“Dương Dật, ngươi sao vậy? Tiểu Bảo đâu?” – A Lặc túm lấy Dương Dật hỏi. Tần Huy thấy Tiểu Bảo mãi không trở về sợ rằng bánh trứng mà hắn làm cho nó nguội mất cho nên nhờ A Lặc đến tìm Dương Dật đem Tiểu Bảo về trước.

“Tiểu Bảo, không tìm thấy Tiểu Bảo của ta nữa rồi.” – thời điểm Dương Dật nhìn thấy A Lặc đã không kìm nổi, nói xong câu đó nước mắt liền lã chã rơi xuống. Cả khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm nước mắt.

“Đừng gấp, chúng ta quay về tìm Tần Huy trước, nhờ hắn cho người đi tìm, với tình trạng này của ngươi căn bản là không thể tìm được người.” – A Lặc an ủi Dương Dật, y mặc dù chưa quen với nơi này, nhưng mà nếu hài tử mất tích thì tám phần là do bọn buôn người bắt cóc, đi tìm Tần Huy nhất định sẽ không sai.

Nghe được những lời này Dương Dật gật đầu, nhưng mà hắn toàn thân vô lực, căn bản là không thể đi được. Cứ nghĩ đến chuyện Tiểu Bảo bị người ta bắt đi, hắn lại liên tưởng đến mấy vụ bắt cóc ở kiếp trước, hài tử đáng yêu bị bọn bắt cóc cắt tay cắt chân bắt đi ăn xin. Thực ra, hắn suy nghĩ như vậy cũng hơi quá, dù sao ở thế giới này cũng chưa có xuất hiện hành vi đáng giận như vậy.

A Lặc gần như là phải dìu Dương Dật trở về Mãn Nguyệt lâu, thời tiết tuy đã ấm lên không ít, nhưng vẫn chưa đến mức vừa đi vài bước chân đã đổ mồ hôi, vậy mà trên người Dương Dật đã ướt dẫm mồ hôi lạnh.

“Dương Dật, ngươi làm sao vậy? Tiểu Bảo đâu rồi? Ta đã làm xong bánh trứng, chỉ còn chờ Tiểu Bảo về ăn thôi.” – Tần Huy nói với Dương Dật đang dựa vào người A Lặc.

“Tần đại ca, Tiểu Bảo mất tích rồi, người giúp ta, giúp ta tìm Tiểu Bảo trở về, nó mất tích rồi.” – Dương Dật kéo ống tay áo của Tần Huy nói, nước mắt lại có chiều hướng rơi xuống.

“Sao có thể như vậy? Đừng lo lắng, ta bây giờ dẫn người đi tìm. A Lặc, ngươi dìu Dương Dật vào phòng ta rồi nói cho Trần Tĩnh biết để y cùng đi. Dương Dật và hai hài tử kia nhờ ngươi chăm sóc vậy.” – Tần Huy nói xong lập tức đóng cửa tiệm, phân phó toàn bộ người trong tiệm đi ra ngoài tìm kiếm. Hắn còn nói nếu tìm được Tiểu Bảo sẽ ban thưởng một năm tiền công. Bản thân hắn lại đi đến một chỗ, nếu quả thực là do bọn buôn người bắt cóc thì đi đến đó tuyệt đối sẽ tìm được.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật trở về, trên khuôn mặt tuấn tú còn vương nước mắt, Tiểu Bảo lại không biết đã chạy đi đâu.

“Ngươi làm sao vậy Dương Dật? Bị người khi dễ sao?” – Trần Tĩnh lập tức đi đến hỏi.

Vừa nhìn thấy Trần Tĩnh, nước mắt hắn lại lã chã, thời điểm được y ôm lấy Dương Dật òa một tiếng khóc lên. Tiểu Bảo mất tích, hắn coi như hoàn toàn mất phương hướng.

“Đừng khóc, A Lặc, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?” – Trần Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Dương Dật, ngẩng đầu lên hỏi A Lặc.

“Tiểu Bảo mất tích, Tần Huy đã ra ngoài tìm rồi.” – A Lặc nói.

“Ngươi chăm sóc hắn, cứ khóc như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt. Ta bây giờ ra ngoài cùng tìm.” – A Lặc lại nói với Trần Tĩnh.

“Đừng khóc nữa, Tiểu Bảo không sao đâu, ta nhất định sẽ đem nó trở về. Đứa nhỏ kia rất thông minh, nếu nhưu bị lạc đường nó nhất định sẽ tìm được đường về.” – Trần Tĩnh an ủi Dương Dật.

Dương Dật gật gật đầu, từ sau khi nhìn thấy Trần Tĩnh hắn đã bình tĩnh trở lại rồi.

“Ngươi ở nhà coi sóc tiểu ca nhi, ta ra ngoài tìm Tiểu Bảo. Mắt của ngươi sưng hết cả lên rồi, mau đem nước mắt lau đi, ngươi đã là người lớn, năm nay cũng hai mươi, không nên khóc như thế. Tin tưởng ta, Tiểu Bảo nhất định sẽ trở về, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc tốt cho hai tiểu ca nhi.” – Trần Tĩnh đợi đến khi Dương Dật gật đầu đồng ý rồi mới ly khai. Đứa nhỏ Tiểu Bảo kia nhất định sẽ không chạy loạn, nhất định là bị người ta bắt đi. Nhưng mà mấy năm gần đây không có nghe nói hài tử ở thị trấn cũng như trong thôn bị người bắt cóc.

Tần Huy trực tiếp đi đến nhà lão Lại, nhà lão vẫn giống như trước, bên ngoài đứng ngồi mấy người lộn xộn, đây toàn bộ đều là lũ vô lại và lưu manh của trấn.

“Ơ, Tần đại trưởng quỹ sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ chúng ta thế này?” – Lão Lại cười hì hì nói. Tần Huy vừa đến nơi này đã thu thập không ít những kẻ thường hay bắt nạt kẻ yếu.

“Đừng có vòng vo tam quốc nữa, ta đến đây là có chuyện quan trọng tìm ngươi. Xế chiều ngày hôm nay các ngươi có bắt cóc một hài tử mặc một kiện y phục màu xanh da trời, khoảng bốn năm tuổi, bộ dạng mập mạp vô cùng đáng yêu hay không?” – Tần Huy nghiêm túc nói.

“Tần Huy, ngươi nói vậy là không đúng rồi, lão Lại ta đây từ khi có tiểu ca nhi đã nhiều năm không làm loại buôn bán này nữa. Mấy năm nay ngươi có từng nghe qua trên thị trấn này có hài tử nào bị bắt cóc không? Chúng ta mấy ngày hôm trước còn dẫn một đứa nhỏ bị lạc đường về nhà đấy.” – Lão Lại nói. Từ khi hắn có hài tử, nhìn đứa nhỏ của mình đáng yêu như vậy, hắn đã không cho phép bất cứ một thủ hạ nào của mình làm chuyện này. Kỳ thực, hắn cũng sợ ngày nào đó có kẻ bắt mất tiểu ca nhi nhà mình. Cho nên ở chỗ này bất cứ ai cũng không được làm như vậy, nếu đã làm thì giống như là đang vuốt râu lão hổ là hắn.

“Thực sự không phải các ngươi làm?” – Tần Huy nhìn chằm chằm lão Lại hỏi, đúng là mấy năm nay trên thị trấn không có hài tử nào bị mất tích cả.

“Thực sự không phải, có điều, ta có thể đi vào trong thành hỏi giúp các ngươi.” – Lão Lại nói. Tần Huy này võ công quá mạnh, lại có quan hệ tốt với nha môn, hắn đây chỉ là loạn lăn lộn bên ngoài kiếm miếng cơm, tốt nhất là không nên cố chấp phân cao thấp với vị công tử đến từ Thượng Kinh này làm gì, đến lúc đó chỉ có mình thiệt mà thôi.

“Được, vậy ngươi đi vào trong thành nhất định phải hỏi cho ra hài tử bị bắt cóc của chúng ta. Nhớ rõ, mặc kệ là ai cũng phải đem về, đứa nhỏ cao thế này.” – Tần Huy chiếu theo chiều cao của Tiểu Bảo so so với chân của mình.

“Ngươi không cần phải khoa tay múa chân làm gì, ta biết là ai rồi. Đứa nhỏ kia gọi là Tiểu Bảo, bọn ta vẫn thường thấy ngươi dẫn nó đi chơi.” – Lão Lại nói, tiểu tử kia đúng là rất đáng yêu, đương nhiên là so ra vẫn kém tiểu ca nhi nhà hắn.

Tần Huy sau khi đi ra thì lập tức đi tìm, hắn cơ hồ là đem từng tấc đến trong thị trấn sới tung lên.

“Trần Tĩnh, có tìm được Tiểu Bảo không?” – Tần Huy đụng phải Trần Tĩnh ở trong một lối nhỏ.

“Ta đã đem toàn bộ thị trấn và mấy thôn xung quanh tìm hết rồi, đều không thấy bóng dáng của nó.” – Trần Tĩnh sắc mặt tái nhợt nói. Tiểu gia hỏa kia nhất định là bị người khác bắt đi. Nhưng mà rút cuộc là ai làm chuyện này? Y biết Tần Huy đã đến chỗ của Lão Lại, mấy người đó nhất định sẽ không dám bịa chuyện.

“Ta đi vào trong thành tìm xem, có lẽ có thể tìm được Tiểu Bảo, ngươi trở về chăm sóc tốt cho Dương Dật.” – Tần Huy nói.

Dương Dật thấy Trần Tĩnh một mình trở về, trong mắt tràn đầy thất vọng, Tiểu Bảo thực sự đã bị người ta bắt mất. Trong lòng hắn bây giờ vô cùng khổ sở, sao lúc đó mình lại không cẩn thận như vậy, sao hắn có thể không trông chừng tốt cho hài tử được chứ.

“Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo trở về.” – Trần Tĩnh vuốt vuốt đầu Dương Dật, tâm trạng sa sút của hắn cũng lan sang cả sang y.

Mặc dù không tìm thấy Tiểu Bảo, Trần Tĩnh vẫn mang Dương Dật về nhà, ngày mai y sẽ đi ra ngoài tìm lại lần nữa. Dù vậy cũng vẫn phải chiếu cố kỹ lưỡng Dương Dật và hai tiểu ca nhi.

“Ngoan, đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta sẽ vào trong thành tìm hài tử. Buổi tối Tần đại ca cũng đã đi rồi, Tiểu Bảo nhất định sẽ không sao.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng Dương Dật, điều y sợ nhất bây giờ chính là Dương Dật nghĩ không thông lại sinh bệnh, thân thể của hắn phải vất vả lắm mới có thể tốt lên được.

Ngày hôm sau, đem toàn bộ việc nhà làm xong, Trần Tĩnh lại một lần nữa cưỡi ngựa đi vào trong thành.

“Tần đại ca, ngươi sao lại ở chỗ này?” – Trần Tĩnh còn chưa có vào thành đã nhìn thấy Tần Huy cột ngựa ở một gốc cây cách cửa thành không xa.

“Trần Tĩnh, bên kia ta đã đi tìm rồi, không có nhìn thấy Tiểu Bảo. Nhưng mà ta nghe nói đúng là có một đứa bé bị bán cho bọn buôn người, là một nam hài mập mạp, có điều tình hình cụ thể thì không rõ, ngươi có muốn đến đó xem không?” – Tần Huy nói.

“Được, để ta đi xem.” – Trần Tĩnh đáp.

Đến khi Trần Tĩnh nhìn thấy tiểu hài tử mập mạp kia y liền nhớ ra lúc đó người mình thấy chính là đứa trẻ này, đứa trẻ mà y cho rằng đó chính là hài tử của ca ca mình.

Rút cuộc Trần Tĩnh đã hiểu ra lý do vì sao ca nhi kia khi nhìn thấy Tiểu Bảo ánh mắt lại mừng rỡ như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này còn giấu gì đó? Người kia vì sao lại muốn đem con của mình bán, mà Tiểu Bảo thì lại mất tích? Chẳng lẽ đứa nhỏ này không phải con của y sao? Thâu tóm tất cả sự việc lại, nếu như chính xác hài tử này không phải con của người kia vậy thì toàn bộ mọi chuyện đã sáng tỏ.

Toàn bộ sự việc nếu đúng như những gì Trần Tĩnh dự đóan, vậy thì Tiểu Bảo bây giờ tạm thời không có gì nguy hiểm. Y phải về báo cho Dương Dật một tiếng, sau đó đến đón Tiểu Bảo về.

Trần Tĩnh cho những người kia năm lượng bạc, lại nhờ họ tìm cho đứa nhỏ này một gia đình tốt, đừng để nó phải chịu khổ.

“Tần đại ca, chúng ta trở về đi, ta đã biết Tiểu Bảo ở đâu rồi. Ngay mai ta sẽ đến đón nó về.” – Trần Tĩnh nói xong xoay người rời đi, y coi như đã hoàn toàn minh bạch, loại người như thế này không thể để ca ca rước về được.

“Ngươi thực sự đã biết?” – Tần Huy có chút kỳ quái hỏi.

Về đến nhà Trần Tĩnh thấy Dương Dật đang cho Quân An uống sữa dê, mà A Lặc cũng đang ở một bên cho Quân Hạo ăn. Ngày hôm qua Tần Huy đã nói để y chiếu cố Dương Dật, cho nên hôm nay sau khi hoàn thành hết công việc ở quán rượu, A Lặc liền đến đây.

“A Tĩnh, đã tìm được Tiểu Bảo chưa?” – Dương Dật vừa nhìn thấy Trần Tĩnh đã hỏi.

“Đừng gấp, ta đã biết Tiểu Bảo ở đâu rồi, bởi vì sợ ngươi lo lắng cho nên về trước, ngày mai sẽ đi đón hài tử về.” – Trần Tĩnh đáp.

“Thật sao? Tiểu Bảo rút cuộc là ở đâu?” – Dương Dật hỏi, hắn biết có người đã bắt Tiểu Bảo đi, tiểu gia hỏa đó rất nghe lời, sao có thể chạy lung được được chứ.

“Trần Tĩnh, ngươi đã về rồi thì ta cũng đi đây.” – A Lặc đem Quân Hạo đã được cho ăn no đưa cho Trần Tĩnh.

“Ngươi về trước đi, hôm nay đã làm phiền ngươi rồi.” – Trần Tĩnh khẽ cười một cái, hiện tại biết Tiểu Bảo đang ở đâu đương nhiên là tâm tình y cũng đã buông lỏng được một nửa.

Đêm nay Dương Dật ngủ vô cùng an ổn, mặc dù Tiểu Bảo vẫn chưa được đón về, nhưng hắn đã biết kẻ bắt con mình đi chính là ca nhi hỗn đản kia. Trong lòng hắn rất giận, tuyệt đối không thể để một kẻ xấu xa như y được sống khá giả.

“A Dật, ta không ở nhà vài ngày, một mình ngươi phải chăm sóc hài tử thật tốt. Ta rất nhanh sẽ đón Tiểu Bảo về.” – Trần Tĩnh sờ sờ đầu Dương Dật nói.

“A Tĩnh, hay là ngươi đừng đi, để Tần đại ca giúp chúng ta đón hài tử về là được rồi.” – Dương Dật nói. Hắn rất sợ Trần Tĩnh sẽ một đi không trở lại, nếu y không trở lại nữa thì hắn phải làm sao bây giờ.

Nhìn Dương Dật bất an như vậy, Trần Tĩnh thiếu chút nữa là bật cười. Hán tử của y sao càng ngày lại càng giống ca nhi, lại còn cúi đầu không dám nhìn thẳng mình, đáng yêu không thể tả nổi.

“Đừng lo lắng, ta không nỡ vứt bỏ ngươi và hài tử đâu. Đón Tiểu Bảo xong sẽ lập tức trở lại. Ngươi ở nhà phải chăm sóc thật tốt cho tiểu ca nhi của chúng ta, nếu lúc ta trở về mà thấy chúng nó gầy đi sẽ đánh mông ngươi đấy.” – Trần Tĩnh nói xong cúi đầu xuống hôn lên trán Dương Dật một cái.

Nhảy lên lưng ngựa, y cũng không quay đầu lại, cứ thế giục ngựa mà đi. Thật sự là không nỡ, kể từ lúc gả cho Dương Dật đến giờ, chưa từng rời khỏi hắn một ngày, lần này đi ít nhất cũng phải mất nữa tháng. Tuy rằng y đã nhờ Tần đại ca và A Lặc chiếu cố Dương Dật, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

“Dương Dật! Dương Dật! Ngươi đâu rồi?” – A Lặc tay cầm đồ đạc gọi lớn, bởi vì Tần Huy lát nữa mới tới được cho nên bảo y đến trước hỗ trợ.

“Ta đây. A Lặc, ngươi giúp ta chuẩn bị cỏ cho dê ăn được không? Trần Tĩnh không có ở nhà, ta chẳng có cách nào ra ngoài cắt cỏ cả.” – Dương Dật vừa giặt tã vừa nói, hắn không thể để người khác giúp mình giặt tã được.

Lúc A Lặc tới nơi thì nhìn thấy Dương Dật đang ngồi xổm bên một phiến đá xanh vò tã, hai tiểu ca nhi nhàm chán nằm ở cái giường nhỏ bên cạnh. Cái giường kia bốn phía đều có thanh chắn, tiểu ca nhi dù có muốn lăn ra cũng không được.

“Ừ, để ta giúp ngươi cắt. Ta có mua cho hai đứa nhỏ hai cái lục lạc, để đem lục lạc cột lại đã.” – A Lặc cười nói, đem thịt trong tay đặt lên trên tảng đá, rửa sạch tay rồi mới đem lục lạc có cái chuông màu hồng cột lên trên lan can.

“Đinh đinh đinh… đinh đinh đinh…” lúc A Lặc buộc lục lạc, tiếng chông thanh thúy vang lên khiến hai tiểu gia hỏa hướng mắt nhìn về phía y, mặc dù là nhìn không thấy.

“Hai đứa đá đi nha, thanh âm thế này hẳn là có thể nghe được rồi, cái lục lạc ở trên vòng tay của hai đứa quá nhỏ, gió thổi qua một cái là chẳng nghe được tiếng gì cả.” – Nói xong A Lặc mới đi lấy liềm và giỏ trúc, hai ngày nay mỗi ngày y đều đến giúp đỡ Dương Dật cho nên đã sớm thân quen.

Trần Tĩnh ngày nào cũng dậy thật sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn đã sờ soạng đường cưỡi ngựa mà đi, chỉ có buổi tối mới ngủ một giấc. Cứ hễ gặp được thành trấn là y sẽ đem ngựa mệt mỏi đổi lấy một con ngựa khỏe, chỉ cần tốn một ít bạc là được.

Cứ một đường như thế, qua bảy ngày y mới đến được Thượng Kinh, cận hương tình khiếp, Trần Tĩnh có chút sợ không dám gặp a mỗ và phụ thân. Những năm nay không biết a mỗ đã phải trải qua như thế nào, thời điểm a mỗ không tìm thấy mình đã thương tâm đến nhường nào, dù sao a mỗ cũng chỉ có mỗi hai hài tử là y và ca ca mà thôi.

“Tướng quân! Tướng quân! Tiểu thiếu gia đến rồi! Tiểu thiếu gia đến rồi! Hài tử kia lớn lên chắc chắn sẽ giống y như ngài, hiện tại nhìn đúng là giống hệt ngài khi còn bé đấy!” – Ngô quản gia chạy vào chính sảnh kêu lên.

“Ngô Lâm, ngươi bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn kích động như vậy? Đúng rồi, ngươi mới nói cái gì? Tiểu thiếu gia đúng không? Mau mau đón vào đây, đây chính là cháu đích tôn của ta đó, mau lên mau lên!” – Trịnh quốc công vui vẻ cười đến không khép được miệng lại.

“Ngô thúc, hài tử kia thực sự rất giống ta sao?” – Trịnh Quân Nghị có chút kỳ quái hỏi. Năm nay đột nhiên Ngụy Nhu, người đã từng cứu hắn gửi thư nói hài tử đã bốn tuổi rồi. Hắn thực ra chỉ muốn xem thử một chút xem ca nhi này rút cuộc là muốn làm gì. Tử bảy năm trước hắn đã biết mình không thể có con được, đó cũng là lý do vì sao sau này nhiều người muốn làm mối cho mình hắn đều cự tuyệt.

“Tướng quân, ngươi cứ nhìn là biết ngay, giống y như là từ một khuôn mà khắc ra vậy.” – Ngô quản gia cao hứng đáp. Ông vốn không có nhi tử, từ khi thiếu gia còn nhỏ ông đã nhìn hắn lớn lên, hiện tại rút cuộc thiếu gia đã có con của mình, ông sao có thể không vui cho được. Tuy rằng bên ngoài đều đồn là thiếu gia không thể sinh con, ông cũng không tin chuyện đó là có thật.

Ngụy Nhu nhìn Tiểu Bảo, cái miệng nhỏ cong lên, cả quãng đường y cố ý đi chậm lại để cùng đứa nhỏ này có nhiều thời gian ở chung với nhau bồi đắp tình cảm, như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ. Về phần hài tử mà y mua được, y cũng không có bạc đãi, ở cùng nhau mấy tháng, y cũng rất thích đứa bé kia. Có điều y không thể đem theo đứa nhỏ luôn an tĩnh kia được. Nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật, khả năng lộ ra ngoài sẽ cao hơn. Hiện tại không biết đứa nhỏ kia thế nào rồi, y đã bỏ ra năm mươi lượng bạc đem đứa bé kia gửi lại một nông hộ, tin rằng bọn họ sẽ đối xử tốt với nó. Năm mươi lượng ấy nhất định là đủ cho cả gia đình kia sống thoải mái trong vòng mười năm.

“Tiểu Bảo, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, a mỗ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, a mỗ sẽ rất rất yêu thương ngươi.” – Ngụy Nhu nhu hòa nói bên tai Tiểu Bảo.

“Nếu như ngươi không nghe lời, a mỗ nhất định sẽ không cho ngươi ăn cơm, để cho bụng nhỏ của ngươi phải chịu đói.” – Y đe dọa. Thời điểm mới bị đem về, Tiểu Bảo tuyệt đối không chịu phối hợp, lại còn khóc ầm lên. Nhưng mà sau đó bỏ đói nó một ngày thì đứa nhỏ thông minh này cuối cùng cũng nghe lời, không cùng y cứng đối cứng nữa. Mỗi lần y nhìn về phía Tiểu Bảo, tiểu tử này sẽ vì được ăn no bụng mà gọi a mỗ. Kỳ thực trong lòng Ngụy Nhu thực sự yêu thích nó, chẳng những hành sự kiên quyết, lại rất thông minh.

Tiểu Bảo gật gật đầu, kể từ khi bị tên xấu xa này bắt cóc, nó đã phải chịu không ít khổ. Hảo hán không nên chịu thiệt trước mắt, nó tin rằng a mỗ nhất định sẽ tìm được mình. Cho nên từ giờ cho đến lúc a mỗ tìm đến, nó phải cho ca nhi này nếm mùi đau khổ vì dám bỏ đói nó ba ngày ba đêm, món nợ này nó phải đòi lại. Ngày đó Tiểu Bảo đúng là suýt nữa bị cho đói chết, suốt một ngày đều không được ăn cơm. Tiểu gia hỏa coi vậy mà thù rất dai đấy, nó sẽ đem toàn bộ ghi nhớ hết ở trong lòng.

Không thể để cho ca nhi xấu này biết được suy nghĩ của mình, nếu không nó lại phải chịu xui xẻo.

“Ngươi chịu nghe lời là tốt rồi. Đợi lát nữa bọn họ hỏi thì ngươi phải nhớ nói đúng tên, nếu không chẳng những ngày mai không có cơm ăn, mà cha và a mỗ ngươi ở nhà cũng phải chịu liên lụy.” – Ngụy Nhu cảnh cáo, tiểu tử này quỷ quyệt vô cùng, chỉ cần không chú ý một chút là nó sẽ làm chuyện xấu.

“Nhớ rõ tên chưa? Tên của ngươi bây giờ gọi là gì?” – Ngụy Nhu hỏi.

“Ta gọi là Trịnh Hạo Thành, cái này không cần ngươi nói, ta đã sớm nhớ rồi.” – Tiểu Bảo phất phất tay giống như thể đang đuổi ruồi, biểu thị những gì Ngụy Nhu lo lắng chính là dư thừa. Hiện tại nó và ca nhi xấu xa này đã cùng ở trên một con thuyền, nếu như xảy chuyện, chẳng những nó xong đời, mà ngay cả cha, a mỗ và đệ đệ cũng có thể bị tướng quân xấu chém rơi đầu, cho nên nó phải phối hợp với người này thật tốt. Đợi đến lúc a mỗ tìm được nó, nó sẽ để a mỗ bắt ca nhi này đem đi, sau đó sẽ bỏ đói y giống như y đã làm với nó vậy. Tiểu Bảo tuyệt đối không muốn làm hài tử của người khác, nó chỉ muốn cha, a mỗ và đệ đệ của mình thôi.

Làm nhảm: Có thể mọi người thấy Dương Dật ở chương này quá bánh bèo, nhưng mình nghĩ với lỗi suy nghĩ của một người hiện đại bình thường và trong lúc lo lắng + áy náy + tự trách thì biểu hiện của Dương Dật cũng không có gì khó hiểu. Mặc dù công nhận là yếu đuối thiệt:v

Mình cực kỳ thích Tiểu Bảo. Bởi vì nó là một đứa nhỏ đúng chất trẻ con. Dù là tác giả đã viết nó thông minh hơn một chút, nhưng mà vẫn giữ được bản tính của trẻ nhỏ, ham chơi, tham ăn, láu lỉnh, lại rất biết nịnh nọt… có tật xấu nhưng không phải là đứa trẻ xấu. Nhìn chung, so với những tác giả viết trẻ con mà tâng bốc lên tận trời thì mình cảm thấy Tiểu Bảo chính là đứa trẻ mà mình thích nhất từ lúc đọc đam mỹ đến giờ. (Ít ra thì cũng chưa có đo đc IQ của nó khoảng 400, mới 4 tuổi đã làm thủ lĩnh lãnh đạo cả một hội sát thủ:v) Ha ha ha. Ước gì cũng có một đứa như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương