Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám
-
Chương 19-2
Bộc Dương Tuyên Cầu ngẩng đầu ra khỏi đám tấu chương cao như núi, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Gần đây, thiên tai không ngừng, nhiều địa phương đã lâm vào cảnh thiếu lương thực, dân đói đành làm cướp lan nhanh. Bộc Dương Tuyên Cầu cùng các đại thần ngày đêm giải quyết việc lương thảo, gấp tới mức không có thời gian ngủ.
Bộc Dương Tuyên Cầu hầu như ở lại trong ngự thư phòng, cũng vì thế mà y không có thời gian đi chăm sóc Tạ Đông Quân, chỉ có thể cho người qua đó xem xét rồi báo tin lại.
Mấy ngày nay Tạ Đông Quân vẫn bị xích trên giường, mỗi ngày người nhìn thấy duy nhất chỉ có Duyên Duyên. Bộc Dương Ứng Khế vì bị Bộc Dương Tuyên Cầu cấm không cho bước vào Tĩnh Tâm điện nên Tạ Đông Quân vốn tinh thần sa sút lại càng thêm bức bối, khó chịu.
– Không phải đã nói nếu hắn không chịu uống thì liền ép đổ vào cho trẫm sao?
– Dạ, nhưng cứ đổ vào thì Tạ thị nhân liền nôn ra… Vừa rồi còn… còn…. – thị vệ đến bẩm báo ấp a ấp úng, không biết đang sợ hãi cái gì.
– Hắn xảy ra chuyện gì?
Bộc Dương Tuyên Cầu nóng lòng vỗ bàn, tên thị vệ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
– Tạ thị nhân vừa nãy… ói ra máu…. Ngự y nói bởi vì lâu không ăn cơm, thêm tinh thần không phấn chấn nên mới dạ dày bị xuất huyết….
– Cái gì?!
Cơn giận của Bộc Dương Tuyên Cầu bùng nổ, thị vệ sợ tới mức phải tiểu ra quần.
– Hoàng thượng tha mạng!
Nhưng căn bản Bộc Dương Tuyên Cầu không để ý đến tên thị vệ, y như một cơn gió lốc vọt ra khỏi ngự thư phòng, hướng tới Tĩnh Tâm điện.
Vừa bước vào phòng, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức ngửi thấy mùi máu tươi. Tạ Đông Quân vẫn không ngừng nôn ra máu, khuôn mặt đã xanh tím.
– Lui xuống!
Bộc Dương Tuyên Cầu lạnh mặt nói với Duyên Duyên. Duyên Duyên vốn định nói gì đó nhưng thấy diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu thì đành phải nghe lời, rời khỏi phòng.
Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên giường, ngồi xuống, đưa tay muốn vỗ lưng cho Tạ Đông Quân nhưng Tạ Đông Quân lại dùng nắm tay vô lực của mình gạt tay y ra.
– Đừng chạm … vào ta….
Bộc Dương Tuyên Cầu vốn còn lo lắng không yên nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại sự âm lãnh ban đầu.
– Tại sao lại không chịu ăn gì? Ngươi làm vậy là muốn uy hiếp ta sao?
Tạ Đông Quân gượng cười, đôi môi nhiễm máu so với gương mặt trắng bệch càng thêm chói mắt.
– Uy hiếp? Hoàng thượng, sao ngài có thể bị một tên nô tài uy hiếp được? Nô tài cùng lắm chỉ là một tên hạ nhân không quan trọng mà thôi.
– Ngươi nhất định phải nói như vậy sao? Ngươi biết rõ ngươi đối với ta có bao nhiêu quan trọng, không phải sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ nói.
– Nếu đúng là ta quan trọng đối với ngươi thì ngươi sẽ không xích ta lại như một con chó thế này! Ngươi cũng sẽ không ngăn ta gặp điện hạ, cũng không cho người đổ thuốc vào miệng ta như đang đổ nước cho một con vịt… Chẳng lẽ ngay cả quyền lựa chọn chết ta cũng không có hả?!
Nghe thấy Tạ Đông Quân nói muốn chết, Bộc Dương Tuyên Cầu bộc phát.
– Ngươi muốn chết? Ngươi nói ngươi muốn chết? Ngươi thà chết cũng không chịu ở lại bên cạnh ta? – mặc dù là rống giận nhưng ngữ khí của Bộc Dương Tuyên Cầu vô cùng thống khổ. Điều đó khiến Tạ Đông Quân đau đớn.
Đã tới tình trạng này rồi mà hắn vẫn đau lòng vì Bộc Dương Tuyên Cầu ư…. Rõ ràng là y đã làm quá nhiều chuyện quá đáng với mình… Quả nhiên, yêu một người chính là có thể bỏ qua tất cả, từ bỏ tất cả.
– Lúc trước, ngươi đáp ứng để cho ta đi không phải tốt rồi ư…. Nói như vậy, chúng ta cũng không đến mức thế này… – Tạ Đông Quân thống khổ nói, đầu gục xuống, không muốn nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Bộc Dương Tuyên Cầu đã bị dồn tới mức không biết phải làm sao nữa. Cho tới bây giờ, y đều nổi tiếng là người biết dùng tài trí và sáng suốt nhưng chỉ cần đụng tới Tạ Đông Quân thì y hoàn toàn mất hết bình tĩnh.
– Ta đã biết, ngươi là vì sự tồn tại của đám nữ nhân kia nên mới quyết định rời khỏi ta có đúng không? Ta đã phân phát hết đám phi tử không mang thai, như vậy còn chưa đủ sao?
– Vậy ta lập tức hạ chỉ, kêu toàn bộ các nàng trở về rồi đưa đi xử tử; trừ bỏ Khế nhi thì tất cả hoàng tử công chúa đều xử tử hết; ngay cả đứa nhỏ trong bụng mẹ cũng lôi ra xử tử, như vậy đã được chưa?
– Không đúng, rõ ràng ngay cả Khế nhi cũng….
Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi đứng bật lên giống như thực sự muốn đi làm như vậy. Tạ Đông Quân sợ tới mức nhanh tay túm chặt lấy y.
– Ngươi điên rồi!
– Đúng! Ta chính là điên rồi. Từ giây phút ta yêu thương ngươi thì ta đã điên rồi! Thế nên ngươi chỉ cần rời khỏi, ta sẽ không thể sống nổi nữa! Nhưng dù ta có làm gì thì ngươi vẫn muốn đi…
Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y ngồi trên giường, hai tay chống lên đùi, mặt chôn vào giữa lòng bàn tay. Cho tới nay, y vẫn luôn cố gắng dung hòa nghĩa vụ của một hoàng đế với việc chung sống cùng Tạ Đông Quân. Dù cố thế nào thì y vẫn không thể tìm ra được một phương pháp lưỡng toàn.
Không phải là y không nghĩ tới việc từ bỏ ngôi vị hoàng đế nhưng y lại phát hiện, y không thể cứ thế bỏ mặc quốc gia, con dân. Đó chính là mệnh chung, bệnh chung của người nhà Bộc Dương. Nhưng nếu tiếp tục thế này thì y sẽ phải đối diện với việc Tạ Đông Quân rời đi… Sao y có thể chấp nhận nổi chuyện đó?!
Y không dám nắm chắc mình liệu có thể… tồn tại ở một nơi không có Tạ Đông Quân, liệu y có thể sống tốt được không?
Chứng kiến Bộc Dương Tuyên Cầu thống khổ như vậy, Tạ Đông Quân nhịn không được cũng mềm lòng.
– Ta đã quyết định, ta sẽ làm một hoàng đế tốt, ta sẽ thống trị đất nước so với trước kia thêm cường thịnh… Như vậy sẽ không có ai nói ngươi là yêu nhân mị hoặc hoàng đế, bởi vì ta không phải là một hôn quân. Ta sẽ vì ngươi cố gắng thêm nữa, thế nên cầu ngươi… cầu người cho dù là một chút thôi, vì ta… hãy ở lại nơi này, hãy sống thật tốt, thật khỏe… có được không…!?
Rốt cuộc Tạ Đông Quân nhịn không được mà bật khóc, hắn nghiêng người ôm lấy Bộc Dương Tuyên Cầu:
– Ta xin lỗi…
Tạ Đông Quân yếu lòng cũng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu hỏng theo. Y xoay người, ôm chặt Tạ Đông Quân, chặt tới mức không thể chặt hơn nữa.
– Đừng chọc ta tức giận, được chứ? Chúng ta hãy vui vẻ với nhau, có được không? Ngươi không cần rời khỏi ta nữa? Chúng ta cứ thế này cho tới già, được không? – Bộc Dương Tuyên Cầu không ngừng thì thào, Tạ Đông Quân cũng không ngừng gật đầu.
– Được …. được….
….
Ngày hôm đó, khi lâm triều, nhóm chúng thần lại quỳ thành một đống. Nguyên nhân không xa lạ, cũng chỉ vì chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu muốn phế bỏ hậu cung.
– Trẫm đã quyết định, các ngươi nói gì cũng vô dụng. Trẫm sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. – gần đây, y và Tạ Đông Quân sống khá hòa thuận, cuộc sống thực yên bình nên trên mặt y cũng tươi sáng, lạc quan hơn.
Trải qua vài ngày điều dưỡng, thân thể Tạ Đông Quân xem như có chút khởi sắc. Tối hôm qua, Tạ Đông Quân có ý để cho Bộc Dương Tuyên Cầu lên giường, kết quả đương nhiên là khi Tạ Đông Quân nhìn thấy ánh rạng động xuất hiện mới có thể đi vào giấc ngủ.
– Hoàng tử đã có, công chúa cũng có, trẫm cũng đã quyết định lập Khế nhi làm thái tử. Trẫm thực không biết các ngươi vì sao còn có nhiều ý kiến như vậy.
– Hoàng thượng phế đi hậu cung, vậy cũng không tính việc lập hoàng hậu sao? Nói vậy, nhân dân sẽ không có một quốc mẫu!
– Trẫm không tin người dân có bao nhiêu phần là cần một quốc mẫu. Bọn họ chỉ cần có trẫm là đủ rồi thì phải? – Bộc Dương Tuyên Cầu một tay chống má, lời nói bâng quơ, không thèm quan tâm.
– Nhưng mà….
– Không có nhưng mà gì nữa!
Bộc Dương Tuyên Cầu làm bộ nghiêm túc kết thúc chuyện này; nhưng y hình như nghĩ ra được điều gì đó rồi đưa ra thêm phương án:
– Như vậy đi, trẫm cho các ngươi hai lựa chọn: Một là, trong khi trẫm còn tại triều sẽ không có hoàng hậu; hai là, trẫm lập Đông Quân làm hoàng hậu của Đại Hạo! Các ngươi muốn chọn bên nào?!
Lời Bộc Dương Tuyên Cầu vừa phát ra, người trong triều không dám hé răng nửa lời.
Thực rõ ràng, đối với bọn họ mà nói, so với một nam hoàng hậu thì chi bằng không có hoàng hậu còn tốt hơn!
Trận phong ba này cuối cùng cũng tan, rốt cuộc bọn y đã có thể trở về cuộc sống vốn có. Sự kiện buồn chán này đối với Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân thực ra mà nói thì cũng chẳng có ích lợi gì và cũng chẳng có thiệt thòi gì. Chẳng qua, đến cuối thì bọn y vẫn tiếp tục sống, tiếp tục bên nhau mà thôi.
Nếu muốn nói đến ích lợi thì đại khái là có thêm nhiều muội muội đệ đệ cho Bộc Dương Ứng Khế. Vấn đề là không ai cảm thấy mất hứng là được rồi!
Có điều, đấy là chuyện phiền nào của Tạ Đông Quân về sau này!
Hiện tại, chuyện hắn phiền não chính là Bộc Dương Ứng Khế kia vất vả lắm mới được Tạ Đông Quân hắn dạy dỗ, dưỡng dục cho nói nhiều thêm chút, thế nhưng… không hiểu sao kết quả do hắn dạy dỗ đã bị sự giáo dục của Bộc Dương Tuyên Cầu phá nát. Bộc Dương Ứng Khế lại trở thành một đứa nhỏ trầm mặc ít nói, hơn nữa có muốn sửa cũng sửa không được nữa.
Nhiều năm sau, chuyện này vẫn luôn là một trong những cái cớ để Tạ Đông Quân lôi ra nổi giận với Bộc Dương Tuyên Cầu.
Mặc kệ nói gì thì nói, kết cục cuối cùng dường như vẫn làm cho mọi người hài lòng.
A…. chỉ là dường như thôi. Ít nhất là ngoại trừ Bộc Dương Tuyên Mộ…
—
– Ngươi có biết y làm gì với ta không?
Bộc Dương Tuyên Mộ ghé vào bàn đá đặt ngoài sân trong Phong Khung điện, lải nhải oán hận với Bộc Dương Tuyên Cẩn.
– Y phạt ta! Y lại có thể phạt ta! Ta là hoàng huynh y nha, thế mà y dám phạt ta phụ trách việc giải quyết cục diện rối rắm mà tiểu Dực bỏ lại! Cũng không ngẫm lại ta làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho y sao!
– Nhưng ta nên cảm thấy may mắn, ta trộm đem Đông Quân ra khỏi cung mà y chỉ phạt ta như vậy chứ không phải ném ta ra quan ngoại làm cu-li…
Bộc Dương Tuyên Cẩn trợn trắng mắt, hiển nhiên đã nghe quá đủ những oán hận từ Bộc Dương Tuyên Mộ. Hắn đặt mạnh hộp gỗ đựng thảo dược trên tay xuống bàn, nghe kêu một tiếng “Bang” khiến Bộc Dương Tuyên Mộ chấn động.
– Thất ca, ngài ở đây oán hận cũng đã một buổi chiều rồi. Ngài muốn tiếp tục ở lại đây để ta dùng làm thuốc thí nghiệm hay là muốn đi chuẩn bị cho việc dạy học thái tử điện hạ?!
Đây rõ ràng là một lệnh đuổi khách nha. Vì ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cẩn thực đáng sợ nên Bộc Dương Tuyên Mộ đành tâm không cam lòng không nguyện nhấc mông rời khỏi Phong Khung điện.
Có điều, hắn mới đi được vài bước thì đột nhiên một con chim ưng từ trên trời giáng xuống phía hắn. Bộc Dương Tuyên Mộ vươn tay, chim ưng lập tức đậu xuống cánh tay, phía móng vuốt có đeo một cuộn giấy nhỏ.
Bộc Dương Tuyên Mộ cởi cuộc giấy xuống, chim ưng lập tức vỗ cánh bay đi. Sau khi đọc xong tờ giấy, sắc mặt Bộc Dương Tuyên Mộ lập tức phát xanh.
Người viết thư là Tòng Dực, hiển nhiên là hắn đối với chuyện bị Bộc Dương Tuyên Cầu đả bại phi thường nổi giận. Thế nên, hắn viết thư này cho Bộc Dương Tuyên Mộ, bên trong chỉ viết đúng một câu:
“Lần sau gặp mặt, cứ thử xem!”
Lại một lần nữa, Bộc Dương Tuyên Mộ bất lực đứng ngay tại chỗ, để mặc gió thét thổi loạn y bào, vạt áo tung bay phần phật.
Bộc Dương Tuyên Mộ nhịn không được muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh: Tại sao chỉ có hắn là gặp xui xẻo như vậy hả?!
Gần đây, thiên tai không ngừng, nhiều địa phương đã lâm vào cảnh thiếu lương thực, dân đói đành làm cướp lan nhanh. Bộc Dương Tuyên Cầu cùng các đại thần ngày đêm giải quyết việc lương thảo, gấp tới mức không có thời gian ngủ.
Bộc Dương Tuyên Cầu hầu như ở lại trong ngự thư phòng, cũng vì thế mà y không có thời gian đi chăm sóc Tạ Đông Quân, chỉ có thể cho người qua đó xem xét rồi báo tin lại.
Mấy ngày nay Tạ Đông Quân vẫn bị xích trên giường, mỗi ngày người nhìn thấy duy nhất chỉ có Duyên Duyên. Bộc Dương Ứng Khế vì bị Bộc Dương Tuyên Cầu cấm không cho bước vào Tĩnh Tâm điện nên Tạ Đông Quân vốn tinh thần sa sút lại càng thêm bức bối, khó chịu.
– Không phải đã nói nếu hắn không chịu uống thì liền ép đổ vào cho trẫm sao?
– Dạ, nhưng cứ đổ vào thì Tạ thị nhân liền nôn ra… Vừa rồi còn… còn…. – thị vệ đến bẩm báo ấp a ấp úng, không biết đang sợ hãi cái gì.
– Hắn xảy ra chuyện gì?
Bộc Dương Tuyên Cầu nóng lòng vỗ bàn, tên thị vệ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
– Tạ thị nhân vừa nãy… ói ra máu…. Ngự y nói bởi vì lâu không ăn cơm, thêm tinh thần không phấn chấn nên mới dạ dày bị xuất huyết….
– Cái gì?!
Cơn giận của Bộc Dương Tuyên Cầu bùng nổ, thị vệ sợ tới mức phải tiểu ra quần.
– Hoàng thượng tha mạng!
Nhưng căn bản Bộc Dương Tuyên Cầu không để ý đến tên thị vệ, y như một cơn gió lốc vọt ra khỏi ngự thư phòng, hướng tới Tĩnh Tâm điện.
Vừa bước vào phòng, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức ngửi thấy mùi máu tươi. Tạ Đông Quân vẫn không ngừng nôn ra máu, khuôn mặt đã xanh tím.
– Lui xuống!
Bộc Dương Tuyên Cầu lạnh mặt nói với Duyên Duyên. Duyên Duyên vốn định nói gì đó nhưng thấy diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu thì đành phải nghe lời, rời khỏi phòng.
Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên giường, ngồi xuống, đưa tay muốn vỗ lưng cho Tạ Đông Quân nhưng Tạ Đông Quân lại dùng nắm tay vô lực của mình gạt tay y ra.
– Đừng chạm … vào ta….
Bộc Dương Tuyên Cầu vốn còn lo lắng không yên nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại sự âm lãnh ban đầu.
– Tại sao lại không chịu ăn gì? Ngươi làm vậy là muốn uy hiếp ta sao?
Tạ Đông Quân gượng cười, đôi môi nhiễm máu so với gương mặt trắng bệch càng thêm chói mắt.
– Uy hiếp? Hoàng thượng, sao ngài có thể bị một tên nô tài uy hiếp được? Nô tài cùng lắm chỉ là một tên hạ nhân không quan trọng mà thôi.
– Ngươi nhất định phải nói như vậy sao? Ngươi biết rõ ngươi đối với ta có bao nhiêu quan trọng, không phải sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ nói.
– Nếu đúng là ta quan trọng đối với ngươi thì ngươi sẽ không xích ta lại như một con chó thế này! Ngươi cũng sẽ không ngăn ta gặp điện hạ, cũng không cho người đổ thuốc vào miệng ta như đang đổ nước cho một con vịt… Chẳng lẽ ngay cả quyền lựa chọn chết ta cũng không có hả?!
Nghe thấy Tạ Đông Quân nói muốn chết, Bộc Dương Tuyên Cầu bộc phát.
– Ngươi muốn chết? Ngươi nói ngươi muốn chết? Ngươi thà chết cũng không chịu ở lại bên cạnh ta? – mặc dù là rống giận nhưng ngữ khí của Bộc Dương Tuyên Cầu vô cùng thống khổ. Điều đó khiến Tạ Đông Quân đau đớn.
Đã tới tình trạng này rồi mà hắn vẫn đau lòng vì Bộc Dương Tuyên Cầu ư…. Rõ ràng là y đã làm quá nhiều chuyện quá đáng với mình… Quả nhiên, yêu một người chính là có thể bỏ qua tất cả, từ bỏ tất cả.
– Lúc trước, ngươi đáp ứng để cho ta đi không phải tốt rồi ư…. Nói như vậy, chúng ta cũng không đến mức thế này… – Tạ Đông Quân thống khổ nói, đầu gục xuống, không muốn nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
Bộc Dương Tuyên Cầu đã bị dồn tới mức không biết phải làm sao nữa. Cho tới bây giờ, y đều nổi tiếng là người biết dùng tài trí và sáng suốt nhưng chỉ cần đụng tới Tạ Đông Quân thì y hoàn toàn mất hết bình tĩnh.
– Ta đã biết, ngươi là vì sự tồn tại của đám nữ nhân kia nên mới quyết định rời khỏi ta có đúng không? Ta đã phân phát hết đám phi tử không mang thai, như vậy còn chưa đủ sao?
– Vậy ta lập tức hạ chỉ, kêu toàn bộ các nàng trở về rồi đưa đi xử tử; trừ bỏ Khế nhi thì tất cả hoàng tử công chúa đều xử tử hết; ngay cả đứa nhỏ trong bụng mẹ cũng lôi ra xử tử, như vậy đã được chưa?
– Không đúng, rõ ràng ngay cả Khế nhi cũng….
Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi đứng bật lên giống như thực sự muốn đi làm như vậy. Tạ Đông Quân sợ tới mức nhanh tay túm chặt lấy y.
– Ngươi điên rồi!
– Đúng! Ta chính là điên rồi. Từ giây phút ta yêu thương ngươi thì ta đã điên rồi! Thế nên ngươi chỉ cần rời khỏi, ta sẽ không thể sống nổi nữa! Nhưng dù ta có làm gì thì ngươi vẫn muốn đi…
Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y ngồi trên giường, hai tay chống lên đùi, mặt chôn vào giữa lòng bàn tay. Cho tới nay, y vẫn luôn cố gắng dung hòa nghĩa vụ của một hoàng đế với việc chung sống cùng Tạ Đông Quân. Dù cố thế nào thì y vẫn không thể tìm ra được một phương pháp lưỡng toàn.
Không phải là y không nghĩ tới việc từ bỏ ngôi vị hoàng đế nhưng y lại phát hiện, y không thể cứ thế bỏ mặc quốc gia, con dân. Đó chính là mệnh chung, bệnh chung của người nhà Bộc Dương. Nhưng nếu tiếp tục thế này thì y sẽ phải đối diện với việc Tạ Đông Quân rời đi… Sao y có thể chấp nhận nổi chuyện đó?!
Y không dám nắm chắc mình liệu có thể… tồn tại ở một nơi không có Tạ Đông Quân, liệu y có thể sống tốt được không?
Chứng kiến Bộc Dương Tuyên Cầu thống khổ như vậy, Tạ Đông Quân nhịn không được cũng mềm lòng.
– Ta đã quyết định, ta sẽ làm một hoàng đế tốt, ta sẽ thống trị đất nước so với trước kia thêm cường thịnh… Như vậy sẽ không có ai nói ngươi là yêu nhân mị hoặc hoàng đế, bởi vì ta không phải là một hôn quân. Ta sẽ vì ngươi cố gắng thêm nữa, thế nên cầu ngươi… cầu người cho dù là một chút thôi, vì ta… hãy ở lại nơi này, hãy sống thật tốt, thật khỏe… có được không…!?
Rốt cuộc Tạ Đông Quân nhịn không được mà bật khóc, hắn nghiêng người ôm lấy Bộc Dương Tuyên Cầu:
– Ta xin lỗi…
Tạ Đông Quân yếu lòng cũng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu hỏng theo. Y xoay người, ôm chặt Tạ Đông Quân, chặt tới mức không thể chặt hơn nữa.
– Đừng chọc ta tức giận, được chứ? Chúng ta hãy vui vẻ với nhau, có được không? Ngươi không cần rời khỏi ta nữa? Chúng ta cứ thế này cho tới già, được không? – Bộc Dương Tuyên Cầu không ngừng thì thào, Tạ Đông Quân cũng không ngừng gật đầu.
– Được …. được….
….
Ngày hôm đó, khi lâm triều, nhóm chúng thần lại quỳ thành một đống. Nguyên nhân không xa lạ, cũng chỉ vì chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu muốn phế bỏ hậu cung.
– Trẫm đã quyết định, các ngươi nói gì cũng vô dụng. Trẫm sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. – gần đây, y và Tạ Đông Quân sống khá hòa thuận, cuộc sống thực yên bình nên trên mặt y cũng tươi sáng, lạc quan hơn.
Trải qua vài ngày điều dưỡng, thân thể Tạ Đông Quân xem như có chút khởi sắc. Tối hôm qua, Tạ Đông Quân có ý để cho Bộc Dương Tuyên Cầu lên giường, kết quả đương nhiên là khi Tạ Đông Quân nhìn thấy ánh rạng động xuất hiện mới có thể đi vào giấc ngủ.
– Hoàng tử đã có, công chúa cũng có, trẫm cũng đã quyết định lập Khế nhi làm thái tử. Trẫm thực không biết các ngươi vì sao còn có nhiều ý kiến như vậy.
– Hoàng thượng phế đi hậu cung, vậy cũng không tính việc lập hoàng hậu sao? Nói vậy, nhân dân sẽ không có một quốc mẫu!
– Trẫm không tin người dân có bao nhiêu phần là cần một quốc mẫu. Bọn họ chỉ cần có trẫm là đủ rồi thì phải? – Bộc Dương Tuyên Cầu một tay chống má, lời nói bâng quơ, không thèm quan tâm.
– Nhưng mà….
– Không có nhưng mà gì nữa!
Bộc Dương Tuyên Cầu làm bộ nghiêm túc kết thúc chuyện này; nhưng y hình như nghĩ ra được điều gì đó rồi đưa ra thêm phương án:
– Như vậy đi, trẫm cho các ngươi hai lựa chọn: Một là, trong khi trẫm còn tại triều sẽ không có hoàng hậu; hai là, trẫm lập Đông Quân làm hoàng hậu của Đại Hạo! Các ngươi muốn chọn bên nào?!
Lời Bộc Dương Tuyên Cầu vừa phát ra, người trong triều không dám hé răng nửa lời.
Thực rõ ràng, đối với bọn họ mà nói, so với một nam hoàng hậu thì chi bằng không có hoàng hậu còn tốt hơn!
Trận phong ba này cuối cùng cũng tan, rốt cuộc bọn y đã có thể trở về cuộc sống vốn có. Sự kiện buồn chán này đối với Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân thực ra mà nói thì cũng chẳng có ích lợi gì và cũng chẳng có thiệt thòi gì. Chẳng qua, đến cuối thì bọn y vẫn tiếp tục sống, tiếp tục bên nhau mà thôi.
Nếu muốn nói đến ích lợi thì đại khái là có thêm nhiều muội muội đệ đệ cho Bộc Dương Ứng Khế. Vấn đề là không ai cảm thấy mất hứng là được rồi!
Có điều, đấy là chuyện phiền nào của Tạ Đông Quân về sau này!
Hiện tại, chuyện hắn phiền não chính là Bộc Dương Ứng Khế kia vất vả lắm mới được Tạ Đông Quân hắn dạy dỗ, dưỡng dục cho nói nhiều thêm chút, thế nhưng… không hiểu sao kết quả do hắn dạy dỗ đã bị sự giáo dục của Bộc Dương Tuyên Cầu phá nát. Bộc Dương Ứng Khế lại trở thành một đứa nhỏ trầm mặc ít nói, hơn nữa có muốn sửa cũng sửa không được nữa.
Nhiều năm sau, chuyện này vẫn luôn là một trong những cái cớ để Tạ Đông Quân lôi ra nổi giận với Bộc Dương Tuyên Cầu.
Mặc kệ nói gì thì nói, kết cục cuối cùng dường như vẫn làm cho mọi người hài lòng.
A…. chỉ là dường như thôi. Ít nhất là ngoại trừ Bộc Dương Tuyên Mộ…
—
– Ngươi có biết y làm gì với ta không?
Bộc Dương Tuyên Mộ ghé vào bàn đá đặt ngoài sân trong Phong Khung điện, lải nhải oán hận với Bộc Dương Tuyên Cẩn.
– Y phạt ta! Y lại có thể phạt ta! Ta là hoàng huynh y nha, thế mà y dám phạt ta phụ trách việc giải quyết cục diện rối rắm mà tiểu Dực bỏ lại! Cũng không ngẫm lại ta làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho y sao!
– Nhưng ta nên cảm thấy may mắn, ta trộm đem Đông Quân ra khỏi cung mà y chỉ phạt ta như vậy chứ không phải ném ta ra quan ngoại làm cu-li…
Bộc Dương Tuyên Cẩn trợn trắng mắt, hiển nhiên đã nghe quá đủ những oán hận từ Bộc Dương Tuyên Mộ. Hắn đặt mạnh hộp gỗ đựng thảo dược trên tay xuống bàn, nghe kêu một tiếng “Bang” khiến Bộc Dương Tuyên Mộ chấn động.
– Thất ca, ngài ở đây oán hận cũng đã một buổi chiều rồi. Ngài muốn tiếp tục ở lại đây để ta dùng làm thuốc thí nghiệm hay là muốn đi chuẩn bị cho việc dạy học thái tử điện hạ?!
Đây rõ ràng là một lệnh đuổi khách nha. Vì ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cẩn thực đáng sợ nên Bộc Dương Tuyên Mộ đành tâm không cam lòng không nguyện nhấc mông rời khỏi Phong Khung điện.
Có điều, hắn mới đi được vài bước thì đột nhiên một con chim ưng từ trên trời giáng xuống phía hắn. Bộc Dương Tuyên Mộ vươn tay, chim ưng lập tức đậu xuống cánh tay, phía móng vuốt có đeo một cuộn giấy nhỏ.
Bộc Dương Tuyên Mộ cởi cuộc giấy xuống, chim ưng lập tức vỗ cánh bay đi. Sau khi đọc xong tờ giấy, sắc mặt Bộc Dương Tuyên Mộ lập tức phát xanh.
Người viết thư là Tòng Dực, hiển nhiên là hắn đối với chuyện bị Bộc Dương Tuyên Cầu đả bại phi thường nổi giận. Thế nên, hắn viết thư này cho Bộc Dương Tuyên Mộ, bên trong chỉ viết đúng một câu:
“Lần sau gặp mặt, cứ thử xem!”
Lại một lần nữa, Bộc Dương Tuyên Mộ bất lực đứng ngay tại chỗ, để mặc gió thét thổi loạn y bào, vạt áo tung bay phần phật.
Bộc Dương Tuyên Mộ nhịn không được muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh: Tại sao chỉ có hắn là gặp xui xẻo như vậy hả?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook