Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo đi đến bên cạnh hắn: “A Dật, ta đã trở về.”
“A Tĩnh, ta nhớ ngươi muốn chết.” – Dương Dật rút cuộc cũng vứt đũa ôm chặt lấy Tiểu Bảo và Trần Tĩnh.
Tiểu Bảo bị kẹp ở giữa có chút buồn bực, nó vụng trộm từ trong lòng a mỗ của mình trượt xuống đi đến xem mấy thứ mà a mỗ mang về. Tiểu Bảo đáng thương đã rất lâu không được ăn đồ ăn vặt, cũng đã rất lâu không có kẹo mạch nha để ăn rồi.
Dương Dật kiễng chân hôn lên, hắn nhớ Trần Tĩnh muốn chết, chỉ sợ y ở trên chiến trường xảy ra chuyện, biết võ công thì sao chứ, dù sao dao kiếm cũng không có mắt.
Hôn xong, hắn lập tức kéo lấy Trần Tĩnh kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hết một lượt rồi mới yên tâm.
“Đúng rồi, Trần Tĩnh, Tần đại ca đâu rồi? Có trở về không? Mấy ngày nay ta cảm thấy hình như A Lặc có rồi, hắn cứ nôn liên tục, lại còn thích ăn nho chua, cũng không biết có đúng hay không nữa.” – Dương Dật nói với Trần Tĩnh.
“Ngươi sao không nói sớm? Trong hai tháng đầu thai chưa ổn định, có thể hài tử sẽ gặp chuyện không may, ta phải đi tìm Tần đại ca nói đã. Tiểu Bảo, ngươi đang làm cái gì đó? Chỗ đó là quần áo của cha ngươi, không có thức ăn đâu.” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo vẫn đang cố gắng mở túi hành lý của mình ra.
Lúc trở về nhà, Trần Tĩnh nghĩ, thật không ngờ một người như Tần đại ca sau khi nghe thấy A Lặc đã có hài tử thì lại trở nên trì độn như vậy. Mà không riêng gì hắn, A Lặc cũng biến thành ngốc luôn, lúc y trở về thì hai người vẫn còn ngây ra, chưa lấy lại được tinh thần.
“A mỗ, sao lại không mua đường đường cho con?” – Tiểu Bảo bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Trần Tĩnh, ở chỗ này không thú vị gì hết, cũng không thể đi lên thị trấn mua đồ ăn vặt.
“Tiểu Bảo muốn mua đường đường sao? Nếu muốn thì Tiểu Bảo phải đem võ công luyện thật tốt, như vậy mới có thể bay xuống sơn cốc đi mua đường đường.” – Thế là từ đó trở đi Tiểu Bảo liền hăng hái cố gắng luyện võ, mục tiêu chỉ là vì có thể đi xuống dưới trấn nhỏ mua kẹo đường mà thôi, chứ tiểu hài tử như nó thì đào đâu ra cái mộng tưởng vĩ đại gì cơ chứ. Sau này, khi Tiểu Bảo nhớ tới đoạn thời gian mà a mỗ dạy nó luyện võ, lại nhớ tới mục tiêu luyện thành võ công của mình là xuống núi mua đường kẹo ăn, nó liền cảm thán tiểu hài tử đúng là dễ bị lừa. Lại qua nhiều năm sau nữa, hài tử của Tiểu Bảo cũng giống như vậy, vì cái gì mà giấc mộng của bọn nó đều là luyện tốt võ công để đi mua đồ ăn vậy chứ.
Từ sau khi trở về Trần Tĩnh liền bắt đầu dạy Tiểu Bảo học võ. Tiểu gia hỏa kế thừa thiên phú của y, học rất nhanh. Vì để tiết kiệm thời gian, Trần Tĩnh đã coi Tiểu Bảo như Dương Dật mà dạy. Quả nhiên có thiên phú và không có thiên phú hoàn toàn khác nhau, chỉ trong vòng năm ngày Tiểu Bảo đã có cảm giác, mười ngày đã có thể tự mình vận dụng, lúc này Trần Tĩnh mới dạy nó tâm pháp, khẩu quyết. Đứa nhỏ Tiểu Bảo này tuy rằng không thể lý giải được nhưng lại có thể nhớ kỹ.
Từ khi quân đội Nam Nhạc thắng lợi, người trong trấn nhỏ vốn đã chạy hết cũng lục tục trở về một ít, tuy rằng không có khả năng náo nhiệt được như trước kia nhưng cũng đã đỡ tiêu điều, ít ra thôn dân cũng đã đi chợ nhiều hơn, cũng có thể mua được đường kẹo. Tần Huy đã mang A Lặc trở lại trong tiệm, hắn bây giờ cao hứng muốn điên luôn rồi, mỗi ngày đi đường đều có cảm giác bay bổng. Sinh ý của quán rượu bây giờ không được tốt như lúc trước, có điều chẳng sao cả, Tần Huy hắn hiện tại cũng không thiếu tiền.
Tuy rằng ngày nào Trần Tĩnh cũng trở về trang viên quét dọn, nhưng y cũng không có ý định chuyển về đó, bởi vì lúc này thời tiết quá nóng, hài tử nếu xuống đó có thể bị nổi rôm. Trước kia Tiểu Bảo cũng bị nổi không ít, đứa nhỏ kia mỗi đêm đều không được ngủ ngon, toàn thân ngứa ngày lại không thể nói, thật sự là chịu tội. Y dự định đến khi thời tiết mát mẻ hơn mới lại chuyển xuống.
“Chúng ta khi nào mới có thể chuyển về trang viên nha, Tiểu Bảo ở chỗ này rất nhàm chán.” – Tiểu Bảo nắm lấy góc áo Trần Tĩnh kêu lên. Tiểu tử này mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến kẹo mạch nha của nó thôi.
“Ngày mai a mỗ muốn đưa các ngươi xuống núi đi gặp gia gia, Tiểu Bảo có nhớ gia gia không?” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo hỏi. Hai ngày nay thời tiết mát mẻ hơn một chút, phụ thân y muốn gặp tiểu ca nhi và Dương Dật. Bản thân y vốn đã không thể làm một nhi tử tận hiếu cho nên dĩ nhiên là muốn dẫn A Dật và hài tử đi gặp lão gia tử.
Tiểu gia hỏa hiện tại đã có thể vận chuyển nội lực rất tốt, tin rằng năm nay Tiểu Bảo có thể luyện đến tầng thứ hai, rút cuộc y cũng có thể bỏ xuống tâm tình phiền muộn khi dạy A Dật. Mỗi ngày y đều giúp A Dật chăm sóc kinh mạch, lại giúp hắn vận chuyển nội lực. Có điều, đáng tiếc là hắn vẫn cần y đem nội lực vận chuyển một vòng trong cơ thể, nếu y không giúp đỡ, số nội lực Dương Dật có sẽ cứ một mực ngốc luôn ở trong đan điền của hắn. Trần Tĩnh không thể không cảm thán, cái tư chất kém đến nghịch thiên này của A Dật đúng là trăm năm khó gặp a.
Lảm nhảm: Từ giờ mình sẽ đổi xưng hô của nhóc Tiểu Bảo thành “con”. Dù sao ngẫm đi ngẫm lại để xưng hô “ta – ngươi” thấy cũng kỳ (mặc dù đúng là ở TQ thì cha mẹ con cái anh chị ông cố nội bà cố ngoại gì cũng xưng “ta – ngươi” hết). Mà tại vì lười quá nên chỉ sửa từ chương này trở đi thôi, mấy chương trước thì… thôi bỏ đi:v
Mấy hôm nay mắt mũi cứ kèm nhèm, đột nhiên lại nhớ đến cái hồi đau mắt đỏ ko thể mở nổi mắt để đọc đam, phải tìm đến audio đam mỹ, tự nhiên lại muốn làm audio đam mỹ ghê. Cơ mà bộ này dài quá, cái giọng mình lại nghiêm túc quá, chẳng biết có nên làm ko.
Trần Tĩnh cảm thấy rất cao hứng, đúng là ông trời đang giúp bọn họ bớt việc. Ở Nam Nhạc và Tây Lương có một chỗ giao giới, lúc thời tiết khô hạn thì đó chỉ là thảo nguyên bình thường, nhưng đến khi mưa nhiều thì nó lại biến thành một cái tử vong chi địa. Chỗ đó là do tám năm trước Trần Tĩnh ngoài ý muốn phát hiện ra, mà đội thương buôn của Nam Nhạc và Tây Lương cũng chưa từng đi qua nơi đó cho nên căn bản không có ai biết rõ. Nếu như kế hoạch này có thể thành công thì bọn họ có thể dễ dàng giải quyết được quân Tây Lương.
Hiện tai y phải đi kiểm tra xem chỗ kia có phải giống như những gì mình dự đoán hay không, quân Tây Lương nếu như mất chiến mã thì vốn không phải là đối thủ của bộ binh Nam Nhạc.
“Các ngươi mau theo ta.” – Chạng vạng tối, Trần Tĩnh dẫn theo năm mươi thân vệ của lão gia tử nhà mình đi thăm dò xem thử chỗ đó thật sự có thể hay không ngăn cản được chiến mã chạy trốn, bởi vì đây là việc cơ mật cho nên càng ít người biết càng tốt.
“Tướng quân, lần này sự sẽ thành rồi.” – Năm mươi thân vệ và Trần Tĩnh yên lặng nhìn chiến mã dần biến mất trên đồng cỏ. Cỏ mặc dù chỉ mọc cao hơn đầu gối bọn họ, nhưng mà muốn đi qua rất gian nan, mỗi bước đi đều bị cỏ giữ lại, lại thêm nước mưa làm đất lún xuống vây hãm bước chân của ngựa, hiện tại muốn thoát ra cũng không dễ dàng.
“Chỗ này ước chừng rộng khoảng năm trăm mét, nơi chính thức có thể lún xuống vây hãm ngựa là bên này, khoảng ba trăm mét. Nếu như chúng ta có thể đem kỵ binh Tây Lương dẫn vào thì trận chiến này nhất định sẽ thắng. Đến lúc đó, trong vòng hai mươi năm nữa bọn chúng cũng không có lực mà tái chiến. Tây Lương vốn sống theo từng bộ lạc, sau trận chiến không còn hán tử lao động, nam hài tử dưới mười tuổi cũng chẳng còn bao nhiêu, hơn nữa lại phải đối mặt với đàn sói trên thảo nguyên, như vậy không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể hồi phục nguyên khí.”
Trần Tĩnh nhìn thoáng qua lần cuối nơi có thể nuốt trọn mười vạn đại quân, không, Tây Lương hiện nay cũng chỉ còn lại tám vạn kỵ binh mà thôi.
“Trở về đi, ta tin rằng Tây Lương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ngày mai thám tử của bọn chúng sẽ biết được kế hoạch của chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ ở chỗ này giao chiến. Chỉ cần để bộ binh của chúng ta ở phía trước khiêu chiến, sau đó giả vờ thua chạy loạn, quân Tây Lương nhất định sẽ truy theo, lúc đó chỉ cần dẫn chúng đến phiến tử vong chi địa này, bộ binh của ta sẽ tiêu diệt gọn.” – Trần Tĩnh nói.
Nhìn A Lặc vất vả nôn mửa, Dương Dật không biết phải làm thế nào cho ổn. Chẳng biết làm sao lại bị bệnh thế này, hiện tại hắn căn bản là không dám để y rời khỏi sơn cốc, bây giờ hắn biết đi nơi nào để tìm đại phu bây giờ.
“A Lặc, ngươi rút cuộc là bị làm sao vậy? Sao lại cứ nôn không ngừng như thế chứ.” – Dương Dật ôm lấy tiểu Quân An đang leo vào lòng mình nói.
“Ta cũng không biết, hình như là từ cái hôm ngửi thấy mùi máu tươi thì bắt đầu bị.” – A Lặc nói xong thì đi tìm bình dấm chua của Dương Dật múc một chén nhỏ rồi uống cạn, uống xong y mới cảm thấy tốt hơn, dạ dày cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ngươi đã nôn thành như vậy rồi mà còn uống rượu, không muống sống nữa hả?” – Dương Dật kêu lên.
A Lặc nhìn cái chén trong tay mình, lại nhìn cái bình, khó trách Dương Dật lại hiểu lầm, đúng là cái bình đựng dấm kia cùng bình đựng rượu là cùng kiểu.
“Ta uống là giấm, không phải rượu. Cũng không biết vì sao uống cái này vào lại cảm thấy tốt hơn.” – A Lặc có chút kỳ quái nói.
Dương Dật vừa nghe được lời của y thì sững sờ. Không thể nào như vậy chứ? A Lặc thực sự có rồi? Hắn nhớ lại một chút, đúng là khi đó Trần Tĩnh cũng rất thích ăn nho chua. Vừa nghĩ đến đó hắn liền sáng tỏ, tiểu tử này nhất định là có mang rồi, khó trách mỗi ngày y lại cứ đòi ăn hết cái này đến cái kia như vậy.
Đúng như những gì Trần Tĩnh đã đoán, hai ngày sau, nhìn kỵ binh Tây Lương từng tên từng tên một vất vả từ trong nước đạp lên cỏ leo ra, bộ binh của bọn họ chỉ cần đứng sẵn trên bờ từng đao chém xuống, đơn giản như cắt củ cải vậy.
Còn những kỵ binh muốn lui về sau thì sớm đã bị bộ binh hạng nặng đẩy vào tử vong chi địa. Những tâm binh đó nhìn thấy chiến hữu ngã xuống ngựa, sớm đã luống cuống tay chân, làm sao còn có thể đối kháng được với bộ binh hạng nặng của Nam Nhạc nữa.
“Cứ đơn giản như vậy đã xong rồi?” – Tần Huy có chút khó tin nói, hắn còn chưa có giết đã nghiện thì trận chiến này đã xong.
“Nếu như không có nơi này, cũng không biết phải mất bao nhiêu tính mạng binh lính mới có thể đuổi chúng đi được.” – Trần Tĩnh thở dài nói, mặc kệ là người dân Nam Nhạc hay Tây Lương thì đó cũng đều là mạng người cả.
“Phụ thân, con phải trở về rồi, chuyện ở đây liền giao cho ngài. Thám tử của chúng ta phái đi cũng đã đưa tin về, Tây Lương hiện tại đã không còn khả năng phái binh đến nữa. Hơn nữa những bộ lạc kia cũng đã bắt đầu di chuyển vào sâu trong thảo nguyên rồi.” – Trần Tĩnh nói với lão gia tử.
“Ngươi nếu rảnh thì mang hài tử và Dương Dật đến đây, nhất là tiểu ca nhi đấy, ta còn chưa có được nhìn thấy chúng đâu. À phải rồi, a mỗ ngươi có gửi đến một ít quần áo cho hắn, chừng nào rời đi thì đến chỗ ta mà lấy.” – Khóe miệng lão gia tử co giật một cái nói. Bạn già của ông cũng thật là, ông vốn dĩ còn cho rằng mấy bộ đồ kia là làm cho Tĩnh ca nhi nhà mình. Thế nhưng thật không ngờ lại là làm cho phu quân của nó. Lão gia tử cảm thấy hán tử kêu Dương Dật kia cũng thật là đáng thương.
Trần Tĩnh gật gật đầu, y thật không ngờ là a mỗ vẫn còn nhớ làm quần áo cho Dương Dật, đoán chừng là phu quân nhà y lại sắp sửa tạc mao rồi đây.
Lưng đeo bao vải, Trần Tĩnh và Tần Huy cùng nhau trở về. Tần Huy cũng biết ở chỗ này không còn địch nhân để giết nữa, mà hắn, hiện tại mới biết mình yêu thích cuộc sống nhàn nhã sinh hoạt biết bao.
Hiện tại chuyện gì A Lặc cũng làm không được cho nên chỉ có thể giúp Dương Dật trông chừng hài tử để hắn đi trồng rau. Mưa đã tạnh hai ngày, hạt giống gieo trên đất cũng đã nảy mầm. Thời gian trước, số rau củ Dương Dật trồng được đã bị mưa làm cho chết úng hết, chỉ còn lại một chút cũng coi như rất tốt rồi.
Con tiểu lợn rừng ngày đó A Lặc bắt được, Dương Dật chỉ cắt một ít đem nướng ăn, số còn lại hắn lấy đi làm thành tương vừa cay vừa mặn, như vậy có thể để ăn rất nhiều ngày mà không sợ bị hư. Hiện tại số tương đó đều được đặt ở trong bình, mỗi lần nấu mì Dương Dật sẽ trộn một ít vào, A Lặc ăn cảm thấy rất ngon miệng.
“A Lặc, ớt của chúng ta sắp hết rồi, lần sau nếu ngươi muốn ăn cay cũng chỉ có thể trộn tương thôi.” – Dương Dật nói với A Lặc.
“Sao lại hết nhanh như vậy? Ngày mai ta sẽ về trang viên hái.” – Không có đồ cay đồ chua sao y có thể ăn ngon được chứ, mà số thịt heo dùng làm tương kia thì bởi vì quá mặn, ăn nhiều không tốt cho nên Dương Dật cho y ăn rất hạn chế.
“Hái cái lông a. Nếu như lúc xuống núi ngươi bị trượt chân té xuống thì ta phải đi đâu tìm một A Lặc khác trả lại cho Tần đại ca hả?” – Dương Dật nhất quyết không đồng ý.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải ta bây giờ càng lúc càng kỳ quái rồi không? Sớm biết như thế thì lần trước đã mang lên nhiều ớt hơn rồi. Như thế nào Trần Tĩnh lại không mang lên nhiều nhiều chút chứ.” – A Lặc hữu khí vô lực, lương thực mang đến đầy đủ vậy mà lại quên không mang theo ớt khô.
Dương Dật đem một tô canh có đậu hũ, đậu hũ chiên, rau giá, măng tươi và mộc nhĩ đặt lên bàn. Hiện tại, mỗi lần nấu thức ăn hắn chỉ nấu mỗi một món, như vậy ít tốn sức lại đơn giản, không có Trần Tĩnh ở đây nên hứng thú nấu ăn của hắn bay hết sạch. Cũng may là tiểu tử A Lặc này cũng dễ ăn, chỉ cần cho y đồ cay và nho chua là được, Dương Dật nghĩ thầm, A Lặc đúng là rất dễ nuôi nha.
“Dương Dật, khi nào thì chúng ta mới có thịt dê nướng ăn a. Ta muốn ăn thịt nướng.” – A Lặc chấm miếng đậu hũ chiên vào dấm nói.
“Ngươi cũng biết là ta không thể xuống dưới đó mà A Lặc. Trừ phi A Tĩnh hoặc Tần đại ca trở về, nếu không thì ngay cả một chút thịt cũng không còn để ăn đâu.”
A Lặc phi thường muốn đem cái con dê đực nhỏ kia giết đi nhưng Dương Dật lại muốn ăn tiết kiệm chỗ cá khô và thịt khô còn trong nhà đợi A Tĩnh và Tần Huy. Nếu như ăn hết rồi mà bọn họ vẫn chưa về thì lúc đó sẽ đem con dê đực nhỏ giết ăn, dù sao thì cũng có hai con, mà hiện tại hài tử nhà hắn cũng đã ăn được cháo bột rồi, giết một con cũng để bọn họ ăn được mấy tháng.
Hai người kia sao vẫn còn chưa trở về nữa nhỉ? Tần đại ca, ngươi vẫn là mau chóng trở lại đưa vị này xuống dưới kia đi. Thời điểm A Tĩnh mang thai cũng không có phiền toái như A Lặc đâu. Ở đây rất nhanh ngay cả thịt vụn cũng không còn rồi, mấy con gà con vịt kia thì tuyệt đối không thể giết được, mấy thứ đó là hắn giữ lại để bồi dưỡng cho hài tử. Hiện tại, mỗi ngày A Lặc đều ăn một quả trứng gà, cũng may là gà vịt nhiều, mà ở đây cũng lớn cho nên cũng đủ trứng cho bọn hắn ăn.
“Cha, Tiểu Bảo muốn ăn đậu hũ chiên.” – Tiếng kêu của Tiểu Bảo kéo suy nghĩ đang phiêu đến tận đẩu tận đâu của Dương Dật trở lại.
A Lặc sau khi nghe được thì gắp một khối cho Tiểu Bảo. Y bây giờ cũng bắt đầu rất phiền não, không xuống núi được thì không kiếm được mấy thứ khác để ăn. Cũng chẳng biết là gần đây bị bệnh gì, sao lại cứ thèm ăn như vậy chứ.
“Các ngươi làm cái gì ăn ngon đấy.” – Trần Tĩnh người vẫn còn ở phía xa đã lớn tiếng cười hỏi.
“A mỗ, ngươi trở về rồi! Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết luôn!” – Tiểu Bảo quăng đũa đi chạy ra bên ngoài, thấy vậy Trần Tĩnh lập tức ôm phốc lấy nó.
“Tần Huy!” – Phản ứng của A Lặc so với Tiểu Bảo cũng không khác lắm, y vứt đũa, trực tiếp dùng khinh công phóng qua, cũng không sợ đột nhiên ngã xuống.
Dương Dật thì cứ ngơ ngác đứng đó nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh, hai mắt mở to, chớp cũng không chớp một cái.
Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo đi đến bên cạnh hắn: “A Dật, ta đã trở về.”
“A Tĩnh, ta nhớ ngươi muốn chết.” – Dương Dật rút cuộc cũng vứt đũa ôm chặt lấy Tiểu Bảo và Trần Tĩnh.
Tiểu Bảo bị kẹp ở giữa có chút buồn bực, nó vụng trộm từ trong lòng a mỗ của mình trượt xuống đi đến xem mấy thứ mà a mỗ mang về. Tiểu Bảo đáng thương đã rất lâu không được ăn đồ ăn vặt, cũng đã rất lâu không có kẹo mạch nha để ăn rồi.
Dương Dật kiễng chân hôn lên, hắn nhớ Trần Tĩnh muốn chết, chỉ sợ y ở trên chiến trường xảy ra chuyện, biết võ công thì sao chứ, dù sao dao kiếm cũng không có mắt.
Hôn xong, hắn lập tức kéo lấy Trần Tĩnh kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hết một lượt rồi mới yên tâm.
“Đúng rồi, Trần Tĩnh, Tần đại ca đâu rồi? Có trở về không? Mấy ngày nay ta cảm thấy hình như A Lặc có rồi, hắn cứ nôn liên tục, lại còn thích ăn nho chua, cũng không biết có đúng hay không nữa.” – Dương Dật nói với Trần Tĩnh.
“Ngươi sao không nói sớm? Trong hai tháng đầu thai chưa ổn định, có thể hài tử sẽ gặp chuyện không may, ta phải đi tìm Tần đại ca nói đã. Tiểu Bảo, ngươi đang làm cái gì đó? Chỗ đó là quần áo của cha ngươi, không có thức ăn đâu.” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo vẫn đang cố gắng mở túi hành lý của mình ra.
Lúc trở về nhà, Trần Tĩnh nghĩ, thật không ngờ một người như Tần đại ca sau khi nghe thấy A Lặc đã có hài tử thì lại trở nên trì độn như vậy. Mà không riêng gì hắn, A Lặc cũng biến thành ngốc luôn, lúc y trở về thì hai người vẫn còn ngây ra, chưa lấy lại được tinh thần.
“A mỗ, sao lại không mua đường đường cho con?” – Tiểu Bảo bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Trần Tĩnh, ở chỗ này không thú vị gì hết, cũng không thể đi lên thị trấn mua đồ ăn vặt.
“Tiểu Bảo muốn mua đường đường sao? Nếu muốn thì Tiểu Bảo phải đem võ công luyện thật tốt, như vậy mới có thể bay xuống sơn cốc đi mua đường đường.” – Thế là từ đó trở đi Tiểu Bảo liền hăng hái cố gắng luyện võ, mục tiêu chỉ là vì có thể đi xuống dưới trấn nhỏ mua kẹo đường mà thôi, chứ tiểu hài tử như nó thì đào đâu ra cái mộng tưởng vĩ đại gì cơ chứ. Sau này, khi Tiểu Bảo nhớ tới đoạn thời gian mà a mỗ dạy nó luyện võ, lại nhớ tới mục tiêu luyện thành võ công của mình là xuống núi mua đường kẹo ăn, nó liền cảm thán tiểu hài tử đúng là dễ bị lừa. Lại qua nhiều năm sau nữa, hài tử của Tiểu Bảo cũng giống như vậy, vì cái gì mà giấc mộng của bọn nó đều là luyện tốt võ công để đi mua đồ ăn vậy chứ.
Từ sau khi trở về Trần Tĩnh liền bắt đầu dạy Tiểu Bảo học võ. Tiểu gia hỏa kế thừa thiên phú của y, học rất nhanh. Vì để tiết kiệm thời gian, Trần Tĩnh đã coi Tiểu Bảo như Dương Dật mà dạy. Quả nhiên có thiên phú và không có thiên phú hoàn toàn khác nhau, chỉ trong vòng năm ngày Tiểu Bảo đã có cảm giác, mười ngày đã có thể tự mình vận dụng, lúc này Trần Tĩnh mới dạy nó tâm pháp, khẩu quyết. Đứa nhỏ Tiểu Bảo này tuy rằng không thể lý giải được nhưng lại có thể nhớ kỹ.
Từ khi quân đội Nam Nhạc thắng lợi, người trong trấn nhỏ vốn đã chạy hết cũng lục tục trở về một ít, tuy rằng không có khả năng náo nhiệt được như trước kia nhưng cũng đã đỡ tiêu điều, ít ra thôn dân cũng đã đi chợ nhiều hơn, cũng có thể mua được đường kẹo. Tần Huy đã mang A Lặc trở lại trong tiệm, hắn bây giờ cao hứng muốn điên luôn rồi, mỗi ngày đi đường đều có cảm giác bay bổng. Sinh ý của quán rượu bây giờ không được tốt như lúc trước, có điều chẳng sao cả, Tần Huy hắn hiện tại cũng không thiếu tiền.
Tuy rằng ngày nào Trần Tĩnh cũng trở về trang viên quét dọn, nhưng y cũng không có ý định chuyển về đó, bởi vì lúc này thời tiết quá nóng, hài tử nếu xuống đó có thể bị nổi rôm. Trước kia Tiểu Bảo cũng bị nổi không ít, đứa nhỏ kia mỗi đêm đều không được ngủ ngon, toàn thân ngứa ngày lại không thể nói, thật sự là chịu tội. Y dự định đến khi thời tiết mát mẻ hơn mới lại chuyển xuống.
“Chúng ta khi nào mới có thể chuyển về trang viên nha, Tiểu Bảo ở chỗ này rất nhàm chán.” – Tiểu Bảo nắm lấy góc áo Trần Tĩnh kêu lên. Tiểu tử này mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến kẹo mạch nha của nó thôi.
“Ngày mai a mỗ muốn đưa các ngươi xuống núi đi gặp gia gia, Tiểu Bảo có nhớ gia gia không?” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo hỏi. Hai ngày nay thời tiết mát mẻ hơn một chút, phụ thân y muốn gặp tiểu ca nhi và Dương Dật. Bản thân y vốn đã không thể làm một nhi tử tận hiếu cho nên dĩ nhiên là muốn dẫn A Dật và hài tử đi gặp lão gia tử.
Tiểu gia hỏa hiện tại đã có thể vận chuyển nội lực rất tốt, tin rằng năm nay Tiểu Bảo có thể luyện đến tầng thứ hai, rút cuộc y cũng có thể bỏ xuống tâm tình phiền muộn khi dạy A Dật. Mỗi ngày y đều giúp A Dật chăm sóc kinh mạch, lại giúp hắn vận chuyển nội lực. Có điều, đáng tiếc là hắn vẫn cần y đem nội lực vận chuyển một vòng trong cơ thể, nếu y không giúp đỡ, số nội lực Dương Dật có sẽ cứ một mực ngốc luôn ở trong đan điền của hắn. Trần Tĩnh không thể không cảm thán, cái tư chất kém đến nghịch thiên này của A Dật đúng là trăm năm khó gặp a.
Lảm nhảm: Từ giờ mình sẽ đổi xưng hô của nhóc Tiểu Bảo thành “con”. Dù sao ngẫm đi ngẫm lại để xưng hô “ta – ngươi” thấy cũng kỳ (mặc dù đúng là ở TQ thì cha mẹ con cái anh chị ông cố nội bà cố ngoại gì cũng xưng “ta – ngươi” hết). Mà tại vì lười quá nên chỉ sửa từ chương này trở đi thôi, mấy chương trước thì… thôi bỏ đi:v
Mấy hôm nay mắt mũi cứ kèm nhèm, đột nhiên lại nhớ đến cái hồi đau mắt đỏ ko thể mở nổi mắt để đọc đam, phải tìm đến audio đam mỹ, tự nhiên lại muốn làm audio đam mỹ ghê. Cơ mà bộ này dài quá, cái giọng mình lại nghiêm túc quá, chẳng biết có nên làm ko.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook