Sờ vào có cảm giác khô ráo thoải mái, còn kèm theo mùi thơm tươi mát như được phơi qua ánh mặt trời, tâm tình Tân Ngưng đột nhiên khá hơn hẳn, mò mẫm mặc vào, cuối cùng cũng xua đi được một phần không khí lạnh lẽo.

"Tiểu Ngưng?" Triệu Phân Phương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tân Ngưng đang xỏ giày, bà sợ hãi kêu một tiếng, hẳn là bị dọa sợ.

Trước đó, Tân Ngưng cứ như vậy ngất xỉu trong vòng tay bà, nếu không phải chồng bà nói không có vấn đề gì, bà có khi cũng ngất đi theo.

Tân Ngưng nghe được âm thanh này, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trước mặt, chết tiệt cái thân thể này! Tân Ngưng há miệng nhưng vẫn không thể kêu lên.


Triệu Phân Phương cũng không quan tâm đến việc này, bà chỉ nghĩ con gái mình vẫn còn cảm thấy áy náy, vội vàng chạy tới đỡ Tân Ngưng, đầu tiên sờ trán cô, sợ hãi nói: "Cuối cùng cơn sốt cũng lui, Tiểu Ngưng, con còn nơi nào không thoải mái không?"
Tân Ngưng lắc đầu: "Tôi không sao nhưng đầu có hơi choáng váng".

"Đầu còn choáng sao, vậy cũng đừng dậy, mẹ mang cho con cháo đến, có đói bụng không ?" Triệu Phân Phương sờ mái tóc dài tàn ra của Tân Ngưng, trìu mến nói.

"Không cần, tôi ra ngoài ăn là được, ở trong phòng lâu quá nên ra ngoài đi lại một chút sẽ tốt hơn"
Tân Ngưng còn muốn nhìn xem bên ngoài như thế nào, tủy trong sách có đề cập đến nhưng hiện thực nhìn qua có chút sai lệch.

Nếu đã xuyên vào niên đại này, cô nên mau chóng hòa nhập với hoàn cảnh nơi này, miễn cho bị người khác nhìn ra cô giả mạo Tân ngưng.


Ai Ngờ Triệu Phân Phương nghe Tân Ngưng nói xong, sắc mặt đại biến.

Tân Ngưng nghi hoắc liếc nhìn biểu cảm biến sắc trên khuôn mặt của Triệu Phân Phương, nghiêng đầu hoài nghi tại sao Triệu Phân Phương lại có biểu cảm như vậy?
Thấy con gái vẫn ngây thơ, Triệu Phân Phương trong lòng càng thắt chặt, hận không thể làm cho Lý gia cùng Lý Trí phải bồi tội cho nữ nhi.

Nhưng bây giờ, Triệu Phân Phương chỉ có thể gạt nước mắt đau lòng ôm lấy Tân Ngưng




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương