Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt
-
Chương 46: Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh
Vạn Ninh đang tưng bưng xây dựng thì Huế cũng đang tưng bừng đón chào thương thuyền ngoại quốc với tiêu chí hìa bình hữu nghị. Vốn dĩ triều đình Huế rất phản cảm với ngoại quốc thương nhân thì lúc này đang có một luồng gió mới thổi vào chính trường Đại Nam. Tin tức sơ bộ về các điều khoản trong cuộc đàm phán mậu dịch giữa Đại Nam và công ty Thương Mại Viễn Dương K&R đã được khoái thuyền truyền về Huế từ trước. Thông tin Đại Nam thu được dây truyền sản xuất vũ khí hiện đại tân tiến đã làm trấn động cả Kinh Đô. Từ trước đến nay các quốc gia đông á chỉ toàn mua được các thành phẩm mà thôi, lại nói các thành phẩm này toàn là hàng phế thải. Chưa một quốc gia nào, kể cả Đại Thanh có thể nắm giữ được công nghệ trong tay, vậy mà Đại Nam giờ đây lại có được miếng bánh từ trên trời rơi xuống này. Mặc dù công ty này chỉ có một nửa cổ phần thuộc về Đại Nam nhưng như vậy còn là quá tốt rồi.
Triều đường Đại Nam hôm nay có vẻ nhộn nhịp như chảy hội. Đám người phe cách tân thì đang mài đao soàn soạt, đám người bảo thủ nhóm thì cũng âm trầm bố trí võ công chiêu thức chuẩn bị tung ra. Có lẽ vui vẻ nhất là nhóm đặc phái viên lần này đi Vạn Ninh trấn thực hiện giap dịch. Ai nấy đều hất cao đầu như con công đực đang đế kì động dục. Lẫn trong đám người đặc phái viên này là một võ tướng cao to uy mãnh đang vừa đi vừa ráo diết liếc ngang ngó dọc tử cấm thành hai bên. Tên võ tướng cao to bất hợp lẽ thường đang có biểu hiện của kẻ nhà quê lên tỉnh này không ai khác chính là minh tinh Trần Quang Cán. Vị võ tướng với chức quan chánh Ngũ phẩm bé tí này có được đặc ân diện kiến thánh thượng, quả thật là trước nay khó gặp trường hợp này.
Tự Đức hôm nay hưng phấn lạ thường mà ngồi hơi nhấp nhổm trên ngai vàng. Ai cũng thấy được vẻ mặt hơi kích động của vị Thánh thượng mặc dù hắn đã cố đè nén và dấu diếm sự hưng phấn kia. Bốn năm qua đối diện thù trong giặc ngoài đã bào mòn không it sinh lực của vị hoàng đế còn đương trẻ tuổi này, thế nhưng hôm nay chúng thần văn võ như thấy lại được hình ảnh bừng bừng khí thế như lúc mới lên ngôi của vị hoàng đế kia.
Tự Đức dù đã biết trước đa phần nội dung báo cáo của hiệp nghị thương nghiệp hòa binh hữu nghị mang nhiều lợi ích này, nhưng ông vẫn muốn nghe lại từ chính miệng các vị đặc phái Viên trình tấu. Không những Tự Đức mà dường như toàn bộ quan viên đang có mặt nơi đây cũng đang nhấm nuốt từng chữ thốt ra từ miệng các vị đặc phái viên kia. Vẫn theo trình tự, nhưng người không quan trọng nói trước, những người quan trọng báo cáo sau cùng.
- Khởi bẩm thánh thượng, theo vi thần tiếp xúc cùng thương nhân Mỹ Quốc thì có thể rút ra một điểm, chính là họ trân thành muốn hợp tác làm ăn tại Đại Nam, lý do nhân công Đại Nam rẻ, các nguyên liệu đầu vào của Đại Nam rồi rào. Nếu chúng ta năm vững các thế mạnh này của đất nước thì hoàn toàn có thể thu hút được các thương nhân trân thành đến làm ăn. Nhưng chúng ta cũng cần phải hết sức canh giác và chọn lọc các thương nhân này cũng như không thể nới lỏng quan sát bọn họ. Theo vi thần phương pháp làm công thương kết hợp có lẽ là thích hợp để kiềm chế các thương nhân này. Tiền lệ như công ty vũ khí Đại Nam lần này, nhưng để đạt thành hiệm nghi công thương cực khó khăn vì các thương nhân này tỏ ra không quá tin tưởng triều đình Đại Nam. Lần này mười ột người chúng thần phải hết sức gây áp lực thì họ mới đồng ý hình thức công tư thương nghiệp kết hợp.
Người lên tiếng là Hộ bộ thượng thư Đinh Văn Lễ, nhân xét của ông hết sức chính xác và xúc tích đồng thời cũng tinh tế mà đề cao công lao của nhóm đặc phái viên lần này. Đúng là quan viên đã làm đến chức thượng thư thì không ai không phải cáo già.
- Tốt, rất tốt… việc thành công mở ra một công ty vũ khí hiện đại quả là đại hỉ cho Đại Nam ta. Công lao của các ái khanh đáng ghi nhận, ý kiến của Đinh ái khanh cho ghi vào nghĩ phiếu chúng ta sẽ bàn bạc thật kĩ trong các buổi trầu tiếp theo.
Tự Đức rất vui vẻ mà đưa ra nhận xét hết sức hào phóng.
- Khởi bẩm thánh thượng, lần này chúng ta cả thảy mua được mười lăm ngàn cây súng chất lượng cực tốt hợp đồng đã kí kết, giao dịch chia làm ba lần. Lần này chúng ta có được năm ngàn khẩu súng đã được trang bị hoàn hảo cho nhóm tân Kinh quân. Thần rất hi vọng đây là lực lượng chủ chốt đánh bại quân Pháp tại Nam Kỳ. Điểm quan trọng là lần này với sức ép của chúng ta thì thương nhân Hoa Kỳ bắt buộc phải giảm giá thành, chúng ta tiết kiệm được hơn ba vạn lượng bạc so với dự chi.
Nghe đến báo cáo này Tự Đức cũng long nhan hớn hở. Nhà máy vũ khí Đại Nam là chuyện của tương lai, lúc này quân Pháp đã quay lại Nam Kỳ và đánh rất rát đội quân của Nguyễn Tri Phương cùng Trương Định. Nước xa không cứu được lửa gần, năm ngàn cây súng chất lượng này đúng là than ấm ngày tuyết rời, khiến cho trái tim thấp thỏm lo âu của Tự Đức như an tĩnh. Giờ đây miền bắc có cha con họ Trần trấn thủ, miền Nam chuẩn bị có Hoàng Diệu tăng viện. Mọi chuyện dường như đang đi vào quỹ đạo an toàn cho triều đình Huế, nói như vậy bảo sao Tự Đức không mừng rỡ.
- Ôi năm ngàn a, giá như có mười ngàn, mười lăm ngàn khẩu súng thì tốt biết bao. Quân địch tại Nam Kỳ cũng tăng binh đến gần một vạn rồi. Hoàng ái khanh, khanh là người trong một tháng này tiếp xúc cùng Vạn Ninh quân cũng như huấn luyện tân Kinh quân. Theo ý của ái khanh thì lúc nào Tân kinh quân có thể Nam tiến và ước lượng chiến quả ra sao?
Nói thật Tự Đức rất anh minh, ông không phải vị vua bị hào nhoáng làm váng đầu. Tân kinh quân mới thành lập số lượng chỉ có năm ngàn. Quân giặc tại Nam Kỳ lại có tới gần một vạn, vũ khí thì toang là trang bị tân tiến, lại có pháo mạnh yểm trợ. Tự Đức dù mù quáng cũng không ngu ngốc mà tin vào điều vô lý để ép quân thần võ tướng làm điều không thể. Ý của ông là nếu Hoàng Diệu không chắc chắn thì Đại Nam có thể đợi đợt giao dịch lần sau để có thêm vũ khí, hay đợi nhà máy vũ khí Đại Nam đi vào sản xuất.
- Khởi Bẩm thánh thượng, Thần Hoàng Diệu có lòng tin mười phần đánh bại quân giặc, thần xin lấy đầu mình ra bảo đảm. Chỉ mong thánh thượng ân chuẩn, cách đánh giặc của thần là tân cách, không thể nào có được các chiến thắng dòn giã cũng nhưng không thể nào trong thời gian ngắn quét sạch quân thù. Chỉ xin thánh thượng hoàn toàn tin tưởng mà cho vi thần thời gian, chỉ cần có thời gian Thần xin đánh cho lũ giặc mọi Tây không còn manh giáp.
Tuyên bố quá tự tin, quá hùng hồn của Hoàng Diệu đạp choáng váng Tự Đức, đập choáng váng luôn tất cả bá quan văn võ. Chuyện binh gia đao kiếm ai dám nói trước, không ngờ tên này có được năm ngàn khẩu súng kiểu mới trong tay đã dám huênh hoang khoác lác. Các đại thần nhóm bảo thủ nắm được cơ hội rồi, họ liền lập tức đứng ra chỉ chích.
- Chuyện binh không phải chuyện chơi đùa, Hoàng tướng quân xin cẩn trọng đó, Kiêu binh tất bại.
- Hừ, không biết trời cao đất dày. Hoàng tướng quân nghĩ mình là Võ Thần. Nên nhớ quân giặc có Thuyền lớn, pháo lớn, còn có một vạn quân trang bị vũ khí hiện đại.
- Hoàng tướng quân không khỏi quá tự phụ.
Tự Đức cũng yên lặng một hồi mà quan sát thật kĩ Hoàng Diệu, ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vị tướng quân đang đứng phía dưới kia. Chỉ thấy Hoàng Diệu thân thẳng như thương, vững vang như tùng bách trước sóng gió tràn ngập đang bủa vây. Đôi mắt sáng của Hoàng Diệu như ánh lên niềm tin bất tận, đây là sự tin tưởng vào thực lực mà không hề liên quan đến tự kiêu tự mãn. Vị tướng quân này đang đứng đó cô đơn nhưng đầy vững trãi mà bỏ qua mọi lời đàm tiếu vo ve bên tai.
- Hoàng ái khanh như thế nào giảng. Chuyện quân không thể nói đùa.
Giọng Tự Đức vang lên trong cung điện, ba phần tán thưởng, ba phần kích lệ, ba phần nghiêm khắc, và có một phần chờ mong vô hạn.
- Khởi bẩm thánh thượng, vốn dĩ trước khi đến Vạn Ninh thần cũng không có được sự tự tin này, nhưng giờ đây trong tay thần có cẩm nang phá địch. Thần tin tưởng một vạn lần có thể đánh tan quân thù.
Tự Đức ngạc nhiên.
- Cẩm nang?
Hoàng Diệu không kiêu không nản, từ từ lôi ra từ ngực áo một quyển sách bìa xanh hoa văn cầu kì.
- Khởi Bẩm thánh thượng, đây chính là cẩm nang phá địch của hạ thần.
- Mau dâng lên để trẫm ngự lãm.
Tự Đức có hơi vội vã hơn bình thường một chút, vị nội quan bên cạnh vội vã lật đật đi xuống bệ rồng mà tiếp lấy cuốn sách mỏng của Hoàng Diệu kính dâng lên cho Tự Đức.
Tự Đức cũng không ngại đang giờ thượng triều mà lật từng trang sách nghiền ngẫm. Cả triều điện các quan im phăng phắc, không ai dại gì mà làm ồn trong thời khắc này. Nói chung các quan viên ai đó tỏng lòng đều như có một con mèo tò mò đang cào cấu nhưng không ai dám có dị động lúc này. Cả một cung điện to lớn im lặng đến tiếng thở của các đại thần cũng có thể nghe dõ, tiếng lật trang sách của Tự Đức càng rõ ràng hơn. Các đại quan kín đáo, vụn trộm quan sát sắc mặt của vị hoàng đế nhân huynh. Chỉ thấy vị này đọc cuốn sách mỏng kia mà lông mày dãn ra, hai mắt càng ngày càng sáng, vẻ tự tin cũng bộc lộ không khác gì Hoàng Diệu lúc trước. Ai cũng có thể đoán ra nội dung cuốn sách quá quan trọng, biết vậy chúng quan lại càng tò mò hơn.
- Trần gia binh thư yếu lược. … Trần gia binh thư yếu lược… lại có kỳ thư như vậy… thật là trời giúp Đại Nam ta.
Đây là những lời lẩm bẩm như cho chính bản thân nghe của Tự Đức, nhưng vì cung điện quá yên lặng nên đâm ra rất nhiều trọng thần ở hàng đầu đều có thể nghe rõ.
- Hoàng Diệu ái khanh, sách lược này là từ đâu khanh tìm được.
- Khởi bẩm thánh thượng, vi thần không dám dấu diếm, đây chính là binh thư Trần gia mà thần đã học được từ phụ tử nhà Trần Quang Cán tướng quân. Họ không hề có một chút nào giữ làm của riêng mà muốn chia sẻ yếu lược binh thư cho tất cả những người muốn học. Vi thần chỉ là theo cảm nhận mà chép lại, quả thật xấu hổ không thôi, thật phụ danh môn đẹ binh pháp Trần gia.
Nói thật nếu để phụ tử Trần gia mà viết binh thư thì hiệu quả chỉ bằng ba phần Hoàng Diệu viết là cùng. Hoàng Diệu thân là nho tướng mới 20 tưởi đỗ cử nhân, 21 tuổi đỗ bảng nhãn. Lời văn mà Hoàng Diệu chép lại binh thư tuyệt không thể tả, nó súc tích mà hàm ý, chi tiết mà ngắn gọn lột tả hoàn toàn tinh túy của phương pháp luyện binh cũng như cách đánh chiến tranh du kích hiện đại. Chính điểm này khiến cho Tự Đức chỉ là đàm binh trên giấy cũng thấy kinh hoàng không thôi.
- Thần thư như vậy vào tay ai cũng có thể phát huy đến năm bảy phần, vào tay tướng tài có thể phát huy chín mười phần. Không ngờ phụ tử Trần ái khanh có thể cống hiến gia bảo một cách vô tư như vậy. Quả thật hiếm có.
- Khởi bẩm thánh thượng, đúng là lúc đó thần cũng bất ngờ mà hỏi tại sao phụ tử nhà họ Trần làm vậy. Họ chỉ nói một câu thôi…
Tự Đức tò mò hỏi.
- Họ nói câu gì?
- Thưa thánh thượng. Họ nói rằng “ Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh”.
Cả triều đường lặng ngắt như tờ, câu nói này văng vẳng bên tai của từng người như có ma lực vô hạn. “ Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh”. “ Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh”. “ Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh”.
Một tinh thần cống hiến không cần quả báo, một tấm lòng vì dân tộc sắc son. Ai cũng nghĩ đến vậy, những người chung trí hướng thì bừng bừng đồng cảm, những người có tư tâm thì xấu hổ không thôi. Tự Đức thì không thể khác rồi, ông đang xúc động mà hai mắt hồng lệ rơi.
Triều đường Đại Nam hôm nay có vẻ nhộn nhịp như chảy hội. Đám người phe cách tân thì đang mài đao soàn soạt, đám người bảo thủ nhóm thì cũng âm trầm bố trí võ công chiêu thức chuẩn bị tung ra. Có lẽ vui vẻ nhất là nhóm đặc phái viên lần này đi Vạn Ninh trấn thực hiện giap dịch. Ai nấy đều hất cao đầu như con công đực đang đế kì động dục. Lẫn trong đám người đặc phái viên này là một võ tướng cao to uy mãnh đang vừa đi vừa ráo diết liếc ngang ngó dọc tử cấm thành hai bên. Tên võ tướng cao to bất hợp lẽ thường đang có biểu hiện của kẻ nhà quê lên tỉnh này không ai khác chính là minh tinh Trần Quang Cán. Vị võ tướng với chức quan chánh Ngũ phẩm bé tí này có được đặc ân diện kiến thánh thượng, quả thật là trước nay khó gặp trường hợp này.
Tự Đức hôm nay hưng phấn lạ thường mà ngồi hơi nhấp nhổm trên ngai vàng. Ai cũng thấy được vẻ mặt hơi kích động của vị Thánh thượng mặc dù hắn đã cố đè nén và dấu diếm sự hưng phấn kia. Bốn năm qua đối diện thù trong giặc ngoài đã bào mòn không it sinh lực của vị hoàng đế còn đương trẻ tuổi này, thế nhưng hôm nay chúng thần văn võ như thấy lại được hình ảnh bừng bừng khí thế như lúc mới lên ngôi của vị hoàng đế kia.
Tự Đức dù đã biết trước đa phần nội dung báo cáo của hiệp nghị thương nghiệp hòa binh hữu nghị mang nhiều lợi ích này, nhưng ông vẫn muốn nghe lại từ chính miệng các vị đặc phái Viên trình tấu. Không những Tự Đức mà dường như toàn bộ quan viên đang có mặt nơi đây cũng đang nhấm nuốt từng chữ thốt ra từ miệng các vị đặc phái viên kia. Vẫn theo trình tự, nhưng người không quan trọng nói trước, những người quan trọng báo cáo sau cùng.
- Khởi bẩm thánh thượng, theo vi thần tiếp xúc cùng thương nhân Mỹ Quốc thì có thể rút ra một điểm, chính là họ trân thành muốn hợp tác làm ăn tại Đại Nam, lý do nhân công Đại Nam rẻ, các nguyên liệu đầu vào của Đại Nam rồi rào. Nếu chúng ta năm vững các thế mạnh này của đất nước thì hoàn toàn có thể thu hút được các thương nhân trân thành đến làm ăn. Nhưng chúng ta cũng cần phải hết sức canh giác và chọn lọc các thương nhân này cũng như không thể nới lỏng quan sát bọn họ. Theo vi thần phương pháp làm công thương kết hợp có lẽ là thích hợp để kiềm chế các thương nhân này. Tiền lệ như công ty vũ khí Đại Nam lần này, nhưng để đạt thành hiệm nghi công thương cực khó khăn vì các thương nhân này tỏ ra không quá tin tưởng triều đình Đại Nam. Lần này mười ột người chúng thần phải hết sức gây áp lực thì họ mới đồng ý hình thức công tư thương nghiệp kết hợp.
Người lên tiếng là Hộ bộ thượng thư Đinh Văn Lễ, nhân xét của ông hết sức chính xác và xúc tích đồng thời cũng tinh tế mà đề cao công lao của nhóm đặc phái viên lần này. Đúng là quan viên đã làm đến chức thượng thư thì không ai không phải cáo già.
- Tốt, rất tốt… việc thành công mở ra một công ty vũ khí hiện đại quả là đại hỉ cho Đại Nam ta. Công lao của các ái khanh đáng ghi nhận, ý kiến của Đinh ái khanh cho ghi vào nghĩ phiếu chúng ta sẽ bàn bạc thật kĩ trong các buổi trầu tiếp theo.
Tự Đức rất vui vẻ mà đưa ra nhận xét hết sức hào phóng.
- Khởi bẩm thánh thượng, lần này chúng ta cả thảy mua được mười lăm ngàn cây súng chất lượng cực tốt hợp đồng đã kí kết, giao dịch chia làm ba lần. Lần này chúng ta có được năm ngàn khẩu súng đã được trang bị hoàn hảo cho nhóm tân Kinh quân. Thần rất hi vọng đây là lực lượng chủ chốt đánh bại quân Pháp tại Nam Kỳ. Điểm quan trọng là lần này với sức ép của chúng ta thì thương nhân Hoa Kỳ bắt buộc phải giảm giá thành, chúng ta tiết kiệm được hơn ba vạn lượng bạc so với dự chi.
Nghe đến báo cáo này Tự Đức cũng long nhan hớn hở. Nhà máy vũ khí Đại Nam là chuyện của tương lai, lúc này quân Pháp đã quay lại Nam Kỳ và đánh rất rát đội quân của Nguyễn Tri Phương cùng Trương Định. Nước xa không cứu được lửa gần, năm ngàn cây súng chất lượng này đúng là than ấm ngày tuyết rời, khiến cho trái tim thấp thỏm lo âu của Tự Đức như an tĩnh. Giờ đây miền bắc có cha con họ Trần trấn thủ, miền Nam chuẩn bị có Hoàng Diệu tăng viện. Mọi chuyện dường như đang đi vào quỹ đạo an toàn cho triều đình Huế, nói như vậy bảo sao Tự Đức không mừng rỡ.
- Ôi năm ngàn a, giá như có mười ngàn, mười lăm ngàn khẩu súng thì tốt biết bao. Quân địch tại Nam Kỳ cũng tăng binh đến gần một vạn rồi. Hoàng ái khanh, khanh là người trong một tháng này tiếp xúc cùng Vạn Ninh quân cũng như huấn luyện tân Kinh quân. Theo ý của ái khanh thì lúc nào Tân kinh quân có thể Nam tiến và ước lượng chiến quả ra sao?
Nói thật Tự Đức rất anh minh, ông không phải vị vua bị hào nhoáng làm váng đầu. Tân kinh quân mới thành lập số lượng chỉ có năm ngàn. Quân giặc tại Nam Kỳ lại có tới gần một vạn, vũ khí thì toang là trang bị tân tiến, lại có pháo mạnh yểm trợ. Tự Đức dù mù quáng cũng không ngu ngốc mà tin vào điều vô lý để ép quân thần võ tướng làm điều không thể. Ý của ông là nếu Hoàng Diệu không chắc chắn thì Đại Nam có thể đợi đợt giao dịch lần sau để có thêm vũ khí, hay đợi nhà máy vũ khí Đại Nam đi vào sản xuất.
- Khởi Bẩm thánh thượng, Thần Hoàng Diệu có lòng tin mười phần đánh bại quân giặc, thần xin lấy đầu mình ra bảo đảm. Chỉ mong thánh thượng ân chuẩn, cách đánh giặc của thần là tân cách, không thể nào có được các chiến thắng dòn giã cũng nhưng không thể nào trong thời gian ngắn quét sạch quân thù. Chỉ xin thánh thượng hoàn toàn tin tưởng mà cho vi thần thời gian, chỉ cần có thời gian Thần xin đánh cho lũ giặc mọi Tây không còn manh giáp.
Tuyên bố quá tự tin, quá hùng hồn của Hoàng Diệu đạp choáng váng Tự Đức, đập choáng váng luôn tất cả bá quan văn võ. Chuyện binh gia đao kiếm ai dám nói trước, không ngờ tên này có được năm ngàn khẩu súng kiểu mới trong tay đã dám huênh hoang khoác lác. Các đại thần nhóm bảo thủ nắm được cơ hội rồi, họ liền lập tức đứng ra chỉ chích.
- Chuyện binh không phải chuyện chơi đùa, Hoàng tướng quân xin cẩn trọng đó, Kiêu binh tất bại.
- Hừ, không biết trời cao đất dày. Hoàng tướng quân nghĩ mình là Võ Thần. Nên nhớ quân giặc có Thuyền lớn, pháo lớn, còn có một vạn quân trang bị vũ khí hiện đại.
- Hoàng tướng quân không khỏi quá tự phụ.
Tự Đức cũng yên lặng một hồi mà quan sát thật kĩ Hoàng Diệu, ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vị tướng quân đang đứng phía dưới kia. Chỉ thấy Hoàng Diệu thân thẳng như thương, vững vang như tùng bách trước sóng gió tràn ngập đang bủa vây. Đôi mắt sáng của Hoàng Diệu như ánh lên niềm tin bất tận, đây là sự tin tưởng vào thực lực mà không hề liên quan đến tự kiêu tự mãn. Vị tướng quân này đang đứng đó cô đơn nhưng đầy vững trãi mà bỏ qua mọi lời đàm tiếu vo ve bên tai.
- Hoàng ái khanh như thế nào giảng. Chuyện quân không thể nói đùa.
Giọng Tự Đức vang lên trong cung điện, ba phần tán thưởng, ba phần kích lệ, ba phần nghiêm khắc, và có một phần chờ mong vô hạn.
- Khởi bẩm thánh thượng, vốn dĩ trước khi đến Vạn Ninh thần cũng không có được sự tự tin này, nhưng giờ đây trong tay thần có cẩm nang phá địch. Thần tin tưởng một vạn lần có thể đánh tan quân thù.
Tự Đức ngạc nhiên.
- Cẩm nang?
Hoàng Diệu không kiêu không nản, từ từ lôi ra từ ngực áo một quyển sách bìa xanh hoa văn cầu kì.
- Khởi Bẩm thánh thượng, đây chính là cẩm nang phá địch của hạ thần.
- Mau dâng lên để trẫm ngự lãm.
Tự Đức có hơi vội vã hơn bình thường một chút, vị nội quan bên cạnh vội vã lật đật đi xuống bệ rồng mà tiếp lấy cuốn sách mỏng của Hoàng Diệu kính dâng lên cho Tự Đức.
Tự Đức cũng không ngại đang giờ thượng triều mà lật từng trang sách nghiền ngẫm. Cả triều điện các quan im phăng phắc, không ai dại gì mà làm ồn trong thời khắc này. Nói chung các quan viên ai đó tỏng lòng đều như có một con mèo tò mò đang cào cấu nhưng không ai dám có dị động lúc này. Cả một cung điện to lớn im lặng đến tiếng thở của các đại thần cũng có thể nghe dõ, tiếng lật trang sách của Tự Đức càng rõ ràng hơn. Các đại quan kín đáo, vụn trộm quan sát sắc mặt của vị hoàng đế nhân huynh. Chỉ thấy vị này đọc cuốn sách mỏng kia mà lông mày dãn ra, hai mắt càng ngày càng sáng, vẻ tự tin cũng bộc lộ không khác gì Hoàng Diệu lúc trước. Ai cũng có thể đoán ra nội dung cuốn sách quá quan trọng, biết vậy chúng quan lại càng tò mò hơn.
- Trần gia binh thư yếu lược. … Trần gia binh thư yếu lược… lại có kỳ thư như vậy… thật là trời giúp Đại Nam ta.
Đây là những lời lẩm bẩm như cho chính bản thân nghe của Tự Đức, nhưng vì cung điện quá yên lặng nên đâm ra rất nhiều trọng thần ở hàng đầu đều có thể nghe rõ.
- Hoàng Diệu ái khanh, sách lược này là từ đâu khanh tìm được.
- Khởi bẩm thánh thượng, vi thần không dám dấu diếm, đây chính là binh thư Trần gia mà thần đã học được từ phụ tử nhà Trần Quang Cán tướng quân. Họ không hề có một chút nào giữ làm của riêng mà muốn chia sẻ yếu lược binh thư cho tất cả những người muốn học. Vi thần chỉ là theo cảm nhận mà chép lại, quả thật xấu hổ không thôi, thật phụ danh môn đẹ binh pháp Trần gia.
Nói thật nếu để phụ tử Trần gia mà viết binh thư thì hiệu quả chỉ bằng ba phần Hoàng Diệu viết là cùng. Hoàng Diệu thân là nho tướng mới 20 tưởi đỗ cử nhân, 21 tuổi đỗ bảng nhãn. Lời văn mà Hoàng Diệu chép lại binh thư tuyệt không thể tả, nó súc tích mà hàm ý, chi tiết mà ngắn gọn lột tả hoàn toàn tinh túy của phương pháp luyện binh cũng như cách đánh chiến tranh du kích hiện đại. Chính điểm này khiến cho Tự Đức chỉ là đàm binh trên giấy cũng thấy kinh hoàng không thôi.
- Thần thư như vậy vào tay ai cũng có thể phát huy đến năm bảy phần, vào tay tướng tài có thể phát huy chín mười phần. Không ngờ phụ tử Trần ái khanh có thể cống hiến gia bảo một cách vô tư như vậy. Quả thật hiếm có.
- Khởi bẩm thánh thượng, đúng là lúc đó thần cũng bất ngờ mà hỏi tại sao phụ tử nhà họ Trần làm vậy. Họ chỉ nói một câu thôi…
Tự Đức tò mò hỏi.
- Họ nói câu gì?
- Thưa thánh thượng. Họ nói rằng “ Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh”.
Cả triều đường lặng ngắt như tờ, câu nói này văng vẳng bên tai của từng người như có ma lực vô hạn. “ Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh”. “ Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh”. “ Tất cả vì một Đại Nam hùng mạnh”.
Một tinh thần cống hiến không cần quả báo, một tấm lòng vì dân tộc sắc son. Ai cũng nghĩ đến vậy, những người chung trí hướng thì bừng bừng đồng cảm, những người có tư tâm thì xấu hổ không thôi. Tự Đức thì không thể khác rồi, ông đang xúc động mà hai mắt hồng lệ rơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook