Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái
Chương 1: Bị phách chân

Thời gian: năm 2032, tháng nào đó, ngày nào đó, nhân vật chính của chúng ta – Ngải Phong – đang chơi Game Online đột nhiên nhận được điện thoại của Ai Phái bạn trai hắn, nói muốn chia tay hắn.

Bọn họ qua lại vừa đầy một năm. Ngải Phong thấy Ai Phái không chỉ lớn lên đẹp trai, hơn nữa tính cách cũng tốt miễn bàn.

(Không Thiệu: đây là tự nhân vật chính cảm nhận. Kỳ thật Ai Phái tính nết gắt gỏng khỏi nói, ngạch cái vụ lớn lên thật sự là không dám khen tặng).

Bởi vì Ngải Phong không tiếp thụ được sự thật này, hắn bình tĩnh rồi dùng tốc độ như gió đặt một vé đi Hỏa Tinh. [<~ Sao Hỏa @@|||]

Bây giờ là năm 2032 a, toàn thịnh hành yêu đương vượt tinh cầu. Ngải Phong muốn hỏi Ai Phái tại sao phải chia tay hắn, mặc dù mình không đẹp trai, cũng không phải thật ngoan, nhưng mình vẫn là một người yêu rất hợp tiêu chuẩn mà!!!

(Không Thiệu: kỳ thật Ngải Phong là không soái [đẹp trai].

Ngải Phong: ngay cả ngươi cũng nói như vậy, ta không sống nữa, thân.

Không Thiệu: Hãn! Ta còn chưa nói hết nha! Tiểu Phong Phong của chúng ta kỳ thật rất đẹp đấy! Từ từ nhìn xem này khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ, mắt đào hoa câu hồn, bờ môi mỏng manh, làn da trắng nõn nà, xương quai xanh khêu gợi, lại tăng thêm cho dáng người hoàn mỹ kia!!! Một tuyệt thế mỹ nam cứ như vậy sinh ra đời rồi! Ngạch, tuy là có chút quá gầy, thân.

Ngải Phong: ngươi rất tinh mắt a, thân!

Không Thiệu: …)

Ngay sau đó đây này…

Trong cái phòng nào đó nơi xó xỉnh nào đó ở cái địa phương nào đó tại Hỏa Tinh. Ngải Phong mở cửa, liền chứng kiến hai tên nam nhân trần trụi dây dưa cùng một chỗ.

Ngải Phong trong cơn giận dữ, một cước đạp vào cái đó trên thân nam nhân đang dây dưa cùng Ai Phái, cả giận nói: “Ngươi cái đồ không biết xấu hổ, đi làm Tiểu Tam*, cướp bạn trai người ta.”

[*Tiểu Tam: kẻ thứ ba đây mờ >.<”]

Mỗ Tiểu Tam: “Tiểu con em ngươi, ta là lão bà của hắn, chúng ta kết hôn cũng N năm rồi, ngươi mới là Tiểu Tam.”

Sau khi biết tin này, một đạo sấm sét giữa trời quang nổ tung ngay trong đầu Ngải Phong, Ngải Phong thiếu chút nữa không đứng vững.

Ngải Phong dùng ngón tay run rẩy chỉ Ai Phái hỏi: “Hắn nói là sự thật? Ta mới là Tiểu Tam? Ngươi luôn gạt ta?”

Ai Phái: “Thực ra ngươi còn chưa tính là Tiểu Tam, tối đa xem như là Tiểu Ngũ Tiểu Lục thôi!”

Đùng — Ngải Phong cảm thấy mình muốn sụp đổ. Mình mới là Tiểu Ngũ Tiểu Lục ư? Ngay cả Tiểu Tam còn chưa tính à?

“Ha ha ha – ha ha ha” Ngải Phong cười ha hả, đồng thời lệ trong mắt một khỏa một khỏa trượt xuống. Cuối cùng Ngải Phong cũng không biết mình là thế nào mà ly khai.

Trên một cái phi thuyền thảm hại không chịu nổi nào đó, nam nhân mặt mũi tràn đầy nước mắt ngồi ở cạnh cửa sổ lầm bầm lầu bầu — bên cạnh là một cô em loli*muội muội đáng yêu đang một mực trừng đôi mắt to nhìn hắn.

[*Loli (ロリ): chỉ các nhân vật có ngoại hình hoặc tính cách giống các bé gái từ 12, 13 tuổi trở xuống.]

Kết quả là —

Loli muội muội mặt mũi tràn đầy sùng bái: “Ca ca, trang phục của ngươi rất có cá tính a, chỗ nào làm cho đấy?”

Ngải Phong liếc mắt một cái: “Ngươi đi đánh nhau với Tiểu Tam đi, đánh thua liền giống ca hà!”

Loli muội muội còn đang trong cơn sùng bái: “Ca ca Tiểu Tam ở đâu hả? Mang ta đi nữa, ta muốn cùng với ca ca đồng dạng cách ăn mặc cho có cá tính.”

Ngải Phong rút khóe miệng co quắp, quyết định không đếm xỉa cô.

Loli muội muội thấy Ngải Phong lờ cô đi, thì cong cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ca ca ngươi là sợ ta và ngươi sau này giống nhau, so ngươi xinh đẹp hơn, so ngươi có cá tính hơn, cho nên ngươi không nói ta biết Tiểu Tam là ai đúng chưa?”

Ngải Phong nghe xong thiếu chút nữa tạ thế [chết] luôn, nghĩ thầm hôm nay là ngày mấy, vì quái gì xui xẻo như vậy, mình thất tình không có người an ủi một phát, vậy thì thôi. Thế nào mà một đứa tiểu thí hài một mực ở chỗ này gián tiếp đả kích ta hả! Thần a! Ta không sống nổi nữa rồi!

Kết quả là —–

Thông báo khẩn cấp, các vị hành khách, do phi thuyền gặp sinh vật không rõ tấn công, sau 10 giây sẽ rơi tan xác. Xin các vị hành khách làm tốt công tác chuẩn bị nhảy dù. Bất quá chuẩn bị cũng là chuẩn bị suông thôi, bởi vì phi thuyền không có mang dù để nhảy! Cho dù mang theo cũng vô dụng, bởi vì nhảy cũng chết thôi, ở đây là vũ trụ á! Cho nên các vị hành khách có thể trong thời gian cuối cùng lưu lại di ngôn của mình. Nếu may mắn mà nói có thể sẽ có người nhặt được lời trăng trối của các vị, bất quá nơi này là vũ trụ! Có lẽ tỷ lệ tựa như tỷ lệ các vị đi ra ngoài liền gặp phải quỷ đồng dạng, đồng dạng đấy. Cho nên các vị hành khách vẫn là ngồi tại chỗ an tâm chờ chết đi! Thông báo khẩn cấp hoàn tất. [(=.=!!!)]

Ngải Phong là triệt để hóa đá luôn rồi. Thần a! Ta là nói giỡn á, ta mới không cần chết nga. Tuổi xuân của ta còn chưa có hưởng thụ đủ mà! Còn có tối trọng yếu nhất là ta còn chưa đánh thắng Tiểu Tam của Ai Phái a.

(Không Thiệu: “Có vẻ như ngươi mới là Tiểu Tam nha! A! Là Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, còn chưa tính Tiểu Tam.”

Ngải Phong: “Chết bà mày đi.”)

Ngải Phong lệ rơi đầy mặt sám hối: “Thần! Ta sai rồi, thật sự sai rồi! Xin ngươi đừng chơi ta như vậy a!!! Ta đã muốn đủ bi thảm rồi. Thần a! Ngươi không cần mang theo người cái loại thế này đâu.”

Lúc Ngải Phong bất tín, bất kiền, bất phục* mà sám hối thì phi thuyền đã rơi tan tành. Ngải Phong ở trong đám người thét chói tai phiêu phiêu hướng tới một chỗ nào đó trong vũ trụ.

[*bất tín, bất kiền, bất phục: không tin, mặc kệ, không phục]

Hết chương 1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương