Vừa lúc một tia chớp sáng lên, Dung Thiển ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng gầy gò cuối hành lang, Thẩm Kỳ đứng im không nhúc nhích trong bóng tối.“Cậu nghe thấy sao?” Ánh mắt Dung Thiển trầm xuống, cô chạy đến kéo tay cậu về phòng.Cửa phòng đóng lại, Dung Thiển dùng tay che tai cậu lại, mà Thẩm Kỳ từ đầu đến cuối mặt đều không chút biểu cảm, ánh mắt vô hồn trống rỗng.Dung Thiển nhìn cậu, ánh mắt rất kiên định nói: “Thẩm Kỳ, em nghe chị nói, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, hơn nữa đều phải trả giá cho những gì mình đã chọn, cuộc sống cũng vậy, đó là cuộc sống của họ không phải là của mình, vì vậy đừng suy nghĩ quá nhiều, những điều đó không liên quan gì đến em, rất nhiều thứ bây giờ em không nên biết.”Thẩm Kỳ vẫn không có phản ứng, Dung Thiển ôm chặt lấy cậu nhẹ nhàng vỗ lưng: “Đừng sợ, chị luôn ở bên em”“Chị thật sự luôn ở bên tôi sao?” Thẩm Kỳ lúc này mới chịu nói chuyện.Dung Thiển dừng một chút, cô không biết nên nói như thế nào, nhưng hiện tại cô chỉ có thể cho cậu lời hứa này, cô gật đầu: “Đúng vậy chị luôn ở đây”Thẩm Kỳ vừa nắm tay Dung Thiển vừa ngủ, nhìn cậu trong giấc ngủ còn nhíu chặt lông mày, Dung Thiển thở dài, cô nên làm gì với cậu đây? Nếu cô rời đi, cậu có thể tự chăm sóc mình không?Dung Thiển cả đêm không ngủ, bảy giờ rưỡi sáng, cô nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao, đến trước cửa sổ nhìn xuống thấy Thẩm Trì lái xe rời đi.Hôm nay Thẩm Kỳ thức dậy muộn, đến tám giờ mới tỉnh, nhưng cậu vẫn kiên trì chạy bộ mỗi sáng, đồ đệ chăm chỉ như vậy Dung Thiển cũng thấy hài lòng.Trong lúc cậu chạy bộ, cô thả lỏng nhắm mắt lại định nghỉ ngơi thêm một chút, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ai đó đi đến.

Ánh mắt Dung Thiển cảnh giác nhìn về phía cửa phòng, nhanh chóng trốn vào tủ quần áo.Ngay lúc cô trốn vào tủ quần áo, cửa phòng cũng đồng thời bị đẩy ra, xuyên qua khe cửa, Dung Thiển thấy một nữ nhân mặc váy ngủ, tóc tai bù xù đi vào.

Cổ và cánh tay đều có vết thương, khóe miệng có máu, trên mặt cũng nhiều vết bầm tím, trên tay cầm một con dao gọt hoa quả, khuôn mặt dữ tợn, biểu tình vặn vẹo không khác gì kẻ điên.


Người phụ nữ đó chính là Nhan Thanh Dao.Nhan Thanh Dao lảo đảo đi vào, dữ tợn nhìn xung quanh tìm kiếm một người, không tìm được ai, bà đập đồ xả giận, hất toan sách trên giá xuống.

Bà điên cuồng gào thét, cuối cùng cầm lấy con dao nhào tới giường ngủ Thẩm Kỳ, đâm liên tục vào gối đầu cậu.Trong mắt bà đó không phải là một cái gối đầu mà là một người sống, bà đâm một nhát lại một nhát khác liên tục không ngừng.“Đủ rồi” Dung Thiển giữ tay ngăn hành vi của bà lại.

Nhan Thanh Dao cứng đờ cả người thất thần quay đầu nhìn về phía Dung Thiển.Dung Thiển nhíu mày không nói lời nào liền đánh bà ngất xỉu.


Nhan Thanh Dao ngất đi, Dung Thiển đỡ lấy bà.

Nhan Thanh Dao so với tưởng tượng của cô nhẹ hơn nhiều không đến 50 ký, rất gầy.Vì phòng ngừa Thẩm Kỳ trở về nhìn thấy mọi chuyện, Dung Thiển ôn Nhan Thanh Dao về phòng của bà.Vừa vào phòng, Dung Thiển không đành lòng tránh ánh mắt, một mảnh hỗn độn, thảm không dám nhìn, ga giường lộn xộn có cả vết có máu.

Dung Thiển nhìn Nhan Thanh Dao trong ngực mình, mỹ nhân tựa như búp bê sứ chỉ cần đụng vào liền vỡ vụn.Dung Thiển có thể đoán được những việc tối qua bà ấy đã trải qua, sau đó không kìm nổi chửi rủa Thẩm Trì trong lòng.Trong tủ có chăn ga mới, Dung Thiển mạo hiểm sắp xếp cho Nhan Thanh Dao thỏa đáng mới trở lại phòng Thẩm Kỳ.Trước khi Thẩm Kỳ quay lại, Dung Thiển dọn dẹp phòng sạch sẽ không để cậu phát hiện ra chuyện vừa phát sinh.Dung Thiển không thể làm gì nhiều, cô chỉ có thể bảo vệ cậu trong khả năng của mình, chỉ hy vọng tuổi thơ cậu bớt chút hồi ức không đẹp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương