“Tiểu ca nhi thì không ăn được, nhưng Tiểu Bảo có thể ăn. Nó trước kia mỗi ngày đều mong được ăn đấy. Còn tiểu ca nhi thì hiện tại cứ cho uống một ít nước tinh mễ là được rồi, nếu không sẽ bị đau bụng.” – Trần Tĩnh nói, mấy điều này một phần là do lão nhân của Trần gia thôn nói, một phần là do Trầm a mỗ dạy. Lúc nào rảnh y phải ghé thăm Trầm a mỗ mới được, đúng rồi, cũng sắp đến thời điểm phải đi tảo mộ, y cũng phải dẫn A Dật và hài tử đến viếng mộ cha và a mỗ.

“A Dật, khi nào rảnh chúng ta mang hài trở lại Trần gia thôn một chuyến đi, cũng sắp đến lúc phải đi tảo mộ rồi.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Mấy ngày nay cứ luôn bận rộn, suýt nữa thì quên mất chuyện này.

“A, tảo mộ à, ngươi mà không nói ta cũng quên mất. Chúng ta lúc nào thì đi? Đúng rồi, A Tĩnh, xe ngựa của chúng ta khi nào mới làm xong? Nếu như xong kịp thì không cần phải thuê xe nữa, phí thuê đúng là quá đắt mà.” – Dương Dật nói.

“Hai ngày nữa là xong rồi. Vậy đợi đến khi người ta đưa xe tới thì chúng ta đi luôn cũng được.” – Trần Tĩnh quyết định, chắc khoảng hai ba ngày là được thôi.

Nghĩ đến tảo mộ Dương Dật lại nhớ đến cha mẹ ở kiếp trước, con độc nhất đã chết, hiện tại có lẽ chẳng còn ai tảo mộ cho bọn họ nữa. Chẳng biết mấy người bạn thân có mua giúp bó hoa, hoặc đi viếng cha mẹ mình một chút hay không. Mà… cũng có thể là sẽ đi đi, dù sao mình cũng mới chết được một năm, thời điểm đi viếng mộ cho mình hẳn là bọn họ cũng sẽ mang một bó hoa đến cho cha mẹ thôi.

Dương Dật nghĩ đến đó lại có chút khổ sở, cả nhà toàn bộ đều chết hết. Nếu may mắn thì biết đâu bây giờ cha mẹ cũng có thể đang sống ở một nơi nào đó giống như hắn bây giờ, dù biết là tự lừa mình dối người hắn cũng hy vọng như vậy.

Tảo mộ thì nên mang theo hoa và thanh đoàn, nhưng mà không biết nơi này có thanh đoàn không. Mộ bia của cha mẹ Dương Dật đặt ở dưới quê, người cô kia nhiều thủ đoạn, đối xử với hắn cũng không tốt, nhưng mà dù sao đối với người trong thôn thì bọn họ cũng là người nhà với nhau, không cần biết quan hệ tốt xấu thế nào, hàng năm cứ đến thanh minh bọn họ đều cùng nhau đi tảo mộ. Mà sau khi tảo mộ, bà nội sẽ chuẩn bị thanh đoàn. Còn về phần thanh đoàn làm như thế nào, hắn cũng biết chút chút, chỉ có điều không biết ở nơi này có rau khúc hay không, thực ra loại rau này có tên là tử khúc thảo, cũng hay được gọi là thiên thanh địa bạch.

Dương Dật nhân lúc Trần Tĩnh trở về, cầm lấy một cái rổ chạy đi tìm, trước kia hắn và bà nội từng hái qua mấy lần cho nên vẫn còn nhớ rõ hình dạng của loại rau khúc kia.

Bởi vì ở trong trang viên Dương Dật không nhìn thấy loại rau này, cho nên hắn muốn chạy ra ngoài phụ cận tìm xem.

Đi loanh quanh tìm kiếm ở mấy bụi cỏ ven đường, từ lúc ra khỏi trang viên, hắn chỉ chọn đi đường nhỏ, bởi vì trên đường lớn nhất định sẽ không có.

Chưa đi được bao lâu thì Dương Dật nhìn thấy một bông hoa tử khúc thảo đã nở vàng nằm trong bụi cỏ, hoa nở to cũng không vấn đề gì, đây là cây rau khúc đầu tiên gặp được, đương nhiên là phải hái liền tay.

Từ sau khi phát hiện cây đầu tiên thì rau khúc liên tục xuất hiện, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn đã hái được đầy một rổ, trừ một số cây đã nở hoa thì đa số đều non cả, hắn tin rằng lần này nhất định có thể làm được thanh đoàn.

Vừa về đến nhà Dương Dật đã thấy Tiểu Bảo đang chơi đùa cùng với tiểu ca nhi, Trần Tĩnh thấy hắn ôm một rổ cỏ trở về rút cuộc cũng an tâm.

“A Dật, ngươi hái thứ cỏ này làm gì, không phải là muốn cho dê ăn đấy chứ? Cỏ khô hôm nay ta đã chuẩn bị xong rồi mà.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật.

“Buổi tối nay ăn cái gì? Ta muốn dùng rau này làm một thứ, có lẽ sẽ ăn rất ngon. Đúng rối, A Tĩnh, ta nhớ là nhà chúng ta có đậu đen đúng không?” – Dương Dật hỏi.

“Buổi tối nấu mì sợi ăn, đậu đen vẫn còn một chút, khoảng chừng hai ba cân gì đó, ngươi đợi ở chút, ta đi lấy cho.” – Trần Tĩnh vừa làm mì vừa nói, đối với những chuyện Dương Dật muốn làm, y chưa từng có ý phản đối.

“Một lát nữa ngươi đem số rau này rửa lại một lần nữa nhé, rửa kỹ chút, ta vừa rồi cũng có rửa qua rồi.” – Dương Dật chỉ số rau khúc trong rổ nói.

“Ừ, biết rồi.” – Trần Tĩnh nói xong lại tiếp tục nhào bột làm mì.

Dương Dật đi lấy gạo thô, hắn muốn xay một ít bột, nếu không có bột nếp thì không thể làm thanh đoàn được.

Ăn xong bát mì, Trần Tĩnh dẫn mấy đứa nhỏ đi ngủ, Dương Dật đem số rau khúc đã nhặt và rửa sạch để cho khô, ngày mai là có thể làm. Gạo thô cũng đã được hắn xay xong, rây qua hai lần, vô cùng mịn.

Đợi đến khi Trần Tĩnh dỗ hài tử ngủ hết thì thấy Dương Dật từ trong ***g hấp múc ra một thìa đậu đen, đó là cân đậu đen mà Trần Tĩnh đã chưng giúp hắn.

Đưa lên miệng thôi mấy cái, cảm thấy đậu đã nguội, Dương Dật lấy tay bóp nhẹ một cái hạt đậu liền nhuyễn ra.

“Ai nha, bỏng chết ta rồi.” – Dương Dật lập tức vung vung tay, vội vàng đưa ngón tay lên sờ sờ lỗ tai, làm vậy cảm giác sẽ đỡ nóng hơn một chút.

Trần Tĩnh vẫn luôn không hiểu vì sao mỗi lần bị bỏng Dương Dật lại cứ sờ lên vài tai như vậy, tuy rằng thấy hai việc đó chẳng liên quan gì nhau, nhưng mà nhìn hành động của hắn y lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Cứ mỗi lần như vậy, Trần Tĩnh lại có loại cảm giác muốn hung hăng xoa xoa đầu Dương Dật đến khi tóc hắn xù hết lên mới thôi.

“A Tĩnh, ngươi tới rồi, mau giúp ta đem đậu đen đổ vào chậu rồi sau đó cho vào trong cối đá giã mịn nó ra.” – Vốn dĩ ban đầu Dương Dật định một mình làm hết, nhưng mà thực sự là quá nóng.

Đợi đến khi Trần Tĩnh giúp đem đậu đen toàn bộ đổ vào trong cối đá, Dương Dật liền đem đường và một chén dầu chè đổ vào. Dầu chè trong nhà hiện tại cũng sắp hết, sắp tới phải đi hái một ít ôliu về ép dầu, nếu không năm nay sẽ không có dầu chè để dùng. Nghe Trần Tĩnh nói, loại dầu ngày có có bán nhiều, nếu không tự tìm lấy sẽ không có để mua.

Trần Tĩnh đem đậu trong cối giã nhuyễn, còn Dương Dật thì chốc chốc lại đem đường và dầu đổ vào, không những thế hắn lại đổ thêm nửa chén mật ong, tin rằng nhân bánh bằng đậu đẹn này nhất định ăn sẽ rất ngon, lúc còn bé hắn vô cùng thích ăn cái này.

“A Tĩnh, được rồi, được rồi.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đã giã khoảng mười lăm phút liền nói. Hắn lấy ngón tay quệt một ít bỏ vào miệng, hương vị ngon đến mức hắn muốn đem nuốt luôn cả đầu lưỡi, ngọt mà không ngấy, vừa mềm vừa thơm.

“A Tĩnh, nếm thử này.” – Dương Dật đưa ngón tay vẫn chưa liếm hết chìa đến trước mặt Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cũng không chê đầu ngón tay hắn vẫn còn dính nước miếng, cúi đầu xuống đảo qua bột đậu đen trên tay Dương Dật liếm sạch, sau đó lại còn ngậm lấy mút một cái.

Nội tâm Dương Dật run lên nhìn người mặt không đổi sắc đang ăn đậu hũ mình kia, vội vàng đem ngón tay ở trong miệng Trần Tĩnh rút ra. Thực sự là quá kích thích rồi, nếu lại làm một lần như vậy nữa chắc hắn sẽ đè Trần Tĩnh ra ăn sạch mất.

“Hương vị đúng là rất ngon.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Thực ra thì y cũng không biết là do hương vị ngón tay của Dương Dật hay do đậu đen ngon nữa.

“Mau đem bọn chúng cất vào nhà, chúng ta cũng phải đi ngủ, trời cũng đã khuya lắm rồi.” – Dương Dật mặt đỏ bừng vội vàng ôm cái tô đựng đậu giã nhuyễn đem để vào tủ trong bếp.

Xấu hổ, xấu hổ cái lông ấy, rõ ràng Trần Tĩnh là lão bà hợp pháp của y kia mà, phải là mình đi đùa giỡn y mới đúng chứ. Vậy mà hắn lại bị dọa chạy, chính mình vậy mà bị dọa chạy, nội tâm Dương Dật điên cuồng gào thét. Không được, đêm nay nhất định hắn phải lấy lại danh dự.

Một đêm viên mãn. Sáng sớm lúc Dương Dật ngủ dậy, hắn có thể cảm giác được từ lúc Trần Tĩnh giúp mình vận chuyển nội lực, thân thể hắn đúng là đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Buổi tối tay chân hắn cũng không còn lạnh, mà ngay cả chuyện kia cũng có thể làm nhiều hơn mấy lần, làm xong sáng ngày thứ hai cũng không bị đau lưng nữa. Việc này từ lúc nào khá hơn Dương Dật cũng không nhớ rõ, có lẽ là tháng trước, cũng có thể là mấy ngày nay mới bắt đầu như vậy, Dương Dật thật sự là quá hạnh phúc rồi, từ giờ về sau cũng không cần phải cứ hễ làm một lần là lại nghỉ ngơi hai ngày nữa.

Trần Tĩnh nhìn người vừa mới sáng sớm đã vô cùng đắc ý kia, y cũng cảm giác được thân thể Dương Dật tốt hơn nhiều lắm, ít nhất là đã có thể khiến cho y bị đau thắt lưng, nếu không y đã sớm rời giường.

Trong nồi nước sôi luộc đầy những viên thanh đoàn lớn hơn một chút so với sủi cảo, vừa có nhân thịt, vừa có nhân đậu đen mà tối qua bọn họ đã làm, cứ để sôi như vậy khoảng một nén nhang là có thể vớt ra, đợi đến lúc đó sẽ biết được mùi vị của nó thể nào. Kỳ thực, Dương Dật trong lòng có chút nôn nóng, bởi vì thứ này hắn phải bỏ cả ngày công ra mới có thể làm được. Thời điểm làm nhân đậu đen, Tiểu Bảo đã không nhịn được mà múc lấy một muỗng ăn thử rồi.

Cuối cùng cũng đã đến lúc nhận được kết quả, Dương Dật nhìn hai người nhà mình mỗi người cầm một khối thanh đoàn trên tay, Trần Tĩnh là bánh nhân thịt còn Tiểu Bảo là bánh nhân đậu đen yêu thích của nó, hắn có chút khẩn trương không biết liệu mình có thành công hay không. Tuy rằng bánh màu đen hơi khó coi một chút, có điều mùi hương có vẻ không khác biệt lắm so với kiếp trước, không biết là mùi vị thế nào.

“Sao rồi? Ăn được không?” – Dương Dật tràn đầy mong đợi hỏi.

Tiểu Bảo gật gật đầu, lại cắn thêm một miếng lớn khiến cái miệng nhỏ phình ra.

Trần Tĩnh lắc đầu, lại còn nhíu mày một cái, thấy ánh mắt thất vọng của Dương Dật y bật cười. Thứ này hương vị rất đặc biệt, từ nhỏ đến giờ y chưa từng được nếm qua.

“A Dật, ngươi thật dễ bị lừa. Ăn rất ngon, ngươi cũng thử một miếng đi.” – Trần Tĩnh thổi thổi khối thanh đoàn trong tay mình mấy cái rồi mới đưa đến miệng Dương Dật.

“Ngươi làm ta sợ muốn chết, A Tĩnh, ngươi càng ngày càng xấu.” – Dương Dật thở phào một hơi. Từ nãy đến giờ hắn hồi hộp muốn nghẹt thở, suýt chút nữa vì quên hô hấp mà chết, nếu lỡ mà có chết như vậy thật thì đúng là quá oan uổng rồi.

Sáng sớm hôm sau, người làm xe ngựa đưa xe đến, Dương Dật thấy chiếc xe có vẻ hơi nhỏ, có điều cả nhà bọn họ ngồi cũng coi như đủ chỗ, không biết con ngựa trong nhà kia có thể kéo được cái xe này hay không.

Trần Tĩnh lấy một cái đệp thật dày lót lên xe, đến sớm không bằng đến kịp lúc, lát nữa cả nhà bọn họ sẽ đi tảo mộ tiện thể thử xe luôn.

“Dương Dật, ngươi đi đem mấy thứ đã chuẩn bị mang ra đi.” – Trần Tĩnh sau khi lấy một cái chăn thật dày gấp lại làm bốn đặt vào trong xe, lúc này mới ôm tiểu ca nhi ở trong nôi ra. Cái chăn này làm nệm cũng đủ dày, đủ mềm, có lẽ sẽ không khiến hai đứa nhỏ bị xóc nảy, dù sao con đường đi từ đây đến Trần gia thôn cũng khá tốt.

“Ta biết rồi.” – Dương Dật lấy ra hai vò rượu, thanh đoàn ngày hôm qua hắn làm và rất nhiều tiền giấy, nhang đèn. Thực ra, hắn cũng đã trộm chuẩn bị một ít tiền giấy cho chủ nhân trước kia của thân thể này. Bây giờ hắn chiếm lấy cả Trần Tĩnh lần hài tử, giờ mà lại khiến người kia không có tiền tiêu thì cũng thật áy náy.

Cả nhà năm người, bốn người ngồi bên trong còn Trần Tĩnh ngồi bên ngoài đánh xe.

“Giá!” một tiếng, Trần Tĩnh vung dây cương lên, xe ngựa liền chậm rãi xuất phát đi đến Trần gia thôn.

Xuống khỏi xe, Dương Dật không ngừng xoa xoa mông, thực sự là quá xóc, đúng là không thể nào so với xe của kiếp trước được, có lẽ ngồi ngựa còn thoải mái hơn ngồi xe này nhiều. Có điều đường xóc như vậy mà hắn cũng không nôn, có lẽ là do nội lực ấm áp ở trong đan điền trợ giúp. Dù đã kê đệm rất dày, nhưng mông của hắn cũng vẫn bị ê ẩm, đã thế ngồi bên trong lại sợ hai tiểu ca nhi bị ảnh hưởng, tận lực mỗi tay một đứa ôm cả hai vào lòng. Vậy mà hai đứa nó lại chẳng chịu nghe lời gì cả, cứ hướng mặt hắn mà bôi nước miếng.

“Trần Tĩnh, ngươi đến ôm hài tử giúp ta một lúc, ta thấy không được ổn lắm, phải nghỉ ngơi chút đã.” – Dương Dật nói xong lập tức ngồi xuống một phiến đá ở trước cửa nhà cũ của mình, cuối cùng cũng đến nơi rồi, thật là quá tốt.

“Đừng ngồi trên đá, Tiểu Bảo đỡ cha ngươi lên đi, bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh, ngồi ở trên đã sẽ bị khí lạnh nhập vào người đấy.” – Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo đang từ trên xe muốn nhảy xuống lại không dám nhảy nói.

Mở ra cửa sân, lúc cả nhà bọn họ chuyển đi đã nhờ Trầm a mỗ trông coi giúp, kể từ khi ca nhi nhà ông ấy gả đi thì năm nào cũng vậy, tuyết bắt đầu rơi ông ấy sẽ đi đến nhà ca nhi mình, tuyết ngừng rơi thì trở lại.

“Được rồi, A Dật, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta còn phải đi tiếp.” – Trần Tĩnh ôm lấy Quân Hạo, tiểu tử này so với đệ đệ của mình nặng hơn một chút.

“Tiểu Bảo, ngươi bây giờ phải tự mình đi bộ đấy, a mỗ và cha còn phải ôm đệ đệ.” – Trần Tĩnh nhấc cái giỏ trúc đựng đầy đồ đạc nói.

“Tiểu Bảo là ca ca, hơn nữa Tiểu Bảo lại lớn thêm một tuổi rồi, có thể tự mình đi được.” – tiểu gia hỏa ngồi xe ngựa mông không bị đau, đến giờ vẫn bừng bừng sinh khí, sôi nổi vô cùng.

Hai người lớn ôm hai đứa nhỏ hướng trên núi mà đi, một nhà năm người một đường đều là vui vẻ.

“A Dật, ngươi đưa hài tử cho ta ôm, rồi đem cỏ trên mộ nhổ đi đã, sau đó mới đốt nhang.” – Trần Tĩnh đứng ở sau lưng Dương Dật nói, đây là chuyện mà hán tử phải làm.

Dương Dật dùng tay nhổ cỏ dại. Bởi vì lần trước Trần Tĩnh cũng đã đến nói qua với cha và a mỗ là bọn họ muốn chuyển nhà, lại hứa với bọn họ là sẽ chăm sóc tốt cho hài tử và Dương Dật cho nên cỏ ở một cũng đã được y dọn hết, giờ chẳng còn bao nhiêu.

Thắp nến lên, Dương Dật đem hai đĩa thanh đoàn bày ra, sau đó nâng cốc kính cha của Dương Dật kia, trong miệng không ngừng khẽ lẩm bẩm. Trần Tĩnh chỉ loáng thoáng nghe được hắn lầm bẩm liên tục hai chữ Dương Dật, cũng không hiểu vì sao lại như vậy.

Dương Dật nói muốn cầu cho chủ nhân của thân thể này cùng cha và a mỗ “hắn” ở dưới suối vàng được hạnh phúc vui vẻ, hàng năm hắn sẽ đến đây đốt giấy tiền vàng mã cho bọn họ, để bọn họ ở dưới đó không thiếu tiền tiêu. Còn về phần Trần Tĩnh và hài tử, hắn sẽ chăm sóc thật tốt.

“Được rồi Dương Dật, chén rượu này ta kính ngươi, ngươi cứ yên tâm an nghỉ, chuyện trong nhà không cần phải lo lắng. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Trần Tĩnh và Tiểu Bảo, còn có cả hai tiểu ca nhi.” – Dương Dật đem hai bình sứ đựng rượu đều tưới lên mộ phần của cha và a mỗ Dương Dật kia.

“A Dật, ngươi đang nói cái gì vậy?” – Trần Tĩnh sau khi nghe những lời Dương Dật nói, lập tức cau mày hỏi.

“Không có gì, không có gì.” – Dương Dật cười cười đáp, vừa rồi hình như hắn nói hơi to để Trần Tĩnh nghe được rồi.

Trần Tĩnh đứng ở đó nói một chút chuyện với a mỗ của Dương Dật, đại khái là hứa sẽ chăm sóc cho hắn mà mấy đứa nhỏ để a mỗ và cha dưới suối vàng không phải lo lắng. Y cũng cầu bọn họ phù hộ cho hài tử và Dương Dật thân thể được khỏe mạnh.

“Tiểu Bảo, mau tới đây tạm biệt gia gia và a ma đi.” – Dương Dật đợi đến khi Trần Tĩnh nói xong thì kéo Tiểu Bảo sang.

“Gia gia, a ma, Tiểu Bảo phải về nhà rồi, sang năm Tiểu Bảo lại đến thăm gia gia và a ma. Gia gia, a ma, hẹn gặp lại.” – Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn nói.

Sau khi xuống núi, Trần Tĩnh đem số thanh đoàn khác trong xe ngựa đưa biếu Trầm a mỗ, lại giúp ông ấy làm chút việc nhà, lấy ít nước cơm nhà Trầm a mỗ cho hai tiểu ca nhi ăn xong rồi mới lái xe trở về.

Về đến nhà, Dương Dật nằm bẹp ở trên giường, cả thân thể hắn đều mệt rã rời, lưng hình như cũng bị chuột rút.

“A Tĩnh, ngươi nói trang viên của chúng ta nên đặt tên gì thì tốt? Hôm nay tiểu nhị đưa xe ngựa đến còn nói đây là Đường gia trang. Chỗ này bây giờ là của chúng ta rồi, cũng phải lấy một cái tên của riêng chúng ta đặt cho nó chứ.” – Dương Dật vừa hưởng thụ xoa bóp của Trần Tĩnh vừa nói.

“Được, ngươi cứ nghĩ tên đi, sau đó cùng nhau bàn bạc, đến khi nghĩ kỹ rồi thì sẽ đem biển ở cổng thay đổi.” – Trần Tĩnh gật gật đầu đáp, trên tay lại vẫn không nặng không nhẹ xoa bóp.

“A Tĩnh, ngươi thấy Dương gia trang thế nào? Không được, cái này quá lỗi thời rồi, chúng ta phải đặt cái gì đó mới mẻ chút, tốt nhất là đem đặc điểm nổi bật của trang viên mà đặt. Bồ Đào Tửu Trang thì sao? À mà cũng không được, trừ ngươi ra cũng có ai biết bồ đào hay nho là cái thứ gì đâu.” – Dương Dật vẫn một mực nằm trên giường nói.

“Vậy thì gọi là Hồng Tửu Trang Viên là được rồi. Rượu đỏ của chúng ta ở trên thị trấn bán rất chạy, hiện tại mỗi ngày Tần đại ca đều bán được hai bình đấy.” – Trần Tĩnh nhéo mông Dương Dật một cái, hắn tuy không mập nhưng mông cũng không ít thịt, sờ lên vô cùng co dãn, trắng trắng lại mềm mềm, sờ đã muốn chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương