Xuyên Về Làm Điền Chủ
-
Chương 15: Tay Không Đánh Chết Hổ
Ánh đuốc sáng choang tiến về phía núi Nam, bên Triệu gia nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài, nhưng bởi vì xung quanh nhà ông không có ai để hỏi.
Đảo mắt ông liền nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc đôi mắt phiếm hồng, khuôn mặt đầy lo lắng đi bên cạnh nhị thúc Hạ gia.
Vội vàng dặn dò nhi tử ở nhà cùng vợ, liền chạy theo.
"Tiểu Mộc, đây là làm sao vậy?"
"Cha, Thần ca lên núi Nam từ chiều, giờ vẫn chưa trở về?" Y giọng đầy lo lắng nói
"Sao lại đi núi Nam chứ, sao ngươi không cản hắn? Trên đó toàn là mãnh thú a" ông giật mình nói
"Cha, là lỗi của ta" Triệu Tiểu Mộc cúi đầu
"Đợi tìm được Hạ Thần rồi nói, giờ không phải lúc tranh cãi đâu" Nhị thúc thấy vậy nói xen vào
Một đường lên núi, bởi vì đông người cùng ánh đuốc sáng choang làm những động vật nhỏ chạy trốn tán loạn.
Mà bên này, Hạ Thần còn đang triền đấu với con hổ hung tợn, lúc chiều lên núi hắn đã săn được một con heo rừng hơn trăm cân, lại săn thêm một con dê núi vài chục cân, hắn chặt mấy nhánh cây đem con heo rừng giấu đi, vác con dê định xuống núi nhờ người lên mang heo rừng về, ai ngờ mới xoay người đã gặp phải con hổ này đến muốn tranh mồi.
Con mẹ nó, muốn mồi thì tự đi mà săn, đồ của hắn, hắn không cho phép bắt kể thế nào hắn đều không cho.
Nhìn thấy con hổ hắn lại nhớ lại tình cảnh của kiếp trước, năm hai mươi tuổi, năm người bị nhốt trong một cái lồng lớn cùng với một con sư tử vừa to vừa hung dữ, nó lại còn bị bỏ đói một ngày.
Vừa nhìn thấy bọn họ đã nhào tới muốn xé xác, triền đấu hơn năm tiếng đồng hồ, ba người bị xé xác, hắn cùng một đồng bạn bị thương nghiêm trọng, nhưng bởi vì muốn sống, hắn tận lực tìm điểm yếu của con sư tử.
Sau đó, cuối cùng hắn cũng tìm được điểm yếu của nó. Một kích chí mạng.
Lần đó, hắn cũng từng chạy đến quỷ môn quan dạo một vòng.
Nhìn thấy con hổ, lòng hắn lại sôi trào nhiệt huyết, hắn có thể lôi súng hoặc nỏ tiễn ra bắn chết nó, nhưng hắn muốn mang đi bán.
Ở kiếp trước giết hổ có thể bị bắt, nhưng cổ đại thì lại không như vậy.
Con hổ này chắc cũng được vài trăm lượng đi.
Bắn chết nó tới người ta hỏi thì giải thích thế nào? Cây cung đã bị nó đạp gãy, giờ chỉ còn dùng gậy đánh với nó, nhưng con hổ này sức dai thật, đánh từ chiều giờ vẫn không biết mệt.
Hắn đã uống linh tuyền vài lần, thật nếu không có linh tuyền, sợ rằng hắn đã bỏ mạng dưới nanh vuốt của nó.
Vai trái hắn bị cào một đường, may có linh tuyền cầm máu, không thì đợi máu chảy hết hắn cũng không sống nổi.
Lúc này nghe được động tĩnh hướng bên này chạy tới, ánh sáng từ đuốc le lói, đánh nãy giờ, hắn đã phát hiện được nhược điểm của con hổ chính là vùng trán nó, chỉ là chưa tìm được lúc để xuống tay.
Nhìn thấy ánh sáng càng đến gần, hắn ném cây gậy bóng chày trên tay vào lại trong không gian, nếu để người ta nhìn thấy vật thể lạ này thì nói thế nào? Nhặt được sao?
Vũ khí đặt trong trong không toàn bộ đều là đồ tinh xảo, thời gian lâu như vậy cũng làm nó nhiễm linh khí của không gian.
Chỉ cần nhìn liền biết nó là đồ vật không giống ở đây có được.
Đám người nghe được động tĩnh cũng chạy theo về hướng Hạ Thần đang đánh nhau với con hổ.
Lúc này vây bên ngoài, ánh sáng bừng lên soi rõ tình cảnh của Hạ Thần. Triệu Tiểu Mộc vừa nhìn thấy hai chân như nhũn ra.
Con hổ bị ánh sáng làm cho chói mắt.
Mà Hạ Thần lúc này chớp đúng thời cơ con hổ vừa nhắm mắt lại, dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay bên phải, một quyền nhắm ngay giữa trán nó mà đấm.
Con hổ bị trúng ngay điểm yếu, loạng choạng một chốc liền ngã xuống rồi im bật.
Nhóm thôn dân ai nấy đều trợn to mắt há hốc mồm mà nhìn.
Này... này... Hạ Thần, hắn cư nhiên tay không đánh chết hổ.
"Thần ca" Triệu Tiểu Mộc gọi một tiếng bổ nhào về phía Hạ Thần, nhìn thấy y, hắn chỉ biết mỉm cười, đã nói hôm nay phải về sớm ăn cơm với y, vậy mà lại để cho y phải lo lắng chạy đi tìm hắn.
Triệu Tiểu Mộc ôm chầm lấy Hạ Thần bật khóc, hình như đã lâu rồi y không có khóc như trẻ con vậy nữa.
Cho dù là bị ức hiếp thế nào cũng mạnh mẽ chống trả, còn nhỏ đã phải lao động làm việc cực khổ cũng không rơi nước mắt, giờ khắc này y lại không khống chế được chính mình, trái tim bị treo lơ lửng từ chiều giờ đã có thể buông xuống.
"Thật tốt, ngươi không sao là tốt rồi" Triệu Tiểu Mộc vùi mặt vào vai hắn thì thầm
"Tiểu Mộc nhi, xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi" hắn tựa vào người y, để cho Triệu Tiểu Mộc chống đỡ toàn bộ sức nặng của hắn.
Bây giờ hắn vừa đói vừa mệt, giờ đông người thế này cũng không thể lấy linh tuyền ra uống.
"Các ngươi có nhìn thấy cái ta vừa thấy không?" Trưởng thôn hỏi
"Hạ Thần tay không đánh chết hổ, thật đáng sợ a" một người vừa nuốt nước bọt vừa nói
Vừa nãy lúc nhìn thấy Hạ Thần xuống tay đấm chết con hổ, mọi người đều nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực.
"Không nhìn ra, hắn lại có sức mạnh đến vậy" Lĩnh Thanh nói.
Y bội phục sức mạnh của Hạ Thần, không nghĩ tới hắn vào núi không bị mãnh hổ xé xác mà lại còn đánh chết mãnh hổ.
Này đừng nói mai sau ai dám khi dễ hắn, chẳng phải hắn một quyền sẽ đem người cũng đánh chết sao?
"Hồ đồ, ngươi sao lại có thể một mình lên núi này chứ? Nhỡ xảy ra chuyện gì, ngươi nói Tiểu Mộc phải thế nào? Chúng ta phải thế nào?" Đây không phải cha Triệu Tiểu Mộc mắng mà là nhị thúc của Hạ Thần mắng.
Lúc nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc đứng ngoài cửa lo lắng nhìn mình cầu xin giúp y đi tìm hắn, ông vừa tức giận cũng vừa lo lắng, đứa cháu này của ông từ nhỏ đã phải chịu khổ, chịu tội. Vừa mới tách ra lập hộ chưa được hai ngày đã chạy vào núi có nhiều mảnh thú hung tợn.
Nói ông phải làm sao đây?
Giờ nhìn thấy hắn không sao, tuy rằng bị thương nhưng không ảnh hưởng đến mạng sống ông liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng phải răn dạy hắn một chút, nếu không đợi hắn khỏe lại, không biết hắn lại có một mình chạy vào núi nữa hay không.
"Nhị thúc, xin lỗi. Ta không phải cố ý, chỉ định săn ít thú rừng lại đụng phải hổ"
"Được rồi, chúng ta trở về trước rồi nói, ở đây không an toàn" Trưởng thôn tiến lên nói
"Thật phiền mọi người đem hôm còn phải chạy vào núi tìm ta. Có thể phiền mọi người một chút giúp ta khiêng con hổ, còn có heo rừng cùng dê xuống núi không? Trước mang đến nhà trưởng thôn đi"
Nghe thấy Hạ Thần săn được nhiều như vậy, ai nấy cũng bội phục.
Đám người hợp sức khiên ba con thú lớn xuống núi, trong sọt tre còn có mười mấy con gà cùng vài con thỏ.
Ai cũng không nghĩ được, Hạ Thần cư nhiên là tay thiện xạ a. Trong một buổi chiều lại săn được nhiều đến vậy.
Bởi vì họ không biết, núi Nam bởi vì có mãnh thú không ai dám bén mảng đến từ lâu, cho nên trong núi động vật nhiều vô cùng.
Mà Hạ Thần ở kiếp trước, hắn có sở thích cưỡi ngựa bắn cung, trong huấn luyện, hắn được coi là luôn chiếm đầu bản trong môn này.
Hạ Thần bảo Triệu Tiểu Mộc nhặt giỏ tên cùng cung tên bị gãy của mình trở về. Dù bị hư hại nhưng cũng không thể lãng phí.
Trở lại nhà trưởng thôn, đã có người chạy đi nhà Hà lang trung gọi ông qua xem cho Hạ Thần.
"Hôm nay đa tạ mọi người đã lo lắng cho ta, con heo rừng này mọi người phân ra mỗi người hai mươi cân đi, nếu không đủ thì làm thêm con dê nữa. Còn con hổ kia ta muốn đem lên huyện thành bán" Hạ Thần nói
Dù sao sau này cũng sẽ còn sống trong thôn, tốt nhất vẫn nên là cùng mọi người hòa thuận, hôm nay nhiều người lo lắng đi tìm hắn như vậy, vẫn nên có chút lòng thì hơn.
"Làm sao được chứ, ngươi săn cực khổ như vậy, chúng ta chỉ đi tìm ngươi một chốc, cũng không có làm gì. Không cần như vậy" Trưởng thôn đứng ra từ chối
"Đúng vậy, chúng ta cũng không có làm gì nhiều" mọi người nhao nhao nói, không thể chiếm tiện nghi của người ta như vậy.
"Không được, mọi người cũng hỗ trợ ta mang chúng về, một mình ta cũng không thể đem về được. Mọi người đừng từ chối tấm lòng của ta" Hạ Thần nói, vai cũng đã được băng bó cẩn thận.
"Mọi người nghe Thần ca đi, hôm nay thật sự là rất đa tạ mọi người" Triệu Tiểu Mộc lúc này lên tiếng.
"Được rồi, vậy chúng ta không khách sáo. Nhưng mà giờ cũng đã muộn, như thế này đi. Để nó lại ở chỗ ta, sáng mai những ai đã đi lên núi lại đây chúng ta phân chia" Trưởng thôn công đạo nói.
"Trưởng thôn, ta nghĩ ngươi nên ghi lại danh sách, tránh cho ngày mai có người không công mà muốn thịt" Hạ Thần nói với ông.
Có một số nhà, đồ của hắn không nên ăn thì tốt hơn.
"Cũng được, Tiểu Lam, mau đi lấy giấy bút ghi danh mọi người hôm nay tham gia tìm kiếm, mai ta sẽ theo danh sách này phân chia" Trưởng thôn nói với nhị nhi tử ông.
Đợi ghi danh xong, mọi người cũng giải tán về nhà.
Đảo mắt ông liền nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc đôi mắt phiếm hồng, khuôn mặt đầy lo lắng đi bên cạnh nhị thúc Hạ gia.
Vội vàng dặn dò nhi tử ở nhà cùng vợ, liền chạy theo.
"Tiểu Mộc, đây là làm sao vậy?"
"Cha, Thần ca lên núi Nam từ chiều, giờ vẫn chưa trở về?" Y giọng đầy lo lắng nói
"Sao lại đi núi Nam chứ, sao ngươi không cản hắn? Trên đó toàn là mãnh thú a" ông giật mình nói
"Cha, là lỗi của ta" Triệu Tiểu Mộc cúi đầu
"Đợi tìm được Hạ Thần rồi nói, giờ không phải lúc tranh cãi đâu" Nhị thúc thấy vậy nói xen vào
Một đường lên núi, bởi vì đông người cùng ánh đuốc sáng choang làm những động vật nhỏ chạy trốn tán loạn.
Mà bên này, Hạ Thần còn đang triền đấu với con hổ hung tợn, lúc chiều lên núi hắn đã săn được một con heo rừng hơn trăm cân, lại săn thêm một con dê núi vài chục cân, hắn chặt mấy nhánh cây đem con heo rừng giấu đi, vác con dê định xuống núi nhờ người lên mang heo rừng về, ai ngờ mới xoay người đã gặp phải con hổ này đến muốn tranh mồi.
Con mẹ nó, muốn mồi thì tự đi mà săn, đồ của hắn, hắn không cho phép bắt kể thế nào hắn đều không cho.
Nhìn thấy con hổ hắn lại nhớ lại tình cảnh của kiếp trước, năm hai mươi tuổi, năm người bị nhốt trong một cái lồng lớn cùng với một con sư tử vừa to vừa hung dữ, nó lại còn bị bỏ đói một ngày.
Vừa nhìn thấy bọn họ đã nhào tới muốn xé xác, triền đấu hơn năm tiếng đồng hồ, ba người bị xé xác, hắn cùng một đồng bạn bị thương nghiêm trọng, nhưng bởi vì muốn sống, hắn tận lực tìm điểm yếu của con sư tử.
Sau đó, cuối cùng hắn cũng tìm được điểm yếu của nó. Một kích chí mạng.
Lần đó, hắn cũng từng chạy đến quỷ môn quan dạo một vòng.
Nhìn thấy con hổ, lòng hắn lại sôi trào nhiệt huyết, hắn có thể lôi súng hoặc nỏ tiễn ra bắn chết nó, nhưng hắn muốn mang đi bán.
Ở kiếp trước giết hổ có thể bị bắt, nhưng cổ đại thì lại không như vậy.
Con hổ này chắc cũng được vài trăm lượng đi.
Bắn chết nó tới người ta hỏi thì giải thích thế nào? Cây cung đã bị nó đạp gãy, giờ chỉ còn dùng gậy đánh với nó, nhưng con hổ này sức dai thật, đánh từ chiều giờ vẫn không biết mệt.
Hắn đã uống linh tuyền vài lần, thật nếu không có linh tuyền, sợ rằng hắn đã bỏ mạng dưới nanh vuốt của nó.
Vai trái hắn bị cào một đường, may có linh tuyền cầm máu, không thì đợi máu chảy hết hắn cũng không sống nổi.
Lúc này nghe được động tĩnh hướng bên này chạy tới, ánh sáng từ đuốc le lói, đánh nãy giờ, hắn đã phát hiện được nhược điểm của con hổ chính là vùng trán nó, chỉ là chưa tìm được lúc để xuống tay.
Nhìn thấy ánh sáng càng đến gần, hắn ném cây gậy bóng chày trên tay vào lại trong không gian, nếu để người ta nhìn thấy vật thể lạ này thì nói thế nào? Nhặt được sao?
Vũ khí đặt trong trong không toàn bộ đều là đồ tinh xảo, thời gian lâu như vậy cũng làm nó nhiễm linh khí của không gian.
Chỉ cần nhìn liền biết nó là đồ vật không giống ở đây có được.
Đám người nghe được động tĩnh cũng chạy theo về hướng Hạ Thần đang đánh nhau với con hổ.
Lúc này vây bên ngoài, ánh sáng bừng lên soi rõ tình cảnh của Hạ Thần. Triệu Tiểu Mộc vừa nhìn thấy hai chân như nhũn ra.
Con hổ bị ánh sáng làm cho chói mắt.
Mà Hạ Thần lúc này chớp đúng thời cơ con hổ vừa nhắm mắt lại, dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay bên phải, một quyền nhắm ngay giữa trán nó mà đấm.
Con hổ bị trúng ngay điểm yếu, loạng choạng một chốc liền ngã xuống rồi im bật.
Nhóm thôn dân ai nấy đều trợn to mắt há hốc mồm mà nhìn.
Này... này... Hạ Thần, hắn cư nhiên tay không đánh chết hổ.
"Thần ca" Triệu Tiểu Mộc gọi một tiếng bổ nhào về phía Hạ Thần, nhìn thấy y, hắn chỉ biết mỉm cười, đã nói hôm nay phải về sớm ăn cơm với y, vậy mà lại để cho y phải lo lắng chạy đi tìm hắn.
Triệu Tiểu Mộc ôm chầm lấy Hạ Thần bật khóc, hình như đã lâu rồi y không có khóc như trẻ con vậy nữa.
Cho dù là bị ức hiếp thế nào cũng mạnh mẽ chống trả, còn nhỏ đã phải lao động làm việc cực khổ cũng không rơi nước mắt, giờ khắc này y lại không khống chế được chính mình, trái tim bị treo lơ lửng từ chiều giờ đã có thể buông xuống.
"Thật tốt, ngươi không sao là tốt rồi" Triệu Tiểu Mộc vùi mặt vào vai hắn thì thầm
"Tiểu Mộc nhi, xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi" hắn tựa vào người y, để cho Triệu Tiểu Mộc chống đỡ toàn bộ sức nặng của hắn.
Bây giờ hắn vừa đói vừa mệt, giờ đông người thế này cũng không thể lấy linh tuyền ra uống.
"Các ngươi có nhìn thấy cái ta vừa thấy không?" Trưởng thôn hỏi
"Hạ Thần tay không đánh chết hổ, thật đáng sợ a" một người vừa nuốt nước bọt vừa nói
Vừa nãy lúc nhìn thấy Hạ Thần xuống tay đấm chết con hổ, mọi người đều nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực.
"Không nhìn ra, hắn lại có sức mạnh đến vậy" Lĩnh Thanh nói.
Y bội phục sức mạnh của Hạ Thần, không nghĩ tới hắn vào núi không bị mãnh hổ xé xác mà lại còn đánh chết mãnh hổ.
Này đừng nói mai sau ai dám khi dễ hắn, chẳng phải hắn một quyền sẽ đem người cũng đánh chết sao?
"Hồ đồ, ngươi sao lại có thể một mình lên núi này chứ? Nhỡ xảy ra chuyện gì, ngươi nói Tiểu Mộc phải thế nào? Chúng ta phải thế nào?" Đây không phải cha Triệu Tiểu Mộc mắng mà là nhị thúc của Hạ Thần mắng.
Lúc nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc đứng ngoài cửa lo lắng nhìn mình cầu xin giúp y đi tìm hắn, ông vừa tức giận cũng vừa lo lắng, đứa cháu này của ông từ nhỏ đã phải chịu khổ, chịu tội. Vừa mới tách ra lập hộ chưa được hai ngày đã chạy vào núi có nhiều mảnh thú hung tợn.
Nói ông phải làm sao đây?
Giờ nhìn thấy hắn không sao, tuy rằng bị thương nhưng không ảnh hưởng đến mạng sống ông liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng phải răn dạy hắn một chút, nếu không đợi hắn khỏe lại, không biết hắn lại có một mình chạy vào núi nữa hay không.
"Nhị thúc, xin lỗi. Ta không phải cố ý, chỉ định săn ít thú rừng lại đụng phải hổ"
"Được rồi, chúng ta trở về trước rồi nói, ở đây không an toàn" Trưởng thôn tiến lên nói
"Thật phiền mọi người đem hôm còn phải chạy vào núi tìm ta. Có thể phiền mọi người một chút giúp ta khiêng con hổ, còn có heo rừng cùng dê xuống núi không? Trước mang đến nhà trưởng thôn đi"
Nghe thấy Hạ Thần săn được nhiều như vậy, ai nấy cũng bội phục.
Đám người hợp sức khiên ba con thú lớn xuống núi, trong sọt tre còn có mười mấy con gà cùng vài con thỏ.
Ai cũng không nghĩ được, Hạ Thần cư nhiên là tay thiện xạ a. Trong một buổi chiều lại săn được nhiều đến vậy.
Bởi vì họ không biết, núi Nam bởi vì có mãnh thú không ai dám bén mảng đến từ lâu, cho nên trong núi động vật nhiều vô cùng.
Mà Hạ Thần ở kiếp trước, hắn có sở thích cưỡi ngựa bắn cung, trong huấn luyện, hắn được coi là luôn chiếm đầu bản trong môn này.
Hạ Thần bảo Triệu Tiểu Mộc nhặt giỏ tên cùng cung tên bị gãy của mình trở về. Dù bị hư hại nhưng cũng không thể lãng phí.
Trở lại nhà trưởng thôn, đã có người chạy đi nhà Hà lang trung gọi ông qua xem cho Hạ Thần.
"Hôm nay đa tạ mọi người đã lo lắng cho ta, con heo rừng này mọi người phân ra mỗi người hai mươi cân đi, nếu không đủ thì làm thêm con dê nữa. Còn con hổ kia ta muốn đem lên huyện thành bán" Hạ Thần nói
Dù sao sau này cũng sẽ còn sống trong thôn, tốt nhất vẫn nên là cùng mọi người hòa thuận, hôm nay nhiều người lo lắng đi tìm hắn như vậy, vẫn nên có chút lòng thì hơn.
"Làm sao được chứ, ngươi săn cực khổ như vậy, chúng ta chỉ đi tìm ngươi một chốc, cũng không có làm gì. Không cần như vậy" Trưởng thôn đứng ra từ chối
"Đúng vậy, chúng ta cũng không có làm gì nhiều" mọi người nhao nhao nói, không thể chiếm tiện nghi của người ta như vậy.
"Không được, mọi người cũng hỗ trợ ta mang chúng về, một mình ta cũng không thể đem về được. Mọi người đừng từ chối tấm lòng của ta" Hạ Thần nói, vai cũng đã được băng bó cẩn thận.
"Mọi người nghe Thần ca đi, hôm nay thật sự là rất đa tạ mọi người" Triệu Tiểu Mộc lúc này lên tiếng.
"Được rồi, vậy chúng ta không khách sáo. Nhưng mà giờ cũng đã muộn, như thế này đi. Để nó lại ở chỗ ta, sáng mai những ai đã đi lên núi lại đây chúng ta phân chia" Trưởng thôn công đạo nói.
"Trưởng thôn, ta nghĩ ngươi nên ghi lại danh sách, tránh cho ngày mai có người không công mà muốn thịt" Hạ Thần nói với ông.
Có một số nhà, đồ của hắn không nên ăn thì tốt hơn.
"Cũng được, Tiểu Lam, mau đi lấy giấy bút ghi danh mọi người hôm nay tham gia tìm kiếm, mai ta sẽ theo danh sách này phân chia" Trưởng thôn nói với nhị nhi tử ông.
Đợi ghi danh xong, mọi người cũng giải tán về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook