Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám
-
Chương 5-1
Sau đó, mỗi ngày Bộc Dương Tuyên Cầu đều đi học và vẫn cho Tạ Đông Quân ngồi bên cạnh nghe giảng cùng. Thỉnh thoảng nó còn quay sang chỉ dạy hắn vài câu, hoàn toàn coi thường cái mặt thối của tên Triệu Chiêu kia.
Hôm nay, sau khi kết thúc buổi học, thái độ của Tạ Đông Quân rất khác thường. Hắn không ngồi luyện tập viết chữ nữa mà có chút lo lắng. Thái phó vừa mới nói nghỉ học là hắn lập tức đứng lên thu dọn đồ đạc.
– Được rồi, điện hạ, chúng ta đi thôi! Về Tĩnh Tâm điện!
Bộc Dương Tuyên Cầu ngạc nhiên:
– Ngươi đang gấp cái gì vậy hả Tạ Mãn?
– Có người đang chờ ngài cho nên phải nhanh nhanh trở về mới được. – Tạ Đông Quân cười thần bí rồi kéo kéo ống tay áo ngoài của Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Ai, ngươi đừng có kéo…
Bộc Dương Tuyên Cầu ngơ ngác bị kéo đi, cuối cùng đành chạy theo.
Vất vả trở lại Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân đưa nó đi thẳng tới đại sảnh. Ở đó có một lão nhân đang đứng, hai tay khoanh để phía sau, cả người tỏa ra hơi khí xa xăm.
– Người kia là ai?
– Thảo dân là Lý Kính, khấu kiến Cầu vương điện hạ! – lão nhân chắp tay hướng Bộc Dương Tuyên Cầu, tạo nên một thứ cảm giác tiêu sái và ngạo khí của một người trong võ lâm.
Tạ Đông Quân nói nhỏ bên tai Bộc Dương Tuyên Cầu:
– Vị này là Lý Kính tướng quân, mấy năm trước đã cáo lão hồi hương. Hoàng thượng vất vả lắm mới mời được ngài ấy đến dạy điện hạ binh pháp đó!
Bộc Dương Tuyên Cầu sững người đứng đó, không nói được lời nào.
Người tên Lý Kính này, Bộc Dương Tuyên Cầu đương nhiên đã nghe qua. Ông ấy chính là Trấn quốc Đại tướng quân, năm đó tiên hoàng Tây chinh đã nhiều lần suất lĩnh quân đội, thu về những chiến thắng oanh liệt.
Nhưng vài năm sau khi tiên hoàng băng hà, Lý Kính đã tỏ rõ ý định muốn cáo lão hồi hương với Bộc Dương Ngự Thiên và không còn tham dự vào chuyện triều đình nữa.
– Tại sao…
Bộc Dương Tuyên Cầu không hiểu, một người luôn phản đối nó học mấy thứ binh pháp như Bộc Dương Ngự Thiên tại sao lại đột nhiên đồng ý. Chẳng những thế còn đặc biệt mời vị tướng quân nổi tiếng đã ẩn cư đến dạy nó.
– Đúng ra điện hạ nên cảm tạ tiểu thái giám bên cạnh người! – Lý Kính cười nói. Ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức chuyển hướng sang Tạ Đông Quân.
Tạ Đông Quân nhún nhún vai, nói rất nhẹ nhàng:
– Nô tài chỉ là trao đổi với hoàng thượng, nếu nô tài có thể khiến điện hạ đi học đều đặn thì hoàng thượng phải để cho điện hạ học binh pháp và võ thuật.
– Ngươi … Ai khiến người quản nhiều chuyện như thế… – Bộc Dương Tuyên Cầu làm vẻ mặt khó chịu nói nhưng hai bên má đã hây hây đỏ, miệng cong cong nụ cười, bộ dáng rất ư vui vẻ.
– Như vậy chúng ta bắt đầu được chưa?
Lý Kính vung tay lên, ý muốn Bộc Dương Tuyên Cầu đi cùng ông vào trong thư phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu nhấc chân lên đang muốn đi lại đột nhiên khựng lại, sờ soạng trên người một hồi lâu.
– Không thấy tranh trí tuệ của ta đâu!
Trước kia vì nhàn rỗi nên Tạ Đông Quân thường kể cho Bộc Dương Tuyên Cầu nghe chuyện về những bức tranh thử trí thông minh. Lúc đó, Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy rất hứng thú nên bảo Tạ Đông Quân vẽ ra mấy bức tranh, rồi đưa cho thợ thủ công tạo thành sản phẩm thật.
Ở hiện đại, người ta dùng tre nứa làm món đồ này, còn ở đây lại dùng thúy ngọc để tạo ra những vật phẩm vô cùng đáng giá. Mỗi lần Tạ Đông Quân cầm trong tay đều lo sợ chẳng may mình không cẩn thận, chạy ngã làm vỡ thì khổ.
Bộc Dương Tuyên Cầu là một đứa nhỏ thông minh, nên rất nhanh đã giải được tất cả tranh trí tuệ. Bởi vậy, Tạ Đông Quân vẽ càng ngày càng nhiều, càng vẽ càng khó. Hiện tại, có một bức quá khó, mà Bộc Dương Tuyên Cầu thì không chịu thua nên ngày nào cũng đem tranh bên người, thỉnh thoảng lấy ra đùa nghịch.
Xem ra, lúc ở Thái học đường nó đã lấy ra chơi mà bỏ quên không cất đi.
– Tiểu nhân đi tìm giúp điện hạ. Điện hạ cũng đừng lãng phí thời gian, trước tiên cứ đi học đi ạ! – Tạ Đông Quân nói rồi chạy nhanh đi.
– Ừ! – Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn theo bóng Tạ Đông Quân một hồi rồi mới theo Lý Kính vào trong thư phòng.
– Hôm nay, lão phu sẽ nói về vấn đề binh pháp trước…
Lúc đầu, Lý Kính dạy về binh pháp thì Bộc Dương Tuyên Cầu nghe rất say mê. Nhưng qua nửa canh giờ thì nó lại bắt đầu mất tập trung.
– Điện hạ, xảy ra chuyện gì sao? – chú ý thấy Bộc Dương Tuyên Cầu tựa hồ bất an, Lý Kính tò mò hỏi.
– Tạ Mãn vẫn chưa có trở lại, có điểm kỳ quái… – Bộc Dương Tuyên Cầu không ngừng ngó nhìn phía ngoài cửa nhưng vẫn không có thấy bóng người nào. – Tìm một món đồ cũng không lâu như thế chứ…
– Nói như vậy cũng đúng… Chẳng lẽ gặp chuyện gì đó nên mới chậm trễ? – Lý Kính cũng buông cuốn sách xuống, hơi nghi hoặc nhìn bên ngoài.
Lão đã nghe về Tạ Đông Quân qua Bộc Dương Ngự Thiên nên có hứng thú với đứa nhỏ này. Nhất là chuyện Tạ Đông Quân có thể khiến cho Bộc Dương Tuyên Cầu ngoan ngoãn luôn chán ghét chuyện học hành lại chấp nhận tới Thái học đường đều đặn. Điểm này thực sự khiến lão bội phúc hắn.
– … Ta đi tìm hắn.
Sau khi được Lý Kính cho phép, Bộc Dương Tuyên Cầu liền bật người nhảy xuống khỏi ghế rồi lao ra khỏi thư phòng.
Không hiểu sao nó có một thứ dự cảm không tốt. Trái tim cứ nhảy lên thình thịch khiến nó khó chịu vô cùng. Nhưng dù có vậy thì nó cũng không muốn thừa nhận rằng mình đang lo lắng cho Tạ Đông Quân.
Tốt nhất là ngươi đừng có dính dáng tới chuyện phiền toái gì cho ta, Tạ Mãn!
____
Mùa xuân vừa qua, tết âm lịch cũng mới kết thúc chưa được bao lâu nên nơi nơi trong thành còn ngập tràn dư âm náo nhiệt vui vẻ.
– Đa tạ ngài đã chiếu cố. – gã đàn ông trung niên mặc bộ quần áo cũ nát mang theo một đứa nhỏ, không ngừng cúi vái một gã đàn ông có chòm râu dê.
Dương Tiểu nhìn cha mình không ngừng cúi tạ Tào quản gia rồi đẩy nó đi lên phía trước.
Bắt đầu từ bảy tuổi, Dương Tiểu đã làm ba năm công ở Tào gia. Mãi tới hôm nay nó mới có thể trở về nhà, mặc kệ thế nào thì trong lòng nó rất là vui vẻ.
Vì gia đình rất nghèo khổ, từ nhỏ Dương Tiểu đã bị cha đưa đi khắp nơi, làm đủ mọi việc, tất cả chỉ vì kiếm tiền.
Bảy tuổi, Tào phủ có đợt tuyển người làm, lão Dương liền đem Dương Tiểu đi tuyển. Khi đó, Dương Tiểu vừa mới kết thúc một năm làm công trong một gia đình giàu có khác.
Nam chủ nhân của gia đình giàu có kia rất thích Dương Tiểu, vì bộ dáng của nó rất đáng yêu. Có khi, vào buổi tối nó bị chủ nhân gọi vào trong phòng nhưng nó không hề nói cho cha mình biết.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng vì tay chân lanh lẹ nên được Tảo tổng quản nhắm trúng, ký giấy ước làm công ba năm. Cha nó cứ cúi đầu ngàn ơn vạn tạ rồi cầm tiền đi thẳng, thậm chí một cái quay đầu cũng không có.
Ngay cả cái tên Dương Tiểu này cũng là do Tào tổng quản đặt cho nó. Chỉ vì cho tới bây giờ, nó vẫn không có một cái tên chính thức nào; trước kia, mọi người thường gọi nó là tiểu Dương này tiểu Dương nọ.
Tào tổng quản nói, người nó trông nho nhỏ nên liền gọi nó là Dương Tiểu. Không biết có phải vì nó ăn không đủ nên dù bảy tuổi rồi mà nó so với đứa nhỏ cùng tuổi chẳng lớn hơn là bao.
Sau khi làm ở Tào phủ được hơn một năm, do nó biểu hiện tốt, Tào quản gia cho phép nó nghỉ một ngày để về thăm gia đình, người thân.
Bên dưới bộ quần áo cũ là một chiếc túi nhỏ, bên trong có chút tiền thưởng do ông chủ lúc vui vẻ chia cho hạ nhân đã làm việc hơn một năm. Dương Tiểu nắm chặt lấy bọc nhỏ, đi cả nửa ngày trời mới về tới nhà.
Bên cạnh căn nhà gỗ cũ nát là một chiếc chuồng gà, bên trong cũng có vài ba con gà
Xem ra số tiền khế ước của nó đã giúp đỡ gia đình không nhỏ. Dương Tiểu cố nén nội tâm vui mừng, bước nhanh vào trong nhà. Nếu mẹ nhìn thấy nó hẳn sẽ rất vui, có lẽ sẽ ôm nó, nói thương nó nhiều.
Con cha, tuy luôn nói này nói nọ nó nhưng chắc cha cũng khen nó vài câu. Nó ở Tào gia vẫn luôn cố gắng, ngay cả chủ nhân cũng khen nó chăm chỉ.
Dương Tiểu đang định mở cửa thì cửa lại bị người từ bên trong đẩy ra.
Mẹ nó đúng lúc đi ra, thấy Dương Tiểu đứng đó bà vừa ngạc nhiên vừa giật mình.
Ngó qua cánh cửa, nó thấy cha nó đang vui vẻ dỗ dành một đứa nhỏ. Đứa nhỏ kia mặc một chiếc áo bông mới tinh, thoạt nhìn rất ấm áp. Bỗng nhiên Dương Tiểu cảm thấy gió lạnh không ngừng thổi thấu qua bộ quần áo rách nát, cũ kĩ xông vào da thịt mình.
– Sao ngươi đã trở lại? Không phải là làm sai chuyện gì nên bị đuổi về chứ? – người cha ngẩng đầu lên thấy nó thì mặt mày lập tức nhăn nhó, hỏi.
– Đúng là vậy sao? – mẹ nó trông có vẻ lo lắng, Dương Tiểu vội vã lắc đầu.
– Tào tổng quản cho con một ngày nghỉ, để con về thăm nhà. – Dương Tiểu nói rất nhỏ. Nó vốn dĩ không thích nói nhiều.
A Bạch vẫn thường nói nó rằng, vì nó không chịu nói chuyện nên mới luôn bị người ta bắt nạt.
Cuối cùng mẹ nó cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đẩy Dương Tiểu đi vào trong phòng.
– Đây là em trai của con, gọi là A Bảo.
A Bảo, A Bảo, bảo bối trong lòng cha mẹ.
Nó nghĩ lại, chính mình lên bảy tuổi mới được Tào tổng quản đặt cho cái tên chính thức. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến một đứa nhỏ vô cùng hạnh phúc.
Dương Tiểu cứ yên lặng đứng nhìn đứa bé mập mạp, trắng trẻo kia. Đứa nhỏ tên A Bảo kia cũng đang dùng ánh mắt xa lạ ngó nhìn nó, một bên lấy cánh tay múp mềm, nhỏ bé túm lấy góc áo mẹ.
– Đứa nhỏ này, sợ người lạ lắm. – mẹ nó cười cười rồi ôm lấy Dương Bảo.
Những lời này như một lưỡi đao cứa vào lòng Dương Tiểu. Đúng vậy, từ nhỏ tới giờ, thời gian nó ở nhà so với đi ở cho người ta còn ít hơn rất nhiều.
– Đến giờ thì nên trở về, đừng có chậm trễ.
Ngay cả ngồi còn chưa nóng mông, Dương Tiểu đã nghe cha mình nói như thế.
Nó vừa mới về chưa được bao lâu, đứa nhỏ chưa biết nói kia cứ khó chịu rồi khóc nháo lên. Cha mẹ cứ chăm chăm dỗ dành đứa nhỏ, chẳng ai thèm đoái hoài tới nó cả.
Dương Tiểu gật đầu, rời khỏi chiếc ghế rồi lấy chút ít tiền nó tích cóp được cất trong bao quần áo ra.
– Đây là …
Dương Tiểu phát hiện không có ai chú ý tới mình nói chuyện, nó đành đem chuỗi tiền đặt lên bàn rồi đi ra cửa.
– Cha, mẹ, tiểu Dương đi đây!
Nó nói rất nhỏ, mà dù có nói to thì cũng chẳng ai thèm đáp lời nó.
Cánh cửa mở ra, bên ngoài tuyết rơi thực lớn. Dương Tiểu sực nhớ, nó đi cả nửa ngày trời dưới tuyết, vậy mà không ai cho nó một chén trà nóng để làm ấm người.
Ngày đó, trở lại Tào phủ, nó bị ốm một trận nặng.
Tào quản gia không nói gì, để cho nó nằm trên giường nghỉ một ngày. Buổi tối, A Bạch, người bạn cùng đi ở giống nó bưng cho nó một bát cháo, bên trong có một quả trứng. A Bạch nói là Tảo tổng quản bảo hắn bưng tới.
Dương Tiểu ăn cháo mà nước mắt không ngừng rớt vào trong bát.
A Bạch không hỏi nguyên nhân, chỉ vỗ vỗ vai nó nói, trong cháo có bỏ tiêu, chắc là cay lắm.
Ba năm sau lần về nhà đó, người cha tới đón Dương Tiểu.
Tào tổng quản nói Dương Tiểu làm việc rất chăm chỉ, có ý muốn kéo dài khế ước thêm ba năm với cha nó nhưng cha nó lại từ chối khéo.
Dương Tiểu tuy ngạc nhiên nhưng rất vui. Điều này chứng tỏ cha nó muốn dẫn nó về nhà sao?
Sau khi cảm tạ Tào tổng quản, người cha lại dẫn Dương Tiểu đi theo hướng ngược với đường về nhà mình.
Muốn đi đâu đây? Dương Tiểu thầm nghi hoặc trong bụng chứ không có nói ra miệng. Nó biết cha nó sẽ chẳng thèm trả lời những gì nó hỏi.
Chẳng lẽ là muốn tìm một gia đình nào đó tốt hơn nên mới cự tuyệt đề nghị của Tào tổng quản? Nếu như thế thì nó thật hy vọng có thể tiếp tục ở lại Tào gia.
Tảo quản gia đối với hạ nhân rất tốt bụng và rộng lượng, A Bạch cũng luôn chăm sóc nó. Ở Tào gia, ba nữa đều có ăn nên vóc dáng nhỏ thó của Dương Tiểu cũng bắt đầu cao hơn.
Đi bộ không biết mấy canh giờ, cuối cùng Dương Tiểu nhịn không được hỏi:
– Cha ơi, chúng ta đi đâu đây ạ?
Dương phụ dừng bước rồi trả lời chẳng đâu vào đâu:
– Bảo nhi sinh bệnh, thầy thuốc nói muốn trị khỏi thì phải tốn rất nhiều tiền thuốc.
– A… – trong đầu Dương Tiểu hiện lên hình ảnh đứa nhỏ dùng ánh mắt xa lạ kia nhìn mình.
Nó không biết, người đệ đệ xa lạ kia sinh bệnh có bao nhiêu nghiêm trọng; nó chỉ biết rằng chuyện nó muốn về nhà là không có khả năng.
Lần này lại là nhà nào đây? Dương Tiểu chỉ hy vọng cha nó không ký khế ước chung thân là tốt lắm rồi.
Mặc kệ nói gì thì nó vẫn muốn về nhà nhất.
Đi tiếp một đoạn đường nữa, cuối cùng hai người cũng tới điểm dừng.
Đó là một gian phòng ở không nhỏ, ở cửa có rất nhiều người đứng. Người cha vội vàng kéo tay Dương Tiểu đi lên rồi đứng trước một cái bàn.
– Chúng ta đã ngừng thu nhận người rồi. – người ngồi sau bàn cúi nhìn quyển sổ, nói với cha nó như thế.
– Làm ơn châm chước cho chúng tôi. – Dương phụ chắp tay thành hình chữ thập cầu xin người nọ, chỉ thiếu điều quỳ xuống van lạy.
Người nọ nhíu mày nhìn Dương phụ rồi lại nhìn nhìn Dương Tiểu. Cuối cùng, người đó thở dài, cầm túi ngân lượng đưa cho Dương phụ.
– Đa tạ, đa tạ! – Dương phụ cuống quýt tạ ơn, cũng không có nói gì với Dương Tiểu mà đi thẳng. Xem ra số tiền này dùng để mua thuốc cho Dương Bảo.
– Ai! Ngươi còn chưa điền thông tin! – nam nhân gọi vài tiếng nhưng thấy Dương phụ đi một mạch không quay đầu lại nên cũng cho qua.
Dương Tiểu nhìn bóng lưng cha dần khuất, cảm giác kiệt sức cùng đau đớn trào lên.
– Đi thôi. – nam nhân thu dọn đồ đạc rồi nói với Dương Tiểu, ý muốn nó cùng đi vào trong nhà.
– Muốn tôi làm gì sao? – Dương Tiểu hỏi. Nó hình như nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ căn phòng tối tăm, đáng sợ kia. Bất giác, cả người nó nổi da gà.
Nam nhân có vẻ kinh ngạc khi thấy nó cái gì cũng không biết về công việc của mình.
– Thiến ngươi rồi đưa vào cung làm thái giám. Cha ngươi đã cầm tiền bán mình của ngươi đi rồi, ngươi còn không biết chuyện gì sao?
Dương Tiểu ngẩn người rồi quay phắt lại, tìm kiếm cha nó, giờ chỉ còn là một bóng nhỏ mơ hồ.
Cha bán nó tới chỗ này, tức là nó không thể trở về nhà được ư?
Câu cuối cùng cha nói với nó không phải là lời yêu thương, luyến tiếc, mà là chuyện người đệ đệ xa lạ kia sinh bệnh. Cha bán nó, lấy tiền chữa bệnh cho đứa nhỏ kia!
Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên Dương Tiểu khóc lớn như thế này.
Nó khóc, nó hét, nó đánh đá tất cả những ai đang cố gắng tới gần nó.
Cuối cùng, nó gạt sạch nước mắt, tùy ý người ta dẫn nó tới căn phòng tối om nhốt một ngày. Bị nhốt một ngày, Dương Tiểu cũng không còn oán hận, nháo loạn mà chỉ im lặng ngồi đó.
Hôm nay, sau khi kết thúc buổi học, thái độ của Tạ Đông Quân rất khác thường. Hắn không ngồi luyện tập viết chữ nữa mà có chút lo lắng. Thái phó vừa mới nói nghỉ học là hắn lập tức đứng lên thu dọn đồ đạc.
– Được rồi, điện hạ, chúng ta đi thôi! Về Tĩnh Tâm điện!
Bộc Dương Tuyên Cầu ngạc nhiên:
– Ngươi đang gấp cái gì vậy hả Tạ Mãn?
– Có người đang chờ ngài cho nên phải nhanh nhanh trở về mới được. – Tạ Đông Quân cười thần bí rồi kéo kéo ống tay áo ngoài của Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Ai, ngươi đừng có kéo…
Bộc Dương Tuyên Cầu ngơ ngác bị kéo đi, cuối cùng đành chạy theo.
Vất vả trở lại Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân đưa nó đi thẳng tới đại sảnh. Ở đó có một lão nhân đang đứng, hai tay khoanh để phía sau, cả người tỏa ra hơi khí xa xăm.
– Người kia là ai?
– Thảo dân là Lý Kính, khấu kiến Cầu vương điện hạ! – lão nhân chắp tay hướng Bộc Dương Tuyên Cầu, tạo nên một thứ cảm giác tiêu sái và ngạo khí của một người trong võ lâm.
Tạ Đông Quân nói nhỏ bên tai Bộc Dương Tuyên Cầu:
– Vị này là Lý Kính tướng quân, mấy năm trước đã cáo lão hồi hương. Hoàng thượng vất vả lắm mới mời được ngài ấy đến dạy điện hạ binh pháp đó!
Bộc Dương Tuyên Cầu sững người đứng đó, không nói được lời nào.
Người tên Lý Kính này, Bộc Dương Tuyên Cầu đương nhiên đã nghe qua. Ông ấy chính là Trấn quốc Đại tướng quân, năm đó tiên hoàng Tây chinh đã nhiều lần suất lĩnh quân đội, thu về những chiến thắng oanh liệt.
Nhưng vài năm sau khi tiên hoàng băng hà, Lý Kính đã tỏ rõ ý định muốn cáo lão hồi hương với Bộc Dương Ngự Thiên và không còn tham dự vào chuyện triều đình nữa.
– Tại sao…
Bộc Dương Tuyên Cầu không hiểu, một người luôn phản đối nó học mấy thứ binh pháp như Bộc Dương Ngự Thiên tại sao lại đột nhiên đồng ý. Chẳng những thế còn đặc biệt mời vị tướng quân nổi tiếng đã ẩn cư đến dạy nó.
– Đúng ra điện hạ nên cảm tạ tiểu thái giám bên cạnh người! – Lý Kính cười nói. Ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức chuyển hướng sang Tạ Đông Quân.
Tạ Đông Quân nhún nhún vai, nói rất nhẹ nhàng:
– Nô tài chỉ là trao đổi với hoàng thượng, nếu nô tài có thể khiến điện hạ đi học đều đặn thì hoàng thượng phải để cho điện hạ học binh pháp và võ thuật.
– Ngươi … Ai khiến người quản nhiều chuyện như thế… – Bộc Dương Tuyên Cầu làm vẻ mặt khó chịu nói nhưng hai bên má đã hây hây đỏ, miệng cong cong nụ cười, bộ dáng rất ư vui vẻ.
– Như vậy chúng ta bắt đầu được chưa?
Lý Kính vung tay lên, ý muốn Bộc Dương Tuyên Cầu đi cùng ông vào trong thư phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu nhấc chân lên đang muốn đi lại đột nhiên khựng lại, sờ soạng trên người một hồi lâu.
– Không thấy tranh trí tuệ của ta đâu!
Trước kia vì nhàn rỗi nên Tạ Đông Quân thường kể cho Bộc Dương Tuyên Cầu nghe chuyện về những bức tranh thử trí thông minh. Lúc đó, Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy rất hứng thú nên bảo Tạ Đông Quân vẽ ra mấy bức tranh, rồi đưa cho thợ thủ công tạo thành sản phẩm thật.
Ở hiện đại, người ta dùng tre nứa làm món đồ này, còn ở đây lại dùng thúy ngọc để tạo ra những vật phẩm vô cùng đáng giá. Mỗi lần Tạ Đông Quân cầm trong tay đều lo sợ chẳng may mình không cẩn thận, chạy ngã làm vỡ thì khổ.
Bộc Dương Tuyên Cầu là một đứa nhỏ thông minh, nên rất nhanh đã giải được tất cả tranh trí tuệ. Bởi vậy, Tạ Đông Quân vẽ càng ngày càng nhiều, càng vẽ càng khó. Hiện tại, có một bức quá khó, mà Bộc Dương Tuyên Cầu thì không chịu thua nên ngày nào cũng đem tranh bên người, thỉnh thoảng lấy ra đùa nghịch.
Xem ra, lúc ở Thái học đường nó đã lấy ra chơi mà bỏ quên không cất đi.
– Tiểu nhân đi tìm giúp điện hạ. Điện hạ cũng đừng lãng phí thời gian, trước tiên cứ đi học đi ạ! – Tạ Đông Quân nói rồi chạy nhanh đi.
– Ừ! – Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn theo bóng Tạ Đông Quân một hồi rồi mới theo Lý Kính vào trong thư phòng.
– Hôm nay, lão phu sẽ nói về vấn đề binh pháp trước…
Lúc đầu, Lý Kính dạy về binh pháp thì Bộc Dương Tuyên Cầu nghe rất say mê. Nhưng qua nửa canh giờ thì nó lại bắt đầu mất tập trung.
– Điện hạ, xảy ra chuyện gì sao? – chú ý thấy Bộc Dương Tuyên Cầu tựa hồ bất an, Lý Kính tò mò hỏi.
– Tạ Mãn vẫn chưa có trở lại, có điểm kỳ quái… – Bộc Dương Tuyên Cầu không ngừng ngó nhìn phía ngoài cửa nhưng vẫn không có thấy bóng người nào. – Tìm một món đồ cũng không lâu như thế chứ…
– Nói như vậy cũng đúng… Chẳng lẽ gặp chuyện gì đó nên mới chậm trễ? – Lý Kính cũng buông cuốn sách xuống, hơi nghi hoặc nhìn bên ngoài.
Lão đã nghe về Tạ Đông Quân qua Bộc Dương Ngự Thiên nên có hứng thú với đứa nhỏ này. Nhất là chuyện Tạ Đông Quân có thể khiến cho Bộc Dương Tuyên Cầu ngoan ngoãn luôn chán ghét chuyện học hành lại chấp nhận tới Thái học đường đều đặn. Điểm này thực sự khiến lão bội phúc hắn.
– … Ta đi tìm hắn.
Sau khi được Lý Kính cho phép, Bộc Dương Tuyên Cầu liền bật người nhảy xuống khỏi ghế rồi lao ra khỏi thư phòng.
Không hiểu sao nó có một thứ dự cảm không tốt. Trái tim cứ nhảy lên thình thịch khiến nó khó chịu vô cùng. Nhưng dù có vậy thì nó cũng không muốn thừa nhận rằng mình đang lo lắng cho Tạ Đông Quân.
Tốt nhất là ngươi đừng có dính dáng tới chuyện phiền toái gì cho ta, Tạ Mãn!
____
Mùa xuân vừa qua, tết âm lịch cũng mới kết thúc chưa được bao lâu nên nơi nơi trong thành còn ngập tràn dư âm náo nhiệt vui vẻ.
– Đa tạ ngài đã chiếu cố. – gã đàn ông trung niên mặc bộ quần áo cũ nát mang theo một đứa nhỏ, không ngừng cúi vái một gã đàn ông có chòm râu dê.
Dương Tiểu nhìn cha mình không ngừng cúi tạ Tào quản gia rồi đẩy nó đi lên phía trước.
Bắt đầu từ bảy tuổi, Dương Tiểu đã làm ba năm công ở Tào gia. Mãi tới hôm nay nó mới có thể trở về nhà, mặc kệ thế nào thì trong lòng nó rất là vui vẻ.
Vì gia đình rất nghèo khổ, từ nhỏ Dương Tiểu đã bị cha đưa đi khắp nơi, làm đủ mọi việc, tất cả chỉ vì kiếm tiền.
Bảy tuổi, Tào phủ có đợt tuyển người làm, lão Dương liền đem Dương Tiểu đi tuyển. Khi đó, Dương Tiểu vừa mới kết thúc một năm làm công trong một gia đình giàu có khác.
Nam chủ nhân của gia đình giàu có kia rất thích Dương Tiểu, vì bộ dáng của nó rất đáng yêu. Có khi, vào buổi tối nó bị chủ nhân gọi vào trong phòng nhưng nó không hề nói cho cha mình biết.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng vì tay chân lanh lẹ nên được Tảo tổng quản nhắm trúng, ký giấy ước làm công ba năm. Cha nó cứ cúi đầu ngàn ơn vạn tạ rồi cầm tiền đi thẳng, thậm chí một cái quay đầu cũng không có.
Ngay cả cái tên Dương Tiểu này cũng là do Tào tổng quản đặt cho nó. Chỉ vì cho tới bây giờ, nó vẫn không có một cái tên chính thức nào; trước kia, mọi người thường gọi nó là tiểu Dương này tiểu Dương nọ.
Tào tổng quản nói, người nó trông nho nhỏ nên liền gọi nó là Dương Tiểu. Không biết có phải vì nó ăn không đủ nên dù bảy tuổi rồi mà nó so với đứa nhỏ cùng tuổi chẳng lớn hơn là bao.
Sau khi làm ở Tào phủ được hơn một năm, do nó biểu hiện tốt, Tào quản gia cho phép nó nghỉ một ngày để về thăm gia đình, người thân.
Bên dưới bộ quần áo cũ là một chiếc túi nhỏ, bên trong có chút tiền thưởng do ông chủ lúc vui vẻ chia cho hạ nhân đã làm việc hơn một năm. Dương Tiểu nắm chặt lấy bọc nhỏ, đi cả nửa ngày trời mới về tới nhà.
Bên cạnh căn nhà gỗ cũ nát là một chiếc chuồng gà, bên trong cũng có vài ba con gà
Xem ra số tiền khế ước của nó đã giúp đỡ gia đình không nhỏ. Dương Tiểu cố nén nội tâm vui mừng, bước nhanh vào trong nhà. Nếu mẹ nhìn thấy nó hẳn sẽ rất vui, có lẽ sẽ ôm nó, nói thương nó nhiều.
Con cha, tuy luôn nói này nói nọ nó nhưng chắc cha cũng khen nó vài câu. Nó ở Tào gia vẫn luôn cố gắng, ngay cả chủ nhân cũng khen nó chăm chỉ.
Dương Tiểu đang định mở cửa thì cửa lại bị người từ bên trong đẩy ra.
Mẹ nó đúng lúc đi ra, thấy Dương Tiểu đứng đó bà vừa ngạc nhiên vừa giật mình.
Ngó qua cánh cửa, nó thấy cha nó đang vui vẻ dỗ dành một đứa nhỏ. Đứa nhỏ kia mặc một chiếc áo bông mới tinh, thoạt nhìn rất ấm áp. Bỗng nhiên Dương Tiểu cảm thấy gió lạnh không ngừng thổi thấu qua bộ quần áo rách nát, cũ kĩ xông vào da thịt mình.
– Sao ngươi đã trở lại? Không phải là làm sai chuyện gì nên bị đuổi về chứ? – người cha ngẩng đầu lên thấy nó thì mặt mày lập tức nhăn nhó, hỏi.
– Đúng là vậy sao? – mẹ nó trông có vẻ lo lắng, Dương Tiểu vội vã lắc đầu.
– Tào tổng quản cho con một ngày nghỉ, để con về thăm nhà. – Dương Tiểu nói rất nhỏ. Nó vốn dĩ không thích nói nhiều.
A Bạch vẫn thường nói nó rằng, vì nó không chịu nói chuyện nên mới luôn bị người ta bắt nạt.
Cuối cùng mẹ nó cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đẩy Dương Tiểu đi vào trong phòng.
– Đây là em trai của con, gọi là A Bảo.
A Bảo, A Bảo, bảo bối trong lòng cha mẹ.
Nó nghĩ lại, chính mình lên bảy tuổi mới được Tào tổng quản đặt cho cái tên chính thức. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến một đứa nhỏ vô cùng hạnh phúc.
Dương Tiểu cứ yên lặng đứng nhìn đứa bé mập mạp, trắng trẻo kia. Đứa nhỏ tên A Bảo kia cũng đang dùng ánh mắt xa lạ ngó nhìn nó, một bên lấy cánh tay múp mềm, nhỏ bé túm lấy góc áo mẹ.
– Đứa nhỏ này, sợ người lạ lắm. – mẹ nó cười cười rồi ôm lấy Dương Bảo.
Những lời này như một lưỡi đao cứa vào lòng Dương Tiểu. Đúng vậy, từ nhỏ tới giờ, thời gian nó ở nhà so với đi ở cho người ta còn ít hơn rất nhiều.
– Đến giờ thì nên trở về, đừng có chậm trễ.
Ngay cả ngồi còn chưa nóng mông, Dương Tiểu đã nghe cha mình nói như thế.
Nó vừa mới về chưa được bao lâu, đứa nhỏ chưa biết nói kia cứ khó chịu rồi khóc nháo lên. Cha mẹ cứ chăm chăm dỗ dành đứa nhỏ, chẳng ai thèm đoái hoài tới nó cả.
Dương Tiểu gật đầu, rời khỏi chiếc ghế rồi lấy chút ít tiền nó tích cóp được cất trong bao quần áo ra.
– Đây là …
Dương Tiểu phát hiện không có ai chú ý tới mình nói chuyện, nó đành đem chuỗi tiền đặt lên bàn rồi đi ra cửa.
– Cha, mẹ, tiểu Dương đi đây!
Nó nói rất nhỏ, mà dù có nói to thì cũng chẳng ai thèm đáp lời nó.
Cánh cửa mở ra, bên ngoài tuyết rơi thực lớn. Dương Tiểu sực nhớ, nó đi cả nửa ngày trời dưới tuyết, vậy mà không ai cho nó một chén trà nóng để làm ấm người.
Ngày đó, trở lại Tào phủ, nó bị ốm một trận nặng.
Tào quản gia không nói gì, để cho nó nằm trên giường nghỉ một ngày. Buổi tối, A Bạch, người bạn cùng đi ở giống nó bưng cho nó một bát cháo, bên trong có một quả trứng. A Bạch nói là Tảo tổng quản bảo hắn bưng tới.
Dương Tiểu ăn cháo mà nước mắt không ngừng rớt vào trong bát.
A Bạch không hỏi nguyên nhân, chỉ vỗ vỗ vai nó nói, trong cháo có bỏ tiêu, chắc là cay lắm.
Ba năm sau lần về nhà đó, người cha tới đón Dương Tiểu.
Tào tổng quản nói Dương Tiểu làm việc rất chăm chỉ, có ý muốn kéo dài khế ước thêm ba năm với cha nó nhưng cha nó lại từ chối khéo.
Dương Tiểu tuy ngạc nhiên nhưng rất vui. Điều này chứng tỏ cha nó muốn dẫn nó về nhà sao?
Sau khi cảm tạ Tào tổng quản, người cha lại dẫn Dương Tiểu đi theo hướng ngược với đường về nhà mình.
Muốn đi đâu đây? Dương Tiểu thầm nghi hoặc trong bụng chứ không có nói ra miệng. Nó biết cha nó sẽ chẳng thèm trả lời những gì nó hỏi.
Chẳng lẽ là muốn tìm một gia đình nào đó tốt hơn nên mới cự tuyệt đề nghị của Tào tổng quản? Nếu như thế thì nó thật hy vọng có thể tiếp tục ở lại Tào gia.
Tảo quản gia đối với hạ nhân rất tốt bụng và rộng lượng, A Bạch cũng luôn chăm sóc nó. Ở Tào gia, ba nữa đều có ăn nên vóc dáng nhỏ thó của Dương Tiểu cũng bắt đầu cao hơn.
Đi bộ không biết mấy canh giờ, cuối cùng Dương Tiểu nhịn không được hỏi:
– Cha ơi, chúng ta đi đâu đây ạ?
Dương phụ dừng bước rồi trả lời chẳng đâu vào đâu:
– Bảo nhi sinh bệnh, thầy thuốc nói muốn trị khỏi thì phải tốn rất nhiều tiền thuốc.
– A… – trong đầu Dương Tiểu hiện lên hình ảnh đứa nhỏ dùng ánh mắt xa lạ kia nhìn mình.
Nó không biết, người đệ đệ xa lạ kia sinh bệnh có bao nhiêu nghiêm trọng; nó chỉ biết rằng chuyện nó muốn về nhà là không có khả năng.
Lần này lại là nhà nào đây? Dương Tiểu chỉ hy vọng cha nó không ký khế ước chung thân là tốt lắm rồi.
Mặc kệ nói gì thì nó vẫn muốn về nhà nhất.
Đi tiếp một đoạn đường nữa, cuối cùng hai người cũng tới điểm dừng.
Đó là một gian phòng ở không nhỏ, ở cửa có rất nhiều người đứng. Người cha vội vàng kéo tay Dương Tiểu đi lên rồi đứng trước một cái bàn.
– Chúng ta đã ngừng thu nhận người rồi. – người ngồi sau bàn cúi nhìn quyển sổ, nói với cha nó như thế.
– Làm ơn châm chước cho chúng tôi. – Dương phụ chắp tay thành hình chữ thập cầu xin người nọ, chỉ thiếu điều quỳ xuống van lạy.
Người nọ nhíu mày nhìn Dương phụ rồi lại nhìn nhìn Dương Tiểu. Cuối cùng, người đó thở dài, cầm túi ngân lượng đưa cho Dương phụ.
– Đa tạ, đa tạ! – Dương phụ cuống quýt tạ ơn, cũng không có nói gì với Dương Tiểu mà đi thẳng. Xem ra số tiền này dùng để mua thuốc cho Dương Bảo.
– Ai! Ngươi còn chưa điền thông tin! – nam nhân gọi vài tiếng nhưng thấy Dương phụ đi một mạch không quay đầu lại nên cũng cho qua.
Dương Tiểu nhìn bóng lưng cha dần khuất, cảm giác kiệt sức cùng đau đớn trào lên.
– Đi thôi. – nam nhân thu dọn đồ đạc rồi nói với Dương Tiểu, ý muốn nó cùng đi vào trong nhà.
– Muốn tôi làm gì sao? – Dương Tiểu hỏi. Nó hình như nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ căn phòng tối tăm, đáng sợ kia. Bất giác, cả người nó nổi da gà.
Nam nhân có vẻ kinh ngạc khi thấy nó cái gì cũng không biết về công việc của mình.
– Thiến ngươi rồi đưa vào cung làm thái giám. Cha ngươi đã cầm tiền bán mình của ngươi đi rồi, ngươi còn không biết chuyện gì sao?
Dương Tiểu ngẩn người rồi quay phắt lại, tìm kiếm cha nó, giờ chỉ còn là một bóng nhỏ mơ hồ.
Cha bán nó tới chỗ này, tức là nó không thể trở về nhà được ư?
Câu cuối cùng cha nói với nó không phải là lời yêu thương, luyến tiếc, mà là chuyện người đệ đệ xa lạ kia sinh bệnh. Cha bán nó, lấy tiền chữa bệnh cho đứa nhỏ kia!
Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên Dương Tiểu khóc lớn như thế này.
Nó khóc, nó hét, nó đánh đá tất cả những ai đang cố gắng tới gần nó.
Cuối cùng, nó gạt sạch nước mắt, tùy ý người ta dẫn nó tới căn phòng tối om nhốt một ngày. Bị nhốt một ngày, Dương Tiểu cũng không còn oán hận, nháo loạn mà chỉ im lặng ngồi đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook