*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan

Ngày hôm sau, Thẩm Tương Ngôn được dịp hưởng thụ cơ hội mặc quần áo cho tiểu phu lang, tự mình chọn một trường bào màu xanh nhạt thêu hoa văn hình hoa nhỏ tối màu mặc cho Hạ Dung vừa mới rời giường còn chưa tỉnh ngủ.

Đương nhiên hắn cũng thừa dịp được mặc quần áo mà sờ sờ nơi này, hôn hôn nơi nọ không ít. Nếu là trước đây thì hắn sẽ không ăn đậu hũ phu lang của mình trắng trợn như vậy, bất quá tối hôm qua phu lang đã chịu giúp mình như vậy rồi, chưa kể đó vốn là người mình cưới hỏi đàng hoàng, hắn cũng không có gì là không thể đụng vào cả.

Hơn nữa hắn bất ngờ phát hiện ra Hạ Dung lúc chưa tỉnh ngủ còn ngoan hơn thường ngày, dù cho hắn có làm ra vài hành động quá phận thì tiểu phu lang cũng mơ mơ màng màng mặc hắn làm xằng làm bậy. Cũng tốt, hắn đang dự định nhân cơ hội này khiến Dung nhi quen với việc được hắn thân cận, để sau này có làm gì cũng không dọa sợ y.

Sau khi tự tay mặc quần áo tử tế cho tiểu phu lang, không cần hạ nhân đến hầu hạ, hắn lại tự vắt khăn lau mặt cho y, nhìn y cả mắt cũng không mở nhận lấy cốc súc miệng súc nước một ngụm, sau đó hắn kéo y ngồi vào bàn kính sửa soạn thật tốt, chọn một sợi dây tua rua tiệp màu quần áo rồi cột cho y một cái đuôi ngựa. Hôn tiểu phu lang được một tay mình sửa soạn trang phục chỉnh chu một cái, lúc này hắn mới sai người mang điểm tâm lên.

Đến lúc ngồi vào bàn cơm Hạ Dung mới hoàn toàn tỉnh ngủ, nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra tối ngày hôm qua thì mặt đã nóng bừng cả lên, tay cầm đũa cũng trở nên run rẩy. Y cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu nhìn tướng công ngồi đối diện, mãi đến khi thấy trong chén mình xuất hiện một cái tiểu lung bao, lúc đó bản chất tham ăn mới nổi lên đè lại sự ngượng ngùng lúc nãy.

Vỏ ngoài của tiểu lung bao này mỏng tang như giấy, bên trong là nhân bánh bao thịt bò mà Hạ Dung yêu thích nhất. Thịt bò được băm cực kỳ nhuyễn, lúc bao còn bỏ thêm vào một khối nhỏ bì đông* được điều chế đặc biệt, sau đó để lên nồi chưng rồi ăn ngay lúc nóng, cắn xuống một cái sẽ gặp ngay hương nước tươi ngon, ăn xong thì miệng sẽ tràn đầy mùi hương thơm ngọt, Hạ Dung không khỏi mê muội vì mùi vị của tiểu lung bao, thỏa mãn đến nheo cả mắt, quên luôn cả chuyện xấu hổ hôm qua.

[*Bì đông (皮冻): tạm dịch là da heo đông lạnh, làm từ da heo luộc cho vào hỗn hợp nước súp được pha chế theo ý thích rồi bỏ lên ngăn đá tủ lạnh để đông lạnh thành khối, sau khi đông lạnh sẽ có kết cấu giống thạch nên còn được gọi là thạch da heo]



Thẩm Tương Ngôn ngồi đối diện thấy dáng ăn Hạ Dung giống hệt như một chú hamster thì không khỏi lắc đầu cười cười, múc cho y một chén canh bí nấu tôm. Nhìn y ăn vô cùng ngon miệng, khẩu vị của hắn cũng theo đó mà tốt hơn không ít.

Hôm nay hai người dậy sớm như thế là do hắn nghĩ lần đi Phật Quang Tự kia Hạ Dung vẫn chưa được chơi đủ, hắn muốn bồi thường bằng cách dẫn Hạ Dung ra phố đi dạo, nghe nói Thính Ly quán gần đây có một vài tuồng diễn mới nên hắn định dẫn Hạ Dung đến đó xem. Cơ mà đây cũng là do quãng thời gian trước hắn ra ngoài xã giao mới nghe nói tới, chứ bản thân hắn thật sự không thích mấy thể loại a a a này, nhưng những tiểu thư, phu nhân ở đây lại rất thích nghe, nói không chừng Hạ Dung cũng sẽ thích luôn ấy chứ.

Sau khi Hạ Dung ăn cơm xong, hai người không dẫn theo quá nhiều người, chỉ có Hà Hân Hà Miêu cùng Trần Tài cùng Phùng Cần hiếm lắm mới được nghỉ ngơi không cần phải đến Hương Tự Lai làm việc. Bất quá hai người vừa nghe thiếu gia bảo muốn dẫn bọn họ đi theo ra ngoài thì lập tức vội vội vàng vàng đồng ý, dù sao hai người bọn họ có thể có được tiền đồ như hiện tại đều là nhờ ơn của thiếu gia, thế nên hai người bọn họ đều xem Thẩm Tương Ngôn như ân nhân của mình.

Thẩm Tương Ngôn thong thả dẫn Hạ Dung đi dạo, còn ghé vào xem qua từng cái từng cái sạp hàng bên lề đường, thấy Hạ Dung yêu thích cái gì thì cũng không tiếc mà bỏ tiền ra mua, dù sao mua nhiều cỡ nào đi chăng nữa cũng có người xách giùm, hắn chỉ cần bỏ bạc ra là được.

Hai người đi được không bao lâu liền trông thấy một đám người nhốn nháo không biết đang làm gì, Thẩm Tương Ngôn liếc mắt ra hiệu một cái, Trần Tài lập tức hiểu ý mà chen vào trong đám người, chỉ trong chốc lát đã thấy Trần Tài quay lại bẩm báo: "Thiếu gia, bên đó có một cô nương bán mình chôn cha, dung mạo không tệ, trông cũng đáng thương lắm."

Thẩm Tương Ngôn nghe xong tâm tình có hơi rung chuyển, không ngờ tiết mục bán mình chôn cha này là có thật, nhưng có lẽ do đời trước coi nhiều tiểu thuyết với phim truyền hình quá, trực giác của hắn không tự chủ mà bảo rằng loại người bán mình chôn cha này không phải là hạng tốt lành gì, có khi lại dẫn tới nợ đào hoa hoặc một rắc rối lớn nào đó khác, nghĩ tới đó hắn liền không muốn đến gần.

Bất quá lúc Hạ Dung bị tướng công lôi đi vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, Thẩm Tương Ngôn đương nhiên biết tâm tư tiểu phu lang của mình vô cùng thuần khiết lương thiện, nhưng khi hắn đã không muốn dính dáng đến mấy chuyện vô bổ, Hạ Dung nhất định cũng sẽ nghe lời hắn không dính dáng vào. Thẩm Tương Ngôn thở dài, xoa xoa đầu Hạ Dung, người đáng thương trên thế gian này không biết có bao nhiêu, ngoại trừ Hạ Dung ra, những người khác nào có quan hệ gì với hắn, chưa kể hắn cũng không phải là người tốt lành gì.

Đến Thính Ly quán, liền dặn tiểu nhị đặt cho bọn họ một phòng riêng trên lầu hai, phòng riêng ở nơi này được tách ra hai bên trái phải, không gian phía trước vô cùng rộng mở, sân khấu kịch được đặt ngay giữa lầu một, dù phòng riêng nằm ở hướng nào cũng có thể xem được rất rõ.

Hạ Dung do đến xem kịch vui nên hoạt bát hơn không ít so với ngày thường, xem ra hắn đã đoán đúng, ở một thời đại chỉ có một vài phương thức giải trí như vậy, xem diễn kịch cũng có thể được coi là một loại giải trí không tồi.

Thẩm Tương Ngôn thấy y vui vẻ nên tâm trạng dần dần tốt lên, bất quá hắn chỉ nhìn qua tên của vở diễn này một lần, sau đó cũng chỉ chăm chú ăn điểm tâm uống nước trà do tiểu nhị bưng đến, rồi quang minh chính đại ngắm nhìn tiểu phu lang. Còn vở diễn trên sân khấu thì hắn không tài nào nghe lọt tai được, chỉ cảm thấy khá giống sự kết hợp giữa côn khúc cùng Việt kịch ở đời trước, dù có hơi khác biệt nhưng nói chung là vẫn a a a a như nhau.

[*côn khúc (昆曲): là một trong những thể loại nhạc kịch cổ xưa nhất của Trung Quốc. Côn khúc bao gồm những bài hát dân gian ở miền Nam Trung Quốc, lời bài hát đa số được chuyển thể từ các tác phẩm văn học đương đại. Phần chính trong một màn trình diễn côn khúc là hát theo tông giọng nhạc kịch (giống như opera ở phương Tây), kết hợp với phần múa minh họa của người hát. Ảnh: cảnh trong một vở côn khúc]



[*Việt kịch (越剧): Việt kịch là kịch tuồng truyền thống thịnh hành ở tỉnh Chiết Giang, miền đông Trung Quốc, đặc điểm của Việt kịch là diễn viên hầu như đều là nữ, làn điệu du dương, uyển chuyển, rất được khán giả ưa thích.]



Hạ Dung trái lại lại xem rất nghiêm túc, một hồi thì vui vẻ theo cảnh trên sân khấu, một hồi thì buồn khổ theo những diễn viên. Thẩm Tương Ngôn quan sát biểu tình y biến hóa, cảm thấy thú vị cực kỳ, hắn biết tâm tư của tiểu phu lang vô cùng mẫn cảm, nhưng đây là lần đầu hắn được tận mắt nhìn thấy như vậy. Mãi đến khi một tuồng kịch kết thúc, mọi người rời khỏi Thính Ly quán, Hạ Dung vẫn còn kéo tay áo của hắn kể lại nội dung vở kịch vừa nãy, một đường nói nói liên tục, nhất định phải nghe được ý kiến của hắn.

Khóe miệng Thẩm Tương Ngôn giật giật một cái, sao hắn dám nói mình vốn không có nghe đây, chỉ có thể thỉnh thoảng "Ừ", "À" hai tiếng miễn cưỡng ứng phó, hắn còn không ngờ rằng sau lần này Hạ Dung sẽ thường thường xin hắn dẫn y đi xem kịch, cũng không biết đây có phải là hắn tự bê đá đập chân mình không, bất quá quả đắng này hắn chỉ có thể cố gắng nuốt vào bụng.

Trên đường trở về, lúc đi ngang qua tiệm bán mứt quả, Thẩm Tương Ngôn ghé vào mua một chút mứt kim quất mật ong cùng dương mai ngào đường phèn cho Hạ Dung, cô nương bán mình chôn cha hồi nãy đã biến mất, không biết được người nhà quý phủ nào mang đi rồi.

Đi chơi cả ngày, đến tối Thẩm Tương Ngôn thấy tâm trạng của Hạ Dung không tệ, hắn cảm thấy mình đã có công dẫn Hạ Dung đi chơi cả ngày trời rồi, đến tối Hạ Dung cũng phải khao đãi hắn một chút chứ. Sau khi thúc giục tiểu phu lang khuôn mặt đỏ bừng đi tắm, Thẩm Tương Ngôn đã tắm rửa xong từ rất sớm có chút mong đợi ngồi trên cái giường làm từ gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn, mặt trên trải chăn màu đỏ nhạt để chờ.

Khi Hạ Dung mặc một thân áo mỏng nguyệt sắc tiến vào, Thẩm Tương Ngôn có chút không kiềm chế nổi mà vẫy vẫy tay về phía y: "Đến đây, Dung nhi ngoan, đến ngồi cạnh tướng công này." Ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm vào Hạ Dung.

Bất quá tuy Hạ Dung vẫn còn hơi thẹn thùng, nhưng khi thấy tướng công vẫy tay gọi y tới thì vẫn ngoan ngoãn đến ngồi.

"Dung nhi thật ngoan." Thẩm Tương Ngôn thỏa mãn ôm tiểu phu lang của mình vào trong lòng, sau đó miệng cũng cúi xuống hôn lên môi y, đôi tay không thành thật luồn vào bên trong lớp quần áo mỏng, cảm thụ xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi ở trên vòng eo kia.

Sau khi kết thúc cái hôn, Thẩm Tương Ngôn cười cười, mở quyển sách tranh giấu ở dưới gối ra: "Dung nhi, đêm nay chúng ta dùng tư thế này được không?"

Hạ Dung hận không thể vùi đầu vào trong chăn, tỏ vẻ mình cái gì cũng chưa nghe thấy, nhưng thật đáng tiếc, tướng công vốn tính cách vô cùng ôn hòa không hiểu sao đụng đến những chuyện như vậy lại trở nên cực kỳ bá đạo. Cuối cùng y bị tướng công lột sạch toàn bộ, chỉ không làm một bước cuối cùng, còn cái khác nên làm hay không nên làm đều bị tướng công đem ra thử nghiệm, sau khi xong rồi mới cho phép y ngủ.

——————————

Gần đây cây hải đường trong sân bắt đầu nở hoa, hoa kia thật sự vô cùng xinh đẹp động lòng người, từng đóa từng đóa đỏ au nối tiếp nhau nở trên cành cây, chắp lên nhau thành tầng tầng lớp lớp, rực rỡ mà xán lạn. Hạ Dung thấy thế cực kỳ yêu thích, bảo hạ nhân dời giường trúc bàn trúc đến dưới cây hải đường để vừa uống trà vừa ngắm hoa, Hà Hân đứng một bên thì báo lại cho y nghe lời đồn về Hạ Qúy đang lan truyền trong trấn hiện tại, Hạ Dung nghe xong liền hiểu ngay họ đang nói tới chuyện xảy ra ở Phật Quang Tự hôm bữa, tuy lời đồn có hơi phóng đại một chút, nhưng nhìn kiểu này là biết lời đồn đã phổ biến đến nỗi ai cũng biết rồi.

Hạ Dung nhất thời cũng không biết trong lòng là cái tư vị gì, bất quá lại nhớ tới đám người kia vốn đánh chủ ý lên tướng công của y, nếu tướng công không đúng lúc đối phó kịp thì hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa y vốn không có tình cảm gì với Hạ gia, tất nhiên không thể nào cảm thấy đồng tình được, trái lại lại cảm thấy lời đồn lưu truyền nhanh như vậy, người có mặt hôm ấy lại toàn là người do Hạ gia dẫn đi, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Y mơ hồ cảm thấy việc này có thể có liên quan tới tướng công, bất quá ý niệm này chỉ thoáng qua một lần trong đầu thôi không nghĩ lại nữa, chỉ cần không liên quan tới y là được rồi.

Hạ Dung uống một ngụm trà trong chén, chợt cảm thấy trà hôm nay phá lệ thơm ngon, không nhịn được mà bảo Hà Hân châm thêm một chén cho mình.

Hà Hân cười giải thích: "Đây là loại trà mới mà thiếu gia mua trên núi mấy ngày trước, thiếu gia nói trà này rất ngon nên muốn mang về cho chính quân ngài nếm thử."

Hạ Dung gật gật đầu, nghĩ thầm mùi vị quả thật không tệ, đợi khi nào tướng công trở về y phải pha một chút cho hắn nếm thử mới được.

Hà Hân tiếp tục nói thêm về chuyện bát quái hồi nãy: "Chính quân, ngài có nhớ mấy ngày trước lúc thiếu gia dẫn chúng ta đi xem kịch có gặp một cô nương bán mình chôn cha không, nghe nói cô nương kia cuối cùng bị thiếu gia Trương phủ mua đi, hơn nữa vừa về quý phủ đã được thiếu gia Trương gia nâng lên làm di nương."

Hạ Dung đặt chén trà xuống, có chút dở khóc dở cười, chuyện này đúng là trùng hợp mà, không biết Hạ gia nghe được tin này sẽ nghĩ như thế nào nữa, bị một lời đồn như vậy dính lên người, Hạ Qúy dù không gả cho Trương gia thì cũng không thể nào tìm được một mối hôn nhân khác tốt hơn nổi, Hạ Dung vẫn không nhịn được mà thở dài.

Hết chương 18

*Tiểu lung bao



*Canh bí nấu tôm



*Mứt kim quất mật ong



*Dương mai ngào đường phèn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương