Mộc Dương vẫn cười: “Bà ơi, không phải cháu vừa bị thương sao, sợ là đợt này sẽ không làm được việc gì hết, chị Hoan Hoan ngoan ngoãn và lễ phép như vậy, chỉ cần bà nói một câu, chị Hoan Hoan nhất định sẽ nguyện ý làm việc hộ cháu mấy ngày thôi.
"
Dù Dương Thục Phương trọng nam khinh nữ nhưng vì Mộc Hoan là cháu gái ruột của bà ta nên đương nhiên vẫn thiên vị vài phần.
Khi nghe cô nói muốn Mộc Hoan làm việc hộ mình, Dương Thục Phương đương nhiên sẽ cảm thấy không vui, trong tiềm thức muốn ép Mộc Dương đi.
Nhưng khi nhìn thấy Mộc Dương cười, bà ta lại chợt nhớ tới những lời vừa rồi Mộc Dương nói, lời nói vừa ra khỏi miệng, đành phải nén lại.
Dương Thục Phương hừ lạnh: "Tao cho mày nghỉ ngơi hai ngày, chỉ hai ngày thôi đó.
"
Mộc Dương vẫn đang mỉm cười.
Dương Thục Phương đóng sầm cửa rồi rời đi.
Mộc Dương lúc này mới ngừng cười, cau mày.
Đưa tay sờ lên miếng gạc trên trán, Mộc Dương thở dài: “Sống như vậy thật là hèn nhát.
”
Mộc Dương ở một mình không bao lâu, Trương Hiểu Dung bưng một cái tô đất bên trong có hai quả trứng luộc đi vào.
Trứng luộc màu trắng mềm, được thêm một ít đường nâu, trông thực sự có chút hấp dẫn.
Mộc Dương thực sự rất đói, sau khi ăn xong liền nhanh chóng nhấp một ngụm canh.
Mộc Dương mím môi, không khách khí nói: "Không phải bà nội vừa rồi rất hào phóng sao, mẹ đi nấu thêm cho con đi.
"
Mộc Dương vừa cười vừa nói, Trương Hiểu Dung sợ hãi đến sắc mặt lập tức thay đổi: "Dương Dương, con nói cái gì vậy? Nhà chúng ta --"
"Các người sắp bán tôi đi rồi, chẳng lẽ lại không nỡ cho tôi thêm hai quả trứng sao?" Mộc Dương nghe được những lời như vậy lập tức mất kiên nhẫn, cắt ngang lời nói của Trương Hiểu Dung.
Nói thật, Mộc Dương không thích Trương Hiểu Dung.
Người ta nói người mẹ phải mạnh mẽ vì con cái.
Người mẹ hèn nhát như vậy không những không thể bảo vệ được con mình mà sẽ dạy con mình cũng hèn nhát và yếu đuối giống mình.
Về mối quan hệ của Trương Hiểu Dung và Mộc Dương—có lẽ chỉ như vậy thôi.
Không phải là bà không thương con gái, chỉ là vẫn thương đứa con trai lớn của mình nhiều hơn mà thôi.
Trương Hiểu Dung bật khóc trước lời nói của Mộc Dương.
Trương Hiểu Dung nhìn Mộc Dương, rưng rưng nước mắt: "Dương Dương, sao con lại nói như vậy? Chúng ta làm việc này là vì lợi ích của con thôi mà.
"
"Nếu thật sự là vì con, vậy mẹ đi nói với bà nội đi, nói là con thà ở nhà làm việc còn hơn cưới một kẻ ngốc.
" Mộc Dương nhếch khóe miệng, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Đang nói chuyện, Mộc Dương liền xuống giường, đến bên gương để soi gương.
Cuối cùng, cô sốt ruột đặt lại chiếc gương.
Cô không muốn ăn trứng nữa nên quyết định ra ngoài đi dạo.
Trương Hiểu Dung ôm lấy Mộc Dương, liên tục cầu xin: "Dương Dương, xin con đừng gây rắc rối nữa.
"
"Con không gây rắc rối nữa, con ra ngoài đi dạo.
" Mộc Dương cụp mắt, cũng lười nói thêm.
Trương Hiểu Dung bị vẻ mặt thờ ơ của Mộc Dương làm cho choáng váng, ngay cả khi Mộc Dương rút tay bà ta cũng không nhìn lấy bà một cái.
Mộc Dương mở cửa bước ra ngoài thì thấy Dương Thục Phương đang nói chuyện với Mộ Hoan và dì hai Trần Xuân Hoa trong sân.
Ba người vốn là thấp giọng nói chuyện, nhưng khi Mộc Hoan nhìn thấy Mộc Dương đẩy cửa đi ra, lập tức lớn giọng: “Không phải bà nói nó đang phải dưỡng bệnh sao? Nhìn thế kia đâu có giống dưỡng bệnh.
Bà nội, cháu không muốn làm hộ nó việc gì hết, sao có thể để nó nhàn hạ còn cháu thì vất vả được?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook