Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh
-
Chương 69
Tâm tư chuyển biến thường thường chỉ là ở trong nháy mắt, sau đó mới chậm rãi lắng đọng cùng lên men, trải qua thời gian dài ấp ủ mới dần dần khiến con người ta nhận ra phần tình cảm của mình.
Mà Vũ Văn Quyết dưới tình huống chính y căn bản cũng không nhận ra, đang từng chút một nhấm nháp quá trình này.
Thời cổ đại quy củ cùng với thời hiện đại cởi mở căn bản không giống nhau, ý trung nhân, thường thường chỉ là bằng vào một cái liếc mắt mà thôi, sau đó chính là những tháng ngày một mình tương tư...
Vũ Văn Quyết lúc này đây cùng Tiêu Nhân tách biệt cũng không có cảm thấy có chỗ nào khác với dĩ vãng. Nhưng sau đó lại bất tri bất giác phát hiện ra, số lần mình nhớ tới Tiêu Nhân lại càng ngày càng nhiều.
Chỉ cần là lúc nhàn hạ, cứ lơ đãng là y liền sẽ hồi tưởng về khoảng thời gian ngắn ngủi hai người ở cùng nhau, bất luận thấy cái gì cũng sẽ bất tri bất giác mà liên tưởng đến những việc liên quan đến Tiêu Nhân.
Nhưng y vẫn là bất động thanh sắc, âm thầm trầm tư.
Tiêu Nhân là tân tú* của võ lâm chính đạo. *tân tú: ngôi sao mới.
Sau khi Hắc Viên chết, hẳn đã không còn người nào biết được chuyện y cùng Tiêu Nhân ở Lũng Tây một đường đồng hành.
Vũ Văn Quyết là không muốn làm bại lộ mối quan hệ của hai người.
Mặt khác, xuất phát từ một loại tâm lý rất vi diệu, y cũng không muốn đem tâm sự của mình nói với người khác.
Cuối cùng,Vũ Văn Quyết quyết định sẽ tự mình tìm ra đáp án.
Sau đó, y từ rất nhiều thư tịch ca ngợi "quân tử chi giao" mới hiểu ra, loại tâm tính này chính là do quá lo lắng cho thân bằng hữu mà thôi.
Tiêu Nhân là bằng hữu duy nhất của y, hai người bình đẳng luận giao, tuy rằng không có hoàn toàn thành thật với nhau, thế nhưng như vậy lại tạo nên giao tình tâm đầu ý hợp giữa cả hai.
Vũ Văn Quyết đến đây liền an tâm.
Y không chỉ không vì chuyện thế này mà bất an, ngược lại, từ nội tâm còn phát ra cảm kích khi ở giữa giang hồ hiểm ác còn có một người khiến y có thể quan tâm như vậy, điều chứng minh, y không phải là một người cô độc.
Mà Tiêu Nhân thường xuyên được Vũ văn Quyết nhớ đến, cuộc sống gần đây của hắn rất -- không được tốt như hắn dự đoán.
Thiếu Lâm Tự xác thực là một nơi thanh tịnh giúp người tịnh tâm.
Nhưng Tiêu Nhân lúc ấy lại chỉ nghĩ đến điểm này mà quên mất rằng, nếu mình muốn ở đây một thời gian dài như vậy, cũng đồng nghĩa với việc phải trường kỳ ăn chay!
Chuyện này hết sức đau lòng mà!
Có lẽ một người vài ngày nửa tháng không ăn chút thức ăn mặn nào cũng không sao, nhưng cả nửa tháng rồi mà một chút đồ mặn cũng không cho ngươi ăn, cái sau so với cái trước cảm giác lại hoàn toàn khác biệt nha!
Tháng đầu tiên, Tiêu Nhân nhịn, tháng thứ hai, Tiêu Nhân cũng cắn răng chịu đựng qua.
Tháng thứ ba, hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa!!
Hôm nay, Tiêu Nhân cố ý tránh đi nhóm tiểu fans sùng bái thường vây quanh hắn, lén lút chạy đến hậu sơn Thiếu Lâm Tự.
Sau núi là một khu rừng rậm rất lớn.
Tiêu Nhân mưu đồ gây rối, đương nhiên sẽ không để những hòa thượng ăn chay trường kia dễ dàng nhìn ra sơ hở.
Hắn hướng trong núi đi rất xa, cuối cùng nhìn thấy một con gà rừng mùa thu to mọng bay qua, nhịn không được liền dùng một viên đá bắn tới, đem nó đánh chết.
Nghe trong ý thức vang lên thanh âm khấu trừ điểm nhân phẩm, Tiêu Nhân đang muốn kêu gào cần phải bổ sung protein bỗng có chút sợ hãi.
Nhưng may mắn, sau khi danh vọng của hắn ngày một đi lên, cái độ hảo cảm âm khủng bố kia cũng giảm lại, nếu hắn chỉ vì no bụng mà săn gϊếŧ động vật, vậy số điểm nhân phẩm bị khấu trừ kia cũng sẽ giả xuống. Vốn dĩ gϊếŧ hại động vật điểm nhân phẩm sẽ trừ đến 1000, nhưng hiện tại cũng nhân từ mà giảm bớt xuống còn -100.
Này quả thực là ngày càng tiến bộ mà, Tiêu Nhân lạc quan phỏng đoán, đại khái chờ đến khi hắn đem độ hảo cảm của hệ thống cọ thành số dương rồi, vì sinh kế mà gϊếŧ chết động gì gì đó hẳn sẽ không còn bị khấu trừ điểm nhân phẩm nữa đâu ha.
Giống như trong chuỗi thức ăn của sinh vật, động vật ăn cỏ vốn dĩ chính là thức ăn của động vật ăn thịt nha, đây chẳng qua là quy luật tự nhiên mà thôi.
Cũng chưa từng thấy qua con hổ nào vì ăn quá nhiều thỏ mà bị Thiên Đạo giáng sấm sét đánh chết đâu nha.
Tiêu Nhân lúc này đây chuẩn bị rất đầy đủ, hắn đem con gà rừng kia mổ bụng lột da sạch sẽ, nội tạng cùng lông gà thì cẩn thận đào hố rồi vùi lấp ngay tại đó luôn, ngay cả vết máu cũng rửa sạch sẽ. Trong khoang bụng sạch sẽ của gà rừng, Tiêu Nhân rắc lên ít hương liệu, bên ngoài trát lên ít muối, sau đó xuyên vào một cây gậy gỗ, đem gà rừng đặt lên trên lửa bắt đầu nướng.
Hắn lựa chỗ rất tốt, vừa hay phía trước mặt có núi đá chắn lại, từ chùa miếu sẽ nhìn không tới cái chỗ bốc lên khói bếp này.
Đáng tiếc, nếu có người nào đó đến gần, lại lần theo mùi hương mà đến, hắn cũng ngăn không được chuyện bị người ta phát hiện a.
Hoàng Hi câm nín nhìn Tiêu Nhân hai mắt lóe sáng cứ nhìn chằm chằm vào con gà rừng đang nướng thơm phức kia, nước miếng cũng chảy ra rồi kìa.
"Ta còn định xem ngươi muốn làm cái gì mà lại lén lút chạy vào rừng như vậy."
Tiêu Nhân hoảng sợ vội quay đầu lại nhìn, khi thấy người đến không phải hòa thượng mới dám thả lỏng ra.
"Làm ta sợ muốn chết! Tứ ca! Sao ngươi đi đường cứ như mèo vậy, không có chút tiếng động nào cả!"
"Là ngươi quá mức chuyên chú, căn bản không thèm chú ý đến hoàn cảnh xung quanh đấy thôi!" Hoàng Hi tức giận nói.
Tới đây ba tháng, Tiêu Nhân cũng thường xuyên chạy đến sau núi luyện võ.
Hắn cùng Hoàng Hi hoàn toàn chính là quen nhau như vậy.
Có thể là vì nguyên nhân xuất thân, trên người Hoàng Hi mang một loại ngạo khí mà trên người Mạc Vũ Hân cùng Vũ Văn Quyết không có, khiến Tiêu Nhân luôn cảm thấy cùng hắn thân cận rất khó khăn. Nhưng hiện tại, toàn bộ Thiếu Lâm Tự cũng chỉ có hai người bọn họ là thân phận xấp xỉ nhau, lại có một tầng quan hệ nghĩa huynh nghĩa đệ ở giữa, cũng dần quen thuộc hơn nhiều rồi.
Tiêu Nhân này sau ba tháng khắc khổ nỗ lực, cuối cùng cũng đã luyện xong cao đẳng kiếm pháp cùng cao đẳng nội công.
Tuy rằng có hệ thống phụ trợ, nhưng có thể gặm xong hai cuốn võ học khó khăn này, vẫn là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Vốn dĩ lúc trước hắn còn cho rằng, sau khi học xong《 cao đẳng nội công 》 liền có thể học tập《 Dịch Tâm Kinh 》. Thế nhưng lại không có nghĩ tới, muốn luyện tầng cao trước hết còn cần phải cọ cho đầy cái "độ thuần thục võ học" mới được!
Tiêu Nhân lúc này đây rốt cuộc cũng đã hiểu được mấy cái nhánh tiến độ hiện phía dưới mấy cái hạng mục võ học là để làm cái gì rồi!!
Nếu hệ thống đã bắt cày, vậy cứ cày thôi.
Kết quả, cày đến nơi mới biết được có bao nhiêu tốn sức!
Cơ sở cày cày cày, cao đẳng lại cày cày cày, cày ba tháng mới có thể xem như đem《 Dịch Tâm Kinh 》kích hoạt!
Tiêu Nhân trong quá trình này như suy nghĩ ra điều gì đó.
Cái hệ thống Thiên Đạo hãm hại này, nó cũng chỉ nhận xuất phẩm võ học đến từ Thiên Đạo đi. Vậy nếu một ngày, hắn học tập chiêu thức võ công khác, hệ thống đột nhiên không mở ra chuyên mục phụ trợ của mình cho hắn nữa...
"Tê --"
Tiêu Nhân hít một ngụm khí, nếu một ngày nào đó, hắn không cẩn thận rồi gặp được cái kỳ ngộ gì đó, nhận được một quyển tuyệt thế kiếm pháp gì đó, vậy muốn luyện nên thành tựu, hắn phải tự mình luyện tập từ chiêu đầu tiên à!!
Tiêu Nhân tức khắc liền thấy khổ, hắn hiện tại có thể đem điểm nhân phẩm cày đến đầy bình, kia hoàn toàn là thiên thời địa lợi nhân hòa cùng cơ duyên xảo hợp a, lần sau muốn một hơi cày nhiều như vậy, không biết phải chờ đến bao giờ a.
Thật sự là muốn bắn chính hắn tự luyện sao, tiểu gia này đây đã hưởng thụ hệ thống phục vụ thời gian dài như vậy, chính là "tòng kiệm nhập xa dị, tòng xa nhập kiệm nan*" a!
(*)= tiện tằn dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra tiện tằn.
Xem ra dưới đủ loại bắt ép từ thế lực của hệ thống Thiên Đạo, cày điểm nhân phẩm trước sau vẫn là vương đạo!
Tiêu Nhân thất vọng, cũng chỉ đành xóa bỏ cái suy nghĩ đi đường tắt thôi, thành thành thật thật tích mà tích góp nhân phẩm đổi võ học bí tịch đi thì hơn.
Trong lúc Tiêu Nhân có gắng cày độ thuần thục độ, Hoàng Hi cũng không chút nào lơi lỏng việc luyện tập đao pháp của mình.
Thế nên hai người thường xuyên gặp nhau nhất là lúc luận chiêu so tài.
Tiêu Nhân lúc này đây mới biết được bộ dáng một hiệp nhị đại chính đạo hắc hóa là như thế nào.
.
Thời điểm Hoàng Hi cùng người so chiêu, kia đao chính là hướng thẳng tới chỗ yếu hại của Tiêu Nhân mà khai triển, một chút cũng không lưu tình.
Tiêu Nhân ngay ban đầu bị hắn làm cho chật vật vô cùng, quần áo bị chém rớt cũng đến mấy chục bộ.
Tiêu Nhân âm thầm líu lưỡi, này mẹ nó! Tên này còn là chính đạo sao hả, Vũ Văn Quyết đối với Tiêu Nhân hắn còn dịu dàng thắm thiết hơn tên này nhiều a!!
Hoàng Hi hiện tại, đối với bản thân tàn nhẫn, đối người khác còn ác hơn.
Nhưng cũng nhờ dưới áp bức của hắn, chiêu thức kiếm pháp kinh nghiệm đối địch gì gì đó của Tiêu Nhân mới tăng trưởng nhanh như vậy.
Tiêu Nhân hiện tại đã không còn giống lúc đối mặt với Liên phu nhân cùng Ngọc Nữ bà bà phải dựa vào hình thức gia tốc tư duy cùng hình thức nhắc nhở quỹ đạo để đối phó với địch nữa.
Chính hắn đã có thể từ chiêu thức của Hoàng Hi lúc ra đao mà suy đoán ra phương hướng chiêu thức của đối phương, còn có thể tùy thời theo hướng đao biến đổi mà phản xạ có điều kiện tự động thay đổi chiêu thức, chống đỡ hoặc là đánh trả.
Hoàng Hi xuất phát từ thân phận cùng ngạo khí, tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng đối với Tiêu Nhân tiến bộ kinh người vẫn là xem vào mắt.
Từ lúc ban đầu cứ luống cuống tay chân, cho đến bây giờ đã trở nên thành thạo, Tiêu Nhân không chỉ tăng trưởng kinh nghiệm, kiếm pháp của hắn cũng càng ngày càng sắc bén, nội lực theo những lần va chạm binh khí cùng đối kháng so chiêu trào ra ngoài cũng khiến người khác cảm nhận rõ, nó đang càng ngày càng mạnh.
Tuy rằng đối với thiên phú võ học của hắn, Hoàng Hi vô cùng kính nể, nhưng ở vài phương diện khác, Tiêu Nhân thật sự là quá mức thờ ơ, không thèm để ý chút nào, khiến cho Hoàng Hi cảm thấy tức thay cho cái tên không biết tranh này.
Liền tỷ như vừa rồi, hắn mới vừa đến sau núi liền thấy bóng dáng Tiêu Nhân biến mất trong rừng, bởi vì tên này thật sự quá mức lén lút làm Hoàng Hi nhất thời tò mò liền đi theo, lại không nghĩ tới, Tiêu Nhân người này một chút phát hiện cũng không có, lại còn ngang nhiên bắt gà rừng rồi cao hứng phấn chấn đi nhổ lông mổ bụng, chẳng thèm để ý gì hết, càng ngày càng không có tính cảnh giác mà!!
Hoàng Hi thẳng đến khi Tiêu Nhân đã đem gà rừng đặt trên lửa nướng rồi, mới không thể nhịn được nữa mà đứng dậy đi ra.
Tiêu Nhân tuy rằng kinh nghiệm đối địch có tiến bộ nhảy vọt, nhưng đối với việc hình thành tính cảnh giác khi hành tẩu trên giang hồ, hắn vẫn còn chưa học được.
Bị Hoàng Hi giáo huấn một trận, hắn mới ngượng ngùng tỉnh lại, nguyên lai mình còn tự đại như vậy.
"Này không phải địa bàn của Thiếu Lâm Tự sao, nên ta liền nghĩ hẳn là sẽ không có chuyện "tên hại dân hại nước không có mắt lại dám mạo phạm ngũ đại môn phái" gì gì đó, cho nên..." Tiêu Nhân hướng Hoàng Hi cười cười.
"Núi rừng luôn có khả năng xuất hiện mấy kẻ không có ý tốt tìm tới, khả năng cao còn sẽ có hung mãnh dã thú!!" Hoàng Hi đầu đầy hắc tuyến nói, hại dân hại nước? Đây là ám chỉ hành vi âm thầm theo dõi của mình sao?
"Nga." Tiêu Nhân vừa thấy sắc mặt của hắn không tốt, cũng liền không phản bác nữa, vì thế nói: "Ta lần sau sẽ chú ý, chính là, tứ ca... kia, ngươi là trở về? Hay ở?"
Hoàng Hi bình tĩnh nhìn nhìn......gà nướng trong tay Tiêu Nhân, mặt vô biểu tình đi tới, thong dong tự nhiên ngồi xổm xuống.
"......" Tiêu Nhân câm nín.
Đậu má! Còn tưởng ngươi thanh cao như nào, hóa ra cũng chỉ như vậy! Cho rằng ta không phát hiện ra ngươi cũng đang nuốt nước miếng hả? hả!!
...Thôi, thương tình cho cái vị ngồi xổm ở Thiếu Lâm Tự còn lâu hơn hắn ở đây vậy, một nhân sĩ cũng khổ bức thèm thịt a!
.
Một ngày này, hai người đã lưu luyến ở trong rừng đến nửa ngày, ăn đến bụng đều tròn vo lên, cuối cùng xem như đã thỏa được cơn thèm.
Hai người ăn đến miệng mồm đầy mỡ, nhưng vì để các hòa thượng không nhìn ra sơ hở, hai tên nhân sĩ này đây còn cố ý ở bên ngoài tiêu thực nửa ngày, lại đặc biệt chạy đến bên dòng suối đem hương vị trên người tẩy sạch sẽ, sau đó mới từ hậu sơn trở về Thiếu Lâm Tự.
Không nghĩ tới, vừa mới đến thiện phòng Tiêu Nhân đã bị tiểu tăng thỉnh đi gặp Kiến Ngộ đại sư.
Tiêu Nhân bị dọa cho nhảy dựng, chẳng lẽ chuyện ăn vụng thịt bị phát hiện rồi?!
Tới khi đến thiền viện của Kiến Ngộ đại sư, hắn mới biết được căn bản không phải chuyện như vậy.
Kiến Ngộ đại sư căn bản không ra Tiêu Nhân đang chột dạ, ngược lại còn nhắc tới chuyện đã sớm bị Tiêu Nhân ném ra sau đầu rồi nữa.
Kiến Ngộ đại sư hòa ái nói: "Làm Tiêu tiểu hữu đợi lâu, kinh thư trong Tàng Kinh Các mỗi năm phải tiến hành phơi nắng một lần, vừa hay là cơ hội để thỉnh tiểu hữu đến xem một lần. Ngày mai Tiêu tiểu hữu có thể đi Tàng Kinh Các xem kinh thư rồi."
"A?" Tiêu Nhân chớp chớp đôi mắt, lúc này mới nhớ đến cái lý do lúc trước mình dùng để tới đây.
Lúc ấy hắn nghĩ đến chuyện lên Thiếu Lâm Tự, một mặt là tò mò tình trạng hiện tại của Hoàng Hi, nhưng hơn hết là càng muốn tham quan một chút Thiếu Lâm Tự, nơi này trong thế giới võ hiệp vẫn thường là nơi xuất hiện các danh thắng cảnh trong các đại danh môn phái.
Đời trước tuy rằng cũng có Thiếu Lâm Tự, nhưng Thiếu Lâm Tự kia sao có thể giống với trong thế giới võ hiệp này chứ?
Đây chính là một môn phái võ lâm nguyên nước nguyên vị đó!
Tuy rằng sau đó mới quyết định ở lại chỗ này, muốn ở nơi an toàn thanh tịnh này tiến tu một phen, nhưng cái ý niệm muốn tham quan của hắn vẫn phải có.
Sau khi vào Thiếu Lâm Tự rồi cũng không có khiến hắn thất vọng.
Nơi này dày đặc một bầu không khí của Phật học, so với cái nơi du khách như dệt kia ở đời trước càng đúng với danh xưng một cái trọng địa nơi cửa Phật hơn, chứ không phải một cái điểm du lịch vì tiền đời trước.
Tiêu Nhân chỉ là mấy ngày đầu mới tới nên ở nơi do có người "bằng hữu" Kiến Ngộ làm "địa chủ" liền muốn du lãm một phen, thời điểm đi đến Tàng Kinh Các, Kiến Ngộ đại sư còn thực xin lỗi nói hiện tại không thể để hắn tiến vào tham quan.
Lúc ấy Tiêu Nhân cũng không có quá để ý.
Dù sao thì Tàng Kinh Các ở trong mấy cuốn tiểu thuyết hay phim điện ảnh gì gì đó cũng đều là nơi đặt các võ lâm bí tịch, tỷ như cái gì mà《 Dịch Cân Kinh 》 linh ta linh tinh... Há có thể dễ dàng cho một tên chân ướt chân ráo mới vài võ lâm như hắn nói muốn vào liền cho vào chứ.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Kiến Ngộ đại sư cư nhiên vẫn luôn tìm cơ hội cho Tiêu Nhân hắn vào tham quan một phen, sao có thể không làm Tiêu Nhân cảm động cho được.
Kiến Ngộ đại sư, người quá tốt mà!
.
Nếu nói Tiêu Nhân không có lòng hiếu kỳ, đó là chuyện không có khả năng!
Tưởng tượng đến ngày mai là có thể nhìn đến những bí tịch trong truyền thuyết kia, đêm đến Tiêu Nhân liền kích động thiếu chút nữa không ngủ rồi.
Chính là, chờ khi hắn thật sự nhìn đến thư tịch bên trong Tàng Kinh Các, kia mới có thể nói là hoàn toàn thất vọng.
Tàng Kinh Các, nơi đó cất giữa, toàn bộ đều là kinh a.
《 Đại Bàn Nhược Kinh 》,《 Đại Bì Bà Sa Luận 》,《 Lăng Nghiêm Kinh 》《 Đại Tàng Kinh 》,《 Diệu Pháp Liên Hoa Kinh Quan Thế Âm Bồ Tát phổ môn phẩm 》......
Này đó thư tịch đa số đều đã cất giữ rất nhiều năm, thậm chí có cái chỉ là bản đơn lẻ, khó trách Thiếu Lâm Tự không để người khác có thể dễ dàng vào xem, kinh thư này đó trân quý như vậy, thiệt hãi thật không dám nghĩ tới.
Biết được chân tướng rồi, Tiêu Nhân nước mắt liền rơi.
Hắn câm lặng cứng họng, phát ngốc ra mà đứng ở giữa nhóm hòa thượng đang bận rộn phơi kinh thư, mãi một lát sau mới từ trong đả kích khôi phục lại.
Hắn đi đến bên người Kiến Ngộ đại sư.
Kiến Ngộ đại sư hỏi hắn: "Tiêu tiểu hữu có muốn đọc quyển nào không? Hôm nay phơi nắng, tiểu hữu có thể tùy ý lựa xem, chỉ là nhớ cẩn thận một chút."
Tiêu Nhân cười gượng hai tiếng, vội vàng nói: "Nhóm sư phó bận rộn như vậy, ta không muốn lại gây thêm phiền toái cho bọn họ! Ngày xưa chỉ là nghe nói Thiếu Lâm Tự bảo tàng hơn vạn, ta vẫn luôn muốn chiêm ngưỡng một phen, hiện giờ thấy được nhiều kinh thư như vậy, này có thể dùng hai chữ "đồ sộ" hình dung, vãn bối như vậy cũng đã thấy thập phần mỹ mãn rồi. Chỉ cảm thấy Thiếu Lâm Tự không hổ là miếu thờ tồn tại nhiều năm, cất giữ được nhiều kinh thư như vậy, quả nhiên lợi hại, ta thấy các chùa miếu trong Đại Khánh triều hợp lại cũng không có nhiều bằng quý tự đâu!"
Tiêu Nhân lần này vỗ mông ngựa đúng lý hợp tình, cho dù Kiến Ngộ đại sư có là người xuất gia không màn chuyện thế tục cũng không nhịn được mà treo lên ý cười vinh quang ở đáy mắt.
Kiến Ngộ đại sư liên tục khiêm tốn, Tiêu Nhân lại khen tặng một phen, không khí giữa hai người trước sau cứ luôn hài hòa lại hòa hợp như vậy.
Tiêu Nhân thấy lần này xem như đã lừa gạt thành công mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không phải thật sự muốn tới xem kinh thư đâu.
Vạn nhất Kiến Ngộ đại sư đột nhiên cao hứng, kêu hắn chép lại một bộ để mang đi hay gì đó......Ha ha.
Tiêu Nhân thấy cảm xúc của Kiến Ngộ đại sư rất không tồi, liền thử hỏi: "Đại sư, ta xem này đó hình như đều là kinh thư a, như thế nào lại không thấy tuyệt học của phái Thiếu Lâm đâu vậy? Ta nghe nói Thiếu Lâm Tự chính là có tới mười tám ban võ nghệ lận a."
Nào biết Kiến Ngộ đại sư vừa nghe sắc mặt tức khắc liền trở nên khó coi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook