Tỷ võ chiêu thân thì trước hết là dự tuyển, bị loại trừ đầu tiên là đám người chỉ biết chút công phu mèo quào cũng muốn nhân cơ hội nhảy vào góp vui, loại đám người nọ ra rồi, lại tới một bước kiểm tra rất, rất, rất cơ bản là ngoại hình, sẹo sọ méo mó không cần, cùi đui sứt mẻ không lấy, mà phần kiểm tra này cư nhiên tòi ra mấy cô gái phẫn nam trang...

"Há há há há!" Tiêu Nhân cười lớn, "Cái này cũng quá có ý tứ rồi."

"Chắc mấy cô nàng này xem tiểu thuyết hơi nhiều." – Mạc Vũ Hân chỉ đành cười khổ.

Kế tiếp là thi đấu vòng tròn, muốn tham gia tỷ võ chiêu thân trước hết phải so chiêu cùng võ sư do Đỗ gia phái ra, mấy vị võ sư này chỉ là cao thủ hạng ba trong giang hồ nhưng cũng đủ loại thêm một đống người tham dự.

"Cũng xem như đãi cát tìm vàng, những người còn lại chí ít cũng trên hạng ba." Tiêu Nhân gật gật đầu, "Mạc huynh, huynh không cần tỷ thí sao?"


"Ta có thư tiến cử, có thể trực tiếp tham gia vòng tỷ thí cuối." – Mạc Vũ Hân đáp thản nhiên.

"À~~~ vậy là huynh có ý với Đỗ cô nương rồi~" Tiêu Nhân không chút cố kỵ rằng cổ nhân cần kín đáo, cứ trực tiếp xé toạc màng giấy mỏng.

Mạc Vũ Hân da mặt mỏng, nghe thế không ngồi lại nổi, lập tức chạy biến.

"Ha ha ha! Tên này thế mà còn thẹn." – Tiêu Nhân khoái chí cười.

Bấy giờ hắn vốn đang cùng Mạc Vũ Hân ngồi trong tửu lâu bên đường tán chuyện, Mạc Vũ Hân bỏ chạy, không còn ai chuyện trò cùng, Tiêu Nhân cũng chẳng ở lại làm gì.

Quảng Nguyên là một tòa thành không nhỏ, Đỗ gia ở thành đông, bọn họ buồn chân dạo một hồi đã qua tới thành tây. Khu vực này chủ yếu là người bình dân sinh sống, không lắm hộ giàu có như thành đông. Mấy chỗ thế này luôn là nơi Tiêu Nhân thích nhất, hắn quanh quẩn chỗ này suốt cả buổi chiều, làm mấy việc vặt vãnh như giúp đám trẻ con lấy con diều bị mắc trên ngọn cây xuống.


"Kỳ quái... chẳng lẽ Quảng Nguyên lớn như vậy mà một người nghèo cũng không có? Tới khất cái cũng không thấy..." Tiêu Nhân lấy làm quái lạ mà lẩm bẩm, "Số người cần giúp đỡ còn ít hơn trong tiểu trấn."

Tên này chỉ thương nhớ mỗi điểm nhân phẩm của hắn. Sao không nghĩ rằng, ở Quảng Nguyên không có cơ hội cho hắn ra tay, đấy lại chẳng là dấu hiệu cho thấy nơi này trù phú, an ninh hay sao?

"Không bình thường, mà khác thường ắt phải có quỷ." Ttiêu Nhân bắt đầu nghi thần nghi quỷ, "Làm gì có thành thị nào không có hộ phá sản cùng khất cái chứ?"

Vòng tới vòng lui suốt buổi chiều, bao tử Tiêu Nhân trống trơn, nhớ tới cơm nước ngon lành ở Đỗ gia, hắn mới vội vàng chạy về.

Mạc Vũ Hân đã về từ sớm, hai người ăn tối xong rồi, Tiêu Nhân liền về gian phòng được chuẩn bị cho mình.


Phải nói rằng đất đai ở cổ đại không đáng tiền, Đỗ gia chỉ lăn lộn trong giang hồ mà cũng xây dựng được phòng ốc trong nhà mình giống như công viên cây xanh, phải biết người ta vẫn nói là bần văn phú võ.

Tiêu Nhân vuốt vuốt cái bụng no căng, không chút phòng bị mà đẩy cửa phòng.

Đáng ra hắn phải có đôi chút cảnh giác, nơi này là thế giới võ hiệp, thể nào lại chẳng có hắc y nhân thích khách nọ kia canh ngay lúc bạn bước vào phòng mà giơ hung khí ra gác lên cổ bạn.

Tiêu Nhân dè dặt nín thở, thứ hơi lạnh tỏa ra trên cổ thực đáng sợ, hắn bị dọa vãi cmnr.

"Đại hiệp, có gì từ từ nói, ngài cần cái gì? Tiền?"

"Ngậm miệng!" – Thanh âm trầm thấp vang lên.

Là nam, tuổi tác không lớn lắm.

Tròng mắt Tiểu Nhân đảo mấy vòng.

Lúc này bên ngoài chợt xôn xao, một đám người dần đi về phía dãy phòng của hắn.
"Lục soát! Tìm cho kỹ vào, chắc chắn gã còn chưa đi xa được!" Người bên ngoài cao giọng quát.

Có cả màn này nữa? Tiêu Nhân chưng hửng.

Nam nhân ấn vũ khí của hắn sát thêm: "Đóng cửa."

Tiêu Nhân máy móc đóng cửa.

"Thắp đèn." – Nam nhân lại nói.

Tiêu Nhân lấy hỏa chiết ra —- món đồ chơi này thực sự khá là hay ho, nó tương tự bật lửa, thổi nhẹ là bốc ngọn lửa, hắn châm vào ngọn nến trên giá đèn.

Ánh mắt nam nhân vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Y dựa thân người sát vách tường, tránh cho ánh đèn in cái bóng của mình lên cửa sổ giấy.

Y chưa nhìn Tiêu Nhân, Tiêu Nhân lại đã nhận ra y.

Lại là y!

Là cái tên bị thương khiến hắn tiêu phí hết một viên hồi nguyên đan.

Nam nhân mặc một thân hắc y, vết máu loang lổ khắp người, bất quá vị trí có chút kỳ lạ, cư nhiên lại ở hai bên xương quai xanh.
Tiêu Nhân quan sát quần áo cùng mớ tóc rối bù của y, cộng thêm dấu vết trên người, đoán là y đã bị bắt, lại mới vừa từ chỗ giam giữ thoát ra ngoài.

Y là ai? Cớ gì lại bị bắt?

Tiêu Nhân biết hiện tại không phải là lúc nghiên cứu, hắn im lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Nam nhân đứng sau lưng Tiêu Nhân, dùng một sợi dây kim loại mảnh và chắc quấn quanh cổ hắn.

"Lát nữa cần nói những gì thì tự ngươi cân nhắc, coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi." –Nam nhân ghé sát tai hắn mà gằn giọng, nói xong, y lập tức phi thân lên xà ngang của gian phòng, ẩn vào bóng tối.

Sợi tơ kim loại trong tay y khẽ xiết, Tiêu Nhân vừa thấy ngạt thở, sức lực mới rồi liền biến mất.

Hắn hiểu đây chính là uy hiếp.

Không đợi hắn nghĩ thêm, đám người truy tra đã đẩy cửa phòng hắn.

"Tiêu thiếu hiệp, thất lễ, trong phủ có tặc nhân trốn vào, ngài có nhìn thấy không?" Người bước vào là một võ sư — Đỗ gia không thiếu nhất chính là võ sư, ngoài miệng hắn nói mấy câu khách sáo, cặp mắt đã lại đảo khắp bốn góc phòng.
"Ta không thấy gì cả, ta chỉ mới dùng bữa với Mạc huynh xong, vừa trở vào phòng, chưa hề nhìn thấy người nào." – Tiêu Nhân bình tĩnh trả lời.

Ý là, ta mới về phòng, trong phòng có người hay không ta không biết.

"Ồ? Để an toàn, Tiêu thiếu hiệp không ngại cho chúng tôi vào xem qua chứ?" – võ sư bước tới.

"Cứ tự nhiên" – Tiêu Nhân đáp.

Võ sư cùng hai thủ hạ theo sau mau chóng bước vào phòng, lục soát một lượt những chỗ có thể giấu người, lại không đi tới chỗ Tiêu Nhân đang đứng.

Chỗ Tiêu Nhân đứng hết sức dễ thấy, cạnh bên là giá đèn, cửa sổ cùng tường, liếc qua liền thấy rõ.

Rõ ràng tới mức đó, thành thử chẳng ai ngửa cổ ngó lên trên đỉnh đầu hắn.

Võ sư cùng thủ hạ nhanh chóng không tìm được gì, họ quay lưng xin lỗi một tiếng liền rời đi.

Cơ thể Tiêu Nhân bấy giờ mới thôi căng cứng, hắn chậm rãi dựa vách tường.
Sợi tơ kim loại trên cổ vẫn không nới lỏng, mãi tới khi thanh âm bên ngoài đã tan hẳn, chân Tiêu Nhân cũng phát run, nam nhân mới nhảy xuống, điểm nhẹ chân một cái, người đã chui vào giường.

"Không cần sợ, chỉ cần ngươi thành thực, ta sẽ không hại ngươi." Chiếc giường nam nhân đang ngồi có màn che bốn phía, không sợ hắt bóng ra phía ngoài.

"Ta nói sao lần nào gặp ngươi cũng bị thương thế?" – Tiêu Nhân hít sâu một hơi, than thở.

Nam nhân nghe lời này thì nửa ngày không động tĩnh, hồi lâu mới nói: "Ngươi tới đây."

Tiêu Nhân chậm chạp tiến lại gần.

Đôi mắt trong như nước của nam nhân gần như trợn lên, y giật mình: "Sao lại là ngươi?"

"Sao không thể là ta? Ta còn buồn bực đây? Sao lại cứ là ngươi chứ?" Sợi tơ kim loại trên cổ Tiêu Nhân lập tức được thu về.

"Xin lỗi tiểu huynh đệ, mới rồi cũng là tình thế bắt buộc." – nam nhân ôm quyền nói.
Tiêu Nhân cũng bắt chước ôm quyền đáp lễ, khóe môi nam nhân giật giật một cách đáng ngờ.

"Không sao, ngươi cũng không biết là ta." – Tiêu Nhân nói.

Xem thái độ hiện giờ của y, coi như bán xong ơn cứu mạng.

"Tại hạ Vũ Văn Quyết, còn tiểu huynh đệ?" – Vũ Văn Quyết hỏi.

"Gọi ta Tiêu Nhân." – Tiêu Nhân nhắc cái ghế chỗ chiếc bàn tròn tới bên giường, ngồi xuống hỏi: "Ngươi bị thương?"

"Ừ." – Sắc mặt Vũ Văn Quyết trầm xuống, dường như việc bị bắt khiến y bực bội vô cùng.

"Chỗ đổ máu là phía xương quai xanh?" – Tiêu Nhân nghi hoặc hỏi.

"Ừ, bọn họ sợ không giam được ta nên khóa xương tỳ bà của ta lại." – Vũ Văn Quyết vỗ vỗ miệng vết thương.

"Ta ngất." – Tiêu Nhân trừng lớn hai con mắt.

Vị nhân huynh này thực sự đủ tàn nhẫn, người ta sợ huynh chạy, xích xương tỳ bà huynh lại rồi, cuối cùng huynh vẫn cứ chạy.
"Để ta giúp ngươi băng vết thương." – Tiêu Nhân ôm mưu đồ mà nói.

"Không cần, lát nữa ta tìm cơ hội rời khỏi phủ, tới lúc đó xử lý cũng được, lưu vết máu lại chỗ ngươi cũng không ổn." – Vũ Văn Quyết từ chối khéo ý tốt của hắn.

"À." – Tiêu Nhân cũng chẳng toan tính gì, chẳng qua là nhớ thương điểm nhân phẩm yêu dấu mà thôi.

Y nói thế, Tiêu Nhân lại nhớ đến lần trước hắn dọn dẹp mọi thứ thực sạch sẽ gọn gàng, đúng là lao công quen tay hay việc.

Tiêu Nhân còn đang hỏi thầm sao thằng cha người cổ đại này còn chưa bày tỏ chút gì về đại ân cứu mạng lần trước thì Vũ Văn Quyết hỏi một câu làm hắn xém chút hộc máu:

"Tiêu huynh đệ, ngươi có biết cao nhân chữa thương cho ta lần trước đang ở nơi nào không?" – Vũ Văn Quyết thử mở lời thăm dò.

"Cái gì?!" Tiêu Nhân nhịn không nổi gào thét, cũng đứng bật dậy.
"Im lặng!" Vũ Văn Quyết lạnh giọng.

Tiêu Nhân lập tức bịt mồm, cẩn trọng nhìn Vũ Văn Quyết.

"Nhỏ giọng chút." – thần sắc Vũ Văn Quyết dịu lại.

"À." Tiêu Nhân gục gặc đầu, sau đó oán hận nói: "Người lần trước cứu ngươi là ta đó!"

——————–

LTG: Có tính là anh hùng cứu "mỹ" nhân không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương