“Thật không ngờ a mỗ đi rồi ngươi lại cao hứng như vậy nha.” – Trần Tĩnh cười nhìn Dương Dật tựa như người không xương xụi lơ nằm ở trên giường.
“Cũng không phải như thế, ta chỉ nghĩ là rút cuộc cũng được giải thoát, không cần phải mặc cái thứ quần áo vướng víu kia nữa mà thôi. Cuối cùng cũng có thể mặc quần áo thoải mái mà làm việc rồi.” – Dương Dật vui vẻ nói, cái thứ quần áo kia mặc lên người thực sự là quá mức hành hạ thân thể, chỗ nào cũng không thoải mái.
“Ngươi ấy, người khác muốn mặc còn chẳng có mà mặc đâu, thực sự là sống trong phúc mà không biết phúc.” – Trần Tĩnh cười xoa xoa đầu Dương Dật.
Đến tối, đợi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ngủ, Trần Tĩnh bèn mang theo Dương Dật đi đến hồ nước nóng trong trang viên. Hồ nước nóng này nằm ở phía sau Vọng Nguyệt Các, nguyên bản cần phải có người hầu đến đốt lửa nấu nước thì mới có nước nóng dùng.
“A Tĩnh, đã trễ thế này rồi ngươi dẫn ta đi đâu vậy? Lỡ lát nữa hài tử tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?” – Dương Dật không hiểu hỏi, hôn nay sao Trần Tĩnh tự nhiên lại thần thần bí bí như vậy chứ.
“Hài tử vừa mới ngủ, ít nhất cũng phải đến nửa đêm mới tỉnh dậy, vả lại, nếu chúng nó có khóc ta cũng có thể nghe thấy.” – Trần Tĩnh ngại Dương Dật đi quá chậm bèn nhấc bổng hắn lên, dùng khinh công mà đi.
Dương Dật trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mặt, từ lúc nào mà Trần Tĩnh đã làm mấy thứ này? Hắn sao lại không biết nhỉ?
Bên cạnh hồ nước nóng có một dòng suối, nước trong hồ là từ dòng suối bên đó dẫn đến. Cái đình bên cạnh vốn dĩ có màn lụa che, nhưng mà bởi vì đã hơi rách rồi cho nên Dương Dật đem tháo xuống, hiện tại chỗ này lại treo đèn ***g màu đỏ kiểu cung đình, ánh đèn chiếu xuống hồ nước khiến hắn nhìn thấy vô số cánh hoa hồng được rải trên mặt hồ.
“A Tĩnh, ngươi làm mấy cái này khi nào vậy?” – Dương Dật đi đến hồ nước hỏi.
“Lúc ngươi ngủ trưa ta ra đằng sau trang viên thì thấy ở đó nở rất nhiều hoa hồng, lúc nãy ngươi dỗ hài tử ngủ ta liền ra chuẩn bị đấy.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Dương Dật thò tay xuống bắt lấy một cánh hoa hồng, tuy rằng nước rất trong, thời tiết hiện tại cũng đã ấm hơn nhiều, nhưng mà bởi vì còn một khoảng thời gian nữa mới đến hè cho nên hiện tại xuống nước vẫn có chút lạnh.
“A Tĩnh, nước lạnh thế này chẳng lẽ chúng ta bây giờ phải đi nấu nước sao?” – Dương Dật hỏi.
“Đồ ngốc, nếu như phải nấu nước thì sao ta lại mang ngươi ra lúc này.” – Trần Tĩnh nói xong bèn nhảy xuống hồ nước, y vận công một hồi nước trong hồ liền ấm lên.
Dương Dật thấy Trần Tĩnh xuống nước chẳng được bao lâu thì trong hồ liền tỏa ra từng đợt từng đợt hơi nóng, hiện tại nhìn chính là một suối nước nóng tiêu chuẩn, cái cảm giác mông lung đó trước kia ở trên tv hắn đã từng thấy qua rồi. Chỗ này bây giờ hệt như tiên cảnh, càng quan trọn hơn là, người mà hắn yêu thích nhất cũng đang ở đây.
“Xuống đây đi, nước ấp lắm đấy, A Dật, ngươi còn sững sờ cái gì đó.” – Trần Tĩnh bơi đến bên cạnh bờ nói. Y chầm chậm cởi bỏ áo ngoài đã ướt đẫm, y phục màu đen ẩm ướt được y mắc lên gần đèn khiến một chút ánh sáng bị che mất khiến khung cảnh trong đình càng trở nên mông lung, quần áo mỏng ướt dẫm dính sát trên người Trần Tĩnh căn bản che không được một mảng xuân quang.
Dương Dật nhìn Trần Tĩnh cảm thấy y rất mê người, nhất là hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực, hắn liếm liếm khóe miệng, ngay lập tức muốn thưởng thức mĩ vị ngay trước mặt.
Nhanh chóng cởi quần áo nhảy xuống ôn tuyền, nhiệt độ trong nước so ra cao hơn nhiệt độ thân thể khiến cho Dương Dật cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn thở ra một cái, thật thoải mái, đã bao lâu hắn không được ngâm suối nước nóng rồi nhỉ, lần cuối cùng hắn ngâm cũng là ở kiếp trước ấy chứ.
Thời điểm Dương Dật nhảy xuống hồ Trần Tĩnh liền lau lau nước bắn trên mặt mình, lúc này mới ôm lấy Dương Dật, hôn lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn kia.
Thực ra vốn dĩ Dương Dật muốn bơi qua bơi lại một chút, nhưng mà lúc được Trần Tĩnh ôm lấy hắn cũng không dãy dụa, trực tiếp ôm lấy cổ Trần Tĩnh hôn thật sâu.
Nhẹ nhàng hôn lên cổ Trần Tĩnh, cánh tay hắn cũng không rảnh rỗi, một tay luồn vào bên trong áo bắt lấy điểm nhỏ trước ngực y, một ta hắn ở bên ngoài cách một lớp áo mỏng xoa nắn.
Tiểu gia hỏa đã ngạnh lên của Dương Dật cọ cọ lên chân Trần Tĩnh, y liền buông Dương Dật ra, chìm vào trong nước ngậm lấy vật đã cương cứng lên kia, từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào.
Dương Dật được y phục vụ thoải mái đến mưc suýt chút nữa thì đứng không vững, chìm vào trong hồ, cũng may là Trần Tĩnh đã sớm vịn chặt eo của hắn.
Một tay Dương Dật gác ở trên thành hồ, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu Trần Tĩnh đẩy nhanh tốc độ ra vào, khiến tính khí tham tiến thật sâu vào khoang miệng mềm mại.
“A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi thật tuyệt!” – Dương Dật ôm lấy người đã nhô lên khỏi mặt nước kia, dùng cái cằm nhẵn bóng của mình cọ cọ lên cổ Trần Tĩnh.
Ngay sau đó hắn đem người đẩy xuống bên cạnh hồ, nâng chân y lên, đem tiểu gia hỏa vẫn đang hưng phấn bừng bừng hung hăng đâm vào nơi có thể cho mình cảm giác muốn thăng thiên kia.
“Trần Tĩnh, ngươi thật lợi hại, thì ra nội công còn có thể dùng vào việc đó, thực sự là quá tuyệt vời, lần này được tắm thật thư thái.” – Dương Dật nằm ở trong ngực Trần Tĩnh hét lớn, trên người được bao bọc bởi trường bào màu đen của y.
“Nhỏ tiếng một chút, đã khuya rồi, ngươi muốn đánh thức hài tử sao? Cũng chỉ có thể làm nóng nước mà thôi.” – Trần Tĩnh ôm chặt lấy người trong ngực, tối nay Dương Dật quá mức điên cuồng, ngay cả một chút khí lực cũng không lưu lại, hiện tại thì hay rồi, mềm nhũn dựa vào ngực y.
“À, cái hồ nước nóng kia cũng thật tiện lợi, chỉ cần kéo một cái là nước dư lại đều chảy ra ngoài.” – Cái hồ nước này làm hắn cảm thấy rất giống bồn tắm lớn ở kiếp trước. Cái hồ được đào ngay bên cạnh suối, có thể dẫn nước vào trong hồ, cũng chỉ cần kéo nhẹ một cái là nước có thể chảy ra ngoài, tính ra ở thế giới này thì kiểu thiết kế như vậy cũng coi như là đi trước thời đại rất nhiều rồi.
Trần Tĩnh nhìn nhìn người cơ hồ vừa đã chạm giường đã ngủ mất, ôm lấy Tiểu Bảo, tiểu gia hỏa lắc lư mơ mơ màng màng rất nhanh tự mình tỉnh dậy đi tiểu, đại khái là do đã phải nhịn khá lâu. Giờ chỉ cần thay tã cho tiểu ca nhi xong là có thể an tâm ngủ đến hừng đông.
Trần Tĩnh vừa nằm vào trong ổ chăn liền bị Dương Dật cảm nhận được, cả người đều rúc vào trong lòng y. Y nhẹ nhàng lấy ta nhu nhu phần bụng cho Dương Dật, lần sau nhất định không thể để người trong ngực tùy hứng làm bậy nữa, xem chừng sáng mai hắn tỉnh dậy lại chẳng có chút tinh thần nào rồi.
Vài ngày sau Trần Tĩnh đưa Tiểu Bảo lên thị trấn đi học, tiểu gia hỏa ngày nào cũng líu la líu lô vô cùng cao hứng, lúc thì khoe nó ở học đường quen bạn mới, lúc thì khoe nó học thêm được rất nhiều chữ. Cũng bởi vì hài tử còn nhỏ, cho nên chỉ cần đến học vào buổi sáng, đến trưa học xong là có thể đón về.
Mấy ngày nay Dương Dật cũng khá bận, hắn phải nhanh chóng thu hoạch số ớt đã chín đỏ. Số dây nho trồng trong trang viên cũng cao lớn không ít, có lẽ sang năm là có thể kết quả.
Thời điểm Dương Dật đem số ớt hai ngày trước hái được để lên sáng trúc phơi nắng, tiểu gia hỏa đang ngủ trong phòng đột nhiên tỉnh lại. Nhìn xung quanh một mảng yên ắng, mãi một lúc lâu không thấy ai đến đưa nó đi tiểu liền oa oa khóc lớn lên. Tiếng khóc khiến đứa còn lại vốn dĩ đang mơ màng ngủ cũng tỉnh dậy khóc theo.
Dương Dật vội vội vàng vàng đi rửa sạch cái tay vừa mới cầm ớt. Ngày hôm qua quên không rửa tay đã đi sờ lên mặt Trần Tĩnh, kết quả không cẩn thận sờ đến mắt khiến mắt của y đỏ đến tận trưa, mãi đến tối vẫn chưa khỏi hẳn. Tuy rằng Trần Tĩnh không nói gì nhưng mà Dương Dật biết y khẳng định rất khó chịu.
“Bảo bối! Ngoan ngoan! Cha đến rồi đây.” – Dương Dật ôm lấy Quân An cho nó đi tiểu xong liền thả nó lên lại giường nhỏ, để tiểu gia hỏa ngồi vững rồi mới đem Quân Hạo đi.
Dương Dật lấy hai quả bóng bằng gỗ rỗng ruột đặt ở trên giường nhỏ, bởi vì quả bóng so với tiểu ca nhi to hơn một chút cho nên chúng không thể ôm được. Dù vậy, bọn nó lại vô cùng kiên nhẫn, cứ một mực đuổi theo muốn bắt lấy quả bóng, hoàn toàn không chịu ngồi yên nữa.
Quân An hai mắt to tròn nhìn cha mình, nó ngã không đứng dậy nổi mà cha còn không chịu đến giúp, ngay cả cầu cầu của nó cũng chạy mất.
“Bướm… ngã… cha.” – tiểu Quân An rút cuộc cũng gọi được chữ cha.
(chú thích chỗ này chút: chữ “bướm = 叠 dié” “ngã = 跌diē” “cha = 爹diē” đọc lên thì âm giống giống nhau nha. Nhóc Quân An còn đang học nói nên nói chưa rõ nó mới thành vậy đó)
Dương Dật vừa mới đem lục lạc ở trong giỏ cầm lên, ngẩn đầu liền nhìn thấy tiểu gia hỏa nằm sấp ở một chỗ, mà điểu khiến hắn vui vẻ nhất chính là nhóc con vậy mà biết gọi cha rồi. Hắn vội vàng đem Quân An nâng dậy, cũng đem cả Quân Hạo đang ra sức bắt quả bóng đặt nằm xuống, hài tử còn quá nhỏ, không nên để ngồi lâu.
“Để cha giúp các ngươi đem lục lạc treo lên nhé.” – Dương Dật lấy lụa đỏ luồn vào hai cái lục lạc rồi treo lên.
Hai dài tử này tuy rằng vẫn chưa thể tự mình ngồi dậy, nhưng mà thời điểm chúng nó dùng chân đạp lên giường đã rất có lực, cứ mỗi lần như thế, cái lục lạc cột ở trên giường sẽ phát ra tiếng đinh đinh đang đang.
Trần Tĩnh đi học đường đón Tiểu Bảo, mặt trời buổi trưa mỗi lúc một lên cao, ánh nắng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, Nhóc Béo được Trần Tĩnh ôm ở trên ngựa trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
“Cha! Tiểu Bảo về rồi!” – Tiểu Bảo vừa mới được Trần Tĩnh thả xuống đất đã lập tức từ ngoài chạy vào trong nhà la lớn.
“Tiểu Bảo về rồi đấy à, có đói bụng không?” – Dương Dật cầm lấu khăn vải giúp Tiểu Bảo lau đi mồ hôi trên trán.
“Tiểu Bảo không đói bụng, vừa rồi ăn hết cả chén hồn đồn mới về đấy.” – Tiểu Bảo cao hứng nói.
“Vậy thì đi trông tiểu đệ đệ đi, cha đi hái ớt, tối nay chúng ta làm cá ăn.” – Dương Dật cười xoa xoa đầu Tiểu Bảo.
“Trần Tĩnh, lúc này ngươi vào trấn có mua cá không? Trưa nay chúng ta nấu canh chua ăn.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đi đến liền hỏi.
Trần Tĩnh quơ quơ con cá lớn trong tay, hôm nay vận khí đặc biệt tốt, lúc y đón Tiểu Bảo về thì đụng phải một người bán cá, người đó bắt được không ít cá, con cá lớn nhất khoảng năm sáu cân liền được y mua mất.
Dương Dật nhận lấy con cá trắm cỏ trong tay Trần Tĩnh, đem đến phía hạ du suối cạo vảy. Sau khi cạo sạch vảy hắn mới mổ cá, đem toàn bộ nội tạng xử lý sạch sẽ, lại để vào rổ cho ráo nước, đợi lát nữa sẽ đem chế biến.
Đi ra ngoài tìm một vòng xem có còn sót quả ớt nào chưa hái xuống hái nốt, cuối cùng cả giỏ trúc hắn cầm theo cũng được lấp đầy.
Giữa trưa hôm nay có hai món cá, một món là đầu cá nấu đậu hũ, món còn lại là thịt cá nấu canh chua với thật nhiều ớt, vừa có ớt khô vừa có cả ớt tươi.
Đợi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đã đi ngủ hết, Dương Dật mới cầm lấy dao ngồi gọt mấy cái nút gỗ. Bình sứ hắn chuẩn bị đã hơn một ngàn cái, mà số bình đưa đến Mãn Nguyệt Lâu đã bán hết rượu cũng được Tần Huy đưa trở lại, số bình đó chỉ cần rửa sạch là có thể sử dụng tiếp được.
Trần Tĩnh đang làm thùng gỗ hương để đựng rượu. Một cây gỗ hương thật lớn được y cưa thành từng khúc dài khoảng một mét, bên trong khoét rỗng, chỉ cần lấy một cái nắp đậy lên là có thể dùng đựng rượu nho được.
Thời tiết càng ngày càng nóng lên, trường học của Tiểu Bảo cũng cho nghỉ, đợi đến sáu tháng cuối năm mát mẻ hơn mới lại đến trường.
Từng chùm từng chùm nho đã chín đen, nhà bọn hắn lại bắt đầu thêm nhiều việc. Ngày nào cũng vậy, cứ sáng sớm là Trần Tĩnh đã đi lên sườn núi hái nho, còn Dương Dật thì phụ trách rửa sạch, để cho ráo nước rồi mang về phòng dành cho người hầu đổ vào chum.
Trong phòng dành cho người hầu bây giờ đã đặt rất nhiều thùng, miệng thùng ước chừng khoảng 30 centimet, cao đến bụng Dương Dật.
Trước tiên đem nho đổ vào một cái chậu gỗ cao nửa mét, bởi vì năm ngoái không hái nhiều nho như năm nay cho nên có thể thoải mái dùng tay bóp nát, thế nhưng hiện tại số nho Trần Tĩnh hái về rất nhiều, cách nhanh nhất chính là dùng chân giẫm cho nát.
Rửa chân thật sạch Dương Dật mới nhảy vào thùng gỗ, nho màu tím đậm rất nhanh đã bị hắn giẫm nát khiếp bắp chân trắng nõn cũng dính đầy nước nho.
Sau khi làm xong, Dương Dật rửa sạch chân, đi giày vào rồi mới dùng một cái muôi giống hình tam giác mà hắn đặc chế múc cả nho lẫn nước nho từ trong thùng.
Lúc Trần Tĩnh đem nho trở về thì Dương Dật đã đem toàn bộ số nho của ngày hôm qua được hắn giẫm nát múc hết vào trong thùng, dùng giấy dầu bao chặt lại rồi.
“Trần Tĩnh, về rồi đấy à. Ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi. Tiểu Bảo, đang làm gì đó? Đói bụng thì đi lấy cháo ăn, không được gặm đệ đệ, nhìn xem, trên mặt đệ đệ đầy nước miếng của ngươi kìa.” – Dương Dật vừa cười vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Quân Hạo đã dính đầy nước miếng rồi.
“Cha! Ngươi nói oan ta, là tiểu Quân An làm, không phải Tiểu Bảo.” – Tiểu Bảo lập tức kêu lên, hiện tại nó đang trông đệ đệ, tiểu đệ đệ đã biết bò một chút rồi. Hai cái đứa nhóc này thường xuyên nhân lúc người ta không chú ý là bắt đầu cắn nhau loạn cả lên.
“Không thể nào. Thôi được rồi, ngươi cứ tiếp tục trông chúng nó để cha đi lấy sữa dê nấu canh cho cách ngươi.” – Dương Dật cầm hơn nửa bát sữa dê trong tay đến.
Thấy vậy, Trần Tĩnh liền đem khăn vải đã vắt khô nhẹ nhàng lau nước miếng trên mặt cho hai hài tử.
Đi vào trong bếp, từ trong giỏ trúc lấy ra hai cái trứng gà đập vào trong chén, dùng đũa quấy đều lên, sau đó Dương Dật mới đem sữa dê đổ vào chung với trứng rồi tiếp tục quấy. Hắn lại đem chỗ trứng sữa đó đổ riêng ra hai cái chén khác nhau, tiểu ca nhi khác với Tiểu Bảo, không cho thêm đường. Hắn nhớ đã từng đọc được ở trên mạng, hài tử còn quá nhỏ tốt nhất là nên ăn ít đường với muối lại, nếu không đối với trí lực của bọn chúng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Cầm hai cái chén cho vào trong nồi hấp lên, rất nhanh hương vị ngọt ngào của sữa dê tỏa ra, canh cũng nấu xong.
“Đến rồi đến rồi đây, tiểu bảo bối có thể ăn điểm tâm rồi.” – Dương Dật bưng hai chén canh sữa dê đi vào nhà chính.
Hai tiểu gia hỏa cứ ta một ngụm ngươi một ngụm mà ăn, Dương Dật chỉ có một mình, căn bản cho bọn nó ăn không kịp, đứa này còn chưa cho ăn xong, đứa kia đã há cái miệng nhỏ nhắn ra chờ rồi. Hiện tại mấy tiểu gia hỏa lúc ăn cơm có thể ngồi ở trên ghế chuyên dành cho hài tử được Trần Tĩnh dùng trúc làm ra.
“A Dật, ngươi từ từ đút thôi, để cho hài tử từ từ ăn, ăn nhanh quá sẽ nôn ra đấy.” – Trần Tĩnh nhắc nhở.
“Ta biết rồi, sẽ cho ăn từ từ.” – Vốn dĩ tốc độ của Dương Dật không tính là nhanh, giờ lại thêm chú ý khiến cho hai tiểu ca nhi cứ đưa mắt nhìn chằm chằm cái thìa trong tay hắn.
“Cha, vẫn là của Tiểu Bảo ăn ngon hơn, thật ngọt.” – Tiểu Bảo nói. Nó vừa rồi đã nếm thử canh sửa của đệ đệ, ngoại trừ có hương vị của trứng và sữa dê ra thì chẳng ngọt chút nào, so với canh của nó không ngon bằng.
“Đệ đệ của ngươi còn nhỏ, ngoại trừ hoa quả ra thì không được ăn đồ ngọt.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.
Vừa mới cho tiểu ca nhi ăn xong thì Trần Tĩnh cũng làm xong banh mì, bữa trưa bọn họ chỉ cần ăn cháo là xong, đợi lát nữa cho Tiểu Bảo ăn bánh mì là coi như bữa trưa đã được giải quyết.
“Dương Dật, Trần Tĩnh, cho ta ở chỗ các ngươi trốn nhờ một chút, nếu Tần đại ca có đến thì nói với hắn là không biết ta ở đâu nhé.” – A Lặc chạy vào trong bếp nhúm một miếng bánh mì, sau đó rất nhanh hướng về phía phòng của người hầu trốn đi.
“A Tĩnh, chuyện gì xảy ra với A Lặc vậy? Cái sợi dây lụa cột trên đầu y đâu mất rồi? Ta vừa mới phát hiện, A Lặc hình như là ca nhi có phải không? Cái tên này vậy mà lại là ca nhi, thế mà trước kia ta không biết lại còn để y ôm đỡ. Trời đất, Trần Tĩnh, y vậy mà lại là ca nhi.” – Dương Dật giống như phát hiện ra một đại lục mới, ngạc nhiên kêu lên.
“Không có việc gì đâu, ta đã sớm biết y là ca nhi rồi. Cái tên này xem ra là thích Tần đại ca, tựa hồ hai người đã xảy ra chuyện gì đó.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Y vừa rồi hình như nhìn thấy trên cổ A Lặc có rất nhiều điểm đỏ, mấy cái điểm đỏ đó cũng không phải là do muỗi cắn mà có.
“Không thể nào, Tần đại ca và A Lặc? Quả nhiên là trai tài gái sắc nha.” – Dương Dật bừng tỉnh đại ngộ nói. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, hai cái người này trước kia mỗi ngày đều ở trước mặt hắn mắt đi mày lại, lúc đó hắn còn đang bị bệnh, vậy mà cũng nhìn không ra, đúng thật là quá thất bại rồi.
Đèn cung đình
Đầu cá nấu đậu hũ
Thịt cá nấu canh chua với thật nhiều ớt
“Cũng không phải như thế, ta chỉ nghĩ là rút cuộc cũng được giải thoát, không cần phải mặc cái thứ quần áo vướng víu kia nữa mà thôi. Cuối cùng cũng có thể mặc quần áo thoải mái mà làm việc rồi.” – Dương Dật vui vẻ nói, cái thứ quần áo kia mặc lên người thực sự là quá mức hành hạ thân thể, chỗ nào cũng không thoải mái.
“Ngươi ấy, người khác muốn mặc còn chẳng có mà mặc đâu, thực sự là sống trong phúc mà không biết phúc.” – Trần Tĩnh cười xoa xoa đầu Dương Dật.
Đến tối, đợi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ngủ, Trần Tĩnh bèn mang theo Dương Dật đi đến hồ nước nóng trong trang viên. Hồ nước nóng này nằm ở phía sau Vọng Nguyệt Các, nguyên bản cần phải có người hầu đến đốt lửa nấu nước thì mới có nước nóng dùng.
“A Tĩnh, đã trễ thế này rồi ngươi dẫn ta đi đâu vậy? Lỡ lát nữa hài tử tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?” – Dương Dật không hiểu hỏi, hôn nay sao Trần Tĩnh tự nhiên lại thần thần bí bí như vậy chứ.
“Hài tử vừa mới ngủ, ít nhất cũng phải đến nửa đêm mới tỉnh dậy, vả lại, nếu chúng nó có khóc ta cũng có thể nghe thấy.” – Trần Tĩnh ngại Dương Dật đi quá chậm bèn nhấc bổng hắn lên, dùng khinh công mà đi.
Dương Dật trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mặt, từ lúc nào mà Trần Tĩnh đã làm mấy thứ này? Hắn sao lại không biết nhỉ?
Bên cạnh hồ nước nóng có một dòng suối, nước trong hồ là từ dòng suối bên đó dẫn đến. Cái đình bên cạnh vốn dĩ có màn lụa che, nhưng mà bởi vì đã hơi rách rồi cho nên Dương Dật đem tháo xuống, hiện tại chỗ này lại treo đèn ***g màu đỏ kiểu cung đình, ánh đèn chiếu xuống hồ nước khiến hắn nhìn thấy vô số cánh hoa hồng được rải trên mặt hồ.
“A Tĩnh, ngươi làm mấy cái này khi nào vậy?” – Dương Dật đi đến hồ nước hỏi.
“Lúc ngươi ngủ trưa ta ra đằng sau trang viên thì thấy ở đó nở rất nhiều hoa hồng, lúc nãy ngươi dỗ hài tử ngủ ta liền ra chuẩn bị đấy.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
Dương Dật thò tay xuống bắt lấy một cánh hoa hồng, tuy rằng nước rất trong, thời tiết hiện tại cũng đã ấm hơn nhiều, nhưng mà bởi vì còn một khoảng thời gian nữa mới đến hè cho nên hiện tại xuống nước vẫn có chút lạnh.
“A Tĩnh, nước lạnh thế này chẳng lẽ chúng ta bây giờ phải đi nấu nước sao?” – Dương Dật hỏi.
“Đồ ngốc, nếu như phải nấu nước thì sao ta lại mang ngươi ra lúc này.” – Trần Tĩnh nói xong bèn nhảy xuống hồ nước, y vận công một hồi nước trong hồ liền ấm lên.
Dương Dật thấy Trần Tĩnh xuống nước chẳng được bao lâu thì trong hồ liền tỏa ra từng đợt từng đợt hơi nóng, hiện tại nhìn chính là một suối nước nóng tiêu chuẩn, cái cảm giác mông lung đó trước kia ở trên tv hắn đã từng thấy qua rồi. Chỗ này bây giờ hệt như tiên cảnh, càng quan trọn hơn là, người mà hắn yêu thích nhất cũng đang ở đây.
“Xuống đây đi, nước ấp lắm đấy, A Dật, ngươi còn sững sờ cái gì đó.” – Trần Tĩnh bơi đến bên cạnh bờ nói. Y chầm chậm cởi bỏ áo ngoài đã ướt đẫm, y phục màu đen ẩm ướt được y mắc lên gần đèn khiến một chút ánh sáng bị che mất khiến khung cảnh trong đình càng trở nên mông lung, quần áo mỏng ướt dẫm dính sát trên người Trần Tĩnh căn bản che không được một mảng xuân quang.
Dương Dật nhìn Trần Tĩnh cảm thấy y rất mê người, nhất là hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực, hắn liếm liếm khóe miệng, ngay lập tức muốn thưởng thức mĩ vị ngay trước mặt.
Nhanh chóng cởi quần áo nhảy xuống ôn tuyền, nhiệt độ trong nước so ra cao hơn nhiệt độ thân thể khiến cho Dương Dật cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn thở ra một cái, thật thoải mái, đã bao lâu hắn không được ngâm suối nước nóng rồi nhỉ, lần cuối cùng hắn ngâm cũng là ở kiếp trước ấy chứ.
Thời điểm Dương Dật nhảy xuống hồ Trần Tĩnh liền lau lau nước bắn trên mặt mình, lúc này mới ôm lấy Dương Dật, hôn lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn kia.
Thực ra vốn dĩ Dương Dật muốn bơi qua bơi lại một chút, nhưng mà lúc được Trần Tĩnh ôm lấy hắn cũng không dãy dụa, trực tiếp ôm lấy cổ Trần Tĩnh hôn thật sâu.
Nhẹ nhàng hôn lên cổ Trần Tĩnh, cánh tay hắn cũng không rảnh rỗi, một tay luồn vào bên trong áo bắt lấy điểm nhỏ trước ngực y, một ta hắn ở bên ngoài cách một lớp áo mỏng xoa nắn.
Tiểu gia hỏa đã ngạnh lên của Dương Dật cọ cọ lên chân Trần Tĩnh, y liền buông Dương Dật ra, chìm vào trong nước ngậm lấy vật đã cương cứng lên kia, từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào.
Dương Dật được y phục vụ thoải mái đến mưc suýt chút nữa thì đứng không vững, chìm vào trong hồ, cũng may là Trần Tĩnh đã sớm vịn chặt eo của hắn.
Một tay Dương Dật gác ở trên thành hồ, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu Trần Tĩnh đẩy nhanh tốc độ ra vào, khiến tính khí tham tiến thật sâu vào khoang miệng mềm mại.
“A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi thật tuyệt!” – Dương Dật ôm lấy người đã nhô lên khỏi mặt nước kia, dùng cái cằm nhẵn bóng của mình cọ cọ lên cổ Trần Tĩnh.
Ngay sau đó hắn đem người đẩy xuống bên cạnh hồ, nâng chân y lên, đem tiểu gia hỏa vẫn đang hưng phấn bừng bừng hung hăng đâm vào nơi có thể cho mình cảm giác muốn thăng thiên kia.
“Trần Tĩnh, ngươi thật lợi hại, thì ra nội công còn có thể dùng vào việc đó, thực sự là quá tuyệt vời, lần này được tắm thật thư thái.” – Dương Dật nằm ở trong ngực Trần Tĩnh hét lớn, trên người được bao bọc bởi trường bào màu đen của y.
“Nhỏ tiếng một chút, đã khuya rồi, ngươi muốn đánh thức hài tử sao? Cũng chỉ có thể làm nóng nước mà thôi.” – Trần Tĩnh ôm chặt lấy người trong ngực, tối nay Dương Dật quá mức điên cuồng, ngay cả một chút khí lực cũng không lưu lại, hiện tại thì hay rồi, mềm nhũn dựa vào ngực y.
“À, cái hồ nước nóng kia cũng thật tiện lợi, chỉ cần kéo một cái là nước dư lại đều chảy ra ngoài.” – Cái hồ nước này làm hắn cảm thấy rất giống bồn tắm lớn ở kiếp trước. Cái hồ được đào ngay bên cạnh suối, có thể dẫn nước vào trong hồ, cũng chỉ cần kéo nhẹ một cái là nước có thể chảy ra ngoài, tính ra ở thế giới này thì kiểu thiết kế như vậy cũng coi như là đi trước thời đại rất nhiều rồi.
Trần Tĩnh nhìn nhìn người cơ hồ vừa đã chạm giường đã ngủ mất, ôm lấy Tiểu Bảo, tiểu gia hỏa lắc lư mơ mơ màng màng rất nhanh tự mình tỉnh dậy đi tiểu, đại khái là do đã phải nhịn khá lâu. Giờ chỉ cần thay tã cho tiểu ca nhi xong là có thể an tâm ngủ đến hừng đông.
Trần Tĩnh vừa nằm vào trong ổ chăn liền bị Dương Dật cảm nhận được, cả người đều rúc vào trong lòng y. Y nhẹ nhàng lấy ta nhu nhu phần bụng cho Dương Dật, lần sau nhất định không thể để người trong ngực tùy hứng làm bậy nữa, xem chừng sáng mai hắn tỉnh dậy lại chẳng có chút tinh thần nào rồi.
Vài ngày sau Trần Tĩnh đưa Tiểu Bảo lên thị trấn đi học, tiểu gia hỏa ngày nào cũng líu la líu lô vô cùng cao hứng, lúc thì khoe nó ở học đường quen bạn mới, lúc thì khoe nó học thêm được rất nhiều chữ. Cũng bởi vì hài tử còn nhỏ, cho nên chỉ cần đến học vào buổi sáng, đến trưa học xong là có thể đón về.
Mấy ngày nay Dương Dật cũng khá bận, hắn phải nhanh chóng thu hoạch số ớt đã chín đỏ. Số dây nho trồng trong trang viên cũng cao lớn không ít, có lẽ sang năm là có thể kết quả.
Thời điểm Dương Dật đem số ớt hai ngày trước hái được để lên sáng trúc phơi nắng, tiểu gia hỏa đang ngủ trong phòng đột nhiên tỉnh lại. Nhìn xung quanh một mảng yên ắng, mãi một lúc lâu không thấy ai đến đưa nó đi tiểu liền oa oa khóc lớn lên. Tiếng khóc khiến đứa còn lại vốn dĩ đang mơ màng ngủ cũng tỉnh dậy khóc theo.
Dương Dật vội vội vàng vàng đi rửa sạch cái tay vừa mới cầm ớt. Ngày hôm qua quên không rửa tay đã đi sờ lên mặt Trần Tĩnh, kết quả không cẩn thận sờ đến mắt khiến mắt của y đỏ đến tận trưa, mãi đến tối vẫn chưa khỏi hẳn. Tuy rằng Trần Tĩnh không nói gì nhưng mà Dương Dật biết y khẳng định rất khó chịu.
“Bảo bối! Ngoan ngoan! Cha đến rồi đây.” – Dương Dật ôm lấy Quân An cho nó đi tiểu xong liền thả nó lên lại giường nhỏ, để tiểu gia hỏa ngồi vững rồi mới đem Quân Hạo đi.
Dương Dật lấy hai quả bóng bằng gỗ rỗng ruột đặt ở trên giường nhỏ, bởi vì quả bóng so với tiểu ca nhi to hơn một chút cho nên chúng không thể ôm được. Dù vậy, bọn nó lại vô cùng kiên nhẫn, cứ một mực đuổi theo muốn bắt lấy quả bóng, hoàn toàn không chịu ngồi yên nữa.
Quân An hai mắt to tròn nhìn cha mình, nó ngã không đứng dậy nổi mà cha còn không chịu đến giúp, ngay cả cầu cầu của nó cũng chạy mất.
“Bướm… ngã… cha.” – tiểu Quân An rút cuộc cũng gọi được chữ cha.
(chú thích chỗ này chút: chữ “bướm = 叠 dié” “ngã = 跌diē” “cha = 爹diē” đọc lên thì âm giống giống nhau nha. Nhóc Quân An còn đang học nói nên nói chưa rõ nó mới thành vậy đó)
Dương Dật vừa mới đem lục lạc ở trong giỏ cầm lên, ngẩn đầu liền nhìn thấy tiểu gia hỏa nằm sấp ở một chỗ, mà điểu khiến hắn vui vẻ nhất chính là nhóc con vậy mà biết gọi cha rồi. Hắn vội vàng đem Quân An nâng dậy, cũng đem cả Quân Hạo đang ra sức bắt quả bóng đặt nằm xuống, hài tử còn quá nhỏ, không nên để ngồi lâu.
“Để cha giúp các ngươi đem lục lạc treo lên nhé.” – Dương Dật lấy lụa đỏ luồn vào hai cái lục lạc rồi treo lên.
Hai dài tử này tuy rằng vẫn chưa thể tự mình ngồi dậy, nhưng mà thời điểm chúng nó dùng chân đạp lên giường đã rất có lực, cứ mỗi lần như thế, cái lục lạc cột ở trên giường sẽ phát ra tiếng đinh đinh đang đang.
Trần Tĩnh đi học đường đón Tiểu Bảo, mặt trời buổi trưa mỗi lúc một lên cao, ánh nắng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, Nhóc Béo được Trần Tĩnh ôm ở trên ngựa trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
“Cha! Tiểu Bảo về rồi!” – Tiểu Bảo vừa mới được Trần Tĩnh thả xuống đất đã lập tức từ ngoài chạy vào trong nhà la lớn.
“Tiểu Bảo về rồi đấy à, có đói bụng không?” – Dương Dật cầm lấu khăn vải giúp Tiểu Bảo lau đi mồ hôi trên trán.
“Tiểu Bảo không đói bụng, vừa rồi ăn hết cả chén hồn đồn mới về đấy.” – Tiểu Bảo cao hứng nói.
“Vậy thì đi trông tiểu đệ đệ đi, cha đi hái ớt, tối nay chúng ta làm cá ăn.” – Dương Dật cười xoa xoa đầu Tiểu Bảo.
“Trần Tĩnh, lúc này ngươi vào trấn có mua cá không? Trưa nay chúng ta nấu canh chua ăn.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đi đến liền hỏi.
Trần Tĩnh quơ quơ con cá lớn trong tay, hôm nay vận khí đặc biệt tốt, lúc y đón Tiểu Bảo về thì đụng phải một người bán cá, người đó bắt được không ít cá, con cá lớn nhất khoảng năm sáu cân liền được y mua mất.
Dương Dật nhận lấy con cá trắm cỏ trong tay Trần Tĩnh, đem đến phía hạ du suối cạo vảy. Sau khi cạo sạch vảy hắn mới mổ cá, đem toàn bộ nội tạng xử lý sạch sẽ, lại để vào rổ cho ráo nước, đợi lát nữa sẽ đem chế biến.
Đi ra ngoài tìm một vòng xem có còn sót quả ớt nào chưa hái xuống hái nốt, cuối cùng cả giỏ trúc hắn cầm theo cũng được lấp đầy.
Giữa trưa hôm nay có hai món cá, một món là đầu cá nấu đậu hũ, món còn lại là thịt cá nấu canh chua với thật nhiều ớt, vừa có ớt khô vừa có cả ớt tươi.
Đợi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đã đi ngủ hết, Dương Dật mới cầm lấy dao ngồi gọt mấy cái nút gỗ. Bình sứ hắn chuẩn bị đã hơn một ngàn cái, mà số bình đưa đến Mãn Nguyệt Lâu đã bán hết rượu cũng được Tần Huy đưa trở lại, số bình đó chỉ cần rửa sạch là có thể sử dụng tiếp được.
Trần Tĩnh đang làm thùng gỗ hương để đựng rượu. Một cây gỗ hương thật lớn được y cưa thành từng khúc dài khoảng một mét, bên trong khoét rỗng, chỉ cần lấy một cái nắp đậy lên là có thể dùng đựng rượu nho được.
Thời tiết càng ngày càng nóng lên, trường học của Tiểu Bảo cũng cho nghỉ, đợi đến sáu tháng cuối năm mát mẻ hơn mới lại đến trường.
Từng chùm từng chùm nho đã chín đen, nhà bọn hắn lại bắt đầu thêm nhiều việc. Ngày nào cũng vậy, cứ sáng sớm là Trần Tĩnh đã đi lên sườn núi hái nho, còn Dương Dật thì phụ trách rửa sạch, để cho ráo nước rồi mang về phòng dành cho người hầu đổ vào chum.
Trong phòng dành cho người hầu bây giờ đã đặt rất nhiều thùng, miệng thùng ước chừng khoảng 30 centimet, cao đến bụng Dương Dật.
Trước tiên đem nho đổ vào một cái chậu gỗ cao nửa mét, bởi vì năm ngoái không hái nhiều nho như năm nay cho nên có thể thoải mái dùng tay bóp nát, thế nhưng hiện tại số nho Trần Tĩnh hái về rất nhiều, cách nhanh nhất chính là dùng chân giẫm cho nát.
Rửa chân thật sạch Dương Dật mới nhảy vào thùng gỗ, nho màu tím đậm rất nhanh đã bị hắn giẫm nát khiếp bắp chân trắng nõn cũng dính đầy nước nho.
Sau khi làm xong, Dương Dật rửa sạch chân, đi giày vào rồi mới dùng một cái muôi giống hình tam giác mà hắn đặc chế múc cả nho lẫn nước nho từ trong thùng.
Lúc Trần Tĩnh đem nho trở về thì Dương Dật đã đem toàn bộ số nho của ngày hôm qua được hắn giẫm nát múc hết vào trong thùng, dùng giấy dầu bao chặt lại rồi.
“Trần Tĩnh, về rồi đấy à. Ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi. Tiểu Bảo, đang làm gì đó? Đói bụng thì đi lấy cháo ăn, không được gặm đệ đệ, nhìn xem, trên mặt đệ đệ đầy nước miếng của ngươi kìa.” – Dương Dật vừa cười vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Quân Hạo đã dính đầy nước miếng rồi.
“Cha! Ngươi nói oan ta, là tiểu Quân An làm, không phải Tiểu Bảo.” – Tiểu Bảo lập tức kêu lên, hiện tại nó đang trông đệ đệ, tiểu đệ đệ đã biết bò một chút rồi. Hai cái đứa nhóc này thường xuyên nhân lúc người ta không chú ý là bắt đầu cắn nhau loạn cả lên.
“Không thể nào. Thôi được rồi, ngươi cứ tiếp tục trông chúng nó để cha đi lấy sữa dê nấu canh cho cách ngươi.” – Dương Dật cầm hơn nửa bát sữa dê trong tay đến.
Thấy vậy, Trần Tĩnh liền đem khăn vải đã vắt khô nhẹ nhàng lau nước miếng trên mặt cho hai hài tử.
Đi vào trong bếp, từ trong giỏ trúc lấy ra hai cái trứng gà đập vào trong chén, dùng đũa quấy đều lên, sau đó Dương Dật mới đem sữa dê đổ vào chung với trứng rồi tiếp tục quấy. Hắn lại đem chỗ trứng sữa đó đổ riêng ra hai cái chén khác nhau, tiểu ca nhi khác với Tiểu Bảo, không cho thêm đường. Hắn nhớ đã từng đọc được ở trên mạng, hài tử còn quá nhỏ tốt nhất là nên ăn ít đường với muối lại, nếu không đối với trí lực của bọn chúng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Cầm hai cái chén cho vào trong nồi hấp lên, rất nhanh hương vị ngọt ngào của sữa dê tỏa ra, canh cũng nấu xong.
“Đến rồi đến rồi đây, tiểu bảo bối có thể ăn điểm tâm rồi.” – Dương Dật bưng hai chén canh sữa dê đi vào nhà chính.
Hai tiểu gia hỏa cứ ta một ngụm ngươi một ngụm mà ăn, Dương Dật chỉ có một mình, căn bản cho bọn nó ăn không kịp, đứa này còn chưa cho ăn xong, đứa kia đã há cái miệng nhỏ nhắn ra chờ rồi. Hiện tại mấy tiểu gia hỏa lúc ăn cơm có thể ngồi ở trên ghế chuyên dành cho hài tử được Trần Tĩnh dùng trúc làm ra.
“A Dật, ngươi từ từ đút thôi, để cho hài tử từ từ ăn, ăn nhanh quá sẽ nôn ra đấy.” – Trần Tĩnh nhắc nhở.
“Ta biết rồi, sẽ cho ăn từ từ.” – Vốn dĩ tốc độ của Dương Dật không tính là nhanh, giờ lại thêm chú ý khiến cho hai tiểu ca nhi cứ đưa mắt nhìn chằm chằm cái thìa trong tay hắn.
“Cha, vẫn là của Tiểu Bảo ăn ngon hơn, thật ngọt.” – Tiểu Bảo nói. Nó vừa rồi đã nếm thử canh sửa của đệ đệ, ngoại trừ có hương vị của trứng và sữa dê ra thì chẳng ngọt chút nào, so với canh của nó không ngon bằng.
“Đệ đệ của ngươi còn nhỏ, ngoại trừ hoa quả ra thì không được ăn đồ ngọt.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.
Vừa mới cho tiểu ca nhi ăn xong thì Trần Tĩnh cũng làm xong banh mì, bữa trưa bọn họ chỉ cần ăn cháo là xong, đợi lát nữa cho Tiểu Bảo ăn bánh mì là coi như bữa trưa đã được giải quyết.
“Dương Dật, Trần Tĩnh, cho ta ở chỗ các ngươi trốn nhờ một chút, nếu Tần đại ca có đến thì nói với hắn là không biết ta ở đâu nhé.” – A Lặc chạy vào trong bếp nhúm một miếng bánh mì, sau đó rất nhanh hướng về phía phòng của người hầu trốn đi.
“A Tĩnh, chuyện gì xảy ra với A Lặc vậy? Cái sợi dây lụa cột trên đầu y đâu mất rồi? Ta vừa mới phát hiện, A Lặc hình như là ca nhi có phải không? Cái tên này vậy mà lại là ca nhi, thế mà trước kia ta không biết lại còn để y ôm đỡ. Trời đất, Trần Tĩnh, y vậy mà lại là ca nhi.” – Dương Dật giống như phát hiện ra một đại lục mới, ngạc nhiên kêu lên.
“Không có việc gì đâu, ta đã sớm biết y là ca nhi rồi. Cái tên này xem ra là thích Tần đại ca, tựa hồ hai người đã xảy ra chuyện gì đó.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Y vừa rồi hình như nhìn thấy trên cổ A Lặc có rất nhiều điểm đỏ, mấy cái điểm đỏ đó cũng không phải là do muỗi cắn mà có.
“Không thể nào, Tần đại ca và A Lặc? Quả nhiên là trai tài gái sắc nha.” – Dương Dật bừng tỉnh đại ngộ nói. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, hai cái người này trước kia mỗi ngày đều ở trước mặt hắn mắt đi mày lại, lúc đó hắn còn đang bị bệnh, vậy mà cũng nhìn không ra, đúng thật là quá thất bại rồi.
Đèn cung đình
Đầu cá nấu đậu hũ
Thịt cá nấu canh chua với thật nhiều ớt
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook