Ngày thứ hai, khi Lưu Mẫn Hoan tỉnh lại từ trên giường chỉ còn mình nàng, giấc ngủ này ngon cực kì, phản ứng đầu tiên của nàng là nhìn lòng bàn tay phải của mình, kì lạ là dấu vết hình trăng lưỡi liềm vẫn còn ở đó.

Lưu Mẫn Hoan vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ, lòng bàn tay tràn ra một dòng nước nhỏ.

Nhìn nước chảy không ngừng, đáy mắt Lưu Mẫn Hoan xẹt qua một tia giằng co.

Cuối cùng, nàng vẫn hạ quyết tâm nhắm mắt lại đưa tay đến bên miệng uống một hớp.

Mùi vị ngọt ngào trong miệng cùng với mùi vị nước uống ở ao nước trong mơ là giống nhau như đúc, trong lòng Lưu Mẫn Hoan xẹt qua một ý tưởng thật nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ… dấu tích này chính là địa phương kì quái kia? Mang theo một lòng hiếu kì, Lưu Mẫn Hoan bấm, bóp dấu vết hình trăng lưỡi liềm đang chảy nước.


Ngay sau đó, nước ngừng chảy giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Im lặng nhìn bàn tay phải toàn là nước, Lưu Mẫn Hoan khóe miệng nhẹ nhàng dơ lên.Lưu Mẫn Hoan mặc xong quần áo đến chỗ Mẫn thị.

Mẫn thị đang ngồi ở đầu giường ăn điểm tâm, may là có một cái trứng luộc.

Mẫn thị vẫy vẫy tay, đợi Lưu Mẫn Hoan đến gần khẽ vuốt ve mặt của nàng hỏi:- Hoan nhi tỉnh rồi à, con ngủ có ngoan không?- Ngon ạ, mẫu thân, ca ca đâu rồi? – Lưu Mẫn Hoan ngoan ngoãn đáp rồi lại ngoái đầu nhìn xung quanh.Mẫn thị khẽ xoa đầu của Lưu Mẫn Hoan cười nói:- Đại ca con hôm nay nghỉ học, chốc lát nữa nó sẽ đi với nhị ca con và Hồng tỉ lên núi nhặt củi, con ăn điểm tâm rồi tự chơi đi, có được không?- Dạ, vậy con ăn điểm tâm đã – Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ và muội muội – Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, ngoan, tỉ tỉ đi đây.Đi đến phòng trước, cả nhà đều ăn xong rồi, Hà thị và Từ thị đang thu dọn bát đũa, Lưu lão gia tử và ba nhi tử Lưu Hán Võ đang thương lượng chuyện tế tổ vào ngày mai.

Tổ mẫu Triệu thị và tiểu cô Xuân Mai lại đang thầm thì to nhỏ chuyện gì đó, Lưu Hoài Cẩn mặc bộ đồ cũ gọn gàng chuẩn bị cùng mấy người Lưu Mẫn Hồng ra ngoài nhặt củi, may là Hà thị còn chừa cơm trong phòng bếp cho nàng.Sau khi uống chút nước cơm như hôm qua, Lưu Mẫn Hoan liền theo mấy người Lưu Hoài Cẩn ra ngoài nhặt củi, nàng muốn nhanh chóng tìm hiểu và làm quen với cuộc sống nơi đây.

Vừa đi vừa quan sát vừa liên tục thắc măc, Lưu Mẫn Hoan đại khái hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh.


Trước nhà ông bà có một con đường đất sỏi đá, hai bên đều có nhà ở, trải dài cả hơn mấy trăm thước, cũng đông vui, chỉ là phòng ở lụp xụp, bên ngoài căn nhà còn có một con đường lớn dẫn đến Châu phủ, hai bên con đường là cửa hàng.

Đi dạo một vòng, phát hiện ở đây có khách sạn, tiệm cơm, tiệm vải, tiệm quần áo, ngân hàng tư nhân, tiệm rèn, tiệm đan tre nứa, tiệm thợ mộc, thợ sơn, tiệm tạp hóa, hiệu thuốc, tiệm bán đồ ăn, đây là một cái trấn nhỏ.

Ngoài cửa phía tây có một gốc cây đào, và một khoảng đất trống giống như quãng trường, đầu cái quãng trường có một cái hồ, nơi đây cùng để giặt quần áo.

Bên cạnh hồ nước có giếng, nước sinh hoạt được lấy ở đó.

Vị trí của ngôi nhà này thực sự rất tiện lợi, nhất là ở quãng trường còn có chợ phiên, chợ phiên có rất nhiều người, Lưu Mẫn Hoan muốn đi tìm hiểu xem thời đại này có cái gì để giúp bản thân có thể cải thiện cuộc sống.

Dù sao thân thể này chỉ có năm tuổi, lộ mặt nhiều quá thì không ổn.Đám người Lưu Hoài Cẩn chia ra nhặt củi, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Mẫn Hồng một nhóm, Lưu Mẫn Hoan thì đi theo Lưu Hoài An ở sườn núi nhặt củi.


Nơi đó tụ tập rất nhiều đứa nhỏ, xem ra ai cũng muốn nhặt ít củi về phụ giúp gia đình.

Bỗng từ phía xa có tiếng gọi lớn:- Hoài An, ngươi tới rồi sao?Đợi người đó chạy tới gần, Lưu Mẫn Hoan mới chăm chú quan sát một phen, đó là một cậu bé chắc tầm khoảng sáu hay bảy tuổi, nàng nghĩ các ca ca của nàng đã rất tuấn tú nhưng hắn có vẻ là nhích hơn chút, gương mặt góc cạnh khôi ngô khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Trong lúc Lưu Mẫn Hoan quan sát, Lưu Hoài An đã lên tiếng đáp lại:- Vũ Hoài, sao hôm nay ngươi tới trễ vậy?- Ta làm xong việc nhà liền chạy ra đây nè – Người đó thở hồng hộc vì mệt rồi chợt phát hiện Lưu Mẫn Hoan đang đứng bên cạnh, liền quan tâm hỏi – Hoan nhi, muội khỏe rồi sao?Thấy hai người xưng hô thân thiết, Lưu Mẫn Hoan thầm đoán đây ắt hẳn là Dương Vũ Hoài, bằng hữu thân thiết mà Lưu Hoài An thưởng nhắc đến nhất từ khi nàng đến đây, phụ thân của hắn là Dương Quang, là ân nhân đã từng cứu Lưu Hán Văn một mạng, ông đã qua đời gần hai năm qua để lại một người vợ và hai đứa con thơ.

Vì thế, Lưu Hán Văn thường xuyên giúp đỡ mẹ con họ, quan hệ hai nhà vô cùng thân thiết, Dương Vũ Hoài và Lưu Cẩn An cùng tuổi nên càng thêm thân thiết.

Đoán được thân phận người tới, Lưu Mẫn Hoan nở nụ cười đáp lại:- Vũ Hoài ca ca, muội khỏe hơn nhiều rồi.Dương Vũ Hoài lục lại trong túi áo, móc ra một viên kéo đưa cho Lưu Mẫn Hoan nói:- Cho muội nè, đây là kẹo huynh để dành cho Đức nhi, bây giờ cho muội – Từ nhỏ đệ đệ hắn sức khỏe đã không tốt, luôn uống thuốc, kẹo này hắn luôn để dành cho đệ đệ để hắn không sợ thuốc đắng.Lưu Mẫn Hoan từ lời của Lưu Hoài An biết hoàn cảnh của Dương gia cũng không được tốt, kẹo này chắc chắn Dương Vũ Hoài khó khăn lắm mới để dành được nhưng đối diện với gương mặt chân thành của hắn, nàng lại chẳng đành lòng từ chối hắn, đành nhận lấy bỏ viên kẹo vào miệng, ngoan ngoãn nở nụ cười nói:- Đa tạ Vũ Hoài ca ca.Lúc ăn cơm chiều, Lưu Mẫn Hoan gặp được người đem nàng nhốt vào chuồng heo – đại bá Lưu Hán Võ, gương mặt của hắn hơi khác với lão cha và tam thúc, có vài nét giống với tổ mẫu Triệu thị, lại lầm lì ít nói, hắn làm văn thư ở bến tàu.

Lưu Mẫn Hoan phát hiện mọi người ở đây đều có phần sợ hắn.

Ngay cả Lưu lão gia tử và Triệu thị cũng thật dè dặt cẩn trọng khi bàn chuyện tế tổ ngày mai với hắn, chỉ sợ đắc tội hắn.


Lưu Mẫn Hoan thấy vậy, cố gắng không nói chuyện, làm như mình không tồn tại, rời khỏi đây sớm.Hôm sau, ăn xong điểm tâm, Lưu lão gia tử, Lưu Hán Võ chuẩn bị thịt, cơm, bánh, nến, hương, pháo bỏ vào giỏ trúc, Từ thị thì ở cạnh một bên dùng cây đũa xoay tròn tập giấy, mà tập giấy đó ngoài trắng, chính giữa màu vàng, giống tiền giấy ở hiện đại, Triệu thị ngồi cạnh xếp những tập giấy được xoay để lên bàn, Hà thị lại gói những tập giấy đấy vào một bọc trắng, mà Lưu Hán Văn thì đang chỉ đạo Lưu Hoài Cẩn viết chữ lên cái bọc màu trắng đó.

Lưu Hán Văn đọc, Lưu Hoài Cẩn viết:- Hôm nay là ngày Đông chí, con trai Lưu Vân Long, cháu trai Lưu Hán Võ, Hán Văn, Hán Ân, chắt trai… - Lưu Mẫn Hoan vừa nhìn qua, là chữ hán, đại đa số chữ nàng không biết, lại nghe Lưu Hán Văn đọc Niên hiệu - Nguyên Vũ năm thứ mười, Đông chí.Lưu Mẫn Hoan tuy học ngành kỹ thuật, nhưng vẫn biết lịch sử các triều đại, nếu muốn kể tên từng danh hiệu của hoàng đế thì mình cũng có thể đọc được.

Năm Nguyên Vũ, nàng chưa nghe bao giờ, Lưu Mẫn Hoan cũng không dám hỏi, thôi mặc kệ, những cái này bây giờ chẳng liên quan gì tới nàng.Đông Chí tế tổ không có chuyện của nữ nhân, Lưu Mẫn Hoan muốn đến chỗ nương xem mình có thể giúp gì được không, thế nên nàng nói một tiếng với Triệu thị rồi đi.

Thấy trên ghế đẩu trong phòng có cái tã mới thay cho hai đứa bé, Lưu Mẫn Hoan đề nghị:- Mẫu thân, con đi giặt tã đây, nhân lúc mặt trời ấm áp thì giặt cho khô.Mẫn thị lập tức nhăn mặt từ chối:- Con biết giặt không? Lỡ ngã xuống hồ thì sao, không được, chờ đại ca của con về rồi làm.

Con mới năm tuổi, lại mới khỏi bệnh nữa.- Mẫu thân, không có việc gì đâu, con sẽ cẩn thận, với lại con là nữ hài tử, đại ca phải làm bao nhiêu là việc, còn phải đọc sách nữa – Lưu Mẫn Hoan kiên trì, Hàn thị đành đồng ý, nhiều lần căn dặn nàng phải cẩn thận.Lưu Mẫn Hoan bỏ tã vào giỏ trúc nhỏ, lấy theo một cái chày gỗ nhỏ, tìm một nơi có hòn đá hơi dốc mà giặt, lúc nàng đến nơi, đã có không ít người ở đây.

Có người lên tiếng gọi:- Hoan nhi sao mấy hôm rồi con không qua nhà thẩm thẩm chơi? Hôm qua Tam ba bà nói nhắc tới con thì hôm nay con lại mang quần áo ra giặt.

Có cần thẩm giúp không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương