Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
-
Chương 144: C144: Hôn Lễ Lâm Tư Tư
Không quấy rầy công việc của anh, cô quay người vào nhà lấy cây cải dầu nhỏ ra.
Đất quá khô nên phải tưới nước trước rồi chờ đất ẩm.
Chu Việt Thâm thỉnh thoảng sẽ ngước lên nhìn cô.
Tư Niệm nghĩ mình phải đào trong vài ngày, chẳng mấy chốc, người đàn ông này đã hoàn thành chỉ trong một giờ.
Có dư 1 mảnh đất vuông vắn ngay cổng sân.
Tư Niệm thở dài, bưng cho anh một bát nước lạnh.
Trong khoảng thời gian ở bên nhau, cô đã biết Chu Việt Thâm không thích đồ ngọt.
Cho nên so với canh đậu xanh, anh thích uống nước lạnh hơn.
Chu Việt Thâm đưa tay nhận lấy, ngửa đầu uống một ngụm, nhìn Tư Niệm bân cạnh.
Cô ngước nhìn anh.
Từ góc độ của mình, cô chỉ nhìn thấy quai hàm lạnh lùng và cứng rắn của anh, quả táo Adam của anh trượt xuống.
Chu Việt Thâm chú ý đến ánh mắt của cô và nhìn xuống.
Hai mắt Tư Niệm run lên, giả vờ bình tĩnh quay đầu nhìn lại.
"Lát nữa anh trở lại trang trại, nếu có việc gì muốn làm, có thể đến trang trại lợn tìm anh , hoặc là chờ anh trở về, biết không?"
Tư Niệm gật đầu, rất có lễ phép: "Hiểu rồi."
Dao Dao đứng dưới chân Tư Niệm, cả người dựa vào cô.
Chu Việt Thâm nhìn một lớn một nhỏ, đôi lông mày lãnh đạm thường ngày trở nên mềm mại khó tả, đưa tay sờ đầu con gái, sau đó nhìn Tư Niệm.
Trời khá nhiều gió.
Mái tóc của Tư Niệm rất mềm mại, cô gạt nó đi, ôm đứa trẻ rồi nhìn vào đôi mắt yêu thương của anh.
"Em sẽ hâm nóng bữa trưa cho anh, ăn xong anh hãy đi."
Chu Việt Thâm khoé môi hơi cong lên: "Được, anh lên lầu thay quần áo."
Anh bế Dao Dao vào nhà, Tư Niệm nhìn một lúc rồi đi theo anh vào nhà bếp nấu ăn.
Vì lười biếng, Tư Niệm thường nấu nhiều một chút.
Có thể hâm lại ăn vào buổi trưa.
Cô đã hâm nóng súp, thấy Chu Việt Thâm vẫn chưa xuống lầu.
Gõ cửa một tiếng, cửa bị kéo ra, một luồng gió mát từ cửa sổ thổi vào, đập vào mặt cô, Chu Việt Thâm thân hình cao lớn đứng ở cửa, nhìn cô.
Vừa rồi cô bận rộn trong bếp, trời có chút nóng, cổ áo sơ mi cô đang mặc bị nới lỏng vài cúc, hơi mở ra, lộ ra một khe hở đáng tự hào.
Tóc cô buộc thành đuôi ngựa cao, trên trán chỉ có vài sợi tóc mảnh để tô điểm cho khuôn mặt, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Chu Việt Thâm nhìn cô thật sâu một lúc, đưa tay ôm eo cô, trực tiếp kéo cô vào.
Rầm.
Cánh cửa đã đóng lại.
Tư Niệm bị đẩy vào cửa.
Cô hít một hơi, ngẩng đầu nói: "Chờ đã, đến giờ ăn rồi."
"Không vội." Nói xong, anh cúi đầu cắn môi cô.
Bàn tay to lớn của anh ôm lấy eo cô, ép cô vào lòng, môi anh quấn lấy nhau kịch liệt.
Tư Niệm cảm thấy dưới chân trống rỗng, cả người như bay lên không trung.
Cánh tay trắng nõn gầy guộc câu cổ anh trong tiềm thức.
Bên dưới cô mặc một chiếc váy.
Với hành động này, gấu váy ngay lập tức cuộn lên.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông nhéo nhéo đôi chân thon dài trắng nõn.
Lòng bàn tay áp vào da, nóng và mềm.
Anh ôm cô đi về phía chiếc giường lớn, chẳng mấy chốc Tư Niệm đã chui vào trong chăn.
Anh hôn thật lâu, lồng ngực áp vào sự mềm mại của cô.
Bàn tay to cũng trượt lên trên, dễ dàng cởi cúc ngực, vùi xuống.
Gió từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ nhưng không thể xua đi hơi nóng trong phòng.
link full: motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/10/tn80-chap-143-hon-le-lam-tu-tu/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook