CHƯƠNG 79: NHẬP QUÁN


Dịch giả: Luna Wong


Đoàn Duy đứng ở cửa hành quán, nhìn Dương Thanh Già ôm Vĩnh Lạc kiếm từng bước một đi đến chỗ xe ngựa.


“Muội muội!” Hắn nhịn không được mở miệng kêu.


Dương Thanh Già quay người lại.


“Đến Tỉnh Lại quán rồi không nên làm bậy, đừng thêm phiền phức cho quán chủ.” Hắn nói.


“Đã biết.” Dương Thanh Già nhìn hai tròng mắt thâm thúy của hắn, dừng một chút, lại hỏi: “Ca. . . Còn có chuyện gì muốn nói với ta sao?”


Đoàn Duy siết nắm tay, mạnh vài bước đi lên trước ôm nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Bảo trọng.”


Dương Thanh Già chẳng biết vì sao, trong nháy mắt trong mắt dâng lên chua xót ẩm ướt, lại cố đè xuống, cười nói: “Ta sẽ.”


Đoàn Duy buông tay ra, Dương Thanh Già liền xoay người lên xe ngựa, chậm rãi rời đi.

Triệu Thành ở một bên nhìn, lúc này đi tới vỗ vỗ vai Đoàn Duy, nói: “Thủ lĩnh, ngươi yên tâm đi, Dương đại nhân túc trí đa mưu, không có việc gì.”


“Đúng vậy,” Thẩm Sân phụ họa nói: “Dương đại nhân luôn hiểu rõ trong lòng.”


Đoàn Duy biết lần này thật là cát hung không biết, trong lòng thở dài, xoay người trở về hành quán.


Xe ngựa một đường đi tới Tỉnh Lại quán, cửa buồng xe mở ra, Dương Thanh Già xuống xe ngựa, gia đinh thấy trong tay nàng ôm một thanh bảo kiếm, liền dùng Hán ngữ bập bẹ nói: “Còn thỉnh tiểu thư giao binh khí cho tiểu nhân thay bảo quản.”


“Không được.” Dương Thanh Già một ngụm phủ quyết: “Thanh kiếm này là vật tổ truyền của ta, đi tới chỗ nào cũng mang theo hết.”


“Đây. . .” Gia đinh thật khó khăn.



“Ta cũng không biết võ, tại sao phải bảo ta giao thanh kiếm cho ngươi!” Dương Thanh Già xoay người lại ngồi về xe ngựa: “Không được, ta liền quay đầu trở về, tự ngươi đi giải thích với quán chủ đi.”


Gia đinh kia nơi nào có lá gan đuổi người trở về, hắn thấy nữ tử này thân hình thon gầy, nhìn đó là người thường tay trói gà không chặt, cũng không sợ nàng có thể làm loạn cái gì, vì vậy ăn mềm, đến người lẫn kiếm đều đón vào trong phủ.


Điều Xuyên an trí nàng ở bên cạnh sương phòng biệt viện, cách chính phòng một đạo cổng vòm, ý quân tâm bất lương rất rõ ràng nhược yết.


Tuy rằng Dương Thanh Già chán ghét không gì sánh được, nhưng vẫn phải ở lại, nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu.


Cũng may Điều Xuyên hôm nay làm như ra ngoài làm việc chưa trở về, đối với nàng trái lại chuyện tốt, dù sao cũng không thể lẫn mất nhất thời là nhất thời.


Dương Thanh Già dùng qua cơm trưa liền đi bộ ở chung quanh Tỉnh Lại quán, nàng giống như mãng chàng xông loạn chung quanh, phát hiện chỉ có thư phòng chủ phòng là căn bản không cho phép đến gần, chỉ cần tới gần, liền sẽ có người đi ra ngăn cản.


Bookwaves.com.vn

Trong lòng Dương Thanh Già đều biết, liền đi trở lại đình viện.


Cảnh sắc trước mắt có chút quen mắt, hình như trước đã từng tới.


Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy hai chữ “Trì đình” trên thạch bài, liền nhớ tới nam tử vẽ tranh lần trước.


Trong lòng khẽ động, Dương Thanh Già liền nâng chân đạp lên cầu gỗ, đi đến mộc đình thấp phía sau.


Vô xảo bất thành thư, không nghĩ tới nam tử kia lúc này lại thực sự ở đây vẽ tranh.


Lần trước bởi vì mình liều lĩnh, dọa người vốn là có chút chứng ngây ngô một lần, lần này nàng cũng không dám làm loạn, vì vậy dừng lại rào chắn trước đình, xoay người muốn theo đường cũ trở về.


Nam tử đang vẽ tranh lại không biết làm sao đã nhận ra nàng đến, ngẩng đầu kêu lên: “Tỷ tỷ!”


Dương Thanh Già đã cố ý thả nhẹ cước bộ, vẫn là quấy rầy đến đối phương, nàng xoay người nói: “Thật là trùng hợp, lại gặp mặt rồi.”


“Ngươi là, tỷ tỷ lần trước. . . kia!” Vẽ tranh nam tử ngửi được vị đạo hương phấn trên người nàng.



Hắn tựa hồ không cảm thấy gọi một nữ tử nhìn cùng tuổi với mình là tỷ tỷ có gì không ổn, Dương Thanh Già biết hắn không như người thường, cũng không tính toán, “Hình như lại quấy rối đến ngươi rồi, xin lỗi.”


“Ngươi, ngươi là. . . đến —— xem ta, vẽ sao?” Hắn “Đằng” đứng lên, thiếu chút nữa làm ngã cái ghế sau lưng.


Dương Thanh Già nhìn nhãn thần hồn nhiên kỳ ký của đối phương, không đành lòng phủ định, vì vậy gật đầu.


Nam tử chỉ một thoáng liền vui vẻ, hắn ha ha cười, như là một hài đồng vừa được dạy học tiên sinh khen ngợi.


“Ta, ta vẽ. . . Cho, cho ngươi!” Hắn từ phía dưới một đống bức hoạ cuộn tròn dày luống cuống tay chân rút ra một tấm, vươn cánh tay muốn đưa cho nàng.


Dương Thanh Già hiếu kỳ, liền đi tới lấy.


Theo đối phương tới gần, hắn lại tựa như kinh ngạc một chút, rụt một cái tay.


Dương Thanh Già tiếp nhận đồ, chậm rãi mở ra, phía trên bức tranh là một vị nữ tử.


Nàng nùng trang đạm mạt, cung trang uốn lượn, đang lâm đình đứng yên, nhìn người đối diện.


“Đây là ta?” Dương Thanh Già chưa bao giờ biết họa kỹ của một người lại có thể thần hồ kỳ kỹ như vậy, trên bức tranh rất sống động, thậm chí càng khí uẩn hơn cả bản thân nàng.


Hắn có chút thấp thỏm: “Ngươi, thích không?”


“Đan thanh diệu bút, trông rất sống động. . .” Dương Thanh Già nhìn biểu tình có chút nghi ngờ của đối phương, liền bổ sung thêm một câu: “Rất thích.”


Dương Thanh Già cho rằng câu nói kế tiếp đối phương sẽ nói, bức họa này tặng cho ngươi, lại không nghĩ rằng hắn vươn tay ra, nói với mình: “Vậy ngươi trả lại bức tranh cho ta đi.”


Trong lòng nàng buồn cười, liền đưa bức tranh trở về.



Nam tử cẩn thận cất bức hoạ cuộn tròn vào trong đống tranh, che kỹ.


“Còn chưa biết ngươi. . . Tên gì?” Dương Thanh Già ngồi xuống ghế tròn ở một bên hỏi.


Hắn nghe vậy nhất thời dừng vui vẻ, nhìn nàng, cắn móng tay mình nói: “Ngươi, ngươi hỏi cái này, để làm chi?”


“Chỉ là tùy tiện hỏi một chút, ngươi không tiện nói, cũng không sao.”


“Ta, không nói cho —— ngươi biết tên, ngươi còn, sẽ đến xem, ta vẽ tranh không?”


Bookwaves.com.vn

Dương Thanh Già không biết trả lời như thế nào, ngược lại không phải là chuyện nói tên hay không, mình còn có nhiệm vụ trong người, lại không tiện phức tạp.


Đối phương thấy nàng do dự một trận, vội vàng nói: “Điều Xuyên, Đạo Tuyền, ta —— ta là Điều Xuyên Đạo Tuyền.”


Nàng nghe vậy suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi và Điều Xuyên quán chủ có quan hệ như thế nào?”


“Quán chủ?” Hắn nhìn qua có chút nghi hoặc.


“Chính là Điều Xuyên Hành Giang.” Dương Thanh Già thay đổi một thuyết pháp.


“Hắn, hắn là —— phụ thân ta.”


Dương Thanh Già sửng sốt, nàng cho rằng người này nhất nhất là thân thích của Điều Xuyên bổn gia, lại không nghĩ rằng hắn đúng là thân tử của Điều Xuyên Hành Giang.


“Vậy. . . Ngươi còn có tỷ muội huynh đệ khác không?” Dương Thanh Già thử mà hỏi thăm.


Điều Xuyên Đạo Tuyền nhìn qua không đề phòng chút nào, “Ta còn có, hai tỷ tỷ. . . Và một ca ca.”


“Nga.” Dương Thanh Già gật đầu.


“Ngươi, ngươi muốn. . . làm quen với, bọn họ sao?” Điều Xuyên Đạo Tuyền nhíu mũi hỏi.

“Nga, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.” Dương Thanh Già nói.


“Ngươi, không nên, để ý đến bọn hắn, rất xấu.”



“Vì sao nói như vậy?”


Điều Xuyên Đạo Tuyền làm như nghĩ đến cái gì, bắt đầu run lên.


Dương Thanh Già thấy hắn cuộn trên ghế, không giải thích được run càng ngày càng lợi hại, không khỏi tiến lên thử thăm dò đụng hắn một cái, đối phương lại một chút phản ứng cũng không có.


“Không có việc gì, bọn họ không ở nơi này, bọn họ không ở. . .” Dương Thanh Già không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn an ủi.


Qua một lúc lâu, Điều Xuyên Đạo Tuyền mới từ trong trạng thái run run rẩy tựa như chậm rãi khôi phục.


“Tỷ tỷ, ta nghĩ muốn ăn kẹo.”


Dương Thanh Già không nghĩ tới hắn bình tĩnh trở lại câu nói đầu tiên là cái này, trên người nàng nơi nào sẽ tùy thời tùy chỗ mang theo kẹo chứ, cũng không phải tiểu hài nhi, “Xin lỗi, chỗ ta không có kẹo. . . Nếu như ngươi thích ăn kẹo, lần sau ta có thể mang cho ngươi.”


“Nga. . . Được rồi.” Hắn bày hình dạng bất đắc dĩ.


“Tiếng quang thoại Đại Minh của ngươi nói thật lưu loát, học với ai?”


“Cùng, mẫu thân ta, nàng biết nói.”


Dương Thanh Già nhìn Điều Xuyên Đạo Tuyền, tướng mạo của hắn là xinh đẹp tuyệt trần nam tử hiếm có, y theo mặt mày của Điều Xuyên Hành Giang, phỏng chừng mẫu thân của Điều Xuyên Đạo Tuyền xác nhận mười phần là một mỹ nhân, không thôi cũng không sinh được một nhi tử thiên sinh lệ chất như thế.


“Ngươi ở chỗ nào?” Nàng hỏi.


Điều Xuyên Đạo Tuyền đưa tay chỉ tầng hai tiểu trúc cách đó không xa.


Đường đường thiếu gia, lại bị an bài ở biệt viện, có thể thấy được Điều Xuyên Đạo Tuyền cũng không được sủng ái.


“Trong biệt viện này chỉ một mình ngươi?” Dương Thanh Già hỏi.


Hắn gật đầu.


Nhoáng lên đã giờ Thân, Dương Thanh Già mới đến cũng không tiện đi không thấy bóng dáng để người tìm, vì vậy liền đứng dậy và cáo biệt Điều Xuyên Đạo Tuyền, thẳng rời đi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương