Kỳ thật Dung Thiển cũng không tìm được bao lâu.

Bởi vì cô ấy tùy tiện bắt một người đàn ông bên đường hỏi ra bây giờ là năm 1972.


Chính là đã qua bốn năm từ lần gặp mặt trước, vậy Thẩm Kỳ bây giờ 16 tuổi.Thẩm Kỳ tuổi này đã đi học đại học, lại tiên tưởng đến tấm ảnh chụp chung kia cùng với dòng chữ Thẩm Kỳ viết sau khung ảnh, tòa 17 đường Rowe.

Dung Thiển liền hỏi nơi đó là đâu, người đàn ông da đen tốt bụng liền chỉ đường cho cô, Dung Thiển rất cảm ơn ông.Dung Thiển tìm thật lâu, cuối cùng mới biết được nơi này là phố Rowe, là một khu cho thuê, tầng tầng lớp lớp cao ốc đứng sừng sững lẫn nhau, khoảng cách giữa hai tòa rất hẹp, ban công lại đối diện nhau, chỉ cần một bước là có thể đi qua.Mà tòa nhà số 17 Dung Thiển muốn tìm là một tòa nhà tổng cộng sáu tầng, trên tường lắp kính màu bất quy tắc, có ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu xuống đất màu sắc rực rỡ.Ngoài cửa còn có một gốc cây ngô đồng, trải qua một đêm gió thổi mưa đánh làm rơi xuống những ngọn lá xanh.Dưới sự giúp đỡ của chủ nhà, Dung Thiển đi tới phòng 302 cửa phòng khóa chặt, Dung Thiển đến nơi mới nhớ ra một vấn đề.

Thẩm Kỳ sống ở đây thật sao?Dung Thiển đột nhiên phát hiện, cô không có cách nào xác định chính xác, tuy rằng biết Thẩm Kỳ tuổi này đã học đại học, cậu nhất định là ở lại trường học, khả năng thuê nhà ở bên ngoài rất thấp.Dung Thiển suy nghĩ, hai tay theo bản năng đút túi, đột nhiên cô sờ được một thứ gì đó cưng cứng trong túi quần.


Cô liền lấy ra, là một chìa khóa.“Đúng rồi, Thử một chút không phải sẽ biết sao?” Dung Thiển đối diện với ổ khóa, nếu chìa khóa này thật sự có thể mở ra cánh cửa này, vậy liền chứng minh Thẩm Kỳ quả thật ở đây.Dung Thiển đưa chìa khóa vào, không ngờ đúng như cô nghĩ, sau khi vặn khóa, cửa liền được mở ra.Chỉ là vừa chuẩn bị đẩy cửa vào, Dung Thiển liền dừng lại, sau đó đóng cửa khóa lại.

Cho dù là quen biết nhưng tự tiện xông vào phòng người khác là hành vi bất lịch sự, Dung Thiển tôn trọng sự riêng tư của Thẩm Kỳ, cô sẽ không tự tiện vào phòng khi chưa gặp cậu.Chỉ cần chứng minh Thẩm Kỳ ở đây là được rồi, Dung Thiển còn rất nhiều thời gian chờ cậu về, vì thế cô quyết định ngồi khoanh chân dựa lưng vào cửa, một tư thế ngồi rất đàn ôngDung Thiển lấy điện thoại ra, tín hiệu chắc chắn là không có, nhưng chơi trò chơi giết thời gian thì vẫn có thể.Chỉ là Dung Thiển đã ngồi chờ từ chiều đến khi màn đêm buông xuống, đợi đến 11h đêm vẫn chưa thấy cậu trở về.Dung Thiển nhàm chán muốn chết, sau khi ngáp nhiều lần, cô quyết định cái gì cũng mặc kệ, tùy ý dựa vào cửa ngủ.Hoa Kỳ bắt đầu mùa đông vào tháng 12, mặc dù là đầu tháng nhưng ban đêm gió rất lạnh, cây ngô đồng ở hai bên đường bị gió thổi xào xạc, bắt đầu có không khí của mùa đông.Những chiếc lá bay theo gió, chớp mắt trải đầy trên đất.

Lúc này, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, một chiếc xe đạp chậm rãi chạy trên đường, lốp xe nghiền qua lá cây trên mặt đất, phát ra âm thanh rất nhỏ.Thiếu niên trên xe mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, cúc áo cài chỉnh tề đến cổ, đóng thùng áo vào quần, eo thiếu niên rất nhỏ.


Chiếc quần dài màu đen, hai chân thẳng tắp thon dài, từ lực đạp xe cho thấy, thiếu nhiên tuy gầy gò nhưng rất khỏe mạnh.Chỉ thấy thiếu niên một tay nắm tay lái xe khống chế hướng xe đạp, tay còn lại ôm một túi giấy kraft, trong túi là nguyên liệu nấu ăn mua từ siêu thị.Chiếc xe đạp chạy vào căn hộ số 17, lợi thế của đôi chân dài, vừa dừng liền giẫm chân xuống đất, xe đạp ổn định dừng lại.Thẩm Kỳ đậu xe ở lối vào ôm thức ăn đi vào trong, chủ nhà ở quầy lễ tân đang xem TV gọi cậu đến, chủ nhà là một bà lão da trắng, mái tóc xoăn, dáng người mập mạp, cười lên rất hiền lành.Chủ nhà nói với cậu rằng một người phụ nữ Trung Quốc đến tìm cậu ta lúc 1h trưa, đến bây giờ vẫn đang chờ trước cửa phòng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương