“Trần Tĩnh, ngươi bây giờ đi xem Dương Dật và hài tử trước hay là về thay quần áo? Trên người ngươi vẫn còn dính chút máu, lại còn ngửi thấy mùi máu tươi.” – Tần Huy hỏi, lúc bọn họ về đến trang viên thì chỉ còn cách một canh giờ nữa là trời sáng.
“Ta đi thay quần áo đã, trong nhà đèn vẫn sáng, A Lặc ở bên trong đó phải không?” – Trần Tĩnh hỏi.
“Ta sợ không tìm được ngươi, nếu lại còn bỏ lỡ khẳng định ngươi sẽ gấp chết, cho nên liền để A Lặc ở lại đây chờ.” – Tần Huy nói, may là hắn lạc đường ở chỗ đó, nếu không thì thực sự là bỏ lỡ rồi.
Trần Tĩnh trở lại Thường Thanh Các cởi bỏ quần áo dính máu, lấy ra thuốc bột cầm máu, lại mang bôi thêm một ít thuốc mỡ vào. Dùng một tay vòng ra sau lưng bôi thuốc, y nhíu mày, thực sự rất đau, đã lâu lắm rồi y không bị thương như vậy cho nên có chút không quen.
Đổi một thân quần áo sạch sẽ, Trần Tĩnh đem một vài thức thuốc và mấy thứ mà Dương Dật để sót lại cho vào trong gùi vác lên tiểu sơn cốc. Còn riêng Tần Huy, đêm nay hắn ở lại Vọng Nguyệt Các với A Lặc.
Dưới ánh nến mông lung, nhìn thấy Dương Dật vẫn còn ngồi trên ghế, trong lòng Trần Tĩnh chợt co rút đau đớn, A Dật hẳn là đã rất lo lắng cho y, ngay cả khi y đến gần cũng không phát hiện ra.
“A Dật, ta đã về.” – Trần Tĩnh đi vào trong nhà trúc, đặt cái gùi trên lưng xuống đi đến bên người đang ngồi ngốc trước mặt.
Trần Tĩnh quỳ một chân trên đất, đem mặt dán vào trên ngực Dương Dật, nơi đó có thể nghe rõ tiếng trái tim hắn đập rộn ràng, đây chính là thanh âm khiến y an tâm nhất. Thời khắc này, Trần Tĩnh vô cùng cảm tạ ông trời vì đã để người mình luôn tâm tâm niệm niêm không xảy ra chuyện gì.
“A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về? Ta còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện.” – Dương Dật nói xong liền cúi đầu lộn xộn hôn lên mặt Trần Tĩnh.
“A Dật, ta không sao, phát hiện không tìm thấy ngươi và hài tử nên đuổi theo bọn người kia, xác định ngươi không có ở đó ta liền lập tức trở về. Ta không sao, thực sự không có việc gì.” – Trần Tĩnh dung túng để cho Dương Dật loạn hôn lên mặt mình.
“A Tĩnh, ta muốn ngươi, hiện tại muốn ngươi.” – Dương Dật đứng dậy nói.
Trần Tĩnh nhìn người đang thất thố trước mặt, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể khiến A Dật an tâm, y cười gật đầu nói: “Được. Chỉ cần A Dật muốn, lúc nào cũng được.”
Phốc một cái ôm lấy Dương Dật, Trần Tĩnh sải bước đi đến phòng ngủ của bọn họ.
Dương Dật vừa bị ôm lên liền ôm chặt lấy Trần Tĩnh, hắn hôm nay vô cùng lo lắng cho y, lúc ở trên vách đá lại bị dọa sợ, tuy nhìn bên ngoài như chẳng đó việc gì, nhưng kỳ thực chỉ là do hắn giấu quá sâu, không có biểu hiện ra mà thôi.
Vừa bị đặt lên giường Dương Dật liền muốn lấy lại quyền chủ động, kết quả lại để Trần Tĩnh đoạt trước, ngồi ở trên eo hắn.
“Ngoan, đừng nhúc nhích, để ta đến là tốt rồi.” – Trần Tĩnh nói xong lập tức cởi áo ngoài của Dương Dật ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo lên ***g ngực trắng nõn của hắn, hai tay cũng không rảnh rỗi cởi quần hắn ra, một đường hôn xuống dưới cuối cùng dừng lại ở chỗ đã ngẩng đầu kia.
Dương Dật mãnh liệt hít vào một hơi, tay nắm thật chặt, lúc đầu lưỡi ấm nóng của Trần Tĩnh liếm đến tiểu huynh đệ của mình, huyết dịch toàn thân hắn đều dũng mãnh hướng đến chỗ kia, chỗ đó vốn trắng nõn cũng bắt đầu nhiễm lên một màu hồng nhạt.
Trần Tĩnh dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vài cái, từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào gia hỏa đã trướng đại không ít.
Dương Dật thởi hổn hển chửi thề mấy câu, đẩy Trần Tĩnh một cái, hắn phải lấy lại quyền chủ động, người làm phu quân như mình không thể để ca nhi đè được.
Thời điểm nuốt vào thứ dịch tanh kia y cũng không kiên trì, thuận theo nằm xuống giường mặc kệ cho Dương Dật khai mở hai chân mình.
Lúc tiến vào Dương Dật có chút gấp gáp, cũng không giúp y khuếch trương giống như những lần trước.
Dương Dật nhíu mày, tuy rằng lần này hắn có hơi thô lỗ một chút, nhưng mà cũng không làm A Tĩnh bị thương, vừa rồi tiến vào cũng rất thuận lợi, sao đột nhiên lại có mùi máu tươi. Trước kia cũng từng có mấy lần như vậy, Trần Tĩnh cũng không bị thương, chẳng lẽ… Trần Tĩnh bị thương ở chỗ khác?
Hắn dừng lại động tác, cau mày hỏi: “A Tĩnh, có phải ngươi bị thương ở đâu không? Sao lại có mùi máu?”
“Khả năng là bên dưới bị thương thôi, không có việc gì, không đau. A Dật, mau làm a, đau ta mới yên tâm, mới có thể cảm giác ngươi vẫn còn ở ngay bên cạnh ta.” – Trần Tĩnh vươn tay ôm lấy cổ Dương Dật, ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn. Tuy rằng mỗi lần Dương Dật di chuyển đểu đụng đến miệng vết thương của y, nhưng mà Trần Tĩnh tuyệt đối không muốn hắn dừng lại.
Nghe những lời Trần Tĩnh nói, Dương Dật có thể cảm giác được y không an lòng. Hôm nay lúc không thấy mình và hài tử, phòng lại bị đập phá, như thế sao có thể không nghĩ đến chuyện xấu chứ, nhất định là Trần Tĩnh đã bị dọa sợ rồi. Nghĩ vậy, Dương Dật cũng không phân tâm nữa, ở trên người Trần Tĩnh truy cầu cực hạn khoái hoạt, nhìn Trần Tĩnh lộ ra vẻ sảng khoái hắn lại càng có cảm giác thành tựu.
Trời dần sáng, Dương Dật yên lặng nằm ở trong nực Trần Tĩnh ngủ ngon lành. Trần Tĩnh mở to mắt lẳng lặng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thân thể mệt mỏi vô cùng nhưng đầu óc lại thanh tỉnh, hưng phấn dị thường. A Dật và hài tử đều bình yên, thật tốt, thật sự rất tốt.
Trần Tĩnh cần thận đem đầu đang dựa vào ngực mình của Dương Dật chuyển đến bên gối rồi nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy. Tối hôm qua miệng vết thương bị động đến, chảy ra chút máu, y liền bưng tới một chậu nước đem vết máu bị dính lên giường trúc lau sạch sẽ.
Bên trên cái bếp lò bằng đất được đắp vội vàng đang đun nồi cháo, lại đi đến lấy sữa dê đem đi làm canh xong, lúc này y mới đến phòng ngủ của bọn nhỏ.
“Tiểu Bảo, dậy rồi à.” – Trần Tĩnh vừa mới đi vào đã thấy Tiểu Bảo hai mắt to tròn nhìn mình.
“A mỗ, ngươi trở về rồi, Tiểu Bảo rất nhớ a mỗ.” – Tiểu Bảo từ trên giường đứng dậy ôm lấy Trần Tĩnh, còn dùng cái đầu nhỏ cọ cọ cằm y.
“A mỗ cũng nhớ các ngươi. Tiểu Bảo nói nhỏ một chút, cha ngươi vẫn còn đang ngủ, đừng đánh thức hắn.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo nói.
Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế ăn cháo. Sáng hôm nay a mỗ lại làm cá, có điều so với hôm qua thì thịt cá cứng hơn, hơn nữa con cá này cũng ít xương, nó có thể tự mình gắp ăn được, so với món cá thịt mềm tối qua cha làm thì không bằng, nhưng mà vẫn ăn rất ngon. Đối với nó thì như vậy là được rồi.
Trần Tĩnh ngồi xếp bằng trên sàn nhà trúc, múc từng muỗng từng muỗng thổi rồi mới đút cho hài tử. Tên nhóc Quân An xảo quyệt hơn một chút, luôn muốn giả mạo ca ca để được ăn nhiều hơn một miếng, bất quá, Trần Tĩnh cũng không có qua loa giống như Dương Dật, cho nên ở trước mặt a mỗ của mình tiểu gia hỏa sao có thể chiếm được tiện nghi của ca ca chứ.
Mới sáng sớm Tần Huy đã đưa A Lặc đi lên trấn, bề ngoài của A Lặc rất giống người Tây Lương, trải qua chuyện ngày hôm qua, để A Lặc ra ngoài cũng chỉ hứng lấy sự phẫn nộ của dân chúng mà thôi, cho nên Tần Huy đã để y lại trang viên thu xếp đồ đạc.
Cuộc chiến với Tây Lương cũng đã nổ ra, việc làm ăn trên trấn cũng chỉ có thể ngừng lại. Trần Tĩnh đã để Dương Dật ở lại tiểu sơn cốc thì Tần Huy cũng muốn A Lặc đến đó, vì vậy hiện tại phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Năm năm trước, Tần Huy đến nơi này vốn dĩ là để tòng quần, nhưng mà đợi đến lúc hắn vất vả trốn ra khỏi nhà, thoát khỏi sự ngăn cản của cha và đại ca chạy đến thì chiến tranh đã kết thúc. Lần này, hắn nhất định không thể bỏ lỡ nữa.
Sáng sớm nay lên thị trấn, mục đích của Tần Huy là đến chỗ Lý đại phu mua thuốc trị thương. Bọn nhóc Tiểu Bảo cũng cần phải dùng đến thuốc cảm, thuốc tiểu chảy, đó là mấy bệnh mà hải tử hay mắc phải, phòng bị trước thì tốt hơn, dù sao sau này mua thuốc cũng không dễ dàng như bây giờ.
“Tần Huy, ngươi đây là đến giúp hài tử nhà Trần Tĩnh mua thuốc đấy à. Một thời gian nữa ta cũng đi vào sâu trong núi ở, dù sao ở nơi này hỗn loạn cũng không an toàn. Chắc ngươi cũng biết núi Phương Viên chứ, nhà của ta ở trên đó, sau này dược liệu cũng không dễ mua nên ta sẽ tự mình đi hái, nếu như có chuyện gì thì đến đó tìm ta.” – Lý đại phu nói với Tần Huy, ông cũng là nhờ Trần Tĩnh nên mới quen với Tần Huy như vậy.
“Ta biết rồi Lý đại phu, ông cũng phải cẩn thận một chút, thu thập rời đi sớm sớm, ông là đại phu duy nhất của trấn đấy. Thôi ta đi trước đây.” – Tần Huy nói xong đi ra ngoài, hắn cũng đến mấy sạp hàng nữa mua các loại hoa quả, hạt giống, như vậy thì có thể trồng rau quả trong tiểu sơn cốc để tự cấp rồi.
A Lặc đem toàn bộ gà bắt lại, dùng dây cột chân chúng rồi ném vào trong ***g gà. Hôm nay, y muốn đem toàn bộ chúng đến sơn cốc. Đợi sau khi đem hết những thứ này về thì có thể đóng cửa trang viên rồi.
“Tiểu Bảo, ngươi trông chừng đệ đệ, đừng để cho chúng nó đánh thức cha dậy, đã biết chưa. A mỗ quay về trang viên lấy vài thứ.” – Trần Tĩnh sau khi cho tiểu ca nhi ăn xong thì quay sang dặn Tiểu Bảo.
“Dạ, a mỗ.” – Tiểu Bảo nhu thuận gật đầu.
Thời điểm trở lại trong trang viên Trần Tĩnh đã thấy A Lặc mỗi tay mang theo một cái ***g gà đi ra ngoài.
“Trần Tĩnh, ngươi quay lại rồi. Ta bây giờ đem gà qua đó, như vậy sau này mỗi ngày đều có trứng ăn. Đúng rồi, mấy thứ ngươi muốn đem đến tiểu sơn cốc ta cũng sắp xếp xong rồi đấy, để lát nữa ta về mang đi, ngươi đừng nên vác mấy thứ này.” – A Lặc vừa cười vừa nói, y cũng biết tối hôm qua Trần Tĩnh bị thương ở lưng.
“Không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi, hiện tại đã không chảy máu nữa rồi, huống chi ta cũng đã băng bó, không có trở ngại gì cả. Ngươi cẩn thận một chút, mỗi lần mang một cái lên thôi.” – Trần Tĩnh cười cười, y biết nếu thực sự đến sơn cốc ở, A Lặc mỗi ngày sẽ đến nhà y ăn cơm bởi vì Tần đại ca và A Lặc cũng chỉ có hai người, sẽ không chịu nấu cơm. Bất quá, thịt nướng A Lặc làm hương vị rất tốt, Tiểu Bảo và A Dật đều thích ăn.
Trần Tĩnh đem tinh mễ ở trong kho đóng thành từng bao, bột mì cũng được y đựng vào trong bao, ngay cả các loại đậu và cối đá y cũng muốn chuyển đi. Có cối đá là có thể làm được đậu hũ và rất nhiều thức ăn khác, Tiểu Bảo cũng rất thích ăn đậu hũ. Có lẽ bây giờ y phải đi mua thêm một ít dầu, số tinh mễ còn lại trong nhà dù có tăng thêm A Lặc và Tần đại ca cũng đủ ăn được hơn nửa năm rồi, hơn nữa cộng thêm gạo thô thì miễn cưỡng cũng chống đỡ được qua một năm nữa.
Tần Huy để cho lão trưởng quầy về nhà dưỡng lão, nếu như chiến tranh kết thúc mà ông nguyện ý trở lại thì hắn sẽ thu nhận. Lão trưởng quầy là người Thượng Kinh cho nên hắn cũng không muốn để ông phải chịu cảnh chết nơi đất khách quê người.
Đem toàn bộ tinh mễ có trong quán đóng vào bao, Tần Huy biết chỉ cần chiến tranh lan đến thì có tiền cũng chẳng mua được tinh mễ. Mới vừa rồi hắn đi mua đường và dầu, ngay cả muối giá cả cũng tăng lên gấp đôi, may mắn là trong quán rượu vẫn còn lại một chút, mang đến sơn cốc cũng đủ để bọn họ ăn được hơn nửa năm.
Từng bao từng bao tinh mễ đều đã được Tần Huy để lên xe ngựa, hắn còn đem dầu trà trong bếp tất cả đều rót vào một cái bình lớn, cũng đặt hai cái bình dầu lớn tròn bụng cao một thước mà mình mới mua được lên xe. Tính ra như vậy cũng đủ dùng trong vòng nửa năm, nếu tiết kiệm thì một năm cũng không thành vấn đề.
Đợi đến khi Tần Huy sắp xếp xong tất cả mọi thứ để lên xe ngựa thì Trần Tĩnh cũng đã đem toàn bộ tinh mễ và bột mì đóng vào trong bao. Tìm không được xe ngựa ở nhà, y liền đoán ra là Tần Huy đã đánh xe đi rồi. Muốn đưa những thứ này đến chân núi thì nhất định phải dùng đến xe ngựa chứ vác trên lưng thì chỉ có nước mệt chết, số đồ vật này cộng lại cũng phải gần ngàn cân chứ chẳng chơi.
Ngay tại thời điểm Tần Huy chuẩn bị đánh xe ngựa rời khỏi Mãn Nguyệt Lâu thì một con bồ câu trắng bay đến đậu lên vai hắn. Thấy vậy Tần Huy lập tức dừng lại động tác, hắn biết rõ, nếu như không có chuyện quan trọng thì ca ca nhất định sẽ không truyền thư. Có điều, tốt nhất là đừng có gọi hắn trở về, nếu không Tần Huy quyết định sẽ không bao giờ trở về nhà nữa.
Từ trên chân bồ câu lấy xuống mảnh giấy, trên mảnh giấy nhỏ ấy viết không ít chữ, chỉ là cái thư này không phải là ca ca hắn, cũng chẳng phải của ca ca Trần Tĩnh mà lại là của đương kim hoàng thượng. Hoàng thượng bây giờ chính là Tam hoàng tử đã hạ bệ thái tử để lên ngôi năm đó. Trong thư viết, Trương Khang vừa mới bị quân Tây Lương giết chết, ngài ủy nhiệm cho Trần Tĩnh tạm giữ chức đại tướng quân thay Trương Khang trấn thủ biên cương. Thì ra tướng quân đã chết, khó trách, ngày hôm qua phát sinh chuyện như vậy mà quân đội Nam Nhạc lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Trong lòng Tần Huy hiểu rõ, hiện tại Trần Tĩnh không nhất định sẽ nguyện ý đi đánh giặc. Chỉ là, chuyện này liên quan đến tính mạng của ngàn vạn bách tính Nam Nhạc, bức thư này phải nhanh chóng đưa đến tay Trần Tĩnh mới được.
“Giá giá giá…” – Tần Huy đánh xe ngựa nhanh chóng đi đến trang viên.
Nhìn bức thư trong tay, khó trách lại phát sinh chuyện như ngày hôm qua, quân Tây Lương đây là đang thăm dò xem đại tướng quân của bọn họ có thực sự chết rồi hay không. Nói như vậy thì toán khích khách được phái đến để giết đại tướng quân đều đã chết cả rồi nên hoàng đế Tây Lương mới phải làm như vậy để thăm dò Nam Nhạc. Theo tình huống mà hoàng đế từ Thượng Kinh truyền đến thì tình hình Nam Nhạc lúc này tuyệt đối không khả quan. Quốc gia bọn họ, phía đông giáp biển, phía nam là Đại Ngạo quốc, quốc lực tương đối mạnh, có điều bọn họ vẫn đang thu mình dưỡng sức, rất nhiều năm không có chiến tranh. Phía bắc lại là một quốc gia do rất nhiều dân tộc tạo thành, ca ca y đã đánh bọn họ rất nhiều năm cho nên không có khả năng khơi mào chiến tranh. Rất có thể bên phía Đại Ngạo quốc phía nam xảy ra vấn đề, nếu không ca ca đã có thể chạy đến bên này, cũng không đến lượt y phải tạm thay, Trần Tĩnh thực sự hy vọng là mình đã quá lo lắng.
Cười khổ thu lại tờ giấy, Tần đại ca muốn lên chiến trường, có lẽ y lại có thể vì Nam Nhạc mà đưa đến một vị đại tướng quân. Hai năm thời gian liệu có đủ không? Lần trước, khi cuộc chiến với Tây Lương nổ ra, bọn họ đã phải đánh suốt ba năm, khi đó ca ca của y chỉ mới mười ba tuổi đã phải lên chiến trường, mà y, năm đó mười lăm tuổi mới bắt đầu giằng co đạt được thắng lợi trên ý nghĩa. Về sau, ca ca lại đánh thêm hai năm nữa mới hoàn toàn đánh cho Tây Lương không ngóc đầu dậy được. Thật không ngờ mới qua ba năm mà Tây Lương đã lại lần nữa xâm phạm.
“Tần đại ca, huynh giúp ta đem những thứ này đưa đến tiểu sơn cốc, ba ngày sau đến quân doanh báo danh, chúng ta cùng nhau giết địch. Ta bây giờ đi nhìn A Dật một cái rồi đi luôn.” – Trần Tĩnh nói.
“Ngươi không có tướng quân ấn thì đi làm sao được?” – Tần Huy hỏi, đám người trong quân đội có thể phục Trần Tĩnh được sao?
“Không sao cả, ta và ca ca giống nhau như đúc, phiêu kỵ tướng quân Tiểu Trần quen biết ta, tin là rất nhanh tướng quân ấn sẽ được đưa tới. Bất luận như thế nào cũng không thể để bọn người Tây Lương kia lại kiêu ngạo xuất nhập Nam Nhạc của chúng ta nữa.” – Trần Tĩnh âm trầm nói ra, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua trong lòng y vẫn còn sợ hãi.
Nhìn Dương Dật vẫn còn ngủ say, Trần Tĩnh ở trên trán hắn hôn lên một cái. Y thực sự hy vọng tình cảnh không tệ như những gì mình đã dự đoán, chỉ cần qua vài ngày nữa là ca ca có thể đến, mà y, chỉ cần tạm thay vài ngày mà thôi. Thời điểm bị Trần Tĩnh hôn, đầu lưỡi Dương Dật còn duỗi ra liếm liếm khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào rồi mới từ từ an tĩnh ngủ lại. Nhìn Dương Dật như vậy, Trần Tĩnh thật tâm không nỡ rời đi.
“Tiểu Bảo, a mỗ phải đi ra ngoài vài ngày, ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời cha, giúp cha chăm sóc tiểu đệ đệ. Đợi khi nào chiến tranh qua đi, chúng ta mới có thể trở về trang viên.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo, thực không muốn rời đi. Y bây giờ đã không còn là thiếu niên ngây thơ hiếu thắng năm đó, chuyện gì cũng muốn chứng tỏ mình mạnh hơn ca ca. Y hiện tại đã có gia đình của mình, có người mình yêu, còn có cả hài tử khả ái, nhưng mà, quốc bất an gia sao có thể yên ổn.
Trần Tĩnh đi rồi, Tiểu Bảo vẫn còn ngơ ngác đứng đó nhìn bóng a mỗ mình rời xa. Vì cái gì nó cứ có cảm giác lời a mỗ nói hôm nay rất nặng.
“Tần đại ca, A Lặc, Dương Dật và Tiểu Bảo ta đành nhờ mọi người chăm sóc rồi.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ bả vai A Lặc. Trần Tĩnh và Tần Huy đã nói qua mọi chuyện với A Lặc, nếu như lòng của y hướng về Tây Lương thì không thể để người ở lại chỗ này, cho nên trước khi đến quân doanh Tần Huy phải nói rõ mọi chuyện với y, nếu không thì đó chính là một tai họa ngầm.
“Trần Tĩnh, ngươi không cùng Dương Dật nói lời từ biệt sao? Như vậy liệu có được không?” – Tần Huy hỏi. Hắn thực sự không biết đến khi Dương Dật tỉnh lại thì phải làm cách nào giải thích chuyện Trần Tĩnh ra trận đánh giặc. chẳng hiếu sao trong lòng hắn lại cảm thấy đây là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, thật quá kỳ quái rồi.
“Không được, mãi đến hừng đông hôm nay A Dật mới đi ngủ, hắn hiện tại đang ngủ rất ngon, không nên đánh thức. A Lặc, Tần đại ca, ta cầu hai người, đợi đến khi A Dật tỉnh lại hai người hãy nói uyển chuyển một chút. Gia hỏa kia nhất định sẽ tức giận, nhưng là, mọi người hãy giúp ta nói cho hắn thông suốt, còn có hài tử ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” – Trần Tĩnh nhìn trời cười nhẹ một cái, quay người nhanh chóng đi ra bên ngoài.
“Ta đi thay quần áo đã, trong nhà đèn vẫn sáng, A Lặc ở bên trong đó phải không?” – Trần Tĩnh hỏi.
“Ta sợ không tìm được ngươi, nếu lại còn bỏ lỡ khẳng định ngươi sẽ gấp chết, cho nên liền để A Lặc ở lại đây chờ.” – Tần Huy nói, may là hắn lạc đường ở chỗ đó, nếu không thì thực sự là bỏ lỡ rồi.
Trần Tĩnh trở lại Thường Thanh Các cởi bỏ quần áo dính máu, lấy ra thuốc bột cầm máu, lại mang bôi thêm một ít thuốc mỡ vào. Dùng một tay vòng ra sau lưng bôi thuốc, y nhíu mày, thực sự rất đau, đã lâu lắm rồi y không bị thương như vậy cho nên có chút không quen.
Đổi một thân quần áo sạch sẽ, Trần Tĩnh đem một vài thức thuốc và mấy thứ mà Dương Dật để sót lại cho vào trong gùi vác lên tiểu sơn cốc. Còn riêng Tần Huy, đêm nay hắn ở lại Vọng Nguyệt Các với A Lặc.
Dưới ánh nến mông lung, nhìn thấy Dương Dật vẫn còn ngồi trên ghế, trong lòng Trần Tĩnh chợt co rút đau đớn, A Dật hẳn là đã rất lo lắng cho y, ngay cả khi y đến gần cũng không phát hiện ra.
“A Dật, ta đã về.” – Trần Tĩnh đi vào trong nhà trúc, đặt cái gùi trên lưng xuống đi đến bên người đang ngồi ngốc trước mặt.
Trần Tĩnh quỳ một chân trên đất, đem mặt dán vào trên ngực Dương Dật, nơi đó có thể nghe rõ tiếng trái tim hắn đập rộn ràng, đây chính là thanh âm khiến y an tâm nhất. Thời khắc này, Trần Tĩnh vô cùng cảm tạ ông trời vì đã để người mình luôn tâm tâm niệm niêm không xảy ra chuyện gì.
“A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về? Ta còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện.” – Dương Dật nói xong liền cúi đầu lộn xộn hôn lên mặt Trần Tĩnh.
“A Dật, ta không sao, phát hiện không tìm thấy ngươi và hài tử nên đuổi theo bọn người kia, xác định ngươi không có ở đó ta liền lập tức trở về. Ta không sao, thực sự không có việc gì.” – Trần Tĩnh dung túng để cho Dương Dật loạn hôn lên mặt mình.
“A Tĩnh, ta muốn ngươi, hiện tại muốn ngươi.” – Dương Dật đứng dậy nói.
Trần Tĩnh nhìn người đang thất thố trước mặt, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể khiến A Dật an tâm, y cười gật đầu nói: “Được. Chỉ cần A Dật muốn, lúc nào cũng được.”
Phốc một cái ôm lấy Dương Dật, Trần Tĩnh sải bước đi đến phòng ngủ của bọn họ.
Dương Dật vừa bị ôm lên liền ôm chặt lấy Trần Tĩnh, hắn hôm nay vô cùng lo lắng cho y, lúc ở trên vách đá lại bị dọa sợ, tuy nhìn bên ngoài như chẳng đó việc gì, nhưng kỳ thực chỉ là do hắn giấu quá sâu, không có biểu hiện ra mà thôi.
Vừa bị đặt lên giường Dương Dật liền muốn lấy lại quyền chủ động, kết quả lại để Trần Tĩnh đoạt trước, ngồi ở trên eo hắn.
“Ngoan, đừng nhúc nhích, để ta đến là tốt rồi.” – Trần Tĩnh nói xong lập tức cởi áo ngoài của Dương Dật ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo lên ***g ngực trắng nõn của hắn, hai tay cũng không rảnh rỗi cởi quần hắn ra, một đường hôn xuống dưới cuối cùng dừng lại ở chỗ đã ngẩng đầu kia.
Dương Dật mãnh liệt hít vào một hơi, tay nắm thật chặt, lúc đầu lưỡi ấm nóng của Trần Tĩnh liếm đến tiểu huynh đệ của mình, huyết dịch toàn thân hắn đều dũng mãnh hướng đến chỗ kia, chỗ đó vốn trắng nõn cũng bắt đầu nhiễm lên một màu hồng nhạt.
Trần Tĩnh dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vài cái, từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào gia hỏa đã trướng đại không ít.
Dương Dật thởi hổn hển chửi thề mấy câu, đẩy Trần Tĩnh một cái, hắn phải lấy lại quyền chủ động, người làm phu quân như mình không thể để ca nhi đè được.
Thời điểm nuốt vào thứ dịch tanh kia y cũng không kiên trì, thuận theo nằm xuống giường mặc kệ cho Dương Dật khai mở hai chân mình.
Lúc tiến vào Dương Dật có chút gấp gáp, cũng không giúp y khuếch trương giống như những lần trước.
Dương Dật nhíu mày, tuy rằng lần này hắn có hơi thô lỗ một chút, nhưng mà cũng không làm A Tĩnh bị thương, vừa rồi tiến vào cũng rất thuận lợi, sao đột nhiên lại có mùi máu tươi. Trước kia cũng từng có mấy lần như vậy, Trần Tĩnh cũng không bị thương, chẳng lẽ… Trần Tĩnh bị thương ở chỗ khác?
Hắn dừng lại động tác, cau mày hỏi: “A Tĩnh, có phải ngươi bị thương ở đâu không? Sao lại có mùi máu?”
“Khả năng là bên dưới bị thương thôi, không có việc gì, không đau. A Dật, mau làm a, đau ta mới yên tâm, mới có thể cảm giác ngươi vẫn còn ở ngay bên cạnh ta.” – Trần Tĩnh vươn tay ôm lấy cổ Dương Dật, ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn. Tuy rằng mỗi lần Dương Dật di chuyển đểu đụng đến miệng vết thương của y, nhưng mà Trần Tĩnh tuyệt đối không muốn hắn dừng lại.
Nghe những lời Trần Tĩnh nói, Dương Dật có thể cảm giác được y không an lòng. Hôm nay lúc không thấy mình và hài tử, phòng lại bị đập phá, như thế sao có thể không nghĩ đến chuyện xấu chứ, nhất định là Trần Tĩnh đã bị dọa sợ rồi. Nghĩ vậy, Dương Dật cũng không phân tâm nữa, ở trên người Trần Tĩnh truy cầu cực hạn khoái hoạt, nhìn Trần Tĩnh lộ ra vẻ sảng khoái hắn lại càng có cảm giác thành tựu.
Trời dần sáng, Dương Dật yên lặng nằm ở trong nực Trần Tĩnh ngủ ngon lành. Trần Tĩnh mở to mắt lẳng lặng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thân thể mệt mỏi vô cùng nhưng đầu óc lại thanh tỉnh, hưng phấn dị thường. A Dật và hài tử đều bình yên, thật tốt, thật sự rất tốt.
Trần Tĩnh cần thận đem đầu đang dựa vào ngực mình của Dương Dật chuyển đến bên gối rồi nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy. Tối hôm qua miệng vết thương bị động đến, chảy ra chút máu, y liền bưng tới một chậu nước đem vết máu bị dính lên giường trúc lau sạch sẽ.
Bên trên cái bếp lò bằng đất được đắp vội vàng đang đun nồi cháo, lại đi đến lấy sữa dê đem đi làm canh xong, lúc này y mới đến phòng ngủ của bọn nhỏ.
“Tiểu Bảo, dậy rồi à.” – Trần Tĩnh vừa mới đi vào đã thấy Tiểu Bảo hai mắt to tròn nhìn mình.
“A mỗ, ngươi trở về rồi, Tiểu Bảo rất nhớ a mỗ.” – Tiểu Bảo từ trên giường đứng dậy ôm lấy Trần Tĩnh, còn dùng cái đầu nhỏ cọ cọ cằm y.
“A mỗ cũng nhớ các ngươi. Tiểu Bảo nói nhỏ một chút, cha ngươi vẫn còn đang ngủ, đừng đánh thức hắn.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo nói.
Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế ăn cháo. Sáng hôm nay a mỗ lại làm cá, có điều so với hôm qua thì thịt cá cứng hơn, hơn nữa con cá này cũng ít xương, nó có thể tự mình gắp ăn được, so với món cá thịt mềm tối qua cha làm thì không bằng, nhưng mà vẫn ăn rất ngon. Đối với nó thì như vậy là được rồi.
Trần Tĩnh ngồi xếp bằng trên sàn nhà trúc, múc từng muỗng từng muỗng thổi rồi mới đút cho hài tử. Tên nhóc Quân An xảo quyệt hơn một chút, luôn muốn giả mạo ca ca để được ăn nhiều hơn một miếng, bất quá, Trần Tĩnh cũng không có qua loa giống như Dương Dật, cho nên ở trước mặt a mỗ của mình tiểu gia hỏa sao có thể chiếm được tiện nghi của ca ca chứ.
Mới sáng sớm Tần Huy đã đưa A Lặc đi lên trấn, bề ngoài của A Lặc rất giống người Tây Lương, trải qua chuyện ngày hôm qua, để A Lặc ra ngoài cũng chỉ hứng lấy sự phẫn nộ của dân chúng mà thôi, cho nên Tần Huy đã để y lại trang viên thu xếp đồ đạc.
Cuộc chiến với Tây Lương cũng đã nổ ra, việc làm ăn trên trấn cũng chỉ có thể ngừng lại. Trần Tĩnh đã để Dương Dật ở lại tiểu sơn cốc thì Tần Huy cũng muốn A Lặc đến đó, vì vậy hiện tại phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Năm năm trước, Tần Huy đến nơi này vốn dĩ là để tòng quần, nhưng mà đợi đến lúc hắn vất vả trốn ra khỏi nhà, thoát khỏi sự ngăn cản của cha và đại ca chạy đến thì chiến tranh đã kết thúc. Lần này, hắn nhất định không thể bỏ lỡ nữa.
Sáng sớm nay lên thị trấn, mục đích của Tần Huy là đến chỗ Lý đại phu mua thuốc trị thương. Bọn nhóc Tiểu Bảo cũng cần phải dùng đến thuốc cảm, thuốc tiểu chảy, đó là mấy bệnh mà hải tử hay mắc phải, phòng bị trước thì tốt hơn, dù sao sau này mua thuốc cũng không dễ dàng như bây giờ.
“Tần Huy, ngươi đây là đến giúp hài tử nhà Trần Tĩnh mua thuốc đấy à. Một thời gian nữa ta cũng đi vào sâu trong núi ở, dù sao ở nơi này hỗn loạn cũng không an toàn. Chắc ngươi cũng biết núi Phương Viên chứ, nhà của ta ở trên đó, sau này dược liệu cũng không dễ mua nên ta sẽ tự mình đi hái, nếu như có chuyện gì thì đến đó tìm ta.” – Lý đại phu nói với Tần Huy, ông cũng là nhờ Trần Tĩnh nên mới quen với Tần Huy như vậy.
“Ta biết rồi Lý đại phu, ông cũng phải cẩn thận một chút, thu thập rời đi sớm sớm, ông là đại phu duy nhất của trấn đấy. Thôi ta đi trước đây.” – Tần Huy nói xong đi ra ngoài, hắn cũng đến mấy sạp hàng nữa mua các loại hoa quả, hạt giống, như vậy thì có thể trồng rau quả trong tiểu sơn cốc để tự cấp rồi.
A Lặc đem toàn bộ gà bắt lại, dùng dây cột chân chúng rồi ném vào trong ***g gà. Hôm nay, y muốn đem toàn bộ chúng đến sơn cốc. Đợi sau khi đem hết những thứ này về thì có thể đóng cửa trang viên rồi.
“Tiểu Bảo, ngươi trông chừng đệ đệ, đừng để cho chúng nó đánh thức cha dậy, đã biết chưa. A mỗ quay về trang viên lấy vài thứ.” – Trần Tĩnh sau khi cho tiểu ca nhi ăn xong thì quay sang dặn Tiểu Bảo.
“Dạ, a mỗ.” – Tiểu Bảo nhu thuận gật đầu.
Thời điểm trở lại trong trang viên Trần Tĩnh đã thấy A Lặc mỗi tay mang theo một cái ***g gà đi ra ngoài.
“Trần Tĩnh, ngươi quay lại rồi. Ta bây giờ đem gà qua đó, như vậy sau này mỗi ngày đều có trứng ăn. Đúng rồi, mấy thứ ngươi muốn đem đến tiểu sơn cốc ta cũng sắp xếp xong rồi đấy, để lát nữa ta về mang đi, ngươi đừng nên vác mấy thứ này.” – A Lặc vừa cười vừa nói, y cũng biết tối hôm qua Trần Tĩnh bị thương ở lưng.
“Không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi, hiện tại đã không chảy máu nữa rồi, huống chi ta cũng đã băng bó, không có trở ngại gì cả. Ngươi cẩn thận một chút, mỗi lần mang một cái lên thôi.” – Trần Tĩnh cười cười, y biết nếu thực sự đến sơn cốc ở, A Lặc mỗi ngày sẽ đến nhà y ăn cơm bởi vì Tần đại ca và A Lặc cũng chỉ có hai người, sẽ không chịu nấu cơm. Bất quá, thịt nướng A Lặc làm hương vị rất tốt, Tiểu Bảo và A Dật đều thích ăn.
Trần Tĩnh đem tinh mễ ở trong kho đóng thành từng bao, bột mì cũng được y đựng vào trong bao, ngay cả các loại đậu và cối đá y cũng muốn chuyển đi. Có cối đá là có thể làm được đậu hũ và rất nhiều thức ăn khác, Tiểu Bảo cũng rất thích ăn đậu hũ. Có lẽ bây giờ y phải đi mua thêm một ít dầu, số tinh mễ còn lại trong nhà dù có tăng thêm A Lặc và Tần đại ca cũng đủ ăn được hơn nửa năm rồi, hơn nữa cộng thêm gạo thô thì miễn cưỡng cũng chống đỡ được qua một năm nữa.
Tần Huy để cho lão trưởng quầy về nhà dưỡng lão, nếu như chiến tranh kết thúc mà ông nguyện ý trở lại thì hắn sẽ thu nhận. Lão trưởng quầy là người Thượng Kinh cho nên hắn cũng không muốn để ông phải chịu cảnh chết nơi đất khách quê người.
Đem toàn bộ tinh mễ có trong quán đóng vào bao, Tần Huy biết chỉ cần chiến tranh lan đến thì có tiền cũng chẳng mua được tinh mễ. Mới vừa rồi hắn đi mua đường và dầu, ngay cả muối giá cả cũng tăng lên gấp đôi, may mắn là trong quán rượu vẫn còn lại một chút, mang đến sơn cốc cũng đủ để bọn họ ăn được hơn nửa năm.
Từng bao từng bao tinh mễ đều đã được Tần Huy để lên xe ngựa, hắn còn đem dầu trà trong bếp tất cả đều rót vào một cái bình lớn, cũng đặt hai cái bình dầu lớn tròn bụng cao một thước mà mình mới mua được lên xe. Tính ra như vậy cũng đủ dùng trong vòng nửa năm, nếu tiết kiệm thì một năm cũng không thành vấn đề.
Đợi đến khi Tần Huy sắp xếp xong tất cả mọi thứ để lên xe ngựa thì Trần Tĩnh cũng đã đem toàn bộ tinh mễ và bột mì đóng vào trong bao. Tìm không được xe ngựa ở nhà, y liền đoán ra là Tần Huy đã đánh xe đi rồi. Muốn đưa những thứ này đến chân núi thì nhất định phải dùng đến xe ngựa chứ vác trên lưng thì chỉ có nước mệt chết, số đồ vật này cộng lại cũng phải gần ngàn cân chứ chẳng chơi.
Ngay tại thời điểm Tần Huy chuẩn bị đánh xe ngựa rời khỏi Mãn Nguyệt Lâu thì một con bồ câu trắng bay đến đậu lên vai hắn. Thấy vậy Tần Huy lập tức dừng lại động tác, hắn biết rõ, nếu như không có chuyện quan trọng thì ca ca nhất định sẽ không truyền thư. Có điều, tốt nhất là đừng có gọi hắn trở về, nếu không Tần Huy quyết định sẽ không bao giờ trở về nhà nữa.
Từ trên chân bồ câu lấy xuống mảnh giấy, trên mảnh giấy nhỏ ấy viết không ít chữ, chỉ là cái thư này không phải là ca ca hắn, cũng chẳng phải của ca ca Trần Tĩnh mà lại là của đương kim hoàng thượng. Hoàng thượng bây giờ chính là Tam hoàng tử đã hạ bệ thái tử để lên ngôi năm đó. Trong thư viết, Trương Khang vừa mới bị quân Tây Lương giết chết, ngài ủy nhiệm cho Trần Tĩnh tạm giữ chức đại tướng quân thay Trương Khang trấn thủ biên cương. Thì ra tướng quân đã chết, khó trách, ngày hôm qua phát sinh chuyện như vậy mà quân đội Nam Nhạc lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Trong lòng Tần Huy hiểu rõ, hiện tại Trần Tĩnh không nhất định sẽ nguyện ý đi đánh giặc. Chỉ là, chuyện này liên quan đến tính mạng của ngàn vạn bách tính Nam Nhạc, bức thư này phải nhanh chóng đưa đến tay Trần Tĩnh mới được.
“Giá giá giá…” – Tần Huy đánh xe ngựa nhanh chóng đi đến trang viên.
Nhìn bức thư trong tay, khó trách lại phát sinh chuyện như ngày hôm qua, quân Tây Lương đây là đang thăm dò xem đại tướng quân của bọn họ có thực sự chết rồi hay không. Nói như vậy thì toán khích khách được phái đến để giết đại tướng quân đều đã chết cả rồi nên hoàng đế Tây Lương mới phải làm như vậy để thăm dò Nam Nhạc. Theo tình huống mà hoàng đế từ Thượng Kinh truyền đến thì tình hình Nam Nhạc lúc này tuyệt đối không khả quan. Quốc gia bọn họ, phía đông giáp biển, phía nam là Đại Ngạo quốc, quốc lực tương đối mạnh, có điều bọn họ vẫn đang thu mình dưỡng sức, rất nhiều năm không có chiến tranh. Phía bắc lại là một quốc gia do rất nhiều dân tộc tạo thành, ca ca y đã đánh bọn họ rất nhiều năm cho nên không có khả năng khơi mào chiến tranh. Rất có thể bên phía Đại Ngạo quốc phía nam xảy ra vấn đề, nếu không ca ca đã có thể chạy đến bên này, cũng không đến lượt y phải tạm thay, Trần Tĩnh thực sự hy vọng là mình đã quá lo lắng.
Cười khổ thu lại tờ giấy, Tần đại ca muốn lên chiến trường, có lẽ y lại có thể vì Nam Nhạc mà đưa đến một vị đại tướng quân. Hai năm thời gian liệu có đủ không? Lần trước, khi cuộc chiến với Tây Lương nổ ra, bọn họ đã phải đánh suốt ba năm, khi đó ca ca của y chỉ mới mười ba tuổi đã phải lên chiến trường, mà y, năm đó mười lăm tuổi mới bắt đầu giằng co đạt được thắng lợi trên ý nghĩa. Về sau, ca ca lại đánh thêm hai năm nữa mới hoàn toàn đánh cho Tây Lương không ngóc đầu dậy được. Thật không ngờ mới qua ba năm mà Tây Lương đã lại lần nữa xâm phạm.
“Tần đại ca, huynh giúp ta đem những thứ này đưa đến tiểu sơn cốc, ba ngày sau đến quân doanh báo danh, chúng ta cùng nhau giết địch. Ta bây giờ đi nhìn A Dật một cái rồi đi luôn.” – Trần Tĩnh nói.
“Ngươi không có tướng quân ấn thì đi làm sao được?” – Tần Huy hỏi, đám người trong quân đội có thể phục Trần Tĩnh được sao?
“Không sao cả, ta và ca ca giống nhau như đúc, phiêu kỵ tướng quân Tiểu Trần quen biết ta, tin là rất nhanh tướng quân ấn sẽ được đưa tới. Bất luận như thế nào cũng không thể để bọn người Tây Lương kia lại kiêu ngạo xuất nhập Nam Nhạc của chúng ta nữa.” – Trần Tĩnh âm trầm nói ra, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua trong lòng y vẫn còn sợ hãi.
Nhìn Dương Dật vẫn còn ngủ say, Trần Tĩnh ở trên trán hắn hôn lên một cái. Y thực sự hy vọng tình cảnh không tệ như những gì mình đã dự đoán, chỉ cần qua vài ngày nữa là ca ca có thể đến, mà y, chỉ cần tạm thay vài ngày mà thôi. Thời điểm bị Trần Tĩnh hôn, đầu lưỡi Dương Dật còn duỗi ra liếm liếm khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào rồi mới từ từ an tĩnh ngủ lại. Nhìn Dương Dật như vậy, Trần Tĩnh thật tâm không nỡ rời đi.
“Tiểu Bảo, a mỗ phải đi ra ngoài vài ngày, ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời cha, giúp cha chăm sóc tiểu đệ đệ. Đợi khi nào chiến tranh qua đi, chúng ta mới có thể trở về trang viên.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo, thực không muốn rời đi. Y bây giờ đã không còn là thiếu niên ngây thơ hiếu thắng năm đó, chuyện gì cũng muốn chứng tỏ mình mạnh hơn ca ca. Y hiện tại đã có gia đình của mình, có người mình yêu, còn có cả hài tử khả ái, nhưng mà, quốc bất an gia sao có thể yên ổn.
Trần Tĩnh đi rồi, Tiểu Bảo vẫn còn ngơ ngác đứng đó nhìn bóng a mỗ mình rời xa. Vì cái gì nó cứ có cảm giác lời a mỗ nói hôm nay rất nặng.
“Tần đại ca, A Lặc, Dương Dật và Tiểu Bảo ta đành nhờ mọi người chăm sóc rồi.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ bả vai A Lặc. Trần Tĩnh và Tần Huy đã nói qua mọi chuyện với A Lặc, nếu như lòng của y hướng về Tây Lương thì không thể để người ở lại chỗ này, cho nên trước khi đến quân doanh Tần Huy phải nói rõ mọi chuyện với y, nếu không thì đó chính là một tai họa ngầm.
“Trần Tĩnh, ngươi không cùng Dương Dật nói lời từ biệt sao? Như vậy liệu có được không?” – Tần Huy hỏi. Hắn thực sự không biết đến khi Dương Dật tỉnh lại thì phải làm cách nào giải thích chuyện Trần Tĩnh ra trận đánh giặc. chẳng hiếu sao trong lòng hắn lại cảm thấy đây là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, thật quá kỳ quái rồi.
“Không được, mãi đến hừng đông hôm nay A Dật mới đi ngủ, hắn hiện tại đang ngủ rất ngon, không nên đánh thức. A Lặc, Tần đại ca, ta cầu hai người, đợi đến khi A Dật tỉnh lại hai người hãy nói uyển chuyển một chút. Gia hỏa kia nhất định sẽ tức giận, nhưng là, mọi người hãy giúp ta nói cho hắn thông suốt, còn có hài tử ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” – Trần Tĩnh nhìn trời cười nhẹ một cái, quay người nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook