*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan

Lúc Thẩm Tương Ngôn bưng cháo rau cùng vài món ăn sáng khác trở về phòng, thấy Hạ Dung vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường đợi hắn thì mới thỏa mãn gật gật đầu. Chuẩn bị xong bàn nhỏ trên giường rồi hắn mới đưa cháo rau cho y, nhìn tiểu phu lang ăn cháo đến mức mặt vùi hẳn vào trong chén, Thẩm Tương Ngôn thật sự không thể nhịn cười được. Cầm đũa gắp một vài món ăn sáng bỏ vào trong chén của Hạ Dung, hắn cảm thấy nếu mình mà không gắp thức ăn giùm y thì với thái độ thẹn thùng này của tiểu phu lang, chắc chắn chỉ có thể vùi đầu húp cháo.

Loại trà thảo mộc Hạ Dung uống mấy ngày nay cũng bị Thẩm Tương Ngôn đổi thành trà táo đỏ tốt cho thân thể. Vốn những gia đình có chút thân phận ở Phượng Dụ quốc đều sẽ tách ra ngủ riêng ở thời kỳ như vậy, thế nhưng Hạ Dung vừa chỉ mới nhỏ giọng đề cập đến một lần, chưa kịp nói xong đã bị Thẩm Tương Ngôn bác bỏ. Không có cái gì có khả năng khiến hắn với tiểu phu lang tách ra ngủ riêng được, cũng may Thẩm gia chỉ có hai người bọn họ là chủ nhân, cho nên không ai có thể nói gì.

Hạ Dung tất nhiên luôn nghe theo tướng công, hơn nữa Hạ Dung vốn cũng không muốn tách ra ngủ riêng với tướng công, hiện tại lúc ngủ bên người tướng công giống như ngủ bên cạnh một lò sưởi tự nhiên vậy, đêm nào Hạ Dung cũng ngủ vô cùng ấm áp an ổn, cho nên sau khi đề cập một lần rồi bị tướng công phản đối, y cũng không nhắc lại chuyện này, hai người cứ thế tiếp tục ôm nhau ngủ mỗi đêm.

Sau khi kỳ kinh nguyệt lần thứ nhất của Hạ Dung bắt đầu thì cũng đến thời gian chuẩn bị ăn tết, đây là tân niên đầu tiên kể từ khi Thẩm Tương Ngôn đến đây. Những việc cần làm để chuẩn bị đón tết không phải nói vài câu là xong, may là Thẩm Tương Ngôn khá hứng thú với việc này, phương diện nào cũng đích thân đi hỏi, muốn cho lần tân niên đầu tiên của mình không đến mức hoàn mỹ nhưng cũng không thể có lỗi sai.

Thẩm Tương Ngôn không hiểu rõ lắm về rất nhiều tập tục ăn tết ở nơi này, may còn có Phùng gia cùng Trần gia, các bà đều là những lão nhân từng trải, có họ ở bên chỉ dẫn, Thẩm Tương Ngôn nhanh chóng lên tay, chỉ huy mọi người làm việc vô cùng nhuần nhuyễn. Mà sinh ý của Hương Tự Lai dưới sự an bài của Thẩm Tương Ngôn bắt đầu tổ chức các hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ từ năm trước, ví dụ như khi mua nước hoa sẽ được tặng thêm hương cao, hộp đựng nước hoa cũng trở nên tinh xảo hơn, khi mua tròn năm mươi lượng sẽ nhận được một phiếu rút thăm trúng thưởng...v.v. Những hoạt động này cũng giúp cho lợi nhuận kiếm được từ Hương Tự Lai cả năm trước lẫn tháng này tăng lên gấp mấy lần.

Hai mươi ba tháng chạp là ngày tiễn Táo Quân về trời, Dung thị từ sớm đã bắt đầu lấy bắp ngô với hạt kê và mè vừng làm rất nhiều đồ cúng ông Táo. Khi trời ngả sang hoàng hôn, Thẩm Tương Ngôn dẫn cả nhà tiến vào phòng bếp, sắp xếp bàn thờ, đặt lư hương lên, cũng đem các loại đồ cúng với trái cây đã chuẩn bị kỹ từ trước lên cúng, thắp hương xong thì bắt đầu đốt tượng Táo Quân chung với giấy tiền vàng mã, cầu Táo Quân nói vài lời hay trước mặt Ngọc Hoàng Đại Đế, để sang năm cả nhà có thể cát tường bình an.

Sau đó thì có thể phân kẹo cúng ông Táo cho mọi người ăn, Hạ Dung cố ý cầm một khối nhét vào miệng tướng công, Thẩm Tương Ngôn tuy không thích ăn kẹo nhưng cũng không ngăn cản, mùi vị ngọt ngào xen lẫn hương vừng cùng nhau tan chảy trong miệng, hắn hiếm khi chợt thấy không tệ lắm.

Hai mươi bốn tháng chạp là ngày quét dọn, trong ngày này mọi người đều bận rộn hết cả, vốn Thẩm trạch cho đến nay chỉ có hai chủ nhân, nên hạ nhân cần để hầu hạ thường ngày cũng không nhiều. Nhưng đến lúc quét dọn cuối năm này thì mới nhận ra nhân thủ trong nhà không đủ, chẳng những phải lau rửa các loại dụng cụ, tháo giặt đệm chăn màn, còn phải quét từng góc sân sao cho sạch sành sanh. Ngay cả Thẩm Tương Ngôn với Hạ Dung cũng muốn bắt tay vào hỗ trợ một chút, đương nhiên chuyện hai chủ nhân này bị đám hạ nhân liên tục ngăn cản rồi cuối cùng chỉ có thể làm vài việc nhàn hạ thì không cần phải nhắc đến.

Mấy ngày kế tiếp, người trong nhà đều phải tấp nập chọn mua thật nhiều đồ dùng cho năm mới, các loại quả khô tráng miệng, gà vịt thịt cá tất nhiên cũng vô cùng cần thiết. Thẩm Tương Ngôn còn mua được một khối thịt hươu tươi trên trấn, chuẩn bị đêm ba mươi nấu một bàn ăn cho mới lạ. Qúy phủ còn thường mời người ở Cẩm Tú Phường đến đo may cho Hạ Dung cùng Thẩm Tương Ngôn vài bộ đồ mới, ngay cả hạ nhân cũng được chuẩn bị cho hai bộ.

Ngày trôi qua vô cùng nhanh, đến đêm ba mươi, Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung từ lúc sáng sớm đã mặc đồ mới vào, cùng nhau dán câu đối tết với chữ Phúc, còn nhờ Hà Hân Hà Miêu lấy kéo cắt giấy đỏ treo lên trang trí. Cả phủ đều được treo đầy đèn lồng màu đỏ kích thước to nhỏ khác nhau, nhìn từ xa đã cảm thấy được không khí năm mới tưng bừng.

Ngày hôm đó Thẩm gia làm đầy đủ hai mươi hai đĩa đồ ăn, trước khi ăn cơm tất cả hạ nhân cùng nhau hành lễ chúc tết cho chủ nhân, hai người Thẩm Tương Ngôn thì đem hồng bao chứa đầy quả bạc đã chuẩn bị sẵn từ trước phân phát cho từng người, những hạ nhân nhận được tiền lì xì thì cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc mới bắt đầu ăn cơm, ăn tiệc lớn đêm giao thừa cũng là một tập tục, chứ nhiều món ăn như vậy mọi người chắc chắn sẽ ăn không hết, chủ yếu để tạo không khí vui mừng náo nhiệt thôi.

Sau khi ăn xong Thẩm Tương Ngôn lấy thảm bọc Hạ Dung lại, để y ngồi lên chân mình, hai người vừa nghe tiếng pháo nổ bùm bùm bên ngoài vừa thức đêm đón giao thừa. Thẩm Tương Ngôn bẻ từng viên hạt dẻ đút vào miệng Hạ Dung, thấy y phồng má nhai thức ăn như một chú hamster nho nhỏ, hắn cảm thấy giờ khắc này tháng năm tĩnh lặng, ba mươi năm trống rỗng ở kiếp trước chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã được lấp đầy, cho đến đêm nay, hai người cùng nhau thức đêm đón giao thừa, trong lòng hắn tràn đầy hạnh phúc, đầy đến mức muốn tràn cả ra. Thẩm Tương Ngôn hôn đôi môi dính đầy vụn hạt dẻ của tiểu phu lang, sau đó tiếp tục công tác bẻ hạt dẻ của mình.

Đến giờ Hợi, Hạ Dung đã bắt đầu mệt mỏi gục gà gục gật, thế cũng đúng, thường ngày vào giờ này hai người đã ngủ từ lâu, đồng hồ sinh học của Hạ Dung tới giờ này rồi mà không thấy buồn ngủ mới là lạ. Thẩm Tương Ngôn chọt chọt chóp mũi nho nhỏ của Hạ Dung, cười hỏi: "Dung nhi, nếu không thì ta ôm ngươi về ngủ trước nhé?"

Hạ Dung bị chọt tỉnh lập tức tỏ vẻ không đồng ý, ôm lấy cổ tướng công không buông, tỏ ý từ chối hết sức rõ ràng: "Không, ta muốn thức đêm đón giao thừa cùng với tướng công."

"Được rồi, được rồi, vậy Dung nhi đừng ngủ nhé, hai người chúng ta cùng nhau thức đêm đón giao thừa." Đêm nay hắn cũng ích kỷ mà muốn Hạ Dung thức chung với mình để coi, sợ Hạ Dung lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Thẩm Tương Ngôn bảo Hà Hân lấy một ít pháo hoa ra, mọi người cùng nhau đứng trong sân đốt pháo.

Mãi đến khi nghe thấy mười hai tiếng chuông du dương truyền đến từ phương xa, Hạ Dung mới bỏ pháo hoa đang đốt trong tay xuống, chạy đến bên hắn. Trong tiếng pháo hoa càng lúc càng lớn, Thẩm Tương Ngôn nghe thấy Hạ Dung dùng thanh âm nhuyễn nhu của mình lớn tiếng nói với hắn "Năm mới vui vẻ." Thẩm Tương Ngôn lúc này cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của mình vô cùng rõ, thanh âm kia vừa sảng khoái vừa mạnh mẽ, cứ như một chú hươu đang chạy trốn trên đất bằng. Ôm lấy Hạ Dung đang chạy tới, hắn nghe thấy tiếng nói của mình vang lên: "Dung nhi, cám ơn ngươi, năm mới vui vẻ."

Lúc Hạ Dung được tướng công ôm vào trong phòng rồi bị đặt lên giường, y vẫn còn suy nghĩ xem lễ vật năm mới mà tướng công định tặng cho mình là cái gì, vừa nãy khi Thẩm Tương Ngôn ôm lấy Hạ Dung có ghé vào tai y nói rằng hắn có lễ vật tân niên khác dành riêng cho y. Thấy Thẩm Tương Ngôn lấy ra một chiếc chìa khóa trong ngăn kéo nhỏ ở tủ quần áo của mình, rồi dùng chiếc chìa khóa này để mở ngăn ám cách dưới giường, đem một chiếc hộp làm từ gỗ hoa lê hiếm thấy ra, Hạ Dung nhìn cái hộp kia, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Dung nhi, trong đây là tất cả tài sản của nhà chúng ta, sau này đều giao cho ngươi giữ hết." Nói xong lại lấy ra một chiếc chìa khóa tinh xảo hơn từ trong hà bao màu xanh sẫm có hình cây tre mà Hạ Dung thêu cho hắn, rồi đặt vào tay Hạ Dung.

Hạ Dung kinh ngạc dùng chiếc chìa khóa nhỏ mở ổ khóa bằng đồng của cái hộp gỗ hoa lê kia ra, bên trong lập tức hiện ra năm tờ ngân phiếu một ngàn lượng cùng ba tờ ngân phiếu một trăm lượng, còn có cả khế đất căn nhà họ đang ở cùng với khế thân của bọn hạ nhân.

Hạ Dung trợn to đôi mắt mèo nhìn đồ vật trong hộp gỗ, nhà mình cư nhiên lại có nhiều tiền như vậy, Hạ Dung giật mình đóng hộp gỗ lại ngay lập tức: "Tướng công, Dung nhi không quản lý được mấy thứ này đâu, tướng công cứ tự giữ đi."

Thẩm Tương Ngôn đặt ngón tay lên giữa môi Hạ Dung làm động tác "suỵt" một cái: "Ngoan, nương tử nhà người khác còn phải giành giật đòi quản lý này nọ, sao tới phu lang nhà ta thì tướng công chủ động nộp lên luôn rồi mà còn không muốn vậy."

Vẻ mặt Hạ Dung trở nên khó xử, đang định tiếp tục từ chối thì liền nghe Thẩm Tương Ngôn nói rằng: "Chưa kể đây còn là lễ vật tân niên của ta dành cho Dung nhi đó, sau này tướng công kiếm thêm tiền đưa cho Dung nhi, để Dung nhi tích góp lại được không?"

Thấy Hạ Dung không nói lời nào, "Dung nhi không thích món lễ vật này sao?"

"Không phải, ta..."

"Nếu không phải thì nghĩa là Dung nhi đồng ý nhận rồi nha, không cho đổi ý, sau này đến đúng hạn thì nhớ phát tiền tiêu vặt cho tướng công đó." Thẩm Tương Ngôn kiên trì nói tiếp: "Dung nhi nghĩ xem, nếu để cho ngươi giữ thì lúc tướng công ta cần tiền ngươi có không cho ta không?" Hạ Dung lập tức lắc đầu, "Vậy thì việc ai giữ cái hộp này cũng có khác gì nhau đâu chứ?"

Hạ Dung bị lời nói của tướng công làm dao động, đành phải bất đắc dĩ nhận lấy chiếc hộp, trong lòng tự nhủ mình chỉ đang giúp tướng công bảo quản mà thôi, khi nào tướng công cần tiền thì mình nhất định sẽ lấy ra đưa cho tướng công. Khóa kỹ hộp một lần nữa, rồi cất vào bên trong ám cách, lại cất chìa khóa trở lại tủ quần áo, còn cái chìa khóa khác thì giấu kỹ trong người. Làm xong mọi thứ Hạ Dung mới thầm nghĩ may là ám cách này nằm ở bên trong giường, bằng không thì ngay cả lúc ngủ y cũng lo lắng chết mất.

Đêm nay Thẩm Tương Ngôn ôm Hạ Dung ngủ, người trong lòng mình ngủ xong rồi hắn vẫn không buồn ngủ tí nào, không phải là hắn không muốn ngủ, chỉ có điều thân thể quá * nên mới làm hắn không ngủ được. Thẩm Tương Ngôn vừa cảm nhận khí tức của Hạ Dung trong ngực, vừa mở to mắt nhìn màn che phía trên, sao hồi nãy hắn lại ăn nhiều thịt hươu như vậy chứ, đúng là muốn chết người mà. Vốn mỗi đêm chỉ cần ôm một cái hôn nhẹ một cái thôi đủ để hắn nhịn được rồi, lúc này thì quả thật là tự làm tự chịu.

Không còn cách nào khác, Thẩm đại thiếu gia chỉ có thể cẩn thận đứng dậy, tránh đánh thức Hạ Dung, rồi ra phía sau bình phng thư giải một lần, sau đó mới lên giường tiếp tục ôm Hạ Dung ngủ, trước khi ngủ còn suy nghĩ thêm, trước khi tiểu phu lang hoàn toàn trưởng thành thì phải không được đụng vào loại đồ tráng dương này, không được, thật sự không được.

Hết chương 10

*Trà thảo mộc (花草茶):



*Trà táo đỏ (红枣茶):

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương