Bên này hứa hẹn đàng hoàng, chưa được hai ngày lại tiếp tục tái phạm.
Bị cô làm cho đau đầu.
Chỉ cần nhắc đến chuyện ly hôn, nguyên chủ lập tức nằm vật ra đất ăn vạ.
Hoặc là lấy một sợi dây thừng ra cổng đơn vị treo cổ.
Lục Trầm mất hết mặt mũi đành phải thỏa hiệp.
Nguyên chủ để có thể sớm động phòng với Lục Trầm, chứng minh quan hệ vợ chồng.
Cô nửa đêm cởi truồng trèo lên giường.
Nhưng lại bị Lục Trầm đá xuống.
Còn nói với cô, ly hôn là chuyện sớm muộn.
Không cho cô ảo tưởng nữa.
Cô tức giận nhất thời đầu óc ngắn mạch liền nghĩ đến việc hủy hoại của quý của Lục Trầm.
Nửa đêm cầm dao đi vào phòng Lục Trầm, nhân lúc anh ngủ say định ra tay.
Cuối cùng bị Lục Trầm đá một cước, đầu đập vào tường, rồi cô xuyên đến đây.
Tần Chiêu Chiêu xoa trán, cô thật muốn chết thêm lần nữa.
Nhưng nghĩ đến thi thể của cô đã sớm hóa thành tro.
Nếu chết, chẳng phải cô sẽ trở thành cô hồn dã quỷ sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định không thể mạo hiểm, dù sao sống cũng là cả đời.
Nghĩ thông suốt rồi, cũng không còn khó chịu nữa.
Bây giờ đã là nửa đêm, vẫn nên ngủ một giấc rồi sáng mai tính tiếp.
Vì có ký ức của nguyên chủ nên cô quen đường quen lối đến phòng nguyên chủ ở.
Vừa đẩy cửa ra một mùi cá ươn xộc vào mũi.
Cô vội vàng bịt mũi.
Đi đến đầu giường đưa tay bật đèn.
Cô kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Nhìn vào đã không thể dùng một chữ loạn để hình dung, trên bàn, trên giường, trên bàn trang điểm, đều là quần áo thay ra.
Cửa tủ quần áo cũng mở toang, quần áo bên trong cũng chất đống lộn xộn.
Trên sàn nhà có quần áo, giày dép, chổi, ghế đẩu, ấm đựng nước nóng, bô đựng nước tiểu.
Mỗi thứ đều được đặt ở những nơi mà bạn không ngờ tới.
Trên sàn nhà bên giường còn có một đống tất thối cứng ngắc không biết đã để bao lâu, mùi hôi thối chính là từ đó mà ra.
Tần Chiêu Chiêu buồn nôn, chạy ra khỏi phòng.
Hít thở không khí trong lành bên ngoài, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Cô chưa từng thấy ai có thể làm cho nhà cửa bừa bộn như vậy.
Rốt cuộc là mình đã tạo nghiệt gì, để một người có chứng sạch sẽ vừa phải như cô lại xuyên vào một người luộm thuộm như vậy.
Tần Chiêu Chiêu ngoài việc chấp nhận hiện thực ra thì cũng không còn cách nào tốt hơn.
Trước khi đơn ly hôn mà Lục Trầm nộp lên được chấp thuận, cô đều phải sống ở đây.
Còn mấy tiếng nữa mới đến sáng, không thể cứ đứng ngoài này mãi được.
Cô quyết định dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của nguyên chủ.
Cố lấy hết can đảm bước vào phòng, mở cửa sổ cho không khí bên ngoài tràn vào.
Sau đó nhặt cái chổi trên sàn nhà quét đống tất thối dưới gầm giường ra, đem quần áo vứt lung tung khắp nơi cùng chăn gối trên giường ra ngoài giếng, ngâm trong một cái chậu lớn.
Giày dép trong phòng của nguyên chủ, bô đựng nước tiểu có mùi hôi thối cùng những thứ lộn xộn khác đều được cô để ra ngoài cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook