Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư
Chương 80: Người Bảo Vệ Bí Cảnh

Chương 80: Người Bảo Vệ Bí Cảnh

---------------

Cho tới bây giờ vẫn không có ai chú ý tới trần nhà.

Mộ Dung Trác Thất trực tiếp để cho tiểu Hắc Long đi xem tình huống.

Móng vuốt nhỏ của tiểu Hắc Long gõ gõ chỗ này, gõ gõ chỗ kia, sau đó bay về trước người Mộ Dung Trác Thất khua tay múa chân một trận.

Cố Thần ở một bên ngơ ngác nhìn, trước đấy cậu bù lại một ít tri thức về Vật cộng sinh Tinh thần lực, Vật cộng sinh chỉ có khi Tinh thần lực của chủ nhân đạt tới cấp chín mới có thể nói. Mà tiểu Hắc Long một trận kỷ kỷ nha nha không biết đang nói cái gì, nhưng Mộ Dung Trác Thất giống như có thể hiểu được.

"Ở ngay phía trên chúng ta, cũng chính là ranh giới cầu thang lên xuống với trần nhà, không giống với những nơi khác." Mộ Dung Trác Thất nói.

"Trực tiếp đánh vỡ?" Thiên Linh hỏi.


Mộ Dung Trác Thất gật đầu, Thiên Linh lần thứ hai triệu hoán ma thẻ trực tiếp xô trần nhà ra một cái lỗ thủng.

Cố Thần cảm thấy bọn họ thật sự là may mắn đến cực điểm, vẫn cứ lỗ mãng như thế lại không gặp phải chuyện gì. Trước đây cậu xem qua tiểu thuyết loại thám hiểm, nếu như bọn họ cứ động một cái liền dùng bạo lực như vậy, thì đã sớm bị đao bắn ra từ trong tường đâm chết, nọc độc chảy ra từ trên đất độc chết hoặc là cầu lửa từ trần nhà rơi xuống đập chết.

Sau khi trần nhà bị đánh vỡ, một cái thang cuốn từ phía trên chậm rãi buông xuống.

Mấy người thuận theo thang cuốn chậm rãi leo lên, Mục Lê tựa hồ đối với thang cuốn có chút ám ảnh, đang đi thong thả phía dưới chốc lát, bị Mộ Dung Dịch ôm lấy eo giúp đi lên.

Hoàn hảo cái thang cuốn này cũng không giống cái thang cuốn súc địa vô cùng vô tận như vậy, chỉ đi một đoạn, mấy người đã đến một không gian mới.


"Đây là nơi nào?" Người đầu tiên lên đến đỉnh, Mộ Dung Trác Thất nhìn hoàn cảnh xung quanh hơi kinh ngạc.

Bốn phía đều là đất màu đen khô cằn, bên trong thổ địa mang theo dung nham, dung nham lưu động lửa đỏ có hội tụ thành dòng suối nhỏ, có hội tụ thành hồ nước nhỏ, khiến người chỉ liếc mắt nhìn đều thấy cả người tỏa nhiệt.

"Chúng ta hẳn là đi đến chỗ ở của Người Bảo Vệ Bí Cảnh." Người cuối cùng đi lên từ thang cuốn, Mộ Dung Dịch nói.

"Người Bảo Vệ Bí Cảnh?" Cố Thần hoàn toàn không hiểu là thứ gì.

"Mỗi cái bí cảnh sau khi hình thành đều sẽ có một người bảo vệ, nếu như là bởi vì bí cảnh nhân tạo, như vậy người bảo vệ có thể là phân thân Tinh thần lực của người chế tạo hoặc là hồn phách, nếu như là bí cảnh được sinh ra tự nhiên, như vậy người bảo vệ có thể là dị thú dị thực lợi hại nhất trong bí cảnh này hoặc là vong hồn." Mộ Dung Dịch nói.


Sáu người cẩn thận từng li từng tí một chạy về trung tâm của vùng đất khô cằn này, thổ địa loang loang lổ lổ, trên đường thỉnh thoảng có mấy ngọn núi nhỏ giống như núi lửa đang hoạt động bốc lên dung nham.

"Người Bảo Vệ Bí Cảnh đến cùng ở chỗ nào?" Cố Thần nhìn thổ địa xung quanh không có một ngọn cỏ.

"Mày giấu cậu ấy ở đâu?" Mộ Dung Dịch bỗng nhiên nói.

Mấy người nhìn hướng Mộ Dung Dịch, lại phát hiện hắn nhìn Mục Lê.

"Cái gì?" Mục Lê nghi hoặc nhìn hắn.

"Mày không phải Mục Lê, mày giấu cậu ấy ở đâu?" Mộ Dung Dịch ánh mắt kiên định.

Mục Lê vẫn là vẻ nghi hoặc: "Tôi không hiểu anh nói cái gì?"

Khóe miệng Mộ Dung Dịch lộ ra một nụ cười khổ. "Từ lúc nhìn đến ngươi cùng em trai ta ở trong tòa kiến trúc này, ta liền cảm thấy chỗ nào đó là lạ. Dọc theo một đường tới đây, tuy rằng bộ dạng, giọng nói, thậm chí cử chỉ của mày đều rất giống Mục Lê, nhưng loại cảm giác đó không đúng."
Mấy người nhìn Mục Lê. Mục Lê nghiêng đầu: "Không đúng chỗ nào?"

Mộ Dung Dịch lắc lắc đầu: "Cậu ấy sẽ không để ta đỡ lấy cậu ấy."

Mấy người Cố Thần cảm thấy đối thoại này thật không hiểu ra sao, tuy rằng bọn họ không tính là hết sức quen thuộc với Mục Lê, nhưng nếu như nói người trước mắt không phải Mục Lê, vậy thì cũng ngụy trang quá tốt rồi.

Mục Lê giả cười cười, thân ảnh bắt đầu thay đổi hình dáng, cuối cùng hóa thành một nam tử cũng gầy gò, khuôn mặt so với Mục Lê thanh tú hơn rất nhiều.

Cố Thần chỉ liếc mắt liền nhận ra: "Đây đây... không phải là bộ xương trắng kia chúng ta gặp phải sao?"

Cố Thần nói tới là bộ xương trắng gặp phải lúc mới vào bí cảnh bị xương trắng bao vây, bởi vì trong phòng có chân dung, cho nên Cố Thần liếc mắt một cái liền nhận ra là Trì Thành, Chế thẻ sư dẫn dắt nhân dân bảo vệ quê hương.
Bốn người khác không biết Trì Thành là ai, chỉ là cảnh giác nhìn nam nhân xa lạ.

"Mục Lê đến cùng là ở đâu?" Trong ngữ khí của Mộ Dung Dịch đè nén phẫn nộ.

Trì Thành ngược lại cũng không làm khó hắn, đưa tay, một đống đất phía trước nứt ra, bên trong chậm rãi đưa ra một cây hoa màu trắng, bên trong hoa nằm một người, chính là Mục Lê.

Mộ Dung Dịch vội vàng chạy đến phía trước, ôm người từ trong hoa ra, Mục Lê tựa như đang ngủ, trên mặt không có đề phòng trước đây.

"Cậu ấy làm sao vậy?" Mộ Dung Dịch trong mắt tựa như có một ngọn lửa, ánh mắt hung ác nhìn Trì Thành.

Trì Thành cười cười, không để ý lắm. "Cậu ta không có chuyện gì, chỉ bên trong có một ít phấn hoa thôi miên, một lúc sau sẽ tỉnh lại. Chẳng qua, tình huống thân thể của cậu ta tương đối đặc biệt, giống như trước đây từng bị trọng thương, nói chung có chút gay go, nếu như mấy người đi ra ngoài, phải bảo cậu ấy điều trị thân thể mình cho tốt."
"Chịu qua chấn thương?" Mộ Dung Dịch cau mày.

Trì Thành không nói gì nữa, mà nhìn về phía Cố Thần. "Sách của ta là cậu lấy đi phải không?"

Cố Thần cảnh giác lui về sau hai bước, không biết hắn có ý gì.

Trì Thành cười cười: "Rất tốt, kỳ thực khi đó Ô Ngưng tìm sách tới cho ta, ta không muốn, bây giờ nghĩ lại rất hối hận, ta không nên phụ lòng một tấm chân tâm như vậy. Nếu cậu lấy được, vậy thì dùng nó cho tốt, không nên để cho dụng tâm của hắn bị hoang phí."

Trì Thành chỉ vào một ngọn núi lửa thoạt nhìn cao nhất xa xa. "Tuy rằng ta là Người Bảo Vệ của Bí Cảnh này, nhưng ta cũng sẽ không làm khó mấy người. Mấy người đi tiếp về từ hang động trên đỉnh ngọn núi lửa kia, chính là cửa ra của bí cảnh. Chẳng qua ta phải nhắc nhở một chút, cái núi lửa kia có một con Ác Long Hỏa Diễm, đây không phải là dị thú phổ thông, nó hấp thu năng lượng tinh hoa trong bí cảnh này, sức chiến đấu phi thường mạnh mẽ, mấy người nên cẩn thận."
Trị Thành nói xong xoay người rời đi, thân ảnh tiêu sái tùy ý.

Mấy người Cố Thần còn sững sờ tại chỗ cũ. "Chúng ta có thể đi sao?" Cố Thần ngây ngốc hỏi.

"Phải tin lời hắn nói sao?" Tăng Giang nhìn về phía những người khác.

Thiên Linh buông tay: "Không tin thì làm thế nào đây, chỉ có thể đi một bước xem một bước."

"Ừ, tôi cảm thấy hắn vẫn có thể tín nhiệm, một đường cùng nhau đi tới đây, kỳ thực hắn vẫn đang ám chỉ chúng ta làm sao để đi ra khỏi bí cảnh." Mộ Dung Trác Thất vẫn như cũ rất bình tĩnh.

Năm người đỡ một người còn chưa tỉnh, xuất phát về hướng ngọn núi lửa đang hoạt động.

Núi lửa nhỏ không cao, nhưng cũng là vật thể có tầm nhìn cao nhất.

"Đây thoạt nhìn là núi lửa đang hoạt động nhỉ? Ngã xuống sẽ chết đi? Tại sao có thể có cửa ra chứ?" Cố Thần biểu thị nghi vấn, chẳng qua cái bí cảnh này căn bản không thể dùng thường thức để giải đáp.
Đi lên sơn đạo, một đường đều có thể nghe được tiếng nổ vang rền từ trong ngọn núi lửa, khắp nơi là dung nham nóng bỏng chảy xuôi xuống, mấy người đi đặc biệt cẩn thận từng li từng tí một.

Núi không cao, mấy người rất nhanh liền lên đến đỉnh.

Miệng núi lửa rất lớn, mấy người nhìn xuống thử, có loại ảo giác không thể nhìn thấy điểm cuối, càng khiến người ta nhìn mà phát khiếp chính là nhiệt khí không ngừng nhô ra từ cửa động, dường như muốn thiêu đốt người.

"Cái Người Bảo Vệ Bí Cảnh kia thật sự không lừa gạt chúng ta chứ?" Tăng Giang vẫn rất là hoài nghi.

"Nơi này có một đường nhỏ đi xuống." Mộ Dung Trác Thất vòng quanh một vòng, chỉ vào một chỗ có chút trũng xuống.

Mấy người đi tới, phát hiện quả thật là một đường nhỏ dẫn tới bên trong động.
"Đi thôi." Mộ Dung Dịch đỡ Mục Lê nói.

Đoàn người chậm rãi đi xuống dưới, bên trong động rất nóng, Cố Thần hoài nghi dung nham lúc nào cũng có thể tuôn ra nhấn chìm toàn bộ một đám người.

"Cậu có nghe được tiếng gì không?" Tăng Giang hỏi. Thuần Bạch vẫn luôn làm bé ngoan vùi trên đầu hắn bỗng nhiên bắt đầu nhào lên lung tung, làm cho hắn cảm thấy hơi bất an.

"Hình như là tiếng gào thét của loại dị thú nào đó." Mục Lê vẫn luôn được Mộ Dung Dịch đỡ bỗng nhiên tỉnh lại, đẩy Mộ Dung Dịch ra, vỗ vỗ bụi bậm trên người, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra đứng ở một bên.

"Cậu không sao chứ?" Mộ Dung Dịch nhìn Mục Lê.

Mục Lê vỗ vỗ quần áo: "Không có chuyện gì, ngủ một giấc mà thôi, đi thôi."

Mấy người khác cảm giác quan hệ của hai người này quái quái, chẳng qua không có ai nhiều chuyện, một đường đi xuống phía dưới.
Ngoài ý muốn chính là, càng đi xuống dưới cũng không có thay đổi thành càng ngày càng nóng, trái lại bắt đầu mát mẻ, loại người tâm đặc biệt lớn như Cố Thần đã bắt đầu nhún nhảy ngâm nga. Mộ Dung Trác Thất có chút bất đắc dĩ ở bên cạnh bảo vệ cậu, chỉ lo hắn trượt chân.

Đi một đoạn ngắn, tiếng gào thét vốn vẫn luôn mơ hồ bắt đầu lớn hơn, mọi người dừng bước.

"Giống như sắp đến sào huyệt của con Ác Long Hỏa Diễm kia." Thiên Linh nói.

Hình như để chứng minh lời của anh, nền đất bên dưới bỗng nhiên rung động dữ dội, cũng không lâu sau, một bóng đen từ chỗ xa chậm rãi bay lên, bao phủ trên đầu tất cả mọi người.

Cố Thần dùng sức nhìn sang, chỉ nhìn thấy một thứ như hỏa cầu khổng lồ. Đợi đến một lát sau đôi mắt chậm rãi thích ứng, cậu mới nhìn rõ chính giữa ngọn lửa là một con Hỏa Long khổng lồ.
Ác Long Hỏa Diễm là dị thú cấp tám, theo lý thuyết có Mộ Dung Dịch cấp chín nhập môn cùng Mục Lê cấp bảy đỉnh cấp ở đây, sẽ không khó đối phó. Nhưng hỏng bét chính là con Ác Long Hỏa Diễm này sinh trưởng trường kỳ ở trong bí cảnh, đã sớm không thể dùng kinh nghiệm với dị thú phổ thông để đối phó với nó.

Bởi vì chiến đấu trước đấy, thẻ bài còn dư lại trên người mấy người đã không còn nhiều lắm, may mà trên người Thiên Linh còn có dự trữ. Tuy rằng Thiên Linh không xem Mộ Dung Dịch vừa mắt, nhưng anh vẫn đưa mấy tấm thẻ bài tốt nhất trên tay cho Mộ Dung Dịch, dù sao bây giờ bọn họ là người trên một chiếc thuyền.

Mộ Dung Dịch nhìn tình huống trước mắt, Cố Thần cùng Tăng Giang trên căn bản chỉ có thể núp ở phía sau nghỉ ngơi, Thiên Linh năng lực chiến đấu tự vệ vẫn có khả năng, đối phó với dị thú cấp cao thì tác dụng không lớn, Mục Lê coi như đẳng cấp cao nhất trong mấy người khác, nhưng hắn lại vạn vạn không muốn để y bị tổn thương, còn lại chỉ có hắn cùng em trai còn có thể chiến một trận.
"Trác Thất, chuẩn bị sẵn sàng, hai chúng ta lên, những người khác nhanh chóng thối lui một chút." Mộ Dung Dịch nói.

Mộ Dung Trác Thất sử dụng thẻ bài cấp năm Người Bảo Vệ Thổ Tang, mà Mộ Dung Dịch thì lại triệu hoán ra thẻ bài cấp tám Thủy Minh.

Thủy Minh là một loại dị thú hệ Thủy cấp tám, ngoại hình giống như thuồng luồng, là một loại dị thú cấp tám có sức chiến đấu cực mạnh dũng mãnh hiếu chiến.

Mộ Dung Trác Thất để Người Bảo Vệ Thổ Tang đi ngăn cản tầm mắt Ác Long Hỏa Diễm, mà Mộ Dung Dịch thì chỉ huy Thủy Minh đi công kích cánh của đối phương, hy vọng dùng cách này có thể ngăn cản nó phi hành.

Ác Long Hỏa Diễm một bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, có chút mất tập trung, rất nhanh bị Thủy Minh kiềm chế lại. Mộ Dung Dịch để cho Thủy Minh trực tiếp công kích phần khớp ở lưng cùng cánh của Ác Long Hỏa Diễm, dáng người Thủy Minh linh hoạt trực tiếp quấn đi lên. Bản thân Thủy Minh hiếu chiến, nhìn thấy dị thú còn mạnh hơn chính thì gặp mạnh lại càng mạnh hơn, rất nhanh nó tìm được điểm khớp tiếp nối yếu ớt nhất, một cái kỹ năng U Minh Băng, cánh cứ như vậy bóc ra.
"Thật là lợi hại!" Cố Thần ở phía xa cảm thán.

Mộ Dung Dịch đối với việc đánh hạ đối thủ nhanh như vậy có cảm giác ngoài ý muốn, xem ra con Ác Long Hỏa Diễm cũng không phải rất lợi hại.

Ác Long Hỏa Diễm vốn có vẻ buồn ngủ nhìn xuống cánh bị rơi một bên, giống như bỗng nhiên tỉnh ngủ, phát ra tiếng gào thét. Ngọn lửa trên người vốn không nhìn thấy lại bắt đầu dần dần bốc lên, ánh lửa càng lúc càng lớn, chiếu sáng toàn bộ hang động.

Trong ánh lửa, vị trí vốn rơi mất cánh trên lưng Ác Long Hỏa Diễm chậm rãi nhô lên một cái bọc nhỏ, từ từ lớn lên, cuối cùng chậm rãi mở ra, biến thành cánh giống với nguyên bản.

"Tái sinh!" Thiên Linh hết sức kinh ngạc.

=

Ada: gặp boss rồi~~ chiến thôi~~

=

=

=

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương