Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư
Chương 76: Thuần Bạch (Linh Giang)

Chương 76: Thuần Bạch (Linh Giang)

-----------------

Lúc Tăng Giang tình lại phát hiện dưới thân mềm mại, còn rất thoải mái, hơi nghiêng đầu, lại phát hiện Thiên Linh bị mình làm đệm ở phía dưới.

Thiên Linh đã tỉnh lại từ lâu, từ như cười lại không cười nhìn mình, nhìn đến Tăng Giang không khỏi có chút tức giận.

Tăng Giang nhớ tới khi đó sau khi Thiên Linh nhảy xuống, mình liền lập tức nhảy xuống theo, bây giờ nhìn lại mình còn xem đối phương như đệm thịt.

"Tôi nói em còn ở trên người tôi cọ cọ, là muốn ám chỉ cái gì với tôi sao?" Thiên Linh vẫn là ngữ khí đùa giỡn tiêu chuẩn.

Tăng Giang vốn có chút tức giận muốn phát hỏa, nhưng không biết tại sao chợt nhớ tới một màn trong mộng. Thiên Linh ôm nam tử mặc áo màu trắng kia, thâm tình nói: "Tôi yêu cậu, cả đời này, tôi cũng chỉ yêu một mình cậu, không có người khác."


Cảm thấy mình có chút nực cười, chẳng qua là đùa giỡn theo thói quen mà thôi, mình có thể nổi giận, mới là có chút xúc động thành tâm đi.

Thiên Linh khó giải thích được nhìn Tăng Giang đứng lên, sau đó không nói một lời sửa sang lại đồ vật.

Không có lại đi trêu chọc anh tự chuốc nhục nhã, Tăng Giang nhìn xung quanh.

Hai người rơi xuống từ mật đạo, tựa như là một hang động dưới đất, thế nhưng cái hang động này có vết tích điêu khắc của con người rất nặng.

Thiên Linh cầm đèn pha trong tay điều chỉnh sáng lên một chút, cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh.

"Trên mấy vách tường này hình như điêu khắc cái gì đó?" Thiên Linh tự nói.

Tăng Giang thu thập xong đồ đạc cũng nhô đầu ra, trên vách tường vết tích loang lổ, không nhìn kỹ còn tưởng là vết tích ban đầu của vách tường, đến sát gần mới phát hiện đây rõ ràng là được điêu khắc.


Thiên Linh lùi lại phía sau mấy bước, từ đằng xa nhìn vết tích trên tường. "Đây là chữ viết? Hay là đồ án?"

Tăng Giang nghiên cứu chốc lát cảm thấy không nghiên cứu ra cái gì, tiếp tục đi về phía trước, kết quả đi không bao lâu liền phát hiện đây là một con đường chết.

"Lẽ nào chúng ta trốn thoát khỏi sụp đổ, cuối cùng lại phải ở trong một tầng hầm nốt cuộc sống còn lại sao?" Tăng Giang nói, chẳng qua trong giọng nói cũng không có quá nhiều ủ rũ, hắn tin tưởng nơi này nhất định là có lối ra, chỉ là còn chưa tìm được thôi.

Thiên Linh thì lại tiếp tục nghiên cứu đồ án trên tường. "Mấy đồ án này em có cảm thấy có chút quen mắt hay không?" Thiên Linh hỏi.

Vừa bị anh hỏi như thế, Tăng Giang lùi lại mấy bước, đứng cùng một chỗ song song với anh. Quan sát hồi lâu, Tăng Giang lắc đầu một cái: "Theo tôi thấy đây chỉ là một ít vết tích lộn xộn, thực sự không nhìn ra được chỗ đặc biệt cả."


"Em có phun sương ký hiệu màu đào không?" Thiên Linh hỏi.

Tăng Giang không rõ, "Muốn cái này làm gì?" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, Tăng Giang vẫn móc phun sương ký hiệu ra. Bình thường lúc đi ra ngoài rèn luyện, Tăng Giang thích mang theo một ít đồ vật có thể làm ký hiệu, dù chất lượng mấy thứ loại hình máy móc hắn mang theo cũng không thế nào, thường thường động một cái là mất linh, cho nên lúc mấu chốt Tăng Giang lại thích dùng một ít phương pháp nguyên thủy.

Thiên Linh cầm phun sương ký hiệu màu sắc rực rỡ phun lên, căn cứ vào độ mờ hoặc sâu của vết tích, có thể phun ra màu sắc khác nhau. Khi màu sắc khác nhau tạo thành đồ án, ngay cả Tăng Giang cũng phát hiện vấn đề.

"Đây là!"

Thiên Linh cùng Tăng Giang nhìn vách tường sau khi phun xong màu sắc rực rỡ.

Dùng màu sắc khác nhau ký hiệu vết tích sâu cạn khác nhau, hai người lập tức nhìn ra đồ án này đã từng gặp ở nơi nào.
"Cái đồ án này, như thế nào lại giống với đồ án trên đá cảnh quang ở cửa học viện?" Tăng Giang cảm thấy nghi hoặc.

Chỗ vào cổng Học viện Triều Đế có một tảng đá cảnh quang, chẳng hề khiến người chú ý, bốn phía quanh đá cảnh quang quanh năm đều để rất nhiều bồn hoa hoa cỏ cỏ, cho nên dù có học sinh dừng lại bước chân, nhiều lắm chỉ nhìn về phía hoa tươi đẹp, ít có ai đi nhìn tảng đá kia.

Tăng Giang sở dĩ còn có ấn tượng, là bởi vì có lần Tăng Giang chờ người liền đứng ở đó, lúc nhàn rỗi tẻ nhạt hết nhìn đông lại nhìn tây thì phát hiện tảng đá kia, thấy đồ án trên tảng đá còn rất có hứng thú quan sát một lúc. Hiện tại đồ án trên tường giống như đúc với cái trên tảng đá kia, chỉ có điều đồ án trên đá cảnh quang là màu vàng, màu đen xen lẫn, mà Tăng Giang là dùng phun sương màu đỏ cùng màu xanh lục phun ra.
"Lai lịch liên quan đến đá cảnh quang kia em đã từng nghe nói chưa?" Thiên Linh hỏi.

Tăng Giang lắc đầu, biểu thị mình chính là một tiểu dân hương dã, ông anh một tay kể chuyện lành nghề thì nói nhanh lên đi đừng lại dùng câu mở đầu.

"Cái đá cảnh quang kia, mà Tướng quân Duy Ma mang về, hắn cảm thấy đây là một tảng đá may mắn. Sau đó hắn quyên tặng tảng đá này này cho học viện, hy vọng có thể phù hộ học viện hằng năm ra nhân tài, có người nối nghiệp." Thiên Linh nói.

Tăng Giang hơi ngẩn ngơ. "Như vậy cái đồ án này có thể phá giải tình huống hiện tại như thế nào?"

Thiên Linh xòe tay: "Không biết."

Tăng Giang bất đắc dĩ: "Cho nên anh phí khổ tâm nghiên cứu lai lịch cái đồ án này để làm gì?"

"Vậy ít nhất cũng có một cái ý tưởng không phải sao?" Thiên Linh rất lạc quan nói.
Hai người tiếp tục dọc theo vách tường lục lọi hồi lâu, vẫn không có phát hiện ra manh mối gì khác, Tăng Giang có chút ủ rũ tìm miếng đất trống ngồi xuống.

Thiên Linh nhìn bộ dáng có chút tiêu cực của hắn, cũng ngồi bên cạnh hắn an ủi hắn. "Tôi vẫn cảm thấy em là lạc quan nhất, làm sao vừa có một chút thất bại liền ủ rũ không chịu nổi?"

Tăng Giang không có tiếp lời, từ sau khi đến bí cảnh, tâm trạng của hắn liền chập trùng lên xuống, trở nên rất kỳ quái, chính hắn cũng cảm thấy tâm trạng có chút mất khống chế.

"Chẳng qua nói đi nói lại, tôi thấy cái bí cảnh này có chút kỳ quái." Thiên Linh nói.

Tăng Giang nổi lên chút hứng thú, nhìn anh.

"Em cũng biết, đây là một cái bí cảnh cấp thấp, trên căn bản không thể nói là có mức độ nguy hiểm gì, cho nên Mộ Dung Dịch mới dám để cho mấy tay mơ các em tiến vào. Mà một đường chúng ta đi tới đây, đây rõ ràng không phải bí cảnh cấp thấp, tuy vẫn chưa gặp phải sự tình quá mức nguy hiểm gì, nhưng có vài thứ tuyệt đối không gặp được ở trong bí cảnh cấp thấp. Đương nhiên còn có một điểm cũng rất quan trọng, chính là cành cây Sinh Mệnh chúng ta gặp trước đấy." Thiên Linh nói liếc mắt nhìn cành cây treo trên cổ Tăng Giang.
"Cành cây nhỏ của cây Sinh Mệnh, dù là cành ngọn, không sánh được với cành chính, nhưng cũng là đồ vật vô giá khó gặp được, có thể xuất hiện ở trong bí cảnh cấp thấp này, bản thân cái này cũng rất ly kỳ."

Tăng Giang dù học tốt, nhưng chung quy vẫn sinh ra bần hàn, tri thức có thể tiếp xúc đến cũng có hạn, đối với sự tình Thiên Linh nói chỉ có thể hiểu một nửa. "Cho nên chúng ta tiến vào không phải là bí cảnh Chiêu Linh?"

Thiên Linh lắc đầu một cái: "Đúng là bí cảnh Chiêu Linh, nhưng nếu như tôi đoán không sai, cái bí cảnh này đã biến dị. Trước đây từng có một lời thuyết minh chưa được chứng thực, loại bí cảnh mở ra có quy tắc này có thể ngầm có một cái bí cảnh ẩn giấu, cái bí cảnh ẩn giấu này mấy ngàn vạn năm mới có thể mở ra một lần. Bảo tàng trong bí cảnh ẩn giấu có giá trị gấp trăm ngàn lần với bí cảnh thông thường, thế nhưng nguy hiểm cũng là gấp trăm ngàn lần."
Tăng Giang suy nghĩ một chút: "Cho nên chúng ta là vận khí tốt đến tiến vào một cái bí cảnh ngàn vạn năm mới mở ra một lần?"

Thiên Linh gật gật đầu. "Tâm trạng rất tốt, tôi còn tưởng rằng em còn định nói xui xẻo gặp phải loại bí cảnh nguy hiểm này."

Tăng Giang không tỏ rõ ý kiến. Đối với xuất thân cao quý như Thiên Linh anh em Mộ Dung, tài nguyên họ nắm giữ là loại người bình thường như hắn với Cố Thần một đời còn khó mà đi ngước nhìn, mấy thứ như trân bảo bí cảnh đối người như bọn họ(bọn nhà giàu ý), tuy rằng cũng là vô cùng hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có thì không được, nhưng đối với bọn Tăng Giang thì có lẽ liền không giống như vậy, nếu như có thể nắm giữ một hai cái, đối với việc tu luyện lên cấp sau này đều có rất nhiều chỗ tốt.
Tăng Giang nhìn một vòng bốn phía xung quanh, bốn vách tường trống không, phía trên cũng là nhìn một cái không thấy biên giới. "Chẳng qua chúng ta vẫn phải trước tiên nghĩ nên làm thế nào để ra ngoài được mới là điểm mấu chốt."

Thiên Linh vẫn như cũ nhìn đồ án, anh muốn ở chỗ này phí khổ tâm làm ra cái đồ án này khẳng định không phải vì mỹ quan.

"Vì sao tôi cảm giác những cục đá kia đặc biệt kỳ quái?" Tăng Giang bỗng nhiên nói.

Thiên Linh thuận theo ánh mắt Tăng Giang nhìn sang, đó là cục đá rải rác ở góc tường, thoạt nhìn không có gì hiếm lạ, mà nhìn kỹ, sẽ phát hiện những cục đá này đặc biệt mượt mà, kích cỡ cơ bản nhất trí, không hề giống như ở trong sơn động, mà như ở trên bãi sông. Hơn nữa những cục đá này có màu sắc tương đối đơn điệu, hiện ra hai màu trắng đen.
(Ada:... sao thấy giống cái ở chỗ Dịch với Ly tìm thấy nhỉ...)

Thiên Linh giống như nhớ ra cái gì đó, nhặt một cục đá màu đen cùng một cục màu trắng lên. Cục đá nặng hơn Thiên Linh tưởng tượng, lúc cầm lên còn phí chút sức.

Thiên Linh hơi hơi dùng sức, tầng ngoài cục đá màu trắng liền bắt đầu rơi ra bột phấn màu trắng, càng ngày càng dày đặc. Mà cục đá màu đen thì lại không thay đổi gì.

Sau khi bột phấn tán đi, cục đá màu trắng hiện bộ dáng màu vàng. Thiên Linh chợt nhớ tới màu sắc của đá cảnh quang trong sân trường, màu vàng cùng màu đen. Giống như bắt được cái gì, Thiên Linh vội vàng bắt lấy manh mối chợt lóe trong đầu.

"Giang Giang, em cho mấy cục đá màu đen kia vào đường màu xanh tôi đã vẽ." Thiên Linh nói, đồng thồi chính mình nhặt lên cục đá màu trắng trên đất, để cho màu vàng phía sau lớn vỏ hiện ra, rồi cũng đặt vào trong đường vẽ màu đỏ.
Lượng công trình không hề tính là khổng lồ, thời điểm Tăng Giang để một cục đá cuối cùng vào, hai người đều cảm thấy dưới lòng bàn chân truyền đến chấn động.

Thiên Linh vội vàng kéo Tăng Giang lại nhảy lên bên tường, dựa vào tường, chấn động giằng co một lát liền dừng lại, một mặt tường vốn có đồ án bỗng nhiên nứt ra, lộ ra một cái thông đạo không nhìn thấy phần cuối.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lựa chọn tiến vào thông đạo.

Trong thông đạo ngoài ý muốn có mùi hương, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời ngừng thở. Loại địa đạo nhiều năm không nhìn thấy ánh mặt trời này, không có mùi hôi thối cũng đã kỳ lạ, còn có thể tỏa ra mùi hương thơm ngát, khẳng định không phải đồ vật khiến người thoải mái.

Thông đạo có chút dài, hai người đi hồi lâu vẫn không nhìn thấy cửa ra.
"Anh có nghe được âm thanh gì hay không?" Tăng Giang quay đầu hỏi Thiên Linh.

Thiên Linh ngừng lại, ở tại chỗ một lát, lắc lắc đầu.

Tăng Giang nhíu nhíu mày, ngũ giác của Thiên Linh rõ ràng nhạy bén hơn mình, nhưng hắn rõ ràng nghe thấy được âm thanh tương tự với tiếng vang của cánh, nhưng đối phương lại một bộ hoàn toàn không nghe thấy.

Nén lại nghi vấn trong lòng, Tăng Giang tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng một nửa cự ly, Tăng Giang cảm giác được phía trước có một nơi tỏa ra hào quang màu trắng.

Tăng Giang chăm chú nhìn lại, phát hiện bên trong đoàn ánh sáng màu trắng kia có một con chim màu trắng, cánh trắng noãn, toàn thân tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

"Đó là cái gì?" Tăng Giang kéo Thiên Linh hỏi.

Thiên Linh nhìn phía trước vẫn là địa đạo lồi lõm, nghi hoặc nhìn Tăng Giang.
Tăng Giang hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, hắn từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra một bình nước, dự định làm bản thân tỉnh táo một chút.

Nhìn thấy Tăng Giang đang định một mạch dội thẳng một bình nước lên trên đầu, Thiên Linh vội vã ngăn hắn lại.

"Em làm sao vậy, đừng làm loạn, chờ sau này bị ốm tôi sẽ đau lòng." Thiên Linh nói.

Tăng Giang tự động không để ý đến Thiên Linh đùa giỡn theo thói quen, giải thích một màn mình nhìn thấy cho Thiên Linh nghe.

Thiên Linh nghe xong nhìn sơn động không có cái gì phía trước: "Em đi tới phía trước con chim kia, thử xoa xoa nó một chút."

Tăng Giang không biết tại sao Thiên Linh lại đưa ra loại kiến nghị này, nhưng mình trên bản chất vẫn tín nhiệm người bên cạnh này.

Tăng Giang đi tới trước mặt con chim nhỏ đang tỏa ra ánh sáng màu trắng, thử đưa tay ra, ánh sáng ấm áp không hề bỏng tay, Tăng Giang rất nhanh liền đụng tới lông của chim nhỏ màu trắng.
Lông chim phi thường mềm mại, khác với lông chim loài dị thú loài chim cấp thấp trước đây Tăng Giang bắt được, chỉ lông chim này sờ lên có loại cảm giác thoải mái không nói lên lời. Con chim nhỏ màu trắng kia hình như cũng rất thích Tăng Giang xoa xoa, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào tay Tăng Giang.

Tăng Giang nói lại tình huống bên này cho Thiên Linh giống như mở mắt mù nghe, Thiên Linh suy tư một chút, liếc mắt nhìn Tăng Giang.

"Cái em gặp phải rất có thể là Thuần Bạch đã bị huỷ diệt trong truyền thuyết."

"Thuần Bạch?" Tăng Giang không rõ, lượng tri thức của hắn kém xa tít tắp với độ phong phú của Thiên Linh.

Thiên Linh nhìn thông đạo không có thứ gì trước mắt. "Trong truyền thuyết thời viễn cổ có loại dị thú chim gọi là Thuần Bạch, sống bằng hấp thu linh khí thiên địa, không cần ăn uống. Chỉ có nhân tài thuần tâm linh chí thiện mới có thể nhìn thấy nó, mà Thuần Bạch cũng sẽ nhận thức người đầu tiên nhìn thấy nó làm chủ nhân. Bản thân sức chiến đấu của Thuần Bạch có thể bỏ qua không tính, nhưng người nắm giữ Thuần Bạch nghe đâu có thể gặp dữ hóa lành, may mắn một đời, vì vậy được gọi là Thánh Điểu."
Tăng Giang nhìn một chút chim nhỏ đang cọ vào bàn tay mình, lại không hiểu một con chim nhỏ như thế làm sao có gọi là Thánh Điểu, ngay cả việc một con chim nhỏ như vậy tự mình có thể sinh sống lâu như thế ở một nơi tối tăm không thấy mặt trời cũng rất kỳ quái.

Thiên Linh nhìn dáng vẻ tràn đầy nghi hoặc của Tăng Giang, cười nói: "Đây tuyệt đối là một kỳ ngộ rất lớn, em đút máu cho nó, nó coi như nhận chủ."

Tăng Giang đối với loại bố trí nhỏ máu nhận chủ này đen mặt lại, liếc nhìn biểu tình Thiên Linh không giống như đang kể chuyện cười trung nhị, tìm một cây đao nhỏ cắt trên ngón tay mình một cái.

Chim nhỏ ngậm vào ngón tay của Tăng Giang, ánh sáng nguyên bản không hề coi là sáng ngời cũng càng ngày càng sáng.

Thiên Linh nhìn thấy vết máu trên tay Tăng Giang, có chút không vui rút ra ngón tay Tăng Giang, ngậm trong miệng mình.
Tăng Giang bị hành động đột nhiên của Thiên Linh làm cho có chút ngẩn người, chờ sau khi tỉnh ngộ lại lập tức rút tay trở lại. Không biết tại sao trước mắt lại hiện ra hình ảnh trong mơ anh ôm lấy một thân ảnh áo trắng, Tăng Giang không muốn để ý tới, trong lòng lại khó giải thích được khó chịu.

"Anh có thể ra dáng người làm thầy được không?" Tăng Giang lạnh nhạt nói, quay người nhìn về chim trắng đang bay nhảy trước mặt mình.

Thiên Linh cũng phát hiện hành động của mình có chút đường đột, không nói nữa.

Tăng Giang đối với con chim trước mắt là chim trong truyền thuyết vẫn còn có nghi vấn, đặc biệt là cách nói như nhân tài chí thuần chí thiện có thể nhìn thấy, nếu thật muốn nói tới chí thuần chí thiện, Tăng Giang cảm giác cũng chỉ có loại thuần khiết mang theo ngớ ngẩn như Cố Thần mới xứng đáng.
Thuần Bạch bay nhảy một chút liền bay đến trên người Tăng Giang, rõ ràng rất yêu thích khí tức trên người Tăng Giang, vùi đầu vào trong tóc Tăng Giang.

Thiên Linh nhìn thấy tóc Tăng Giang bỗng nhiên rối loạn, ghét bỏ liếc mắt nhìn: "Còn nói Thánh khiết chi Điểu, căn bản là một con sắc điểu."

Tăng Giang không nói gì. Theo lời giải thích của Thiên Linh thì con chim này không có sức chiến đấu gì, còn loại hình thuyết minh mang đến vận may thì có lẽ cũng không dễ dàng nghiệm chứng, xem ra chỉ có thể mang bên mình làm sủng vật, không biết nếu như hết đạn hết lương thực có thể cùng làm lương thực dự trữ hay không.

(Ada: sao Giang có thể máu lạnh như vậy anh anh anh, người ta nhỏ như thế chẳng đủ nhét kẽ răng đâu còn làm lương thực dự trữ sao được...)

Thuần Bạch tựa như cảm giác được ý nghĩ của hắn, ánh sáng phát ra không khỏi lúc sáng lúc tối một trận.
"Em để Thuần Bạch đi dẫn đường đi, trong truyền thuyết Thuần Bạch có chức năng dẫn đường trong mê cung thiên nhiên." Thiên Linh nói.

Tăng Giang để Thuần Bạch dẫn đường ở phía trước.

"Anh nói con chim này chỉ đường có thể đưa chúng ta đi tới đâu?" Tăng Giang nhìn Thuần Bạch bay lượn phía trước, cảm thấy ánh sáng tỏa ra trên người nó rất thoải mái.

Thiên Linh cười cười: "Hẳn là đưa chúng ta đi về hướng hy vọng đi."

=

=

=

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương