Cả ngày, Bộc Dương Tuyên Cầu mặc kệ làm cái gì cũng đều dính bên người Tạ Đông Quân. Tuy bình thường cũng vậy nhưng hôm nay lại dính càng chặt hơn.

–  Đừng có đi theo ta nữa! Đã nói là ta không chạy trốn rồi mà! – Tạ Đông Quân phát điên mà kêu to. Hiện tại hắn muốn đi nhà vệ sinh, mà tên Bộc Dương Tuyên Cầu kia cố tình nhắm mắt theo đuôi lằng nhằng đi phía sau hắn. Việc này khiến Tạ Đông Quân vừa bực mình vừa buồn cười.

Bị Tạ Đông Quân nổi trận lôi đình, Bộc Dương Tuyên Cầu đáng thương đành phải ngồi trong phòng chờ hắn về. Nhưng lúc này lại có người đến đây…

–  Đúng là … Đi vệ sinh cũng muốn đi cùng, có cần khoa trương như vậy không?

Đi vệ sinh xong, Tạ Đông Quân vừa đi vừa lầm bầm. Nếu không sớm trở về như lời đã nói thì chỉ sợ Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ lao tới đây tìm người mất.

Vừa về tới tẩm điện Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân liền thấy một cung nữ đang quỳ trên mặt đất. Bộc Dương Tuyên Cầu làm một mặt lạnh lùng, thậm chí giống như không nghe cung nữ nói gì.

Phát sinh chuyện gì sao? Hiện tại, Tạ Đông Quân đối với loại không khí quỷ dị này rất là mẫn cảm, hắn bất an đi vào trong.

–  Hoàng thượng…

Tạ Đông Quân nhỏ giọng gọi, Bộc Dương Tuyên Cầu thấy hắn trở thì trên mặt liền lộ vẻ tươi cười, ngoắc ngoắc tay muốn hắn đi qua. Tạ Đông Quân đi qua, liền bị Bộc Dương Tuyên Cầu một phen nắm lấy rồi làm nũng cọ cọ trên người hắn.

–  Hoàng thượng! Thiền nhi cầu người! Thỉnh người đi nhìn điện hạ đi! – cung nữ quỳ trên mặt đất khóc nói. Bởi vì sợ hãi mà toàn thân nàng run lẩy bẩy, song vẫn liều mạng thỉnh cầu Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Đây là chuyện gì?

Thấy người kêu Thiền Nhi này đã sợ tới như vậy mà vẫn cố gắng quỳ gối cầu xin Bộc Dương Tuyên Cầu, làm cho Tạ Đông Quân không đành lòng bèn quay đầu hỏi Bộc Dương Tuyên Cầu.

Thấy Tạ Đông Quân hỏi, Thiền Nhi đang quỳ liền chuyển sang cầu hắn.

–  Tạ đại nhân! Van cầu ngài khuyên nhủ hoàng thượng đi. Đại hoàng tử của hoàng thượng hiện đang phát sốt, nhưng công công trong cung không cho tỳ nữ đi mời ngự y. Nếu còn tiếp tục như vậy … tiếp tục như vậy thì điện hạ sẽ chết mất!

Nói xong, Thiền Nhi liền khóc lớn, quỳ rạp xuống đất mà khóc tới mức không đứng dậy nổi.

–  Ai cho ngươi nói nhiều?

Thấy Thiền Nhi gục xuống vừa khóc vừa nói, Bộc Dương Tuyên Cầu thực mất hứng liền giận dữ mắng mỏ nàng. Thiền Nhi bị Bộc Dương Tuyên Cầu mắng liền sợ tới mức muốn bất tỉnh, nhưng vẫn kiên trì quỳ gối tại chỗ không chịu rời đi.

–  Sao lại có chuyện này? – Tạ Đông Quân nhíu mày nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Người phía sau không có trả lời, thậm chí còn không dám đối diện với ánh nhìn của Tạ Đông Quân.

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu không chịu nói, Tạ Đông Quân liền né khỏi vòng tay của y, đi tới phía Thiền Nhi.

–  Ngươi gọi … Thiền Nhi phải không? Vị hoàng tử kia ở đâu? Mang đi ta qua!

–  Dạ! Đa tạ Tạ đại nhân, đa tạ Tạ đại nhân! – Thiền Nhi vui sướng, cố gắng khởi động hai chân mềm nhũn của mình đứng lên để dẫn đường cho Tạ Đông Quân. Duyên Duyên đứng một bên thấy thế liền đi lên đỡ nàng dậy.

–  A, này….

Hoàng đế bị bỏ lại nhìn ba người kia đi càng lúc càng xa, rơi vào đường cùng đành phải đi theo sau.

Bộc Dương Tuyên Cầu đuổi kịp tốc độ ba người, cứng rắn đi tới bên người Tạ Đông Quân, nắm chặt tay hắn. Tạ Đông Quân không có giãy ra, chỉ lườm lườm y một cái.

–  Mau tính toán nên nói với ta vì sao lại có chuyện như vậy? – giọng của Tạ Đông Quân rất nhỏ, là vì hắn muốn giữ mặt mũi cho Bộc Dương Tuyên Cầu, không cố ý để hai cung nữ đi phía sau nghe thấy.

Bộc Dương Tuyên Cầu bĩu môi, làm bộ không tình nguyện.

–  Vừa nãy không phải ngươi nghe thấy rồi sao? Chỉ là một hoàng tử.

–  Cái gì mà nói chỉ là một hoàng tử? Ta đến lâu như thế, chưa từng nghe ngươi nói đến ngươi có con trai! Hơn nữa, con của ngươi sinh bệnh, mà ngươi còn có thể làm như không nghe không thấy?! – trong giọng nói của Tạ Đông Quân mang ý khiển trách. Mà sự khiển trách đó kỳ thực là môt cách để che dấu tâm tư kinh ngạc và mất mát của hắn.

–  Nhưng chỉ là một hoàng tử không quan trọng mà thôi. Ta căn bản không muốn quan tâm tới nó! – ngữ khí tuy đang làm nũng với Tạ Đông Quân nhưng lại có vẻ lãnh huyết vô tình nên khiến hắn phát lạnh trong lòng.

Quả nhiên, hoàn cảnh sống sẽ ảnh hưởng tới một con người sâu như thế sao? Mới làm hoàng đế được vài năm, Bộc Dương Tuyên Cầu đã biến thành một kẻ lãnh huyết, vô tình ư?

Đi được một đoạn đường, cuối cùng đoàn người cũng tới được chỗ hoàng tử kia.

Nơi đó nằm ở rất xa, thoạt nhìn rất hoang vắng, thậm chí so với Tĩnh Tâm điện còn hẻo lánh hơn nhiều.

Tạ Đông Quân hoàn toàn không thể tin được một người đường đường là hoàng tử mà lại ở một nơi như thế này.

Trên đường đi, kỳ thực trong lòng Tạ Đông Quân vô cùng rối loạn.

Tuy hắn biết Bộc Dương Tuyên Cầu có nhiều phi tần quý nhân nhưng hắn không nghĩ tới Bộc Dương Tuyên Cầu ngay cả con cũng đã có.

Đứa nhỏ của Bộc Dương Tuyên Cầu sao? Mặc dù tự Tạ Đông Quân quyết tâm muốn đi nhưng Tạ Đông Quân không biết mình nên dùng tâm trạng gì để nhìn đứa nhỏ?

Hơn nữa, hẳn là mẫu thân đứa nhỏ cũng đang ở đó đi… Hắn lại phải đối diện thế nào với vị phi tử không được sủng ái kia?

Đang lúc nội tâm Tạ Đông Quân trăm chuyển ngàn hồi thì đoàn người đã đi vào nội điện. Trong điện không có người hầu, thậm chí còn không đốt đèn, phòng trong mơ hồ nghe được có tiếng khóc thút thít, yếu ớt.

–  Điện hạ … Hoàng thượng tới nhìn ngài… – nghe thấy tiếng khóc, Thiền Nhi vội vàng ba bước thành hai bước đi vào phòng trong, nước mắt vừa mới ngưng được một chút lại bắt đầu che kín hai má.

Tạ Đông Quân đi theo vào, chỉ thấy một đứa bé trai chừng hai tuổi đang một mình nằm trên chiếc giường khá lớn. Trên người nó đắp một chiếc chăn mỏng, cả mặt mày đều đỏ ửng, thoạt nhìn nó đang rất đau đớn nhưng lại không dám lớn tiếng khóc mà cứ nghẹn ngào, rơi lệ.

Tiến lên phía trước, Tạ Đông Quân vươn tay chạm vào trán đứa nhỏ, độ nóng thực dọa người. Tạ Đông Quân sợ tới mức nhanh chóng sai người đi mời ngự y.

–  Duyên Duyên! Ngự y, nhanh đi mời ngự y đến! Còn người, mai đi lấy chậu nước lại đây!

–  A, dạ!

Hai cung nữ vội vàng chạy đi, chỉ còn lại Tạ Đông Quân và Bộc Dương Tuyên Cầu trong phòng. Tạ Đông Quân nhẹ nhàng xoa xoa trán đứa nhỏ, đôi mắt đang nhắm chặt kia khe khẽ hé ra một đường nhỏ. Có lẽ vì nhìn thấy có người đang ở đây nên nó lại cầm nước mắt lại, không dám khóc.

Nhìn nó dùng thân hình nho nhỏ thừa nhận sự đau đớn thế kia, cũng không dám khóc nháo như những đứa nhỏ khác; chỉ khi Tạ Đông Quân tới gần thì nó mới cẩn thận tìm kiếm chỗ để dựa vào. Tạ Đông Quân cảm thấy lòng mình đau thắt lại.

–  Mẫu thân nó đâu? – ôm cơ thể nho nhỏ của đứa bé vào lòng, Tạ Đông Quân hỏi Bộc Dương Tuyên Cầu đang đứng sau mình.

Từ đầu tới đuôi, Bộc Dương Tuyên Cầu đều dùng bộ dạng người xa lạ đứng phía sau, cứ đứa nhỏ đang chịu đau đớn này không phải con của y.

Mà khi nghe thấy vấn đề Tạ Đông Quân hỏi, Bộc Dương Tuyên Cầu thậm chí còn sửng sốt, nhất thời không nghĩ ra mẫu thân đứa nhỏ này đang ở đâu.

–  Hình như … lúc sinh nó vì khó sinh nên đã chết! – vì ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu thật sự nhẹ hẫng như không liên quan tới mình, Tạ Đông Quân cơ hồ có ảo giác Bộc Dương Tuyên Cầu đang nói tới không phải phi tử của mình.

–  Cho nên đứa nhỏ này vẫn một mình cùng Thiền Nhi sống ở đây?

Tạ Đông Quân quả thực không thể tin nổi.

Nhìn cái điện này là có thể biết cuộc sống của đứa nhỏ hoàn toàn không tốt. Mà trẻ nhỏ mới còn ít tuổi như thế đáng ra là thời điểm cần phải chăm sóc chu đáo. Hoàn cảnh như thế sao có thể nuôi lớn nó, giúp nó trưởng thành?

Phát hiện ngữ khí Tạ Đông Quân có ý trách cứ, Bộc Dương Tuyên Cầu mới cảm thấy một tia bất an.

Sự bất an này không phải vì đứa nhỏ mà là vì sợ Tạ Đông Quân sẽ giận mình. Cho dù, y không cảm thấy mình làm sai cái gì.

–  Ta không có tâm tư đi quản đứa nhỏ này. Dù sao, nó sinh ra cũng nằm ngoài dự đoán của ta… Ngày đó là do ta uống rượu…

Bộc Dương Tuyên Cầu nhớ lại, hôm đó hắn vì uống say khướt, thấy ảo ảnh của Tạ Đông Quân nên mới nhận lầm mẫu thân của đứa nhỏ này mới vào cung thành Tạ Đông Quân, và đứa nhỏ này đã được sinh ra.

Không thể phủ nhân, bộ dáng mẫu thân đứa nhỏ có vài phần giống Tạ Đông Quân, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới xem nàng thành hắn. Nói thật ra, Bộc Dương Tuyên Cầu đã rất chán nản và nổi giận với chính mình. Sau khi mọi chuyện xảy ra, y chẳng quan tâm tới mẹ con bọn họ, nghĩ rằng làm vậy sẽ vùi lấp được sự thật này.

Kết quả, không chỉ vùi lấp không được mà còn bị Tạ Đông Quân phát hiện. Hiện tại, không thể nào đối diện với hắn một cách tự nhiên được.

Thiền Nhi lấy chậu nước đến, Tạ Đông Quân dùng khăn nhúng ướt rồi nhẹ nhàng lau mặt cho đứa nhỏ. Nhìn khuôn mặt đứa nhỏ đỏ hết cả lên mà Tạ Đông Quân đau lòng.

–  Điện hạ tên gì?

Tạ Đông Quân hỏi chính là Thiền Nhi đang đứng một bên, vì dù có hỏi Bộc Dương Tuyên Cầu thì e là y cũng chẳng biết.

–  Dạ, điện hạ tên một chữ Khí … – Thiền Nhi vừa nói vừa đỏ con mắt.

Nghe cái tên như thế, Tạ Đông Quân nhíu mày:

–  Sao lại đặt cái tên này?

–  Dạ …. Hoàng thượng tự mình đặt tên…

Bộc Dương Tuyên Cầu kinh ngạc, quả nhiên giây tiếp theo ánh mắt trách móc của Tạ Đông Quân liền bắn lại đây, y bị trừng vô tội nha!

–  Trẫm nhớ rõ, hình như không có đặt cái tên này! – Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng phủ nhận, đem mọi chuyện xóa một cách sạch sẽ.

–  Ngày ấy Thiền Nhi nhờ người hướng hoàng thượng ban cho điện hạ mới sinh một cái tên. Điện hạ đã cho chữ này… – sợ mọi người nghĩ mình nói dối, Thiền Nhi vội vàng giải thích.

–  A…..

Bộc Dương Tuyên Cầu nghĩ lại, hôm đó hắn đang đứng trong ngự thư phòng nhìn bức họa vẽ Tạ Đông Quân tới xuất thần. Đúng lúc, Hồ công công tới xin chỉ thị, hắn đang tâm phiền ý loạn, nghĩ nếu Tạ Đông Quân còn ở đây thì căn bản không có đứa nhỏ kia. Bởi vậy, liền đặt cho hoàng tử kia cái tên “Khí”.

Tuy bây giờ mới nhớ tới nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đang suy tính nên nói thế nào với Tạ Đông Quân.

Hiện tại, Tạ Đông Quân đã vì đứa nhỏ này mà tức giận với mình, nếu đem sự thật vì sao đặt cái tên này cho nó thì chỉ sợ Tạ Đông Quân từ nay sẽ cấm Bộc Dương Tuyên Cầu y lên giường nữa ấy chứ!

Vừa lúc, ngự y chạy tới giúp Bộc Dương Tuyên Cầu né tránh việc phải trả lời vấn đề xấu hổ này. Thấy ngự y đến, Tạ Đông Quân liền đặt Bộc Dương Khí xuống giường. Nhưng Bộc Dương Khí không an tâm, cứ nắm chặt lấy ống tay áo Tạ Đông Quân không chịu buông ra.

–  Điện hạ ngoan, để ngự y xem bệnh cho ngài. Nô tài ở ngay bên cạnh chờ! – Tạ Đông Quân dịu giọng dỗ dành Bộc Dương Khí.

Bộc Dương Khí cũng là một đứa nhỏ hiểu chuyện, Tạ Đông Quân nhẹ nhàng rút tay áo ra, nó cũng ngoan ngoãn buông tay; nhưng đôi mắt vẫn dõi theo thân ảnh Tạ Đông Quân.

Nhìn bộ dáng này của Bộc Dương Khí, Tạ Đông Quân đau lòng vô cùng. Hắn lùi tới bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu, nhỏ giọng nói với y:

–  Ta mặc kệ vì sao ngươi lại đặt cái tên này cho nó, nhưng tốt nhất ngươi nên lập tức sửa lại cái tên cho ta.

Tạ Đông Quân nói tuy nhỏ nhưng ngữ khí hung ác; Bộc Dương Tuyên Cầu liên tục gật đầu, chỉ sợ chọc tức Tạ Đông Quân. Thấy biểu hiện nhu thuận của Bộc Dương Tuyên Cầu, sắc mặt cuả Tạ Đông Quân nới hòa hoãn một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương