Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư
-
Chương 68: Ma Chướng (Linh)
Chương 68: Ma Chướng (Linh)
---------------
Ở một chỗ khác của bí cảnh.
Tăng Giang nhìn thôn trang bị bao phủ trong cát vàng trước mắt.
Xa xa cùng với sườn núi thoai thoải, nơi gần là gian nhà rách nát, một dáng vẻ vô cùng hoang vắng.
Bên cạnh có một người đang nằm úp sấp trên đất, xem trang phục, hẳn là đội hộ vệ của Mộ Dung gia.
Tuy vốn không quen biết, nhưng Tăng Giang cảm thấy vẫn nên chăm sóc đối phương một chút. Hắn ngồi xổm xuống, lay lay vai đối phương, không có phản ứng.
"Anh không sao chứ?" Tăng Giang vỗ vỗ đầu đối phương.
Người nguyên bản giống như đang thoi thóp bỗng nhiên xoay người lại, nằm ngửa lộ ra một nụ cười xán lạn.
Tăng Giang nhìn khuôn mặt đối phương tuy rằng xa lạ, thế nhưng nụ cười lại quen thuộc khó giải thích được. "Anh là...?"
"Tiểu Giang Giang, em quên tôi mất rồi sao?" Đối phương nói với giọng điệu đùa giỡn.
Đối phương chậm rãi xé rơi hóa trang trên mặt, một khuôn mặt đẹp đến cực có lực sát thương cứ như vậy hiện ra trước mắt Tăng Giang.
"Lúc này mới qua bao lâu, tiểu Giang Giang liền không còn nhớ tôi. Em đến trường học cũng không đi tìm tôi, thật sự là sói bạc tình. Tôi ở học viện Chế thẻ sư gian khổ trông coi việc học hành, em thì ở học viện cách vách cũng không muốn lại đây." Giọng điệu Thiên Linh xoay một cái thành ai oán.
Tăng Giang nhất thời nghẹn lời, thiếu chút nữa thuận theo suy tư của y trả lời tại sao không đến xem y, nhưng Tăng Giang dù sao cũng là Tăng Giang, không phải loại đầu thường thiếu dây thần kinh như Cố Thần, rất nhanh liền phát hiện mấu chốt của vấn đề: "Anh tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Bởi vì em không tìm tới tôi, tôi không thể không làm gì khác hơn là tới tìm em nha." Giọng Thiên Linh mang theo nũng nịu nói.
Biết mình còn tiếp tục đùa nữa thì đối phương da mặt mỏng nhất định trở mặt, Thiên Linh lập tức ngồi xuống, bày một bộ dáng tương đối nghiêm túc.
"Được rồi kỳ thực tôi là trà trộn vào, dù sao chuyện như là bí cảnh mở ra thì ai cũng có hứng thú, huống hồ là bí cảnh của Mộ Dung gia."
Tăng Giang ngờ vựng nhìn anh: "Anh cứ trà trộn vào như vậy không sợ bị phát hiện sao?"
Thiên Linh cười lạnh một tiếng: "Phát hiện thì phát hiện, Mộ Dung Dịch hắn còn có thể như thế nào chứ."
Tăng Giang nhìn Thiên Linh, bộ dáng vô lại đổi khách làm chủ rất có đạo lý như vậy thật sự là khá không biết xấu hổ.
Thiên Linh có cho Tăng Giang cơ hội phun tào anh, đứng dậy, phủi bụi trên người. "Nơi này là phần trong của bí cảnh, đừng có đứng đấy ngẩn người, nhanh chóng hành động, nhìn xem cái bí cảnh này có gì tốt không."
Hai người một trước một sau đi. Tăng Giang nhìn bóng lưng Thiên Linh: "Tiền vé tàu lần trước, chờ tôi kiếm được tiền rồi trả lại cho anh."
"Tôi từng nói, mời cơm là được rồi."
Bão cát có xu thể càng ngày càng lớn, bước chân hai người dần trì hoãn.
Tăng Giang cảm thấy tuy trình độ của Thiên Linh cao hơn hắn, nhưng dù sao cũng là Chế thẻ sư, vào lúc này vẫn là mình bảo vệ anh. Tăng Giang triệu hoán ra Tường Gió, một loại thẻ bài kỹ năng dùng gió làm vách tường.
Sau khi có Tường Gió, bão cát quả nhiên nhỏ đi rất nhiều. "Như vậy tạm được đi." Tăng Giang thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng người ta vẫn còn hơi sợ, em phải bảo vệ tôi thật tốt." Thiên Linh bỗng nhiên quay người nhẹ nhàng ôm eo Tăng Giang làm nũng nói.
(Ada: làm nũng... a a a a đau đầu quá, cuối cùng cp này ai là công ai thụ hở giời~ đừng xì poi tui... cứ để tui tiếp tục đau đầu đi...)
Tăng Giang nhất thời giật mình, vội vàng bỏ tay Thiên Linh ra.
Thiên Linh hé miệng nở nụ cười: "Thật sự là tên nhóc mẫn cảm."
Thôn trang đã bị bỏ hoang từ lâu, hai người tìm một gian phòng đi vào tránh báo cát.
"Xem ra truyền thuyết vẫn có mấy phần đáng tin." Thiên Linh mò ra mấy gia cụ ngã phải ngã trái trong phòng, nói.
"Truyền thuyết?" Do lần vào bí cảnh này đến đột nhiên, Tăng Giang vội vàng chuẩn bị các thứ cần thiết mang đi như thẻ bài đồ ăn trang bị ngủ ngoài trời, lại không tìm hiểu nhiều bối cảnh bí cảnh lắm.
"Ừ, mỗi một bí cảnh đều có truyền thuyết là khu vực hoặc tinh cầu đã từng tồn tại, bởi vì một số nguyên nhân, trải qua nhiều năm, biến thành bí cảnh. Bí cảnh Chiêu Lăng này nghe nói từng là một tinh cầu tú lệ, em xem những gia cụ này, đều là làm từ Vụ Linh Mộc, loại thực vật này không chỉ hiếm thấy, hơn nữa muốn làm thành gia cụ còn cần rất nhiều năm, có thể thấy thực vật nơi này từng rất phong phú." Thiên Linh giải thích.
"Vu Linh Mộc?" Tăng Giang hiển nhiên không có tiếp xúc đối với phương diện tri thức này.
Thiên Linh tiếp tục kiên nhẫn giải đáp. "Đúng, nghe nói thời điểm mấy trăm triệu năm Tinh Tế trước, dị thực có tính công kích mạnh là số ít, phần lớn đều là thực vật không có ý thức tư tưởng của bản thân. Vụ Linh Mộc là một loại cây gỗ thời gian sinh trưởng rất dài, mười năm mới dài 1cm, chưa có ai từng nhìn thấy bộ dạng chết héo của loại cây gỗ này, cho nên nó cũng được gọi là cây trường sinh. Nhưng mà loại cây gỗ này hiện tại đã không còn tồn tại, không ai biết nó đã bị tuyệt chủng, hay là chuyển hóa thành dị thực."
Tăng Giang nhìn gia cụ bị phá vụn bề ngoài thoạt nhìn xấu xí trên đất, thực sự không thể nào tưởng tượng ra được thứ này từng là loại gỗ quý giá như thế nào. "Nếu như quý giá như thế, không thì chúng ta thu nó lại?"
Thiên Linh gật đầu. "Đương nhiên, không thể tiện nghi Mộ Dung gia."
Tăng Giang hắc tuyến, chiếm tiện nghi của người khác vẫn còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy.
Thôn dưới chân núi này không lớn, hai người vơ vét một phen, không bao lâu liền thu thập xong đồ vật.
"Đó là cái gì?" Tăng Giang bỗng nhiên chú ý ngoài cửa sổ.
Thiên Linh theo ánh mắt của hắn nhìn sang, phát hiện chỗ vốn cho là sườn núi thoạt nhìn đặc biệt quái dị. Tuy bị cát vàng bay quanh bao phủ, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn rõ hình thái của sườn núi. Toàn bộ ngọn núi được tạo thành từ nham thạch trắng, trên nham thạch che kín các loại đồ án màu nâu nhạt, thoạt nhìn không rõ bao nhiêu đồ án, nhưng nhìn kĩ lại phát hiện mấy hoa văn đồ án này đều đặc biệt kỳ lạ, hứng thú đan xen, tựa như đang biết cái gì đó.
Tăng Giang bất giác bị hấp dẫn, nhìn ngọn núi kia. "Nơi đó, có phải là một cửa vào không?"
Thiên Linh nhìn theo hướng ngón tay Tăng Giang chỉ, ở giữa một đống đồ án không biết bao nhiêu, xác thực có một cửa động màu đen không dễ phát hiện.
Thiên Linh cùng Tăng Giang hai người cùng tiến về hướng cửa động. Đi đến sườn núi, hai người mới phát hiện cái động này so với trong tưởng tượng càng đặc biệt. Xung quanh cửa động màu đen là từng đóa từng đóa hoa màu đen nhỏ, nhưng cảm xúc khi chạm vào lại không giống thực vật, mà là nham thạch.
Thiên Linh ngửi được khí tức nguy hiểm. "Cẩn thận một chút, tuy theo lý thuyết bí cảnh này có độ khó không cao, nhưng vẫn nên nâng cao cảnh giác."
Kỳ thực không cần Thiên Linh nhắc nhở, kinh nghiệm có được qua nhiều năm rèn luyện của Tăng Giang để cho hắn có một mức độ nhận biết với nguy hiểm rất cao. Tuy nhận ra khả năng trình độ nguy hiểm bên trong rất cao, nhưng vẫn có một loại hấp dẫn không rõ đang kêu gọi hai người tiến vào.
Bên trong động ẩm ướt, Thiên Linh cùng Tăng Giang mỗi người cầm một cái dụng cụ phát sáng mini, một cái chiếu con đường phía trước, một cái chiếu sáng xung quanh tìm thứ dị thường.
"Cái hang động này thật kỳ quái, có vẻ là được hình thành tự nhiên, nhưng lại có những vết tích mài khắc rõ ràng." Tăng Giang nhìn vách đá trong động nói.
Sâu bên trong động cho dù mở rộng hơn, nhưng ngoại trừ vách đá và đá vụn thì không có thứ gì khác.
Tăng Giang bỗng nhiên dừng bước. "Tôi hình như nghe được tiếng động gì đó?"
Thiên Linh cảnh giác tìm kiếm bốn phía, nhưng xung quanh vẫn chỉ là vách đá yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh. Bỗng nhiên, phía trước bắt đầu phát ra âm thanh nhỏ bé mà dày đặc, đồng thời âm thanh này từ xa đến gần, càng ngày càng vang.
Tăng Giang nhíu nhíu mày: "Hình như là tiếng vỗ cánh?" Kinh nghiệm rèn luyện nhiều năm giúp hắn rất nhanh phán đoán ra, nhưng lại không quá chắc chắn.
Hoài nghi của hắn rất nhanh tiêu tan, bởi vì một đàn Dơi Hoang Dã che ngập bầu trời bay ra từ sâu trong động.
"Tại sao lại có thể có nhiều Dơi Hoang Dã như vậy?" Thiên Linh nhìn hình ảnh này cũng có chút khiếp sợ. Dơi Hoang Dã cũng không phải dị thú quần cư, thậm chí tính tình còn quái gở, cơ bản chỉ có vợ chồng sống với nhau, ngay cả thú non sau khi hơi hơi lớn lên liền rất nhanh bị đuổi đi.
Tăng Giang đang muốn triệu hoán thẻ bài, bị Thiên Linh ngăn cản, sau đó bị ôm ngã trên đất.
"Không nên công kích, Dơi Hoang Dã dù chỉ là dị thú cấp hai, nhưng số lượng nhiều như vậy, nếu thực sự chiến đấu, cuối cùng cũng chỉ có chúng ta khô cạn Tinh thần lực, tôi thấy bọn chúng không hề muốn công kích chúng ta, ngược lại có vẻ như làm việc và nghỉ ngơi bình thường, chúng ta chờ xem tình huống đã."
Tăng Giang cảm giác khí tức của Thiên Linh du đãng ở vị trí cổ, khí tức ấm áp thỉnh thoảng bay tới chỗ tai, có chút ngứa.
Đàn Dơi Hoang Dã quả nhiên như dự liệu của Thiên Linh, không phát động công kích với bọn họ, mà xếp hàng bay ra cửa động.
Đợi đến khi không còn Dơi Hoang Dã nào nữa bay ra, Tăng Giang đẩy Thiên Linh đang đè trên người hắn ra. "Vậy cái hang động này chỉ là nơi cư trú của Dơi Hoang Dã thôi sao?"
Thiên Linh nhìn hai má hồng hồng của đối phương, khẽ cười một tiếng. "Ai biết được, chúng ta vào xem thử đi."
Chỗ sâu trong hang động dường như vẫn giống như ban nãy, ngoại trừ vách đá cùng đá vụn thì không có thứ gì khác.
"Tôi cảm thấy, hình như chúng ta đã đi quá lâu thì phải? Theo lý thuyết vừa nhìn thấy nhiều Dơi Hoang Dã như vậy, hắn là có thể nhìn thấy vết tích sinh hoạt hàng ngày của chúng chứ." Tăng Giang nghi hoặc.
Thiên Linh cũng hình như cảm thấy không đúng lắm. "Em đợi một chút." Thiên Linh móc ra từ trong túi một ít thứ linh tinh đặt trên đất. Sau đó tiếp tục kéo Tăng Giang đi về phía trước.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thiên Linh, sau khi đi một đoạn đường rất dài, hai người lại nhìn thấy đồ vật Thiên Linh đặt trên đất trước đấy.
"Tại sao lại như vậy?" Dù rèn luyện nhiều năm nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, Tăng Giang có chút sợ hãi. "Nếu như chúng ta luôn đi thành một vòng tròn, vậy cửa vào ở đâu? Mấy con Dơi Hoang Dã vừa nãy đâu?"
Thiên Linh nhìn Tăng Giang từ trước đến giờ luôn nói năng hành động lão luyện lại lộ ra một tia khủng hoảng, dùng sức nắm tay đối phương. "Đừng lo lắng, nơi này chắc chắn có chỗ kỳ quái, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một chút, rồi tìm biện pháp sau. Cho dù thật sự không tìm được đường ra, lúc bí cảnh này đóng, chúng ta cũng sẽ được truyền tống ra ngoài." Thiên Linh an ủi.
Dù sao Tằng Giang cũng có kinh nghiệm lịch lãm phong phú, tuy rằng vì thứ không biết mà có chút khủng hoảng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Hai người mệt mỏi một ngày, quyết định trước tiên dựng trại đóng quân nghỉ ngơi một lát. Tăng Giang thuần thục lấy ra đủ loại đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, nhóm lửa bắt đầu nướng.
"Ma thẻ sư coi trọng việc ăn uống như em thật sự rất hiếm thấy, những Ma thẻ sư mà tôi biết đều ăn thực phẩm áp súc cho xong việc." Thiên Linh chống đầu nhìn Tăng Giang, ánh lửa chiếu lên mặt hai người hồng hồng.
Tăng Giang từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một phần thực phẩm áp súc nén cho Thiên Linh: "Vậy anh cứ ăn thực phẩm áp súc đi, tôi cũng không định làm phần của anh."
Thiên Linh nhận lấy thực phẩm áp súc, cười cười, dịch tới bên cạnh Tăng Giang, đưa mặt lại gần. "Em làm sao cam lòng để tôi ăn thực phẩm áp súc, chẳng lẽ trong lòng em có thể không sinh ra cảm giác áy náy với tôi sao?"
Tăng Giang chịu không nổi y không biết xấu hổ như vậy, lấy một xiên thịt nướng đã nướng xong ném cho y, tiếp tục dựng nồi lên làm canh.
"Tăng Giang, em biết không, con người em có chút tốt bụng quá." Thiên Linh ăn xiên thịt nướng.
Tăng Giang không muốn để ý, nếu tiếp lời phỏng chừng người này lại muốn nói mấy lời không biết xấu hổ.
"Tôi đã từng điều tra tài liệu về Cố Thần, thay đổi tính tình sau khi mất trí nhớ, em có thể tiếp thu lý do này sao? Hơn nữa hắn ngốc như vậy, sơ hở nhiều như vậy, nhạy bén như em, chẳng lẽ không nhận ra?" Thiên Linh hỏi.
Mặt Tăng Giang ở trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, rất lâu sau, Tăng Giang mới mở miệng: "Hắn vẫn là Cố Thần."
Tăng Giang không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chuyên tâm nấu canh thịt.
Thực ra trước đấy hắn đã biết, khi đó bác sĩ đã nói với hắn, kỳ thực là Cố Thần chỉ có thể sống thêm ba ngày. Cho nên khi hắn đã chuẩn bị tâm lý trước phải đối mặt với sự thực rằng tiểu đồng bọn vẫn được mình chăm sóc tử vong, thì gặp được Cố Thần hiện tại.
Kỳ thực sau khi Cố Thần nói câu đầu tiên "Đúng đúng đúng tôi mất trí nhớ rồi", hắn liền đoán được người này không phải tiểu đồng bọn trầm mặc ít lời. Nhưng mà người nguyện ý tiếp tục diễn là chính hắn, sự xuất hiện của Cố Thần chính là một sự an ủi, để hắn hoà hoãn bi thương về việc mất đi một người. Hắn kỳ thật vẫn luôn chờ hắn và Cố Thần này mỗi người đi một ngả, như vậy hắn có thể giả vờ tiểu đồng bọn cũng không phải vì bỏ mạng mà rời khỏi mình, mà là sau khi trưởng thành thì ly khai. Thế nhưng ai biết rằng người này lại thực sự diễn nhập vai, thực sự coi hắn làm người bạn tri kỷ, một chút phòng bị cũng không có.
Cậu đã không muốn vứt bỏ tôi, tôi sẽ không rời khỏi cậu.
Mùi hương của canh thịt tràn ngập trong không khí, hơi nước mờ mịt, Tăng Giang bắt đầu cảm thấy một trận buồn ngủ không cách nào giải thích được.
"Hình như không đúng..." Tăng Giang chống đỡ khí lực muốn la lên, nhưng lời nói mới đến bên miệng, cuối cùng lại không kịp nói ra.
Lúc Tăng Giang mở mắt ra phát hiện cảnh vật trước mắt lại thay đổi, biến thành một mảnh lục địa trống trải.
Mấy đứa trẻ từ xa xa chạy tới, Tăng Giang cảm thấy đặc biệt quen mắt.
"Cha tớ mua cho tớ một trăm tấm thẻ bài hai sao, nói để tớ dùng tha hồ!"
"Oa, thật tuyệt nha! Như vậy cậu rất nhanh là có thể làm Ma thẻ sư cấp ba rồi đi?"
Mấy đứa nhỏ dường như nhìn thấy Tăng Giang.
"Ô kìa, kia không phải thằng nhóc nhặt rác ấy hả? Bây giờ còn đang dùng thẻ bài nhặt được từ bãi rác sao?"
"Ha ha, cho dù ngay từ đầu liền kiểm tra ra Tinh thần lực cấp ba thì thế nào, chỉ có thể dùng thẻ bài rác rưởi, cuối cùng cũng cũng chỉ có thể trở thành một Ma thẻ sư rác rưởi."
"Vẫn cứ cả đời đứng ở bãi rác nhặt rác là được, làm Ma thẻ sư gì đó hả, ngay cả mày cũng đáng sao."
Tăng Giang nhìn mấy đứa trẻ đang châm chọc khiêu khích trước mặt mình, cảm thấy được bất thường, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, bỗng nhiên phát hiện mình biến thành bộ dáng của một đứa bé, một thân quần áo rách rưới bẩn thiểu, trên tay toàn là bùn.
"Cái loại không cha không mẹ nhát gan, mau cút đi."
"Chỗ này mày có thể vào sao, đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng làm ô uế cửa hàng của bọn tao."
"Phải thật ngoan ngoãn nghe lời nha, nếu không liền ném mày tới bãi rác, giống như thằng nhóc nhặt rác kia."
Người trước mắt càng ngày càng nhiều, Tăng Giang nhìn những khuôn mặt không thể quên được trong trí nhớ, đầu đau muốn vỡ ra.
Hắn dùng sức che lỗ tai, muốn ngăn cách những âm thanh chói tai này. Nhưng những âm thanh chói tai này tựa như không phải truyền qua không khí, cứ như vậy bùng nổ ở trong đầu.
Mặc dù nhiều năm qua vẫn luôn kiên cường, Tăng Giang cũng không phải hoàn toàn không để ý đến trào phúng,kỳ thị cùng lạnh lùng từ những người xung quanh, chỉ là nhiều lúc, hắn dùng độc lập cùng kiên cường để ngụy trang bản thân đặc biệt hoàn mỹ, để những người xung quanh đều cảm thấy hắn là một tồn tại không thể đánh bại.
Khi Tăng Giang lần thứ hai mở mắt, những người vừa nãy đều biến mất, người và sự việc ẩn sâu trong trí nhớ tuổi ấu thơ chưa từng được nhắc lại, tựa như phù dung chớm nở lại một lần nữa ẩn giấu.
"Cậu làm sao lại ngủ ở trên lớp, nhanh lên một chút, nếu không đạo sư Phổ La thấy liền nổi giận, chúng không phải con cháu thế gia có quyền có thế này nọ, phạm lỗi đạo sư Phổ La còn có thể tươi cười tiếp nhận, tốt nhẫn vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Tăng Giang cảm thấy bên tai truyền tới một giọng nói, mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm nhoài trên bàn, bên cạnh là bạn học của mình.
Tăng Giang dựng người lên, phát hiện mình đang ngồi trong lớp học, phía trước là đạo sự Phổ La đang giảng bài.
Phổ Là ý cười dịu dàng tương tác với học sinh ở hàng trước, mấy người này đều là học sinh có lai lịch có gia cảnh giàu có, mà loại học sinh không có bối cảnh gì như Tăng Giang đều bị xếp ở hai bên phía sau cùng, nhắm mắt làm ngơ.
Hắn nhớ lại thời điểm tiết học đầu tiên ở Học viện Triều Đế, hắn mang theo khát vọng tri thức cùng ước ao với học viện cao nhất chạy tới chỗ đạo sư Phổ La thỉnh giáo vấn đề, Phổ La liếc mắt nhìn hắn, nói với hắn: "Người ham học sẽ tự mình nghiên cứu, đừng có vấn đề không hiểu liền đi xin giúp đỡ."
Lúc nghe lời nói như vậy hắn cũng cảm thấy có đạo lý, quay người muốn rời đi, một học sinh nhà có bối cảnh quân đội đi vào. Hắn cũng là định thỉnh giáo vấn đề với đạo sư Phổ La, Phổ La bắt chuyện mời hắn ngồi xuống, rót chén trà cho hắn, kiên nhẫn giảng giải.
Tăng Giang cứ ngơ ngác đứng đó, đạo sự tựa hồ không muốn để ý đến hắn cũng như không định tránh hiềm nghi, tiếp tục mua thuận gió hòa ở bên kia.
Hình ảnh lại xoay chuyển một cái, hắn liền ở trong lớp học.
"Tan học rồi, đi thôi, đi nhà ăn, chậm liền không còn thịt thỏ tai dài siêu cấp ngon kia nữa." Bạn cùng bàn thúc giục hắn, như một làn khói chạy chậm ra khỏi lớp học.
Cảm giác quá chân thực, Tăng Giang không nhận rõ được đây là hiện thực hay ảo giác.
Có chút hỗn độn đi xuống cầu thang, Tăng Giang không biết mình đang đi nơi nào, cứ đi tiếp liền đến một phòng làm việc.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, Tăng Giang phát hiện thân ảnh bên trong có chút quen mắt, nhìn kỹ lại, không phải là Thiên Linh sao, nhưng cảm giác lại không giống lắm, khuôn mặt rõ ràng non nớt hơn nhiều, tựa như Thiên Linh thời thiếu niên.
Thời điểm Thiên Linh mở mắt ra phát hiện trước mắt là bức tường cao cao, bức tường này cực kỳ quen thuộc, bởi vì trong toàn bộ hồi ức chiếm cứ tuổi thơ của anh, những hồi ức này, đều không tốt đẹp.
Thiên Linh khi còn bé cũng không phải đứa trẻ được hoan nghênh, vì anh là con của tiểu tam, anh biết mẫu thân của mình cũng không phải nữ nhân xấu xa ý đồ chia rẽ gia đình người khác như trong miệng mọi người, nàng là lúc có Thiên Linh mới phát hiện nam nhân kia là người đã có vợ.
Mẫu thân chưa hề muốn đi chia rẽ gia đình người khác, cho nên bắt đầu một mình kiếm tiền nuôi gia đình. Nhưng bất hạnh rất nhanh rơi xuống, mẫu thân bởi vì ngoài ý muốn mà mất, anh bị đưa về cái nhà lạnh lẽo kia.
Ở đâu cũng có tường cao, người khác thì cười nhạo, trưởng bối thì mặt lạnh, cho dù một lần anh bị đứa trẻ khác bắt nạt đến rừng dị thú, cuối cùng được người tốt bụng mang anh ra ngoài, ba ngày mất tích cũng không có ai trong nhà hỏi thăm.
Tình huống này mãi đến tận sau khi anh được kiểm tra ra thiên phú cấp S mới thay đổi, anh lập tức trở thành viên ngọc sáng trong mắt trưởng bối, đối tượng đố kị của người cùng thế hệ, gia gia trước đây chưa từng gặp mặt bao giờ lại gần như mỗi ngày đều phải đi gặp ông báo cáo tiến độ học tập.
Anh tuy còn nhỏ, nhưng cũng không phải không hiểu đạo lý gì.
Anh nhẫn lại, từng bước ấn theo con đường học tập những người kia sắp đặt. Mãi cho đến khi tốt nghiệp, cánh chim của anh đã đủ lớn, anh không theo kế hoạch của bọn họ đi quân bộ, mà lựa chọn lưu lại trường học làm đạo sư.
Tất cả mọi người cho là anh được hưởng sự yêu thích của trưởng bối và bảo hộ của gia tộc, chỉ có tự anh biết, những thứ này đều là giả, hoàn toàn chỉ là vì anh là Chế thẻ sư thiên phú tuyệt trác. Trên thế giới này, người mẫu thân không vì năng lực của anh mà yêu anh tha thiết, đã sớm biến mất từ lúc còn ấu thơ.
Thiên Linh theo bức tường cao đi thẳng, đi ngang qua rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, anh không dừng lại, những người đối với anh chẳng qua là hoa cúc hôm qua, căn bản không cần lưu lại vị trí cho họ trong trí nhớ.
Anh đi thẳng, thần xui quỷ khiến đi tới Học viện Triều Đế, anh nhìn thấy một bóng dáng màu trắng.
Đó là hồi ức tốt đẹp nhất bất đắc dĩ nhất trong thời thiếu niên của Thiên Linh.
Khác với bản thân thích dùng vỏ ngoài phản nghịch để ngụy trang, người kia vĩnh viễn ấm áp như vậy, bất kể là giọng nói, hay là nụ cười.
Từ giây khắc gặp nhau ấy, anh liền bị hấp dẫn sâu sắc. Người trong trường học đều đánh đồng bọn họ với nhau, cho rằng bọn họ là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất của nhau, chỉ có anh rõ ràng, mình không một chút nào hi vọng quan hệ của hai người là đối thủ.
Thiên phú chế thẻ của người kia so với anh càng thêm siêu quần, y có thể thoải mái hoàn thành thẻ bài, mỗi ngày Thiên Linh phải nỗ lực nghiên cứu không ngủ đến nửa đêm mới có thể hoàn thành, ngày hôm sau lại tiếp tục giả bộ nhẹ nhàng như gió như mây. Anh liều mạng như vậy, chính là vì có thể sóng vai với y, có thể làm y chú ý tới anh.
Khi anh rốt cục lấy đủ dũng khí để thổ lộ với người kia, người kia ôn nhu cự tuyệt anh. Người kia vẫn như cũ ôn nhu nói chuyện với anh, ôn nhu cười, thế nhưng sự khước từ của y, anh không biết phải đối mặt như thế nào, có thể là lòng tự trọng buồn cười quấy phá, cũng có lúng túng không biết phải xử lý ra sao khi gặp mặt. Từ đây trong trường học có truyền thuyết vua không gặp vua.
Sau đó anh lại phát hiện, người kia có một nụ cười khác biệt với một người, tuy y đối với mọi người vẫn luôn ôn nhu như vậy, nhưng chỉ có đối với người kia, trong ánh mắt không chỉ có ý cười, mà còn có ái mộ. Anh không thể nào hiểu được người tốt như y vì sao lại đi thích một người băng lãnh vô vị lấy bản thân làm trung tâm, là do người đó ưu tú sao?
Anh không hiểu, cũng không biết, mãi đến tận khi người kia lên chiến trận không trở về, anh bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ, tại sao khi đó mình không dũng cảm một chút, cuốn lấy người kia, cho dù không có kết quả, cũng sẽ không sống trong hối hận của bản thân cả ngày lẫn đêm như bây giờ.
Thân ảnh màu trắng kia giống như trước đây, bản thân Thiên Linh cũng rất rõ ràng thứ trước mắt không phải chân thật, nhưng vẫn thần xui quỷ khiến đi theo.
Đi qua hành lang dài dằng dặc, đi qua cầu thang thật dài, người kia đi vào một gian phòng, anh rập khuôn từng bước đi theo.
Người kia dừng bước, quay người sang, vẻ đẹp ôn nhu giống như trong trí nhớ.
Thiên Linh đi về phía trước hai bước, rồi dừng lại, anh không có dũng khí tiếp tục tiến lên phía trước. Ngược lại người kia lại cười cười nhìn anh, đi tới trước mặt anh.
"Đã lâu không gặp." Giọng nói cũng ôn nhu như trước.
"Đã... lâu... không... gặp." Giọng nói của Thiên Linh có chút nghẹn ngào.
Người kia mở rộng cánh tay, chờ đợi cái ôm của anh.
Thiên Linh không tự chủ được đi về phía trước, anh biết dù đây là cái ôm trí mạng, nhưng vẫn như cũ vui vẻ chịu đựng.
Cái ôm của người kia so với trong tưởng tượng còn ấm áp hơn, anh có chút say mê.
"Cậu còn thích tôi sao?" Người kia hỏi.
"Tôi yêu Cậu, cả đời này, tôi đều chỉ yêu mình Cậu, không có ai khác."
"Có đúng không? Vậy hắn là gì hả?" Nụ cười của người kia nhất thời lạnh xuống, nhìn về phía lối vào của gian phòng.
Thiên Linh xoay người, nhìn đến chỗ cửa, Tăng Giang mất tự nhiên đứng ở đó.
Lúc Thiên Linh một lần nữa mở mắt, phát hiện đã trở lại hang động quỷ dị lúc đầu, trước mắt vẫn là canh thịt, lửa đã tắt, canh cũng đã lạnh.
Thiên Linh có chút bất an nhìn người bên cạnh, Tăng Giang đang lại chuẩn bị đồ ăn.
"Ta vừa nãy, có phải là đang ngủ? Giống như mơ một giấc mộng?" Thiên Linh thăm dò.
Tăng Giang cũng không ngẩng đầu. "Ừ, sơn động này có chút quái lạ, tôi vừa rồi cũng mơ một giấc mộng rất dài."
Sau đó hai người thật lâu cũng không nói gì thêm, Thiên Linh ở một bên chế tác thẻ bài, Tăng Giang lại một lần nữa chuẩn bị bữa tối, tương đối im lặng.
=
Ada: haizz, đôi này cũng lằng nhằng lắm cơ...
không liên quan lắm cơ mà từ ngày mai chúng ta trở về mỗi ngày một chương nha... mỗi ngày hai chương tui thấy hơi đuối...
=
=
=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook