Xuyên Về 1983
Chương 39

Mục đích ban đầu của bọn Từ Thận ngoại trừ kiếm tiền còn có an trí cho các huynh đệ vào sinh ra tử, cho nên cũng không cấm mọi người làm việc trong nhà máy đón cha mẹ của họ tới.

Những người đã kết hôn cũng có thể dẫn theo vợ con về ở chung. Cùng lắm thì thu hẹp các không gian khác, mở rộng ký túc xá nhân viên.

Bằng cách này, nhà máy nhanh chóng trở nên đông đúc náo nhiệt, mỗi bữa ăn trong căng tin đầy người, thời gian nghỉ ngơi thì xem TV.

Hơn nữa, các cô chú nhanh nhẹn cũng có thể giúp đỡ mọi việc, không uổng công ăn cơm trong nhà máy.

Trần Sâm quản lý rất tốt, ai cũng tôn trọng hắn, hắn nói không được làm gì thì không được làm lấy, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà máy.

Những người đàn ông cũng sẽ nói với người thân của họ cẩn thận chấp hành kỷ luật, không để giám đốc nhà máy khó xử.

Dương Thải Vân theo chồng vào nhà máy, cùng đi thăm các cô vợ khác, nói chuyện, trong tay có việc làm, tâm tình vui vẻ nhanh chóng, hạnh phúc gấp trăm lần so với lúc ở trong thôn chờ sinh.

Bây giờ Vương Đông đang làm công nhân phổ thông trong nhà máy, cô hy vọng con cái của mình lớn hơn một chút cũng có thể trở thành một công nhân phổ thông.

Thư Nhiên không cần phải lo công việc trong nhà máy, đóng cửa viết lách ở nhà, một tuần sau mới viết xong phần kết. Không dài, một bộ tiểu thuyết trinh thám ước chừng 15 vạn chữ rất thích hợp, nếu sau khi xuất bản phản ứng tốt có thể viết thành một loạt bài, cậu có kế hoạch trong lòng mình.

Tự mình đọc qua một lần không thành vấn đề, Thư Nhiên liền đưa bản thảo cho Từ Thận xem.

Từ Thận sớm đã lẩm bẩm muốn trở thành độc giả đầu tiên của Thư Nhiên, khi hắn nhận lấy quyển sổ thật dày từ trong tay Thư Nhiên, trong lòng tràn ngập cảm giác không chân thật.

Chỉ là có mơ cũng không ngờ tới, năm trăm tệ mà có được một người vợ còn tuyệt vời hơn nàng tiên ốc, hiện giờ vợ mình còn sắp xuất bản sách.

Thư Nhiên thấy hắn cầm quyển sổ ngẩn người: "Anh không đọc à? ”

"Có đọc, nhưng anh muốn một hơi đọc xong." Từ Thận quý trọng sờ sờ quyển sổ nói, đây là tâm huyết mấy tháng của vợ hắn, trong lúc bận rộn còn chen ra thời gian viết: "Trước hết hoàn thành những việc vặt, buổi tối anh lặng lẽ đọc. ”

Không ngờ Từ Thận lại coi trọng tác phẩm của mình như vậy, Thư Nhiên rất cảm động.

Thật ra thì không sao, tiểu thuyết này đối với Thư Nhiên mà nói chỉ là một tác phẩm thử nghiệm, không đạt được kết quả gì cũng không sao, có một số thứ chỉ là để giải trí mà thôi.

Không bao lâu, Từ Thận làm xong tất cả việc nhà, giặt sạch quần áo mà hai người đã thay, thừa dịp Thư Nhiên vội vàng đi phơi quần áo, hắn trở lại phòng ngủ đọc từng câu từng chữ.

Ban ngày Từ Thận rất bận rộn, không có nhiều thời gian giải trí và chú ý đến nội tâm của mình, mà sau khi màn đêm buông xuống trở về nhà với Thư Nhiên, hắn liền thả lỏng, bây giờ đọc những câu chữ mà Thư Nhiên viết cũng cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.

Câu chữ của cuốn tiểu thuyết này luôn kế thừa sự hài hước nhỏ bé của Thư Nhiên, rõ ràng là câu chuyện suy luận hồi hộp nhưng lại hết sức thoải mái thú vị, không mất đi triết lý, và rất kích thích tư duy.

Thật ra trong cuốn sách này, Thư Nhiên không viết quá nhiều thứ giả tạo và sáo rỗng, phần nhiều là các chi tiết gần gũi với cuộc sống, gây được sự cộng hưởng với độc giả.

Sở dĩ Từ Thận thích tác phẩm này, đọc xong vẫn ôm sách thưởng thức, đó là bởi vì từ trong câu chữ hắn cảm nhận được tình yêu cuộc sống của Thư Nhiên, hắn rất thích.

"Đọc xong chưa?" Thư Nhiên chọc chọc hắn, ba tiếng rồi, đọc sách cũng không lâu như vậy chứ?

"Đọc xong rồi." Từ Thận trả lại quyển sổ.

Thư Nhiên vươn tay muốn cầm lấy, đối phương lại không buông ra, cậu lại kéo một chút, vẻ mặt cổ quái nhìn Từ Thận: "Anh Thận? ”

Từ Thận phát hiện mình không buông tay, lúc này mới xấu hổ buông tay ra.

"Anh không nỡ trả lại cho em à?" Thư Nhiên buồn cười, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thứ nhất, cậu viết cũng không phải là tuyệt tác một khi xuất bản sẽ khiến mọi người kinh ngạc

Nếu là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi,, người khác ở đây, tại sao lại cảm thấy một quyển sách hiếm có.

"Đúng vậy." Từ Thận nói.

"Thật sự có thích như vậy à?" Thư Nhiên không tin lắm: "Vậy anh nói vì sao thích, tổng kết ưu điểm, em có thể khoe khoang khi giới thiệu bản thân với nhà xuất bản."

“Ưu điểm là ngoại hình đẹp, rất đẹp trai.” Từ Thận bị vợ trừng mắt, vội vàng vắt hết óc: "Cốt truyện rất đặc sắc, nhân vật rất đầy đủ, cuối cùng đảo ngược cũng rất thú vị, anh chưa từng đọc qua tác phẩm nào như thế này, đương nhiên, anh đọc sách ít, cũng không có ý nghĩa tham khảo.”

Thư Nhiên chớp chớp mắt, hỏi: "Còn nữa không?"

Nếu cứ như vậy tiến cử mình đến nhà xuất bản, chỉ sợ sẽ bị chổi lớn đuổi ra ngoài, viết văn ai mà không nghĩ mình có thể đạt giải Nobel!

"Trên đây là cảm nhận làm góc nhìn của độc giả thuần túy, nếu em còn phải hỏi, anh có thể nói cảm giác đọc sách với tư cách chồng em..." Từ Thận quan sát xem Thư Nhiên có trừng mình không.

Thư Nhiên vốn không trừng mắt, nhưng bị lén quan sát thì tức giận: "Muốn nói thì nói, đừng dài dòng." Một tiếng " chồng" cũng đã gọi rồi, còn quan tâm làm gì.

Từ Thận cười, trầm ngâm một lát: " Anh đọc truyện em viết, trong vô thức cảm thấy em là người... Rất tốt bụng và tinh tế, yêu cuộc sống, có trái tim vững vàng, nhưng không thiếu chủ nghĩa duy tâm, lãng mạn và đẹp đẽ." Hắn dừng lại rồi tiếp tục, "Đọc xong, anh cảm thấy như mình lại quen biết em một lần nữa, ừm, chính là cảm giác đó."

Gần gũi vợ hơn.

Hắn không thể diễn tả cảm giác thoải mái đó, nó không mạnh mẽ như tim đập nhanh, nó là một sự bình yên nhẹ nhàng và lâu dài.

Trong phòng im lặng một lúc, Thư Nhiên vẫn đang lĩnh hội, sau đó gật đầu: "Cảm tưởng sau khi đọc lần đầu, cảm ơn đồng chí Từ Thận đã cống hiến, sau này em trở thành nhà văn lớn nhất định sẽ không quên anh."

Từ Thận nhìn vào mắt cậu: "Vậy anh nói đúng không? ”

Thư Nhiên trầm mặc một hồi, nói: "Cũng tạm."

Bị nhìn thấu như này thật xấu hổ.

Nơi này ở Nam Thị, hơi thở nhân văn vẫn rất nồng đậm, Thư Nhiên mang theo bản thảo đi ra ngoài hỏi thăm một chút, có mấy nhà xuất bản.

Lại hỏi thăm ấn phẩm phổ biến hiện nay đều là thơ, tiểu thuyết dành cho thanh niên trí thức, văn học vết sẹo*, Thư Nhiên hoang mang, nghe nửa ngày không nghe thấy bóng dáng của tiểu thuyết suy luận, văn của cậu cũng khác với văn phong thời đại này, chẳng lẽ sắp lạnh rồi sao?

Dòng tư tưởng văn học. Nó chủ yếu thể hiện tác hại to lớn về tinh thần và vật chất mà Cách mạng Văn hóa mang lại cho con người và suy tư về tương lai của đất nước, dân tộc, là một hiện tượng văn học mang tính bước ngoặt lịch sử, có ảnh hưởng rộng rãi trong Trung Quốc đại lục lúc bấy giờ.

"Chàng trai trẻ, có còn muốn tới nhà xuất bản nữa không?" Tài xế xe ba bánh tư vấn cho cậu hỏi cậu.

"Đi đi." Viết đã viết xong rồi, Thư Nhiên lo lắng lên xe, ôm tâm tính thử một lần, cùng lắm thì bản thảo bị từ chối.

Trả lại thì trả lại, sau này có tiền tự mình bỏ tiền ra in sách, người quen tặng mỗi người một quyển, đây là tính toán xấu nhất, cậu cảm thấy sách của mình không kém như vậy.

Xe ba bánh chạy rất nhanh, hơn mười phút đã đến nhà xuất bản gần nhà nhất, lúc trả tiền xe, Thư Nhiên còn trêu tài xế: " Chú đừng đi trước, không chừng cháu sớm bị đuổi ra ngoài nhanh thôi."

Tài xế cũng thẳng thắn: "Được rồi, tôi sẽ đợi cậu! ”

"......"



Thư Nhiên đi vào, người trong nhà xuất bản đang bận rộn, tốc độ đi lại rất nhanh, có một loại năng lượng, nhưng sự xuất hiện của cậu vẫn thu hút một số sự chú ý, dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai thời thượng, rất khác với cảm giác đứng ở bên ngoài.

Thư Nhiên cũng không sợ hãi, trực tiếp tìm vào văn phòng người ta, thấy bên trong có người bèn trực tiếp gõ cửa chào hỏi: "Xin chào, quấy rầy một chút, xin hỏi nhà xuất bản bên mình có nhận tự tiến cử tiểu thuyết không?"

Trong phòng làm việc, chủ tịch nhà xuất bản ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một thanh niên tuấn tú đứng ở cửa, quần áo và phong thái không phú thì quý, cũng là do chủ tịch đã gặp nhiều con nhà giàu, cho nên có chút kinh nghiệm phân biệt.

Tuy nhiên chủ tịch lại cũng không thích con cái nhà giàu có, ông ấy cho rằng chúng được nuông chiều chưa từng chịu khổ, còn trẻ thì viết được cái gì hay?

"Thật ngại quá, chỗ chúng tôi không nhận, cậu đi xem nhà xuất bản khác đi." Chủ tịch thậm chí còn không muốn đọc bản thảo của đối phương, chẳng qua chỉ là một tiểu thuyết chẳng ra gì mà thôi.

"Ồ, được." Trong lòng Thư Nhiên không có nhiều khúc mắc như vậy, cậu biết người ta sẽ không nhận mình bèn trở về đường cũ, bảo tài xế đưa cậu đến nhà xuất bản khác.

Cửa nhà xuất bản thứ hai so với nhà xuất bản đầu tiên hoành tráng hơn nhiều, nghe nói là nhà xuất bản lớn nhất Nam thị, Thư Nhiên hy vọng nó sẽ bao quát hơn.

Thư Nhiên vẫn không hề sợ hãi tìm vào phòng làm việc của người ta, thấy gian nào có người thì gõ cửa phòng đó, không ngờ cậu lại gõ cửa phòng chủ tịch.

Ngô chủ tịch hơn sáu mươi tuổi, đang đeo kính lão cũ thưởng thức những bản thảo do các tác giả viết. Suốt buổi sáng đọc thơ và văn xuôi, lại bắt đầu vài cuốn tiểu thuyết.

Ông là người cuối cùng thẩm qua những bản thảo thảo này, nhưng ông vẫn chưa thấy được những tác phẩm tuyệt vời.

Lúc này một chàng trai trẻ gõ cửa, vô cùng tự tin giới thiệu tác phẩm của mình.

"Là thể loại gì?" Chủ tịch Ngô cảm thấy mình đọc bản thảo tới chết lặng rồi, muốn bị đánh một cái, vì vậy cười gọi Thư Nhiên đi vào: "Cầm đến đây xem."

Thư Nhiên tôn trọng trả lời: "Là một tiểu thuyết hồi hộp suy luận. ”

Chủ tịch Ngô sửng sốt: "Vậy rất hiếm đấy." Sau đó tiếp nhận quyển sổ Thư Nhiên đưa tới.

Thể loại tiểu thuyết hồi hộp suy luận nổi lên vào giữa thế kỷ 19, phổ biến hơn ở nước ngoài, rất hiếm ở trung quốc. Lý do chính là dưới bối cảnh của thời đại này, mọi người đều theo đuổi văn học nghiêm túc, văn học phi hư cấu, chẳng hạn như Tông Phác, Trần Thế Húc, vân vân, tương đối được chào đón.

Tiểu thuyết suy luận phổ biến nhưng chỉ có thể được coi là một sản phẩm giải trí, không được coi trọng.

Trước không nói nội dung có tốt hay không, Chủ tịch Ngô mở bản thảo của Thư Nhiên ra, lập tức bị nét bút xinh đẹp của Thư Nhiên hấp dẫn.

Ông không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thư Nhiên, phát hiện đối phương còn đang lo lắng, cười ha hả nói: "Ngồi xuống, đừng nóng vội, ta từ từ đọc."

"Được." Thư Nhiên ngồi xuống.

Bên kia vừa xem vừa hỏi vài câu, Thư Nhiên trả lời từng câu một, nói xong liền im lặng.

Cuối cùng Thư Nhiên liếm liếm môi, rốt cục nhịn không được hỏi: "Lão tiên sinh, văn phong thông tục này của cháu, có phải không được chào đón hay không?"

Chủ tịch Ngô đọc say sưa, nghe vậy nở nụ cười: "Chính cháu cũng biết à? Nhưng cũng không quan trọng, ta nghĩ câu chuyện rất thú vị, tiểu thuyết thông tục cũng là nhu cầu của công chúng."

Thư Nhiên vừa nghe, đây là đang đùa sao?

"Ngài nói sách này có thể xuất bản?" Cậu hỏi.

"Có thể." Chủ tịch Ngô chỉ đọc mở đầu đã xác định nói, thì ra ông không phải là đọc bản thảo tới chết lặng, mà là cần giải trí một chút, tỷ như đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám hài hước này trước.

Lần này đến lượt Thư Nhiên mê man, lại đùa nữa sao?

Thật sự không cần thẩm định lần nữa à?

"Ngài có thể tự làm chủ?" Thư Nhiên vẫn lo lắng.

"Có thể." Chủ tịch Ngô nhìn cậu một lần nữa: "Ôi, nhà văn nhỏ, yên tâm, ta là chủ tịch." Nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Thư Nhiên, ông cười: "Nếu chất lượng văn sau này tốt, cuốn sách này chắc chắn có thể xuất bản."

Lần này Thư Nhiên hoàn toàn yên tâm, cảm kích cười cười, tuy nói không xuất bản được cũng không sao cả, nhưng lúc nghe xuất bản được thì thật sự rất vui: "Được, vậy cuốn sách này ngài từ từ đọc, cháu về nhà trước nhé?"

Chủ tịch Ngô kinh ngạc: "Cháu không hỏi tiền nhuận bút tính như thế nào sao?"

"Cái này..." Thư Nhiên vừa định nói không sao cả, có thể xuất bản là được, lời đến bên miệng đổi thành: "Nghe chủ tịch sắp xếp cho cháu."

Chủ tịch Ngô khen ngợi gật đầu: "Để lại địa chỉ, gửi cho cháu mẫu sách và tiền nhuận bút sau."

"Vâng." Thư Nhiên cầm bút trên bàn làm việc viết địa chỉ.

"Cháu luyện chữ cũng được lắm." Chủ tịch Ngô khen một câu.

Thư Nhiên cười cười.

Ra khỏi nhà xuất bản, Thư Nhiên có chút kích động gọi một chiếc xe, khi tài xế hỏi cậu: "Đi đâu vậy?"

Cậu thốt lên với người lái xe: "Đi đến nhà máy dược phẩm cũ."

Thư Nhiên lúc này không muốn về nhà, sau khi nhận được tin vui, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu chính là cùng chia sẻ kết quả với Từ Thận.

Cho nên vừa xúc động đi tới xưởng may liền, nhưng sự thôi thúc này đã bị dập tắt đi rất nhiều khi nhìn thấy biển người đông đúc trong xưởng may, ai, trong xưởng đâu đâu cũng có mắt, đến cũng không thể nói thêm cái gì.

Từ Thận đang sắp xếp người ta làm việc, lúc hắn làm việc rất nghiêm túc, cho dù là đối mặt với anh em quen thuộc cũng nói chuyện công việc, nói xong chuyện rồi lại nói giao tình.

Thư Nhiên rất ít khi nhìn thấy Từ Thận như vậy, trong nháy mắt kìm lòng không đậu thả chậm bước chân, thậm chí trốn ở một bên âm thầm nhìn trộm.

Bạn trai nhà mình vóc người cao lớn, vô cùng nổi bật trong đám đông, cho dù mặc đồng phục công nhân giống như mọi người nhưng vẫn có thể nhận ra hắn ngay lần đầu tiên.

Hình bóng của khuôn mặt nghiêng ngược với ánh sáng thật đẹp trai, hai tay chống lên bàn làm việc cau mày nói chuyện với người khác trông rất cool ngầu, thật sự là có mị lực.

Đáng tiếc hình ảnh như này không duy trì được bao lâu, người đứng đối diện Từ Thận hình như nhìn thấy bóng dáng Thư Nhiên, chỉ tới hướng Thư Nhiên bên này.

Từ Thận lập tức quay đầu lại, Thư Nhiên cả kinh theo bản năng trốn sang vị trí bên cạnh, nhưng Từ Thận vẫn nhìn thấy cậu, biểu cảm lập tức từ nghiêm túc chuyển thành tươi cười.

Này, người đàn ông nhà tôi đẹp trai quá. Thư Nhiên thầm khen trong lòng, đồng thời cho rằng mình đang lén lút trốn đi.

Từ Thận sải bước đi tới, cười tủm tỉm nhìn vợ mình tự cho là trốn rất kín: "Em ở chỗ này làm gì? ”

Thư Nhiên hơi xấu hổ, hơn nữa bởi vì chột dạ, cậu cảm giác Từ Thận đến cũng mang đến bầu không khí gay đầy trời vây quanh bọn họ.



Cậu chỉ ra bên ngoài: " Ra ngoài nói đi."

Ra bên ngoài phát hiện, bên ngoài cũng là người tới người đi, Thư Nhiên tê dại, nhìn Từ Thận: "Bây giờ văn phòng có người không?"

"Có, bọn họ đang làm việc." Từ Thận đọc hiểu được yêu cầu của Thư Nhiên, cười rất nhộn nhạo, sau đó suy nghĩ một hồi nói với đối phương: "Đi, đi theo anh."

Thư Nhiên bị hắn cười đến ngượng ngùng, nhưng vẫn đi theo, nhỏ giọng hỏi: "Đi đâu vậy? Không phải tới nhà vệ sinh chứ? "Ở trong toilet thông báo tin tốt, không thích hợp lắm đúng không?

"Em đang nghĩ gì vậy?" Từ Thận quay đầu lại, sao mà hắn đưa Thư Nhiên tới nhà vệ sinh hẹn hò được, giơ ngón tay chỉ: "Chỉ là tới phía sau nhà máy."

Hắn rẽ vào một con đường hẹp, thông qua con đường này vòng qua sau tòa nhà, nơi này là góc khuất, không ai nhìn thấy bọn họ.

"Sao thế? Em muốn nói gì?" Từ Thận cười tủm tỉm nhìn Thư Nhiên.

"Thật ra... Cũng không phải là chuyện lớn gì " Thư Nhiên ho một tiếng, không được tự nhiên nói: "Bản thảo của em đã qua rồi, chủ tịch nhà xuất bản chỉ đọc mỗi mở đầu thôi là đã muốn." Cậu cười rộ lên, vỗ vỗ lồng ngực Từ Thận: "Cho nên muốn tới nói cho anh biết, ánh mắt của anh không tệ, đồng chí Từ Thận."

"Chúc mừng." Từ Thận vẫn cười nhìn Thư Nhiên, lẳng lặng nghe đối phương nói xong mới nói: "Anh biết ngay là có thể mà."

"Cùng vui." Thư Nhiên cũng cười.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau vài giây, tiếp theo tự nhiên mà hôn nhau, từ lúc bắt đầu chuyển tiếp đến mênh mông mãnh liệt, giống như lửa đốt cháy trái tim hai người, thiêu đốt đến mức hơi đau, nhưng lại nuối tiếc chậm lại.

Thư Nhiên cảm thấy… eo sắp bị Từ Thận bẻ gãy, bình thường ở nhà cũng không đến mức khát cầu thành như vậy, chẳng lẽ là bởi vì thay đổi môi trường đặc biệt nên mang tới cảm giác sao?

Nhưng cậu cũng giống như vậy, không nỡ buông đối phương ra.

Vậy thì cứ tiếp tục nhắm mắt lại, điên rồ đi.

Không, chờ đã... Đôi môi này chốc nữa còn có thể gặp người sao?

"Anh Thận..." Thư Nhiên vội vàng đẩy Từ Thận ra, bảo người này tỉnh táo lại: "Chúng ta khắc chế một chút đi, bên ngoài đều là người đã kết hôn, vừa nhìn là lộ liền."

"Được rồi." Từ Thận cũng nghĩ đến vấn đề này, lần đầu tiên cảm thấy các anh em có vợ cũng không phải là chuyện hoàn toàn có lợi.

Nhưng hôm nay ngoài công việc bận rộn có thể rảnh rỗi hẹn hò hôn môi với vợ hắn đã rất thỏa mãn rồi, tâm tình bây giờ tốt cực kỳ.

"Em đi ra ngoài trước, lát nữa anh sẽ đi ra." Từ Thận nói.

"Tại sao không phải là anh đi ra ngoài trước?" Thư Nhiên rũ mắt, ý vị sâu xa nhìn: "Chẳng lẽ anh muốn làm chuyện gì xấu ở chỗ này?"

"Nói cái gì vậy?" Từ Thận buồn cười gõ vào đầu vợ.

"Được rồi, em đi ra ngoài trước." Thư Nhiên rẽ vào toilet, nơi có một tấm gương lớn để mọi người sửa sang lại, cậu kiểm tra trên mặt xem có dấu vết khả nghi nào không.

Cũng may hiện tại không có, nếu như vừa rồi cậu không ngăn lại có thể sẽ có.

Thư Nhiên lảm nhảm một lúc, trở lại văn phòng nói chuyện với mọi người, thuận tiện xem tình huống số liệu gần đây.

Ngay sau đó Từ Thận cũng về, ở trong xưởng tai vách mạch dừng, hắn phải cùng Thư Nhiên bình thường ở nơi bình thường.

"Đến giờ cơm rồi, đi, đi căng tin ăn cơm." Từ Thận chào hỏi Thư Nhiên.

"Được rồi." Thư Nhiên buông sổ ghi chép xuống, đi theo, bình thường cậu không đến nhà máy, buổi trưa Từ Thận sẽ về nhà ăn cơm nghỉ ngơi, dù sao cũng không xa.

Hôm nay cậu đến, ăn xong trong nhà máy rồi quay lại.

Không có bếp nhỏ, tất cả mọi người đều ăn giống nhau, Từ Thận sợ Thư Nhiên không ăn ngon, trở về lại hỏi: "Vợ, còn muốn gì không?" Muốn ăn thì làm.

"Anh coi em là heo à?" Thư Nhiên suy nghĩ, mới ăn còn chưa được một tiếng.

Từ Thận cười cười, ôm vợ thơm thơm ngủ trưa.

*

Suốt đêm chủ tịch Ngô đọc xong tiểu thuyết hồi hộp của Thư Nhiên, phát hiện câu chuyện so với tưởng tượng của ông còn đặc sắc hơn, kinh diễm đến mức ông muốn lập tức chia sẻ cho bạn bè.

Đáng tiếc vẫn là bản thảo, không thể tiết lộ bản thảo, chỉ có thể để nhân viên trong cơ quan xem, sau đó hiệu đính rồi in ra.

Cách hai ngày, Thư Nhiên lại một lần nữa tới nhà xuất bản, hỏi chủ tịch Ngô đã đọc xong tiểu thuyết của mình chưa, có thực sự chắc chắn về việc xuất bản hay không.

Chủ tịch Ngô thấy cậu cười tủm tỉm: "Đến rồi à?"

Không đợi Thư Nhiên mở miệng, Chủ tịch Ngô vội vàng hỏi: "Thư Nhiên à, cháu còn có thể viết một câu chuyện có kết cấu hoàn chỉnh và đảo ngược tài tình như "Cầu thang" này không?"

Thư Nhiên gật đầu: "Có thể."

Lần này đến cậu hỏi Chủ tịch Ngô về lần thẩm qua cuối cùng: "Ngài đã đọc toàn bộ bản thảo chưa? Vậy..."

"Đọc xong rồi." Chủ tịch Ngô nhiệt tình nói: "Nửa sau của câu chuyện tuyệt vời hơn so với đoạn trước, thuộc về phần hậu kỳ, tất nhiên, đệm phía trước cũng tốt, nhưng không cô đọng như đoạn sau."

Những vấn đề này chính Thư Nhiên cũng biết, bởi vì nửa đầu là lục tục cố gắng dành thời gian viết, nửa sau là cậu chuyên môn làm tổ ở nhà bế quan viết, chất lượng đương nhiên không giống nhau.

"Thư Nhiên," Chủ tịch Ngô nói: "Sau này cháu còn có tác phẩm thì mang đến chỗ ta, ta sẽ lấy cho cháu 10% tiền bản quyền, bán bao nhiêu cho cháu tính là bấy nhiêu, cháu xem được không?”

"Có thể." Thư Nhiên trực tiếp đáp ứng, 5% hay 10%, cậu không quan tâm lắm, cậu nhìn trúng các giá trị phái sinh khác, nói: "Nhưng cháu có một yêu cầu, các bản quyền phái sinh khác của tác phẩm vẫn là của riêng cháu, ví dụ như làm phim, xuất truyện tranh vân vân..."

Chủ tịch Ngô dở khóc dở cười: "Đứa nhỏ này, suy nghĩ thật xa, có tự tin. ”

Mấy thứ này quá hư ảo, chủ tịch Ngô không nghĩ nhiều bèn đồng ý với Thư Nhiên, bởi vì đây vốn là quyền lợi của tác giả. Nhà xuất bản của họ chỉ xuất bản sách chứ không mua tác phẩm.

Nhà xuất bản có lịch trình, vốn không nhanh đến lượt Thư Nhiên như vậy, thế nhưng chủ tịch vô cùng thích câu chuyện của Thư Nhiên, hận không thể lập tức in ra chia sẻ với mọi người, cho nên đã đẩy cậu lên phía trước.

"Ước chừng hai tháng sau có thể đưa ra thị trường." Chủ tịch Ngô nói: " Cháu về nhà và chờ đợi tin tốt."

Thư Nhiên: "Vâng, cảm ơn ngài!"

Hôm nay nhà máy trả lương, công nhân sau khi nhận tiền được nghỉ nửa ngày, nhiều người cùng nhau xuống phố mua nhu yếu phẩm hàng ngày.

Một đám người mặc đồng phục nhà máy đội mũ công nhân, khiến cho không ít ánh mắt hâm mộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương