Xuyên Về Ai Cập Làm Nữ Thần
-
Quyển 1 - Chương 30: Truy tìm hoàng phi
Bên kia quá khứ nơi cách thế kỷ 21 2000 năm, mặc dù đã là 3 tuần trôi qua kể từ khi Tịch Dao mất tích, nhưng Merity vẫn cho người đi tìm kiếm khắp cả Ai Cập, mỗi ngày anh chỉ đi thượng triều sau đó lại cưỡi ngựa đi dọc hai bên bờ sông Nin để tìm kiếm nàng, Merity từ khi tỉnh dậy, hầu như anh không hề ngủ nghỉ, ăn uống thì rất ít, dù cho bà Raery và tể tướng Seti có khuyên nhủ như thế nào đi nữa.
Những tỳ nữ và cận vệ thân thiết nhất của nàng, bọn họ cũng mất ăn mất ngủ mà đi tìm kiếm nàng, họ tự đổ lỗi cho bản thân vì thế đã tự hứa với lòng mình bằng mọi giá cũng phải tìm được nàng. Merity vừa thượng triều xong, mệt mỏi mà ngã lưng lên ghế khẽ chợp mắt thì bỗng có một vị tướng quân tầm 40 tuổi, mặc triều phục Ai Cập, ông ta ánh mắt mang phần xảo trá, bước đến chỗ của Merity cúi đầu xuống nói nhỏ nhẹ.
"Pharaoh, hoàng phi Tịch Dao đã mất tích được gần 3 tuần rồi, những gì chúng ta cần làm cũng đã làm rồi, chi bằng người hãy bớt đau thương, nhi nữ của thần năm nay vừa tròn 18 tuổi tài sắc cũng coi là vẹn toàn, nếu người muốn có thể nhận nó làm thứ phi để hầu hạ."
Lời lão ta vừa dứt đã cảm thấy được một luồng sát khí cực nặng, Merity mở mắt ngồi dậy ánh mắt của anh lúc này còn sắc bén hơn diều hâu gấp nhiều lần, tay anh nắm lấy cổ của tên tướng quân kia lực tay bóp mạnh, gã tướng quân kia cố gắng giãy giụa, giọng hắn khó khăn.
"Pha...raoh... thần... sai rồi, xin người tha... chết cho thần...a"
Merity ném mạnh gả xuống đất, gả tướng quân tưởng rằng mình đã có thể thoát được kiếp này, nhưng không lời nói của Merity phán ra một cách lạnh như băng.
"Binh sĩ, đem tên phản thần này nhốt lại, sáng sớm ngày mai đem hắn đi "phân sa*".
Nói xong Merity đứng dậy quay đi mặc cho lời van xin của gả tướng quân kia, tể tướng Seti ở ngoài điện nghe được những gì diễn ra bên trong mà thở dài, gã tướng quân bị binh lính đưa đi đến ngục giam lại đi ngang qua chỗ của tể tướng Seti, gả tướng quân kia lập tức nắm lấy vạt áo của tể tướng, gả nói trong sự sợ hãi.
"Tể tướng, ngài tể tướng... xin ngài hãy cứu ta, ta biết sai rồi, ta xin ngài hãy cứu ta."
Tể tướng nhìn gã lắc đầu, giọng ông tỏ ra mệt mỏi.
"Bình thường những kẻ dám nhắc tới chuyện hoàng phi chết đều không thể qua khỏi, nay ông còn to gan dám đề nghị việc để con gái mình vào cung hầu hạ, thế có khác nào kêu pharaoh bội nghĩa quên tình với hoàng phi, tội này của ông... thứ cho ta không thể cứu nổi rồi."
Tể tướng Seti dứt lời đám binh sĩ lập tức kéo gả tướng quân kia đi, tể tướng lại thở dài.
"Chỉ trong vòng 3 tuần mà có đến hai mươi cái mạng phải mất đi chỉ vì dám nói rằng hoàng phi đã chết, haizzz Tịch Dao ơi nếu con còn không trở về, ta e rằng ngài ấy sẽ trở lại bản tính máu lạnh trước đây mất."
Trong kinh thành Memphis không là toàn thể Ai Cập, ai ai cũng bàn tán về chuyện này, họ cùng nhau phối hợp với binh lính để đi tìm nàng nhưng vẫn không tìm ra kết quả, tất cả mọi người đều lo lắng cho nàng, quốc vương và hoàng hậu của Babylon trước khi về nước cũng đã an ủi hắn rằng sẽ sớm tìm ra được nàng thôi, nhưng mà mỗi ngày một trôi qua thì hy vọng đó một ngày một lụi tàn. Những người dân đều buồn thay cho vị hoàng phi bất hạnh của bọn họ, có rất nhiều người mỗi ngày đều tới thần điện của các vị thần để cầu phúc cho nàng, tất cả đều hy vọng rằng nàng sẽ bình an trở về, để rồi từng ngày trôi qua những lời cầu phúc ấy lại trở thành những lời cầu mong cho nàng lên đường bình an.
[Thế kỷ 21 - Cairo - Ai Cập]
Ở thế kỷ 21, Tịch Dao vẫn đang phải tập luyện vật lý trị liệu để hồi sức, những ngày qua cô chưa từng cảm thấy vui vẻ gì, lúc nào trong đầu cô cũng có những hình ảnh của quá khứ, tiếng gọi của Merity, tiếng gọi của những thần dân Ai Cập, cô không biết phải làm như thế nào. Nhưng Tịch Dao có thể biết chắc chắn rằng những ký ức đó không phải là một giấc mơ nó hoàn toàn là sự thật, nhưng lúc này cô đang bị kẹt ở giữa hai bên, một bên chính là phụ mẫu thân sinh của cô còn có những người bạn, người thân ở thế kỷ 21 này, còn một bên là Merity, Ai Cập và những thần dân của cô. Tịch Dao không biết nên phải lựa chọn thế nào cho đúng, chữ hiếu hay chữ tình, cô gần như tự nhốt mình trong phòng.
Mấy ngày sau khi xuất viện, cô được đưa về Trung Quốc về nhà của mình để nghỉ ngơi, mỗi ngày bạn bè, người thân đều đến thăm hỏi động viên tinh thần cho Tịch Dao, người thân của cô ai nấy đều muốn cô vui vẻ trở lại nhưng không thể, Dạ phu nhân im lặng nhìn thấy thế liền thở dài, lúc đầu bà cứ tưởng Tịch Dao bị khủng hoảng tinh thần, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi bệnh, nhưng đã hơn 2 tuần mà bà chỉ thấy tình trạng càng ngày càng tồi tệ hơn, nên bà không thể im lặng được nữa, trời tối Tịch Dao vẫn ở trong phòng riêng của mình, cô ngước mắt nhìn về phía đông nam xa xôi, cánh cửa phòng mở nhẹ, Tịch Dao quay đầu nhìn thấy mẹ mình đã ở trong phòng, Dạ phu nhân năm nay đã tròn 40 tuổi, nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung riêng của bản thân, bà tay cầm mâm thức ăn để lên bàn, bước tới chỗ Tịch Dao ngồi xuống giường, dịu giọng hỏi.
"Tịch Dao, tới nước này rồi con vẫn chưa muốn nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tịch Dao ngẩng đầu quay lại nhìn mẹ mình, bà là người hiểu cô nhất, từ trước tới giờ nếu cô có việc gì cũng đều nói với bà ấy hết không hề giấu giếm, Tịch Dao lúc này cảm thấy sống mũi cay cay, cô đã không chịu được nữa, Tịch Dao ôm chầm lấy mẹ mình, hai hàng nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống. Dạ phu nhân hơi ngạc nhiên, đã 15 năm rồi kể từ lần cuối cùng mà cô khóc, Dạ phu nhân tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho một người mạnh mẽ như Tịch Dao phải khóc đến bi thảm thế này, bà xoa đầu Tịch Dao, khẽ vỗ về an ủi.
"Tịch Dao ngoan, nói cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì? Con cứ giấu trong lòng như thế, không những không tốt hơn được, ngược lại chỉ khiến cho con đau khổ thêm mà thôi."
Chú thích: Phân sa là một loại hình phạt dành cho tù nhân bị tử hình, nó là một loại hình phạt đặc trưng chỉ có ở vùng sa mạc, người bị tử hình sẽ bị trói tứ chi và phần cổ vào 5 chiếc trụ được đóng ở giữa sa mạc, đặc biệt dây trói phạm nhân là một loại dây thừng làm từ rong biển, khi trói nạn nhân sợi dây thừng ấy sẽ được nhúng nước, sau khi trói nạn nhân xong những binh sĩ thi hành nhiệm vụ sẽ trở về, bỏ lại phạm nhân ở đó, nạn nhân sẽ bị phơi khô tới chết, nhưng chưa kịp chết vì phơi khô, phạm nhân có thể đã phải chết vì bị dây thừng rong biển vì khô mà siết chặt cổ tới chết. Phân = phân thay, sa = sa mạc.
Những tỳ nữ và cận vệ thân thiết nhất của nàng, bọn họ cũng mất ăn mất ngủ mà đi tìm kiếm nàng, họ tự đổ lỗi cho bản thân vì thế đã tự hứa với lòng mình bằng mọi giá cũng phải tìm được nàng. Merity vừa thượng triều xong, mệt mỏi mà ngã lưng lên ghế khẽ chợp mắt thì bỗng có một vị tướng quân tầm 40 tuổi, mặc triều phục Ai Cập, ông ta ánh mắt mang phần xảo trá, bước đến chỗ của Merity cúi đầu xuống nói nhỏ nhẹ.
"Pharaoh, hoàng phi Tịch Dao đã mất tích được gần 3 tuần rồi, những gì chúng ta cần làm cũng đã làm rồi, chi bằng người hãy bớt đau thương, nhi nữ của thần năm nay vừa tròn 18 tuổi tài sắc cũng coi là vẹn toàn, nếu người muốn có thể nhận nó làm thứ phi để hầu hạ."
Lời lão ta vừa dứt đã cảm thấy được một luồng sát khí cực nặng, Merity mở mắt ngồi dậy ánh mắt của anh lúc này còn sắc bén hơn diều hâu gấp nhiều lần, tay anh nắm lấy cổ của tên tướng quân kia lực tay bóp mạnh, gã tướng quân kia cố gắng giãy giụa, giọng hắn khó khăn.
"Pha...raoh... thần... sai rồi, xin người tha... chết cho thần...a"
Merity ném mạnh gả xuống đất, gả tướng quân tưởng rằng mình đã có thể thoát được kiếp này, nhưng không lời nói của Merity phán ra một cách lạnh như băng.
"Binh sĩ, đem tên phản thần này nhốt lại, sáng sớm ngày mai đem hắn đi "phân sa*".
Nói xong Merity đứng dậy quay đi mặc cho lời van xin của gả tướng quân kia, tể tướng Seti ở ngoài điện nghe được những gì diễn ra bên trong mà thở dài, gã tướng quân bị binh lính đưa đi đến ngục giam lại đi ngang qua chỗ của tể tướng Seti, gả tướng quân kia lập tức nắm lấy vạt áo của tể tướng, gả nói trong sự sợ hãi.
"Tể tướng, ngài tể tướng... xin ngài hãy cứu ta, ta biết sai rồi, ta xin ngài hãy cứu ta."
Tể tướng nhìn gã lắc đầu, giọng ông tỏ ra mệt mỏi.
"Bình thường những kẻ dám nhắc tới chuyện hoàng phi chết đều không thể qua khỏi, nay ông còn to gan dám đề nghị việc để con gái mình vào cung hầu hạ, thế có khác nào kêu pharaoh bội nghĩa quên tình với hoàng phi, tội này của ông... thứ cho ta không thể cứu nổi rồi."
Tể tướng Seti dứt lời đám binh sĩ lập tức kéo gả tướng quân kia đi, tể tướng lại thở dài.
"Chỉ trong vòng 3 tuần mà có đến hai mươi cái mạng phải mất đi chỉ vì dám nói rằng hoàng phi đã chết, haizzz Tịch Dao ơi nếu con còn không trở về, ta e rằng ngài ấy sẽ trở lại bản tính máu lạnh trước đây mất."
Trong kinh thành Memphis không là toàn thể Ai Cập, ai ai cũng bàn tán về chuyện này, họ cùng nhau phối hợp với binh lính để đi tìm nàng nhưng vẫn không tìm ra kết quả, tất cả mọi người đều lo lắng cho nàng, quốc vương và hoàng hậu của Babylon trước khi về nước cũng đã an ủi hắn rằng sẽ sớm tìm ra được nàng thôi, nhưng mà mỗi ngày một trôi qua thì hy vọng đó một ngày một lụi tàn. Những người dân đều buồn thay cho vị hoàng phi bất hạnh của bọn họ, có rất nhiều người mỗi ngày đều tới thần điện của các vị thần để cầu phúc cho nàng, tất cả đều hy vọng rằng nàng sẽ bình an trở về, để rồi từng ngày trôi qua những lời cầu phúc ấy lại trở thành những lời cầu mong cho nàng lên đường bình an.
[Thế kỷ 21 - Cairo - Ai Cập]
Ở thế kỷ 21, Tịch Dao vẫn đang phải tập luyện vật lý trị liệu để hồi sức, những ngày qua cô chưa từng cảm thấy vui vẻ gì, lúc nào trong đầu cô cũng có những hình ảnh của quá khứ, tiếng gọi của Merity, tiếng gọi của những thần dân Ai Cập, cô không biết phải làm như thế nào. Nhưng Tịch Dao có thể biết chắc chắn rằng những ký ức đó không phải là một giấc mơ nó hoàn toàn là sự thật, nhưng lúc này cô đang bị kẹt ở giữa hai bên, một bên chính là phụ mẫu thân sinh của cô còn có những người bạn, người thân ở thế kỷ 21 này, còn một bên là Merity, Ai Cập và những thần dân của cô. Tịch Dao không biết nên phải lựa chọn thế nào cho đúng, chữ hiếu hay chữ tình, cô gần như tự nhốt mình trong phòng.
Mấy ngày sau khi xuất viện, cô được đưa về Trung Quốc về nhà của mình để nghỉ ngơi, mỗi ngày bạn bè, người thân đều đến thăm hỏi động viên tinh thần cho Tịch Dao, người thân của cô ai nấy đều muốn cô vui vẻ trở lại nhưng không thể, Dạ phu nhân im lặng nhìn thấy thế liền thở dài, lúc đầu bà cứ tưởng Tịch Dao bị khủng hoảng tinh thần, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi bệnh, nhưng đã hơn 2 tuần mà bà chỉ thấy tình trạng càng ngày càng tồi tệ hơn, nên bà không thể im lặng được nữa, trời tối Tịch Dao vẫn ở trong phòng riêng của mình, cô ngước mắt nhìn về phía đông nam xa xôi, cánh cửa phòng mở nhẹ, Tịch Dao quay đầu nhìn thấy mẹ mình đã ở trong phòng, Dạ phu nhân năm nay đã tròn 40 tuổi, nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung riêng của bản thân, bà tay cầm mâm thức ăn để lên bàn, bước tới chỗ Tịch Dao ngồi xuống giường, dịu giọng hỏi.
"Tịch Dao, tới nước này rồi con vẫn chưa muốn nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tịch Dao ngẩng đầu quay lại nhìn mẹ mình, bà là người hiểu cô nhất, từ trước tới giờ nếu cô có việc gì cũng đều nói với bà ấy hết không hề giấu giếm, Tịch Dao lúc này cảm thấy sống mũi cay cay, cô đã không chịu được nữa, Tịch Dao ôm chầm lấy mẹ mình, hai hàng nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống. Dạ phu nhân hơi ngạc nhiên, đã 15 năm rồi kể từ lần cuối cùng mà cô khóc, Dạ phu nhân tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho một người mạnh mẽ như Tịch Dao phải khóc đến bi thảm thế này, bà xoa đầu Tịch Dao, khẽ vỗ về an ủi.
"Tịch Dao ngoan, nói cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì? Con cứ giấu trong lòng như thế, không những không tốt hơn được, ngược lại chỉ khiến cho con đau khổ thêm mà thôi."
Chú thích: Phân sa là một loại hình phạt dành cho tù nhân bị tử hình, nó là một loại hình phạt đặc trưng chỉ có ở vùng sa mạc, người bị tử hình sẽ bị trói tứ chi và phần cổ vào 5 chiếc trụ được đóng ở giữa sa mạc, đặc biệt dây trói phạm nhân là một loại dây thừng làm từ rong biển, khi trói nạn nhân sợi dây thừng ấy sẽ được nhúng nước, sau khi trói nạn nhân xong những binh sĩ thi hành nhiệm vụ sẽ trở về, bỏ lại phạm nhân ở đó, nạn nhân sẽ bị phơi khô tới chết, nhưng chưa kịp chết vì phơi khô, phạm nhân có thể đã phải chết vì bị dây thừng rong biển vì khô mà siết chặt cổ tới chết. Phân = phân thay, sa = sa mạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook