Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu
-
Chương 76
Lương Tuyên giơ tay lau sạch nước miếng dính trên trán, nghĩ thầm bọn Thạch Hoài Sơn ở phòng bên cạnh chắc chắn cũng nghe thấy rồi. Thật là mất mặt, nhưng nếu Thạch Hoài Sơn dám chê y già mà không (đáng) kính gì gì đó, vậy y liền đánh chết hắn!
“Đồ đệ ngốc! Lại đây!” Lương Tuyên ở trong phòng hô một tiếng.
Thạch Hoài Sơn nghe tiếng, rụt lại cổ, cùng Nghiêm Thu nhìn nhau một cái.
Nghiêm Thu cho hắn một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Thạch Hoài Sơn sờ sờ mũi, rối rắm đi qua gian chính.
“Sư phụ.” Thạch Hoài Sơn cũng thật không dám nhìn vị sư phụ, đột nhiên từ hán tử biến thành ca nhi, còn mang thai, đã công kích tâm linh hắn hơi bị mạnh a.
Lương Tuyên ngồi ngay ngắn, mặt không biểu tình hỏi: “Vừa nãy đều nghe hết?”
Thạch Hoài Sơn lo lắng gật đầu.
“Vậy ngươi có ý kiến gì không?”
A? Ý kiến? Thạch Hoài Sơn sửng sốt, hắn không có ý kiến gì nha. Sau một lúc lâu, Thạch Hoài Sơn gãi gãi đầu, “Con thấy trong phòng người ngủ có lẽ nên lót nhiều thêm hai tấm đệm. Lúc Thu ca nhi mang thai hài tử, nói thắt lưng luôn cứng ngắc, lót nhiều thêm cái đệm có thể thoải mái chút.”
Lương Tuyên: “…” Hắn cảm giác mình lo lắng thật sự là quá dư thừa!
Bên kia, Ngũ Hưng Quốc dẫn một đám huynh đệ thủ hạ, đến cổng thôn dắt ngựa liền chạy vào trong thành.
Trong mỗi thành đều có trạm dịch dành riêng cho những người phục vụ triều đình nghỉ chân.
Sau khi bố trí ổn thỏa, Ngũ Hứng Quốc liền nhấc bút viết thư cho hoàng thượng. Bởi vì hắn xuất thân thấp hèn, vốn trước kia một chữ bẻ đôi hắn cũng không biết. Đọc chữ viết văn vẫn là sau khi được chiêu hàng mới học, đến bây giờ chữ hắn vẫn giống như giun bò[1], càng không biết dùng mấy từ ngữ hoa mỹ trau chuốt gì đó.
Tóm lại ý tứ chung của bức thư này chính là: ta đã có tề quân có con, chuyện đánh giặc ta không quan tâm nữa. Ngươi nhanh chóng phái người gánh vác đi, thủ hạ của ta Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cũng không tệ, đề bạt ai ngươi xem rồi lo liệu. Nếu lo lắng, ngươi an bài những người khác cũng được. Dù sao quyết định xong rồi thì sai người đến chỗ ta lấy Hổ phù. Ba, năm năm tới ta cũng phải ở cùng tề quân và chơi với con, có hay không có chuyện tốt nhất đừng tìm ta.
Sau khi buông bút, Ngũ Hưng Quốc nhìn lại từ đầu đến cuối một lần, cảm giác rất hài lòng. Cứ như vậy sai người đưa thư lên kinh.
Cũng không quản hoàng thượng sau khi nhận được thư, có thể hay không nghi hoặc hắn như thế nào lúc trước nói cần ký khế ước huynh đệ, này lại có tề quân.
Thấy mọi chuyện đều xong xuôi, hắn nghĩ cứ dứt khoát nhân dịp trời chưa tối quay về Thạch gia thôn là được! Không nghĩ đến, Huyện lệnh đến đây.
Tuy rằng võ tướng cùng văn quan, bình thường không có qua lại tụ tập các loại. Nhưng ai kêu Ngũ Hưng Quốc cấp bậc cao lại là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng ni? Đến nơi mình quản hạt, Huyện lệnh chắc chắn phải đến tiếp đón chào hỏi, mời ăn một bữa cơm gì đó.
Cân nhắc đến việc muốn lưu lại Thạch gia thôn một đoạn thời gian, nói không chừng còn phải dùng đến Huyện lệnh địa phương, Ngũ Hưng Quốc liền không chối từ. Chậm trễ vì việc này cũng chỉ có thể để hôm sau lại đến Thạch gia thôn.
Nói đến chuyện thật trùng hợp. Đêm nay trời lại bắt đầu đổ tuyết lớn.
Buổi sáng, Lương Tuyên từ cửa nhìn thoáng ra bên ngoài, ánh chừng bằng mắt thấy tuyết cũng không ngập quá cổ chân.
Nghiêm Thu bưng điểm tâm lại, “Sư phụ, đừng đứng ở cửa, lạnh.”
“Ân.” Lương Tuyên đi hai bước vào trong phòng, tâm thần không yên.
Thạch Hoài Sơn giúp Nghiêm Thu bày chén đũa, nhìn thấy sư phụ hắn vẻ mặt buồn bực, liền hỏi: “Sư phụ đang lo lắng Ngũ tướng quân tới không được?”
“Ta mới không có!” Lương Tuyên bị chọt trúng tâm sự, lập tức phản bác nói.
Nghiêm Thu cùng Thạch Hoài Sơn nghĩ thầm, có cần phản ứng nhanh như vậy không…
Kỳ thật Lương Tuyên thật đúng là không lo lắng Ngũ Hưng Quốc không đến, hắn ngược lại là đang lo lắng Ngũ Hưng Quốc bất chấp tuyết rơi mà vào thôn gặp nguy hiểm. Người nọ vẫn luôn nói là làm, nếu đã nói sẽ đến, vậy nhất định sẽ loại bỏ hết khó khăn để đến. Nhưng trời đổ tuyết như thế đường núi thật sự quá nguy hiểm, đường đi gập ghềnh lồi lõm bị tuyết phủ lấp bằng, nếu cưỡi ngựa đi nhanh, rất dễ giẫm vào hố cạn, người ngã ngựa đổ. Nếu đi bộ vào núi, 30 dặm đường tuyết này cũng không phải chuyện đùa.
Nếm qua điểm tâm, Lương Tuyên trở về phòng đợi, thật sự không muốn nhìn Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu ở đó mật ngọt. Ăn một bữa cơm cũng phải mắt đi mày lại (liếc mắt đưa tình)!
“Ngươi nói Ngũ tướng quân kia sẽ đến sao?” Nghiêm Thu thu dọn bát đũa hỏi Thạch Hoài Sơn. Hôm nay là ngày đầu tuyết rơi, cũng đỡ một chút. Chờ chân chính vào đông, tuyết sẽ rơi liên tục mấy ngày liền, muốn vào núi sẽ càng khó hơn.
Thạch Hoài Sơn kéo hai nhi tử, miễn cho bọn chúng quấy phá Nghiêm Thu, “Ta thấy sẽ. Dù sao nếu là ta, không nói trời đổ tuyết, cho dù là mưa dao găm, ta cũng phải trở về tìm ngươi.”
“Cũng không biết học với ai, lời ngon tiếng ngọt.” Nghiêm Thu trừng hắn một cái, bưng một chồng bát vào nhà bếp.
Thạch Hoài Sơn không vui ở phía sau y hô: “Học gì a, ta thật sự nghĩ như vậy.”
Gần đến giữa trưa, Lương Tuyên càng lúc càng sốt ruột, chợt nghe tiếng gõ cửa, không hề nghĩ ngợi liền lao ra.
Thạch Hoài Sơn mới vừa hé ra cửa phòng, mắt đã thấy sư phụ hắn sắp vọt tới cổng lớn, hắn ngẫm lại vẫn là trở về phòng tiếp tục trông nhi tử đi.
Lương Tuyên kéo cửa ra, chỉ thấy hán tử kia toàn thân đều là tuyết, đang hướng hắn nhe răng nói: “Ta đã đến.”
Lương Tuyên vừa mới có chút xíu cảm động, lại nghe người kia nói: “Không có bỏ lỡ giờ cơm đi? Sắp đói chết lão tử rồi.”
“…” Quả nhiên hắn không thể trông chờ cái tên dã man thô lỗ này hiểu được cái gì là tình thú!
“Mau vào nhà đi, phương Bắc sao lạnh như thế.” Ngũ Hưng Quốc đỡ Lương Tuyên vào phòng, đứng ở cửa phủi sạch tuyết trên người, chà xát hai tay, nhảy tại chỗ hồi lâu, lúc này mới cảm thấy cơ thể không còn cứng đờ ra nữa.
Chờ tay ấm áp, Ngũ Hưng Quốc mới đi đến trước mặt Lương Tuyên, “Hôm nay cảm giác thế nào a? Cho ta sờ sờ nhi tử.”
“Còn có thể thế nào.” Mấy ngày nay ăn ăn ngủ ngủ, tốt đến không thể tốt hơn.
Ngũ Hưng Quốc sờ sờ trong chốc lát nói: “Cái thôn nhỏ này có đại phu không? Giữa mùa đông vạn nhất có cái gì không thoải mái, có thể tìm được người không?”
“Tìm người cái gì? Ta biết xem bệnh!” Hồi đó ở trong quân doanh, hắn theo quân y cũng học được vài kỹ năng.
“Sao có thể giống nhau? Ngươi đây là hoài hài tử.” Ngũ Hưng Quốc càng nghĩ càng lo lắng, “Không được, sáng mai ta vào thành, bắt trói một đại phu đến!”
“Bắt cái rắm! Ngươi bây giờ là tướng quân, không phải thổ phỉ!”
“Ta trả tiền cho hắn.”
“Trả thù lao cũng không được!” Lương Tuyên cũng không muốn để cho hắn lại mạo hiểm chạy đến chạy đi lần nữa trong tuyết.
Hai người ở trong phòng đợi một hồi, Nghiêm Thu gọi bọn hắn ra ăn cơm.
Hiện tại trong nhà nhiều miệng ăn hơn, Nghiêm Thu làm thêm hai món ăn, vậy mà xém chút cũng không đủ ăn.
“Ngươi là heo a! Ăn nhiều như vậy!” Lương Tuyên nhìn không nổi nữa, hơn phân nửa thứac ăn trên bàn đều bị Ngũ Hưng Quốc ăn.
“Không phải do buổi sáng ta chưa ăn cơm sao.” Buổi sáng vừa thấy tuyết rơi, hắn cũng không còn dám trì hoãn lâu. Nhanh chóng hướng thẳng về núi mà chạy, còn hứng một bụng gió, đói đến run người.
Lương Tuyên vừa nghe câu này, tay dừng một chút, sau đó gắp một đũa thức ăn trong bát của mình ném vào trong bát Ngũ Hưng Quốc.
Ngũ Hưng Quốc nhìn hắn cười thầm, người này chính là cãi bướng nhưng mềm lòng khiến người yêu thương.
Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu mỗi người ôm một hài tử, xem như cái gì cũng không thấy. Hai hài tử ngày hôm nay đặc biệt ngoan, bọn hắn đều rất sợ Ngũ Hưng Quốc. Hài tử là mẫn cảm nhất, có thể cảm nhận được khí tức khác nhau trên người người lớn. Tiểu Lương lại càng mẫn cảm, vẫn luôn dính ở bên người Nghiêm Thu, trời sinh nhạy bén, trực giác cho bé biết Ngũ Hưng Quốc này không phải người dễ trêu chọc.
Đem đồ ăn trên bàn đều quét sạch sẽ, Ngũ Hưng Quốc lau miệng, “Cái gì kia, Thạch Hoài Sơn phải không? Ta chuẩn bị kết hôn với sư phụ ngươi, nội trong ba năm ngày. Ngươi giúp ta mời tất cả bà con trong thôn, làm quen nhau, náo nhiệt chút.”
Việc này nói quá đột ngột, Lương Tuyên chưa có chút chuẩn bị nào. “Kết hôn?!”
“Con cũng đã có, không kết hôn thì làm cái gì?” Ngũ Hưng Quốc nói một cách đương nhiên.
“Vậy, vậy cũng không cần nhanh như vậy.” Vừa nhắc tới nhi tử, Lương Tuyên không phản đối nữa. Sau khi hài tử ra đời, đúng là cũng không thể để bé không danh không phận.
“Ta còn thấy chậm ni!” Theo ý hắn, chỉ cần hướng trời lạy hai lạy là xong chuyện. Nhưng mà, các ca nhi không phải đều thích làm phô trương sao? Nếu không ai muốn phí sức như vậy ni.
“Vậy cũng được, thừa dịp hiện tại, trời còn chưa rét lạnh, sắp vài bàn tiệc rượu náo nhiệt một chút.” Thạch Hoài Sơn tiếp lời.
Ngũ Hưng Quốc từ trong túi lấy ra vài tờ ngân phiếu, quăng lên trên bàn, “Được, việc này liền giao cho ngươi làm.”
Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu trợn tròn mắt, đây phải là bao nhiêu tiền nha?
Thạch Hoài Sơn vội vàng nói: “Không cần nhiều tiền như vậy. Trong nhà gạo thịt đều có sẵn, tiêu không bao nhiêu tiền.” Hơn nữa hôm nay muốn vào thành mua đồ cũng không biết có thể hay không.
Ngũ Hưng Quốc vung tay một cái, “Cho ngươi thì cầm lấy.”
Lương Tuyên cũng nói: “Cầm đi, chúng ta còn phải ở lại đây một thời gian rất dài.”
Thạch Hoài Sơn lúc này mới đưa ngân phiếu cho Nghiêm Thu cất kỹ.
Người trong thôn nghe nói nhà Thạch Hoài Sơn muốn bày tiệc vui, là vị sư phụ cao nhân kia của hắn cùng Đại tướng quân kết hôn, vậy là không ai không đáp ứng đến! Ai lại không muốn đến nhìn xem Đại tướng quân là dạng thế nào a? Vả lại, còn có thể ăn thịt đỡ thèm.
Cả Thạch gia thôn đều đang bàn luận về việc này.
Có người hỏi: “Ngươi nói, sao mùa đông rét buốt lại đãi tiệc cưới ni?”
“Cái đó ai biết. Rất có thể là vị Đại tướng quân kia gấp?”
“Quản hắn nhiều thế làm gì, chúng ta có thể thấy quan lớn! Còn có thể ăn tiệc vui của quan gia, nói ra, chung quanh bà con mười dặm cũng phải hâm mộ ta.”
“Cũng phải, nhắc tới tiểu tử Hoài Sơn thật giỏi. Leo được lên người quyền quý như vậy! Từ nay về sau, chính là không thể gây chuyện với hắn.”
“Ngươi còn muốn gây chuyện với hắn? Nhà hắn sau này dù có hoành hành cũng đi ngang được a.”
Người nọ lập tức nói: “Ta chỉ nói thôi, ai rảnh rỗi đi gây sự với hắn.”
Tổ chức bày biện tiệc cưới khá lớn, người cả thôn đều đến. Thạch Hoài Sơn mời mấy hán tử phụ giúp, dựng một lều che tạm thời ở trong sân, miễn cho tới dùng cơm còn phải chịu gió đội tuyết.
Cả sân cũng không chứa hết toàn bộ người trong thôn, nhưng thật ra ai cũng không ngại. Người tới chậm sẽ đợi lượt sau, một bàn đồ ăn dọn lên ăn xong, lại lên tiếp một bàn nữa cho người sau. Đồ ăn cũng là vừa thấy chén đĩa trống không liền bỏ đầy vào.
Thịt nhà Thạch Hoài Sơn cũng không đủ ăn, bèn mua thịt heo của cả thôn về, giết ngay làm ngay tại chỗ. Ca nhi phụ nấu cơm, cũng mướn hết năm người.
Trong nhà bếp ít bếp lò, vội không hết việc, lại mượn nhà bếp nhà Thạch Đại Thành.
Bữa tiệc từng đợt này, ăn đằng đẵng hết một ngày. Khiến người trong thôn nói suốt một mùa đông cũng không ngừng.
Vừa đến đầu xuân, Ngũ Hưng Quốc liền nghĩ đến việc mời đại phu đến khám cho Lương Tuyên, bụng đã không ít tháng, cho đại phu xem sẽ an tâm hơn.
Chính là không đợi hắn rời cửa ni, hoàng thượng phái người tới.
Hoàng thượng phái một thái y đến tùy thời xem bệnh, còn phái thêm vài người hầu. Lại phong cho Lương Tuyên làm cáo mệnh tam phẩm, lại ban thưởng thêm không ít vàng bạc cùng trân bảo. Đủ để thể hiện sự coi trọng của hoàng thượng đối với Ngũ tướng quân.
Đám người này kỳ thật đã sớm vào thành, chỉ là tuyết lớn phủ kín núi, đợi ở bên ngoài 10 ngày mới lên núi được.
Ngũ Hưng Quốc để thái y ở lại, những người khác đều bị đuổi đi. Cái tiểu viện nhỏ này làm sao cho nhiều người như vậy ở hết được? Hơn nữa tề quân Thạch Hoài Sơn làm đồ ăn phi thường hợp khẩu vị hắn, còn cần người hầu làm gì? (cái này mới là lý do chính anh đuổi người về đi:v)
./.
[1] Nguyên văn là “cún bò”, ta đồi thành giun cho nó thuần Việt:))
“Đồ đệ ngốc! Lại đây!” Lương Tuyên ở trong phòng hô một tiếng.
Thạch Hoài Sơn nghe tiếng, rụt lại cổ, cùng Nghiêm Thu nhìn nhau một cái.
Nghiêm Thu cho hắn một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Thạch Hoài Sơn sờ sờ mũi, rối rắm đi qua gian chính.
“Sư phụ.” Thạch Hoài Sơn cũng thật không dám nhìn vị sư phụ, đột nhiên từ hán tử biến thành ca nhi, còn mang thai, đã công kích tâm linh hắn hơi bị mạnh a.
Lương Tuyên ngồi ngay ngắn, mặt không biểu tình hỏi: “Vừa nãy đều nghe hết?”
Thạch Hoài Sơn lo lắng gật đầu.
“Vậy ngươi có ý kiến gì không?”
A? Ý kiến? Thạch Hoài Sơn sửng sốt, hắn không có ý kiến gì nha. Sau một lúc lâu, Thạch Hoài Sơn gãi gãi đầu, “Con thấy trong phòng người ngủ có lẽ nên lót nhiều thêm hai tấm đệm. Lúc Thu ca nhi mang thai hài tử, nói thắt lưng luôn cứng ngắc, lót nhiều thêm cái đệm có thể thoải mái chút.”
Lương Tuyên: “…” Hắn cảm giác mình lo lắng thật sự là quá dư thừa!
Bên kia, Ngũ Hưng Quốc dẫn một đám huynh đệ thủ hạ, đến cổng thôn dắt ngựa liền chạy vào trong thành.
Trong mỗi thành đều có trạm dịch dành riêng cho những người phục vụ triều đình nghỉ chân.
Sau khi bố trí ổn thỏa, Ngũ Hứng Quốc liền nhấc bút viết thư cho hoàng thượng. Bởi vì hắn xuất thân thấp hèn, vốn trước kia một chữ bẻ đôi hắn cũng không biết. Đọc chữ viết văn vẫn là sau khi được chiêu hàng mới học, đến bây giờ chữ hắn vẫn giống như giun bò[1], càng không biết dùng mấy từ ngữ hoa mỹ trau chuốt gì đó.
Tóm lại ý tứ chung của bức thư này chính là: ta đã có tề quân có con, chuyện đánh giặc ta không quan tâm nữa. Ngươi nhanh chóng phái người gánh vác đi, thủ hạ của ta Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cũng không tệ, đề bạt ai ngươi xem rồi lo liệu. Nếu lo lắng, ngươi an bài những người khác cũng được. Dù sao quyết định xong rồi thì sai người đến chỗ ta lấy Hổ phù. Ba, năm năm tới ta cũng phải ở cùng tề quân và chơi với con, có hay không có chuyện tốt nhất đừng tìm ta.
Sau khi buông bút, Ngũ Hưng Quốc nhìn lại từ đầu đến cuối một lần, cảm giác rất hài lòng. Cứ như vậy sai người đưa thư lên kinh.
Cũng không quản hoàng thượng sau khi nhận được thư, có thể hay không nghi hoặc hắn như thế nào lúc trước nói cần ký khế ước huynh đệ, này lại có tề quân.
Thấy mọi chuyện đều xong xuôi, hắn nghĩ cứ dứt khoát nhân dịp trời chưa tối quay về Thạch gia thôn là được! Không nghĩ đến, Huyện lệnh đến đây.
Tuy rằng võ tướng cùng văn quan, bình thường không có qua lại tụ tập các loại. Nhưng ai kêu Ngũ Hưng Quốc cấp bậc cao lại là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng ni? Đến nơi mình quản hạt, Huyện lệnh chắc chắn phải đến tiếp đón chào hỏi, mời ăn một bữa cơm gì đó.
Cân nhắc đến việc muốn lưu lại Thạch gia thôn một đoạn thời gian, nói không chừng còn phải dùng đến Huyện lệnh địa phương, Ngũ Hưng Quốc liền không chối từ. Chậm trễ vì việc này cũng chỉ có thể để hôm sau lại đến Thạch gia thôn.
Nói đến chuyện thật trùng hợp. Đêm nay trời lại bắt đầu đổ tuyết lớn.
Buổi sáng, Lương Tuyên từ cửa nhìn thoáng ra bên ngoài, ánh chừng bằng mắt thấy tuyết cũng không ngập quá cổ chân.
Nghiêm Thu bưng điểm tâm lại, “Sư phụ, đừng đứng ở cửa, lạnh.”
“Ân.” Lương Tuyên đi hai bước vào trong phòng, tâm thần không yên.
Thạch Hoài Sơn giúp Nghiêm Thu bày chén đũa, nhìn thấy sư phụ hắn vẻ mặt buồn bực, liền hỏi: “Sư phụ đang lo lắng Ngũ tướng quân tới không được?”
“Ta mới không có!” Lương Tuyên bị chọt trúng tâm sự, lập tức phản bác nói.
Nghiêm Thu cùng Thạch Hoài Sơn nghĩ thầm, có cần phản ứng nhanh như vậy không…
Kỳ thật Lương Tuyên thật đúng là không lo lắng Ngũ Hưng Quốc không đến, hắn ngược lại là đang lo lắng Ngũ Hưng Quốc bất chấp tuyết rơi mà vào thôn gặp nguy hiểm. Người nọ vẫn luôn nói là làm, nếu đã nói sẽ đến, vậy nhất định sẽ loại bỏ hết khó khăn để đến. Nhưng trời đổ tuyết như thế đường núi thật sự quá nguy hiểm, đường đi gập ghềnh lồi lõm bị tuyết phủ lấp bằng, nếu cưỡi ngựa đi nhanh, rất dễ giẫm vào hố cạn, người ngã ngựa đổ. Nếu đi bộ vào núi, 30 dặm đường tuyết này cũng không phải chuyện đùa.
Nếm qua điểm tâm, Lương Tuyên trở về phòng đợi, thật sự không muốn nhìn Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu ở đó mật ngọt. Ăn một bữa cơm cũng phải mắt đi mày lại (liếc mắt đưa tình)!
“Ngươi nói Ngũ tướng quân kia sẽ đến sao?” Nghiêm Thu thu dọn bát đũa hỏi Thạch Hoài Sơn. Hôm nay là ngày đầu tuyết rơi, cũng đỡ một chút. Chờ chân chính vào đông, tuyết sẽ rơi liên tục mấy ngày liền, muốn vào núi sẽ càng khó hơn.
Thạch Hoài Sơn kéo hai nhi tử, miễn cho bọn chúng quấy phá Nghiêm Thu, “Ta thấy sẽ. Dù sao nếu là ta, không nói trời đổ tuyết, cho dù là mưa dao găm, ta cũng phải trở về tìm ngươi.”
“Cũng không biết học với ai, lời ngon tiếng ngọt.” Nghiêm Thu trừng hắn một cái, bưng một chồng bát vào nhà bếp.
Thạch Hoài Sơn không vui ở phía sau y hô: “Học gì a, ta thật sự nghĩ như vậy.”
Gần đến giữa trưa, Lương Tuyên càng lúc càng sốt ruột, chợt nghe tiếng gõ cửa, không hề nghĩ ngợi liền lao ra.
Thạch Hoài Sơn mới vừa hé ra cửa phòng, mắt đã thấy sư phụ hắn sắp vọt tới cổng lớn, hắn ngẫm lại vẫn là trở về phòng tiếp tục trông nhi tử đi.
Lương Tuyên kéo cửa ra, chỉ thấy hán tử kia toàn thân đều là tuyết, đang hướng hắn nhe răng nói: “Ta đã đến.”
Lương Tuyên vừa mới có chút xíu cảm động, lại nghe người kia nói: “Không có bỏ lỡ giờ cơm đi? Sắp đói chết lão tử rồi.”
“…” Quả nhiên hắn không thể trông chờ cái tên dã man thô lỗ này hiểu được cái gì là tình thú!
“Mau vào nhà đi, phương Bắc sao lạnh như thế.” Ngũ Hưng Quốc đỡ Lương Tuyên vào phòng, đứng ở cửa phủi sạch tuyết trên người, chà xát hai tay, nhảy tại chỗ hồi lâu, lúc này mới cảm thấy cơ thể không còn cứng đờ ra nữa.
Chờ tay ấm áp, Ngũ Hưng Quốc mới đi đến trước mặt Lương Tuyên, “Hôm nay cảm giác thế nào a? Cho ta sờ sờ nhi tử.”
“Còn có thể thế nào.” Mấy ngày nay ăn ăn ngủ ngủ, tốt đến không thể tốt hơn.
Ngũ Hưng Quốc sờ sờ trong chốc lát nói: “Cái thôn nhỏ này có đại phu không? Giữa mùa đông vạn nhất có cái gì không thoải mái, có thể tìm được người không?”
“Tìm người cái gì? Ta biết xem bệnh!” Hồi đó ở trong quân doanh, hắn theo quân y cũng học được vài kỹ năng.
“Sao có thể giống nhau? Ngươi đây là hoài hài tử.” Ngũ Hưng Quốc càng nghĩ càng lo lắng, “Không được, sáng mai ta vào thành, bắt trói một đại phu đến!”
“Bắt cái rắm! Ngươi bây giờ là tướng quân, không phải thổ phỉ!”
“Ta trả tiền cho hắn.”
“Trả thù lao cũng không được!” Lương Tuyên cũng không muốn để cho hắn lại mạo hiểm chạy đến chạy đi lần nữa trong tuyết.
Hai người ở trong phòng đợi một hồi, Nghiêm Thu gọi bọn hắn ra ăn cơm.
Hiện tại trong nhà nhiều miệng ăn hơn, Nghiêm Thu làm thêm hai món ăn, vậy mà xém chút cũng không đủ ăn.
“Ngươi là heo a! Ăn nhiều như vậy!” Lương Tuyên nhìn không nổi nữa, hơn phân nửa thứac ăn trên bàn đều bị Ngũ Hưng Quốc ăn.
“Không phải do buổi sáng ta chưa ăn cơm sao.” Buổi sáng vừa thấy tuyết rơi, hắn cũng không còn dám trì hoãn lâu. Nhanh chóng hướng thẳng về núi mà chạy, còn hứng một bụng gió, đói đến run người.
Lương Tuyên vừa nghe câu này, tay dừng một chút, sau đó gắp một đũa thức ăn trong bát của mình ném vào trong bát Ngũ Hưng Quốc.
Ngũ Hưng Quốc nhìn hắn cười thầm, người này chính là cãi bướng nhưng mềm lòng khiến người yêu thương.
Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu mỗi người ôm một hài tử, xem như cái gì cũng không thấy. Hai hài tử ngày hôm nay đặc biệt ngoan, bọn hắn đều rất sợ Ngũ Hưng Quốc. Hài tử là mẫn cảm nhất, có thể cảm nhận được khí tức khác nhau trên người người lớn. Tiểu Lương lại càng mẫn cảm, vẫn luôn dính ở bên người Nghiêm Thu, trời sinh nhạy bén, trực giác cho bé biết Ngũ Hưng Quốc này không phải người dễ trêu chọc.
Đem đồ ăn trên bàn đều quét sạch sẽ, Ngũ Hưng Quốc lau miệng, “Cái gì kia, Thạch Hoài Sơn phải không? Ta chuẩn bị kết hôn với sư phụ ngươi, nội trong ba năm ngày. Ngươi giúp ta mời tất cả bà con trong thôn, làm quen nhau, náo nhiệt chút.”
Việc này nói quá đột ngột, Lương Tuyên chưa có chút chuẩn bị nào. “Kết hôn?!”
“Con cũng đã có, không kết hôn thì làm cái gì?” Ngũ Hưng Quốc nói một cách đương nhiên.
“Vậy, vậy cũng không cần nhanh như vậy.” Vừa nhắc tới nhi tử, Lương Tuyên không phản đối nữa. Sau khi hài tử ra đời, đúng là cũng không thể để bé không danh không phận.
“Ta còn thấy chậm ni!” Theo ý hắn, chỉ cần hướng trời lạy hai lạy là xong chuyện. Nhưng mà, các ca nhi không phải đều thích làm phô trương sao? Nếu không ai muốn phí sức như vậy ni.
“Vậy cũng được, thừa dịp hiện tại, trời còn chưa rét lạnh, sắp vài bàn tiệc rượu náo nhiệt một chút.” Thạch Hoài Sơn tiếp lời.
Ngũ Hưng Quốc từ trong túi lấy ra vài tờ ngân phiếu, quăng lên trên bàn, “Được, việc này liền giao cho ngươi làm.”
Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu trợn tròn mắt, đây phải là bao nhiêu tiền nha?
Thạch Hoài Sơn vội vàng nói: “Không cần nhiều tiền như vậy. Trong nhà gạo thịt đều có sẵn, tiêu không bao nhiêu tiền.” Hơn nữa hôm nay muốn vào thành mua đồ cũng không biết có thể hay không.
Ngũ Hưng Quốc vung tay một cái, “Cho ngươi thì cầm lấy.”
Lương Tuyên cũng nói: “Cầm đi, chúng ta còn phải ở lại đây một thời gian rất dài.”
Thạch Hoài Sơn lúc này mới đưa ngân phiếu cho Nghiêm Thu cất kỹ.
Người trong thôn nghe nói nhà Thạch Hoài Sơn muốn bày tiệc vui, là vị sư phụ cao nhân kia của hắn cùng Đại tướng quân kết hôn, vậy là không ai không đáp ứng đến! Ai lại không muốn đến nhìn xem Đại tướng quân là dạng thế nào a? Vả lại, còn có thể ăn thịt đỡ thèm.
Cả Thạch gia thôn đều đang bàn luận về việc này.
Có người hỏi: “Ngươi nói, sao mùa đông rét buốt lại đãi tiệc cưới ni?”
“Cái đó ai biết. Rất có thể là vị Đại tướng quân kia gấp?”
“Quản hắn nhiều thế làm gì, chúng ta có thể thấy quan lớn! Còn có thể ăn tiệc vui của quan gia, nói ra, chung quanh bà con mười dặm cũng phải hâm mộ ta.”
“Cũng phải, nhắc tới tiểu tử Hoài Sơn thật giỏi. Leo được lên người quyền quý như vậy! Từ nay về sau, chính là không thể gây chuyện với hắn.”
“Ngươi còn muốn gây chuyện với hắn? Nhà hắn sau này dù có hoành hành cũng đi ngang được a.”
Người nọ lập tức nói: “Ta chỉ nói thôi, ai rảnh rỗi đi gây sự với hắn.”
Tổ chức bày biện tiệc cưới khá lớn, người cả thôn đều đến. Thạch Hoài Sơn mời mấy hán tử phụ giúp, dựng một lều che tạm thời ở trong sân, miễn cho tới dùng cơm còn phải chịu gió đội tuyết.
Cả sân cũng không chứa hết toàn bộ người trong thôn, nhưng thật ra ai cũng không ngại. Người tới chậm sẽ đợi lượt sau, một bàn đồ ăn dọn lên ăn xong, lại lên tiếp một bàn nữa cho người sau. Đồ ăn cũng là vừa thấy chén đĩa trống không liền bỏ đầy vào.
Thịt nhà Thạch Hoài Sơn cũng không đủ ăn, bèn mua thịt heo của cả thôn về, giết ngay làm ngay tại chỗ. Ca nhi phụ nấu cơm, cũng mướn hết năm người.
Trong nhà bếp ít bếp lò, vội không hết việc, lại mượn nhà bếp nhà Thạch Đại Thành.
Bữa tiệc từng đợt này, ăn đằng đẵng hết một ngày. Khiến người trong thôn nói suốt một mùa đông cũng không ngừng.
Vừa đến đầu xuân, Ngũ Hưng Quốc liền nghĩ đến việc mời đại phu đến khám cho Lương Tuyên, bụng đã không ít tháng, cho đại phu xem sẽ an tâm hơn.
Chính là không đợi hắn rời cửa ni, hoàng thượng phái người tới.
Hoàng thượng phái một thái y đến tùy thời xem bệnh, còn phái thêm vài người hầu. Lại phong cho Lương Tuyên làm cáo mệnh tam phẩm, lại ban thưởng thêm không ít vàng bạc cùng trân bảo. Đủ để thể hiện sự coi trọng của hoàng thượng đối với Ngũ tướng quân.
Đám người này kỳ thật đã sớm vào thành, chỉ là tuyết lớn phủ kín núi, đợi ở bên ngoài 10 ngày mới lên núi được.
Ngũ Hưng Quốc để thái y ở lại, những người khác đều bị đuổi đi. Cái tiểu viện nhỏ này làm sao cho nhiều người như vậy ở hết được? Hơn nữa tề quân Thạch Hoài Sơn làm đồ ăn phi thường hợp khẩu vị hắn, còn cần người hầu làm gì? (cái này mới là lý do chính anh đuổi người về đi:v)
./.
[1] Nguyên văn là “cún bò”, ta đồi thành giun cho nó thuần Việt:))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook