“Ha ha ha, Nhóc Béo, ngươi cũng thật là có bản lĩnh đó, có thể đem chính mình cuốn thành tiểu trùng trùng.” – Tần Huy cười lớn, đứa nhỏ này thật là quá mức chọc người rồi.
“Ngươi tiểu tử thúi này, đem giường của Tần thúc thúc làm lộn xộn hết rồi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, nhóc con này càng ngày càng nghịch ngợm, cũng may là còn biết cời giày trước khi lên giường.
“Ai nha, Nhóc Béo sao lại đem mình cuốn thành con sâu róm nhỏ như vậy.” – Dương Dật nhịn cười nói. Vội vàng đem Nhóc Béo bên trong cái chăn cứu ra, chứ nếu không để chậm một chút, không nhịn cười được lại làm cho nhóc con kia thẹn quá hóa giận khóc rống lên thì phiền phức lớn. Nhưng mà nhìn nó như vậy, thực sự là rất muốn cười. Cái thân thể nho nhỏ bị tấm chăn trải giường bọc lấy, bởi vì không nhúc nhích được cho nên chỉ có thể từng chút từng chút một di chuyển về phía trước. Dương Dật cảm thấy cái bộ dạng này rất quen mắt, a, đúng, chính là nó, chính là tạo hình lúc cừu vui vẻ di chuyển khi bị lão sói xám trói lại đây mà. Ha ha ha. Dương Dật rút cuộc cũng không thể nhịn được, phá lên cười.
Dương Dật ôm Nhóc Béo cùng Trần Tĩnh đi ra ngoài, y ở cửa hiệu bán tạp hóa mua khoảng mười cân đường và muối. Hiện tại, giá đường và muối khá rẻ, nếu chờ đến cuối năm, thời điểm lễ mừng năm mới những vật này sẽ đắt lên.
“Trần Tĩnh, ở nhà không phải là vẫn còn mấy thứ này sao?” – Dương Dật tò mò hỏi. Số đường muối trong nhà ít nhất cũng phải ăn một tháng nữa mới hết, sao phải mua thêm làm gì.
“Mua trước một ít cất đi, đến cuối năm mấy thứ này sẽ đắt hơn rất nhiều mà có khi còn không mua được.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Đường muối trong nhà bây giờ dùng rất nhanh hết, tốt nhất là cứ mua một ít để đó thì hơn.
“Ra vậy. Trần Tĩnh, có thứ gì cần chú ý ngươi phải nói cho ta biết đấy. Bụng của ngươi đã lớn như vậy rồi, ta hy vọng ngươi có thể ở nhà tĩnh dưỡng, về sau mấy việc này cứ nói cho ta biết để ta làm.” – Dương Dật nói.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật, cười đến hai mắt cong lên thành cái nguyệt nha.
“Ngươi có phần tâm ý này là đủ rồi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, tâm tình thực sự vô cùng tốt.
“Trần Tĩnh, bên này có bán đậu, ta muốn mua một ít đậu.” – Vài ngày nữa cối xay đá làm xong, có thể xay đậu làm sữa đậu nành uống rồi.
Dương Dật mua một ít đậu đỏ và đậu nành, ngay cả đậu đen cũng mua luôn, cộng lại tất cả khoảng mười cân. Mấy loại đậu này vô cùng rẻ, thậm chí so với gạo thô còn rẻ hơn, nhất là đậu nành và đậu đen. Dương Dật hỏi Trần Tĩnh vì sao lại như vậy, y nói, nhưng cây đậu này đại đa số là mọc dại. Những người nhà nghèo sẽ nhân lúc việc đồng áng rảnh rỗi sẽ đi hái về phơi khô rồi mang vào phiên chợ bán. Bất quá, không có nhiều người ăn mấy thứ này cho nên giá cả không cao, đại đa số người ta mua về để đó chờ đến mùa đông thì đem cho gia súc ăn.
Dương Dật kiên trì đem giỏ trúc đeo ở trên lưng, Tiểu Bảo thì được hắn ôm trên tay. Sau đó lại đi mua một ít vải đỏ khá tốt để dùng bọc cái nút bình rượu.
“Cha, ta muốn ăn hoành thánh.” – Tiểu Bảo lúc đi ngang qua quán hoành thánh nói.
“Được, chúng ta đi ăn hoành thánh.” – Một nhà ba người tiêu hết sáu tiền ăn ba chén hoành thánh, hai tiền một chén vừa rẻ vừa ngon lại còn no bụng.
Tiểu gia hỏa là lợi hại nhất không ngừng ăn ké hoành thánh trong chén của Trần Tĩnh, Dương Dật cũng múc ba cái cho nó. Nhóc con này người mặc dù nhỏ nhưng có thể ăn hết cả hai phần hoành thánh, ăn vậy không béo mới là lạ ấy.
Bởi vì hôm nay trời không nắng lắm nên ba người xong việc là lập tức chào tạm biệt Tần Huy trở vể nhà.
“Tần đại ca, ngươi làm gì vậy, chúng ta sao có thể nhận cái chăn này của ngươi.” – Trần Tĩnh thật không ngờ Tần Huy lại lấy cái chăn Tiểu Bảo thích gói lại đưa cho Tiểu Bảo. Thứ này y đã xem qua, rất đắt tiền, không thể nhận được.
“Thực ra cái chăn này đối với ta quá nhỏ, đắp không kín mà ném đi thì cũng rất tiếc, vừa vặn Nhóc Béo thích liền đem cho nó luôn. Vốn định để cho con của ta, mà không biết đợi đến ngày tháng năm nào nữa, ha ha.” – Tần Huy vừa cười vừa nói. Nguyên bản hắn để ở đầu giường định làm cho Nhóc Béo vài bộ quần áo, nhân tiện đây thì đưa cho nó luôn, chăn thì có thể đắp vài năm, mà quần áo thì mặc một năm đã chật rồi.
“A mỗ, Tiểu Bảo rất thích cái chăn này, sờ lên rất mềm, rất thoải mái.” – Nhóc Béo lập tức hô lớn. Rất sợ cái chăn nhỏ đến tay mình rồi lại vuột mất, tiểu gia hỏa liền ôm chặt không buông.
“Được rồi, được rồi, nếu Tiểu Bảo thích thì chúng ta cứ nhận đi.” – Dương Dật nói với Nhóc Béo.
“Nhưng mà, lần sau Nhóc Béo phải đem đồ vật mình thích ăn nhất cho Tần thúc thúc ăn có được không?” – Dương Dật ngồi xổm xuống nói với nó.
“Ta biết rồi, cha, lần sau chúng ta sẽ đem tôm nhỏ đến cho Tần thúc thúc ăn.” – Nhóc Béo nghiêng đầu nói nói.
Trần Tĩnh mấy ngày này ngày nào cũng đi thăm ruộng gạo thô, Dương Dật thì ở nhà làm mấy việc lặt vặt, làm xong lại đi ra sau núi hái nho dại, hiện tại hắn đã không cho Trần Tĩnh đi lên núi nữa rồi. Ngoại trừ để Trần Tĩnh nấu cơm ra, thì hầu hết việc nhà đều là hắn làm. Cơm tối cùng cơm trưa bây giờ hắn cũng xuống phụ nấu, tin rằng không lâu nữa là có thể nấu được toàn bộ. Giặt quần áo chính là công việc đầu tiên mỗi sáng của Dương Dật, giặt xong rồi mới quay về nấu bữa sáng.
“A mỗ, sao cha lại không dẫn Tiểu Bảo đi hái quả chua?” – Nhóc Béo đi cùng với Trần Tĩnh trên đường nhỏ thắc mắc hỏi.
“Ngươi không thích đi cùng với a mỗ sao? A mỗ không đi cùng, một mình cha không trông được ngươi.” – Trần Tĩnh nhìn nhìn ruộng gạo thô nói. Hai ngày nữa là có thể thu hoạch được. Thấy Dương Dật mấy ngày nay đều bận việc nhà đến xoay vòng vòng, y có chút đau lòng. Bàn tay trắng nõn trước kia giờ cũng đã có thêm một tầng vết chai rồi. Có điều, đợi đến khi y sinh hài tử xong, y nhất định sẽ không để Dương Dật lại phải chịu khổ. Cũng không biết vì sao lần này mang thai hài tử lại không nhẹ nhõm như lúc mang thai Tiểu Bảo.
“Mới không phải đâu, nhưng mà Tiểu Bảo rất muốn chơi với cha.” – tiểu gia hỏa bĩu bĩu môi nói, hiện tại cha không chịu chơi cùng nó. Mỗi ngày làm việc xong là lại lên giường ngủ mất, trước kia, mỗi ngày cha đều nói chuyện với nó xong mới ngủ.
Hôm nay Dương Dật hái được nửa giỏ nho, lại hái được nửa bao vải đậu xanh ở trên sườn núi. Trần Tĩnh nói bên sườn núi thường mọc nhiều đậu xanh, còn đậu nành thì sinh trưởng ở cạnh bờ sông, chỗ bọn họ không có nhiều.
Về đến nhà, đem nho rửa sạch để vào trong sọt, lúc này hắn mới đi uống một chén trà lạnh, Trần Tĩnh hôm nay cùng với Nhóc Béo đi ra ngoài, không có ở nhà.
Đem một bó cỏ xanh tiện tay cắt được ném vào trong chuồng gà. Hiện tại cỏ xanh cũng không còn nhiều nữa, chỉ có mấy chỗ mát mẻ ở sau núi mới có cỏ, Dương Dật mỗi lần đều học theo Trần Tĩnh cắt cỏ xanh che lên trên mấy quả nho trong giỏ.
Đem mộc nhĩ cất vào mấy cái giỏ trúc trong nhà kho, để đến mùa đông có thể đem nấu mì ăn. Dương Dật biết, ở nơi này mùa đông rất lạnh, ngoại từ bắp cải đặt trong hầm ra thì chẳng có rau củ gì cả.
“Trần Tĩnh, ngươi về rồi. Sao không để quần áo đó ta giặt cho, ta đã nói là để ta giặt rồi mà. Trầm a mỗ nói ca nhi mang thai không nên vận động mạnh, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đấy.” – Dương Dật nhận lấy mấy cái chăn lớn chăn nhỏ đã được giặt sạch nói. Hắn chỉ nghĩ đem quần áo giặt sạch lại quên mất phải nhân lúc trời nắng đem mấy thức thượng vàng hạ cám trong phòng tẩy trừ.
“Ở nhà cũng không có việc gì làm, thấy mấy thứ này cũng bẩn rồi nên đem đi giặt cho sạch. Ngươi có mệt không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi, nhà chúng ta cũng không thiếu mấy thứ kia. Rượu ngươi nhưỡng ra cũng khá nhiều rồi, chỗ đó bán cũng được khoảng hơn mười lượng bạc. Ngươi nếu mệt đến sinh bệnh thì ai tới chăm sóc ta và Tiểu Bảo. Cho nên, ngày mai không cần đi lên núi nữa. Cái cối xay đá kia chắc ngày mai cũng được đưa đến rồi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Phu quân nhà y dạo gần đây phi thường cố gắng làm việc.
“Ngươi nói thật sao? Thật tốt quá. Ta ngày mai sẽ không lên núi nữa, cối xay đá làm xong thì có thể xay đậu nành làm sữa uống. Nhóc Béo, đến lúc đó cha sẽ làm sữa đậu nành cho ngươi uống.” – Dương Dật cao hứng nói.
Sáng sớm ngày hôm sau Dương Dật đã đem đậu nàng đi ngâm, hắn ngồi ngoài cửa, ngóng xem không biết khi nào cối xay mới được đưa đến. Trong lúc vô tình hắn cũng phát hiện ra gạo thô rất dính, không biết có thể đem nó xay ra làm bánh mật không, nếu có thể thì thứ đó có thể tạo thành thu nhập rất tốt.
“Phu quân đừng vội, xế chiều hôm nay nhất định sẽ đưa đến.” – Trần Tĩnh thấy bộ dạng hưng phấn giống như đứa trẻ của Dương Dật thì cười cười. Cái thứ kia thực sự tốt vậy sao? Làm cho y cũng có chút chờ mong, không biết sữa đậu nành là thứ gì.
“Ta không vội. Trần Tĩnh, ngươi ngồi xuống đi, cái bụng lớn như vậy đứng lâu sẽ rất mệt mỏi đấy.” – Dương Dật sau khi phục hồi tinh thần liền kéo Trần Tĩnh ngồi xuống, còn hắn thì lại tiếp tục đi tới đi lui. Chỉ có Nhóc Béo là vô ưu vô lự nằm chổng vó ở trên giường ngáy o o, trên bụng đắp cái chăn nhỏ mà Tần Huy đã cho.
Tiểu gia hỏa từ sau khi đem cái chăn đó trở về thì yêu thích đến không thể buông tay, mỗi lần nằm trên giường sẽ ngoan ngoãn đắp chăn ngủ. Trái ngược hoàn toàn với trước kia, mỗi lần đi ngủ là phải vân vê tới khi cái chăn đầy nếp nhanh mới chịu đắp.
Trước khi trời tối, cái cối xay mà Dương Dật ngày ngóng đêm mong cuối cùng cũng được con trai của tràng chủ dùng xe bò chờ tới, ngay cả cán gỗ bên trên cối xay cũng đã được chuẩn bị tốt.
“Cám ơn ngươi, phu quân nhà ta khí lực hơi nhỏ, ta lại đang mai thai nên không tiện chuyển vào.” – Trần Tĩnh lấy ra hai quan tiền đối với người hỗ trợ đem cối xay và cối đá vào nhà nói.
“Không có gì. Nhà ai chẳng có lúc gặp khó khăn.” – Hán tử kia đỏ mặt cười nói. Hán tử đẹp như vậy nếu mà là ca nhi chắc chắn ai cũng không nỡ để hắn phải làm việc, phải chịu chút khổ cực nào.
Dương Dật thấy ở trên thớt gỗ đặt một hòn đá mài nhỏ có hai tầng, bên trên đầu tảng đá có một cán cây gỗ, bên dưới là một tảng đá lớn khoảng nửa mét, bên trong có năm sáu vòng tròn khoảng năm, sáu cm, đại khái là đem thứ cần xay đổ vào đó, nó theo cái lỗ đó chảy xuống giữa hay phiến đá rồi bị nghiền ra, bột được nghiền tốt sẽ thông qua một đường dẫn chảy vào trong chậu gỗ. Nhìn thấy cái cối xay đó Dương Dật vô cùng hưng phấn. Dù trời đã tối hắn vẫn quyết định đem hai phần đậu nành đã ngâm tốt ra xay.
“Trần Tĩnh, tối nay chúng ta ăn sủi cảo đi. Đợi ta xay xong sữa đậu nành rồi ăn, tối nay ăn muộn một chút cũng được.” – Dương Dật kích động nói.
Trần Tĩnh nghe Dương Dật nói thì đi nhào bột mì, sủi cảo ăn cùng với trứng và hành băm, vô cùng thơm, là món và Dương Dật và Tiểu Bảo rất thích ăn, đương nhiên, đó cũng là món y thích.
Dương Dật đi múc một chậu nước, đổ vào mấy cái lỗ trong cối xay bắt đầy cọ rửa, sau khi thấy nước từ trong đá mài chảy ra sạch trong lại đem toàn bộ cối rửa sạch một lần nữa. nhìn nhìn đậu nành, lại nhìn nhìn đá mài, hắn quyết định trước tiên cứ cho một nắm gạo thô vào xay để đem bột đá còn sót ở trong cối tống ra ngoài hết rồi mới cho đậu nành vào, như vậy sẽ không bị uống phải bột đá.
Trần Tĩnh thấy Dương Dật bận tới bận lui cũng tò mò không biết sữa đậu nành này rút cuộc làm như thế nào, riêng cái cố xay này thì y biết, nó vẫn thường dùng để xay bột.
Thời điểm gạo thô bị xay thành bột, Dương Dật dùng nước đổ vào để chúng chảy hết ra ngoài rồi để sang một bên, cái đó ngày mai tính. Hắn muốn đem phần bột gạo thô này chưng lên, rồi dùng cái cối đá giã thử xem có thể làm thành bánh dày hay không. Muốn vậy thì còn phải chuẩn bị một cái chày gỗ nữa.
Sau khi xác định được cối xay đã được rửa sạch sẽ, Dương Dật bát sứ lớn đem để ở chỗ bột đậu nành sẽ chảy ra.
Từng muỗng từng muỗng đậu nành ngâm lọt vào bên trong mấy cái lỗ trên cối đi xuống dưới bị đá mài mài không ngừng phát ra mùi thơm, nước bột đậu nành không ngừng chảy vào bát lớn. Thấy trời đã tối, Dương Dật tăng nhanh tốc độ đem toàn bộ đậu nành trong chậu gỗ đều mài xong.
Sau khi đã chuẩn bị tốt bột mì, Trần Tĩnh và Tiểu Bảo đều đứng ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn xem.
Giống như Dương Dật, Trần Tĩnh cũng ngửi được mùi thơm của đậu, thứ này mà nấu lên mùi vị chắc chắn sẽ không tồi.
Tiểu Bảo thì khoa trương hơn, đem mũi kề sát vào bát đựng nước đậu nành ngửi ngửi. Thật là thơm, thứ cha làm nhất định ăn rất ngon, nó muốn ăn thật nhiều để lớn thật nhanh, có thể giúp cha và a mỗ làm việc. (Chứ không phải mi tham ăn sao? nhìn khinh thường)
Lảm nhảm: Thật xin lỗi vì ở chương trước mình edit cái thứ Tiểu Bảo quấn vào là cái thảm. Chỗ đó đáng lẽ ra phải để là cái chăn (cái mền) mới đúng. Vốn mình cũng thấy kỳ kỳ, nhưng raw nó viết là “thảm” mà dịch kiểu gì thì nó cũng là thảm cho nên để luôn:v Bây giờ qua chương mới thì trong raw lại viết là “tấm chăn” cho nên mình đã sửa lại, sửa luôn cả chương trước rồi, nên đính chính ở đây để những ai đã đọc chương kia ko cảm thấy mâu thuẫn nữa nhé.
Ờm… vì hôm qua trên đường đi học về bị đụng xe, cái tay đau quá ko gõ đc nên hôm qua ko post chương nào:)) để mn phải chờ rồi.
Phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám, cái này mình nhớ là ở vn có chiếu rồi đấy, tìm ko thấy cái hình bé dê bị trói nên cho cái hình phim để mn dễ hình dung nha.
Hoành thánh
Cối xay bột bằng đá (Cối xay đá)
Cối đá
“Ngươi tiểu tử thúi này, đem giường của Tần thúc thúc làm lộn xộn hết rồi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, nhóc con này càng ngày càng nghịch ngợm, cũng may là còn biết cời giày trước khi lên giường.
“Ai nha, Nhóc Béo sao lại đem mình cuốn thành con sâu róm nhỏ như vậy.” – Dương Dật nhịn cười nói. Vội vàng đem Nhóc Béo bên trong cái chăn cứu ra, chứ nếu không để chậm một chút, không nhịn cười được lại làm cho nhóc con kia thẹn quá hóa giận khóc rống lên thì phiền phức lớn. Nhưng mà nhìn nó như vậy, thực sự là rất muốn cười. Cái thân thể nho nhỏ bị tấm chăn trải giường bọc lấy, bởi vì không nhúc nhích được cho nên chỉ có thể từng chút từng chút một di chuyển về phía trước. Dương Dật cảm thấy cái bộ dạng này rất quen mắt, a, đúng, chính là nó, chính là tạo hình lúc cừu vui vẻ di chuyển khi bị lão sói xám trói lại đây mà. Ha ha ha. Dương Dật rút cuộc cũng không thể nhịn được, phá lên cười.
Dương Dật ôm Nhóc Béo cùng Trần Tĩnh đi ra ngoài, y ở cửa hiệu bán tạp hóa mua khoảng mười cân đường và muối. Hiện tại, giá đường và muối khá rẻ, nếu chờ đến cuối năm, thời điểm lễ mừng năm mới những vật này sẽ đắt lên.
“Trần Tĩnh, ở nhà không phải là vẫn còn mấy thứ này sao?” – Dương Dật tò mò hỏi. Số đường muối trong nhà ít nhất cũng phải ăn một tháng nữa mới hết, sao phải mua thêm làm gì.
“Mua trước một ít cất đi, đến cuối năm mấy thứ này sẽ đắt hơn rất nhiều mà có khi còn không mua được.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Đường muối trong nhà bây giờ dùng rất nhanh hết, tốt nhất là cứ mua một ít để đó thì hơn.
“Ra vậy. Trần Tĩnh, có thứ gì cần chú ý ngươi phải nói cho ta biết đấy. Bụng của ngươi đã lớn như vậy rồi, ta hy vọng ngươi có thể ở nhà tĩnh dưỡng, về sau mấy việc này cứ nói cho ta biết để ta làm.” – Dương Dật nói.
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật, cười đến hai mắt cong lên thành cái nguyệt nha.
“Ngươi có phần tâm ý này là đủ rồi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, tâm tình thực sự vô cùng tốt.
“Trần Tĩnh, bên này có bán đậu, ta muốn mua một ít đậu.” – Vài ngày nữa cối xay đá làm xong, có thể xay đậu làm sữa đậu nành uống rồi.
Dương Dật mua một ít đậu đỏ và đậu nành, ngay cả đậu đen cũng mua luôn, cộng lại tất cả khoảng mười cân. Mấy loại đậu này vô cùng rẻ, thậm chí so với gạo thô còn rẻ hơn, nhất là đậu nành và đậu đen. Dương Dật hỏi Trần Tĩnh vì sao lại như vậy, y nói, nhưng cây đậu này đại đa số là mọc dại. Những người nhà nghèo sẽ nhân lúc việc đồng áng rảnh rỗi sẽ đi hái về phơi khô rồi mang vào phiên chợ bán. Bất quá, không có nhiều người ăn mấy thứ này cho nên giá cả không cao, đại đa số người ta mua về để đó chờ đến mùa đông thì đem cho gia súc ăn.
Dương Dật kiên trì đem giỏ trúc đeo ở trên lưng, Tiểu Bảo thì được hắn ôm trên tay. Sau đó lại đi mua một ít vải đỏ khá tốt để dùng bọc cái nút bình rượu.
“Cha, ta muốn ăn hoành thánh.” – Tiểu Bảo lúc đi ngang qua quán hoành thánh nói.
“Được, chúng ta đi ăn hoành thánh.” – Một nhà ba người tiêu hết sáu tiền ăn ba chén hoành thánh, hai tiền một chén vừa rẻ vừa ngon lại còn no bụng.
Tiểu gia hỏa là lợi hại nhất không ngừng ăn ké hoành thánh trong chén của Trần Tĩnh, Dương Dật cũng múc ba cái cho nó. Nhóc con này người mặc dù nhỏ nhưng có thể ăn hết cả hai phần hoành thánh, ăn vậy không béo mới là lạ ấy.
Bởi vì hôm nay trời không nắng lắm nên ba người xong việc là lập tức chào tạm biệt Tần Huy trở vể nhà.
“Tần đại ca, ngươi làm gì vậy, chúng ta sao có thể nhận cái chăn này của ngươi.” – Trần Tĩnh thật không ngờ Tần Huy lại lấy cái chăn Tiểu Bảo thích gói lại đưa cho Tiểu Bảo. Thứ này y đã xem qua, rất đắt tiền, không thể nhận được.
“Thực ra cái chăn này đối với ta quá nhỏ, đắp không kín mà ném đi thì cũng rất tiếc, vừa vặn Nhóc Béo thích liền đem cho nó luôn. Vốn định để cho con của ta, mà không biết đợi đến ngày tháng năm nào nữa, ha ha.” – Tần Huy vừa cười vừa nói. Nguyên bản hắn để ở đầu giường định làm cho Nhóc Béo vài bộ quần áo, nhân tiện đây thì đưa cho nó luôn, chăn thì có thể đắp vài năm, mà quần áo thì mặc một năm đã chật rồi.
“A mỗ, Tiểu Bảo rất thích cái chăn này, sờ lên rất mềm, rất thoải mái.” – Nhóc Béo lập tức hô lớn. Rất sợ cái chăn nhỏ đến tay mình rồi lại vuột mất, tiểu gia hỏa liền ôm chặt không buông.
“Được rồi, được rồi, nếu Tiểu Bảo thích thì chúng ta cứ nhận đi.” – Dương Dật nói với Nhóc Béo.
“Nhưng mà, lần sau Nhóc Béo phải đem đồ vật mình thích ăn nhất cho Tần thúc thúc ăn có được không?” – Dương Dật ngồi xổm xuống nói với nó.
“Ta biết rồi, cha, lần sau chúng ta sẽ đem tôm nhỏ đến cho Tần thúc thúc ăn.” – Nhóc Béo nghiêng đầu nói nói.
Trần Tĩnh mấy ngày này ngày nào cũng đi thăm ruộng gạo thô, Dương Dật thì ở nhà làm mấy việc lặt vặt, làm xong lại đi ra sau núi hái nho dại, hiện tại hắn đã không cho Trần Tĩnh đi lên núi nữa rồi. Ngoại trừ để Trần Tĩnh nấu cơm ra, thì hầu hết việc nhà đều là hắn làm. Cơm tối cùng cơm trưa bây giờ hắn cũng xuống phụ nấu, tin rằng không lâu nữa là có thể nấu được toàn bộ. Giặt quần áo chính là công việc đầu tiên mỗi sáng của Dương Dật, giặt xong rồi mới quay về nấu bữa sáng.
“A mỗ, sao cha lại không dẫn Tiểu Bảo đi hái quả chua?” – Nhóc Béo đi cùng với Trần Tĩnh trên đường nhỏ thắc mắc hỏi.
“Ngươi không thích đi cùng với a mỗ sao? A mỗ không đi cùng, một mình cha không trông được ngươi.” – Trần Tĩnh nhìn nhìn ruộng gạo thô nói. Hai ngày nữa là có thể thu hoạch được. Thấy Dương Dật mấy ngày nay đều bận việc nhà đến xoay vòng vòng, y có chút đau lòng. Bàn tay trắng nõn trước kia giờ cũng đã có thêm một tầng vết chai rồi. Có điều, đợi đến khi y sinh hài tử xong, y nhất định sẽ không để Dương Dật lại phải chịu khổ. Cũng không biết vì sao lần này mang thai hài tử lại không nhẹ nhõm như lúc mang thai Tiểu Bảo.
“Mới không phải đâu, nhưng mà Tiểu Bảo rất muốn chơi với cha.” – tiểu gia hỏa bĩu bĩu môi nói, hiện tại cha không chịu chơi cùng nó. Mỗi ngày làm việc xong là lại lên giường ngủ mất, trước kia, mỗi ngày cha đều nói chuyện với nó xong mới ngủ.
Hôm nay Dương Dật hái được nửa giỏ nho, lại hái được nửa bao vải đậu xanh ở trên sườn núi. Trần Tĩnh nói bên sườn núi thường mọc nhiều đậu xanh, còn đậu nành thì sinh trưởng ở cạnh bờ sông, chỗ bọn họ không có nhiều.
Về đến nhà, đem nho rửa sạch để vào trong sọt, lúc này hắn mới đi uống một chén trà lạnh, Trần Tĩnh hôm nay cùng với Nhóc Béo đi ra ngoài, không có ở nhà.
Đem một bó cỏ xanh tiện tay cắt được ném vào trong chuồng gà. Hiện tại cỏ xanh cũng không còn nhiều nữa, chỉ có mấy chỗ mát mẻ ở sau núi mới có cỏ, Dương Dật mỗi lần đều học theo Trần Tĩnh cắt cỏ xanh che lên trên mấy quả nho trong giỏ.
Đem mộc nhĩ cất vào mấy cái giỏ trúc trong nhà kho, để đến mùa đông có thể đem nấu mì ăn. Dương Dật biết, ở nơi này mùa đông rất lạnh, ngoại từ bắp cải đặt trong hầm ra thì chẳng có rau củ gì cả.
“Trần Tĩnh, ngươi về rồi. Sao không để quần áo đó ta giặt cho, ta đã nói là để ta giặt rồi mà. Trầm a mỗ nói ca nhi mang thai không nên vận động mạnh, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đấy.” – Dương Dật nhận lấy mấy cái chăn lớn chăn nhỏ đã được giặt sạch nói. Hắn chỉ nghĩ đem quần áo giặt sạch lại quên mất phải nhân lúc trời nắng đem mấy thức thượng vàng hạ cám trong phòng tẩy trừ.
“Ở nhà cũng không có việc gì làm, thấy mấy thứ này cũng bẩn rồi nên đem đi giặt cho sạch. Ngươi có mệt không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi, nhà chúng ta cũng không thiếu mấy thứ kia. Rượu ngươi nhưỡng ra cũng khá nhiều rồi, chỗ đó bán cũng được khoảng hơn mười lượng bạc. Ngươi nếu mệt đến sinh bệnh thì ai tới chăm sóc ta và Tiểu Bảo. Cho nên, ngày mai không cần đi lên núi nữa. Cái cối xay đá kia chắc ngày mai cũng được đưa đến rồi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Phu quân nhà y dạo gần đây phi thường cố gắng làm việc.
“Ngươi nói thật sao? Thật tốt quá. Ta ngày mai sẽ không lên núi nữa, cối xay đá làm xong thì có thể xay đậu nành làm sữa uống. Nhóc Béo, đến lúc đó cha sẽ làm sữa đậu nành cho ngươi uống.” – Dương Dật cao hứng nói.
Sáng sớm ngày hôm sau Dương Dật đã đem đậu nàng đi ngâm, hắn ngồi ngoài cửa, ngóng xem không biết khi nào cối xay mới được đưa đến. Trong lúc vô tình hắn cũng phát hiện ra gạo thô rất dính, không biết có thể đem nó xay ra làm bánh mật không, nếu có thể thì thứ đó có thể tạo thành thu nhập rất tốt.
“Phu quân đừng vội, xế chiều hôm nay nhất định sẽ đưa đến.” – Trần Tĩnh thấy bộ dạng hưng phấn giống như đứa trẻ của Dương Dật thì cười cười. Cái thứ kia thực sự tốt vậy sao? Làm cho y cũng có chút chờ mong, không biết sữa đậu nành là thứ gì.
“Ta không vội. Trần Tĩnh, ngươi ngồi xuống đi, cái bụng lớn như vậy đứng lâu sẽ rất mệt mỏi đấy.” – Dương Dật sau khi phục hồi tinh thần liền kéo Trần Tĩnh ngồi xuống, còn hắn thì lại tiếp tục đi tới đi lui. Chỉ có Nhóc Béo là vô ưu vô lự nằm chổng vó ở trên giường ngáy o o, trên bụng đắp cái chăn nhỏ mà Tần Huy đã cho.
Tiểu gia hỏa từ sau khi đem cái chăn đó trở về thì yêu thích đến không thể buông tay, mỗi lần nằm trên giường sẽ ngoan ngoãn đắp chăn ngủ. Trái ngược hoàn toàn với trước kia, mỗi lần đi ngủ là phải vân vê tới khi cái chăn đầy nếp nhanh mới chịu đắp.
Trước khi trời tối, cái cối xay mà Dương Dật ngày ngóng đêm mong cuối cùng cũng được con trai của tràng chủ dùng xe bò chờ tới, ngay cả cán gỗ bên trên cối xay cũng đã được chuẩn bị tốt.
“Cám ơn ngươi, phu quân nhà ta khí lực hơi nhỏ, ta lại đang mai thai nên không tiện chuyển vào.” – Trần Tĩnh lấy ra hai quan tiền đối với người hỗ trợ đem cối xay và cối đá vào nhà nói.
“Không có gì. Nhà ai chẳng có lúc gặp khó khăn.” – Hán tử kia đỏ mặt cười nói. Hán tử đẹp như vậy nếu mà là ca nhi chắc chắn ai cũng không nỡ để hắn phải làm việc, phải chịu chút khổ cực nào.
Dương Dật thấy ở trên thớt gỗ đặt một hòn đá mài nhỏ có hai tầng, bên trên đầu tảng đá có một cán cây gỗ, bên dưới là một tảng đá lớn khoảng nửa mét, bên trong có năm sáu vòng tròn khoảng năm, sáu cm, đại khái là đem thứ cần xay đổ vào đó, nó theo cái lỗ đó chảy xuống giữa hay phiến đá rồi bị nghiền ra, bột được nghiền tốt sẽ thông qua một đường dẫn chảy vào trong chậu gỗ. Nhìn thấy cái cối xay đó Dương Dật vô cùng hưng phấn. Dù trời đã tối hắn vẫn quyết định đem hai phần đậu nành đã ngâm tốt ra xay.
“Trần Tĩnh, tối nay chúng ta ăn sủi cảo đi. Đợi ta xay xong sữa đậu nành rồi ăn, tối nay ăn muộn một chút cũng được.” – Dương Dật kích động nói.
Trần Tĩnh nghe Dương Dật nói thì đi nhào bột mì, sủi cảo ăn cùng với trứng và hành băm, vô cùng thơm, là món và Dương Dật và Tiểu Bảo rất thích ăn, đương nhiên, đó cũng là món y thích.
Dương Dật đi múc một chậu nước, đổ vào mấy cái lỗ trong cối xay bắt đầy cọ rửa, sau khi thấy nước từ trong đá mài chảy ra sạch trong lại đem toàn bộ cối rửa sạch một lần nữa. nhìn nhìn đậu nành, lại nhìn nhìn đá mài, hắn quyết định trước tiên cứ cho một nắm gạo thô vào xay để đem bột đá còn sót ở trong cối tống ra ngoài hết rồi mới cho đậu nành vào, như vậy sẽ không bị uống phải bột đá.
Trần Tĩnh thấy Dương Dật bận tới bận lui cũng tò mò không biết sữa đậu nành này rút cuộc làm như thế nào, riêng cái cố xay này thì y biết, nó vẫn thường dùng để xay bột.
Thời điểm gạo thô bị xay thành bột, Dương Dật dùng nước đổ vào để chúng chảy hết ra ngoài rồi để sang một bên, cái đó ngày mai tính. Hắn muốn đem phần bột gạo thô này chưng lên, rồi dùng cái cối đá giã thử xem có thể làm thành bánh dày hay không. Muốn vậy thì còn phải chuẩn bị một cái chày gỗ nữa.
Sau khi xác định được cối xay đã được rửa sạch sẽ, Dương Dật bát sứ lớn đem để ở chỗ bột đậu nành sẽ chảy ra.
Từng muỗng từng muỗng đậu nành ngâm lọt vào bên trong mấy cái lỗ trên cối đi xuống dưới bị đá mài mài không ngừng phát ra mùi thơm, nước bột đậu nành không ngừng chảy vào bát lớn. Thấy trời đã tối, Dương Dật tăng nhanh tốc độ đem toàn bộ đậu nành trong chậu gỗ đều mài xong.
Sau khi đã chuẩn bị tốt bột mì, Trần Tĩnh và Tiểu Bảo đều đứng ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn xem.
Giống như Dương Dật, Trần Tĩnh cũng ngửi được mùi thơm của đậu, thứ này mà nấu lên mùi vị chắc chắn sẽ không tồi.
Tiểu Bảo thì khoa trương hơn, đem mũi kề sát vào bát đựng nước đậu nành ngửi ngửi. Thật là thơm, thứ cha làm nhất định ăn rất ngon, nó muốn ăn thật nhiều để lớn thật nhanh, có thể giúp cha và a mỗ làm việc. (Chứ không phải mi tham ăn sao? nhìn khinh thường)
Lảm nhảm: Thật xin lỗi vì ở chương trước mình edit cái thứ Tiểu Bảo quấn vào là cái thảm. Chỗ đó đáng lẽ ra phải để là cái chăn (cái mền) mới đúng. Vốn mình cũng thấy kỳ kỳ, nhưng raw nó viết là “thảm” mà dịch kiểu gì thì nó cũng là thảm cho nên để luôn:v Bây giờ qua chương mới thì trong raw lại viết là “tấm chăn” cho nên mình đã sửa lại, sửa luôn cả chương trước rồi, nên đính chính ở đây để những ai đã đọc chương kia ko cảm thấy mâu thuẫn nữa nhé.
Ờm… vì hôm qua trên đường đi học về bị đụng xe, cái tay đau quá ko gõ đc nên hôm qua ko post chương nào:)) để mn phải chờ rồi.
Phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám, cái này mình nhớ là ở vn có chiếu rồi đấy, tìm ko thấy cái hình bé dê bị trói nên cho cái hình phim để mn dễ hình dung nha.
Hoành thánh
Cối xay bột bằng đá (Cối xay đá)
Cối đá
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook