Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám
-
Chương 4-1
– Điện hạ, hôm nay…
Trong khi dùng sáng, Tạ Đông Quân lại cố gắng nhắc khóe tới chuyện thái phó và trường học.
– Lại nói nữa, mỗi ngày đều nói ngươi không thấy phiền sao? Ta đã nói là không muốn đi rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu ngắt ngang lời Tạ Đông Quân, tay cầm đũa ra sức chọc chọc thức ăn trong chén.
Cái người này, mỗi lần muốn đối với hắn tốt lên chút là hắn lại nói những lời nó không muốn nghe chút nào.
Tạ Đông Quân nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu trong ba giây rồi mới…
– Đau quá!
Nghe thấy tiếng hô thất thanh của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hắn ôm gáy ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngũ quan đều nhăn nhúm lại.
– Ngươi…
– Vết thương bởi vì bảo vệ điện hạ đột nhiên đau quá…
– …. – ngươi đúng là tên tiểu nhân đê tiện!
Bộc Dương Tuyên Cầu không nói gì, nhìn cái tên xấu xa đang ngồi chồm hổm trên mặt đất kia. Rõ ràng là hắn dùng vết thương trên người để uy hiếp nó.
Cố tình làm cho hắn bị thương không phải ai khác mà chính là Bộc Dương Tuyên Cầu nó. Nó nghĩ lại, lần trước vì chuyện đi học đã cãi lộn với Tạ Đông Quân một trận tơi bời, cuối cùng mọi chuyện trở nên tồi tệ nên lần này cũng không dám phản ứng kịch liệt.
Thêm nữa, thời điểm Tạ Đông Quân lấy vết thương ra uy hiếp nó không trước không sau mà cứ nhằm trúng lúc nói chuyện đi học văn chương!
– Hứ, cái thứ đê tiện…
Nghe ra sự lui bước trong giọng điệu Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân lập tức đứng lên, một bên bắt đầu chuẩn bị vài thứ đồ dùng cần thiết để nó đi học, một bên lầm bầm lầu bầu.
– Nô tài tới nơi này là để làm thư đồng của điện hạ, nếu điện hạ không chịu đi học thì nô tài cũng không thể mượn cớ đi theo điện hạ mà quanh minh chính đại học…
– Đây mới là mục đích của ngươi hả! – Bộc Dương Tuyên Cầu tức giận nói.
Không ngờ cái người này muốn nó tới trường học thực chất là vì chính hắn muốn biết chữ nha….
Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân đúng giờ xuất hiện tại Thái học đường khiến cho toàn bộ bọn nhỏ có mặt tại đây chú ý. Biểu hiện của mọi người đều là kinh ngạc.
– Cầu vương điện hạ xuất hiện ở Thái học đường, đúng là chuyện khó có được!
Người nói chuyện chính là con trai của Tể tướng đương triều – Triệu Chiêu. Khuôn mặt nhỏ dài trắng nõn cùng đôi mắt xếch cao làm Tạ Đông Quân liên tưởng đến hồ ly. Thực sự rất giống một con tuyết hồ kiêu ngạo suốt ngày chỉ biết cắp đuôi đi khắp nơi rêu rao này nọ.
Tuy bị người ta nói khích nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu làm như không nghe thấy gì; nó chỉ liếc mắt Triệu Chiêu một cái rồi mới thản nhiên ngồi xuống ghế.
Tạ Đông Quân đứng ngẩn người tại chỗ một hồi rồi mới giật mình thanh tỉnh, vội vã đi qua chuẩn bị mấy thứ hình như rất cần thiết cho việc luyện chữ.
– Hẳn là thứ kia đi? Nghe nói gần đây hoàng thượng tặng một thị nhân. Thoạt nhìn cũng chẳng ra sao ~~~
Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu không thèm để ý tới hắn nhưng Triệu Chiêu vẫn tiếp tục nói. Từ giọng nói không khó để nghe ra mấy phần khiêu khích rằng hắn chẳng có chút tôn kính với một vị hoàng tử là Bộc Dương Tuyên Cầu đây.
Nói Hoàng thượng tặng một thị nhân không ra gì thì cũng đồng dạng nói hoàng thượng hoàn toàn không coi trọng Bộc Dương Tuyên Cầu. Bằng không, hẳn là phải tặng một thị nhân đã trải qua huấn luyện bài bản, tay chân nhanh nhẹn mới đúng.
Tạ Đông Quân nghe ra ngầm ý trong lời nói của Triệu Chiêu, vất vả lắm mới nhịn xuống ý nghĩ muốn quay đầu lại nhìn thằng nhóc. Sau khi dọn xong vài món đồ, hắn liền muốn lui xuống phía sau phòng.
– Muốn đi đâu?
Bộc Dương Tuyên Cầu vốn đang nhìn về phía trước đột nhiên quay đầu tới, trừng trừng nhìn Tạ Đông Quân.
– A … Nô tài chờ ở phía sau…
Tạ Đông Quân chỉ chỉ về phía sau phòng học, ở nơi đó có mấy đứa nhỏ, tất cả đều đang dùng ánh mắt đánh giá hắn. Hiển nhiên bọn chúng đều là thư đồng của đám người quý tộc kia.
– – Không phải ngươi muốn học sao? Đứng ở phía sau làm sao mà học? – Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ chỉ vị trí bên mình ý bảo Tạ Đông Quân ngồi xuống.
– Nhưng mà ….
Tạ Đông Quân do dự. Đúng là hắn rất muốn học nhưng bọn hắn vừa mới xuất hiện tại Thái học đường đã đưa tới một đống lời bàn tán. Nếu hắn ngang nhiên ngồi bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu thì không khó để tưởng tượng sẽ xuất hiện những lời xầm xì gì.
– Đừng có dài dòng. Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi xuống. – Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn không mấy kiên nhẫn.
Từ lúc xuất hiện ở Thái học đường, thái độ của Bộc Dương Tuyên Cầu đã hoàn toàn khác biệt với lúc còn ở Tĩnh Tâm điện. Mặc dù làm cái gì cũng đều một bộ lạnh lùng, cứ như là muốn dựng lên trước mặt nó một bức tường trong suốt ngăn cách.
– Dạ…
Không dám chống lại thái độc này của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân đành phải ngồi xuống bên cạnh nó.
Hắn vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy nhóm người quý tộc phía sau bắt đầu xì xào bàn tán. Đại khái là phê bình, chê trách sao Bộc Dương Tuyên Cầu có thể để một hạ nhân ngồi cùng một chỗ với bọn chúng nghe giảng bài.
Tạ Đông Quân cảm thấy ngồi thực khó khăn nha!
– Điện hạ, tốt nhất nô tài…
Tạ Đông Quân muốn nói tốt nhất hắn nên đi tới phía sau, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu liếc mắt trừng khiến hắn phải đem mấy lời kế tiếp nuốt sạch vào trong bụng.
Một lát sau, vị thái phó tuổi đã cao chậm rãi xuất hiện.
Thái phó nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi trong Thái học đường thì kinh ngạc trợn mắt rồi lập tức nở một nụ cười hài lòng với Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân cũng cười cười lại đáp trả vị Thái phó nhưng trong bụng không hiểu vì sao thái phó lại cười với mình.
– Được rồi, chúng ta bắt đầu học nào!
Nội dung buổi học có liên quan tới thơ từ nhưng Tạ Đông Quân nghe một chút cũng không hiểu.
Tuy ngôn ngữ giống nhau nhưng văn tự của quốc gia này hoàn toàn bất đồng với thứ văn tự trước kia hắn được học.
Tạ Đông Quân đúng là rất thích học, vì lý do gia đình nên hắn chỉ theo được tới bậc tiểu học. Vốn tưởng thừa dịp này có thể học tập nhưng hiện tại xem ra rất khó khăn.
Nhìn văn tự trên sách, mày Tạ Đông Quân nhăn ngày càng chặt, bộ dáng như vịt nghe sấm.
Mặt khác, tuy rất lâu không có đi học nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại thể hiện bản lĩnh tài giỏi của mình. Cho dù nhiều lần bị thái phó gọi lên trả bài, nó cũng bình tĩnh đáp trả, chỉ thấy thái phó rất hài lòng liên tục gật đầu.
Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống, ghé mắt nhìn Tạ Đông Quân đang chăm chú nhìn sách.
– Nhìn ngươi hứng thú như thế, còn tưởng là ngươi có học qua, kết quả là không biết chữ!
Lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu có vị đắc ý, cũng có ý trào phúng.
Tạ Đông Quân nghe ra nó đang châm chọc mình liền quay lại liếc xéo Bộc Dương Tuyên Cầu một cái rồi lạo tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu văn tự cuốn sách.
Thấy Tạ Đông Quân không có giận dữ hay phản bác những lời châm chọc của mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền mất hứng, tiếp tục nghe thái phó giảng bài.
Trong Thái học đường, mấy đứa nhỏ có mặt nếu không ngủ thì cũng là ngồi ngẩn người. Ngay cả Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không khác biệt. Mặc dù tỏ vẻ nghe giảng nhưng thỉnh thoảng nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ như thả hồn vào cõi thần tiên.
Chỉ có một mình Tạ Đông Quân ngồi thẳng lưng, tay cầm bút lông đưa qua đưa lại luyện tập viết chữ. Thái phó liền sinh hảo cảm với đứa nhỏ tuy chỉ là một hạ nhân nhưng lại siêng năng hiếu học này.
Thật vất vả vượt qua một buổi học, tất cả bọn nhỏ đều thấp thỏm chờ tới khi thái phó rời đi liền lập tức giải tán.
Tạ Đông Quân vẫn ngồi tại chỗ như cũ, chuyên chú viết chữ. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không vội rời đi mà ngồi lại thỉnh thoảng uốn nắn nét chữ cho hắn.
– Hôm nay khó lắm mới thấy điện hạ đi học, không biết ngày mai có đến nữa không?
Nghe vậy, Tạ Đông Quân ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết từ lúc nào một đám người đã vây quanh bàn bọn hắn. Dẫn đầu chính là tên Triệu Chiêu – con Tể tướng.
– Điện hạ lại có thể tới Thái học đường, chẳng lẽ đột nhiên thấy hứng thú với ngôi vị hoàng đế? – Triệu Chiêu cười nói nhưng ngữ khí đầy khinh miệt.
– Hay là nên nói, điện hạ bắt đầu muốn thay đổi hình tượng của mình?
Tất cả mọi người đều biết, trong số những ứng cử cho vị trí hoàng thái tử hiện tại thì Bộc Dương Tuyên Cầu là người không có hy vọng nhất.
Không chỉ vì tính tình kỳ quái của Bộc Dương Tuyên Cầu mà còn vì nó chưa bao giờ thể hiện điều gì nổi trội hơn người.
Nếu so sánh thế thì hai vị hoàng tử kia có vẻ có hy vọng hơn. Thế nên nhóm thần tử mới chia làm hai phe thế lực ngang nhau vây quanh hai vị hoàng tử kia, nhưng lại không có một ai xem trọng Bộc Dương Tuyên Cầu.
Cái này cũng khó trách vì sao bọn đại thần lại không mấy lễ phép đối với Bộc Dương Tuyên Cầu như thế.
Tuy bị đối xử bất kính nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không hề phản bác mà chỉ lạnh lùng nhìn bọn người có ý đồ không tốt trước mặt, nói cũng chưa thèm nói.
Ngược lại, Tạ Đông Quân ngồi bên cạnh cả bụng đã nghẹn đầy lửa giận. Ông chủ của mình bị người ta khi dễ, bắt nạt thì hắn sao có thể bình tĩnh nổi?
Huống chi Bộc Dương Tuyên Cầu tuyệt đối không phải người không có thực lực, lại bị hiểu nhầm thành như vậy.
Tạ Đông Quân còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, miệng đã giật giật chuyển động:
– Hoàng thượng nói, người kỳ vọng cao vào điện hạ!
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển tới Tạ Đông Quân. Bị nhìn chăm chăm như vậy khiến Tạ Đông Quân không được tự nhiên, song vẫn mạnh miệng nói tiếp:
– Hơn nữa, điện hạ tuy đã lâu không có đi học nhưng biểu hiện của ngài hình như là tốt nhất ở nơi này. Chẳng phải thái phó cũng khen điện hạ không dứt miệng sao? Chẳng lẽ vừa rồi các vị không nghe thấy?
Tạ Đông Quân vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều im bặt.
Có điều, nguyên nhân là vì Tạ Đông Quân đã nói đúng sự thật nha! Thế nên mọi ngươi chỉ có thể đứng đó không nói được gì. Khuôn mặt vốn tươi cười của tên Triệu Chiêu cầm đầu lập tức vặn vẹo khó coi vô cùng.
– Nô tài nhà ngươi thật to gan, lại dám nói năng lỗ mãng! Không ai dạy cho ngươi biết cách hành xử của một nô tài hả?!
Tạ Đông Quân theo bản năng muốn quỳ xuống tạ tội nhưng lại bị giữ chặt lại.
Bộc Dương Tuyên Cầu nãy giờ không có nói gì, lúc này lời nói ra ngữ khí lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run:
– Ý của ngươi là, ta là một chủ tử không có năng lực, cho nên ngay cả một hạ nhân dạy cũng không tốt?
– Không, thần không có ý này…
Mặc dù khích bác ám chỉ thật nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn là một hoàng tử; trước mặt Bộc Dương Tuyên Cầu, bọn hắn không có khả năng nói ra những lời vô lễ.
– Thật có lỗi, thần cáo lui trước… – Triệu Chiêu nở một nụ cười méo mó, tiếp đó vung tay rời khỏi Thái học đường, theo phía sau là một đám người lố nhố.
Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có ngăn cản mà chỉ lạnh lùng nhìn bọn chúng rời đi.
– Có phải nô tài rất lắm miệng hay không?
Thấy đám nhóc kia khó chịu bỏ đi, Tạ Đông Quân bất an nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Vì mình nhất thời ngứa miệng nên Tạ Đông Quân lo lắng sẽ mang lại phiền phức cho Bộc Dương Tuyên Cầu.
Phải biết rằng bọn nhỏ kia rất dễ tức giận vì bị khi dễ; huống chi bọn chúng ở nhà nhận hết mọi yêu thương, còn hắn chỉ là một hạ nhân mà dám tranh luận này nọ. Nghĩ lại, nhất định đã khiến Bộc Dương Tuyên Cầu thân là ông chủ mất hết mặt mũi.
– Không phải để ý mấy thứ đó.
Bộc Dương Tuyên Cầu hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị đứng lên rời đi.
– Đi thôi, trở về luyện võ.
– A, đợi nô tài với, điện hạ!
Tạ Đông Quân luống cuống tay chân vơ hết mấy thứ đồ ôm vào ngực rồi lảo đảo chạy theo sát Bộc Dương Tuyên Cầu.
Trong khi dùng sáng, Tạ Đông Quân lại cố gắng nhắc khóe tới chuyện thái phó và trường học.
– Lại nói nữa, mỗi ngày đều nói ngươi không thấy phiền sao? Ta đã nói là không muốn đi rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu ngắt ngang lời Tạ Đông Quân, tay cầm đũa ra sức chọc chọc thức ăn trong chén.
Cái người này, mỗi lần muốn đối với hắn tốt lên chút là hắn lại nói những lời nó không muốn nghe chút nào.
Tạ Đông Quân nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu trong ba giây rồi mới…
– Đau quá!
Nghe thấy tiếng hô thất thanh của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hắn ôm gáy ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngũ quan đều nhăn nhúm lại.
– Ngươi…
– Vết thương bởi vì bảo vệ điện hạ đột nhiên đau quá…
– …. – ngươi đúng là tên tiểu nhân đê tiện!
Bộc Dương Tuyên Cầu không nói gì, nhìn cái tên xấu xa đang ngồi chồm hổm trên mặt đất kia. Rõ ràng là hắn dùng vết thương trên người để uy hiếp nó.
Cố tình làm cho hắn bị thương không phải ai khác mà chính là Bộc Dương Tuyên Cầu nó. Nó nghĩ lại, lần trước vì chuyện đi học đã cãi lộn với Tạ Đông Quân một trận tơi bời, cuối cùng mọi chuyện trở nên tồi tệ nên lần này cũng không dám phản ứng kịch liệt.
Thêm nữa, thời điểm Tạ Đông Quân lấy vết thương ra uy hiếp nó không trước không sau mà cứ nhằm trúng lúc nói chuyện đi học văn chương!
– Hứ, cái thứ đê tiện…
Nghe ra sự lui bước trong giọng điệu Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân lập tức đứng lên, một bên bắt đầu chuẩn bị vài thứ đồ dùng cần thiết để nó đi học, một bên lầm bầm lầu bầu.
– Nô tài tới nơi này là để làm thư đồng của điện hạ, nếu điện hạ không chịu đi học thì nô tài cũng không thể mượn cớ đi theo điện hạ mà quanh minh chính đại học…
– Đây mới là mục đích của ngươi hả! – Bộc Dương Tuyên Cầu tức giận nói.
Không ngờ cái người này muốn nó tới trường học thực chất là vì chính hắn muốn biết chữ nha….
Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân đúng giờ xuất hiện tại Thái học đường khiến cho toàn bộ bọn nhỏ có mặt tại đây chú ý. Biểu hiện của mọi người đều là kinh ngạc.
– Cầu vương điện hạ xuất hiện ở Thái học đường, đúng là chuyện khó có được!
Người nói chuyện chính là con trai của Tể tướng đương triều – Triệu Chiêu. Khuôn mặt nhỏ dài trắng nõn cùng đôi mắt xếch cao làm Tạ Đông Quân liên tưởng đến hồ ly. Thực sự rất giống một con tuyết hồ kiêu ngạo suốt ngày chỉ biết cắp đuôi đi khắp nơi rêu rao này nọ.
Tuy bị người ta nói khích nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu làm như không nghe thấy gì; nó chỉ liếc mắt Triệu Chiêu một cái rồi mới thản nhiên ngồi xuống ghế.
Tạ Đông Quân đứng ngẩn người tại chỗ một hồi rồi mới giật mình thanh tỉnh, vội vã đi qua chuẩn bị mấy thứ hình như rất cần thiết cho việc luyện chữ.
– Hẳn là thứ kia đi? Nghe nói gần đây hoàng thượng tặng một thị nhân. Thoạt nhìn cũng chẳng ra sao ~~~
Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu không thèm để ý tới hắn nhưng Triệu Chiêu vẫn tiếp tục nói. Từ giọng nói không khó để nghe ra mấy phần khiêu khích rằng hắn chẳng có chút tôn kính với một vị hoàng tử là Bộc Dương Tuyên Cầu đây.
Nói Hoàng thượng tặng một thị nhân không ra gì thì cũng đồng dạng nói hoàng thượng hoàn toàn không coi trọng Bộc Dương Tuyên Cầu. Bằng không, hẳn là phải tặng một thị nhân đã trải qua huấn luyện bài bản, tay chân nhanh nhẹn mới đúng.
Tạ Đông Quân nghe ra ngầm ý trong lời nói của Triệu Chiêu, vất vả lắm mới nhịn xuống ý nghĩ muốn quay đầu lại nhìn thằng nhóc. Sau khi dọn xong vài món đồ, hắn liền muốn lui xuống phía sau phòng.
– Muốn đi đâu?
Bộc Dương Tuyên Cầu vốn đang nhìn về phía trước đột nhiên quay đầu tới, trừng trừng nhìn Tạ Đông Quân.
– A … Nô tài chờ ở phía sau…
Tạ Đông Quân chỉ chỉ về phía sau phòng học, ở nơi đó có mấy đứa nhỏ, tất cả đều đang dùng ánh mắt đánh giá hắn. Hiển nhiên bọn chúng đều là thư đồng của đám người quý tộc kia.
– – Không phải ngươi muốn học sao? Đứng ở phía sau làm sao mà học? – Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ chỉ vị trí bên mình ý bảo Tạ Đông Quân ngồi xuống.
– Nhưng mà ….
Tạ Đông Quân do dự. Đúng là hắn rất muốn học nhưng bọn hắn vừa mới xuất hiện tại Thái học đường đã đưa tới một đống lời bàn tán. Nếu hắn ngang nhiên ngồi bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu thì không khó để tưởng tượng sẽ xuất hiện những lời xầm xì gì.
– Đừng có dài dòng. Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi xuống. – Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn không mấy kiên nhẫn.
Từ lúc xuất hiện ở Thái học đường, thái độ của Bộc Dương Tuyên Cầu đã hoàn toàn khác biệt với lúc còn ở Tĩnh Tâm điện. Mặc dù làm cái gì cũng đều một bộ lạnh lùng, cứ như là muốn dựng lên trước mặt nó một bức tường trong suốt ngăn cách.
– Dạ…
Không dám chống lại thái độc này của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân đành phải ngồi xuống bên cạnh nó.
Hắn vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy nhóm người quý tộc phía sau bắt đầu xì xào bàn tán. Đại khái là phê bình, chê trách sao Bộc Dương Tuyên Cầu có thể để một hạ nhân ngồi cùng một chỗ với bọn chúng nghe giảng bài.
Tạ Đông Quân cảm thấy ngồi thực khó khăn nha!
– Điện hạ, tốt nhất nô tài…
Tạ Đông Quân muốn nói tốt nhất hắn nên đi tới phía sau, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu liếc mắt trừng khiến hắn phải đem mấy lời kế tiếp nuốt sạch vào trong bụng.
Một lát sau, vị thái phó tuổi đã cao chậm rãi xuất hiện.
Thái phó nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi trong Thái học đường thì kinh ngạc trợn mắt rồi lập tức nở một nụ cười hài lòng với Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân cũng cười cười lại đáp trả vị Thái phó nhưng trong bụng không hiểu vì sao thái phó lại cười với mình.
– Được rồi, chúng ta bắt đầu học nào!
Nội dung buổi học có liên quan tới thơ từ nhưng Tạ Đông Quân nghe một chút cũng không hiểu.
Tuy ngôn ngữ giống nhau nhưng văn tự của quốc gia này hoàn toàn bất đồng với thứ văn tự trước kia hắn được học.
Tạ Đông Quân đúng là rất thích học, vì lý do gia đình nên hắn chỉ theo được tới bậc tiểu học. Vốn tưởng thừa dịp này có thể học tập nhưng hiện tại xem ra rất khó khăn.
Nhìn văn tự trên sách, mày Tạ Đông Quân nhăn ngày càng chặt, bộ dáng như vịt nghe sấm.
Mặt khác, tuy rất lâu không có đi học nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại thể hiện bản lĩnh tài giỏi của mình. Cho dù nhiều lần bị thái phó gọi lên trả bài, nó cũng bình tĩnh đáp trả, chỉ thấy thái phó rất hài lòng liên tục gật đầu.
Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống, ghé mắt nhìn Tạ Đông Quân đang chăm chú nhìn sách.
– Nhìn ngươi hứng thú như thế, còn tưởng là ngươi có học qua, kết quả là không biết chữ!
Lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu có vị đắc ý, cũng có ý trào phúng.
Tạ Đông Quân nghe ra nó đang châm chọc mình liền quay lại liếc xéo Bộc Dương Tuyên Cầu một cái rồi lạo tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu văn tự cuốn sách.
Thấy Tạ Đông Quân không có giận dữ hay phản bác những lời châm chọc của mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền mất hứng, tiếp tục nghe thái phó giảng bài.
Trong Thái học đường, mấy đứa nhỏ có mặt nếu không ngủ thì cũng là ngồi ngẩn người. Ngay cả Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không khác biệt. Mặc dù tỏ vẻ nghe giảng nhưng thỉnh thoảng nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ như thả hồn vào cõi thần tiên.
Chỉ có một mình Tạ Đông Quân ngồi thẳng lưng, tay cầm bút lông đưa qua đưa lại luyện tập viết chữ. Thái phó liền sinh hảo cảm với đứa nhỏ tuy chỉ là một hạ nhân nhưng lại siêng năng hiếu học này.
Thật vất vả vượt qua một buổi học, tất cả bọn nhỏ đều thấp thỏm chờ tới khi thái phó rời đi liền lập tức giải tán.
Tạ Đông Quân vẫn ngồi tại chỗ như cũ, chuyên chú viết chữ. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không vội rời đi mà ngồi lại thỉnh thoảng uốn nắn nét chữ cho hắn.
– Hôm nay khó lắm mới thấy điện hạ đi học, không biết ngày mai có đến nữa không?
Nghe vậy, Tạ Đông Quân ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết từ lúc nào một đám người đã vây quanh bàn bọn hắn. Dẫn đầu chính là tên Triệu Chiêu – con Tể tướng.
– Điện hạ lại có thể tới Thái học đường, chẳng lẽ đột nhiên thấy hứng thú với ngôi vị hoàng đế? – Triệu Chiêu cười nói nhưng ngữ khí đầy khinh miệt.
– Hay là nên nói, điện hạ bắt đầu muốn thay đổi hình tượng của mình?
Tất cả mọi người đều biết, trong số những ứng cử cho vị trí hoàng thái tử hiện tại thì Bộc Dương Tuyên Cầu là người không có hy vọng nhất.
Không chỉ vì tính tình kỳ quái của Bộc Dương Tuyên Cầu mà còn vì nó chưa bao giờ thể hiện điều gì nổi trội hơn người.
Nếu so sánh thế thì hai vị hoàng tử kia có vẻ có hy vọng hơn. Thế nên nhóm thần tử mới chia làm hai phe thế lực ngang nhau vây quanh hai vị hoàng tử kia, nhưng lại không có một ai xem trọng Bộc Dương Tuyên Cầu.
Cái này cũng khó trách vì sao bọn đại thần lại không mấy lễ phép đối với Bộc Dương Tuyên Cầu như thế.
Tuy bị đối xử bất kính nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không hề phản bác mà chỉ lạnh lùng nhìn bọn người có ý đồ không tốt trước mặt, nói cũng chưa thèm nói.
Ngược lại, Tạ Đông Quân ngồi bên cạnh cả bụng đã nghẹn đầy lửa giận. Ông chủ của mình bị người ta khi dễ, bắt nạt thì hắn sao có thể bình tĩnh nổi?
Huống chi Bộc Dương Tuyên Cầu tuyệt đối không phải người không có thực lực, lại bị hiểu nhầm thành như vậy.
Tạ Đông Quân còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, miệng đã giật giật chuyển động:
– Hoàng thượng nói, người kỳ vọng cao vào điện hạ!
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển tới Tạ Đông Quân. Bị nhìn chăm chăm như vậy khiến Tạ Đông Quân không được tự nhiên, song vẫn mạnh miệng nói tiếp:
– Hơn nữa, điện hạ tuy đã lâu không có đi học nhưng biểu hiện của ngài hình như là tốt nhất ở nơi này. Chẳng phải thái phó cũng khen điện hạ không dứt miệng sao? Chẳng lẽ vừa rồi các vị không nghe thấy?
Tạ Đông Quân vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều im bặt.
Có điều, nguyên nhân là vì Tạ Đông Quân đã nói đúng sự thật nha! Thế nên mọi ngươi chỉ có thể đứng đó không nói được gì. Khuôn mặt vốn tươi cười của tên Triệu Chiêu cầm đầu lập tức vặn vẹo khó coi vô cùng.
– Nô tài nhà ngươi thật to gan, lại dám nói năng lỗ mãng! Không ai dạy cho ngươi biết cách hành xử của một nô tài hả?!
Tạ Đông Quân theo bản năng muốn quỳ xuống tạ tội nhưng lại bị giữ chặt lại.
Bộc Dương Tuyên Cầu nãy giờ không có nói gì, lúc này lời nói ra ngữ khí lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run:
– Ý của ngươi là, ta là một chủ tử không có năng lực, cho nên ngay cả một hạ nhân dạy cũng không tốt?
– Không, thần không có ý này…
Mặc dù khích bác ám chỉ thật nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn là một hoàng tử; trước mặt Bộc Dương Tuyên Cầu, bọn hắn không có khả năng nói ra những lời vô lễ.
– Thật có lỗi, thần cáo lui trước… – Triệu Chiêu nở một nụ cười méo mó, tiếp đó vung tay rời khỏi Thái học đường, theo phía sau là một đám người lố nhố.
Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có ngăn cản mà chỉ lạnh lùng nhìn bọn chúng rời đi.
– Có phải nô tài rất lắm miệng hay không?
Thấy đám nhóc kia khó chịu bỏ đi, Tạ Đông Quân bất an nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Vì mình nhất thời ngứa miệng nên Tạ Đông Quân lo lắng sẽ mang lại phiền phức cho Bộc Dương Tuyên Cầu.
Phải biết rằng bọn nhỏ kia rất dễ tức giận vì bị khi dễ; huống chi bọn chúng ở nhà nhận hết mọi yêu thương, còn hắn chỉ là một hạ nhân mà dám tranh luận này nọ. Nghĩ lại, nhất định đã khiến Bộc Dương Tuyên Cầu thân là ông chủ mất hết mặt mũi.
– Không phải để ý mấy thứ đó.
Bộc Dương Tuyên Cầu hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị đứng lên rời đi.
– Đi thôi, trở về luyện võ.
– A, đợi nô tài với, điện hạ!
Tạ Đông Quân luống cuống tay chân vơ hết mấy thứ đồ ôm vào ngực rồi lảo đảo chạy theo sát Bộc Dương Tuyên Cầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook