Vào một buổi chiều ấm áp trong một thư viện rộng lớn, Dư Thanh Mai đang nằm bò trên bàn làm việc chăm chú đọc sách.

Lý do cô chọn công việc quản lý thư viện là vì sự yên tĩnh và những cuốn sách vô tận.
Dư Thanh Mai - 29 tuổi chưa từng yêu, tự nhận mình đầy bụng kinh luân, nhưng lại rất nhút nhát khi giao tiếp với người lạ, cho nên dù đã trải qua nhiều lần xem mắt vẫn còn độc thân (*than thở: chưa có người đàn ông xuất sắc nào nhận ra giá trị của cô).
Máy quét vân tay đúng giờ báo hiệu 5 giờ chiều tan làm.

Dư Thanh Mai vươn vai lười biếng, sau đó nhanh chóng cầm lấy túi xách mà từ sáng đến giờ chưa động tới, quét vân tay để tan làm, rời khỏi thư viện và đi tới bãi xe để lấy chiếc xe điện của mình.
Cửa hàng bánh ngọt mỗi ngày từ 5 giờ chiều bắt đầu bán số lượng có hạn bánh socola tan chảy, loại bánh này ăn nóng mới ngon, cửa hàng làm bánh và bán ngay tại chỗ, số lượng có hạn, Dư Thanh Mai đã mong chờ cả ngày, đến muộn thì không còn.


Thư viện cách cửa hàng khoảng 3000 mét, Dư Thanh Mai mỗi ngày đi làm bằng xe điện, thường mất khoảng 5 phút đi nhanh.
Hôm nay vẫn như thường lệ, đi hết tốc lực, tại ngã tư đầu tiên là đèn xanh, Dư Thanh Mai vừa cúi đầu nhìn kim đồng hồ tốc độ xe, vừa ngẩng đầu nhìn đèn xanh phía trước, miệng lẩm bẩm: "Đèn xanh, đợi tẩu một chút, chiếc cừu non của tẩu ơi em cố lên!"
*chiếc cừu non: chiếc xe đạp điện thân yêu của cô ta đấy
Cách ngã tư khoảng 10 mét, đèn xanh bắt đầu nhấp nháy, Dư Thanh Mai thở phào: "May quá, vẫn kịp!" Khi đèn vàng nhấp nháy, Dư Thanh Mai tăng tốc chạy qua, trong lòng vui sướng: "Bánh ngọt, bánh ngọt yêu dấu, tẩu tới đây!"
Đột nhiên, một chiếc xe tải nhỏ từ bên phải mất kiểm soát lao ra, đâm vào xe điện của Dư Thanh Mai.

Khi bị hất lên, trong đầu Dư Thanh Mai nghĩ: "Nương kiếp, tên gan trời này dám vượt đèn đỏ, chắc mình sẽ được bồi thường toàn bộ nhỉ!" Nghĩ xong thì cô rơi xuống đất một cách nặng nề: "Đau quá, cảm chưa bao giờ trải qua này!." Mơ hồ thấy vài người chạy đến, cô nghĩ xã hội này vẫn còn ấm áp, chắc mình sẽ được đưa vào bệnh viện, sau đó mất ý thức.
"Ưm, đau đầu quá, ưm, sao toàn thân đau nhức vậy nè." Dư Thanh Mai không kiểm soát được phát ra tiếng rên, trong lòng nghĩ: "Nương kiếp, tài xế xe tải đó chắc chắn phải ở lại hiện trường, nếu không thì đừng trách mình độc ác, phải kiện anh ta!"
Dư Thanh Mai vừa rên vừa từ từ mở mắt: "Trời, ngay cả con mắt cũng đau nhức." Mở hé mắt rồi nhắm lại, rồi mở thêm một chút, mí mắt run rẩy vài lần, cuối cùng cũng thích ứng được.
Cảnh vật trước mắt mờ mờ màu vàng đất, mắt còn mờ, nhắm mắt lại cẩn thận cử động vai, ngón tay từ từ cong: "Có thể cử động, xem ra mình không bị nặng lắm."
Cố gắng nhấc tay lên xoa mắt, xoa một lúc rồi mở mắt nhìn trần nhà: "Á, cái gì vàng khè chói quá vậy nè." Lại nhắm mắt liên tục rồi mở ra...!cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cảnh vật cuối cùng cũng rõ ràng, trước mắt là màu vàng đậm hơn, màu vàng đất, vàng đất: "Đây là rơm rạ sao?"
Dư Thanh Mai bất ngờ mở to mắt, run rẩy đưa tay lên trước mắt, thấy một bàn tay mũm mĩm nhỏ nhắn, đây là tay trẻ con, có chút mỡ của trẻ con, trên mu bàn tay có năm cái thớ thịt nhỏ mũm mĩm điển hình của trẻ con, lòng cô run lên, rồi mạnh mẽ nhéo má: "Á, đau thật."
Dư Thanh Mai ngây ngẩn nhìn trần nhà mái nhà, cả người có chút choáng váng, không biết ông trời đang đùa cô hay sao: "Đây là đâu, một đêm quay lại thời kỳ trước giải phóng sao?" Vài cây xà ngang đơn giản, trên đó phủ đầy rơm rạ, nhìn đi nhìn lại vài lần, ngay cả dấu vết con gián bò trên xà nhà cũng rõ ràng in vào mắt.
Dư Thanh Mai mở to mắt lâu quá nên mệt mỏi nên nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Sau đó từ từ quay cổ sang phải, mở mắt thấy một bức tường màu vàng đất, chắc là loại tường đất nguyên thủy nhất, có thể nhìn thấy rơm rạ xen lẫn trong đó, giữa tường có một cái cửa sổ, trên đó dán một tờ giấy, trên giấy có nhiều lỗ nhỏ, góc trên bên phải của tờ giấy bị rơi xuống, có thể thấy ngoài trời rất sáng; góc trái của tường có một cánh cửa gỗ, đang khép hờ; góc phải có ba cái chum đều đậy nắp gỗ.

Dư Thanh Mai từ từ quay lại tư thế ngủ nằm ngửa ban đầu.

Đầu óc có chút trống rỗng, đầu cũng đau nhức, mùi mốc meo tràn vào mũi, nhìn xuống chăn đắp trên người là màu hồng nhạt có chút cũ kĩ; cảm nhận bằng tay chất liệu hết sức cứng, đây là loại chăn cũ kỹ cứng như đá không biết đã dùng bao lâu rồi.
Dư Thanh Mai cứ nằm yên như vậy rất lâu, rồi nhắm mắt suy nghĩ: "Chẳng lẽ mình bị đâm chết rồi?" Nước mắt không kiểm soát được tràn ra: "Mình mới 29 tuổi, chưa từng yêu; lương kiếm được cũng ít, chưa từng trải qua cảm giác giàu có; bố nương, tẩu gái, mình chết rồi họ sẽ đau lòng như thế nào? Mình chết rồi không biết tài xế đó đã bồi thường bao nhiêu tiền cho gia đình, hy vọng anh ta là một tỷ phú ngầm." Không biết đã khóc bao lâu, khóc đến đau mắt, đau cổ họng, khóc mệt rồi thì ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, vẫn nằm trên cái giường này, vẫn trong căn nhà màu vàng đất này, qua cửa sổ thấy ngoài trời xám xịt, chắc là sắp tối rồi.

"Két", cánh cửa gỗ mở ra, Dư Thanh Mai lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, cô hiện tại chưa thể đối mặt với thực tế, chỉ có thể trốn tránh.
Nhưng mắt thỉnh thoảng mở hé một chút, mơ hồ thấy có hai người bước tới, nhìn dáng vẻ là hai phụ nữ, trong đó một người ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ trán cô: tay rất thô ráp.

Đây là cảm nhận của Dư Thanh Mai.
"Thanh Mai nhà chúng ta đã hạ rồi, thực sự là Bồ Tát phù hộ!" Dư Hà Thị chắp tay vui mừng nói, sau đó cẩn thận sờ trán và má Dư Thanh Mai thêm vài lần.

Dư Hà Thị đứng dậy đi về phía góc phòng, mở nắp cái chum đầu tiên múc một ít gạo, rồi lấy một quả trứng từ cái chum thứ hai đưa cho Lưu Hoa: "Vợ lão đại, mau đi nấu chút cháo ngọt, hấp một bát trứng gà để Thanh Mai tỉnh dậy sẽ ăn." Lưu Hoa cầm lấy đồ, ậm ừ đáp lời rồi ra khỏi phòng.
Dư Thanh Mai nghĩ: "Đứa nhỏ này cũng tên là Thanh Mai, thật là trùng hợp." Dư Hà Thị ngồi trên giường, nắm tay Dư Thanh Mai vỗ về từng cái một: "Thanh Mai, tiểu bảo bối của nương, mau khỏe lại biết chưa."
Dư Thanh Mai cảm thấy mũi mình cay cay, cố kìm nén nước mắt: "Nương, đừng khóc nhiều quá, hãy tự chăm sóc bản thân; bố, bớt uống rượu, tập thể dục nhiều, sống thọ nhé; tẩu và anh rể, hãy sống tốt cuộc sống nhỏ của mình, thỉnh thoảng về nhà thăm bố nương.

Nhưng mà, con phải làm sao đây!"
Dư Hà Thị không biết từ lúc nào đã ra ngoài, Dư Thanh Mai nằm lười biếng, toàn thân không có sức, nghĩ rằng mình đã không ăn được gì lâu rồi, khó trách sao cứ cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Cô mở mắt, gắng gượng ngồi dậy, rồi tỉ mỉ nhìn cơ thể hiện tại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương