Chương 7: Thẻ bài có khiếm khuyết?
--------------
Cố Thần khi một lần lại một lần chế tác thẻ bài Dơi Hoang Dã thất bại, thời điểm cơ hồ muốn từ bỏ, bỗng nhiên cảm giác được ở mi tâm có một luồng năng lượng dấy lên, Cố Thần vội vàng đình chỉ phân tâm, đem lực chú ý tập trung vào thẻ bài trước mắt.
Cố Thần cảm thấy Tinh thần lực nhỏ bé của mình lớn hơn không ít, bình tâm lại tỉ mỉ cấu tạo hình thái Dơi Hoang Dã trong đầu.

Toàn thân đen kịt, ánh mắt như đuốc, có thể phát sáng, cùng với con dơi trên trái đất có khoảng cách à.

Làm cho nam khoa học xã hội, Cố Thần học sinh học cũng không quá tốt, nhưng còn miễn cưỡng nhớ được loại thường thức con dơi là loại động vật có vú lợi dụng sóng siêu âm phi hành này.
Phát hiện mình bắt đầu thất thần, Cố Thần vội vàng muốn thu tâm, không nghĩ đến thẻ bài trên không trung chợt lóe một tầng ánh sáng, liền bay đi.
Xem qua mấy lần quá trình Chế thẻ sư chế thẻ Cố Thần biết đây là thành công đi?
Mang theo tâm tình nhảy nhót nho nhỏ, nhặt lên thẻ bài hiếm thấy không có biến trở thành màu đen trên mặt đất.
Thẻ bài hiện ra màu sắc tươi đẹp, theo như trong sách nói, trước khi trải qua quét hình bằng máy quét thẻ bài, có thể đơn giản thông qua màu sắc để phán đoán tốt xấu của thẻ bài.

Đương nhiên cái này cũng không phải tuyệt đối, nhưng cũng là thủ pháp tương đối quen thuộc.
Nhưng mà dù màu sắc thẻ bài tươi đẹp, trên mặt thẻ lại xuất hiện một đường ánh sáng màu vàng nhạt, như vết cắt xẹt qua toàn bộ mặt bài.

Trước đấy Cố Thần có xem qua trong sách Chế thẻ sư có nhắc tới, thẻ bài như vậy gọi là Thẻ khiếm khuyết, căn cứ vào tình huống có thể ảnh hưởng đến việc sử dụng thẻ bài.
"Đây coi như là thành công một nửa đi." Cố Thần nghĩ thầm, sau đó quyết định không ngừng cố gắng chế tạo ra thẻ bài không có khiếm khuyết.
Nhưng mà vô luận Cố Thần tập trung tinh thần hết sức chuyên chú như thế nào, thẻ bài chế tạo ra đều giống nhau có một đường vết cắt màu vàng nhạt.

Cố Thần không biết là, trong lúc chế tác thẻ bài, bên trong Tinh thần lực màu trắng của cậu có một sợi ánh sáng nhỏ như sợi tóc lúc ẩn lúc hiện chen lẫn ở trong đó.
Cố Thần thoáng ủ rũ nhìn 6 tấm Thẻ khiếm khuyết trên bàn, lại nhìn nhìn thẻ trắng còn dư vừa đúng 2 tấm.

Mặc dù đã cảm thấy mệt bở hơi tai, thế nhưng Cố Thần quyết định vẫn là đem hai tấm thẻ trắng dùng hết.
Rất thần kỳ chính là dưới tình huống trạng thái Tinh thần lực không tốt, cậu ngược lại thành công chế ra thẻ bài không có khiếm khuyết.

Công phu không phụ người có tâm* nha, Cố Thần nghĩ vậy.
*công phu bất phụ hữu tâm nhân: ý nghĩ đại khái là bỏ ra công sức và thời gian sẽ có kết quả, gần giống với câu "có công mài sắt có ngày nên kim" của mình.
Thu hoạch ngày hôm nay của Tăng Giang khá dồi dào, sau khi bán đồ vật ở cửa hàng xong, Tăng Giang đi một chuyến đến Công đoàn Chế thẻ sư.
Công đoàn Chế thẻ sư thường phân bố ở mỗi một tinh cầu, là một trong những địa phương thần thánh nhất của thế giới này.

Công đoàn Chế thẻ sư chiếm diện tích rất lớn, chia làm mấy khu vực là chủ điện, quảng trường, trung tâm nhiệm vụ, quảng trường giao dịch, trung tâm giao lưu.

Chủ điện là chỉ có Chế thẻ sư của Công đoàn Chế thẻ sư mới có tư cách đi vào, thường là Chế thẻ sư trung cấp trở lên hoặc là Chế thẻ sư trẻ tuổi có thiên phú dị bẩm được voi trong bồi dưỡng.
Địa phương Tăng Giang muốn đi hôm này là trung tâm nhiệm vụ.

Trước đây hắn vẫn luôn không tiếp nhận nhiệm vụ là do lo lắng vừa đi làm nhiệm vụ là mất hơn nữa tháng, để Cố Thần một mình căn bản không có khả năng sinh hoạt độc lập.

Nhưng Cố Thần từ sau khi mất trí nhớ tính cách thay đổi, hơn nữa có kỹ năng có thể cơm áo không lo, cho nên hắn cũng muốn đi nhận nhiệm vụ kiếm chút tiền, tính toán vì tương lai.
Chậm rãi tìm kiếm trước bảng tuyên bố nhiệm vụ Ma thẻ sư cấp thấp tinh tế, Tăng Giang không tham lam cũng sẽ không tự lượng sức mình, hắn định nhận một cái nhiệm vụ vừa phải luyện tập một chút.

Thấy được một cái nhiệm vụ đi vào rừng rậm bắt một con non Sói Rừng Rậm, biểu hiện cố chủ đang ở ngay trong sân, Tăng Giang vội vàng lấy một cái thẻ số đi tìm cố chủ phỏng vấn.
Sói Rừng Rậm là dị thú 2 sao, bản thân cũng không khó đối phó.

Mà đối phương muốn bắt sống con non, cái này lại rất khó khăn.

Bởi vì Sói Rừng Rậm thường thường vì sự an toàn của con non mà cùng ngươi chiến đấu không ngừng, từ đó phát huy ra trình độ cao hơn mức thông thường.
Lâm Năng là đại thiếu của một nhà giàu, thiên phú B cùng tuổi còn trẻ đã là nhập môn Tinh thần lực cấp ba, ở cái tinh cầu rìa này cũng coi như tương đối đáng để kiêu ngạo.


Nhưng cố tình hắn vẫn luôn bị áp chế bởi Tăng Giang mà hắn xem thường.

Tăng Giang nhìn thấy cố chủ là một ông chú tuổi trung niên, râu quai nón, tướng mạo phổ thông, chính là loại người đứng ở giữa đám người ngươi sẽ không chú ý tới.

Phía trước cố chủ đã có bốn người xếp hàng, Tăng Giang vội vàng xếp làm người thứ năm.
"Ai u, tôi nói là ai đây, đây không phải là phế vật nhặt rác ở bãi rác sao, ngươi cũng chưa từng dùng qua thẻ bài bình thường, cứ dùng thẻ phế ở bãi rác ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao, hay là ngươi đã tích lũy một túi lớn thẻ phế, muốn chuẩn bị làm chúng ta khiếp sợ sao." Từ phía sau Tăng Giang truyền đến giọng nói đặc biệt chanh chua, vừa quay đầu, thấy là đối thủ một mất một còn của mình, Lâm Năng.
Hai người bởi vì thường rèn luyện tại rừng rậm rìa mà gặp gỡ, xưa nay luôn có thẻ bài dùng tốt nhất, Lâm Năng rất xem thường Tăng Giang dựa vào kiếm thẻ phế để luyện tập, cố tình Tăng Giang ở cái gì cũng đều áp chế hắn, trong lòng vẫn luôn chôn sâu một luồng phẫn hận.
Tăng Giang cũng không để ý nhiều đến người như thế, không nói một lời tiếp tục xếp hàng.

Nhưng đại khái lời nói vừa rồi bị cố chủ nghe được, cho nên Tăng Giang rất nhanh bị từ chối uyển chuyển.
Lâm Năng vẫn cứ ở phía sau chê cười, Tăng Giang cũng không có để ý, quay người đi ra cửa, xem ra hôm nay không phải ngày lành gì, vẫn là tranh thủ về hỏi thăm Cố Thần thì hơn.
Tăng Giang về đến nhà liền Cố Thần như một bãi bùn nhão nằm trên sô pha.
Đại khái là nhận ra âm thanh Tăng Giang về nhà, Cố Thần lập tức từ sô pha nhảy xuống, như một cơn gió chạy đến trước mặt hắn bắt đầu khoe khoang.
"Tui là thiên tài đi thiên tài đi, nhìn thẻ bài tui làm nè." Cố Thần thật giống như đứa trẻ muốn được người lớn khen ngợi, đem thẻ bài cứng rắn nhét vào tay Tăng Giang.
Tăng Giang nhìn tám tấm thẻ bài trên tay, trong lòng giật mình.

Tuy rằng trước đấy thấy Cố Thần có thể nhanh như vậy chữa trị, Tăng Giang đã cảm thấy cậu tuyệt đối không chỉ có cái gọi là thiên phú F, mà bây giờ nhanh như vậy đã có thể đơn độc chế tác thẻ bài, cái này cũng đã có thể so với mấy ngôi sao Mai được Giới chế thẻ công nhận mà Tăng Giang biết.
Tinh tế ngắm thẻ bài trong tay, màu sắc tươi đẹp, tuy rằng chưa có nghiệm chứng bằng máy quét thẻ bài, nhưng màu sắc gì đó hiển nhiên nói rõ chất tương đối khá.
Tăng Giang tỉ mỉ quan sát thẻ bài hồi lâu, trong đó có hai tấm thẻ bài là thẻ bình thường, sáu tấm là Thẻ khiếm khuyết, bởi vì mặt thẻ có những dấu vết khác.

Nhưng mà Tăng Giang vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại vết cắt màu vàng nhạt này.
Tăng Giang từng không ít lần nhìn thấy Thẻ khiếm khuyết, bởi vì trong túi ngượng ngùng, ngoại trừ thẻ phế còn năng lượng nhặt được ở bãi rác, Tăng Giang còn quay lại phố thẻ bài đánh Cược thẻ khiếm khuyết.

Cái gọi là Cược thẻ khiếm khuyết, chính là đánh cược thẻ bài có khiếm khuyết rõ ràng của mình, loại thẻ bài này có thể vì khiếm khuyết mà ảnh hưởng tới sử dụng.
Thẻ khiếm khuyết bởi vì khiếm khuyết khác nhau mà sẽ xuất hiện một ít tình huống dị thường, tốt một chút thì mặt bài có khiếm khuyết nhưng không ảnh hưởng tới sử dụng, có thẻ khiến số lần sử dụng so với thẻ bài bình thường ít hơn một chút, hoặc là các loại trị số công kích phòng ngự hơi thấp một chút, mà thẻ bài tương đối gay go thì có thể xuất hiện tình huống căn bản không thể sử dụng hoặc Tinh thần lực cần để triệu hóa ma thẻ tiêu hao vượt xa bình thường.

Nhưng Thẻ khiếm khuyết ngoại trừ mặt thẻ đều có khiếm khuyết, cũng không có quy luật khiếm khuyết nào sẽ dẫn đến tình huống nào, cho nên điều này sẽ dẫn đến Thẻ khiếm khuyết trở thành một tồn tại vô bổ.
Mà Cược thẻ khiếm khuyết chính là một hoạt động sinh ra và phát triển dưới tình huống xuất hiện không ít Thẻ khiếm khuyết.

Cái gọi là Cược thẻ khiếm khuyết, đại đa số cũng chỉ giới hạn trong Thẻ khiếm khuyết cấp thấp mà thôi.

Là do Thẻ khiếm khuyết trung cấp dù có khiếm khuyết, trải qua máy quét thẻ bài chứng nghiệm, chỉ cần trị số đủ tiêu chuẩn vẫn có thể thu được không ít giá trị, hoàn toàn có thể xem nhẹ tiêu hao năng lượng của máy quét thẻ bài, mà thẻ bài cao cấp càng không cần nói.

Mà đối với thẻ bài cấp thấp, nếu như dùng máy quét ra trị số gay go hoặc là căn bản không thể sử dụng, thì giá trị tấm thẻ kia cơ bản rơi xuống thấp nhất, mà không thể gánh chịu tiêu hao năng lượng của máy quét thẻ bài.
Cho nên tự nhiên cái dạng hoạt động như Cược thẻ khiếm khuyết được sinh ra, thậm chí còn xuất hiện một bộ phận Cược thẻ sư, đương nhiên hoạt động cùng đoàn người như vậy chủ yếu tập trung ở tinh cầu rìa, nếu là đa số người giàu có trên tinh trung tâm, họ cũng không thiếu chút tiền này, đương nhiên là ngoại trừ mấy cái như là thú vui.
Thú vui nói chung cũng chỉ là số ít, càng nhiều hơn chính là nhóm người nghèo khó dùng thứ này làm thẻ bài chiến đấu trọng yếu như Tăng Giang.

Dù sao thường thì thẻ bài không được máy quét thẻ bài kiểm chứng liền không quý hơn thẻ trắng bao nhiêu, định giá phổ biến đại khái thường là thẻ bài 1 sao 700, thẻ bài 2 sao 2000, thẻ bài 3 sao 3500.

So với thẻ bài 1 sao được máy quét thẻ bài kiểm chứng từ 1000 đến 8000 nguyên, thẻ bài 2 sao đại khái 5000 đến 60,000 nguyên, thẻ bài 3 sao khoảng chừng 30,000 đến 180,000 nguyên thì xác xác thực thực là siêu cấp tiện nghi.
Mà bởi vì tính ngẫu nhiên của Thẻ khiếm khuyết, chúng không quá được mọi người hoan nghênh, đặc biệt là Ma thẻ sư tương đối giàu có.

Dù sao ai cũng không muốn đánh cược mạng sống vào thời điểm liên quan đến tính mạng, đối diện với nguy cơ tràn đầy, lại vứt ra một tấm thẻ bài trị số cực thấp thậm chí còn không thể dùng được.
Tăng Giang đem hai tấm thẻ bài hoàn hảo không chút tổn hại đưa cho Cố Thần, sau đó nhìn nhìn Thẻ khiếm khuyết này đó, quyết định lấy một tấm thử xem.
Dơi Hoang Dã là dị thú không có sức chiến đấu, tác dụng chủ yếu là chiếu sáng cùng tìm đường khi trong đêm khuya.
Lúc Tăng Giang sử dụng Thẻ khiếm khuyết Dơi Hoang Dã thì cảm thấy dị thường thoải mái, cảm thấy Tinh thần lực không hao phí mấy.
Dơi Hoang Dã triệu hoán ra dáng vẻ ngốc ngốc nhìn Tăng Giang.

Hai con mắt Khổng lồ khổng lồ, cái cánh nhỏ bao lấy trước ngực.

(Ada: ôi mẹ ơi dị dạng à, tui cười muốn khóc khi edit đoạn này...)
"Trời ạ thật ngốc." Cố Thần đang quan sát bên cạnh thầm nghĩ.

Vốn cậu đã cảm thấy Dơi Hoang Dã mà Tăng Giang bắt về rất ngốc manh, không nghĩ tới con dơi ma thẻ triệu hoán ra lại nâng cao thêm một bước, đều sắp trở thành cấp bậc tổ sư phái ngốc manh.
Tăng Giang không có nhạo báng trong lòng nhiều như Cố Thần, quyết đoán xốc cánh Dơi Hoang Dã lên kiểm tra tình huống.
Con dơi ngốc manh cứ thế mặc cho Tăng Giang đùa giỡn, à không kiểm tra, phối hợp giơ cánh nhỏ lên.

Dưới cánh một mảnh sáng ngời, hoàn toàn phù hợp với công năng của dị thú từ một tấm ma thẻ Dơi Hoang Dã không tệ triệu hoán ra.
"Tình trạng coi như không tệ." Tăng Giang nói.

Dù sao màu sắc trên ma thẻ Dơi Hoang Dã vẫn tươi đẹp, nói rõ còn có thể tiếp tục sử dụng.

Một tấm ma thẻ Dơi Hoang Dã bình thường đại khái có thể sử dụng 10 lần, tấm thẻ này sau khi gọi một lần màu sắc vẫn sáng rõ như cũ, chỉ ra số lần sử dụng sẽ không kém quá xa.

Mà sau khi quan sát con dơi được triệu hoán ra, năng lực rõ ràng đầy đủ, vậy trị số cũng không thể quá kém.
"Rốt cuộc khiếm khuyết kia là vấn đề gì đây?" Tăng Giang hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Cố Thần.
Cố Thần nhìn Tăng Giang, ánh mắt tỏa ra khát vọng gì đó từ trên người:"Tui thật đói."
Tăng Giang:.........
Sau khi ăn xong Cố Thần lại bắt đầu muốn đem thẻ bài đưa cho Tăng Giang, thực hiện suy nghĩ cường liệt muốn báo đáp tâm tư của tiểu đồng bọn.
Cố Thần đã từng đọc một cái lý luận nói là có một số người rõ ràng cảm giác thỏa mãn khi cho đi có thể sánh bằng với thu về, mà cậu chính là loại người này.

Kiếp trước cho dù là chịu một chút ân huệ của người khác, Cố Thần luôn yên lặng nhớ ở trong lòng đồng thời hi vọng sẽ có một ngày có thể báo đáp.

Hiện tại nhớ lại xuyên qua một cái thì có ân tình của thật nhiều người không trả được hết.
"Thẻ bài này đó vô dụng với tôi." Tăng Giang không thể không một lần nữa cường điệu.

Đối với mỗi lần tiểu đồng bọn chế ra thẻ gì đều muốn cho hắn, hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ, không uổng hắn nuôi lâu như vậy.
"Cậu vẫn là cầm đi bán sau đó mua chút thẻ trắng cùng sách để suy nghĩ một chút, phải biết rằng Dơi Hoang Dã là loại thẻ bài dị thú cơ bản nhất, không có khó khăn gì, sau này có mà cậu khóc nhè." Cho dù trong lòng cảm động, ngoài miệng Tăng Giang vẫn như trước ngạo kiều.
==========================================================================================
Chương 8: Mộ Dung Trác Thất
-------------
Mộ Dung Trác Thất là đứa con thứ hai của Nguyên soái Mộ Dung, tuổi còn trẻ đã là Ma thẻ sư cấp 5 đỉnh cấp, đồng thời còn mơ hồ có dấu hiệu đột phá cấp 6.

Năm nay sau khi tiếp vào Học viện Triều Đế, hắn liền dùng thực lực tuyệt đối quét ngang một đám tân sinh so về tuổi tác lớn hơn hắn nhiều lắm, trở thành thủ tịch niên cấp xứng danh.
Nhân dịp kỳ nghỉ, Mộ Dung Trác Thất sắp xếp xong hành lý liền chuẩn bị đi du lịch, mommy từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đối với hắn có bao nhiêu sủng nịch, một hàng nước mắt một hàng nước mũi đều không giữ được.
Mộ Dung Trác Thất chọn chính là tinh cầu rìa, bởi vì muốn nhìn một chút địa phương cách xa Trung Ương Tinh có quang cảnh như thế nào, có lẽ sẽ có càng nhiều nhận thức bất đồng.

Cho nên Mộ Dung Trác Thất lựa chọn viên tinh cầu gọi là Lam Tinh này, là một viên tinh cầu gần như bị lãng quên.
"Thiếu gia thiếu gia chờ tôi."
Đồng hành cùng với Mộ Dung Trác Thất là quản gia do mommy không yên tâm cưỡng chế phái đi làm tùy tùng, Vu quản gia cùng với đồng bọn từ nhỏ đến lớn đồng thời trưởng thành, Lâm Hách Chi.
Lâm Hách Chi đồng dạng cũng là Ma thẻ sư cấp 5, tuy rằng thiên phú năng lực không sánh được với Mộ Dung Trác Thất được nói là thiên phú SSS, nhưng năng lực không thể nghi ngờ là người tài ba trong những người cùng lứa.
"Ông hôm nay vậy mà có hứng thú đi dạo cửa hàng ở cái tinh cầu vừa nhỏ rách vừa nhỏ này" Lâm Hách Chi lớn lên có cái mặt của hoa công tử, cho nên dù chỉ là một câu nói trêu chọc bình thường cũng có mấy phần mùi vị đùa giỡn.
Mộ Dung Trác Thất lạnh lùng liếc chéo hắn một cái, bước chân không ngừng đi như bay.
Lâm Hách Chi đối với lựa chọn tới tinh cầu rìa này rèn luyện này của Mộ Dung Trác Thất vẫn luôn giữ thái độ không hiểu, dù sao Tinh hệ Trung Ương có thật nhiều lựa chọn tốt hơn, mà trên cái loại tinh cầu rìa nhỏ bé này căn bản không có tài nguyên tốt gì, đặc biệt là thẻ bài.

Cho nên trước khi tới, hai người đều đã mua lượng lớn thẻ bài đặt vào trong vòng tay chứa đồ.


Cho nên hiện tại Lâm Hách Chi vạn phần không hiểu sao Mộ Dung Trác Thất muốn đi đến cửa hàng bán thẻ bài của tinh cầu này.
Loại cửa hàng thẻ bài ở tinh cầu này, mặc dù là một nhà lớn nhất tốt nhất, nhưng đối với người trường kỳ ở Tinh hệ Trung Ương mà nói thì cũng không phải loại hàng trào lưu gì.

Chưa nói tới cấp sao của thẻ bài nhiều nhất cũng chỉ có cấp 6, không có thẻ bài cao cấp, thẻ bài khó có thể chế tác trong thẻ bài cấp trung cùng thẻ bài cấp thấp cũng gần như không xuất hiện, mà năng lực cùng trình độ của loại thẻ bài cùng loại cũng sẽ kém hơn rất nhiều.

Có thể nói, trên loại tinh cầu này căn bản là không thể có Ma thẻ sư tốt gì, lại không thể có Chế thẻ sư tốt.

Bởi vậy nhiều năm nay hễ có Chế thẻ sư trình khá tốt, rất nhanh có thể được Công đoàn Chế thẻ sư phát hiện, sau đó được mời đi học tập hoặc là đào tạo sâu, hoặc là được gia tộc lớn mạnh tôn sùng làm khách quý tiến hành bồi dưỡng.
Cửa hàng Tinh Tú là cửa hàng thẻ bài to lớn nhất trên Lam Tinh, vì chủng loại phong phú chất lượng tốt, đồng thời thường thường có tiến cử không ít thẻ bài tốt hơn của Tinh hệ Trung Ương mà được hoan nghênh rộng rãi.
Khi đoàn người Mộ Dung Trác Thất vừa vào trong cửa hàng liền đưa tới sự chú ý của ông chủ cửa hàng.

Tuy rằng dung mạo của Mộ Dung Trác Thất cũng không có lưu truyền trên mạng Tinh tế, ông chủ cũng không nhận ra hắn, nhưng khí chất công tử nhanh nhẹn nổi bật bất phàm trên người hắn lập tức làm cho ông chủ cảm thấy người này không giống người thường.

Từ trước đến giờ chỉ phụ trách tính tiền, ông chủ gọi một nhân viên phục vụ đến giúp đỡ, sau đó đi về phía hai người.
"Không biết ba vị khách hàng có nhu cầu gì." Ông chủ vẻ mặt nhiệt tình nhìn ba người.
Mộ Dung Trác Thất nhìn lướt qua trong cửa hàng: "Tùy tiện nhìn mà thôi."
Cửa hàng Tinh Tú có diện tích cửa hàng rộng lớn, đương nhiên là chỉ nói ở Lam Tinh.

Toàn bộ diện tích cửa hàng chia làm hai bộ phận, một phần là khu nhập khẩu, cũng chính là ma thẻ mua từ tinh cầu cao cấp ở trong Tinh hệ Trung Ương, loại thẻ bài này tuy rằng giá cả đắt, nhưng chất lượng so với thẻ bài bản địa thì không phải tốt hơn một hai cấp, cho nên Ma thẻ sư chịu đến Lam tinh nhiệt liệt vây đỡ.
Mà một bên khác chính là ma thẻ thu mua ở bản địa, so với thẻ bài nhập khẩu thì giá cả tương đối thực dụng, nhưng chất lượng hơi không đồng đều, cho nên đối với một ít Ma thẻ sư trong túi ngượng ngùng mà nói cũng là một lựa chọn không tồi.
Mộ Dung Trác Thất trực tiếp bỏ qua khu nhập khẩu mà đến khu bản địa, hắn muốn nhìn trình độ chế thẻ ở tinh cầu này như thế nào.
Sau khi bồi hồi vài vòng quanh giá hàng thẻ bài cấp trung, Mộ Dung Trác Thất biểu thị có hơi thất vọng, bởi vì chất lượng thẻ bài căn bản không cùng trình độ với Tinh hệ Trung Ương.

Ông chủ cũng nhìn thấy hắn nhíu mày, biết đối phương không nhìn lọt loại thẻ bài này, liền vội vàng gật đầu cúi người, "Chế thẻ sư trên Lam Tinh trình độ có hạn, nếu không quý khách vẫn nên đi xem khu nhập khẩu." Ngữ khí ông chủ đặc biệt thành khẩn, quả nhiên là sờ soạng lần mò trên thương trường nhiều năm.
Mộ Dung Trác Thất không nói gì, hiện tại thẻ bài bọn họ mang đến rất đầy đủ, cho nên cũng không cần bổ sung thêm.
Vừa quay đầu lại, Mộ Dung Trác Thất hỏi:" Ông chủ, mấy thẻ bài kia là...?"
Trong cửa hàng đa số thẻ bài đều là đặt ở bên trong giá hàng, bên trong giá hàng đều là trải vải Thiên Nga nhung mềm màu đỏ, bên trên bật đèn có sắc thái ấm áp, làm cho thẻ bài hiện ra trạng thái tốt nhất.

Nhưng ở trong góc lại có một mặt lót xếp bài, bên trên trải lung tung một ít thẻ.
"Những thứ kia là Thẻ khiếm khuyết." Ông chủ cửa hàng nói.
"Thẻ khiếm khuyết còn bán?" Mộ Dung Trác Thất không rõ.
Mộ Dung gia là danh môn vọng tộc ở Trung Ương Tinh, Mộ Dung gia Đại thiếu gia Mộ Dung Dịch còn là ông chủ Thương hội Dịch Ly, thương hội mạnh mẽ nhất toàn tinh tế, từ nhỏ Mộ Dung Trác Thất thiệt tự nhiên đã được dùng thẻ bài tốt nhất,dĩ nhiên không thể nào hiểu được Thẻ khiếm khuyết làm sao lại còn có người mua.
"Mặc dù là Thẻ khiếm khuyết, thế nhưng không ít thẻ bài không có ảnh hưởng gì, cho nên ở đây vẫn có một ít người có thể mua đến xem." Ông chủ kiên nhẫn giải thích.
Đại khái là lòng hiếu kỳ quấy phá, Mộ Dung Trác Thất đi tới trước bàn bày bán Thẻ khiếm khuyết.
Khác với kiểu trong một quầy hàng chỉ có một chủng loại thẻ bài một loại yết giá cùng với thẻ bài cấp cao được ấn định yết giá, trong này thẻ bài giống như hàng hóa ở sân bán buôn, chỉ chia làm ba chủng loại, 1 sao 2 sao 3 sao.

Tất cả thẻ bài 1 sao 700, thẻ bài 2 sao 2000, thẻ bài 3 sao 3000.
Mộ Dung Trác Thất còn xem qua không ít Thẻ khiếm khuyết, dù sao thân là Tiểu công tử Mộ Dung gia, không ít thời điểm cũng sẽ quan sát anh trai chế tác thẻ trong xưởng.

Nhân số Chế thẻ sư trong xưởng đông đảo, trong đó còn có mấy cái Chế thẻ sư cấp cao thường trú, đây cơ hồ là hiếm thấy.

Mà mấy Chế thẻ sư này cũng có xác suất làm ra Thẻ khiếm khuyết nhất định, mà từ xưa đến nay đi trên con đường cao cấp, nhà xưởng của Mộ Dung gia sẽ không tiếp tục bảo lưu mấy tấm Thẻ khiếm khuyết này.

Cho nên mấy thẻ bài này đều sẽ bị tập trung xử lý.

Mà khi con bé bởi vì Tinh thần lực Ma thẻ sư phong phú, Mộ Dung Trác Thất thường thường sẽ lấy một ít chủng loại mình thích đem làm chơi đùa hết trước khi xử lý thiêu.

Hành động xa xỉ như vậy nếu để cho người mỗi lần mua Thẻ khiếm khuyết đều phải thận trọng lại thận trọng như Tăng Giang biết đến nhất định sẽ phi thường ủ rũ, nhưng mà nhân sinh cứ bất bình đẳng, Mộ Dung Trác Thất chính là cứ như vậy coi Thẻ khiếm khuyết làm đồ chơi.
Đại khái là nghĩ đến tính trẻ con trước đây, Mộ Dung Trác Thất tiện tay cầm lên một tấm thẻ bài 1 sao.
Ồ? Mộ Dung Trác Thất có chút kỳ quái.

Tấm thẻ Dơi Hoang Dã cầm trên tay, màu sắc thẻ bài tươi đẹp chỉ rõ phẩm chất bên ngoài tốt, khiếm khuyết duy nhất có thể nói là một đường vết cắt ngang qua thẻ màu vàng.
Mộ Dung vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại khiếm khuyết này.
Thông thường biểu hiện của Thẻ khiếm khuyết có mấy trường hợp, ví dụ như màu sắc thẻ bài quá ảm đạm, mặt ngoài thẻ bài có vết tích màu trắng, vị trí nên hình thành vật tượng* của thẻ bài có mảng đen, đây là ba loại tình huống thường thấy.

Vết tích màu trắng là do trong quá trình thẻ bài hình thành xuất hiện sai lệch, vật tượng chưa hoàn chỉnh, mảng đen là bởi vì trong quá trình chế thẻ năng lượng sai lệch dẫn đến bộ phận địa phương bạo liệt, nhưng bạo liệt tương đối nhẹ nhàng, không đủ để biến thành thẻ phá đen thùi.
*物象: theo từ điển thì có hai nghĩa, 1.vật ảnh: ánh sáng từ vật thể tự đến thông qua lỗ nhỏ hoặc được phản xạ đến, sau khi khúc xạ hình thành trạng thái.


2.vật tượng: hiện tượng do động vật, dụng cụ vv hiển thị ở trong hoàn cảnh khác nhau.

Ở đây chắc là cái nghĩa thứ 2, cơ mà tui không biết dịch ra như thế nào cho dễ hiểu...
Như loại vết cắt xuyên qua cũng không phải không có, mà bình thường đều là vết màu đen màu trắng, vết màu vàng cũng thật là lần đầu tiên Mộ Dung Trác Thất nhìn thấy.
Không biết tại sao lại đối với vết cắt màu vàng có một loại cảm giác rất thoải mái, Mộ Dung Trác Thất liền ở trong Thẻ khiếm khuyết tỉ mỉ chọn lựa, không để ý đến quản gia và Lâm Hách Chi ở phía sau vẻ mặt kinh ngạc.
Từ trong đống Thẻ khiếm khuyết lục lọi một lần, tổng cộng có 6 tấm thẻ bài có chứa vết cắt màu vàng, đều là Dơi Hoang Dã.
"Ông chủ, sáu tấm này tôi muốn."
Ông chủ hơi kinh ngạc, không nghĩ đến người khách khí chất bất phàm này cuối cùng lại chọn mấy tấm Thẻ khiếm khuyết.

Lẽ nào mấy tấm Thẻ khiếm khuyết này giống như không bình thường? Ông chủ liếc nhìn thẻ bài trên tay Mộ Dung Trác Thất.

Vết cắt rất nghiêm trọng, xem như vấn đề khiếm khuyết trong thẻ khá lớn đi.
Thẻ bài của Cửa hàng Tinh Tú đều là thu mua từ mỗi cái cửa hàng nhỏ, có rất nhiều đều là thẻ bài chưa qua máy quét thẻ bài.

Sau đó Cửa hàng Tinh Tú sẽ có người chuyên tiến hành phân loại tìm kiếm, đem thẻ bài bên trong có khiếm khuyết ném tới khu đánh cược, còn lại dựa vào máy quét thẻ bài biểu hiện ra kết quả tiến hành phân loại.

Ông chủ nhìn loại thẻ bài cấp thấp Dơi Hoang Dã này không nhớ nổi là thu mua từ cửa hàng thẻ bài nào.
Đi ra cửa hàng thẻ bài, luôn biểu hiện ra phẩm chất "im lặng là vàng" ở trong cửa hàng, Lâm Hách Chi khai hỏa toàn bộ hỏa lực:"Ha ha ha ha Để người khác biết Mộ Dung gia Đại thiếu gia cư nhiên ở tinh cầu rìa lục lọi Thẻ khiếm khuyết, hẳn suy đoán Mộ Dung gia là nhàm chán cỡ nào."
"Lẽ nào anh trai cậu phá sản à? Lẽ nào kỳ thực Mộ Dung gia đã miệng cọp gan thỏ còn lại mỗi cái xác không à? Trời ạ có muốn anh trai tốt của ngươi cứu tế một chút không? Đến cầu tôi cầu tôi, gọi một câu anh trai tốt tôi liền cho cậu mua mua mua." Mặc dù biết bạn tốt nhất định là lên cơn điên mua Thẻ khiếm khuyết, thế nhưng Lâm Hách Chi cứ thích dùng mọi khả năng đi cười nhạo hắn.
Mộ Dung Trác Thất lười đáp lại tiểu đồng bọn lắm mồm này của hắn.
Đảo mắt năm ngày trôi qua.
Hôm nay là ngày thứ sáu Mộ Dung Trác Thất đến tinh cầu này rèn luyện, cũng là ngày thứ hai đếm ngược đến lúc trở lại.
Đoàn người Mộ Dung Trác Thất đã đi đến địa phương khá sâu trong rừng rậm.
Màn đêm sắp hạ xuống, trong rừng rậm hoàn toàn yên tĩnh.
Mộ Dung Trác Thất theo thói quen muốn móc ra thẻ bài 3 sao Hoa Dạ Quang đến chiếu sáng.
Hoa Dạ Quang là một loại tinh thực cấp ba, có thể trong đêm khuya phát ra ánh sáng sáng ngời, đồng thời còn có thể tạo ra phấn độc có tác dụng tạo ảo giác, làm cho kẻ địch rơi vào trong ảo cảnh.
Thần xui quỷ khiến, Mộ Dung Trác Thất chợt nhớ tới thẻ bài Dơi Hoang Dã mua lúc mới tới.

Dù là thẻ bài 1 sao, chỉ riêng tác dụng chiếu sáng thì vẫn cùng Hoa Dạ Quang không phân cao thấp.
Mộ Dung Trác Thất móc ra một tấm Dơi Hoang Dã hắn vẫn luôn đặt trong không gian chứa đồ, đem triệu hồi ra.
Dơi Hoang Dã triệu hoán ra cùng Dơi Hoang Dã bình thường không khác biệt gì, hai con mắt to lấp lánh lấp lánh nhìn Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất dùng Tinh thần lực điều khiển nó chiếu sáng ở trước mặt, ánh sáng phát ra rất sáng.
"Ồ, đây không phải là Thẻ khiếm khuyết lúc cậu mới tới đào ra đi." Lâm Hách Chi nhìn con dơi bay nhảy trên bầu trời.
"Ừ." Mộ Dung Trác Thất cảm thấy có thể trả lời tiểu đồng bọn bằng một chữ liền tận lực không cần đến hai chữ.
"Thoạt nhìn là ma thẻ Dơi Hoang Dã rất bình thường, triệu hoán ra cũng không có gì khác biệt." Lâm Hách Chi tinh tế nhìn một chút.
"Ừ."
"Nhưng ngẫm lại Đại thiếu gia Mộ Dung gia cư nhiên vì 700 đồng tiền mò ra một tấm Dơi Hoang Dã bình thường đại khái cũng chỉ 3000 nguyên mà cao hứng, ngẫm lại cũng đúng thật xót xa."
"......"
"Nếu như để cho mommy của cậu biết đứa con trai thương yêu của hắn* cư nhiên chỉ có thể dùng Thẻ khiếm khuyết 2 sao mà cất bước trong đêm tối đen kịt này, hiu quanh trong gió rét, quả thực thê thảm quá, nước mắt đều phải rơi xuống."
(Ada: ôi chết cười bạn với bạn Chi và vâng mommy của anh Thất là nam, nếu như tác giả không viết nhầm...!chúng ta có nên mong chờ sinh tử hay không...)
"......"
"Nghĩ đến hình ảnh này tôi đều muốn khóc đầy một bàn tay."
"......"
Trong lúc Lâm Hách Chi một đường ồn ào cùng Mộ Dung Trác Thất trầm mặc, từ sâu hút trong đêm tối của rừng rậm bỗng nhiên truyền đến một trận gào thét, đồng thời âm thanh càng ngày càng gần.
Đoàn người Mộ Dung Trác Thất dừng bước.
Bóng cây loang lổ lay động, rất nhanh cách đó không xa xuất hiện một mảnh bóng hình, Dơi Hoang Dã chiếu sáng xuống dưới, cư nhiên là Gấu Lớn Hoang Dã.
Gấu Lớn Hoang Dã là một loại dị thú cấp ba, bản thân thực ra là cấp bậc thấp nhất trong dị thú loại gấu, nhưng vì hình thể to lớn cùng sức phòng ngự siêu cấp mạnh và tính cách liều chết dây dưa với con mồi và kẻ địch, mà được gọi là một loại khó đối nhất trong dị thú cấp ba.
Đối với Ma thẻ sư cấp năm như Mộ Dung Trác Thất cùng Lâm Hách Chi, thì cũng không lo lắng nguy hiểm như vậy.

Hai người đang muốn chọn thẻ bài thích hợp, chợt phát hiện ra Gấu Lớn Hoang Dã đã thống khổ ngã trên mặt đất.
Cư nhiên là công kích sóng siêu âm! Đây là kỹ năng chỉ dị thú cao cấp mới có.
Hai người dựa vào Tinh thần lực tìm kiếm, kinh ngạc phát hiện phát động công kích vậy mà là Dơi Hoang Dã bọn họ vẫn luôn lờ đi yên lặng bay trên đỉnh đầu.
"Từ lúc nào Dơi Hoang Dã có cái kỹ năng này vậy?" Lâm Hách Chi miệng mở lớn đến có thể nhét một quả trứng vào.
=
=

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương