Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
-
Chương 23: C23: Bán Công Việc
"Không cần!"
Tư Niệm (司念) dứt khoát cự tuyệt, giả vờ chấn kinh nói: "Công việc của tôi là tôi dựa vào thực lực của mình cạnh tranh với mọi người, không có liên quan gì tới cha mẹ tôi, cô không cần phải cái gì cũng lôi cha mẹ vào, chúng ta cũng không phải con nít, còn cần cha mẹ làm chủ, tôi chỉ biết, tôi chưa từng chuyển nhượng công việc cho bất cứ ai."
Nói xong, cô mặc kệ sắc mặt khó coi của Lâm Tư Tư (林思思), nhìn sang chị Trần đang kinh ngạc nói: "Chị Trần, có lẽ chị cũng biết em không phải người thiếu trách nhiệm như thế, cho dù em muốn chuyển nhượng cho người khác, chắc chắn cũng là người có năng lực, chứ không phải cho bừa một người ngoài ngành, chuyển nhượng cũng cần e ký tên, em chưa từng tới đây, sao có thể chuyển cho cô ta chứ? Em không biết rốt cuộc bên trong có nguyên nhân gì, càng không biết khi nào đơn vị không cần được em đồng ý đã có thể tuỳ tiện đưa công việc cho người khác."
"Đương nhiên không phải!" Chị Trần lập tức phủ định: "Đơn vị chúng ta coi trọng nhất là năng lực, người không có năng lực cho dù dựa vào quan hệ đi vào cũng không dài lâu được!"
Lời của chị ấy đã tỏ rõ là đang chế nhạo Lâm Tư Tư (林思思) không có năng lực.
Vốn dĩ chị ấy rất tức giận việc Tư Niệm (司念) khi không đưa công việc cho một người ngoài ngành, mãi một lúc mới biết, đối phương thế mà lại sử dụng cách đi cửa sau mà chị ấy căm ghét để tới.
Thậm chí bản thân Tư Niệm (司念) cũng không biết! Chị Trần là ai, những năm qua, một mình lăn lộn mới đi tới vị trí này, thấy nhiều những kẻ không có năng lực gì bởi vì có quan hệ được cố nhét vào, nhưng người to gan như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Việc này có khác gì với kẻ học dốt lấy thành tích của người khác học đại học thay đâu.
Chị Trần ý vị thâm trường nhìn Lâm Tư Tư (林思思).
Lâm Tư Tư (林思思) ngạt thở, suýt chút mất khống chế biểu cảm, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô ta chỉ đành cúi đầu, cắn môi làm ra vẻ ấm ức: "Chị Tư Niệm (司念), em thật sự không biết gì cả, em chỉ nghe theo cha mẹ sắp xếp thôi, đều do họ bảo em tới."
Cô ta rất biết giả vờ vô tội, Tư Niệm (司念) biết cha mẹ của nguyên chủ có chút ranh mãnh nhưng cũng không tới mức quá đáng như vậy, Lâm Tư Tư (林思思) lừa quỷ, quỷ cũng không tin.
Cô cười lạnh một tiếng: "Cô nói đúng, cha mẹ chỉ là lo lắng tôi không thể quay về làm việc mà thôi, nhưng không sao, bây giờ tôi về rồi, vậy thì không cần làm phiền cô nữa, cô về đi."
Lâm Tư Tư (林思思): "..."
Vậy sự vất vả và nhẫn nhịn ăn chửi của cô ta trong mấy ngày qua là vì cái gì? Lâm Tư Tư (林思思) tức giận tới mức đỉnh đầu sắp bốc khói.
Tư Niệm (司念) không quan tâm tới cô ta, chuyển sang nói với chị Trần: "Thực ra suy nghĩ của cha mẹ em cũng không sai, bây giờ em đã về nông thôn, tới làm việc quả thực không tiện, nhưng em lo trì hoãn thời gian dài sẽ mang tới phiền phức cho chị Trần, cho nên hôm nay cũng muốn mau chóng tới giải quyết vấn đề này."
Chị Trần gật đầu, cũng biết sơ sơ tình huống của cô, lại nhìn cô đang bồng một đứa trẻ còn có thể nghĩ tới mình, không khỏi mềm lòng vài phần, thở dài nói: "Em định thế nào?"
"Cứ mãi để một người ngoài ngành thay em đi làm cũng không phải, thêm phiền phức cho chị không nói, trong lòng em cũng khó chịu."
Lâm Tư Tư (林思思) bên cạnh nghe vậy, mặt xanh mét.
Thế nhưng nơi này không phải nhà họ Tư, cô ta không có bất cứ quyền lên tiếng nào.
Lại nghe Tư Niệm (司念) nói: "Cho nên em định bán công việc này đi, bán cho một số nhân viên chuyên nghiệp trong đơn vị của chúng ta, em tin chắc những người này sẽ dụng tâm đối đãi với công việc mà họ trả giá cao mua về."
Cô nói vậy, tai của Phó Thiên Thiên (傅芊芊) xem kịch bên cạnh cũng dựng lên, suýt chút viết ba chữ "bán cho tôi" lên mặt.
Giấc mơ của cô ta chính là làm người chủ trì phát thanh.
Lúc này giấc mơ ở ngay trước mặt mình, đưa tay ra là được!.
Cô ta căng thẳng nhìn Tư Niệm (司念), trong nhất thời có chút hối hận vừa nãy vì sao lại cãi nhau với cô. Nếu mình tạo quan hệ tốt với cô một chút, lúc này không thể có thể cho công việc cho mình sao? Phó Thiên Thiên (傅芊芊) sốt ruột tới đỏ mặt.
Chị Trần nghĩ ngợi cũng cảm thấy đúng, kiểu bát cơm vàng này của họ, bao nhiêu người tiêu tiền muốn mua cũng không mua được, cũng không có mấy người sẽ nỡ bán, trừ phi là không thể làm gì khác.
"Em có đề cử ai không?" Chị Trần hỏi.
Tư Niệm (司念) gật đầu nói: "Em cảm thấy Phó Thiên Thiên (傅芊芊) rất được, giọng nói của cô ấy đủ hơi đủ sức, tiếng phổ thông cũng rất chuẩn, cộng thêm trước đây cũng cùng tới phỏng vấn với em, em cảm thấy thực lực của cô ấy không kém em bao nhiêu."
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) bên cạnh: "??"
Là cô ta nghe nhầm sao? Tư Niệm (司念) thế mà lại đề cử mình? Chị Trần cũng rất thân với Phó Thiên Thiên (傅芊芊), cũng biết thân phận của vị đại tiểu thư này, tuy có chút ngang ngược vô lễ, nhưng lại không dựa vào thân phận của nhà mình đi vào, mà là lựa chọn giống với hầu hết mọi người, dùng phương thức cạnh tranh công bằng công chính.
Chị ấy cũng rất có hảo cảm với cô gái này.
"Vậy em hỏi thử cô ấy có muốn mua không..." Chị Trần nhìn sang Phó Thiên Thiên (傅芊芊).
Chiều cao của Phó Thiên Thiên (傅芊芊) không đạt chuẩn, nếu cô ta không dựa vào quan hệ gia đình, vậy cả đời của cô ta cũng không thể làm phát thanh viên. Dù sao thì khí chất hình tượng tốt cũng là một trong những điều kiện sàng lọc quan trọng.
"Em muốn, em muốn!" Phó Thiên Thiên (傅芊芊) như sợ cô hối hận, vội vàng nói.
"Cô bán cho tôi bao nhiêu tiền?" Cô ta nắm tay Tư Niệm (司念).
Tư Niệm (司念) hỏi ngược lại: "Cô muốn ra bao nhiêu tiền?"
"Tôi trả cô hai nghìn tệ, bán không?" Phó Thiên Thiên (傅芊芊) vẫn còn ngây thơ, cộng thêm nhà cô ta quả thực có tiền, rất chịu chi.
Bởi vì công việc này của Tư Niệm (司念), một tháng năm mươi, hơn một năm là có thể kiếm hồi vốn rồi, hai nghìn không nhiều.
Đây là bát cơm vàng! Nhưng người chủ động bỏ tiền đều khá ngây thơ, Tư Niệm (司念) cũng nhìn ra, tuy cô gái này không hoà hợp với nguyên chủ, nhưng tâm tư không xấu.
Thế là cũng không tham lam, gật đầu nói: "Được, bán cho cô."
"Aaaaa!" Phó Thiên Thiên (傅芊芊) vốn dĩ là tới gây sự, lúc này lại vui sướng múa may tay chân nói: "Đi, chúng ta lập tức đi làm thủ tục."
Cô ta sợ Tư Niệm (司念) xoay người liền hối hận, phải mau chóng làm thủ tục, tới lúc đó để cô tự khóc một mình!
Một bên khác, Lâm Tư Tư (林思思) bị ngó lơ nhìn thấy mình bị ngó lơ, Tư Niệm (司念) thế mà lại bán công việc này đi, cô ta cũng không ngồi yên được nữa.
Vội vàng ngăn lại: "Chị Tư Niệm (司念), chuyện lớn như vậy, sao chị có thể quyết định nhanh như thế, cha mẹ đồng ý không?"
Cô ta vừa nói ra, lập tức nhận được ánh mắt thù địch của Phó Thiên Thiên (傅芊芊).
Tư Niệm (司念) trào phúng nói: "Tôi đã thành niên rồi, công việc của tôi tôi có thể tự quyết định, hơn nữa, cha mẹ đã tìm được con gái ruột của mình, tôi vì báo đáp ơn dưỡng dục mười mấy năm của họ, xuống quê gả thay cho cô, dọn bãi chiến trường của cô, tôi không cho rằng tôi còn nợ các người cái gì."
"Nếu họ đã không còn là cha mẹ của tôi, cũng không có quyền nhúng tay vào lựa chọn của tôi, không phiền cô bận lòng."
Tư Niệm (司念) nói xong, bồng đứa trẻ cùng Phó Thiên Thiên (傅芊芊) đi làm thủ tục.
Phó Thiên Thiên (傅芊芊) biết người phụ nữ này chắc chắn là dòm ngó vị trí này, lúc này cũng vô cùng cảnh giác Lâm Tư Tư (林思思).
Không khỏi bóc phốt: "Để cô ta tới làm chị dâu của tôi, chi bằng cô tới làm!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook