Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang
-
Chương 43
Edit: Arisassan
Bữa tiệc đêm giao thừa năm nay còn náo nhiệt hơn cả năm trước, lúc gác đêm, do Thẩm Tương Ngôn có ý làm lơ, nên trên dưới Thẩm trạch đều vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi hạ nhân đều mang nét cười. Cũng vì thế mà Hạ Dung hiếm thấy mà không buồn ngủ, muốn gác đêm cùng với tướng công.
Kỳ thật từ sau khi Hạ Dung mang thai liền bắt đầu buồn ngủ mọi lúc mọi nơi, mặc dù Thẩm Tương Ngôn không gọi y dậy vào lúc sáng sớm, để Hạ Dung ngủ đến khi tỉnh, buổi trưa y cũng phải ngủ trưa thêm nửa canh giờ, đến tối cũng chuẩn bị lên giường nằm ngủ rất sớm, thuận tiện còn xin hắn kể chuyện trước khi đi ngủ, mỗi tội vừa kể xong mở đầu thì Hạ Dung đã ôm lấy cánh tay hắn mà ngủ rồi.
Cho nên tuy bảo ngày giao thừa là một ngày khá đặc biệt, Thẩm Tương Ngôn vẫn muốn khuyên y đi ngủ trước. Nhưng hiếm khi thấy y háo hức như vậy, hắn ngẫm lại cũng đành thôi, dù sao đây là dịp cả năm chỉ có một lần. Phu phu hai người một bên tán gẫu, một bên nhìn bọn hạ nhân chơi đùa với quà thưởng của mình, đợi đến khi từ phương xa truyền đến mười hai tiếng chuông, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới ôm Hạ Dung trở về phòng ngủ.
Nói đến ăn tết thì chắc chắn ai cũng sẽ có cái cảm giác này, năm trước lúc chuẩn bị mọi thứ thì cảm thấy ngày trôi qua cực kỳ chậm, hôm nay chuẩn bị cái này, ngày mai chuẩn bị cái kia, đếm từng ngày từng ngay mong cho giao thừa mau đến.
Đến khi qua ngày giao thừa thì lại cảm thấy thời gian trôi cực kỳ nhanh. Chớp mắt một cái, một năm đã sắp qua đi, Hạ Dung chơi đùa tiểu hầu bao trong tay, trong này có đựng mười mấy chú heo nhỏ bằng vàng, đều là tiền mừng tuổi tướng công cho y vào sáng sớm mùng một, những chú heo vàng kia cái nào cũng vô cùng dễ thương, đầu heo ngây thơ đáng yêu, còn lớn hơn so với cả thân mình, đứa trẻ nào nhìn thấy cũng thích.
Hạ Dung tuy rất thích, nhưng tâm trí vẫn không nhịn được mà oán thầm, tướng công lấy cái này làm tiền mừng tuổi cho y là đang cười nhạo y, cười nhạo y đúng không. Y không phải chỉ ăn nhiều hơn bình thường một chút thôi sao, sao có thể so sánh y với heo con được, mặc dù mấy chú heo con này đúng là rất đáng yêu, nhưng đáng yêu cỡ nào thì chúng nó cũng là heo mà.
Lúc tướng công cùng y về Hạ gia vào ngày mùng hai, Hạ Dung cảm thấy thái độ của lão gia và phu nhân đối với bọn họ không thể nói là tốt nhưng cũng không lãnh ngôn lãnh ngữ như năm ngoái. Ngay cả lúc bọn họ chuẩn bị cáo từ, đụng phải phu thê Trương Ninh Vũ cũng đến lại mặt, liền bị Trương Ninh Vũ cố ý dây dưa một hồi lâu, còn Hạ Qúy kia vốn đầy mặt không vui, sau khi bị Trương Ninh Vũ trừng mắt một cái thì cũng miễn cưỡng tới vấn an bọn họ.
Tuy y không hiểu mấy chuyện vòng vo này lắm, nhưng chắc chắn không thể không liên quan đến việc hai năm qua tướng công càng ngày càng có bản lĩnh, dù y không chủ động hỏi đến, nhưng căn cứ vào tiêu chuẩn ăn mặc mình được hưởng, y cũng biết tướng công có tài, huống chi mỗi tháng lúc tướng công kết toán, tất cả ngân phiếu tiền lời đều cất giữ ở chỗ y, sao y có thể không biết nhà mình càng ngày càng giàu có hơn chứ.
Hạ Dung biết mình không phải là một người thông minh, nhưng y hiểu rõ chỉ cần mình theo sát sau lưng tướng công là sẽ không có vấn đề gì. Có rất nhiều chuyện không phải y không biết, mà là tướng công không muốn để cho y tự mình biết, vậy y cũng sẽ không tò mò mấy chuyện không quan trọng này. Y chỉ cần chiếu cố bản thân thật tốt, chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng, hiểu rõ những chuyện tướng công làm đều vì muốn tốt cho y là được.
——————————
Qua năm mới vốn là chuyện rất tốt, thế nhưng vừa mới sáng sớm mùng mười quan binh huyện nha lại gióng trống khua chiêng đi dán bố cáo. Thẩm Tương Ngôn từ sớm đã phái Trần Tài đến xem bố cáo, loại việc xấu này gọi Trần Tài đi nhất định không sai, vừa trở về đã giảng giải vô cùng rõ. Tóm lại là hoàng đế băng hà, Thái tử lên thế chỗ, tân hoàng đăng cơ, Thái tử điện hạ vì muốn thể hiện lòng hiếu thảo đối với tiên hoàng, nên quyết định cho bách tính toàn quốc mặc tang phục để tang tiên hoàng một tháng.
Nói đến chuyện Thái tử đăng cơ cũng không dễ dàng gì, tiên hoàng lúc còn sống vô cùng sủng ái Tiết quý phi là chuyện đứa trẻ ba tuổi cũng biết, mà Đại hoàng tử do Tiết quý phi sở sinh cũng được tiên hoàng chú ý mấy phần.
Cứ như thế địa vị của Đông cung Thái tử có thể nói là tràn ngập nguy cơ, Thái tử này chính là trưởng tử của hoàng hậu, lúc tiên hoàng mới đăng cơ thì triểu cục bất ổn, nhà mẹ đẻ Tô gia của hoàng hậu nhất môn trung liệt*, đều là thần tử có công phụ tá hoàng đế đăng cơ. Hoàng hậu tổng cộng sinh hai đứa con trai, một là Tam hoàng tử, một là Ngũ hoàng tử, cũng vì thế tiên hoàng mới sắc phong Tam hoàng tử do hoàng hậu sở sinh làm Thái tử, lấy cái này để củng cố triều cục.
[*nhất môn trung liệt (一门忠烈): cả gia đình đều trung thành và một lòng bảo vệ đất nước]
Đáng tiếc đợi đến khi các vị hoàng tử dần dần lớn lên, sau khi tiên hoàng hoàn toàn nắm được triều chính, không hiểu sao lại càng ngày càng kiêng kỵ Tô gia. Vốn những chuyện này cũng không liên quan gì đến dân chúng bình thường, thế nhưng tiên hoàng sủng ái Tiết quý phi, nhà mẹ đẻ của Tiết quý phi là Tiết gia do nương nương nhà mình ở trong cung được sủng ái, nên người nhà ở ngoài tùy ý bừa bãi, làm xằng làm bậy, khiến cho bách tính oán than dậy trời. Dân chúng cũng không ngốc, Tiết gia như thế này so với Tô gia nhất môn trung liệt, lập tức thấy ngay ai hơn ai kém.
Cứ như thế, khi bố cáo thông báo đăng cơ có in tên của Thái tử, dân chúng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thẩm Tương Ngôn nghe Trần Tài không chút kiêng kỵ mà đàm luận chuyện bát quái trong hoàng gia trước mặt hắn, tiện tay vớ một quyển sách đang đặt trên bàn, gõ đầu cậu: "Mấy lời này mà ngươi cũng dám nói, ngươi không biết ngông cuồng ngôn luận hoàng gia là tội nặng à." Mặc dù ngoài miệng dạy dỗ như thế, tâm trí Thẩm Tương Ngôn vẫn không để ý lắm, dù sao hắn quen sống ở thời đại người người bình đẳng rồi, mà hiện tại hắn ở trấn Phù Dung cách xa kinh thành dưới chân thiên tử cũng được tính là trời cao hoàng đế xa, cho nên âm thầm nói một chút chuyện bát quái của hoàng gia cũng không thành vấn đề.
"Tiểu nhân không phải đang cao hứng vì Thái tử đăng cơ thuận lợi sao, nghe nói Tiết gia kia ở kinh thành không chuyện ác nào không làm, cũng không thấy Đại hoàng tử nhắc nhở người nhà họ Tiết một chút, nếu hắn lên ngôi thì cuộc sống của dân chúng chúng ta chắc chắn sẽ không yên bình. Hiện tại thì tốt rồi, Thái tử đăng cơ, dân chúng chúng ta cũng có thể thở phào một hơi." Trần Tài bị chủ nhân nhắc nhở cũng không thèm để ý, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cậu không nhịn được nói thêm hai câu.
Thẩm Tương Ngôn nâng cuốn sách trong tay lên tiếp tục đánh Trần Tài vài cái: "Này này, ngươi nói thế mà vẫn chưa xong à, được rồi, ra ngoài nhớ đừng có bạ đâu nói đó như vậy nữa."
Trần Tài một bên ôm đầu chịu đòn, một bên thầm nói: "Tiểu nhân biết, một chút chuẩn mực ấy tiểu nhân vẫn có, nào dám nói lung tung bên ngoài đâu." Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhìn bộ dáng ôm đầu lại không dám trốn đi của cậu, hắn cũng hiểu rõ Trần Tài, tuy ở trước mặt hắn có hơi tùy tiện một chút, nhưng ở bên ngoài vẫn rất đúng mực, biết cái nào nên nói cái nào không nên.
Thẩm Tương Ngôn cười mắng, bảo Trần Tài đến nhà kho lấy ít vải trắng, đồng thời bảo cậu đi thông báo cho hạ nhân trong nhà, một tháng này chú ý một chút, đừng mặc quần áo có màu sắc quá tươi đẹp, những thứ không hợp quy củ cũng đừng lấy ra dùng.
Đợi đến khi Trần Tài rời đi, Thẩm Tương Ngôn mới đặt quyển sách trong tay về lại chỗ cũ, hắn không rõ tân hoàng rốt cuộc có phải là minh quân hay không, nhưng hắn xem nhiều sách lịch sử cùng với phim truyền hình nên cũng biết, người trong hoàng gia không có ai là đơn giản cả. Dù là ai thượng vị cũng không liên quan đến một thương nhân nhỏ như hắn, dù sao địa vị của thương nhân ở triều đại này cao hơn không ít so với thời cổ đại mà hắn biết. Không chỉ thế, chính sách triều đình còn có rất nhiều điều lệ có lợi cho những thương nhân bọn họ, con cái nhà thương nhân cũng có thể đi thi khoa cử.
Do đó Thẩm Tương Ngôn cảm thấy con đường làm ăn kiếm lời kiếm bạc rất tốt, không cần phải như mấy nhân sĩ xuyên qua làm quan lớn hoặc tạo nên mấy cái chủ nghĩa cá nhân* này nọ.
[*chủ nghĩa cá nhân (特殊主义): là một thuật ngữ mô tả cách nhìn nhận xã hội trong đó nhấn mạnh lợi ích của mỗi cá nhân, sự độc lập của con người và quyền lợi riêng của mỗi người (wiki)]
Cửa hàng chế hương cùng cửa hàng trang sức trong tay Thẩm Tương Ngôn tuy kiếm tiền nhiều hơn so với những nhà khác, nhưng cũng không quá nổi bật, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của triều đại này. Là một nhân sĩ xuyên không, trong tay hắn có rất nhiều phối phương có thể trực tiếp làm giàu một cách hoành tráng, thậm chí là nộp lên triều đình để có thể được khen ngợi, tỷ như cách chế pha lê cũng chính là thứ người ở đây gọi là lưu ly, hoặc chế ra gương thủy tinh có thể giúp người ta soi tốt hơn gương đồng rất nhiều. Những đồ vật này đối với triều đại hiện giờ đều là hàng xa xỉ, tùy tiện lấy ra một cái là có thể kiếm cả đống tiền lời, thậm chí chỉ cần cho hắn thời gian, hắn cũng có thể chế ra cả hỏa dược.
Nhưng từ nhỏ hắn đã biết, khả năng càng lớn thì trách nhiệm càng cao, hắn vốn không có bối cảnh sâu xa gì, lại có phu lang cần phải chăm sóc. Cuộc sống không thiếu ăn thiếu mặc như thế cũng rất tốt rồi, mấy chuyện khác thì bỏ qua đi. Nếu Thẩm Tương Ngôn biết những chuyện và người hắn vẫn cho là cách hắn rất xa lại sắp cách hắn không xa nữa, hơn nữa những ý nghĩ hiện tại chẳng mấy chốc sẽ bị chính hắn gạt bỏ, thì không biết tâm tình của hắn như thế nào, cái này nói sau. Trước mắt sau khi giao phó mấy chuyện này cho Trần Tài xong, Thẩm Tương Ngôn liền đứng dậy tản bộ đến Hải Đường viện tìm phu lang nhà mình.
————————————
Đợi đến khi một tháng tang phục bất tri bất giác trôi qua, Thẩm Tương Ngôn nhìn thiệp mời do phủ tri huyện phái người đưa tới mà tâm trạng căng thẳng, trên thiệp mời ghi ba ngày sau quý phủ tri huyện tổ chức thưởng xuân yến, muốn mời cả nhà bọn họ tham dự, hai chữ cả nhà rõ ràng có ý bảo hắn mang cả gia quyến cùng đi.
Nhưng bụng Hạ Dung hiện tại đã hơn bốn tháng, mặc dù ba tháng này cái thai cũng đã vững hơn một chút, hắn vẫn không muốn dẫn Hạ Dung đi theo dự mấy buổi tiệc như thế này. Thế nhưng thiệp mời này còn cố ý ghi rằng tri huyện phu nhân muốn thuận tiện mời gia quyến tiểu thư các nhà tới hậu viện ngắm hoa lan, lời này làm hắn phải suy nghĩ một chút, người ta đã điểm danh bảo hắn dẫn Hạ Dung theo dự, chẳng lẽ hắn thật sự dám không nể mặt tri huyện phu nhân?
Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng, tuy lúc đó dưới mắt mọi người, tri huyện phu nhân cũng sẽ không làm chuyện gì gây khó dễ cho Hạ Dung, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, khi đó nam nhân bọn họ chắc chắn sẽ ở tiền viện, Hạ Dung một mình một người ở hậu viện nếu xảy ra chuyện gì thì sao có thể ứng phó kịp được.
Bàn tay cầm thiệp mời của hắn nắm lại thật chặt, Lý gia chắc chắn cũng có trong hàng ngũ được mời lần này, nếu không thể không dẫn Hạ Dung theo, hắn vẫn nên đánh tiếng với Lý thẩm cùng tẩu tử trước, nhờ bọn họ lúc đó thay hắn chăm sóc Hạ Dung. Thẩm Tương Ngôn nghĩ thế liền đứng ngồi không yên, gọi lớn bảo Trần Tài chuẩn bị ngựa, hắn muốn đi Lý gia một chuyến.
Đợi đến khi Thẩm Tương Ngôn trở về thông báo chuyện này cho Hạ Dung, Hạ Dung cầm thiệp mời kia lại không có cảm giác kinh hoảng gì, trái lại còn an ủi Thẩm Tương Ngôn: "Tướng công ngươi đừng nghĩ nhiều, tri huyện phu nhân sao có thể gây khó dễ với chúng ta được, nhà chúng ta một không giết người không phóng hỏa, hai không trốn thuế lậu thuế. Hơn nữa lúc đó còn có rất nhiều người ở xung quanh, Lý thẩm cùng Lý tẩu tử cũng có mặt, tất nhiên sẽ không có chuyện gì."
Hạ Dung thấy tướng công vẫn vô cùng lo lắng, liền tiếp tục nói: "Về phần những chuyện khác, trước khi đi chúng ta ăn một chút, tới chỗ yến hội ta không động vào đồ ăn trên bàn là được. Ta là người đang mang hài tử, tri huyện phu nhân chắc cũng sẽ không làm khó ta."
Hết chương 43
Edit: Hôm nay là sinh nhật của editor và mùng 1 luôn nè ( "v") Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý nha ( "v")
Bữa tiệc đêm giao thừa năm nay còn náo nhiệt hơn cả năm trước, lúc gác đêm, do Thẩm Tương Ngôn có ý làm lơ, nên trên dưới Thẩm trạch đều vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi hạ nhân đều mang nét cười. Cũng vì thế mà Hạ Dung hiếm thấy mà không buồn ngủ, muốn gác đêm cùng với tướng công.
Kỳ thật từ sau khi Hạ Dung mang thai liền bắt đầu buồn ngủ mọi lúc mọi nơi, mặc dù Thẩm Tương Ngôn không gọi y dậy vào lúc sáng sớm, để Hạ Dung ngủ đến khi tỉnh, buổi trưa y cũng phải ngủ trưa thêm nửa canh giờ, đến tối cũng chuẩn bị lên giường nằm ngủ rất sớm, thuận tiện còn xin hắn kể chuyện trước khi đi ngủ, mỗi tội vừa kể xong mở đầu thì Hạ Dung đã ôm lấy cánh tay hắn mà ngủ rồi.
Cho nên tuy bảo ngày giao thừa là một ngày khá đặc biệt, Thẩm Tương Ngôn vẫn muốn khuyên y đi ngủ trước. Nhưng hiếm khi thấy y háo hức như vậy, hắn ngẫm lại cũng đành thôi, dù sao đây là dịp cả năm chỉ có một lần. Phu phu hai người một bên tán gẫu, một bên nhìn bọn hạ nhân chơi đùa với quà thưởng của mình, đợi đến khi từ phương xa truyền đến mười hai tiếng chuông, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới ôm Hạ Dung trở về phòng ngủ.
Nói đến ăn tết thì chắc chắn ai cũng sẽ có cái cảm giác này, năm trước lúc chuẩn bị mọi thứ thì cảm thấy ngày trôi qua cực kỳ chậm, hôm nay chuẩn bị cái này, ngày mai chuẩn bị cái kia, đếm từng ngày từng ngay mong cho giao thừa mau đến.
Đến khi qua ngày giao thừa thì lại cảm thấy thời gian trôi cực kỳ nhanh. Chớp mắt một cái, một năm đã sắp qua đi, Hạ Dung chơi đùa tiểu hầu bao trong tay, trong này có đựng mười mấy chú heo nhỏ bằng vàng, đều là tiền mừng tuổi tướng công cho y vào sáng sớm mùng một, những chú heo vàng kia cái nào cũng vô cùng dễ thương, đầu heo ngây thơ đáng yêu, còn lớn hơn so với cả thân mình, đứa trẻ nào nhìn thấy cũng thích.
Hạ Dung tuy rất thích, nhưng tâm trí vẫn không nhịn được mà oán thầm, tướng công lấy cái này làm tiền mừng tuổi cho y là đang cười nhạo y, cười nhạo y đúng không. Y không phải chỉ ăn nhiều hơn bình thường một chút thôi sao, sao có thể so sánh y với heo con được, mặc dù mấy chú heo con này đúng là rất đáng yêu, nhưng đáng yêu cỡ nào thì chúng nó cũng là heo mà.
Lúc tướng công cùng y về Hạ gia vào ngày mùng hai, Hạ Dung cảm thấy thái độ của lão gia và phu nhân đối với bọn họ không thể nói là tốt nhưng cũng không lãnh ngôn lãnh ngữ như năm ngoái. Ngay cả lúc bọn họ chuẩn bị cáo từ, đụng phải phu thê Trương Ninh Vũ cũng đến lại mặt, liền bị Trương Ninh Vũ cố ý dây dưa một hồi lâu, còn Hạ Qúy kia vốn đầy mặt không vui, sau khi bị Trương Ninh Vũ trừng mắt một cái thì cũng miễn cưỡng tới vấn an bọn họ.
Tuy y không hiểu mấy chuyện vòng vo này lắm, nhưng chắc chắn không thể không liên quan đến việc hai năm qua tướng công càng ngày càng có bản lĩnh, dù y không chủ động hỏi đến, nhưng căn cứ vào tiêu chuẩn ăn mặc mình được hưởng, y cũng biết tướng công có tài, huống chi mỗi tháng lúc tướng công kết toán, tất cả ngân phiếu tiền lời đều cất giữ ở chỗ y, sao y có thể không biết nhà mình càng ngày càng giàu có hơn chứ.
Hạ Dung biết mình không phải là một người thông minh, nhưng y hiểu rõ chỉ cần mình theo sát sau lưng tướng công là sẽ không có vấn đề gì. Có rất nhiều chuyện không phải y không biết, mà là tướng công không muốn để cho y tự mình biết, vậy y cũng sẽ không tò mò mấy chuyện không quan trọng này. Y chỉ cần chiếu cố bản thân thật tốt, chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng, hiểu rõ những chuyện tướng công làm đều vì muốn tốt cho y là được.
——————————
Qua năm mới vốn là chuyện rất tốt, thế nhưng vừa mới sáng sớm mùng mười quan binh huyện nha lại gióng trống khua chiêng đi dán bố cáo. Thẩm Tương Ngôn từ sớm đã phái Trần Tài đến xem bố cáo, loại việc xấu này gọi Trần Tài đi nhất định không sai, vừa trở về đã giảng giải vô cùng rõ. Tóm lại là hoàng đế băng hà, Thái tử lên thế chỗ, tân hoàng đăng cơ, Thái tử điện hạ vì muốn thể hiện lòng hiếu thảo đối với tiên hoàng, nên quyết định cho bách tính toàn quốc mặc tang phục để tang tiên hoàng một tháng.
Nói đến chuyện Thái tử đăng cơ cũng không dễ dàng gì, tiên hoàng lúc còn sống vô cùng sủng ái Tiết quý phi là chuyện đứa trẻ ba tuổi cũng biết, mà Đại hoàng tử do Tiết quý phi sở sinh cũng được tiên hoàng chú ý mấy phần.
Cứ như thế địa vị của Đông cung Thái tử có thể nói là tràn ngập nguy cơ, Thái tử này chính là trưởng tử của hoàng hậu, lúc tiên hoàng mới đăng cơ thì triểu cục bất ổn, nhà mẹ đẻ Tô gia của hoàng hậu nhất môn trung liệt*, đều là thần tử có công phụ tá hoàng đế đăng cơ. Hoàng hậu tổng cộng sinh hai đứa con trai, một là Tam hoàng tử, một là Ngũ hoàng tử, cũng vì thế tiên hoàng mới sắc phong Tam hoàng tử do hoàng hậu sở sinh làm Thái tử, lấy cái này để củng cố triều cục.
[*nhất môn trung liệt (一门忠烈): cả gia đình đều trung thành và một lòng bảo vệ đất nước]
Đáng tiếc đợi đến khi các vị hoàng tử dần dần lớn lên, sau khi tiên hoàng hoàn toàn nắm được triều chính, không hiểu sao lại càng ngày càng kiêng kỵ Tô gia. Vốn những chuyện này cũng không liên quan gì đến dân chúng bình thường, thế nhưng tiên hoàng sủng ái Tiết quý phi, nhà mẹ đẻ của Tiết quý phi là Tiết gia do nương nương nhà mình ở trong cung được sủng ái, nên người nhà ở ngoài tùy ý bừa bãi, làm xằng làm bậy, khiến cho bách tính oán than dậy trời. Dân chúng cũng không ngốc, Tiết gia như thế này so với Tô gia nhất môn trung liệt, lập tức thấy ngay ai hơn ai kém.
Cứ như thế, khi bố cáo thông báo đăng cơ có in tên của Thái tử, dân chúng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thẩm Tương Ngôn nghe Trần Tài không chút kiêng kỵ mà đàm luận chuyện bát quái trong hoàng gia trước mặt hắn, tiện tay vớ một quyển sách đang đặt trên bàn, gõ đầu cậu: "Mấy lời này mà ngươi cũng dám nói, ngươi không biết ngông cuồng ngôn luận hoàng gia là tội nặng à." Mặc dù ngoài miệng dạy dỗ như thế, tâm trí Thẩm Tương Ngôn vẫn không để ý lắm, dù sao hắn quen sống ở thời đại người người bình đẳng rồi, mà hiện tại hắn ở trấn Phù Dung cách xa kinh thành dưới chân thiên tử cũng được tính là trời cao hoàng đế xa, cho nên âm thầm nói một chút chuyện bát quái của hoàng gia cũng không thành vấn đề.
"Tiểu nhân không phải đang cao hứng vì Thái tử đăng cơ thuận lợi sao, nghe nói Tiết gia kia ở kinh thành không chuyện ác nào không làm, cũng không thấy Đại hoàng tử nhắc nhở người nhà họ Tiết một chút, nếu hắn lên ngôi thì cuộc sống của dân chúng chúng ta chắc chắn sẽ không yên bình. Hiện tại thì tốt rồi, Thái tử đăng cơ, dân chúng chúng ta cũng có thể thở phào một hơi." Trần Tài bị chủ nhân nhắc nhở cũng không thèm để ý, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cậu không nhịn được nói thêm hai câu.
Thẩm Tương Ngôn nâng cuốn sách trong tay lên tiếp tục đánh Trần Tài vài cái: "Này này, ngươi nói thế mà vẫn chưa xong à, được rồi, ra ngoài nhớ đừng có bạ đâu nói đó như vậy nữa."
Trần Tài một bên ôm đầu chịu đòn, một bên thầm nói: "Tiểu nhân biết, một chút chuẩn mực ấy tiểu nhân vẫn có, nào dám nói lung tung bên ngoài đâu." Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhìn bộ dáng ôm đầu lại không dám trốn đi của cậu, hắn cũng hiểu rõ Trần Tài, tuy ở trước mặt hắn có hơi tùy tiện một chút, nhưng ở bên ngoài vẫn rất đúng mực, biết cái nào nên nói cái nào không nên.
Thẩm Tương Ngôn cười mắng, bảo Trần Tài đến nhà kho lấy ít vải trắng, đồng thời bảo cậu đi thông báo cho hạ nhân trong nhà, một tháng này chú ý một chút, đừng mặc quần áo có màu sắc quá tươi đẹp, những thứ không hợp quy củ cũng đừng lấy ra dùng.
Đợi đến khi Trần Tài rời đi, Thẩm Tương Ngôn mới đặt quyển sách trong tay về lại chỗ cũ, hắn không rõ tân hoàng rốt cuộc có phải là minh quân hay không, nhưng hắn xem nhiều sách lịch sử cùng với phim truyền hình nên cũng biết, người trong hoàng gia không có ai là đơn giản cả. Dù là ai thượng vị cũng không liên quan đến một thương nhân nhỏ như hắn, dù sao địa vị của thương nhân ở triều đại này cao hơn không ít so với thời cổ đại mà hắn biết. Không chỉ thế, chính sách triều đình còn có rất nhiều điều lệ có lợi cho những thương nhân bọn họ, con cái nhà thương nhân cũng có thể đi thi khoa cử.
Do đó Thẩm Tương Ngôn cảm thấy con đường làm ăn kiếm lời kiếm bạc rất tốt, không cần phải như mấy nhân sĩ xuyên qua làm quan lớn hoặc tạo nên mấy cái chủ nghĩa cá nhân* này nọ.
[*chủ nghĩa cá nhân (特殊主义): là một thuật ngữ mô tả cách nhìn nhận xã hội trong đó nhấn mạnh lợi ích của mỗi cá nhân, sự độc lập của con người và quyền lợi riêng của mỗi người (wiki)]
Cửa hàng chế hương cùng cửa hàng trang sức trong tay Thẩm Tương Ngôn tuy kiếm tiền nhiều hơn so với những nhà khác, nhưng cũng không quá nổi bật, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của triều đại này. Là một nhân sĩ xuyên không, trong tay hắn có rất nhiều phối phương có thể trực tiếp làm giàu một cách hoành tráng, thậm chí là nộp lên triều đình để có thể được khen ngợi, tỷ như cách chế pha lê cũng chính là thứ người ở đây gọi là lưu ly, hoặc chế ra gương thủy tinh có thể giúp người ta soi tốt hơn gương đồng rất nhiều. Những đồ vật này đối với triều đại hiện giờ đều là hàng xa xỉ, tùy tiện lấy ra một cái là có thể kiếm cả đống tiền lời, thậm chí chỉ cần cho hắn thời gian, hắn cũng có thể chế ra cả hỏa dược.
Nhưng từ nhỏ hắn đã biết, khả năng càng lớn thì trách nhiệm càng cao, hắn vốn không có bối cảnh sâu xa gì, lại có phu lang cần phải chăm sóc. Cuộc sống không thiếu ăn thiếu mặc như thế cũng rất tốt rồi, mấy chuyện khác thì bỏ qua đi. Nếu Thẩm Tương Ngôn biết những chuyện và người hắn vẫn cho là cách hắn rất xa lại sắp cách hắn không xa nữa, hơn nữa những ý nghĩ hiện tại chẳng mấy chốc sẽ bị chính hắn gạt bỏ, thì không biết tâm tình của hắn như thế nào, cái này nói sau. Trước mắt sau khi giao phó mấy chuyện này cho Trần Tài xong, Thẩm Tương Ngôn liền đứng dậy tản bộ đến Hải Đường viện tìm phu lang nhà mình.
————————————
Đợi đến khi một tháng tang phục bất tri bất giác trôi qua, Thẩm Tương Ngôn nhìn thiệp mời do phủ tri huyện phái người đưa tới mà tâm trạng căng thẳng, trên thiệp mời ghi ba ngày sau quý phủ tri huyện tổ chức thưởng xuân yến, muốn mời cả nhà bọn họ tham dự, hai chữ cả nhà rõ ràng có ý bảo hắn mang cả gia quyến cùng đi.
Nhưng bụng Hạ Dung hiện tại đã hơn bốn tháng, mặc dù ba tháng này cái thai cũng đã vững hơn một chút, hắn vẫn không muốn dẫn Hạ Dung đi theo dự mấy buổi tiệc như thế này. Thế nhưng thiệp mời này còn cố ý ghi rằng tri huyện phu nhân muốn thuận tiện mời gia quyến tiểu thư các nhà tới hậu viện ngắm hoa lan, lời này làm hắn phải suy nghĩ một chút, người ta đã điểm danh bảo hắn dẫn Hạ Dung theo dự, chẳng lẽ hắn thật sự dám không nể mặt tri huyện phu nhân?
Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ một chút vẫn không yên lòng, tuy lúc đó dưới mắt mọi người, tri huyện phu nhân cũng sẽ không làm chuyện gì gây khó dễ cho Hạ Dung, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, khi đó nam nhân bọn họ chắc chắn sẽ ở tiền viện, Hạ Dung một mình một người ở hậu viện nếu xảy ra chuyện gì thì sao có thể ứng phó kịp được.
Bàn tay cầm thiệp mời của hắn nắm lại thật chặt, Lý gia chắc chắn cũng có trong hàng ngũ được mời lần này, nếu không thể không dẫn Hạ Dung theo, hắn vẫn nên đánh tiếng với Lý thẩm cùng tẩu tử trước, nhờ bọn họ lúc đó thay hắn chăm sóc Hạ Dung. Thẩm Tương Ngôn nghĩ thế liền đứng ngồi không yên, gọi lớn bảo Trần Tài chuẩn bị ngựa, hắn muốn đi Lý gia một chuyến.
Đợi đến khi Thẩm Tương Ngôn trở về thông báo chuyện này cho Hạ Dung, Hạ Dung cầm thiệp mời kia lại không có cảm giác kinh hoảng gì, trái lại còn an ủi Thẩm Tương Ngôn: "Tướng công ngươi đừng nghĩ nhiều, tri huyện phu nhân sao có thể gây khó dễ với chúng ta được, nhà chúng ta một không giết người không phóng hỏa, hai không trốn thuế lậu thuế. Hơn nữa lúc đó còn có rất nhiều người ở xung quanh, Lý thẩm cùng Lý tẩu tử cũng có mặt, tất nhiên sẽ không có chuyện gì."
Hạ Dung thấy tướng công vẫn vô cùng lo lắng, liền tiếp tục nói: "Về phần những chuyện khác, trước khi đi chúng ta ăn một chút, tới chỗ yến hội ta không động vào đồ ăn trên bàn là được. Ta là người đang mang hài tử, tri huyện phu nhân chắc cũng sẽ không làm khó ta."
Hết chương 43
Edit: Hôm nay là sinh nhật của editor và mùng 1 luôn nè ( "v") Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý nha ( "v")
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook